Kiêu Thần
-
Quyển 2 - Chương 14: Có Ý Giết Người.
Lâm Phược chem vào đám đông, tóm lấy cổ áo của Triệu Năng lôi ra ngoài, giáng cho hắn một cái tắt như trời giáng vào mặt hắn.
Triệu Năng thấy Lâm Phược hùng hổ từ bóng đêm lao tới có chút sững sờ, tát hắn một cái khiến hắn choáng, mắt nổ đom đóm, tai thì ong ong, ôm mặt đỏ bừng lăm lăm nhìn Lâm Phược.
Vụ án cướp ở huyện Bạch Sa đã truyền tới bến Thượng Lâm, cho dù Triệu Năng có biện giải thế nào đi nữa, những việc ở ngoài này thì Lâm Phược làm chủ, Triệu Năng chỉ là người hầu, Lâm Phược không có tung tích gì ở bên ngoài cả, Triệu Năng tự ý trốn về rồi nói Lâm Phược bị bọn cướp phỉ giết hại rồi, đây là một sai làm khó có thể tha thứ được. Cái tát này khiến Triệu Năng không nói được gì.
Những tên mà Triệu Năng dẫn tới từ Hương doanh cùng với những dân trong thôn vây quanh đám bán ngựa này đều sững sờ đứng đó. Những dũng sĩ của Hương doanh và các thôn dân không biết hôm qua trong phủ Lâm gia đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đều cho rằng Lâm Phược trở về, Lâm gia sẽ thay Lâm Phược trị tội Triệu Năng, thấy Triệu Năng lại rất vui vẻ đi theo làm tuỳ tùng cho Nhị công tử, lại đều cho rằng Lâm Phược tuy thi đỗ cử nhân nhưng trong con mắt của Lâm gia thì đây cũng chẳng phải là gì quan trọng cả, ai mà ngờ được một người nhát gan yếu ớt như Lâm tú tài lại tới tìm phiền phức với Triệu Năng, lại giữ đám đông tát một cái như trời giáng vào mặt Triệu Năng.
Thấy Lâm Phược túm lấy cổ áo của Triệu Năng lôi ra, đám người đứng đó chỉ nhìn không ai dám bước tới ngăn cản Lâm Phược, chỉ có vài người chịu ơn huệ của Triệu Năng khuyên:
- Tú tài gia, chuyện Triệu Năng đắc tội với ngài hay hoản lại chút? hắn đang thay Nhị công tử làm việc, Nhị công tử vẫn đang ở nhà bên cạnh đợi tin tức.
- Hắn đang thay Nhị công tử làm việc sao? Cái đồ nô tài như hắn, bỏ chủ thoát thân, trốn về đây cũng đã quá rồi, để thoát sự trừng phạt, bày trò tiểu nhân sau lưng ta , hắn có tư cách gì để thay Nhị công tử làm việc chứ?
Lâm Phược hỏi:
- Các ngươi hãy hỏi tên nô tài này xem, hắn còn mặt mũi gì thay Lâm gia làm việc chứ?
Một tay Lâm Phược túm lấy cổ áo Triệu Năng, một tay tóm lấy chỗ hõm trên bờ vai của hắn, tóm cũng rất có kỹ xảo, Triệu Năng chỉ cảm thấy khó thở, muốn vùng lại nhưng không còn sức nữa, làm sao có thể biện giải ình được chứ.
Những người khác đều ngẩn người ra, sao không gọi Nhị công tử đến để che chở cho Triệu Năng đi, hơn nữa câu nói cuối cùng của Lâm Phược nói đây là việc nội bộ của Lâm gia, bọn họ đều là những đám tiểu lâu la làm sao dám can thiệp vào nội bộ của Lâm gia được chứ? Lại có hai người lén lút đi tìm Nhị công tử, những người khác cũng không còn vây bao người bán ngựa kia nữa.
Nhị công tử Lâm Tục Tông đang đợi Triệu Năng ép mua mấy chú ngựa tốt về Hương doanh, không ngờ lại có người chạy tới nói với hắn Triệu Năng bị Lâm Phược túm cổ áo đánh ột trận ở giữa chợ, hắn rất bực tức nói:
- Hắn ăn gan báo sao!
Đá một cước vào người báo tin quát:
- Các ngươi đều là đám vô dụng, đứng nhìn Triệu Năng bị một tên thư sinh yếu ớt ức hiếp.
Mặc áo choàng lên, dẫn theo hai tên tuỳ tùng đi tới chợ bán lừa ngựa.
Ở chợ bán lừa ngựa, ánh đèn mờ ảo, tiếng lừa hí kêu, mùi phân nước đái lừa ngựa sộc vào mũi, đi tới thấy Triệu Năng đang quỳ xuống còn Lâm Phược lấy chân dẫm lên vai hắn, cơn tức giận không thể trừ nổi, hướng về Lâm Phược đấm tới:
- Mẹ kiếp ngươi ăn gan báo sao, dám đến Hương doanh kiếm chuyện sao.
Cú đấm của Lâm Tục Tông chứa đầy sự bực tức, không ngờ Lâm Phược tránh được, toàn thân hắn hướng theo cú đấm, lúc Lâm Phược né tránh, rồi cũng tung một cước, đánh trúng sườn của Lâm Tục Tông.
Lâm Tục Tông nhã nhào xuống, không chỉ toàn thân hắn ngã xuống, những người khác muốn đến đỡ hắn nhưng không kịp, đầu hắn đập vào trụ buộc ngựa. Đầu đập vào trụ đó không đau, nhưng cú đá vào sườn đau khiến hắn hụt khí, hắn không hiểu sao mình lại dính một cước của Lâm Phược chứ, chỉ cho là may mắn, nhưng vô cùng đau đớn, trong lòng càng thêm tức giận, tay đỡ định đứng dậy, nhưng cảm thấy dưới tay có gì nóng nóng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một bãi phân ngựa vẫn chưa kịp dọn dẹp…
- Nhị công tử, ngươi làm gì vậy?
Lâm Phược lạnh lùng nhìn Lâm Tục Tông nói:
- Không nói lời nào, xông tới đánh ta, muốn ỷ vào bản gia mà ức hiếp người khác sao? Lâm Phược ta có gì đắc tội với ngươi chứ?
- Cả họ mi, mẹ kiếp, lão mày muốn mua ngựa ở đây, mẹ kiếp nhà ngươi tới đây phá bĩnh, lão tử không đánh ngươi thì đánh ai?
Lâm Tục Tông lấy áo choàng lau phân ngựa dính trên tay, uất ức quá nói những lời thô tục, thấy tuỳ tùng đến đỡ hắn, hắn mắng:
- Sao các ngươi không tóm tên tuyệt hậu tử này ném xuống sông đi, lẽ nào muốn xem hắn tác oai ở đây sao?
Lời hắn chưa dứt, thấy hàn quang loé qua trước mắt, vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cổ lạnh buốt và đau đớn, Lâm Phược đã kề đao vào cổ hắn rồi.
- Nhị công tử, ta kính trọng ngươi vì ngươi là thiếu gia của bản gia, vừa nãy đã nhường nhịn rồi, ngươi lại nhục mạ tổ tiên ta, hôm nay ta sẽ giết ngươi, cũng chỉ làm mất thanh danh mà thôi, sẽ bị đưa vào quân đi đày mà thôi.
Một tay Lâm Phược tóm lấy áo của Lâm Tục Tông, lạnh lùng nói:
- Lâm Phược ta đã là một con tôm mềm nhũn hai mươi năm nay, ngươi cũng không coi ta ra gì. Ngươi có gan thì chửi tổ tiên ta lần nữa, ngươi xem thanh đao này sẽ chém tới không?
Lúc này sự trấn động còn hơn nhiều lúc Lâm Phược tát Triệu Năng, những dũng sĩ và dân thôn đều thấy lưỡi đao sắc nhọn đang kề vào cổ Lâm Tục Tông, nhất loạt đều lui lại nửa bước, sợ Lâm Phược vì phút nhất thời kích động mà chém Nhị công tử.
Vóc dáng của Lâm Tục Tông rất cao lớn, nhưng bị Lâm Phục tóm rất chặt, gối phải quỳ xuống đất, đầu gối bị Lâm Phược dùng một chân ghì xuống, muốn giãy dụa cũng không được.
Ai cũng không ngờ Nhị công tử sai Triệu Năng dẫn theo người tới buộc những người bán ngựa nơi khác phải bán ình lại biến thành cảnh tượng như vậy. Ngoài Lâm gia chủ Lâm Đình Huấn, Nhị công tử Lâm Tục Tông cũng là một con hổ ở bến Thượng Lâm luôn muốn ăn thịt người khác, từ trước tới nay không ai ở bến Thượng Lâm lại dám trái lời hắn, không ai ngờ được một người yếu đuối như Lâm Phược lại đang kề đao vào cổ hắn bắt hắn quỳ trước đám đông này chứ.
Lâm Tục Tông không tin Lâm Phược dám giết hắn, hắn giãy dụa một hồi, không thể thoát khỏi bàn tay của Lâm Phược, ngước mắt lên, chửi:
- Cái đồ tuyệt hậu tử nhà ngươi, có gan thì giết ta đi, xem ngươi còn sống nổi hay không, xem cha mẹ ngươi còn sinh ra được đồ súc sinh nữa hay không?
Lâm Phược cầm Lâm Tục Tông, bắt hắn ngẩng đầu lên nói:
- Không nên vội tìm đến cái chết, ngươi chỉ cần đến trước phần mộ của cha mẹ ta quỳ xuống tạ tội, sao ta có thể giết ngươi chứ? Ngươi cũng không cần phải doạ ta, gan ta nhỏ, e rằng tay run, sẽ làm cho cổ ngươi đứt rơi xuống đó.
Lâm Tục Tông nhìn Lâm Phược với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng cũng thấy ớn lạnh, đây là ánh mắt dám giết người, hơn nữa thanh đao trong tay hắn kề vào cổ mình không hề run lên, hắn không hiểu cái con tôm mềm nhũn này từ bao giờ lại có khí khá như vậy, nhưng hắn không thể ngờ được mạnh mình lại nằm dưới tay một kẻ điên cuồng này chứ, cổ vẫn bị đao kề, tuy trong bọng uất ức như muốn vỡ ra, vẫn còn giữ được lý trí mà ngậm miệng lại, cũng không dễ dàng chịu nhận lỗi lầm.
Chuyện này đã quá rồi, Lâm Tục Tông và Lâm Phược giằmg co ở đó, vài tên tuỳ tùng đứng một bên rất cẩn thận khuyên Lâm Phược không nên kích động, lại âm thầm tìm cơ hội tóm gọn Lâm Phược, để giải cứu cho Lâm Tục Tông, nhưng Chu Phổ đang đứng sau lưng Lâm Phược, một tay vẫn ghì lấy vai của Nhị công tử Lâm Tục Tông, ánh mắt đảo khắp, đâu để bọn họ có thời cơ hành động chứ, những tên tuỳ tùng kia cũng không để ý mấy gã bán ngựa kia đã rút yêu đao ra cầm trên tay, Triệu Hổ cũng tiến tới hỗ trợ cho Lâm Phược, Lâm Phược lại đạp hắn một cái, mắng:
- Nhị công tử đuổi ngươi ra khỏi Hương doanh, ngươi còn muốn đến giúp hắn, ngươi không sợ lòng tốt bị sói ăn tái chứ.
Thân hình Triệu Hổ chắc nịch, bị Lâm Phược đá một cái vào bên đùi, người lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống, cũng hiểu ý của Lâm Phược, những tên người nơi khác chắc chắn cũng là Hoài thượng lưu mã khấu như Chu Phổ, mấy con ngựa tốt kia cũng sẽ không muốn bán cho Nhị công tử, đắc tội là khó tránh khỏi, chi bằng cứ đắc tội vậy, sau khi ra tay sẽ tới Giang Ninh tránh nạn, cũng không sợ Nhị công tử phái người tới Giang Ninh truy sát.
Lâm Phược và Chu Phổ thoát thân đi đều không vấn đề gì, nhưng người nhà của Triệu Hổ vẫn còn ở bến Thượng Lâm, cho dù có Thất phu nhân chiếu cố, vẫn lo sau chuyện này Nhị công tử sẽ báo thù, Lâm Phược mới đá Triệu Hổ một cái và nói những lời như vậy.
- Nhất thiết không được làm thương tới tính mạng Nhị công tử, có chuyện gì thì từ từ thương lượng, Nhị công tử vừa rồi cũng vì tình thế cấp bách mà nói sai, ngươi hãy tha cho hắn một lần.
Triệu Hổ giả vờ nói vài câu dễ nghe, rồi quay người rời khỏi chợ bán lừa ngựa, đi về phái bến đò, hắn phải về nhà thông báo cho Trần Ân Trạch chuẩn bị chạy trốn. Có vài người nơi khác, có Chu Phổ bên cạnh Lâm Phược, tay bọn họ vẫn đang khống chế Lâm Tục Tông, Triệu Hổ cũng không lo bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc ngồi thuyền tới bờ bắc, đối diện cũng có một chiếc thuyền đi tới, liền nghe người trên thuyền hỏi:
- Có phải các người vừa từ chợ bán lừa ngựa tới, ở chợ bán lừa ngựa xảy ra chuyện gì vậy? Tên súc sinh Lâm Phược đã uống nhầm phải thuốc gì vậy?
Triệu Hổ nghe đó chính là tiếng của gia chủ Lâm Đình Huấn, nghĩ bụng sao hắn đến sớm vậy, không biết ai đã báo tin cho hắn. lại không quay về thông báo cho Trần Ân Trạch nữa, hơn nữa chủ thuyền nghe thấy lời của Lâm Đình Huấn sẽ không nghe theo lời hắn nữa, chỉ hi vọng Ân Trạch nghe được tin tức và đủ tỉnh táo, chủ động bảo chủ thuyền tạt vào bờ, nhờ ánh trăng, nhìn thấy được Thất phu nhân, Lâm Cảnh Xương đều đứng ở đầu thuyền, Lâm Đình Huấn lo lắng đến run rẩy cả người.
- Ta là Triệu Hổ ở thôn tây đầu, Lâm Phược đang ở chờ bán lừa ngựa túm lấy Triệu Năng hỏi chuyện hắn đã bố trí ở huyện Bạch Sa, Nhị công tử đại khái tin theo lời truyền nhảm của người khác, chạy tới muốn đánh Lâm Phược, uy hiếp muốn cậy tung phần mộ cha mẹ của Lâm Phược lên, Lâm Phược tức quá liền khống chế Nhị công tử ở đó, lúc đó không thể khống chế nổi, nên ta mới sang bờ kia để mời Lão gia tới để quyết định.
- Súc sinh, súc sinh!
Lâm Đình Huấn chửi lên, không biết lão mắng Lâm Phược hay mắng con của chính mình nữa.
Ánh mắt Thất phu nhân nhìn chằm chằm Triệu Hổ; Triệu hổ chột dạ, quay đầu lại.
Lâm Cảnh Xương đứng đó lo lắng dậm chân xuống.
Hai thuyền cùng hướng về bờ nam, Cố Trường Thuận lấy bội đao cầm trong tay, cùng ba người hộ vệ dìu Lâm Đình Huấn lên bờ, Thất phu nhân thì lên sau, sắc mặt nghiêm nghị khẽ hỏi Triệu Hổ:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Những lời ta nói đều là sự thật.
Trước mặt Thất phu nhân Triệu Hổ nói dối nên mặt ửng đỏ lên, dưới ánh trăng cũng không thể phát hiện hắn đỏ mặt.
Thất phu nhân không tin lời hắn nói, khẽ nói:
- Các ngươi đã làm những chuyện tốt đẹp trong huyện chưa đủ sao! Quay về lại gây ra đại hoạ này.
Triệu Hổ hơi sững sờ, bụng nghĩ lẽ nào chuyện bọn họ phát hiện ra thích khách ở trong huyện cứu lấy Lương Tả Nhâm đã truyền tới bến Thượng Lâm rồi, thấy Thất phu nhân bước từng bước nhỏ theo Lâm Đình Huấn, hắn cũng không nghi ngờ gì nữa, đi tới chợ bán lừa ngựa đã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook