Kiều Thê Bất Đắc Dĩ
-
Chương 4
Nhị tiểu thư Từ Nhược nhỏ tuổi nhất, cũng đanh đá nhất, chờ cả buổi mà không thấy bóng dáng xe ngựa đâu, nàng ta lập tức mắng chửi: “Trưởng tỷ gả cho Tưởng công tử không tốt hay sao, lại cứ phải trèo lên trăng trong nước, tiên trên trời kia.
Tam công tử nổi danh khắp thiên kia là người mà chúng ta có thể tơ tưởng hay sao? Nhìn mà xem! Hồi Mai tỷ tỷ nhà hàng xóm xuất giá, phu thê về nhà lại mặt từ sáng sớm, chúng ta chờ đến khi mặt trời sắp ngả về tây mà vẫn không thấy bóng dáng người đâu! Tội gì phải chịu nỗi sỉ nhục này?”
Từ Chủ sự xưa nay luôn ôn hòa, yêu thương con cái, bây giờ nghe được những lời này lại xụ mặt: “Con nói bậy bạ gì đấy? Trưởng tỷ của con bị người ta chen chúc đẩy lên cầu ngọc, nó có gì sai chứ?”
Từ Nhược vẫn không tin.
Mấy ngày nay, hàng xóm láng giềng cứ liên tục huyên thuyên bên tai nàng ta, cười nhạo Từ Vân Tê lòng dạ cao, thấy người sang bắt quàng làm họ, Từ Nhược nghe nhiều nên chỉ biết Từ Vân Tê làm hỏng thanh danh của Từ gia nữ, làm hại nàng ta tương lai khó có thể bàn chuyện cưới gả.
Thấy tiểu nữ nhi không rành thế sự, Từ Chủ sự lắc đầu không thôi.
Kể từ khi Từ Vân Tê được Thánh thượng tứ hôn, địa vị trong triều của ông ấy cũng theo đó mà tăng lên.
Cả đời ông ấy đã quen với việc cúi đầu khom lưng trước người khác, nay lại nếm mùi được người khác nịnh bợ, trong lòng Từ Chủ sự vui sướng khó có thể miêu tả.
Có hôn sự này, cho dù Từ gia vẫn chưa thể gia nhập vào hàng ngũ quyền quý của Kinh thành nhưng chí ít cũng là môn hộ có tiếng tăm.
“Con còn nhỏ, sao có thể hiểu được quanh co trong chuyện này?” Sợ nàng ta sẽ không giữ được mồm miệng, Từ Chủ sự bèn kiếm cớ xúi nàng ta rời đi.
Lát sau, tiếng thông báo của người hầu truyền đến từ ngõ nhỏ đằng trước: “Lão gia, đến rồi đến rồi.”
Từ Chủ sự mừng không kìm hãm được, nhanh chóng sửa sang lại y quan rồi nhón chân ngóng đợi.
Không lâu sau, hai chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại trước bậc thềm, Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê lần lượt bước xuống xe ngựa.
Nhìn Bùi Mộc Hành thân cao như ngọc, Từ Chủ sự định hành lễ theo phản xạ, Trưởng sử Vương phủ lại cười tủm tỉm tiến lên ngăn cản ông ấy: “Từ đại nhân, phải để Tam công tử và Tam thiếu phu nhân của chúng ta hành lễ cho ngài mới phải.”
Từ Chủ sự thấp thỏm lau mồ hôi.
Mặt trời mùa thu chói chang, ánh nắng trong vắt chiếu qua ngọn cây, tan thành mảnh nhỏ rơi rụng trên vai của hai người.
Nghênh đón ánh mắt vừa lạ lẫm vừa dè dặt của phụ thân, Từ Vân Tê bước đến bên cạnh Bùi Mộc Hành, cùng hắn thi lễ.
“Phụ thân.”
“Nhạc phụ đại nhân.”
Từ Vân Tê không muốn người nhà lo lắng nên cố ý đứng gần Bùi Mộc Hành một chút.
Bùi Mộc Hành liếc nhìn nàng, không nói gì.
Có Trưởng sử Vương phủ ở đây nên không cần Bùi Mộc Hành xã giao.
Hắn lười biếng ngồi trên ghế khách, chậm rãi uống trà, Từ Chủ sự vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, vừa cẩn thận chu toàn với Trưởng sử.
Còn Từ Vân Tê dẫn Ngân Hạnh đi đến hậu viện.
Nàng mới đến Từ phủ không lâu, bà tử trong quý phủ đều không biết nàng, Từ Vân Tê cũng không thích người lạ đi theo mình nên ra lệnh cho bà tử sửa soạn lại lễ lại mặt, sau đó đi đến chính viện của mẫu thân một mình.
Kinh thành giá cả đắt đỏ, mặc dù tổ tiên của Từ gia làm kinh thương nhưng mấy năm nay cũng tốn không ít của cải cho quan trường, chỉ mua được một viện tử tam tiến, so với phủ Hi Vương tráng lệ rộng rãi, viện tử của Từ phủ có thể gọi là chật hẹp.
Vừa đi đến cửa thùy hoa, nhìn thoáng qua thấy bóng người trùng điệp ngoài cửa sổ, dăm ba bà tử trốn trong góc phòng vừa cắn hạt dưa vừa tán phét.
“Thấy gì chưa? Lễ lại mặt mà Vương phủ đưa đến đây phong phú lắm, ngang ngửa đồ cưới của Đại cô nương.”
“Sao lại nói thế? Hôm trước rước dâu, ta thấy đồ cưới được khiêng ra ngoài như nước chảy còn gì?”
Bà tử có nốt ruồi đen bên khóe miệng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi biết cái gì? Mấy thứ đó đều là Vương phủ dùng để giữ thể diện, chỉ dựa vào lão gia nhà chúng ta thì sao có thể phô trương được như Vương phủ?”
Một người khác không cho là đúng: “Ta thấy cũng chưa chắc đâu.
Đại công tử quý phủ mãi vẫn chưa cưới vợ, Nhị công tử và Nhị tiểu thư còn nhỏ, tương lai còn phải tốn nhiều của cải, dù gì Đại cô nương cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của lão gia, sao lão gia nỡ bỏ ra của cải cho nàng ta?”
Vừa nghe thấy câu này, bà tử có nốt ruồi đen bên khóe miệng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, vội vàng bịt miệng bà ta: “Trời đất ơi, ngươi đừng có nói những lời như vậy nữa! Lỡ để Vương phủ nghe thấy thì chỉ sợ sẽ rước lấy phiền phức to!”
Ngân Hạnh chậm rãi đi theo sau Từ Vân Tê, nhìn bóng lưng cao gầy yểu điệu của nàng, đôi mắt ướt át.
Ý cười trên môi Từ Vân Tê phai nhạt, bị gió thu cuốn đi lại càng biến mất không còn bóng dáng.
Từ mẫu Chương thị đã chờ dưới mái hiên hành lang chính viện.
Chờ nữ nhi đến gần, bà ấy chậm rãi nở nụ cười.
Từ Vân Tê hành đại lễ với bà ấy, Chương thị vội kéo nàng vào phòng trong, lại ra lệnh cho người hầu ra ngoài, chỉ để lại hai mẹ con trò chuyện riêng tư.
Chương thị dẫn nàng ngồi xuống giường La Hán, đầu tiên là quan sát vẻ mặt của nữ nhi, không thấy manh mối gì, bèn hỏi: “Hai ngày nay ở Vương phủ, con vẫn ổn chứ?”
Từ Vân Tê nắm bàn tay mềm mại ấm áp của mẫu thân, cười tủm tỉm trả lời: “Con sống ở đâu mà chẳng ổn.”
Nghe vậy, Chương thị ướt nhòe khóe mi.
Năm xưa, để không bị nhà chồng ghét bỏ, bà ấy đành phải bỏ mặc Vân Tê vẫn còn rất nhỏ ở nông thôn.
Ban đầu nàng còn khóc lóc, sau này mỗi khi bà ấy về quê thăm nàng, nàng cứ mỉm cười, chưa bao giờ thấy đôi mắt nàng ấy đỏ hoe.
Đừng hỏi, hỏi thì chỉ trả lời nàng sống rất tốt.
“Ta có lỗi với con.” Chương thị buông mi nghẹn ngào, nước mắt trong suốt rơi trên mu bàn tay của Từ Vân Tê.
Sắc mặt Từ Vân Tê trở nên nghiêm túc hơn.
“Mẹ, người không có lỗi với con, người bị kẻ phụ bạc vứt bỏ thì nên tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình, chẳng lẽ lại bị nữ nhi liên lụy cả đời mới được? Người phải sống tốt thì nữ nhi mới có thể sống tốt.”
Nghe Từ Vân Tê an ủi, Chương thị càng không kìm nén được nước mắt.
Mỗi lần nữ nhi đều nói như vậy, cứ như thể nàng ấy là người không cần quan tâm.
Chương thị không nói được lời nào nữa.
“Người xem, bây giờ người sống tốt biết bao, sinh được đệ đệ muội muội, đứng vững chân trong Từ gia, nữ nhi cũng được gả cao môn, người có thể ưỡn thẳng lưng mà sống trong Từ gia, không còn ai dám khinh thường người, cũng sẽ không còn ai bắt nạt người.” Từ Vân Tê nói như vậy.
Chương thị ôm nữ nhi vào lòng.
“Ta chưa từng làm gì cho con, vậy mà chuyện gì con cũng suy nghĩ cho ta.”
“Nếu cho ta lựa chọn, ta thà rằng con không gả đến phủ Hi Vương, ta chỉ mong trên đời này sẽ có một người yêu thương con…” Bờ vai Chương thị run rẩy, khóc đến nỗi không kiềm chế được.
Đối với Bùi Mộc Hành, Chương thị đã từng gặp mặt một lần, nhân vật như thần tiên, không ăn khói lửa trần gian như thế, sao biết yêu thương người khác?
Đôi mắt Từ Vân Tê lấp lánh: “Tại sao phải cần người khác yêu thương con? Con có thể tự yêu thương bản thân.”
Đúng lúc này, cửa bị đẩy mạnh từ bên ngoài, để lộ khuôn mặt chưa hết nét trẻ con mà lại có vẻ hùng hồ.
Sau lưng nàng ta là một ma ma quản sự mặt nhăn mày nhó.
Từ Nhược dũng mãnh xông vào phòng, một tay kéo Từ Vân Tê ra khỏi vòng tay của Chương thị, hung ác trừng nàng chất vấn: “Trưởng tỷ, người ngoài đều mắng tỷ vô liêm sỉ, cố tình quyến rũ Tam công tử, có đúng thế không?”
Nghe vậy, Chương thị quên lau nước mắt, tức giận quát mắt: “Nhược Nhi, sao con có thể ăn nói lỗ mãng bôi nhọ trưởng tỷ của con như vậy?”
Từ Vân Tê đau đầu nhìn muội muội, thờ ơ cười nói: “Tam công tử danh chấn Kinh thành, nếu nữ nhân nào cũng có thể quyến rũ được chàng ấy thì chàng ấy đã thành hôn từ lâu rồi, đâu chờ đến lượt ta?”
Từ Nhược ngẫm lại, thấy cũng có lý.
Từ Vân Tê vuốt tóc muội muội, nhắc nhở: “Người bên ngoài ghen ghét Từ gia chúng ta nên mới cố ý bôi nhọ, muội là người thông minh, há có thể trúng kế ly gián của chúng?”
Khi Từ Vân Tê cho rằng mình đã thuyết phục được muội muội thì lại thấy cặp lông mày thanh tú của nàng ta nhíu lại, nghi ngờ nhìn nàng: “Nhưng tối hôm ấy, ta tận mắt chứng kiến tỷ xách làn váy, chủ động chạy về phía Tam công tử.”
Từ Vân Tê nhất thời sững sờ.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều nhìn nàng.
Ánh sáng xuyên qua khung cửa, dừng lại trên đuôi lông mày của nàng, đúng lúc làm mờ cảm xúc dưới đáy mắt của nàng.
Đêm hôm ấy tiếng người ồn ào, nàng bị đám đông náo nhiệt xô đẩy dưới chân cầu.
Trong sâu xa, chợt có một giọng nói dịu dàng vừa quen thuộc vừa xa xăm, dường như đẩy ra đám đông ầm ĩ, chui ra từ dưới bụi đất, dũng mãnh chui vào tai nàng.
Nàng kìm lòng không đậu đuổi theo hướng phát ra giọng nói, song đúng vào khoảnh khắc ấy, pháo hoa nở rộ, phồn hoa rơi rụng, giọng nói ấy biến mất không còn dấu vết, cứ như chỉ là một giấc mộng chiêm bao.
Đúng thế, huynh ấy đã chết rồi, chết từ năm nàng bốn tuổi, sao có thể xuất hiện trong hoàng cung?
So với việc khơi mào chuyện thương tâm của mẫu thân, Từ Vân Tê không bận tâm mình sẽ bị người khác hiểu lầm, bất đắc dĩ giải thích: “Đúng thế, ta nghe nói Tam công tử đẹp như Phan An nên định đến gần xem thế nào.”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xán lạn, Từ Chủ sự dẫn Bùi Mộc Hành đến đây thỉnh an nhạc mẫu Chương thị.
Đoàn người lặng lẽ đi qua ngoài phòng, nam nhân dẫn đầu có gương mặt anh tuấn sắc sảo, mặt không cảm xúc nhìn về phía song cửa, làm như không nghe thấy gì bước lên bậc thềm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook