Ngọn núi sau thôn Triệu Gia hiếm ai lui tới, giữa chốn rừng sâu mà ngay cả thợ săn cũng không dám vào chỉ nghe được tiếng bước chân của một mình Ngải Thiên.

Trên người hắn chỉ đeo gùi chứ chẳng còn gì khác.

Không cần gậy chống hay liềm cắt cỏ hắn vẫn có thể đi qua vùng đất hoang vu cây cối rậm rạp này.

Một tay Ngải Thiên cầm la bàn, tay kia cầm bánh rán gặm.

Hắn đã đến thôn Triệu Gia gần năm tháng nhưng vẫn chưa tìm ra vật cha hắn dặn dò, thật phiền phức.

Qua mấy chục năm vật đổi sao dời, định vị năm xưa cũng không chính xác nên giờ hắn chẳng khác nào mò kim đáy biển, cả ngọn núi này đã sắp bị hắn lật tung.


Hắn vừa cau mày vừa tiện tay hái dược liệu ném vào gùi.

Ưu điểm duy nhất của vùng núi sâu này là không ai tới hái nên các loại dược liệu thiên nhiên hết sức tươi tốt, nhắm mắt hái bừa cũng bán được mấy ngàn lượng vàng.

Tuy không nhiều lắm nhưng có còn hơn không.

Ngải Thiên đang cố xác định phương hướng thì chợt nghe tiếng thú gầm sau lưng, vừa quay lại đã thấy một con gấu ngựa nặng ngàn cân chảy nước miếng lao tới chỗ mình.

Ầm một tiếng vang dội.


Cây cối trên núi đổ rạp.

Ngải Thiên vẫn cầm la bàn đứng tại chỗ, còn con gấu ngựa kia đã bị một chưởng của hắn đánh chết lăn quay.

Ngải Thiên ghét bỏ đá gấu ngựa một cái làm nó lật ngửa.

Không có mỡ không thể rán dầu.

Ngải Thiên khom người nhặt nửa cái bánh rán mình vừa làm rơi lên thổi sạch đất cát rồi tiếp tục gặm.

Hừ, đồ vô dụng.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương