Kiều Thê Tại Thượng
-
Chương 11: Bạch Ngọc Tỷ tỷ cũng biết đỏ mặt
-Qua Vài Ngày-
Trong Hầu Phủ nha hoàn, gia nô chạy loạn thành một đoàn.
Hầu phủ một màu đỏ như ánh chiều tà.
Một nha hoàn lười biến trốn sau núi giả ngồi.
Bỗng một bà bà tầm hơn năm mươi tuổi chạy tới kéo lỗ tai của nha hoàn kia giận dữ nói: “Mai là hôn lễ của Hầu Gia và Cô cô đắc lực bên cạnh Đương kim hoàng hậu mà ngươi dám chậm trễ sao”.
Nha hoàn bị đau kêu lên: “ a a bà bà ta biết sai rồi”.
Bà bà buông tay nói: “Vị phu nhân tương lai này được Hầu Gia vô cùng yêu thích, được Hoàng Hậu nương nương xem như thân tỷ muội, còn trốn việc cái mạng của ngươi coi chừng”.
Nha hoàn chạy nhanh đi làm việc.
Bà bà tên là Tô Miên, là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Lão Phu Nhân quá cố.
[Phượng Tây Cung]
Lương Ngọc Dung tựa đầu vào vai Bạch Ngọc thấp giọng khóc: “Bạch Ngọc ngày mai muội xuất giá rồi, ta không muốn xa muội”.
Lương Ngọc Dung có thai đã hơn bốn tháng, tính tình càng ngày càng xấu, hành Chiêu Cẩn chẳng còn ra hình dạng”.
Lương Ngọc Dung vừa buồn cười mũi vừa cay cay.
Nhưng vẫn cố cười trêu ghẹo: “Nương nương còn khóc thì sinh ra tiểu chủ tử mặt sẽ xấu như lúc mếu khóc”.
Lương Ngọc Dung ngồi thẳng người dậy, im lặng không khóc nữa.
Lương Ngọc Dung đưa tay lau khoé mắt: “Sẽ xấu như vậy sao”.
Bạch Ngọc buồn cười gật đầu: “Phải sẽ xấu ơi là xấu”.
Lương Ngọc Dung lắc đầu: “Không được, Hoàng thượng anh tuấn như vậy, hài tử mà khó coi tới như vậy thì không được”.
Chiêu Cần vừa bước vào nghe vậy không nhịn được mà cười lên.
Bạch Nhu và Bạch Ngọc cũng đã nhịn cười đến đỏ cả mặt.
Tiếng cười truyền đầy Phượng Tây Cung.
Chiêu Cẩn ngừng cười nói : “Có xấu cũng là con của ta và nàng”.
Lại thêm một trận cười.
Lương Ngọc Dung từ khi mang thai tính tình như một tiểu hài tử.
Khiến Bạch Ngọc và Bạch Nhu nhiều lần muốn cười nhưng vẫn phải nhịn vì có Hoàng thượng ở đó.
Lương Ngọc Dung lườm Chiêu Cẩn : “Nhưng ta muốn hắn anh Tuấn giống chàng”.
Chiêu Cẩn tiến lên hôn trán Lương Ngọc Dung : “Ta lại muốn giống cả ta và nàng”.
Mọi người đều vui vẻ lui ra nhường lại chỗ cho Chiêu Cẩn và Lương Ngọc Dung.
Bước ra khỏi cửa Bạch Nhu tiến lên khoác tay Bạch Ngọc.
Bạch Nhu vui vẻ chọc ghẹo: “ây dô, Bạch Ngọc tỷ tỷ ngày mai lên liệu hoa rồi, tỷ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, Hầu Gia lại anh tuấn nhất nhì Đại Tể ,con của hai người chắc là rất xinh đẹp”.
Bạch Ngọc đỏ mặt lườm Bạch Nhu.
Bạch Nhu bật cười trêu ghẹo: “haha Bạch Ngọc tỷ tỷ của ta cũng biết đỏ mặt saoo”.
Vì Lương Ngọc Dung xem Bạch Ngọc như thân muội.
Bạch Ngọc cũng trung thành bên cạnh chở che Lương Ngọc Dung suốt nhiều năm.
Chiêu Cẩn nhớ lại câu nói Bạch Ngọc nói trước khi tự thiêu ở đời trước là: “Nương Nương, Bạch Ngọc tới cạnh người đây”.
Hắn biết Bạch Ngọc một lòng với Lương Ngọc Dung, nên đáp ứng cho Lương Ngọc Dung gả đi từ Tây Phượng Cung, được đích thân Lương Ngọc Dung chùm khăn hỉ cho Bạch Ngọc.
Trong Hầu Phủ nha hoàn, gia nô chạy loạn thành một đoàn.
Hầu phủ một màu đỏ như ánh chiều tà.
Một nha hoàn lười biến trốn sau núi giả ngồi.
Bỗng một bà bà tầm hơn năm mươi tuổi chạy tới kéo lỗ tai của nha hoàn kia giận dữ nói: “Mai là hôn lễ của Hầu Gia và Cô cô đắc lực bên cạnh Đương kim hoàng hậu mà ngươi dám chậm trễ sao”.
Nha hoàn bị đau kêu lên: “ a a bà bà ta biết sai rồi”.
Bà bà buông tay nói: “Vị phu nhân tương lai này được Hầu Gia vô cùng yêu thích, được Hoàng Hậu nương nương xem như thân tỷ muội, còn trốn việc cái mạng của ngươi coi chừng”.
Nha hoàn chạy nhanh đi làm việc.
Bà bà tên là Tô Miên, là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Lão Phu Nhân quá cố.
[Phượng Tây Cung]
Lương Ngọc Dung tựa đầu vào vai Bạch Ngọc thấp giọng khóc: “Bạch Ngọc ngày mai muội xuất giá rồi, ta không muốn xa muội”.
Lương Ngọc Dung có thai đã hơn bốn tháng, tính tình càng ngày càng xấu, hành Chiêu Cẩn chẳng còn ra hình dạng”.
Lương Ngọc Dung vừa buồn cười mũi vừa cay cay.
Nhưng vẫn cố cười trêu ghẹo: “Nương nương còn khóc thì sinh ra tiểu chủ tử mặt sẽ xấu như lúc mếu khóc”.
Lương Ngọc Dung ngồi thẳng người dậy, im lặng không khóc nữa.
Lương Ngọc Dung đưa tay lau khoé mắt: “Sẽ xấu như vậy sao”.
Bạch Ngọc buồn cười gật đầu: “Phải sẽ xấu ơi là xấu”.
Lương Ngọc Dung lắc đầu: “Không được, Hoàng thượng anh tuấn như vậy, hài tử mà khó coi tới như vậy thì không được”.
Chiêu Cần vừa bước vào nghe vậy không nhịn được mà cười lên.
Bạch Nhu và Bạch Ngọc cũng đã nhịn cười đến đỏ cả mặt.
Tiếng cười truyền đầy Phượng Tây Cung.
Chiêu Cẩn ngừng cười nói : “Có xấu cũng là con của ta và nàng”.
Lại thêm một trận cười.
Lương Ngọc Dung từ khi mang thai tính tình như một tiểu hài tử.
Khiến Bạch Ngọc và Bạch Nhu nhiều lần muốn cười nhưng vẫn phải nhịn vì có Hoàng thượng ở đó.
Lương Ngọc Dung lườm Chiêu Cẩn : “Nhưng ta muốn hắn anh Tuấn giống chàng”.
Chiêu Cẩn tiến lên hôn trán Lương Ngọc Dung : “Ta lại muốn giống cả ta và nàng”.
Mọi người đều vui vẻ lui ra nhường lại chỗ cho Chiêu Cẩn và Lương Ngọc Dung.
Bước ra khỏi cửa Bạch Nhu tiến lên khoác tay Bạch Ngọc.
Bạch Nhu vui vẻ chọc ghẹo: “ây dô, Bạch Ngọc tỷ tỷ ngày mai lên liệu hoa rồi, tỷ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, Hầu Gia lại anh tuấn nhất nhì Đại Tể ,con của hai người chắc là rất xinh đẹp”.
Bạch Ngọc đỏ mặt lườm Bạch Nhu.
Bạch Nhu bật cười trêu ghẹo: “haha Bạch Ngọc tỷ tỷ của ta cũng biết đỏ mặt saoo”.
Vì Lương Ngọc Dung xem Bạch Ngọc như thân muội.
Bạch Ngọc cũng trung thành bên cạnh chở che Lương Ngọc Dung suốt nhiều năm.
Chiêu Cẩn nhớ lại câu nói Bạch Ngọc nói trước khi tự thiêu ở đời trước là: “Nương Nương, Bạch Ngọc tới cạnh người đây”.
Hắn biết Bạch Ngọc một lòng với Lương Ngọc Dung, nên đáp ứng cho Lương Ngọc Dung gả đi từ Tây Phượng Cung, được đích thân Lương Ngọc Dung chùm khăn hỉ cho Bạch Ngọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook