Tộc nhân Tô thị thấy các nàng cô nhi quả phụ dễ bắt nạt, liền đuổi các nàng đi, cho nên hiện tại Thẩm Tú đang ở nhà mẹ đẻ, nhà của nàng liền ở cách nhà bọn họ không xa.

Lục Kiều đang suy nghĩ thì trong phòng truyền tới giọng nói lạnh lùng suy yếu của Tạ Vân Cẩn: “Ta không cần, ngươi mang về đi”Thẩm Tú đang định nói gì đó thì Lục Kiều đi vào, nàng đầy mặt bực bội trừng mắt Thẩm Tú: “Ngươi chạy tới nhà ta làm gì?”Lục Kiều vì không muốn để mọi người phát hiện mình khác với nguyên chủ nên vừa tiến vào đã tức giận với Thẩm Tú, như vậy mới phù hợp với hình tượng của nguyên chủ.

Thẩm Tú nghe xong lời nói của Lục Kiều thì sắc mặt không tốt mở miệng: “Ta tới đưa chút đồ ăn cho Tạ tam ca, hắn bị trọng thương như vậy thì sao có thể không ăn gì được chứ”Lục Kiều nghe xong liền hung ác trừng Thẩm Tú, phẫn nộ quát.

“Liên quan gì tới ngươi, một tiểu quả phụ như ngươi lại chạy đến nhà người khác làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn quyến rũ tướng công của ta à”Thẩm Tú nghe xong lời nói của Lục Kiều, đôi mắt liền đỏ lên, nàng ta quay đầu nhìn về phía Tạ Vân Cẩn khóc lên.


“Tạ tam ca, sao nàng có thể nói về ta như thế, ta chỉ là không đành lòng để Tạ tam ca bị đói mà thôi”Bộ dáng rơi lệ nhìn thấy mà thương.

Mặt Tạ Vân Cẩn không đổi sắc, lạnh nhạt nói: “Ngươi mang đồ về đi”Thẩm Tú còn muốn nói gì đó, Lục Kiều đã uy hiếp: “Ngươi muốn ta kéo ngươi ra ngoài à? Nếu như ngươi không chê mất mặt thì ta cũng rất vui lòng kéo ngươi ra ngoài”Nàng nói xong liền bắt đầu vén tay áo, mặt Thẩm Tú trắng bệch, tuy rằng nàng ta là quả phụ, nhưng cũng cần mặt mũi, cho nên không đợi Lục Kiều làm gì thì Thẩm Tú đã xách giỏ chạy ra ngoài.

Lục Kiều thấy Thẩm Tú chạy đi liền nói: “Ta nấu cháo và làm bánh trứng, các ngươi có muốn ăn không?”Lục Kiều dọn cơm đặt lên bàn xong liền rời đi.

Người trong phòng đồng thời nhìn về cháo cùng bánh trứng ở trên bàn nhỏ, bốn đứa nhỏ nhìn cháo trắng bốc khói nghi ngút, cùng với bánh trứng tản ra mùi thơm, nhịn không được mà nuốt nước miếng.


Đã rất lâu rồi bọn chúng không được ăn cháo đặc như thế, lại càng chưa từng được ăn bánh trứng thơm như vậy.

Tạ Vân Cẩn híp mắt, suy tư về hành động khác thường ngày hôm nay của Lục Kiều.

Ngày trước nữ nhân kia cũng từng lấy lòng hắn như vậy, nhưng hào phóng thế này thì vẫn là lần đầu tiên, cho nên hắn hoài nghi nàng có mục đích gì đó.

Tạ Vân Cẩn nhìn Tạ Nhị Trụ: “Nhị ca, phiền huynh bê cháo cùng với bánh trứng lại đây cho ta xem?”Sau khi Tạ Vân Cẩn kiểm tra xong, phát hiện cháo và bánh trứng căn bản không có độc, cho nên nữ nhân kia muốn làm gì?Trong mắt Tạ Vân Cẩn hiện lên ánh sáng lạnh, nhưng rất nhanh hắn đã quay đầu nhìn về phía bốn đứa nhỏ ở mép giường: “Tới đây ăn đi”Bốn đứa nhỏ trăm miệng một lời mở miệng: “Cha ăn trước”Tạ Vân Cẩn nghe xong lời nói của bốn bào thai thì lòng hơi mềm một chút.

“Ừm, cha ăn cùng các con”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương