Kiêu Thần
-
Quyển 2 - Chương 18: Tự dưỡng Khấu binh.
Lúc này trời đông giá rét, đồng ruộng cũng đã sớm phủ đầy sương, ánh trăng sáng như ngọc, chiếu xuống khiến sương dưới mặt đất cũng sáng lấp lánh. Nhị công tử Lâm Tục Tông nằm nghỉ trên ghế mềm trong xe ngựa, bảo người hầu cuộn rèm cửa lên, hắn nhìn đám sương hai bên đường, xa xa chính là lầu Vọng hương trong vườn của hắn ở bờ Nam Thượng Lâm, lầu Vọng hương đứng sừng sững bên bờ Tây sông Thạch Lương, góc Đông Bắc của lầu treo đèn lồng, như những đám sao màu đỏ trên bầu trời.
Sự nhục nhã ngày hôm nay nếu như có thể nhẫn nhục, những năm gần đây vất vả tạo uy tín trong gia tộc lại biến thành tro tàn, làm sao mà chịu nổi đây?
Lâm Tục Tông nằm trên ghế, không thể nhúc nhích. Mặc dù nói người thi hành án đã nương tay, Lâm Tục Tông vẫn bị roi rắt có gai tua tủa đánh 10 cái, đánh chảy cả máu, lúc này bôi thuốc, ngoài mát mẻ còn rất đau rát. Roi sắt kia là binh khí tiện lợi của tổ tiên của nhà họ Lâm khi ông tổ còn sống, Lâm Tục Tông cũng không hiểu được dùng loại binh khí để giết địch trong một trận chiến thế này sao lại lưu lạc thành công cụ trong nhà thờ tổ của gia tộc phạt những người vi phạm quy tắc của gia tộc, cho dù thời gian dài không dùng nó, cũng không bị rỉ sắt.
Gió lạnh lâm râm thổi khiến chuông gió leng keng leng keng vang lên, tiếng vó ngựa lanh lảnh phi qua phiến đá trong bóng đêm từ xa tới gần.
Nghe tiếng vó ngựa vang, Lâm Tục Tông ngồi dậy ngó ra xa, ngay tại cửa vườn, hắn ra lệnh cho người hầu dừng xe ngựa lại, sau một lúc lâu, liền nhìn thấy hơn mười bóng đen cưỡi ngựa xuất hiện trước mắt.
Đột nhiên xuất hiện những người khách cưỡi ngựa khiến cho những người hầu bên cạnh xe ngựa vô cùng lo lắng, Lâm Tục Tông khẽ nhếch mép, lộ ra nụ cười lạnh như băng, nhìn bộ mặt của hơn 10 gã cưỡi ngựa kia dần dần hiện rõ trước mắt, trong lòng cười nhạt:
- Người ngoài đều biết rằng ta Lâm Tục Tông nhiều ngựa, cũng rộng rãi mua ngựa, những hương dũng của Hương doanh đều đi bộ, không ai hỏi ta những năm nay mua thêm những chiến mã cấp giấu ở đâu?
Góc Đông Bắc lầu Vọng Hương có một cánh rừng nhỏ, trong bóng râm có vài bóng người trốn ở đó.
- Đây quả là nơi nuôi cướp.
Triệu Hổ nắm chặt nắm đấm, nhìn Lâm Tục Tông ở cửa Bắc vườn lầu Vọng Hương gặp gỡ hơn chục gã kỵ sĩ
- Khi ở Hương doanh, quả là có chút tin đồn, chỉ có điều khó có thể tin được.
- Vì gì mà những thảo dân của huyện Thạch Lâm đều tập trung ở bến Thượng Lâm, khiến cho những lợi ích ở bến Thượng Lâm đều nằm trong tay Lâm gia, tư gia nuôi cướp đây cũng không phải là điều khó tưởng tượng.
Lâm Phược cho rằng Lâm gia tư gia nuôi cướp không ngoài sự dự đoán của hắn, tận mắt nhìn thấy, trong lòng cũng không có gì kinh ngạc lắm, nghĩ sau này hắn sẽ phát triểu ở Giang Ninh, và quan hệ thân thiết với Tần Thừa Tổ, trong con mắt quan phủ thìđều là những đám đại ác không tha, cho dù là đại ác không tha thì làm sao chứ. Nhưng hắn tỏ ra chút khinh miệt nói:
- Nhị công tử rất bức thiết muốn rửa nhục tâm này, thật đáng tiếc không thể theo ý hắn được, thật có lỗi với hắn quá.
- Hai năm nay, ở Thượng Lâm có vụ việc gì, gia chủ đều rất ít ra mặt, đều do Thất phu nhân với Nhị công tử riêng biệt giải quyết. Hôm nay nhị công tử giống như một con chó bị ngươi lấy dao kè lên cổ quỳ trên mặt đất ở chợ lừa ngựa không dám lên tiếng, hắn không biết sau này còn ai phục không nữa, càng không cần nói đến việc ép Thất phu nhân?
Triệu Hổ đúng là không ngu ngốc, đứng một bên lấy hoạ hoằn của người khác để làm vui cho bản thân.
Ẩn náu trong rừng trong chốc lát, nhìn thấy hơn mười gã cưỡi ngựa nghe xong mệnh lệnh của Lâm Tục Tông liền bí mật rời đi, Lâm Tục Tông cũng ngồi xe ngựa cùng với tôi tớ vây quanh đi vào vườn, Lâm Phược đứng lên chỉnh sửa quần áo, nói:
- Lâm Tục Tông cho dù có giấu quân binh riêng, cũng chỉ có giới hạn thôi....
Bọn họ đứng trong rừng, đợi đợi Ngô Tề ẩn náu ở chỗ gần hơn trở về.
Cho dù nhìn thấy Lâm Tục Tông với đày tớ đi vào trong vườn, Lâm Tục Tông bí mật nuôi quân binh cũng thúc ngựa rời khỏi, lúc Ngô Tề trở về cũng rất vô cùng cẩn thận, Triệu Hổ liền đánh mắt nhìn lối đi khi Ngô Tề trở về, cũng là đợi đến khi Ngô Tề bí mật về tới chỗ cách đó hơn 10 mét mới chú ý tới đám cỏ hoang dưới ánh trăng bị gió thổi có chút thay đổi, tán thưởng nói:
- Lão Quạ đen quả là bản lĩnh.
- Bắt mèo trộm chó, không đáng nhắc tới.
Quạ đen Ngô Tề cười ha hả, khuôn mặt đen gầy lộ ra hàm răng trắng sáng.
- Ngươi có bản lĩnh bắt mèo trộm chó, người nông thôn có bộ răng đẹp như ngươi?
Chu Phổ nói, hắn khó chịu Ngô Tề không chịu ra khơi cũng không chịu trả hắn Mạch đao và cung bằng gỗ dâu, Ngô Tề lấ y cớ Chu Phổ sau này phải đi Giang Ninh cùng Lâm Phược cũng là xuất hiện trước đám đông, bình thường tùy thân mang theo dao trong người cũng đã thấy trướng mắt rồi, không phải hắn bình thường ẩn náu ở nơi bí mật.
- Nghe được những gì?
Lâm Phược hỏi Ngô Tề.
- Bọn họ tất cả có khoảng bảy tám mươi người, đều có ngựa tốt, bọn họ không biết chúng ta đi hướng nào, chỉ tách ra tìm kiếm. Mạng lưới của bảy tám mươi người phân ra, dẫn 100 người xuyên qua cũng không sợ bị phát hiện, chỉ sợ ban ngày có người sẽ thống báo cho bọn hắn về hành tung của chúng ta. Chúng ta bây giờ phải đi Hồ Yển luôn, như thế mới không sợ ban ngày có người nhìn thấy.
Lâm Phược gật gật đầu, tung tích của hắn ở Hồ Yển bị lộ, bọn họ cùng lắm thì thúc ngựa lao đi xa, nhưng việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ Lâm Tục Tông dùng việc này để châm ngòi làm khó cho Thất phu nhân.Đừng do dự nữa, dưới ánh trăng chiếu, nhẹ nhàng băng qua cánh rừng , nhìn bóng núi Thiết Mạc tối như mực đi qua, ngựa của bọn họ được giấu ở lều cỏ ở góc chân núi, Trần Ân Trạch cũng cho người đến trước đón qua đợi.
Dắt ngựa ở lều cỏ, rồi lại đi lên núi, một khe núi nằm trong chỗ sâu của sườn núi mới là chỗ ẩn náu của Ngô Tề bọn họ ở Đông Dương.
Lần này đám người Lưu Mã cùng với quạ đen Ngô Tềđến Đông Dương có tất cả 6 người, đều ẩn náu trong chỗ tối đợi lệnh của Lâm Phược, sai khiến của Chu Phổ; ở chợ lừa ngựa, Ngô Tề chỉ dẫn hai người đi cùng, đợi Lâm Phược cùng với Chu Phổ đến đón, không ngờ gây ra rách rối này.
Lâm Phược sau khi ở ngoài từ đường bí mật gặp Thất phu nhân biết được ngày hôm nay ở huyện Thạch Lương người cứu mình là Giang Đông Án Sát Phó sứ Cố Ngộ Trần, quyết định không vội vàng rời khỏi Thượng Lâm đi Giang Ninh. Nếu như có thể nhân cơ hội Cố Ngộ Trần đi Giang Ninh, so với hắn kẻ đắc tội với gia tộc, bị bắt rời xa nơi chôn rau cắt rốn lưu lạc tới Giang Ninh mạnh gấp nhiều lần.
Lâm Phược cũng lo lắng việc Chu Phổ và Trần Ân Trạch nhập tịch sẽ có vấn đề, ở huyện Thạch Lương nịnh bợ lấy lòng Lâm gia, nhưng cũng có những cái không tốt cho Lâm gia, Lâm Phược sở dĩ gây bất đồng với Lâm Tục Tông ở chợ lừa ngựa là muốn tạo nên hiện tượng giả dối “đắc tội Lâm gia thế lực mạnh mẽ không thể không trốn đến Giang Ninh tránh họa’’. Như thế , ở huyện Thạch Lương cho dù có người muốn tìm dấu vết thân thế của Chu Phổ, Trần Trạch Ân, cũng không thể tìm bọn họ đối chứng. Mặt khác, hắn một tên cử nhân rời quê hương phủ Đông Dương, cố tình đến Giang Ninh phát triển, cũng phải có lí do thích hợp, dù sao không thể nói với người khác mình vì Tô Mi mà đi.
Về phương diện khác, trong lòng Lâm Phược cũng rõ ràng Thất phu nhân rất hi vọng hắn có thể ở bến Thượng Lâm giúp bà một tay, cho dù hắn không phải là hắn của trước kia, đã chiếm thân thể này rồi, nên có trách nhiệm không thể rũ bỏ. Nói ra, Cố Doanh Tụ chỉ là một quân cờ mà Lâm Đình Huấn đưa ra để áp chế Lâm Tục Tông quá sớm tranh đoạt tộc quyền, một khi dã tâm của Lâm Tục Tông không thể ngăn chặn, tình cảnh của Cố Doanh Tụ sẽ vô cùng nguy hiểm. Xảy ra việc ngày hôm nay, đả kích vẻ kiêu ngạo của Lâm Tục Tông, đương nhiên cũng có thể áp chế phần nào dã tâm của hắn.
Triệu Hổ thấy Ngô Tề bọn họ cho dù là tạm thời dừng chân cũng rất cẩn thận, trong lòng vô cùng khâm phục, đi vào trong khe núi, thấy trong rừng cất giấu không dưới 60 con ngựa loại tốt, mồm ngựa đều đeo rọ mồm, thỉnh thoảng phát ra tiếng phì phì trong mũi,trong cánh rừng không phát ra chút bất thường nào, con người Triệu Hổ ngạc nhiên:
- Các ngươi có biện pháp nào mang nhiều ngựa như vậy vào Đông Dương?
- Lâm gia cùng Chu Phổ đi Giang Ninh lại đi Sùng Châu, vòng đi vòng lại, chúng ta trực tiếp rời Đình Hồ tới Đông Dương, tìm một chỗ ẩn náu, thời gian hơn nửa tháng, xé chẳn ra lẻ, đem những con ngựa từ Hoài Thượng tới đây.
Ngô Kỳ nói có vẻ hơi kiêu ngạo, xé chẳn ra lẻ, giấu tung tích là sở trường của hắn, không thì làm sao Tần Thừa Tổ lại giao cho hắn phụ trách việc này.
Tần Thừa Hổ mặc dù tung hoành ở Hoài Thượng nhiềunăm, nhưng bọn họ chủ yếulà sinh sống ở nơi mình sinhra, cuộc sống rất vất vả, không dư giả như những tên đánh nhau ăn trộm ngựa, bọn họ không có của để giành, tài sản lớn nhất, chính là hàng trăm con ngựa còn lại.
Cuộc sống trên đảo rất khó khăn, không thể đem những con chiến mã ăn bằng mười người trưởng thành lên đảo được. Tuy trong lòng rất tiếc, nhưng vẫn phải bán những con chiến mã này, đổi ra tiền rồi mua những vật tư cần thiết mang lên đảo Trường Sơn, sự tài năng của hắn có thể trụ được cuộc sống gian khổ trên đảo Trường Sơn.
Sau khi Lâm Phược và Chu Phổ rời khỏi, Tần Thừa Tổ bọn họ ở huyện Tân Phổ phủ Hoài An đã bán ra hơn bốn mươi con ngựa chiến loại tốt, đổi thành một chiếc thuyền chở hàng đi đến đảo Trường Sơn trước, nhưng bọn họ ở Hoài Thượng còn nuôi một đám ngựa tốt.
Sáu mươi con ngựa có thể làm ngựa chiến loại tốt có thể bán được một món tiền lớn, Lâm Tục Tông ở chợ lừa ngựa thậm chí bằng lòng mua 40 con ngựa loại tốt trong đó với giá trên trời ba nghìn lạng bạc.
Ngô tề dẫn về Hoài Thượng sáu người mua ngựa, trong lòng Ngô Tề nghĩ nếu bán những con chiến mã này cho những bọn Sơn trại hoặc những Hương hào tư gai đang cần gấp chiến mã, bán ngựa cho đám người ăn thịt không bỏ xương, thổ huyết không thổ nước bọt tranh nhau mua, ngay cả những người bán ngựa cho bọn họ cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh, lén lút giao dịch không thành, bọn họ sẽ không dám công khai ở chốn quan thị để buôn bán ngựa.
Ban đầu kế hoạch đưa đám ngựa loại tốt này bí mật vào Thượng Lâm phân ra bán, nhưng mọi chuyện lại không theo kế hoạch phát triển. Lòng tham của Lâm gia là một nguyên nhân, Lâm Phược và Chu Phổ bọn họ cũng không ngây thơ tới mức cho rằng Lâm Tục Tông thật sự đưa ra giá ua những con ngựa này, Lâm Tục Tông bí mật nuôi quân cướp của, những tên bán ngựa xuất thân không rõ ràng đến bến Thượng Lâm để buôn bán rồi rời khỏi liền bị cướp hết không phải là chuyện bây giờ mới có; với thân phậm và địa vị của Lâm Phược ở bến Thượng Lâm không đủ để áp chế lòng tham của sáu mươi con ngựa này, để có thể diễn ra giao dịch một cách công bằng.
- Ngươi đi chọn một con đi
Ngô Tề chỉ vào những con ngựa trong cánh rừng nói với Triệu Hổ.
- Thật chứ!
Triệu Hổ thấy rất bất ngờ, ở phủ Đông Dương một con trâu cũng phải sáu bẩy nghìn đồng, ngựa dùng để kéo xe hàng bình giá cả gấp đôi một con trâu, Triệu Hổ mặc ù rất hâm mộ vẻ uy phong lẫm liệt khi cưỡi trên lưng ngựa, nhưng giá cả của ngựa dùng để cưỡi càng khiến hắn chùn bước buồn bã, huống chi đây là những con ngựa chiến chạy nhanh.
Triệu Hổ vui sướng đi vào cánh rừng chọn một con ngựa vừa ý mình nhất, Lâm Phược với Chu Phổ còn có Ngô Tề tìm rễ cây lớn ngồi lên, nhìn những con ngựa chiến , hắn cũng không thể vì mình là cử nhân mà dẫn sáu mươi con ngựa loại tốt đến chợ bán đi, Lâm Phược nghĩ ngày mai vẫn nên thương lượng với Thất phu nhân việc nà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook