Sau khi bỏ lại câu này, Bùi Mộc Hành nhanh chóng rời đi.

Từ Vân Tê vui vẻ, trở về Thanh Huy viên sửa soạn lại một phen rồi dẫn Ngân Hạnh bận rộn trong hậu viện.

Ngay từ đêm qua, nàng đã phát hiện được hậu viện của Bùi Mộc Hành có một nhà ấm trồng hoa, một năm bốn mùa ấm áp như xuân.

Từ Vân Tê vào Kinh thành không mang theo thứ gì, chỉ mang theo một ít hạt giống cây thuốc, trong đó có mấy hạt giống là bảo bối mà ngoại tổ phụ trèo đèo lội suối mới được thấy, yêu cầu đối với môi trường gieo trồng rất cao.

Ban đầu ở Từ phủ, Từ Vân Tê thử trồng mấy lần nhưng không thành công, bây giờ Vương phủ có sẵn nhà ấm trồng hoa, nhiệt độ phù hợp, vừa lúc để nàng thử một lần.

Hai chủ tớ đã làm việc từ nhỏ, xắn tay áo lên rồi lưu loát đào một mảnh đất trong nhà ấm trồng hoa, rắc ít hạt giống.

Trần ma ma – thê tử của Trần quản gia là một trong các quản sự của Thanh Huy viên, đồng thời cũng là tâm phúc của Bùi Mộc Hành.

Hôm nay ngân khố đưa đến nguyệt lệ tháng này, Trần ma ma bèn mang đến cho Từ Vân Tê, nào ngờ đến hậu hoa viên thì thấy Từ Vân Tê xới tung nhà ấm trồng hoa của Bùi Mộc Hành.

Bà ấy sợ hết hồn, vội vàng báo cho Trần quản gia, Trần quản gia cũng hoảng sợ vô cùng, lập tức chạy đến thư phòng mật báo.

“Thiếu gia mau ra hậu viện nhìn xem, không biết thiếu phu nhân đang loay hoay cái gì.”

Bùi Mộc Hành chỉ cho là Từ Vân Tê gây họa, vội vàng khoác áo ngoài rồi chạy đến hậu viện.

Gió đêm đầu mùa đông rất lạnh, cô đơn xuyên qua ngọn cây, phát ra tiếng rít gào trầm thấp.

Hai bóng dáng mảnh khảnh đang làm việc hăng say trong nhà ấm trồng hoa, giàn hoa chằng chịt rực rỡ ban đầu bị chồng chất một góc, chỗ cửa sổ thủy tinh phía đông nhà ấm bị đào không ít hố đất gập ghềnh.

Bùi Mộc Hành chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như thế này, không khỏi sửng sốt.


“Nàng đang làm gì?” Giọng nói của hắn vừa trầm vừa nghiêm khắc.

Hiển nhiên thiếu nữ bị hoảng sợ, ngước mắt lên ngơ ngác nhìn hắn, tóc mai ướt nhẹp dính vào thái dương, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, gò má hiện lên màu đỏ ửng vì chảy mồ hôi, trông như một đóa hoa trắng ngần dẻo dai mọc giữa núi rừng.

Thấy sắc mặt của hắn rất khó coi, Từ Vân Tê vội giải thích: “Ta đang rắc hạt giống.”

Đầu óc Bùi Mộc Hành cứ giật giật như thể sắp nổ tung.

Hậu hoa viên của Thanh Huy viên là do hắn đặc biệt tìm thợ làm vườn Giang Nam chế tạo một cách tỉ mỉ, gian nhà ấm này cũng do hắn bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng, bảo đảm một năm bốn mùa đều muôn hồng nghìn tía, mùa đông có thể mời mấy vị hảo hữu đồng nghiệp cùng nhau uống rượu ăn thịt hươu nướng ở đây, mùa hè ngồi dưới giàn hoa nghe tiếng mưa rơi, sẽ có ý cảnh khác.

Từ xưa đến nay, Bùi Mộc Hành vẫn rất thích nơi này, không ngờ bây giờ lại bị Từ Vân Tê xới đất đến nỗi biến dạng.

Thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng đen, Từ Vân Tê gác tay lên cây cuốc, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chàng đã đồng ý với ta.”

Nhất thời, yết hầu của Bùi Mộc Hành lăn lộn, nghĩ đến câu nói hồi chiều, vẻ sắc bén trong ánh mắt dần dần biến mất.

Trước giờ hắn vẫn coi trọng lời hứa, sao có thể nói mà không giữ lời?

Sân vườn quen thuộc bị nhét vào một người khác, hai người xuất thân khác nhau, thói quen khác nhau, sau này khó tránh khỏi va chạm.

Thôi vậy, Bùi Mộc Hành hắn há lại là người khắt khe thê tử? Cứ mặc cho nàng làm ầm ĩ vậy.

Hắn nhịn xuống, giọng nói khôi phục bình thường: “Nàng tiếp tục đi.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng tuấn tú của hắn, Từ Vân Tê cong môi.

Ngân Hạnh nhón chân nhìn về phía Bùi Mộc Hành rời đi: “Cô nương, hình như cô gia có vẻ không vui…”


Đương nhiên Từ Vân Tê cũng thấy được Bùi Mộc Hành đang nhân nhượng mình: “Ta biết.”

Ngân Hạnh khẽ hừ một tiếng: “Gả chồng đúng là khác hẳn, quy củ thật nhiều, cái này không được làm, cái kia cũng không được làm.

Nhớ ngày xưa ở Kinh châu, cô nương muốn trồng cái gì cũng được, cần gì phải nhìn sắc mặt của người khác.”

Từ Vân Tê bật cười, ánh sáng lưu chuyển dưới đáy mắt: “Ngươi cũng biết nay ta đã xuất giá, đương nhiên không thể so sánh với trước kia.”

Ngân Hạnh cho rằng Từ Vân Tê sẽ thỏa hiệp, không khỏi mắt tròn xoe: “Thế thì chúng ta phải làm sao đây? Không trồng nữa à?”

Đôi mắt Từ Vân Tê cong lên, cười tiêu sái: “Đương nhiên là trồng tiếp.

Đầu xuân còn phải trồng đủ loại thuốc khác trong khu vườn này.”

Cho dù nàng khom lưng uốn gối, nhân nhượng người khác đủ đường, Vương phủ cũng chưa chắc đã muốn thấy nàng, tội gì phải dùng quy củ của họ để trói buộc mình? Lấy lòng Bùi Mộc Hành và trồng thuốc, đương nhiên cái thứ hai quan trọng hơn.

Bận rộn đến trời tối, hai chủ tớ vào nhà từ cửa hông, Ngân Hạnh gọi bà tử nấu nước hầu hạ Từ Vân Tê tắm rửa.

Chờ thay quần áo xong lại để Từ Vân Tê ngồi bên cạnh chậu than vắt khô mái tóc, nghĩ đến chuyện hồi chiều, Ngân Hạnh cảm khái: “Cô nương, nô tỳ ngẫm lại, cảm thấy cô gia cũng không tồi.”

Từ Vân Tê dùng lược sừng trâu chậm rãi chải tóc: “Hửm? Sao lại nói thế?”

“Người xem, cho dù cô gia không vui nhưng vẫn nhường nhịn chúng ta.” Ngân Hạnh liếc nhìn người trong gương đồng, thiếu nữ tóc đen như mực, da trắng như tuyết, vòng eo mảnh mai thướt tha, cả người như phủ một quầng sáng êm dịu.

“Cô nương xinh đẹp nhường này, cô gia không thích sao được?”


Từ Vân Tê biết Ngân Hạnh đã hiểu nhầm: “Lúc trước chàng ấy đã hứa hẹn với ta nên không tiện thất hứa.”

Ngân Hạnh hơi nản lòng, nghĩ đến chuyện hai người vẫn chưa viên phòng, nhìn thoáng qua bầu trời ngoài cửa sổ tối như mực, bên ngoài không có một chút động tĩnh nào, không khỏi buồn bực: “Cô nương xinh đẹp nhường này, nếu là bất cứ nam nhân nào khác thì chỉ sợ đã sớm nâng niu trong lòng bàn tay, nào như ngài ấy? Sắc đẹp trước mắt mà vẫn thờ ơ, cứ như khúc gỗ.”

Từ Vân Tê xoa bụi bặm dính trên móng tay, ung dung cười nói: “Thế cũng tốt, chứng tỏ chàng ấy sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp dụ dỗ.”

Ngân Hạnh giận dỗi: “Cô nương tin tưởng ngài ấy đến thế sao?”

Không phải Từ Vân Tê tin tưởng, mà là nàng không để bụng.



Giờ hợi tam khắc, thư phòng đèn đuốc sáng trưng, người hầu Hoàng Duy đang hầu hạ bút mực.

Cho dù Bùi Mộc Hành đã từng tham gia khoa cử nhưng vì thân phận Hoàng tôn nên không thể chính thức ban tặng chức quan, dù vậy, Hoàng đế vẫn phá lệ cho phép hắn nghe báo cáo trong Phụng Thiên điện, hơn nữa còn thường xuyên giao một ít công việc cho hắn.

Ví dụ như không lâu trước đó, Hoàng đế ra lệnh cho hắn kiểm kê số lượng lương thực tích trữ để chuẩn bị gom góp quân lương cho sang năm.

Bùi Mộc Hành tốn suốt một tháng để tìm hiểu cặn kẽ, sau đó viết một phong tấu chương suốt đêm, chuẩn bị ngày mai nộp cho Hoàng đế.

Thấy vẻ mặt của hắn chuyên chú, không chút dao động, Hoàng Duy không khỏi sốt ruột.

Người ngoài không biết rõ chuyện giữa đôi phu thê mới cưới này nhưng hắn ta lại biết rất rõ.

Bùi Mộc Hành hoàn toàn không đụng vào tân phu nhân, vậy thì sao được?

Hoàng đế cho phép Bùi Mộc Hành nghỉ ngơi ba ngày, ngày mai sẽ trả phép, với bản tính của Bùi Mộc Hành, một tháng sẽ có hầu hết thời gian bầu bạn với Thánh thượng trong phòng văn thư cung đình.

Phu thê không cùng phòng, chẳng lẽ hài tử sẽ tự nhiên sinh ra hay sao?

Vất vả lắm mới chờ đến khi Bùi Mộc Hành viết xong, Hoàng Duy vừa bưng nước trà cho hắn, vừa to gan hắng giọng: “Tam gia, đêm nay có về hậu viện không ạ?”


Ngoại trừ đêm tân hôn ngủ trong tây thứ gian một đêm, Bùi Mộc Hành chưa bao giờ đặt chân vào hậu viện.

Bùi Mộc Hành gác bút lên kệ, không để ý đến hắn ta.

Hoàng Duy biết tật xấu của hắn, lại nói: “Bệ hạ tứ hôn cho ngài là vì mong chờ ngài nối dõi tông đường, chẳng lẽ ngài định không chạm vào nữ nhân suốt đời sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Mộc Hành hơi thay đổi.

Thấy thế, Hoàng Duy được nước lấn tới: “Lời nói của thiếu phu nhân trong Từ phủ hôm nay, ngài có nghe thấy không?”

Bùi Mộc Hành chậm rãi đặt tấu chương lên bàn, gác sang một bên để phơi khô nét mực, lúc này mới lạnh lùng nhìn về phía hắn ta: “Ngươi định nói gì?”

Hoàng Duy tận tình khuyên bảo: “Chủ tử à, cô nương người ta mong chờ ngài, ngài lại bỏ mặc nàng ấy làm chi?”

Bùi Mộc Hành bỗng nhướn mày nhìn hắn ta, khẽ cười hỏi: “Ngươi cho rằng nàng ấy mong đợi ta ư?”

“Chẳng lẽ không đúng? Hôm nay thiếu phu nhân đã thừa nhận ngay trước mặt mọi người còn gì.”

Bùi Mộc Hành vốn tâm tư nhạy cảm, một nữ nhân nói lời thật lòng hay là giả dối, hắn vẫn có thể phân biệt được, sẽ không hiểu nhầm Từ Vân Tê yêu hắn sâu đậm.

Còn lý do tại sao Từ Vân Tê lại nói câu nói ấy, hắn không có hứng thú tìm hiểu.

Trước khi thành hôn, quả thực Bùi Mộc Hành từng nghi ngờ tại sao Từ Vân Tê lại xuất hiện trên cầu ngọc đúng lúc đó.

Sau một quãng thời gian chung đụng ngắn ngủi sau khi thành hôn, Từ Vân Tê chưa bao giờ cố ý tiếp cận hắn, cho nên hắn nhận định Từ Vân Tê vô tội.

Nếu vô tội thì có lẽ nàng cũng giống hắn, chưa chắc đã hài lòng với hôn sự này.

“Ta cần thời gian.”

Hắn cần thời gian để chấp nhận mối quan hệ thân mật hơn với nữ nhân, hắn cũng không muốn cưỡng ép Từ Vân Tê.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương