Kiêu Tế
Chương 122: Xử lý

*

Xích Ô Điện.

Hai người bọn họ vừa đi, Diên Mi lại để cho Lưu Viện Chính khám bệnh bắt mạch cho Tiêu Lan, đúng như Tiêu Lan đã nói, Mẫn Hành do do dự dự nên không hạ bao nhiêu thuốc, Lưu Viện Chính hành châm, điều trị nửa tháng sẽ không sai biệt lắm.

Phó Trường Khải ở trong cung bồi trong chốc lát Diên Mi liền bảo hắn trở về, nàng bảo Tiêu Chân cũng đi, Tiêu Chân lại phù phù một cái quỳ trên mặt đất không đứng dậy.

Diên Mi không biết hắn làm cái gì, nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan nói: "Tam ca, ngươi đứng dậy đi."

Tiêu Chân quỳ không nhúc nhích.

Hắn không giống Phó Trường Khải, hắn là vương gia họ Tiêu.

Nếu thật sự cưới Mẫn Hinh, mà Tiêu Lan lại bị Mẫn Hành làm hại, hắn cứ đần độn u mê như thế sẽ thành cái gì?!

Mưu nghịch.

Mưu nghịch!

Tiêu Chân mới vừa nghĩ đến điểm này thì tóc gáy đều dựng lên. Nhưng hắn vẫn không thể giết Mẫn Hành, nếu không liền thành giết người diệt khẩu, trong lòng quả thực muốn chết, không biết phải nói rõ ràng như thế nào với Tiêu Lan.

Tiêu Lan nhìn hắn một chút, cười cười, hỏi: "Tam ca hiện nay còn muốn cưới Mẫn Hinh sao?"

"Hoàng thượng minh xét", Tiêu Chân không hiểu sao hốc mắt lại ê ẩm, "Thần thật không hiểu..."

"Được rồi", hai tay Tiêu Lan cản lại hắn đang muốn đụng đầu xuống, cười nói: "Bây giờ ngươi có muốn nạp trẫm cũng không ngăn cản, nhưng chỉ có thể làm thiếp."

Tiêu Chân lắc đầu, hắn sao có thể có phân nửa liên quan đến huynh muội Mẫn gia nữa? Huống chi trong lòng đang hận chết Mẫn Hành, tâm tình đối với Mẫn Hinh cũng thay đổi.

"Không cần giải thích", Tiêu Lan túm hắn lên, "Trở về ngủ một giấc, hôm nay không cần lâm triều."

"Hoàng thượng", ngực Tiêu Chân tắc nghẹn, hắn đây là mệnh gì vậy, nhưng chuyện này giải thích thế nào hắn cũng là có miệng mà không thể nói.

"Trẫm tin Tam ca", Tiêu Lan cười nói: "Nếu không đêm nay cũng sẽ không gọi ngươi tới."

Hắn nói một câu tùy ý, nhưng nghe vào trong lòng Tiêu Chân lại là cực kỳ nghiêm túc, Ninh Vương điện hạ được an ủi, nước mắt xém chảy ra, lui hai bước khom mình, lời nói nhất thiết: "Hoàng thượng yên tâm, cuộc đời Tam ca này nhất định không cô phụ tín nhiệm của ngươi."

Tiêu Lan đỡ bả vai hắn, thấy Tiêu Chân coi là muốn khóc thật, vội vàng đuổi người, Tiêu Chân này mới "lưu luyến không rời" cáo lui.

Còn chưa tới hừng đông, hơi thu thập một phen trở lại nội điện, Tiêu Lan vừa rồi đi qua châm lại phục chén dược, dựa ở trên giường kém nhiệt tình mới lên đến, Diên Mi lại mè nheo không lên giường, Tiêu Lan liếc nhìn nàng, hỏi: "Sao?"

Diên Mi như một hài tử phạm sai lầm, ngoan ngoãn đứng ở trước giường, nói: "Lan ca ca, ta sai rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương