Editor: Nguyễnnn

Beta: Anhpa1994

Nguyên Sân giơ tay lên, đồ ăn nghiêng trên mặt đất, dưa muối cháo loãng rơi hết xuống đất.

"Ngại ngùng, trượt tay." Nguyên Sân nhếch môi, chỉ vào hộp cơm phía dưới toa ăn có cá có thịt, "Phiền cô đưa lại một phần."

Người đưa cơm biết Nguyên Sân cố ý, nhưng lại không thể phát tác: "Những thứ này là của người khác!"

"A...?"

Nguyên Sân lấy điện thoại di động ra, mở ghi hình ra, vòng quanh cháo loãng dưa muối trên mặt đất một vòng, sau đó đưa camera đối diện mặt người đưa cơm: "Cho nên ý cô nói là, cháo loãng dưa muối là của chúng ta, thịt cá là người khác, các người vẫn luôn đối đãi khác nhau, đúng không?"

Đối mặt với camera, người đưa cơm ấp úng không nói ra lời.

Lúc trước cha mẹ Nguyên gia bị đưa tới, phía trên đích thực có người dặn dò bọn hắn (người đưa cơm), cho bọn họ (cha mẹ Nguyên gia) nếm thử chút khổ cực.

Nhưng việc này từ trước đến nay đều là lén lút làm, nếu to chuyện, chịu khổ cực cũng chỉ là những tiểu viên chức tầng thấp nhất như bọn hắn.

Người đưa ăn cơm vội vàng ngăn cản camera của Nguyên Sân, cười làm lành nói: "Vị nữ sĩ này, thật không phải, cái này thật sự không phải tôi có thể làm chủ. Nếu cô kiên quyết lấy phần cơm này đi, tôi sẽ mất việc..."

"Hiểu."

Nguyên Sân từ trong túi lấy ra 500 đồng ném trên toa ăn, thuận tiện lấy đi hai phần cơm trưa: "Coi như tôi bỏ tiền ra mua. Nếu có người hỏi tới, cô bảo hắn trực tiếp tới tìm tôi!"

"Còn nữa, phiền cô bảo với đầu bếp, về sau không cần đặc biệt chuẩn bị thêm một phần cháo loãng dưa muối, đây là lần cuối cùng, buổi chiều chúng tôi xuất viện."

Khi Nguyên Sân bưng cơm tiến vào, vẻ mặt mẹ Nguyên vẫn không yên: "A Sân, con muốn chuyển viện cho bố con sao? Con lấy tiền ở đâu ra?"

"Yên tâm đi mẹ, chút tiền ấy con vẫn có." Nguyên Sân đặt thức ăn ở bàn nhỏ trên sàn, đưa đến trước giường bệnh cha Nguyên, "Phải gọi bố dậy ăn cơm rồi?"

Vừa mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, bố Nguyên cũng không tỉnh.

Mẹ Nguyên thay chồng dịch chăn, thở dài nói: "Bố con gần đây tinh thần không tốt, một ngày chỉ có thể tỉnh mấy giờ. Để cho ông ấy ngủ đi, chờ bố con dậy mẹ hâm lại canh nóng cho ông ấy uống."

"Bác sĩ nói như thế nào?" Nguyên Sân hỏi.

"Tới lâu như vậy, chỉ gặp bác sĩ có hai lần!"

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Nguyên Sân, ở viện điều dưỡng không cung cấp đồ ăn tốt, cho dù điều kiện chữa bệnh tốt cũng không tới phiên bọn họ sử dụng.

Mẹ Nguyên cắn răng nói: "Hai lần trước là mẹ cầu xin bác sĩ tới, bọn hắn đo huyết áp tượng trưng, những cái khác đều không quản."

"Những người bệnh khác mỗi ngày đều có bác sĩ y tá chuyên môn đến xem, chỉ có bố con..."

Mẹ Nguyên không nói được, yên lặng khóc nức nở.

"Được, mẹ, tất cả đều đã qua rồi." Nguyên Sân nhẹ nhàng trấn an mẹ Nguyên, nội tâm cừu hận hừng hực cháy, "Con lập tức đi làm thủ tục xuất viện, chúng ta chuyển tới viện điều dưỡng khác."

Nửa giờ sau.

"thật xin lỗi Nguyên nữ sĩ, thủ tục xuất viện của Nguyên Chấn tiên sinh tạm thời không thể làm."

Nam nhân trung niên tự xưng là viện trưởng cười cự tuyệt yêu cầu xuất viện của Nguyên Sân.

"Vì sao?"

Viện trưởng biểu cảm không sợ hãi, luôn lộ vẻ chức nghiệp mỉm cười: "Nguyên Chấn tiên sinh là khách quý của Lục tổng chúng tôi, để tiên sinh ở lại viện điều dưỡng tiếp nhận chăm sóc là của trách nhiệm chúng tôi, không có lệnh của Lục tổng, ai cũng không thể đưa Nguyên Chấn tiên sinh xuất viện."

Tiếp nhận chăm sóc cái gì cứ, đều là nói nhảm!

Bọn hắn để Nguyên Chấn ở chỗ này, chính là vì muốn lưu lại một quả cân để áp chế Nguyên Sân!

"Loại chăm sóc này, chúng ta không cần." Nguyên Sân đưa video clip trong di động đưa cho hắn xem, "Nếu ngươi không làm thủ tục xuất viện, tôi lập tức sẽ phát đoạn video clip này lên mạng."

"Được, vậy thì xuất viện." Viện trưởng không do dự, lập tức mở ra ngăn kéo, cầm một đống hóa đơn thu chi, "Đây là tiền Nguyên Chấn tiên sinh cần trả phí an dưỡng, cô thanh toán xong là có thể xuất viện rồi."

Trọn vẹn 50 vạn.

Như là dự đoán được Nguyên Sân không có tiền trả.

không nói đến lúc trước Lục gia lấy thái độ bỏ đá xuống giếng mời bố Nguyên mẹ Nguyên đến viện điều dưỡng miễn phí, phí tổn này, tuyệt không hợp lý.

Viện điều dưỡng Thanh Tâm quả thật chi phí rất cao, nhưng phòng đắt nhất cũng không quá 30 vạn một tháng.

Nguyên Sân từ bên cạnh rút một tờ bảng giá, ném trước mặt viện trưởng: "Dựa theo tiêu chuẩn quý viện, bố mẹ tôi vào ở đích thực mỗi tháng năm 5 vạn phòng cấp C, mà các hạng mục đãi ngộ kể trên bọn họ chưa hề được hưởng thụ. Tôi cho rằng hóa đơn của các người có sai sót, nếu ông không đồng ý, tôi sẽ mời luật sư tự mình tới điều tra."

"Đến lúc đó có thể tìm đước chứng cứ ngược đãi người bệnh hay không... Tôi cũng không thể biết được."

Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt viện trưởng rốt cục cũng thu lại, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Nguyên Sân: "Được, năm vạn thì năm vạn. Nếu Nguyên đại tiểu thư năm vạn này cũng không lấy ra được, chỉ sợ tôi cũng cần phải mời luật sư rồi."

"Yên tâm."

Nguyên Sân khẽ cười một tiếng, đi đến quầy thu ngân bên cạnh quét mã QR.

"Đinh - - "

Năm vạn đến tay.

Nguyên Sân đưa bằng chứng trả tiền trong WeChat đến trước mặt viện trưởng, lực lượng Thần tài đang từ từ hiển linh.

"Thu tiền của ta, thì cũng nên có lời chúc phúc của ta." Khóe môi Nguyên Sân gợi lên, ánh mắt giống như thiên thần nhìn kỹ con kiến, "Ta mong viện điều dưỡng Thanh Tâm các ngươi..."

"Đóng cửa."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chọc tới thần tài rồi ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương