Kiều Thê Khó Dỗ
-
Chương 26: Trúng Mị Dược
Sau khi Lương Y Đồng bị cướp đi, Dự Vương trước tiên là cho điều tra người xuống tay. Hắn phái toàn bộ ám vệ bên người ra ngoài, cho đến giờ sửu canh ba mới tìm được tên bắt người kia, cho đến khi tra ra Túy Sinh lâu thì trời cũng đã sáng.
Dự Vương trực tiếp dẫn người tới Túy Sinh lâu, hộ vệ trong đó rất nhanh chóng bị thuộc hạ của hắn khống chế, khi hắn dẫn người đi vào phòng của Oánh Oánh, Lương Y Đồng đã nhảy xuống nước.
Sau khi không thấy Lương Y Đồng, ánh mắt Trịnh ma ma lập tức có chút trốn tránh.
Dự Vương nhíu mi, để cho Tiêu Lĩnh thẩm vấn một phen. Khi hắn đi đến cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của tiểu cô nương đang ra sức bơi đi, tốc độ càng lúc càng chậm lại, tựa hồ có gì đó không ổn.
Sau khi nghe Trịnh ma ma nói nàng trúng mị dược, Dự Vương thậm chí không kịp thẩm vấn mị dược là như thế nào, sợ nàng xảy ra chuyện nên lập tức nhảy xuống. Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng lại không so được với tốc độ rơi của thiếu nữ, nàng rất nhanh đã chìm xuống.
Hắn ôm eo nàng, áp sát nàng vào trong lòng mình, thấy nàng đã không còn ý thức, hắn không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp hôn lên môi nàng, truyền khí cho nàng.
Thiếu nữ cực kỳ an tĩnh, vẫn không hề có chút phản ứng. Dự Vương lại lần nữa hôn xuống, lông mi của Lương Y Đồng mới nhẹ nhàng run rẩy.
Trong lúc mơ hồ, nàng dường như cảm nhận được có nam nhân đỡ lấy cái ót của mình, hôn lên môi mình, cho dù còn ở trong nước, nàng vẫn ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, cũng cảm nhận được đôi môi mềm mại kia.
Hô hấp của Lương Y Đồng có chút dồn dập, theo bản năng dán chặt lấy môi hắn, cướp đoạt toàn bộ hô hấp của hắn. Khi môi lưỡi triền miên, thân thể Dự Vương hơi căng cứng, thiếu nữ lại giống như mèo con đang đói, chỉ biết theo bản năng giữ chặt.
Lúc vừa mới hôn thì còn chưa cảm thấy gì, dù sao thì tiểu cô nương cũng đang gặp nguy, hắn chỉ muốn truyền khí mà thôi. Nhưng khi nàng tham lam mà dán lấy hắn, hắn bắt đầu cảm giác không ổn.
Đôi môi mềm mại ngọt ngào cùng cái lưỡi lưu loát của nàng mang đến cho hắn sự kí©h thí©ɧ không thể tả, cột sống của hắn cũng có chút tê dại, chỉ cảm thấy cả người khô nóng. Khi nhận ra bản thân vậy mà lại nổi lên tà niệm với một tiểu cô nương, Dự Vương lập tức nhíu mày..
Ngay sau đó, hắn dời môi, ôm eo nàng, mang nàng từ dưới đáy lên mặt nước, sau khi hít đủ không khí, Lương Y Đồng cũng từ từ tỉnh lại.
Y phục ướt sũng dính sát trên người, phác họa ra đường cong lả lướt đầy hấp dẫn của thiếu nữ, rõ ràng là bình thường rất nhỏ con, vậy mà cũng quyến rũ như vậy.
Dự Vương không dám nhìn nhiều, đôi mắt của hắn có chút thâm trầm, khi mở miệng thì giọng nói cũng hơi khàn, "Còn đủ sức không?"
Hắn hỏi xong liền thử buông lỏng tay.
Thân thể yếu đuối không xương của thiếu nữ lại lần nữa rơi vào trong nước, Dự Vương nhíu mi, lại ôm lấy nàng vào trong lòng, thân thể mềm mại của nàng một lần nữa dán lên người hắn.
Giờ khắc này, Dự Vương mới hiểu vì sao lại có cái gọi là ôn hương nhuyễn ngọc. Chẳng sợ hai người đều ở trong nước, thân thể nho nhỏ của nàng đối với hắn mà nói có một lực hấp dẫn kỳ lạ, khiến cho đáy lòng hắn trở nên rối loạn.
Dự Vương miễn cưỡng loại bỏ tạp niệm, thấp giọng nói: "Nắm chặt ta, ta mang ngươi lên."
Hắn nói xong, liền ôm theo nàng mà bơi tiếp. Lương Y Đồng chật vật nắm vạt áo của hắn, mơ hồ nhớ tới trước lúc hôn mê, hình như môi hắn dính sát vào môi nàng, chẳng lẽ hắn thực sự hôn nàng?
Lương Y Đồng mơ hồ nhớ lại cảm giác môi lưỡi tương giao, mặt nàng có chút nóng lên, trong lòng lại thấy có chút may mắn. Nếu hắn đến muộn một bước, chỉ sợ nàng sẽ phải chết ở chỗ này. Khi ý thức dần trở nên rõ ràng, thân thể lại bắt đầu trở nên khó chịu.
Dù còn ở trong nước nhưng cả người nàng đều khó chịu, giống như có cả vạn con kiến bò trong người, vừa ngứa vừa nóng. Chỉ khi tiếp xúc với hắn, có cảm giác lạnh lạnh thì mới thoải mái hơn chút. Lương Y Đồng thực sự không hiểu là bị làm sao.
Sau khi được hắn ôm vào lòng, cả khuôn mặt nhỏ của nàng đều theo bản năng mà cọ cọ vào ngực hắn, nàng vẫn chưa nhận thấy thân thể Dự Vương cứng đờ, cơ bắp cũng căng chặt, nàng chỉ muốn sát lại hắn thêm chút, giống như chỉ có như vậy thì cảm giác kiến bò này mới tiêu tán đi chút.
Dự Vương rũ mắt nhìn nàng một cái, tiểu cô nương biểu tình mê ly, trạng thái không đúng lắm, khuôn mặt nhỏ cọ đi cọ lại trong ngực hắn.
"Lương Y Đồng?"
Lương Y Đồng không để ý tới hắn, thậm chí nàng còn có chút mê luyến hương vị trên người hắn, đầu nhỏ chôn trong ngực hắn chưa nói, theo động tác bơi của hắn, nàng càng thêm có chút không thích hợp, không chỉ gắt gao ôm lấy hắn, còn muốn hôn lên cổ hắn.
Nếu đổi thành người khác, Dự Vương đã sớm một đao chém chết. Từ trước đến nay hắn không có hảo cảm với nữ nhân, cũng chưa từng có tà niệm gì, hiện giờ lại bị nàng làm cho khô nóng cả người.
Hắn duỗi tay xách vạt áo của nàng, đưa nàng ra xa mình một chút, ánh mắt của thiếu nữ lập tức mê man, biểu tình cũng có chút thống khổ. Nghĩ đến mị dược mà Trịnh ma ma nói, Dự Vương mơ hồ hiểu ra cái gì đó, hắn có chút đau đầu, thấp giọng nói: "Chờ lát nữa uống giải dược sẽ không sao, kiên trì một chút."
Thần chí Lương Y Đồng hơi tỉnh táo lại, nhận ra vừa rồi mình đã làm cái gì, mặt càng nóng hơn. Sợ bản thân lại bất chấp dính lên người hắn, nàng cắn mu bàn tay, gia tăng cảm giác đau đớn thì sự dày vò kia mới bớt đi.
Thấy nàng cuối cùng cũng ngoan hơn chút, Dự Vương thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ ngay sau đó đã ngửi thấy mùi máu tươi, hắn rũ mắt nhìn nàng một cái, mới phát hiện nàng đang gắt gao cắn mu bàn tay, máu tươi dọc theo cánh tay mảnh khảnh của nàng mà rơi vào trong nước.
Dự Vương nhíu mi, sợ nàng lại tự hại mình, dứt khoát điểm huyệt ngủ của nàng, thân thể thiếu nữ hoàn toàn mềm xuống.
Sau khi lên bờ, hắn ôm nàng đi. Thiếu nữ nho nhỏ, cả người ướt sũng, nằm trong lòng hắn vô cùng đáng thương, cũng may là lúc này còn sớm, bên bờ không có người, chỉ có ám vệ đang chạy tới cùng với xe ngựa.
Dự Vương đặt nàng vào bên trong xe ngựa, lại lệnh cho thị vệ tới Túy Sinh lâu tìm thuốc giải.
Nàng cứ như vậy hồi phủ nhất định sẽ tạo nên mấy lời đồn đại vớ vẩn, Dự Vương dứt khoát đưa nàng đến một nơi khác. Nơi này vốn là chỗ ở trước kia của hắn, hiện giờ chỉ còn một lão ma ma ở lại chăm sóc. Dự Vương trực tiếp ôm Lương Y Đồng vào trong phòng, sau đó sai người hồi phủ lấy y phục sạch.
Bọn thị vệ lấy được thuốc giải thì lập tức chạy tới, Dự Vương giải huyệt ngủ cho Lương Y Đồng, nàng sau khi mở to mắt thì phát hiện mình đang nằm trên giường. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng ngồi dậy, thân thể lập tức bủn rủn tê dại, khó chịu cực kỳ, đôi mắt nàng cũng hơi đỏ.
Khi nàng lại muốn cắn chính mình, Dự Vương giữ lấy tay nàng, trực tiếp nhét thuốc vào trong miệng nàng, ép nàng nuốt xuống.
Lương Y Đồng bị sặc đến ho khan, khi ngẩng đầu thì lập tức thấy chén nước trước mặt, Dự Vương vậy mà lại rót nước cho nàng. Lương Y Đồng uống xong nước mới trộm nhìn hắn một cái.
Hôm nay hắn mặc một thân y phục màu đỏ tía, tuy đã dùng khăn lau bớt bọt nước nhưng vẫn cực kỳ ướt, dính chặt ở trên người, phác họa ra dáng người cường tráng của hắn.
Lương Y Đồng vừa mới uống thuốc, dược tính còn chưa phát huy tác dụng, chỉ cảm thấy nhìn hắn như vậy, miệng lưỡi nàng có chút khô, đôi mắt tràn đầy khát vọng khó giải thích.
Giờ phút này, khi không còn tiếp xúc gần gũi, cảm giác kỳ quái của Dự Vương đã sớm tan đi. Lúc này đối diện với ánh mắt như tiểu hài tử tham ăn của nàng, hắn hoàn toàn làm lơ sự khác thường, thấp giọng nói: "Không cần suy nghĩ, nhắm mắt nằm nghỉ một lát đi, một lát nữa sẽ không sao."
Lương Y Đồng chậm nửa nhịp mới hiểu ra hắn có ý gì, khuôn mặt nàng đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu. Dự Vương xoay người rời đi, nhìn bóng lưng hắn, Lương Y Đồng càng có thêm nhận thức sâu sắc về việc hắn không gần nữ sắc.
Sau khi sự khô nóng trong người dần dần tan đi, lý trí của nàng mới hoàn toàn trở về.
Lúc này Lương Y Đồng mới ý thức được, vừa rồi bản thân có chút mất mặt. Nếu hắn bị nàng quyến rũ thì không nói, hắn lại cố tình thờ ơ, khuôn mặt nhỏ của Lương Y Đồng đỏ đến có thể ra máu.
Nhưng cũng vô cùng may mắn vì hôm nay gặp được Dự Vương. Đổi thành người khác, nói không chừng đã sớm xảy ra chuyện. Hiện giờ cũng chỉ là hơi thân mật một chút thôi.
Sau khi trải qua đủ loại tra tấn của Tam Hoàng tử, Lương Y Đồng kỳ thật không quá xem trọng trinh tiết nữa, bằng không với một tiểu cô nương, chỉ sợ sau khi ôm ấp với một nam nhân sẽ khóc lóc sướt mướt, thắt cổ tự vẫn mất.
Nàng lại chỉ cảm thấy tồn tại quan trọng hơn mọi thứ. Cho dù như thế, nàng cũng vẫn có chút xấu hổ. Khi ma ma mang y phục sạch tới, trên mặt nàng vẫn rất nóng, đổi quần áo xong, nàng nghĩ tới nghĩ lui xem có nên ra ngoài không. Ngồi trong phòng bình tĩnh hồi lâu, lại suy tư một chút về sự việc lần này, mới dần dần không để ý chuyện kia nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Dự Vương, "Thay y phục xong thì đi phơi y phục ướt một chút, chờ đến khi khô thì mặc lại rồi hồi phủ."
Lương Y Đồng lập tức hiểu ý hắn, "Người trong phủ không biết ta gặp chuyện sao?"
"Không có nhiều người nhìn thấy mặt ngươi lúc ở trên đường, ta đã cho người áp chuyện này xuống rồi."
Biết là hắn suy nghĩ cho thanh danh của mình, Lương Y Đồng có chút xúc động. Nàng trực tiếp đi ra khỏi phòng, cung kính mà hành lễ với Dự Vương, "Chuyện hôm nay đa tạ Vương gia, có người nên ta mới không có việc gì."
"Không cần đa tạ, ngươi cũng là bị liên lụy."
Thấy hắn nói như thế, trong lòng Lương Y Đồng hơi giật giật, "Thật sự là Nhị phu nhân sao?"
Đôi mắt Dự Vương vô cùng sâu thẳm, "Ngươi biết à?"
Lương Y Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, "Chỉ là đoán thử thôi, cũng không xác định."
Suy đoán của nàng cũng không có quá nhiều căn cứ, chỉ là cảm thấy mỹ nhân trong phủ quá nghèo, hẳn là không thể thuê nhiều người như vậy tới bắt nàng. Cho dù là có bạc, Trịnh Hiểu Nhã sẽ không làm ra loại sự tình này, còn với tính cách của Tiêu Mộng Hân, hẳn là cũng sẽ không ra tay vào lúc này.
Chỉ có Nhị phu nhân là người duy nhất biểu lộ rất rõ ràng là muốn gả nữ nhi cho Dự Vương, mà Triệu Xu Thiến cũng có tâm tư như vậy. Nếu các nàng cảm thấy sự tồn tại của Lương Y Đồng là chướng mắt, lại cộng thêm ý niệm kia, chuyện này là hoàn toàn có khả năng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy thị, Lương Y Đồng đã cảm thấy người này tâm cơ rất sâu.
Ngụy thị sở dĩ muốn bán nàng vào thanh lâu, đơn giản là muốn hủy hoại sự trong sạch và thanh danh của nàng mà thôi. Có lẽ bà ta cũng không đoán ra Dự Vương sẽ điều tra được nhanh như vậy.
Tuy Lương Y Đồng chỉ ở trong thanh lâu một ngày, nhưng cũng đã hiểu cơ bản về nơi đó. Sau khi người mới tiến vào, thường thường sẽ bị dạy dỗ bốn năm ngày, sau đó đi phải đi hầu hạ nam nhân. Bốn năm ngày không tính là lâu, nếu Dự Vương không kịp thời tra ra, chỉ sợ nàng thật sự khó có thể chạy thoát.
Thấy Lương Y Đồng đã đoán ra, Dự Vương cũng không giấu nàng nữa, hắn nói thẳng: "Chuyện xấu bà ta làm không chỉ có lần này, sớm đã đủ để chết vài lần rồi, việc này ngươi không cần quản, bà ta sẽ không có kết cục tốt."
Lương Y Đồng hơi ngẩn ra một chút, sau đó mới ý thức được hắn có ý giúp nàng giải quyết Ngụy thị. Ngụy thị tốt xấu gì cũng là Nhị cữu mẫu của hắn, hắn thật sự không có ý định thiên vị sao?
Tuy rằng Lương Y Đồng chỉ mới đến Trường Hưng Hầu phủ một lần, nhưng cũng đã biết không ít chuyện. Nghe nói Nhị lão gia cực kỳ sủng ái Ngụy thị, nếu Dự Vương khăng khăng xử phạt, khẳng định sẽ đắc tội Nhị lão gia. Cho dù Nhị lão gia ái ngại thân phận của Dự Vương, không trực tiếp xé mặt, nhưng giữa hai người cũng sẽ sinh ra ngăn cách.
Huống chi lão thái thái vẫn còn đó, nếu Nhị lão gia náo loạn đến tận chỗ lão thái thái, lão nhân gia nhất định sẽ có chút đau đầu. Lão thái thái không trách tội Dự Vương, lại chưa chắc sẽ không giận chó đánh mèo lên người nàng, bọn họ chỉ cần tùy tiện động một ngón tay cũng có thể khiến nàng vạn kiếp bất phục.
Chỉ trong khoảng nửa khắc, trong đầu Lương Y Đồng đã xoay chuyển vô số ý niệm. Nàng muốn giả bộ rộng lượng, cầu tình cho Ngụy thị, nhưng nàng lại làm không được.
Thấy nàng thần sắc rối rắm, Dự Vương nhàn nhạt nói: " Đã nói là ngươi không cần quản, đi phơi y phục đi."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, thấy hắn xoay người rời đi thì cũng không hỏi gì nữa.
Nàng kiên nhẫn phơi y phục, sau khi thay xong thì cáo biệt ma ma, đi theo thị vệ hồi Dự Vương phủ.
Chuyện hôm qua nàng không về vẫn chưa khiến cho mọi người chú ý, khi trở lại Thanh U đường còn nghe được Ngọc Cầm nói: "Không phải Tiêu đại nhân nói người muốn tới nhà bằng hữu ở hai ba ngày sao, như thế nào nhanh như vậy đã trở về rồi?"
Lương Y Đồng nghe vậy thì cũng không đề cập tới sự cố kia, cười nói: "Trong nhà nàng ấy còn có phụ mẫu cùng huynh trưởng, ta ở lại một đêm ôn chuyện với nàng ấy, không muốn quấy rầy nhiều nên đi về."
Ngọc Cầm cười nói: "Thì ra là vậy."
***
Lúc này, Ngụy thị đã biết được Dự Vương đã phát hiện mọi chuyện, tẩu tẩu của bà ta đã bị Dự Vương bắt đi, còn ca ca do đi uống rượu về trước nên tránh được một kiếp.
Trong lòng Ngụy thị có chút kinh sợ, sợ tẩu tẩu sẽ thú nhận chỗ của Lương Y Đồng, vội vàng phái nha hoàn đi hỏi thăm tin tức ở Túy Sinh lâu.
Trong lúc nha hoàn xuất phủ, bà ta chờ cực kỳ lo lắng, rất có cảm giác sống một ngày như một năm, chờ đến khi nha hoàn cuối cùng cũng chạy về, bà ta vội vàng bắt lấy tay nha hoàn, "Nghe ngóng được cái gì không? Túy Sinh lâu còn ổn không?"
Nha hoàn lắc đầu, cẩn thận nói, "Túy Sinh lâu đã xảy ra chuyện, khi nô tỳ đi qua thì cửa của Túy Sinh lâu đã bị niêm phong, bên ngoài còn có thị vệ canh gác. Nô tỳ nghe theo chỉ thị của người, cho mấy quán xung quanh ít bạc, mới nghe được một ít tin tức. Bọn họ nói sáng sớm nay Dự Vương đã mang theo thị vệ đến Túy Sinh lâu, hình như là trói toàn bộ người bên trong lại, tú bà đã bị áp giải lên quan phủ, cũng không biết Túy Sinh lâu sau này còn có thể hoạt động lại hay không."
Khi nghe nói Dự Vương dẫn người đến đó, Ngụy thị ngồi ở trên ghế, lòng bàn tay ứa mồ hôi lạnh, căn bản không đoán được Dự Vương sẽ tra ra việc này. Đám người bà ta thuê đã làm không ít chuyện lén lút, cực kỳ am hiểu cách ẩn nấp, quan phủ đã rất nhiều lần không bắt được.
Phụ nhân ở trong ngõ nhỏ kia là tẩu tử của bà ta, cũng chính tẩu tử của bà ta hỗ trợ liên hệ với Túy Sinh lâu. Tẩu tử là người biết nặng nhẹ, Ngụy thị cũng đã dặn dò không được để lộ ra một chữ, cho dù Dự Vương đích thân tới, chỉ cần không nói ra thì hết thảy đều không ai biết, cũng không thể làm gì.
Ai ngờ tẩu tử lại thật sự khai rồi, liệu có khai cả bà ta ra không?
Nghĩ đến sự máu lạnh của Dự Vương, Ngụy thị càng chảy nhiều mồ hôi, ngón tay run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, không ngừng thuyết phục bản thân sẽ không có việc gì.
Đúng vậy, có thể có chuyện gì chứ? Lương Y Đồng chẳng qua là một nha hoàn, còn bà ta tốt xấu gì cũng là Nhị cữu mẫu của Dự Vương, hắn không thể vì một nha hoàn mà lật mặt với bà ta được. Chỉ cần bà ta nhất quyết không thừa nhận, thì dù tẩu tử có khai ra, Dự Vương cũng không thể làm gì.
Bà ta dần dần bình tĩnh lại, không khỏi mắng thầm Lương Y Đồng quá may mắn, sớm biết như thế thì nên tìm một tên hái hoa tặc, trực tiếp làm nàng, như vậy thì nàng không thể thoát nữa.
Ngụy thị tất nhiên không đoán được, người của Dự Vương vậy mà có thể tra ra Lương Y Đồng, cũng là do bà ta xem nhẹ Dự Vương, lại quá tin tưởng đám người kia, bằng không cũng không sẽ bán Lương Y Đồng vào thanh lâu.
Kỳ thật lúc đầu bà ta muốn tìm người trực tiếp hủy hoại thanh danh của Lương Y Đồng, nhưng vì căm hận nàng sinh ra đã có khuôn mặt mà mọi nữ nhân cực kỳ hâm mộ, mới nảy sinh tâm tư độc ác, muốn nàng bị hàng ngàn kẻ sỉ nhục, vĩnh viễn không được yên ổn, ai ngờ lại giúp nàng tránh được một kiếp.
Nghĩ đến nàng đã ở trong thanh lâu một đêm, cho dù không mất đi trong sạch thì thanh danh cũng hoàn toàn bị hủy hoại, Dự Vương không có khả năng sẽ cưới một nữ tử thanh danh ô uế, còn từng ở trong thanh lâu. Lúc này trong lòng Ngụy thị mới thoải mái hơn chút, âm mưu này rốt cuộc vẫn còn chỗ dùng được.
Ngụy thị hãi hùng khϊếp vía đợi hai ngày mà vẫn không thấy Dự Vương tìm đến tính sổ mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Ai ngờ, mấy ngày sau, Tiêu Lĩnh đột nhiên dẫn người tới Trường Hưng Hầu phủ.
Tiêu Lĩnh là phụ tá đắc lực của Dự Vương, thấy hắn tới Trường Hưng Hầu phủ, trong lòng Ngụy thị có chút hoảng. Bà ta vội vàng cho nha hoàn đi hỏi thăm một chút, kết quả nha hoàn còn chưa về, gã sai vặt bên cạnh Nhị lão gia đã tới viện của bà ta, nói Nhị lão gia có việc tìm bà ta.
Lúc này, Tiêu Lĩnh đang ở chỗ của Nhị lão gia, hắn còn dẫn theo một phụ nhân. Phụ nhân này từng hầu hạ Ngụy thị, mấy năm trước không hiểu vì sao đột nhiên biến mất, Ngụy thị phái người đi tìm rất lâu, ai ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Tiêu Lĩnh nói: "Nhị phu nhân cùng tẩu tẩu của bà ta thuê người bắt cóc Lương cô nương, muốn bán nàng vào thanh lâu, Vương gia đã mệnh cho thuộc hạ tra rõ việc này, ai ngờ còn điều tra ra một ít chuyện cũ. Mấy ngày nay thuộc hạ vẫn luôn tra rõ chuyện này, hiện giờ tìm ra nhân chứng vật chứng, mời lão gia xem qua."
Tiêu Lĩnh nói, liền đem một quyển sách cho Nhị lão gia.
Việc này còn phải kể đến mấy ngày trước.
Tẩu tẩu của Ngụy thị, Hà thị, bị người của Dự Vương bắt đi, không chịu được tra tấn nên đã khai hết ra. Bà ta nhát gan, thấy Tiêu Lĩnh muốn đem bằng chứng mua bán người phi pháp ra để đưa mình đến quan phủ, bà ta lập tức đẩy hết thảy sai lầm lên người Ngụy thị, còn nói là đều bị Ngụy thị ép buộc, nói Ngụy thị tâm địa độc ác, nếu mình không nghe theo, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục chết thảm.
Hà thị muốn lấy công chuộc tội, còn nói ra một bí mật kinh thiên động địa, chỉ mong Dự Vương có thể tha cho bà ta một mạng.
Thì ra cái chết của Chương thị cùng nhi tử của Nhị lão gia không phải là ngẫu nhiên. Mười năm trước, Ngụy thị còn là một di nương, khi đó Chương thị mới là phu nhân nhị phòng, dưới gối Chương thị có một nhi tử, nhưng lại bệnh tật ốm yếu. Năm tiểu thiếu gia bảy tuổi, sức khỏe mới tốt lên một chút, khi Chương thị dẫn nhi tử đi chùa cầu phúc, con ngựa đột nhiên mất khống chế, rơi xuống vực sâu, cả hai người đều chết thảm.
Sau khi bọn họ xảy ra chuyện, Nhị lão gia thương tâm thời gian rất dài, là Ngụy thị nói lời ngon ngọt mới khiến ông ta dần nguôi ngoai. Ai ngờ hết thảy mọi thứ đều không phải chuyện ngẫu nhiên, mà là Ngụy thị động tay động chân lên con ngựa, bao gồm việc hài tử bị bệnh, cũng là do bà ta hạ độc.
Việc này thực sự rất lớn, Dự Vương lập tức để Tiêu Lĩnh điều tra cẩn thận, ai ngờ thật sự tìm ra lão nhân từng hầu hạ bên cạnh Ngụy thị, cũng tìm ra một quyển sách của một đại phu để lại, trong đó ghi lại Ngụy thị mua chuộc đại phu, ngầm hạ độc tiểu thiếu gia.
Đại phu kia đã qua đời, Tiêu Lĩnh chỉ có thể đem vị lão nhân này tới.
Lão nhân kia vừa thấy Nhị lão gia thì đã khóc lóc kể lể, nói mình thật sự hổ thẹn với lão gia, năm đó bị tiền tài che mắt nên mới nghe theo Ngụy thị, làm ra không ít chuyện hồ đồ, hại Chương thị cùng tiểu hài tử vô tội chết không nhắm mắt. Ngụy thị muốn diệt cỏ tận gốc, hại chết cả bà ta, nên bà ta mới bỏ trốn.
Nhị lão gia lập tức ngây ngốc, tuy ông ta sủng ái Ngụy thị, nhưng lại cực kỳ kính trọng Chương thị. Lúc trước, cái chết của Chương thị cùng trưởng tử thực sự là đả kích rất lớn với ông ta, ông ta không thể nào tưởng tượng ra, việc này là do Ngụy thị làm.
Ông ta nhìn Dự Vương lớn lên, vô cùng tín nhiệm nhân phẩm của Dự Vương, tất nhiên hiểu rằng hắn không có khả năng nói dối. Hiện giờ nhân chứng vật chứng có đủ, ông ta đỏ mắt, đá Ngụy thị ngã nhào trên đất, "Cái thứ độc phụ nhà ngươi! Cái thứ tâm địa rắn rết!"
Ngụy thị kêu thảm thiết một tiếng, ngã trên mặt đất. Ông ta đá một cái vào bụng bà ta, bà ta đau đớn nỗi đôi mắt cũng biến thành màu đen, dừng một chút liền khóc lóc kêu oan, "Lão gia, ngày thường đến một con kiến thϊếp thân cũng không dám động vào, câu tâm địa rắn rết này của người, thϊếp thân không dám nhận! Người cũng không thể tin vào mấy lời của người khác mà bôi nhọ thϊếp thân như thế!"
Thấy bà ta còn dám kêu oan, Nhị lão gia tức giận đến mức run rẩy.
Lão hạ nhân trước kia hầu hạ bà ta không nhịn được mà lên tiếng: "Phu nhân còn nhớ lão nô không? Người làm nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Trên tay người đã dính máu của hai mạng người rồi, mấy năm nay, chẳng lẽ người thật sự có thể thoải mái mà thế chỗ Chương thị sao?"
Ngụy thị nghe được lời nói này, sắc mặt không khỏi biến hóa, "Ngươi, sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi chết rồi sao?"
Lão nô kia nói: "Nếu không phải quản sự bên cạnh người có chút giao tình với ta, lén lút tha cho ta một mạng, có lẽ ta đã thật sự bị người gϊếŧ chết!"
Thấy lão gia sắc mặt khó coi, Ngụy thị hoàn toàn trở nên luống cuống, khóc lóc: "Lão gia, thϊếp thân thật sự không xuống tay với phu nhân và tiểu thiếu gia, người phải tin tưởng thϊếp thân, nhất định là tiện nô này bị người khác mua chuộc nên mới muốn bôi nhọ thϊếp thân, thϊếp thân thật sự không làm gì cả!"
Nhị lão gia cũng không phải đồ ngốc, sao có thể tin bà ta? Sau khi Ngụy thị bước vào, lão nô này căn bản không hề nói là Ngụy thị hại chết Chương thị cùng tiểu thiếu gia, bà ta ta lại khóc lóc nói không có xuống tay với hai người họ, hiển nhiên là trong lòng có quỷ.
Nghĩ đến trưởng tử mới bảy tuổi đã mất mạng, khi còn sống lại phải chịu đựng nhiều như vậy, Nhị lão gia chỉ hận không thể lột da Ngụy thị. Nhưng chuyện xấu trong nhà không thể để người ngoài nhìn, dù ông ta thực sự muốn gϊếŧ chết bà ta, cũng không thể giải bà ta lên quan phủ, lộ ra rồi, con đường làm quan của ông ta chỉ sợ cũng hoàn toàn bị hủy hoại.
Ông ta chắp tay với Tiêu Lĩnh, thấp giọng cảm ơn. Tiêu Lĩnh nói: "Vương gia nói, việc này không cần nói cho lão phu nhân, giao cho Nhị lão gia tự xử lý là được. Thuộc hạ cáo lui trước."
Tiêu Lĩnh nói xong liền rời đi.
Dự Vương hiển nhiên là biết, cho dù Nhị lão gia sủng ái Ngụy thị, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho bà ta. Rốt cuộc thì, người bà ta hại chết không chỉ có Chương thị, còn có trưởng tử của ông ta. Nếu còn lưu lại ác phụ này, cũng không biết người tiếp theo bị hại sẽ là ai.
Nhị lão gia trực tiếp cho người bắt Ngụy thị lên xe ngựa, đi thẳng tới nơi Chương thị xảy ra chuyện, mặc cho Ngụy thị xin tha thế nào ông ta cũng không để ý tới, ngay tại chỗ thê tử và nhi tử chết thảm, ông ta đẩy Ngụy thị xuống.
Lương Y Đồng rất nhanh đã biết chuyện Ngụy thị bất hạnh mà rơi xuống vách núi. Biết là cái chết của bà ta không đơn giản như vậy, nàng càng thêm cảm kích Dự Vương.
Nếu lúc trước chỉ muốn lấy lòng hắn, hiện giờ nàng lại coi hắn như người một nhà.
Mấy ngày nay, nàng vẫn nhớ rõ sinh thần của Dự Vương. Hắn đã cứu nàng hai lần, còn là lần đầu tiên trải qua sinh thần của hắn trong phủ, vẫn nên tỏ thái độ một phen.
Nhưng mà nàng lại không biết nên tặng cái gì, bởi vì chuyện xuất phủ đã gây phiền toái cho hắn, nàng cũng không dám bước chân ra thêm lần nữa. Nghĩ nghĩ một chút, nàng liền quyết định làm một bát mì trường thọ cho hắn.
Nàng chưa từng vào bếp nên đã cố ý tới phòng bếp thỉnh giáo Trương đại nương một chút. Bởi vì không biết nấu ăn nên Lương Y Đồng bỏ ra rất nhiều tâm tư, nhào bột, cán bột, làm mì, kiên nhẫn học hết hai ngày, đến sinh thần của hắn thì cũng đã học xong.
Sinh thần của Dự Vương đến đúng lúc vừa hạ táng Ngụy thị xong, sau khi hạ triều hắn trực tiếp tới Trường Hưng Hầu phủ. Lão thái thái tuổi tác đã cao nên không ai nói ra chuyện Ngụy thị hại chết mẫu tử Chương thị. Thấy không có Ngụy thị, lão thái thái có chút khó chịu, thực sự không quen với việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Khi hạ táng Ngụy thị, lão thái thái đột nhiên nhớ tới tiểu tôn tử đáng thương kia, lập tức ngã bệnh. Dự Vương có chút không yên lòng, ở Trường Hưng Hầu phủ cả một ngày, cho đến khi lão thái thái đi ngủ mới hồi phủ.
Sau khi hắn hồi phủ, vốn tưởng rằng Trúc Du đường sẽ chỉ có một ánh đèn le lói như ngày thường, ai ngờ, hắn vừa bước vào tiểu viện thì phát hiện Trúc Du đường vô cùng sáng sủa, trước cửa sảnh chính còn treo đèn phúc lộc thọ.
Bên trong nhà chính được thắp sáng, ánh lửa có vẻ vô cùng ấm áp. Sau khi Dự Vương đến gần thì mới phát hiện Lương Y Đồng đang ở trong.
Tiểu cô nương lấy tay chống cằm, đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, đầu nhỏ gật gù. Khi nghe được tiếng bước chân, nàng đột nhiên mở mắt, thấy Dự Vương thật sự trở lại thì trong ánh mắt tràn đầy tươi cười, "Vương gia, người trở lại rồi?"
Trong lòng Dự Vương hơi giật giật, "Sao còn chưa đi nghỉ ngơi?"
Lương Y Đồng ngượng ngùng vuốt vuốt chóp mũi, thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh thần của người, ta không biết nên chuẩn bị lễ vật gì, liền muốn làm cho người một bát mì trường thọ. Khi Tiêu hộ vệ hồi phủ thì ta cho rằng người cũng đã trở lại nên đi làm cho người một bát, ai ngờ người vẫn chưa về, bây giờ mì nguội rồi, ta đi làm cho người bát khác."
Lúc này Dự Vương mới phát hiện trên mặt bàn ở trước mắt nàng có một bát mì trường thọ, trong bát ngoài mì cùng rau, còn có một quả trứng trần, màu sắc vô cùng đẹp.
Hôm nay sau khi hạ triều, hắn liền đến Trường Hưng Hầu phủ, trong phủ bận rộn đến người ngã ngựa đổ, tất nhiên là không có ai nhớ đến sinh thần của hắn, cũng chỉ có Hoàng thượng sau khi hạ triều đã đưa cho hắn một khối ngọc bội, coi như là lễ vật sinh thần.
Ai ngờ nàng vậy mà còn nhớ đến sinh thần của hắn, thần sắc của Dự Vương lập tức nhu hòa hơn. Ngày thường hắn không thích ăn mì, hiện giờ nhìn bát mì đầy ắp, hắn vậy mà lại muốn ăn thử.
"Không cần phiền toái, còn ăn được."
Tuy rằng đã nguội, nhưng vì không có nhiều nước nên mì cũng không trương lên. Dự Vương nói xong thì trực tiếp ngồi xuống. Hắn kỳ thật không hề bắt bẻ thức ăn, khi hành quân đánh giặc, đến cỏ dại cũng từng ăn qua, chỉ là có mấy thứ từng ăn bị trúng độc nên mới có chút bài xích mà thôi.
Giờ phút này, hắn trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lương Y Đồng, kéo bát mì trường thọ đến trước mặt mình. Lương Y Đồng chớp chớp mắt, vội vàng đứng lên, muốn lấy cái bát khỏi tay hắn. Đã nguội rồi, còn ăn cái gì chứ, làm thêm một bát cũng không tốn bao lâu.
Tay nàng vừa chạm vào bát đã bị nam nhân kéo lại.
Hắn vừa từ bên ngoài về, ngón tay thực sự rất lạnh. Lương Y Đồng bị hắn làm cho lạnh đến run lên một cái, theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng nam nhân nắm rất chặt.
Trên ngón tay trắng như ngọc của thiếu nữ có mấy vết thương, dường như chỉ mới có, miệng vết thương còn chưa khép lại, chỉ là không còn chảy máu nữa mà thôi.
Nhìn thấy mấy vết thương, Dự Vương theo bản năng mà nhíu mày, "Sao tay lại như thế này? Cầm dao bị thương sao?"
Nhìn đến mấy miếng cà chua cùng ớt trong bát mì, trong lòng Dự Vương dâng lên đầy sự ấm áp, thấp giọng nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Lương Y Đồng chỉ cảm thấy chỗ bị hắn chạm vào có chút lạnh, cực kỳ không tự nhiên, mặt lại có chút nóng, lần nữa rụt tay lại, cười nói: "Không có việc gì, chỉ bị cắt hai cái, không quan trọng."
Dự Vương cũng từng chịu không ít thương tích, nặng đến đâu hắn cũng không để ý. Lúc này thấy tiểu cô nương vì làm mì cho hắn mà bị thương, trong lòng hắn chỉ cảm thấy có chút lạ, không biết là đau lòng hay như thế nào. Hắn đứng dậy, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Thấy hắn đột nhiên rời đi, Lương Y Đồng có chút sửng sốt. Nàng chớp mắt, trong lòng có chút thấp thỏm, chẳng lẽ là chán ghét nàng bị cắt tay nên không ăn nữa?
Nàng đang rối rắm không biết có nên đem bát mì lạnh này đi, làm cho hắn bát khác hay không, liền thấy hắn cầm một cái bình sứ tới.
Thân hình cao lớn của hắn trực tiếp lại gần nàng, kéo lấy tay nàng. Hai người cách nhau rất gần, nàng lại lần nữa ngửi được hương vị dễ chịu trên người hắn. Đầu quả tim của Lương Y Đồng run rẩy, có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy hắn đang bôi thuốc cho nàng.
Thân hình nam nhân cao lớn, đôi tay trắng nõn thon dài, rõ ràng là biểu tình rất điềm nhiên, nhưng động tác bôi thuốc cho nàng lại dường như mang theo chút quý trọng. Lương Y Đồng lớn như vậy rồi còn chưa từng được người khác đối xử tốt như vậy đâu.
Đáy lòng nàng ngọt ngào, ánh mắt cũng trở nên ấm áp, vốn đang có chút ngượng ngùng, giờ phút này nhìn biểu tình chăm chú của hắn, nàng vậy mà lại luyến tiếc không muốn thu tay lại, cũng không biết là ngượng ngùng hay kích động. Khuôn mặt nàng cũng đỏ bừng, vô cùng vui vẻ.
Cho đến khi hắn bôi thuốc cho nàng xong, nàng mới cong cong môi, quơ quơ ngón tay, "Vết thương nhỏ mà thôi, không quan trọng, ta đi làm cho Vương gia bát mì khác."
Nói xong liền muốn bưng bát mì lên, Dự Vương búng trán nàng một cái, thanh âm rất dễ nghe, "Không cần, còn ăn được, cầm lấy thuốc đi, ngày mai tự bôi, không thể để lại sẹo."
Đôi tay của tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, để lại sẹo thì rất đáng tiếc.
Vết thương nhỏ như vậy, cho dù không bôi thuốc thì cũng sẽ không có sẹo, nhưng Lương Y Đồng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nàng cười đầy ngọt ngào, sau khi nhận lấy bình sứ mới nói: "Đã nguội rồi, sẽ không cảm thấy khó ăn sao?"
Dự Vương cũng đã ngồi xuống, thấp giọng nói không.
Tốc độ ăn của hắn không tính là nhanh, thấy hắn đang có ý định cắn đứt sợi mì, Lương Y Đồng vội vàng nói: "Không thể cắn đứt, đứt rồi sẽ không may mắn, trực tiếp ăn hết mới có thể sống lâu trăm tuổi."
Dự Vương tất nhiên là không tin cái này, nhưng khi đối mặt với đôi mắt nghiêm túc của tiểu cô nương, hắn lại mềm lòng, vì thế cũng thuận theo mà không cắn đứt. Cả một bát mì, hắn ăn mất bao lâu thì Lương Y Đồng nhìn được bấy lâu.
Cho đến khi ăn xong, nàng mời cười mà hành lễ, "Chúc Vương gia tuổi mới cát tường, thân thể an khang."
Đôi mắt của nàng sáng lấp lánh, rõ ràng là hắn chỉ ăn một bát mì của nàng, nàng lại giống như được ăn mật ong, đôi môi phấn nộn nhếch lên, có vẻ vô cùng sung sướиɠ. Dự Vương không biết nhớ tới cái gì, đôi mắt dừng lại trên đôi môi nàng hơi lâu một chút.
Lương Y Đồng không nhận thấy sự khác thường của hắn, vừa cười vừa thu dọn bát đũa: "Thời gian không còn sớm, Vương gia đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ta cầm bát đũa đến phòng bếp."
Đôi mắt đen láy của Dự Vương lần nữa nhìn qua đôi môi phấn nộn của nàng. Rõ ràng chuyện truyền khí cho nàng đã trôi qua vài ngày, nụ hôn ấy đã sớm bị quên đi, nhưng giờ phút này, nhìn đôi môi của nàng, vậy mà lại nhớ lại nụ hôn kia.
Dự Vương bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, vốn định nói để đó cho hạ nhân làm là được, nhưng khi mở miệng lại thành, "Ta đi cùng ngươi."
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, bừng tỉnh: "Có phải Vương gia ăn no rồi nên muốn đi dạo chút không?"
Sâu trong đôi mắt Dự Vương hiện lên chút ảo não, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, không giải thích, chỉ thấp giọng nói: "Đi thôi."
Nói xong, hắn bước chân đi trước.
Thân hình hắn cao lớn, hai ba bước đã ra khỏi phòng, Lương Y Đồng cũng vội vàng đi theo.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, trong viện treo đèn, hợp nhất với ánh trăng, cũng không tính là quá tối, hai người một trước một sau đi tới phòng bếp.
Lương Y Đồng đi theo hắn, đột nhiên nghe hắn mở miệng hỏi: "Ngươi thật sự muốn ở lại Dự Vương phủ? Cho dù có nơi tốt hơn cũng ở lại đây sao?"
Lương Y Đồng không hiểu vì sao hắn đột nhiên hỏi cái này. Đối với nàng mà nói, chỗ khác không thể tốt bằng Dự Vương phủ, có thể ở chỗ này vẫn tốt hơn. Mà Dự Vương đối xử với nàng ngày càng tốt, ngày sau muốn báo thù, nhỡ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng hắn còn sẽ báo thù cho nàng.
Lương Y Đồng cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra, cảm thấy Dự Vương đối xử khác biệt với nàng là vì hắn cô độc quá lâu, nên đã coi nàng thành người nhà.
Có thể có một ca ca tốt như vậy, nàng thực sự rất vui. Lương Y Đồng nhẹ nhàng trả lời: "Ừm, có thể ở bên cạnh Vương gia là vinh hạnh của ta."
Những lời này ở trong tai Dự Vương có chút biến hóa, nếu không phải nàng còn nhỏ, hẳn là không có ý đó, chỉ sợ hắn đã hiểu lầm.
Đôi mắt hắn dần trở nên thâm trầm, cũng không nói gì nữa.
Hai người bất tri bất giác đi đến phòng bếp, Lương Y Đồng đặt bát đũa lại, khi trở ra thì thấy Dự Vương đang khoanh tay đứng dưới ánh trăng.
Sườn mặt tuấn mỹ của hắn sáng lên, trong lòng Lương Y Đồng hơi giật giật, lại lần nữa cảm thấy hắn thật sự quá đẹp. Khi nàng bước nhanh tới, hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Thiếu nữ dáng người tinh tế, ngũ quan nhu mì, chẳng sợ có chút thấp bé, nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Ý thức được bản thân vậy mà lại dùng ánh mắt của một nam nhân đánh giá nàng, thân hình Dự Vương có chút căng cứng.
Dự Vương trực tiếp dẫn người tới Túy Sinh lâu, hộ vệ trong đó rất nhanh chóng bị thuộc hạ của hắn khống chế, khi hắn dẫn người đi vào phòng của Oánh Oánh, Lương Y Đồng đã nhảy xuống nước.
Sau khi không thấy Lương Y Đồng, ánh mắt Trịnh ma ma lập tức có chút trốn tránh.
Dự Vương nhíu mi, để cho Tiêu Lĩnh thẩm vấn một phen. Khi hắn đi đến cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của tiểu cô nương đang ra sức bơi đi, tốc độ càng lúc càng chậm lại, tựa hồ có gì đó không ổn.
Sau khi nghe Trịnh ma ma nói nàng trúng mị dược, Dự Vương thậm chí không kịp thẩm vấn mị dược là như thế nào, sợ nàng xảy ra chuyện nên lập tức nhảy xuống. Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng lại không so được với tốc độ rơi của thiếu nữ, nàng rất nhanh đã chìm xuống.
Hắn ôm eo nàng, áp sát nàng vào trong lòng mình, thấy nàng đã không còn ý thức, hắn không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp hôn lên môi nàng, truyền khí cho nàng.
Thiếu nữ cực kỳ an tĩnh, vẫn không hề có chút phản ứng. Dự Vương lại lần nữa hôn xuống, lông mi của Lương Y Đồng mới nhẹ nhàng run rẩy.
Trong lúc mơ hồ, nàng dường như cảm nhận được có nam nhân đỡ lấy cái ót của mình, hôn lên môi mình, cho dù còn ở trong nước, nàng vẫn ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, cũng cảm nhận được đôi môi mềm mại kia.
Hô hấp của Lương Y Đồng có chút dồn dập, theo bản năng dán chặt lấy môi hắn, cướp đoạt toàn bộ hô hấp của hắn. Khi môi lưỡi triền miên, thân thể Dự Vương hơi căng cứng, thiếu nữ lại giống như mèo con đang đói, chỉ biết theo bản năng giữ chặt.
Lúc vừa mới hôn thì còn chưa cảm thấy gì, dù sao thì tiểu cô nương cũng đang gặp nguy, hắn chỉ muốn truyền khí mà thôi. Nhưng khi nàng tham lam mà dán lấy hắn, hắn bắt đầu cảm giác không ổn.
Đôi môi mềm mại ngọt ngào cùng cái lưỡi lưu loát của nàng mang đến cho hắn sự kí©h thí©ɧ không thể tả, cột sống của hắn cũng có chút tê dại, chỉ cảm thấy cả người khô nóng. Khi nhận ra bản thân vậy mà lại nổi lên tà niệm với một tiểu cô nương, Dự Vương lập tức nhíu mày..
Ngay sau đó, hắn dời môi, ôm eo nàng, mang nàng từ dưới đáy lên mặt nước, sau khi hít đủ không khí, Lương Y Đồng cũng từ từ tỉnh lại.
Y phục ướt sũng dính sát trên người, phác họa ra đường cong lả lướt đầy hấp dẫn của thiếu nữ, rõ ràng là bình thường rất nhỏ con, vậy mà cũng quyến rũ như vậy.
Dự Vương không dám nhìn nhiều, đôi mắt của hắn có chút thâm trầm, khi mở miệng thì giọng nói cũng hơi khàn, "Còn đủ sức không?"
Hắn hỏi xong liền thử buông lỏng tay.
Thân thể yếu đuối không xương của thiếu nữ lại lần nữa rơi vào trong nước, Dự Vương nhíu mi, lại ôm lấy nàng vào trong lòng, thân thể mềm mại của nàng một lần nữa dán lên người hắn.
Giờ khắc này, Dự Vương mới hiểu vì sao lại có cái gọi là ôn hương nhuyễn ngọc. Chẳng sợ hai người đều ở trong nước, thân thể nho nhỏ của nàng đối với hắn mà nói có một lực hấp dẫn kỳ lạ, khiến cho đáy lòng hắn trở nên rối loạn.
Dự Vương miễn cưỡng loại bỏ tạp niệm, thấp giọng nói: "Nắm chặt ta, ta mang ngươi lên."
Hắn nói xong, liền ôm theo nàng mà bơi tiếp. Lương Y Đồng chật vật nắm vạt áo của hắn, mơ hồ nhớ tới trước lúc hôn mê, hình như môi hắn dính sát vào môi nàng, chẳng lẽ hắn thực sự hôn nàng?
Lương Y Đồng mơ hồ nhớ lại cảm giác môi lưỡi tương giao, mặt nàng có chút nóng lên, trong lòng lại thấy có chút may mắn. Nếu hắn đến muộn một bước, chỉ sợ nàng sẽ phải chết ở chỗ này. Khi ý thức dần trở nên rõ ràng, thân thể lại bắt đầu trở nên khó chịu.
Dù còn ở trong nước nhưng cả người nàng đều khó chịu, giống như có cả vạn con kiến bò trong người, vừa ngứa vừa nóng. Chỉ khi tiếp xúc với hắn, có cảm giác lạnh lạnh thì mới thoải mái hơn chút. Lương Y Đồng thực sự không hiểu là bị làm sao.
Sau khi được hắn ôm vào lòng, cả khuôn mặt nhỏ của nàng đều theo bản năng mà cọ cọ vào ngực hắn, nàng vẫn chưa nhận thấy thân thể Dự Vương cứng đờ, cơ bắp cũng căng chặt, nàng chỉ muốn sát lại hắn thêm chút, giống như chỉ có như vậy thì cảm giác kiến bò này mới tiêu tán đi chút.
Dự Vương rũ mắt nhìn nàng một cái, tiểu cô nương biểu tình mê ly, trạng thái không đúng lắm, khuôn mặt nhỏ cọ đi cọ lại trong ngực hắn.
"Lương Y Đồng?"
Lương Y Đồng không để ý tới hắn, thậm chí nàng còn có chút mê luyến hương vị trên người hắn, đầu nhỏ chôn trong ngực hắn chưa nói, theo động tác bơi của hắn, nàng càng thêm có chút không thích hợp, không chỉ gắt gao ôm lấy hắn, còn muốn hôn lên cổ hắn.
Nếu đổi thành người khác, Dự Vương đã sớm một đao chém chết. Từ trước đến nay hắn không có hảo cảm với nữ nhân, cũng chưa từng có tà niệm gì, hiện giờ lại bị nàng làm cho khô nóng cả người.
Hắn duỗi tay xách vạt áo của nàng, đưa nàng ra xa mình một chút, ánh mắt của thiếu nữ lập tức mê man, biểu tình cũng có chút thống khổ. Nghĩ đến mị dược mà Trịnh ma ma nói, Dự Vương mơ hồ hiểu ra cái gì đó, hắn có chút đau đầu, thấp giọng nói: "Chờ lát nữa uống giải dược sẽ không sao, kiên trì một chút."
Thần chí Lương Y Đồng hơi tỉnh táo lại, nhận ra vừa rồi mình đã làm cái gì, mặt càng nóng hơn. Sợ bản thân lại bất chấp dính lên người hắn, nàng cắn mu bàn tay, gia tăng cảm giác đau đớn thì sự dày vò kia mới bớt đi.
Thấy nàng cuối cùng cũng ngoan hơn chút, Dự Vương thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ ngay sau đó đã ngửi thấy mùi máu tươi, hắn rũ mắt nhìn nàng một cái, mới phát hiện nàng đang gắt gao cắn mu bàn tay, máu tươi dọc theo cánh tay mảnh khảnh của nàng mà rơi vào trong nước.
Dự Vương nhíu mi, sợ nàng lại tự hại mình, dứt khoát điểm huyệt ngủ của nàng, thân thể thiếu nữ hoàn toàn mềm xuống.
Sau khi lên bờ, hắn ôm nàng đi. Thiếu nữ nho nhỏ, cả người ướt sũng, nằm trong lòng hắn vô cùng đáng thương, cũng may là lúc này còn sớm, bên bờ không có người, chỉ có ám vệ đang chạy tới cùng với xe ngựa.
Dự Vương đặt nàng vào bên trong xe ngựa, lại lệnh cho thị vệ tới Túy Sinh lâu tìm thuốc giải.
Nàng cứ như vậy hồi phủ nhất định sẽ tạo nên mấy lời đồn đại vớ vẩn, Dự Vương dứt khoát đưa nàng đến một nơi khác. Nơi này vốn là chỗ ở trước kia của hắn, hiện giờ chỉ còn một lão ma ma ở lại chăm sóc. Dự Vương trực tiếp ôm Lương Y Đồng vào trong phòng, sau đó sai người hồi phủ lấy y phục sạch.
Bọn thị vệ lấy được thuốc giải thì lập tức chạy tới, Dự Vương giải huyệt ngủ cho Lương Y Đồng, nàng sau khi mở to mắt thì phát hiện mình đang nằm trên giường. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng ngồi dậy, thân thể lập tức bủn rủn tê dại, khó chịu cực kỳ, đôi mắt nàng cũng hơi đỏ.
Khi nàng lại muốn cắn chính mình, Dự Vương giữ lấy tay nàng, trực tiếp nhét thuốc vào trong miệng nàng, ép nàng nuốt xuống.
Lương Y Đồng bị sặc đến ho khan, khi ngẩng đầu thì lập tức thấy chén nước trước mặt, Dự Vương vậy mà lại rót nước cho nàng. Lương Y Đồng uống xong nước mới trộm nhìn hắn một cái.
Hôm nay hắn mặc một thân y phục màu đỏ tía, tuy đã dùng khăn lau bớt bọt nước nhưng vẫn cực kỳ ướt, dính chặt ở trên người, phác họa ra dáng người cường tráng của hắn.
Lương Y Đồng vừa mới uống thuốc, dược tính còn chưa phát huy tác dụng, chỉ cảm thấy nhìn hắn như vậy, miệng lưỡi nàng có chút khô, đôi mắt tràn đầy khát vọng khó giải thích.
Giờ phút này, khi không còn tiếp xúc gần gũi, cảm giác kỳ quái của Dự Vương đã sớm tan đi. Lúc này đối diện với ánh mắt như tiểu hài tử tham ăn của nàng, hắn hoàn toàn làm lơ sự khác thường, thấp giọng nói: "Không cần suy nghĩ, nhắm mắt nằm nghỉ một lát đi, một lát nữa sẽ không sao."
Lương Y Đồng chậm nửa nhịp mới hiểu ra hắn có ý gì, khuôn mặt nàng đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu. Dự Vương xoay người rời đi, nhìn bóng lưng hắn, Lương Y Đồng càng có thêm nhận thức sâu sắc về việc hắn không gần nữ sắc.
Sau khi sự khô nóng trong người dần dần tan đi, lý trí của nàng mới hoàn toàn trở về.
Lúc này Lương Y Đồng mới ý thức được, vừa rồi bản thân có chút mất mặt. Nếu hắn bị nàng quyến rũ thì không nói, hắn lại cố tình thờ ơ, khuôn mặt nhỏ của Lương Y Đồng đỏ đến có thể ra máu.
Nhưng cũng vô cùng may mắn vì hôm nay gặp được Dự Vương. Đổi thành người khác, nói không chừng đã sớm xảy ra chuyện. Hiện giờ cũng chỉ là hơi thân mật một chút thôi.
Sau khi trải qua đủ loại tra tấn của Tam Hoàng tử, Lương Y Đồng kỳ thật không quá xem trọng trinh tiết nữa, bằng không với một tiểu cô nương, chỉ sợ sau khi ôm ấp với một nam nhân sẽ khóc lóc sướt mướt, thắt cổ tự vẫn mất.
Nàng lại chỉ cảm thấy tồn tại quan trọng hơn mọi thứ. Cho dù như thế, nàng cũng vẫn có chút xấu hổ. Khi ma ma mang y phục sạch tới, trên mặt nàng vẫn rất nóng, đổi quần áo xong, nàng nghĩ tới nghĩ lui xem có nên ra ngoài không. Ngồi trong phòng bình tĩnh hồi lâu, lại suy tư một chút về sự việc lần này, mới dần dần không để ý chuyện kia nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Dự Vương, "Thay y phục xong thì đi phơi y phục ướt một chút, chờ đến khi khô thì mặc lại rồi hồi phủ."
Lương Y Đồng lập tức hiểu ý hắn, "Người trong phủ không biết ta gặp chuyện sao?"
"Không có nhiều người nhìn thấy mặt ngươi lúc ở trên đường, ta đã cho người áp chuyện này xuống rồi."
Biết là hắn suy nghĩ cho thanh danh của mình, Lương Y Đồng có chút xúc động. Nàng trực tiếp đi ra khỏi phòng, cung kính mà hành lễ với Dự Vương, "Chuyện hôm nay đa tạ Vương gia, có người nên ta mới không có việc gì."
"Không cần đa tạ, ngươi cũng là bị liên lụy."
Thấy hắn nói như thế, trong lòng Lương Y Đồng hơi giật giật, "Thật sự là Nhị phu nhân sao?"
Đôi mắt Dự Vương vô cùng sâu thẳm, "Ngươi biết à?"
Lương Y Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, "Chỉ là đoán thử thôi, cũng không xác định."
Suy đoán của nàng cũng không có quá nhiều căn cứ, chỉ là cảm thấy mỹ nhân trong phủ quá nghèo, hẳn là không thể thuê nhiều người như vậy tới bắt nàng. Cho dù là có bạc, Trịnh Hiểu Nhã sẽ không làm ra loại sự tình này, còn với tính cách của Tiêu Mộng Hân, hẳn là cũng sẽ không ra tay vào lúc này.
Chỉ có Nhị phu nhân là người duy nhất biểu lộ rất rõ ràng là muốn gả nữ nhi cho Dự Vương, mà Triệu Xu Thiến cũng có tâm tư như vậy. Nếu các nàng cảm thấy sự tồn tại của Lương Y Đồng là chướng mắt, lại cộng thêm ý niệm kia, chuyện này là hoàn toàn có khả năng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy thị, Lương Y Đồng đã cảm thấy người này tâm cơ rất sâu.
Ngụy thị sở dĩ muốn bán nàng vào thanh lâu, đơn giản là muốn hủy hoại sự trong sạch và thanh danh của nàng mà thôi. Có lẽ bà ta cũng không đoán ra Dự Vương sẽ điều tra được nhanh như vậy.
Tuy Lương Y Đồng chỉ ở trong thanh lâu một ngày, nhưng cũng đã hiểu cơ bản về nơi đó. Sau khi người mới tiến vào, thường thường sẽ bị dạy dỗ bốn năm ngày, sau đó đi phải đi hầu hạ nam nhân. Bốn năm ngày không tính là lâu, nếu Dự Vương không kịp thời tra ra, chỉ sợ nàng thật sự khó có thể chạy thoát.
Thấy Lương Y Đồng đã đoán ra, Dự Vương cũng không giấu nàng nữa, hắn nói thẳng: "Chuyện xấu bà ta làm không chỉ có lần này, sớm đã đủ để chết vài lần rồi, việc này ngươi không cần quản, bà ta sẽ không có kết cục tốt."
Lương Y Đồng hơi ngẩn ra một chút, sau đó mới ý thức được hắn có ý giúp nàng giải quyết Ngụy thị. Ngụy thị tốt xấu gì cũng là Nhị cữu mẫu của hắn, hắn thật sự không có ý định thiên vị sao?
Tuy rằng Lương Y Đồng chỉ mới đến Trường Hưng Hầu phủ một lần, nhưng cũng đã biết không ít chuyện. Nghe nói Nhị lão gia cực kỳ sủng ái Ngụy thị, nếu Dự Vương khăng khăng xử phạt, khẳng định sẽ đắc tội Nhị lão gia. Cho dù Nhị lão gia ái ngại thân phận của Dự Vương, không trực tiếp xé mặt, nhưng giữa hai người cũng sẽ sinh ra ngăn cách.
Huống chi lão thái thái vẫn còn đó, nếu Nhị lão gia náo loạn đến tận chỗ lão thái thái, lão nhân gia nhất định sẽ có chút đau đầu. Lão thái thái không trách tội Dự Vương, lại chưa chắc sẽ không giận chó đánh mèo lên người nàng, bọn họ chỉ cần tùy tiện động một ngón tay cũng có thể khiến nàng vạn kiếp bất phục.
Chỉ trong khoảng nửa khắc, trong đầu Lương Y Đồng đã xoay chuyển vô số ý niệm. Nàng muốn giả bộ rộng lượng, cầu tình cho Ngụy thị, nhưng nàng lại làm không được.
Thấy nàng thần sắc rối rắm, Dự Vương nhàn nhạt nói: " Đã nói là ngươi không cần quản, đi phơi y phục đi."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, thấy hắn xoay người rời đi thì cũng không hỏi gì nữa.
Nàng kiên nhẫn phơi y phục, sau khi thay xong thì cáo biệt ma ma, đi theo thị vệ hồi Dự Vương phủ.
Chuyện hôm qua nàng không về vẫn chưa khiến cho mọi người chú ý, khi trở lại Thanh U đường còn nghe được Ngọc Cầm nói: "Không phải Tiêu đại nhân nói người muốn tới nhà bằng hữu ở hai ba ngày sao, như thế nào nhanh như vậy đã trở về rồi?"
Lương Y Đồng nghe vậy thì cũng không đề cập tới sự cố kia, cười nói: "Trong nhà nàng ấy còn có phụ mẫu cùng huynh trưởng, ta ở lại một đêm ôn chuyện với nàng ấy, không muốn quấy rầy nhiều nên đi về."
Ngọc Cầm cười nói: "Thì ra là vậy."
***
Lúc này, Ngụy thị đã biết được Dự Vương đã phát hiện mọi chuyện, tẩu tẩu của bà ta đã bị Dự Vương bắt đi, còn ca ca do đi uống rượu về trước nên tránh được một kiếp.
Trong lòng Ngụy thị có chút kinh sợ, sợ tẩu tẩu sẽ thú nhận chỗ của Lương Y Đồng, vội vàng phái nha hoàn đi hỏi thăm tin tức ở Túy Sinh lâu.
Trong lúc nha hoàn xuất phủ, bà ta chờ cực kỳ lo lắng, rất có cảm giác sống một ngày như một năm, chờ đến khi nha hoàn cuối cùng cũng chạy về, bà ta vội vàng bắt lấy tay nha hoàn, "Nghe ngóng được cái gì không? Túy Sinh lâu còn ổn không?"
Nha hoàn lắc đầu, cẩn thận nói, "Túy Sinh lâu đã xảy ra chuyện, khi nô tỳ đi qua thì cửa của Túy Sinh lâu đã bị niêm phong, bên ngoài còn có thị vệ canh gác. Nô tỳ nghe theo chỉ thị của người, cho mấy quán xung quanh ít bạc, mới nghe được một ít tin tức. Bọn họ nói sáng sớm nay Dự Vương đã mang theo thị vệ đến Túy Sinh lâu, hình như là trói toàn bộ người bên trong lại, tú bà đã bị áp giải lên quan phủ, cũng không biết Túy Sinh lâu sau này còn có thể hoạt động lại hay không."
Khi nghe nói Dự Vương dẫn người đến đó, Ngụy thị ngồi ở trên ghế, lòng bàn tay ứa mồ hôi lạnh, căn bản không đoán được Dự Vương sẽ tra ra việc này. Đám người bà ta thuê đã làm không ít chuyện lén lút, cực kỳ am hiểu cách ẩn nấp, quan phủ đã rất nhiều lần không bắt được.
Phụ nhân ở trong ngõ nhỏ kia là tẩu tử của bà ta, cũng chính tẩu tử của bà ta hỗ trợ liên hệ với Túy Sinh lâu. Tẩu tử là người biết nặng nhẹ, Ngụy thị cũng đã dặn dò không được để lộ ra một chữ, cho dù Dự Vương đích thân tới, chỉ cần không nói ra thì hết thảy đều không ai biết, cũng không thể làm gì.
Ai ngờ tẩu tử lại thật sự khai rồi, liệu có khai cả bà ta ra không?
Nghĩ đến sự máu lạnh của Dự Vương, Ngụy thị càng chảy nhiều mồ hôi, ngón tay run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh, không ngừng thuyết phục bản thân sẽ không có việc gì.
Đúng vậy, có thể có chuyện gì chứ? Lương Y Đồng chẳng qua là một nha hoàn, còn bà ta tốt xấu gì cũng là Nhị cữu mẫu của Dự Vương, hắn không thể vì một nha hoàn mà lật mặt với bà ta được. Chỉ cần bà ta nhất quyết không thừa nhận, thì dù tẩu tử có khai ra, Dự Vương cũng không thể làm gì.
Bà ta dần dần bình tĩnh lại, không khỏi mắng thầm Lương Y Đồng quá may mắn, sớm biết như thế thì nên tìm một tên hái hoa tặc, trực tiếp làm nàng, như vậy thì nàng không thể thoát nữa.
Ngụy thị tất nhiên không đoán được, người của Dự Vương vậy mà có thể tra ra Lương Y Đồng, cũng là do bà ta xem nhẹ Dự Vương, lại quá tin tưởng đám người kia, bằng không cũng không sẽ bán Lương Y Đồng vào thanh lâu.
Kỳ thật lúc đầu bà ta muốn tìm người trực tiếp hủy hoại thanh danh của Lương Y Đồng, nhưng vì căm hận nàng sinh ra đã có khuôn mặt mà mọi nữ nhân cực kỳ hâm mộ, mới nảy sinh tâm tư độc ác, muốn nàng bị hàng ngàn kẻ sỉ nhục, vĩnh viễn không được yên ổn, ai ngờ lại giúp nàng tránh được một kiếp.
Nghĩ đến nàng đã ở trong thanh lâu một đêm, cho dù không mất đi trong sạch thì thanh danh cũng hoàn toàn bị hủy hoại, Dự Vương không có khả năng sẽ cưới một nữ tử thanh danh ô uế, còn từng ở trong thanh lâu. Lúc này trong lòng Ngụy thị mới thoải mái hơn chút, âm mưu này rốt cuộc vẫn còn chỗ dùng được.
Ngụy thị hãi hùng khϊếp vía đợi hai ngày mà vẫn không thấy Dự Vương tìm đến tính sổ mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Ai ngờ, mấy ngày sau, Tiêu Lĩnh đột nhiên dẫn người tới Trường Hưng Hầu phủ.
Tiêu Lĩnh là phụ tá đắc lực của Dự Vương, thấy hắn tới Trường Hưng Hầu phủ, trong lòng Ngụy thị có chút hoảng. Bà ta vội vàng cho nha hoàn đi hỏi thăm một chút, kết quả nha hoàn còn chưa về, gã sai vặt bên cạnh Nhị lão gia đã tới viện của bà ta, nói Nhị lão gia có việc tìm bà ta.
Lúc này, Tiêu Lĩnh đang ở chỗ của Nhị lão gia, hắn còn dẫn theo một phụ nhân. Phụ nhân này từng hầu hạ Ngụy thị, mấy năm trước không hiểu vì sao đột nhiên biến mất, Ngụy thị phái người đi tìm rất lâu, ai ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Tiêu Lĩnh nói: "Nhị phu nhân cùng tẩu tẩu của bà ta thuê người bắt cóc Lương cô nương, muốn bán nàng vào thanh lâu, Vương gia đã mệnh cho thuộc hạ tra rõ việc này, ai ngờ còn điều tra ra một ít chuyện cũ. Mấy ngày nay thuộc hạ vẫn luôn tra rõ chuyện này, hiện giờ tìm ra nhân chứng vật chứng, mời lão gia xem qua."
Tiêu Lĩnh nói, liền đem một quyển sách cho Nhị lão gia.
Việc này còn phải kể đến mấy ngày trước.
Tẩu tẩu của Ngụy thị, Hà thị, bị người của Dự Vương bắt đi, không chịu được tra tấn nên đã khai hết ra. Bà ta nhát gan, thấy Tiêu Lĩnh muốn đem bằng chứng mua bán người phi pháp ra để đưa mình đến quan phủ, bà ta lập tức đẩy hết thảy sai lầm lên người Ngụy thị, còn nói là đều bị Ngụy thị ép buộc, nói Ngụy thị tâm địa độc ác, nếu mình không nghe theo, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục chết thảm.
Hà thị muốn lấy công chuộc tội, còn nói ra một bí mật kinh thiên động địa, chỉ mong Dự Vương có thể tha cho bà ta một mạng.
Thì ra cái chết của Chương thị cùng nhi tử của Nhị lão gia không phải là ngẫu nhiên. Mười năm trước, Ngụy thị còn là một di nương, khi đó Chương thị mới là phu nhân nhị phòng, dưới gối Chương thị có một nhi tử, nhưng lại bệnh tật ốm yếu. Năm tiểu thiếu gia bảy tuổi, sức khỏe mới tốt lên một chút, khi Chương thị dẫn nhi tử đi chùa cầu phúc, con ngựa đột nhiên mất khống chế, rơi xuống vực sâu, cả hai người đều chết thảm.
Sau khi bọn họ xảy ra chuyện, Nhị lão gia thương tâm thời gian rất dài, là Ngụy thị nói lời ngon ngọt mới khiến ông ta dần nguôi ngoai. Ai ngờ hết thảy mọi thứ đều không phải chuyện ngẫu nhiên, mà là Ngụy thị động tay động chân lên con ngựa, bao gồm việc hài tử bị bệnh, cũng là do bà ta hạ độc.
Việc này thực sự rất lớn, Dự Vương lập tức để Tiêu Lĩnh điều tra cẩn thận, ai ngờ thật sự tìm ra lão nhân từng hầu hạ bên cạnh Ngụy thị, cũng tìm ra một quyển sách của một đại phu để lại, trong đó ghi lại Ngụy thị mua chuộc đại phu, ngầm hạ độc tiểu thiếu gia.
Đại phu kia đã qua đời, Tiêu Lĩnh chỉ có thể đem vị lão nhân này tới.
Lão nhân kia vừa thấy Nhị lão gia thì đã khóc lóc kể lể, nói mình thật sự hổ thẹn với lão gia, năm đó bị tiền tài che mắt nên mới nghe theo Ngụy thị, làm ra không ít chuyện hồ đồ, hại Chương thị cùng tiểu hài tử vô tội chết không nhắm mắt. Ngụy thị muốn diệt cỏ tận gốc, hại chết cả bà ta, nên bà ta mới bỏ trốn.
Nhị lão gia lập tức ngây ngốc, tuy ông ta sủng ái Ngụy thị, nhưng lại cực kỳ kính trọng Chương thị. Lúc trước, cái chết của Chương thị cùng trưởng tử thực sự là đả kích rất lớn với ông ta, ông ta không thể nào tưởng tượng ra, việc này là do Ngụy thị làm.
Ông ta nhìn Dự Vương lớn lên, vô cùng tín nhiệm nhân phẩm của Dự Vương, tất nhiên hiểu rằng hắn không có khả năng nói dối. Hiện giờ nhân chứng vật chứng có đủ, ông ta đỏ mắt, đá Ngụy thị ngã nhào trên đất, "Cái thứ độc phụ nhà ngươi! Cái thứ tâm địa rắn rết!"
Ngụy thị kêu thảm thiết một tiếng, ngã trên mặt đất. Ông ta đá một cái vào bụng bà ta, bà ta đau đớn nỗi đôi mắt cũng biến thành màu đen, dừng một chút liền khóc lóc kêu oan, "Lão gia, ngày thường đến một con kiến thϊếp thân cũng không dám động vào, câu tâm địa rắn rết này của người, thϊếp thân không dám nhận! Người cũng không thể tin vào mấy lời của người khác mà bôi nhọ thϊếp thân như thế!"
Thấy bà ta còn dám kêu oan, Nhị lão gia tức giận đến mức run rẩy.
Lão hạ nhân trước kia hầu hạ bà ta không nhịn được mà lên tiếng: "Phu nhân còn nhớ lão nô không? Người làm nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Trên tay người đã dính máu của hai mạng người rồi, mấy năm nay, chẳng lẽ người thật sự có thể thoải mái mà thế chỗ Chương thị sao?"
Ngụy thị nghe được lời nói này, sắc mặt không khỏi biến hóa, "Ngươi, sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi chết rồi sao?"
Lão nô kia nói: "Nếu không phải quản sự bên cạnh người có chút giao tình với ta, lén lút tha cho ta một mạng, có lẽ ta đã thật sự bị người gϊếŧ chết!"
Thấy lão gia sắc mặt khó coi, Ngụy thị hoàn toàn trở nên luống cuống, khóc lóc: "Lão gia, thϊếp thân thật sự không xuống tay với phu nhân và tiểu thiếu gia, người phải tin tưởng thϊếp thân, nhất định là tiện nô này bị người khác mua chuộc nên mới muốn bôi nhọ thϊếp thân, thϊếp thân thật sự không làm gì cả!"
Nhị lão gia cũng không phải đồ ngốc, sao có thể tin bà ta? Sau khi Ngụy thị bước vào, lão nô này căn bản không hề nói là Ngụy thị hại chết Chương thị cùng tiểu thiếu gia, bà ta ta lại khóc lóc nói không có xuống tay với hai người họ, hiển nhiên là trong lòng có quỷ.
Nghĩ đến trưởng tử mới bảy tuổi đã mất mạng, khi còn sống lại phải chịu đựng nhiều như vậy, Nhị lão gia chỉ hận không thể lột da Ngụy thị. Nhưng chuyện xấu trong nhà không thể để người ngoài nhìn, dù ông ta thực sự muốn gϊếŧ chết bà ta, cũng không thể giải bà ta lên quan phủ, lộ ra rồi, con đường làm quan của ông ta chỉ sợ cũng hoàn toàn bị hủy hoại.
Ông ta chắp tay với Tiêu Lĩnh, thấp giọng cảm ơn. Tiêu Lĩnh nói: "Vương gia nói, việc này không cần nói cho lão phu nhân, giao cho Nhị lão gia tự xử lý là được. Thuộc hạ cáo lui trước."
Tiêu Lĩnh nói xong liền rời đi.
Dự Vương hiển nhiên là biết, cho dù Nhị lão gia sủng ái Ngụy thị, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho bà ta. Rốt cuộc thì, người bà ta hại chết không chỉ có Chương thị, còn có trưởng tử của ông ta. Nếu còn lưu lại ác phụ này, cũng không biết người tiếp theo bị hại sẽ là ai.
Nhị lão gia trực tiếp cho người bắt Ngụy thị lên xe ngựa, đi thẳng tới nơi Chương thị xảy ra chuyện, mặc cho Ngụy thị xin tha thế nào ông ta cũng không để ý tới, ngay tại chỗ thê tử và nhi tử chết thảm, ông ta đẩy Ngụy thị xuống.
Lương Y Đồng rất nhanh đã biết chuyện Ngụy thị bất hạnh mà rơi xuống vách núi. Biết là cái chết của bà ta không đơn giản như vậy, nàng càng thêm cảm kích Dự Vương.
Nếu lúc trước chỉ muốn lấy lòng hắn, hiện giờ nàng lại coi hắn như người một nhà.
Mấy ngày nay, nàng vẫn nhớ rõ sinh thần của Dự Vương. Hắn đã cứu nàng hai lần, còn là lần đầu tiên trải qua sinh thần của hắn trong phủ, vẫn nên tỏ thái độ một phen.
Nhưng mà nàng lại không biết nên tặng cái gì, bởi vì chuyện xuất phủ đã gây phiền toái cho hắn, nàng cũng không dám bước chân ra thêm lần nữa. Nghĩ nghĩ một chút, nàng liền quyết định làm một bát mì trường thọ cho hắn.
Nàng chưa từng vào bếp nên đã cố ý tới phòng bếp thỉnh giáo Trương đại nương một chút. Bởi vì không biết nấu ăn nên Lương Y Đồng bỏ ra rất nhiều tâm tư, nhào bột, cán bột, làm mì, kiên nhẫn học hết hai ngày, đến sinh thần của hắn thì cũng đã học xong.
Sinh thần của Dự Vương đến đúng lúc vừa hạ táng Ngụy thị xong, sau khi hạ triều hắn trực tiếp tới Trường Hưng Hầu phủ. Lão thái thái tuổi tác đã cao nên không ai nói ra chuyện Ngụy thị hại chết mẫu tử Chương thị. Thấy không có Ngụy thị, lão thái thái có chút khó chịu, thực sự không quen với việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Khi hạ táng Ngụy thị, lão thái thái đột nhiên nhớ tới tiểu tôn tử đáng thương kia, lập tức ngã bệnh. Dự Vương có chút không yên lòng, ở Trường Hưng Hầu phủ cả một ngày, cho đến khi lão thái thái đi ngủ mới hồi phủ.
Sau khi hắn hồi phủ, vốn tưởng rằng Trúc Du đường sẽ chỉ có một ánh đèn le lói như ngày thường, ai ngờ, hắn vừa bước vào tiểu viện thì phát hiện Trúc Du đường vô cùng sáng sủa, trước cửa sảnh chính còn treo đèn phúc lộc thọ.
Bên trong nhà chính được thắp sáng, ánh lửa có vẻ vô cùng ấm áp. Sau khi Dự Vương đến gần thì mới phát hiện Lương Y Đồng đang ở trong.
Tiểu cô nương lấy tay chống cằm, đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, đầu nhỏ gật gù. Khi nghe được tiếng bước chân, nàng đột nhiên mở mắt, thấy Dự Vương thật sự trở lại thì trong ánh mắt tràn đầy tươi cười, "Vương gia, người trở lại rồi?"
Trong lòng Dự Vương hơi giật giật, "Sao còn chưa đi nghỉ ngơi?"
Lương Y Đồng ngượng ngùng vuốt vuốt chóp mũi, thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh thần của người, ta không biết nên chuẩn bị lễ vật gì, liền muốn làm cho người một bát mì trường thọ. Khi Tiêu hộ vệ hồi phủ thì ta cho rằng người cũng đã trở lại nên đi làm cho người một bát, ai ngờ người vẫn chưa về, bây giờ mì nguội rồi, ta đi làm cho người bát khác."
Lúc này Dự Vương mới phát hiện trên mặt bàn ở trước mắt nàng có một bát mì trường thọ, trong bát ngoài mì cùng rau, còn có một quả trứng trần, màu sắc vô cùng đẹp.
Hôm nay sau khi hạ triều, hắn liền đến Trường Hưng Hầu phủ, trong phủ bận rộn đến người ngã ngựa đổ, tất nhiên là không có ai nhớ đến sinh thần của hắn, cũng chỉ có Hoàng thượng sau khi hạ triều đã đưa cho hắn một khối ngọc bội, coi như là lễ vật sinh thần.
Ai ngờ nàng vậy mà còn nhớ đến sinh thần của hắn, thần sắc của Dự Vương lập tức nhu hòa hơn. Ngày thường hắn không thích ăn mì, hiện giờ nhìn bát mì đầy ắp, hắn vậy mà lại muốn ăn thử.
"Không cần phiền toái, còn ăn được."
Tuy rằng đã nguội, nhưng vì không có nhiều nước nên mì cũng không trương lên. Dự Vương nói xong thì trực tiếp ngồi xuống. Hắn kỳ thật không hề bắt bẻ thức ăn, khi hành quân đánh giặc, đến cỏ dại cũng từng ăn qua, chỉ là có mấy thứ từng ăn bị trúng độc nên mới có chút bài xích mà thôi.
Giờ phút này, hắn trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lương Y Đồng, kéo bát mì trường thọ đến trước mặt mình. Lương Y Đồng chớp chớp mắt, vội vàng đứng lên, muốn lấy cái bát khỏi tay hắn. Đã nguội rồi, còn ăn cái gì chứ, làm thêm một bát cũng không tốn bao lâu.
Tay nàng vừa chạm vào bát đã bị nam nhân kéo lại.
Hắn vừa từ bên ngoài về, ngón tay thực sự rất lạnh. Lương Y Đồng bị hắn làm cho lạnh đến run lên một cái, theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng nam nhân nắm rất chặt.
Trên ngón tay trắng như ngọc của thiếu nữ có mấy vết thương, dường như chỉ mới có, miệng vết thương còn chưa khép lại, chỉ là không còn chảy máu nữa mà thôi.
Nhìn thấy mấy vết thương, Dự Vương theo bản năng mà nhíu mày, "Sao tay lại như thế này? Cầm dao bị thương sao?"
Nhìn đến mấy miếng cà chua cùng ớt trong bát mì, trong lòng Dự Vương dâng lên đầy sự ấm áp, thấp giọng nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Lương Y Đồng chỉ cảm thấy chỗ bị hắn chạm vào có chút lạnh, cực kỳ không tự nhiên, mặt lại có chút nóng, lần nữa rụt tay lại, cười nói: "Không có việc gì, chỉ bị cắt hai cái, không quan trọng."
Dự Vương cũng từng chịu không ít thương tích, nặng đến đâu hắn cũng không để ý. Lúc này thấy tiểu cô nương vì làm mì cho hắn mà bị thương, trong lòng hắn chỉ cảm thấy có chút lạ, không biết là đau lòng hay như thế nào. Hắn đứng dậy, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Thấy hắn đột nhiên rời đi, Lương Y Đồng có chút sửng sốt. Nàng chớp mắt, trong lòng có chút thấp thỏm, chẳng lẽ là chán ghét nàng bị cắt tay nên không ăn nữa?
Nàng đang rối rắm không biết có nên đem bát mì lạnh này đi, làm cho hắn bát khác hay không, liền thấy hắn cầm một cái bình sứ tới.
Thân hình cao lớn của hắn trực tiếp lại gần nàng, kéo lấy tay nàng. Hai người cách nhau rất gần, nàng lại lần nữa ngửi được hương vị dễ chịu trên người hắn. Đầu quả tim của Lương Y Đồng run rẩy, có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy hắn đang bôi thuốc cho nàng.
Thân hình nam nhân cao lớn, đôi tay trắng nõn thon dài, rõ ràng là biểu tình rất điềm nhiên, nhưng động tác bôi thuốc cho nàng lại dường như mang theo chút quý trọng. Lương Y Đồng lớn như vậy rồi còn chưa từng được người khác đối xử tốt như vậy đâu.
Đáy lòng nàng ngọt ngào, ánh mắt cũng trở nên ấm áp, vốn đang có chút ngượng ngùng, giờ phút này nhìn biểu tình chăm chú của hắn, nàng vậy mà lại luyến tiếc không muốn thu tay lại, cũng không biết là ngượng ngùng hay kích động. Khuôn mặt nàng cũng đỏ bừng, vô cùng vui vẻ.
Cho đến khi hắn bôi thuốc cho nàng xong, nàng mới cong cong môi, quơ quơ ngón tay, "Vết thương nhỏ mà thôi, không quan trọng, ta đi làm cho Vương gia bát mì khác."
Nói xong liền muốn bưng bát mì lên, Dự Vương búng trán nàng một cái, thanh âm rất dễ nghe, "Không cần, còn ăn được, cầm lấy thuốc đi, ngày mai tự bôi, không thể để lại sẹo."
Đôi tay của tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, để lại sẹo thì rất đáng tiếc.
Vết thương nhỏ như vậy, cho dù không bôi thuốc thì cũng sẽ không có sẹo, nhưng Lương Y Đồng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nàng cười đầy ngọt ngào, sau khi nhận lấy bình sứ mới nói: "Đã nguội rồi, sẽ không cảm thấy khó ăn sao?"
Dự Vương cũng đã ngồi xuống, thấp giọng nói không.
Tốc độ ăn của hắn không tính là nhanh, thấy hắn đang có ý định cắn đứt sợi mì, Lương Y Đồng vội vàng nói: "Không thể cắn đứt, đứt rồi sẽ không may mắn, trực tiếp ăn hết mới có thể sống lâu trăm tuổi."
Dự Vương tất nhiên là không tin cái này, nhưng khi đối mặt với đôi mắt nghiêm túc của tiểu cô nương, hắn lại mềm lòng, vì thế cũng thuận theo mà không cắn đứt. Cả một bát mì, hắn ăn mất bao lâu thì Lương Y Đồng nhìn được bấy lâu.
Cho đến khi ăn xong, nàng mời cười mà hành lễ, "Chúc Vương gia tuổi mới cát tường, thân thể an khang."
Đôi mắt của nàng sáng lấp lánh, rõ ràng là hắn chỉ ăn một bát mì của nàng, nàng lại giống như được ăn mật ong, đôi môi phấn nộn nhếch lên, có vẻ vô cùng sung sướиɠ. Dự Vương không biết nhớ tới cái gì, đôi mắt dừng lại trên đôi môi nàng hơi lâu một chút.
Lương Y Đồng không nhận thấy sự khác thường của hắn, vừa cười vừa thu dọn bát đũa: "Thời gian không còn sớm, Vương gia đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ta cầm bát đũa đến phòng bếp."
Đôi mắt đen láy của Dự Vương lần nữa nhìn qua đôi môi phấn nộn của nàng. Rõ ràng chuyện truyền khí cho nàng đã trôi qua vài ngày, nụ hôn ấy đã sớm bị quên đi, nhưng giờ phút này, nhìn đôi môi của nàng, vậy mà lại nhớ lại nụ hôn kia.
Dự Vương bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, vốn định nói để đó cho hạ nhân làm là được, nhưng khi mở miệng lại thành, "Ta đi cùng ngươi."
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, bừng tỉnh: "Có phải Vương gia ăn no rồi nên muốn đi dạo chút không?"
Sâu trong đôi mắt Dự Vương hiện lên chút ảo não, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, không giải thích, chỉ thấp giọng nói: "Đi thôi."
Nói xong, hắn bước chân đi trước.
Thân hình hắn cao lớn, hai ba bước đã ra khỏi phòng, Lương Y Đồng cũng vội vàng đi theo.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, trong viện treo đèn, hợp nhất với ánh trăng, cũng không tính là quá tối, hai người một trước một sau đi tới phòng bếp.
Lương Y Đồng đi theo hắn, đột nhiên nghe hắn mở miệng hỏi: "Ngươi thật sự muốn ở lại Dự Vương phủ? Cho dù có nơi tốt hơn cũng ở lại đây sao?"
Lương Y Đồng không hiểu vì sao hắn đột nhiên hỏi cái này. Đối với nàng mà nói, chỗ khác không thể tốt bằng Dự Vương phủ, có thể ở chỗ này vẫn tốt hơn. Mà Dự Vương đối xử với nàng ngày càng tốt, ngày sau muốn báo thù, nhỡ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng hắn còn sẽ báo thù cho nàng.
Lương Y Đồng cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra, cảm thấy Dự Vương đối xử khác biệt với nàng là vì hắn cô độc quá lâu, nên đã coi nàng thành người nhà.
Có thể có một ca ca tốt như vậy, nàng thực sự rất vui. Lương Y Đồng nhẹ nhàng trả lời: "Ừm, có thể ở bên cạnh Vương gia là vinh hạnh của ta."
Những lời này ở trong tai Dự Vương có chút biến hóa, nếu không phải nàng còn nhỏ, hẳn là không có ý đó, chỉ sợ hắn đã hiểu lầm.
Đôi mắt hắn dần trở nên thâm trầm, cũng không nói gì nữa.
Hai người bất tri bất giác đi đến phòng bếp, Lương Y Đồng đặt bát đũa lại, khi trở ra thì thấy Dự Vương đang khoanh tay đứng dưới ánh trăng.
Sườn mặt tuấn mỹ của hắn sáng lên, trong lòng Lương Y Đồng hơi giật giật, lại lần nữa cảm thấy hắn thật sự quá đẹp. Khi nàng bước nhanh tới, hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Thiếu nữ dáng người tinh tế, ngũ quan nhu mì, chẳng sợ có chút thấp bé, nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Ý thức được bản thân vậy mà lại dùng ánh mắt của một nam nhân đánh giá nàng, thân hình Dự Vương có chút căng cứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook