Kiều Tàng
-
Chương 80
Sở thái phi không ngờ vị huyện chủ này trả lời thành thật như vậy, không khỏi nhìn nàng, đanh mặt nói: “Ngươi đây là muốn ta khen ngươi tiến bộ nhiều à?”
Miên Đường có vẻ như xấu hổ, mím môi cười với thái phi.
Sở thái phi lười nói đến chữ viết của nàng, hỏi về trình tự yến hội, kết quả Miên Đường đáp rất đúng, rất chu đáo.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Xem ra lo liệu đại sự giống thế này khá ổn.
Vốn Sở thái phi định ra oai phủ đầu nàng. Liêm Sở thị nói nữ nhân xuất thân thấp hèn chắc chắn sẽ không đối xử bình đẳng với mọi người, thể nào cũng bắt nạt kẻ yếu hơn.
Sở thái phi biết tính tình mình nhu nhược, không muốn để cho nữ nhân hồ ly tinh thông đồng với con trai ức hiếp trên đầu mình, thể hiện uy nghiêm của mẹ chồng và để Liễu Miên Đường phải biết đúng mực, tránh cho sau này nàng ỷ được con trai nuông chiều không phân rõ trên dưới.
Nhưng hiện tại khi ở chung với một mình Liễu Miên Đường, phát hiện nữ tử này ăn nói đúng mực, không phải kiểu nói nhiều nịnh nọt, thái độ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, dường như không thấp thỏm sợ bị mẹ chồng tương lai gây khó dễ.
Nàng rất xinh đẹp, cười rộ lên đôi mắt dịu dàng và sáng ngời. Không chỉ nam tử tán thưởng sắc đẹp, đến nữ tử gặp người đẹp như thế cũng sẽ không cầm lòng được mà mê mẩn một cái nhíu mày cười của mỹ nhân.
Gai nhọn ngầm dựng đứng của Sở thái phi thiếu đối thủ ngang tầm nên xìu xuống, kế tiếp để cho Miên Đường xem sổ sách.
Lúc đầu Miên Đường cũng chỉ xem lướt qua, không xem kỹ, nhưng sau khi lật được vài tờ, nàng lật lại phía trước, nhíu mày liễu, chần chừ hỏi: “Thái phi, tại sao chi tiêu hằng ngày trong phủ nhiều thế?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thái phi uống trà nói: “Trong vương phủ ngoại trừ nội viện còn có ngoại viện, trang viên và biệt viện, có chỗ nào mà không dùng tiền? Trừ thị vệ ra thì trong ngoài phủ cũng vài trăm người, ngươi tưởng một trăm lượng vương phủ có thể chi tiêu được tận hai ba năm sao?”
Người phụ trách kiểm tra sổ sách chi tiêu ở bên cạnh cũng cười nói: “Thái phi nói rất có lý, các khoản này đều được đôi mắt sáng như trăng rằm của thái phi xem qua, sao lại sai được?”
Miên Đường cười nói: “Nếu hôm nay phải học thì dứt khoát học cho đến nơi đến chốn, không biết con có thể xem sổ sách cũ của vương phủ, xem coi có thể học được chút gì hay không?”
Yêu cầu nàng đưa ra không phải cái gì quá đáng, tất nhiên thái phi cho người đến kho lấy sổ sách cũ.
Đợi khi sổ sách cũ được lấy tới, một chồng thật dày, xếp theo năm.
Miên Đường đi qua xem, vươn tay rút ra mấy quyển.
Người quản lý thu chi thấy nàng cộng sổ sách lại, vội đưa tay định đón lấy.
Có điều Miên Đường không nói lời nào đã duỗi tay lấy bàn tính ở trước mặt gã để trước mặt mình, gảy như bay bằng một tay, thoáng chốc cả thính đường toàn là tiếng gảy bàn tính lạch cạch ồn ào.
Cách nàng cộng khác với người khác, nàng không buồn nhìn đĩa hạt, một tay gảy bàn tính, một tay lướt nhanh dò các khoản, sau đó lật sang trang khác, động tác dứt khoát lưu loát khiến cho thái phi và hạ nhân hầu hạ nhìn đến ngây người.
Không quá một khắc, Miên Đường đã tính xong hết mấy quyển sổ sách vừa to vừa dày.
Nàng nhanh chóng viết ra khoản mục ghi nhớ trong đầu ban nãy ra, không nói chuyện với thái phi mà quay sang nói với người quản lý thu chi: “Nhiều năm trước vương gia hưởng ứng thi hành nếp sống tiết kiệm của thái hoàng, từng điều chỉnh nhân sự trong vương phủ, cho nghỉ bớt hơn phân nửa người hầu trong phủ, năm đó chi tiêu là 300 vạn lượng. Mấy năm sau đó đều lên xuống trong khoảng đó. Nhưng mấy năm gần đây, mỗi năm số tiền mỗi tăng lên, đặc biệt là năm nay, vương gia không có ở trong phủ mà đã đạt tới gần 600 vạn lượng. Mấy năm nay dân sinh ổn định, giá gạo và mì ở Giang Nam không quá cao, ta muốn lĩnh giáo tiên sinh lý do số tiền này tăng cao.”
Có lẽ là bị kỹ năng gảy bàn tính lưu loát như mây bay nước chảy hiếm có của Miên Đường làm chấn động, nhất thời mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại, nghe Miên Đường hỏi, quản lý thu chi không kịp phản ứng lại, lắp bắp nói: “Mấy năm nay, do tổ chức mấy lần thọ yến cho thái phi, những chuyện khác mỗi năm mỗi khác, đều phải tốn bạc…”
Nói thật thì, các khoản trước đây tuy thái phi đã xem qua nhưng chỉ xem chi tiêu có hợp lý hay không thôi, số tiền chi thu không quá chênh lệch là được, thậm chí mấy năm trước còn không xem chi tiêu của sổ cái, mặc dù lượng bạc hàng năm tăng lên nhưng tăng lên không nhiều, vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, khiến người khác không phát hiện.
Có điều bây giờ Miên Đường lại mang nợ cũ ra đối chiếu, thế mà nhiều ra gần 300 vạn lượng… Thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ cục. Thái phi cũng trợn tròn mắt, lấy sổ sách năm nay ra xem lại lần nữa.
Nghe người quản lý thu chi giải thích, Miên Đường mỉm cười nói: “Ta không phải là đương gia của vương phủ, ta chỉ mới đến, thấy cái gì cũng lạ lẫm, nếu bạc chi tiêu hợp lý thì tốt rồi… Thái phi, con có chút bệnh cũ, cảm thấy người mệt mỏi, không biết có thể trở về nghỉ ngơi không?”
Lúc này thái phi làm gì có tâm trạng lo lắng cho nàng? Con trai không có ở nhà mà chi ra lại nhiều như vậy, không biết còn tưởng rằng bà bỏ mặc con trai, ở trong vương phủ ca hát nhảy múa! Một lũ nô tài đáng chết, không biết ở đâu lừa trên gạt dưới, tham ô bạc, hôm nay bà có không ngủ cũng phải điều tra rõ!
Vì thế tuy Miên Đường đề nghị nghỉ ngơi có phần vô lễ thế nhưng thái phi chỉ phiền lòng phất phất tay, ý bảo nàng có thể rời đi.
Khi ra ngoài bước chân Miên Đường nhanh nhẹn thoải mái. Binh pháp có nói, kế hoãn binh nằm ở chỗ một chữ “kéo”.
Hiện giờ thái phi cực kỳ không vui, muốn tìm nàng làm khó làm dễ, đúng lúc hôm nay vương gia tuần tra Đông Châu không về ngay được. Nếu thái phi gây khó dễ với nàng, mặc dù nàng có tước cáo mệnh, không quá sợ bà nhưng sợ ảnh hưởng tình cảm.
Vậy là nàng tìm chút việc cho thái phi làm, hẳn sổ sách lộn xộn mấy năm nay có thể làm bà bận một thời gian. Nàng cũng có thời gian thở chút để làm việc của mình.
Chỉ là từ mấy quyển sổ sách lộn xộn có thể nhìn ra, cái bánh nướng lớn lúc trước Hoài Dương vương vẽ ra cho mình tròn cỡ nào, cái vương phủ rách nát này thật để nàng quản lý?
Lần này hắn xuất chinh rất nhiều người đều đoán rằng hắn một đi không trở lại, lòng người phía dưới bắt đầu rục rịch, chẳng có gì lạ khi ai cũng mưu lợi cho mình. Chẳng qua kế tiếp Thôi Hành Chu còn phải đến Đông Châu, dù trong nhà có sâu mọt hắn cũng không xử lý được.
Lý ma ma từng nói, người ta hay nói gả vào vương hầu tướng phủ hạnh phúc biết bao! Thật ra gánh nặng trên vai không kém gì với quan lại lục bộ.
Nếu là gặp chủ mẫu không biết quản lý nhà cửa, con đường làm quan sẽ tiêu tan, cả phủ sẽ tiêu tùng. Ở trong kinh thành thiếu gì vương hầu ngày ngày phải ra cửa tiệm cầm đồ, cầm cố vật tổ truyền để sống qua ngày chứ?
Cho nên nhà quyền quý chọn tức phụ, ngoại trừ thân thế tốt, thông tuệ cũng quan trọng không kém. Mấy đích nữ đi theo chủ mẫu quản lý công việc vặt, không quan trọng đẹp xấu đều có người muốn tranh cướp!
Miên Đường dùng kế điệu hổ ly sơn, quả nhiên mình được rảnh rỗi hơn nhiều. Tuy rằng sau đó thái phi có đến tìm nàng mấy lần, nhưng đều là làm nhờ nàng giúp kiểm tra sổ sách, mặc kệ tra hỏi đánh giá.
Miên Đường cảm thấy mình vẫn chưa gả đi, không thể nhúng tay quá sâu vào chuyện trong vương phủ, thế nên nàng chỉ mách nước cho thái phi, để bà không đến mức bị cẩu nô tài che mắt.
Thế là mấy ngày tiếp theo, tiếng roi liên tục vang lên trong vương phủ, đó là roi da có gai đồ tốt mà Mạc Như để lại trước đó.
Bọn hạ nhân mượn tiệc mừng thọ và mua trang viên tham ô số bạc lớn đều liên quan nhau, sau khi bảo quan phủ bắt người, đánh ra được gần một trăm vạn lượng bạc ròng.
Ngày đó ngân phiếu quay về sổ sách, Miên Đường không tiếc lời khen ngợi thái phi giỏi giang, một tay điều tra án tham ô lớn nhất Chân Châu.
Kỹ năng vuốt mông ngựa của nàng vượt xa người bình thường, khen có hơi quá nhưng nói ra người nghe cũng nghiêm túc nghe.
Sở thái phi vô cùng đồng ý với điều đó, cảm thấy lần này mình rất có năng lực, cuối cùng cũng có thể cho con trai một lời giải thích.
Nhu nhược cả đời, cuối cùng cũng có thể khoe thành tích với cháu chắt, ở trước mặt hạ nhân, khí thế không giận tự uy của thái phi ngầm tăng vọt.
Có điều, hiện giờ trong lòng bọn hạ nhân đều sáng như gương. Hoài Tang huyện chủ trông yêu kiều như cây liễu nhưng dù cho nàng có dịu dàng mỉm cười thì vẫn mang theo mấy phần thâm tàng bất lộ.
Vì thế bọn hạ nhân mới từng chút cùng hiểu ra ―― Vương phi vương gia mang về rất cứng, trong mắt không có chỗ cho một hạt cát nào!
Về phần Liêm Sở thị, ngày ấy sau khi bị Thôi Hành Chu đuổi ra khỏi phủ không chút lưu tình, về đến nhà lại bị trượng phu khiển trách một trận.
Hóa ra ngày hôm sau Hoài Dương vương đã đi tìm di phụ, không hề lưu tình nhắc lại chuyện hôn ước hai nhà đã được giải trừ, không có ý nối lại tiền duyên.
Liêm Hàm Sơn bị vương gia nói đến mặt già ngượng ngùng, khi nghe phu nhân mình xúi giục thái phi đánh sai vặt thân cận của vương gia, gần như nhảy dựng lên.
Cuối cùng Hoài Dương vương nói với di phụ: “Gần đây di mẫu và biểu muội rất hay đến vương phủ, bổn vương và biểu muội đã giải trừ hôn ước và đã hứa hôn với người khác nên muốn tránh hiềm nghi, sau này nếu không có di phụ đi cùng tới vương phủ thì rất bất tiện…”
Đã nói đến thế này rồi, sao mà Liêm Hàm Sơn không nghe ra ý không hoan nghênh Liêm gia tới gây rối của Hoài Dương vương?
Vì thế khi trở về, ông ta nổi cơn tam bành, hung dữ mắng phu nhân và nữ nhi của mình một trận. Đồng thời báo cho Liêm Sở thị biết, đừng ỷ mình là di mẫu của Hoài Dương vương muốn làm gì thì làm.
Sai vặt của vương gia muốn đánh là đánh được chắc? Hiện tại vương gia người ta nắm quân quyền trong người, hằng ngày tiếp xúc với biết bao nhiêu quân cơ quan trọng? Một phụ nhân ở nội trạch như bà có tư cách gì mà tra hỏi người bên cạnh của vương gia?
Cẩn thận ngày nào đó khiến cho vương gia không nể tình thân, cho bà cái tội danh thông đồng với địch.
Quả thật lần này Liêm Sở thị đuối lý, nữ nhi Liêm Bình Lan cũng buồn bực bà ta vì bà ta không nghe khuyên, một hai phải làm chuyện không nên làm để người ta trách móc này.
Liêm Sở thị không vào được cửa vương phủ, trong lòng căm hận khôn xiết. Cảm thấy cháu trai bị hồ ly tinh mê hoặc đến lục thân không nhận, trong lòng tha thiết chờ đợi tỷ tỷ có thể bớt yếu đuối, nhân lúc Thôi Hành Chu đi tuần tra Đông Châu, nhiều ngày không về phủ, ra dáng bà bà trừng trị nàng kia, để nàng thức thời chút.
Tốt nhất là khiến Thôi Hành Chu đổi ý, huỷ bỏ hôn thư.
Đáng tiếc chờ rồi lại chờ, chờ được tin vương phủ chỉnh đốn mấy việc vặt, kiểm tra tài sản tham ô. Nghe nói thái phi mạnh mẽ vang dội, tra ra số bạc lớn.
Liêm Sở thị lại chờ đợi tiếp, thế nhưng không chờ được tin thái phi mạnh mẽ vang dội trừng trị tức phụ tương lai.
Do lệnh cấm của Hoài Dương vương nên bà ta không thể tới vương phủ nữa, không biết tình hình ra sao, sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai.
May mà Hầu phu nhân của phủ Trấn Nam hầu muốn tổ chức tiệc trà. Nghe nói Sở thái phi muốn dẫn Hoài Tang huyện chủ đi cùng, Liêm Sở thị cũng vội vàng đưa nữ nhi Liêm Bình Lan đến hầu phủ.
Dẫu sao thì không có được mối hôn sự với vương phủ thì có thể liệu xem nhân duyên với Trấn Nam hầu. Tuổi Liêm Bình Lan đã lớn, không thể trì hoãn nữa.
Miên Đường có vẻ như xấu hổ, mím môi cười với thái phi.
Sở thái phi lười nói đến chữ viết của nàng, hỏi về trình tự yến hội, kết quả Miên Đường đáp rất đúng, rất chu đáo.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Xem ra lo liệu đại sự giống thế này khá ổn.
Vốn Sở thái phi định ra oai phủ đầu nàng. Liêm Sở thị nói nữ nhân xuất thân thấp hèn chắc chắn sẽ không đối xử bình đẳng với mọi người, thể nào cũng bắt nạt kẻ yếu hơn.
Sở thái phi biết tính tình mình nhu nhược, không muốn để cho nữ nhân hồ ly tinh thông đồng với con trai ức hiếp trên đầu mình, thể hiện uy nghiêm của mẹ chồng và để Liễu Miên Đường phải biết đúng mực, tránh cho sau này nàng ỷ được con trai nuông chiều không phân rõ trên dưới.
Nhưng hiện tại khi ở chung với một mình Liễu Miên Đường, phát hiện nữ tử này ăn nói đúng mực, không phải kiểu nói nhiều nịnh nọt, thái độ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, dường như không thấp thỏm sợ bị mẹ chồng tương lai gây khó dễ.
Nàng rất xinh đẹp, cười rộ lên đôi mắt dịu dàng và sáng ngời. Không chỉ nam tử tán thưởng sắc đẹp, đến nữ tử gặp người đẹp như thế cũng sẽ không cầm lòng được mà mê mẩn một cái nhíu mày cười của mỹ nhân.
Gai nhọn ngầm dựng đứng của Sở thái phi thiếu đối thủ ngang tầm nên xìu xuống, kế tiếp để cho Miên Đường xem sổ sách.
Lúc đầu Miên Đường cũng chỉ xem lướt qua, không xem kỹ, nhưng sau khi lật được vài tờ, nàng lật lại phía trước, nhíu mày liễu, chần chừ hỏi: “Thái phi, tại sao chi tiêu hằng ngày trong phủ nhiều thế?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thái phi uống trà nói: “Trong vương phủ ngoại trừ nội viện còn có ngoại viện, trang viên và biệt viện, có chỗ nào mà không dùng tiền? Trừ thị vệ ra thì trong ngoài phủ cũng vài trăm người, ngươi tưởng một trăm lượng vương phủ có thể chi tiêu được tận hai ba năm sao?”
Người phụ trách kiểm tra sổ sách chi tiêu ở bên cạnh cũng cười nói: “Thái phi nói rất có lý, các khoản này đều được đôi mắt sáng như trăng rằm của thái phi xem qua, sao lại sai được?”
Miên Đường cười nói: “Nếu hôm nay phải học thì dứt khoát học cho đến nơi đến chốn, không biết con có thể xem sổ sách cũ của vương phủ, xem coi có thể học được chút gì hay không?”
Yêu cầu nàng đưa ra không phải cái gì quá đáng, tất nhiên thái phi cho người đến kho lấy sổ sách cũ.
Đợi khi sổ sách cũ được lấy tới, một chồng thật dày, xếp theo năm.
Miên Đường đi qua xem, vươn tay rút ra mấy quyển.
Người quản lý thu chi thấy nàng cộng sổ sách lại, vội đưa tay định đón lấy.
Có điều Miên Đường không nói lời nào đã duỗi tay lấy bàn tính ở trước mặt gã để trước mặt mình, gảy như bay bằng một tay, thoáng chốc cả thính đường toàn là tiếng gảy bàn tính lạch cạch ồn ào.
Cách nàng cộng khác với người khác, nàng không buồn nhìn đĩa hạt, một tay gảy bàn tính, một tay lướt nhanh dò các khoản, sau đó lật sang trang khác, động tác dứt khoát lưu loát khiến cho thái phi và hạ nhân hầu hạ nhìn đến ngây người.
Không quá một khắc, Miên Đường đã tính xong hết mấy quyển sổ sách vừa to vừa dày.
Nàng nhanh chóng viết ra khoản mục ghi nhớ trong đầu ban nãy ra, không nói chuyện với thái phi mà quay sang nói với người quản lý thu chi: “Nhiều năm trước vương gia hưởng ứng thi hành nếp sống tiết kiệm của thái hoàng, từng điều chỉnh nhân sự trong vương phủ, cho nghỉ bớt hơn phân nửa người hầu trong phủ, năm đó chi tiêu là 300 vạn lượng. Mấy năm sau đó đều lên xuống trong khoảng đó. Nhưng mấy năm gần đây, mỗi năm số tiền mỗi tăng lên, đặc biệt là năm nay, vương gia không có ở trong phủ mà đã đạt tới gần 600 vạn lượng. Mấy năm nay dân sinh ổn định, giá gạo và mì ở Giang Nam không quá cao, ta muốn lĩnh giáo tiên sinh lý do số tiền này tăng cao.”
Có lẽ là bị kỹ năng gảy bàn tính lưu loát như mây bay nước chảy hiếm có của Miên Đường làm chấn động, nhất thời mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại, nghe Miên Đường hỏi, quản lý thu chi không kịp phản ứng lại, lắp bắp nói: “Mấy năm nay, do tổ chức mấy lần thọ yến cho thái phi, những chuyện khác mỗi năm mỗi khác, đều phải tốn bạc…”
Nói thật thì, các khoản trước đây tuy thái phi đã xem qua nhưng chỉ xem chi tiêu có hợp lý hay không thôi, số tiền chi thu không quá chênh lệch là được, thậm chí mấy năm trước còn không xem chi tiêu của sổ cái, mặc dù lượng bạc hàng năm tăng lên nhưng tăng lên không nhiều, vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, khiến người khác không phát hiện.
Có điều bây giờ Miên Đường lại mang nợ cũ ra đối chiếu, thế mà nhiều ra gần 300 vạn lượng… Thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ cục. Thái phi cũng trợn tròn mắt, lấy sổ sách năm nay ra xem lại lần nữa.
Nghe người quản lý thu chi giải thích, Miên Đường mỉm cười nói: “Ta không phải là đương gia của vương phủ, ta chỉ mới đến, thấy cái gì cũng lạ lẫm, nếu bạc chi tiêu hợp lý thì tốt rồi… Thái phi, con có chút bệnh cũ, cảm thấy người mệt mỏi, không biết có thể trở về nghỉ ngơi không?”
Lúc này thái phi làm gì có tâm trạng lo lắng cho nàng? Con trai không có ở nhà mà chi ra lại nhiều như vậy, không biết còn tưởng rằng bà bỏ mặc con trai, ở trong vương phủ ca hát nhảy múa! Một lũ nô tài đáng chết, không biết ở đâu lừa trên gạt dưới, tham ô bạc, hôm nay bà có không ngủ cũng phải điều tra rõ!
Vì thế tuy Miên Đường đề nghị nghỉ ngơi có phần vô lễ thế nhưng thái phi chỉ phiền lòng phất phất tay, ý bảo nàng có thể rời đi.
Khi ra ngoài bước chân Miên Đường nhanh nhẹn thoải mái. Binh pháp có nói, kế hoãn binh nằm ở chỗ một chữ “kéo”.
Hiện giờ thái phi cực kỳ không vui, muốn tìm nàng làm khó làm dễ, đúng lúc hôm nay vương gia tuần tra Đông Châu không về ngay được. Nếu thái phi gây khó dễ với nàng, mặc dù nàng có tước cáo mệnh, không quá sợ bà nhưng sợ ảnh hưởng tình cảm.
Vậy là nàng tìm chút việc cho thái phi làm, hẳn sổ sách lộn xộn mấy năm nay có thể làm bà bận một thời gian. Nàng cũng có thời gian thở chút để làm việc của mình.
Chỉ là từ mấy quyển sổ sách lộn xộn có thể nhìn ra, cái bánh nướng lớn lúc trước Hoài Dương vương vẽ ra cho mình tròn cỡ nào, cái vương phủ rách nát này thật để nàng quản lý?
Lần này hắn xuất chinh rất nhiều người đều đoán rằng hắn một đi không trở lại, lòng người phía dưới bắt đầu rục rịch, chẳng có gì lạ khi ai cũng mưu lợi cho mình. Chẳng qua kế tiếp Thôi Hành Chu còn phải đến Đông Châu, dù trong nhà có sâu mọt hắn cũng không xử lý được.
Lý ma ma từng nói, người ta hay nói gả vào vương hầu tướng phủ hạnh phúc biết bao! Thật ra gánh nặng trên vai không kém gì với quan lại lục bộ.
Nếu là gặp chủ mẫu không biết quản lý nhà cửa, con đường làm quan sẽ tiêu tan, cả phủ sẽ tiêu tùng. Ở trong kinh thành thiếu gì vương hầu ngày ngày phải ra cửa tiệm cầm đồ, cầm cố vật tổ truyền để sống qua ngày chứ?
Cho nên nhà quyền quý chọn tức phụ, ngoại trừ thân thế tốt, thông tuệ cũng quan trọng không kém. Mấy đích nữ đi theo chủ mẫu quản lý công việc vặt, không quan trọng đẹp xấu đều có người muốn tranh cướp!
Miên Đường dùng kế điệu hổ ly sơn, quả nhiên mình được rảnh rỗi hơn nhiều. Tuy rằng sau đó thái phi có đến tìm nàng mấy lần, nhưng đều là làm nhờ nàng giúp kiểm tra sổ sách, mặc kệ tra hỏi đánh giá.
Miên Đường cảm thấy mình vẫn chưa gả đi, không thể nhúng tay quá sâu vào chuyện trong vương phủ, thế nên nàng chỉ mách nước cho thái phi, để bà không đến mức bị cẩu nô tài che mắt.
Thế là mấy ngày tiếp theo, tiếng roi liên tục vang lên trong vương phủ, đó là roi da có gai đồ tốt mà Mạc Như để lại trước đó.
Bọn hạ nhân mượn tiệc mừng thọ và mua trang viên tham ô số bạc lớn đều liên quan nhau, sau khi bảo quan phủ bắt người, đánh ra được gần một trăm vạn lượng bạc ròng.
Ngày đó ngân phiếu quay về sổ sách, Miên Đường không tiếc lời khen ngợi thái phi giỏi giang, một tay điều tra án tham ô lớn nhất Chân Châu.
Kỹ năng vuốt mông ngựa của nàng vượt xa người bình thường, khen có hơi quá nhưng nói ra người nghe cũng nghiêm túc nghe.
Sở thái phi vô cùng đồng ý với điều đó, cảm thấy lần này mình rất có năng lực, cuối cùng cũng có thể cho con trai một lời giải thích.
Nhu nhược cả đời, cuối cùng cũng có thể khoe thành tích với cháu chắt, ở trước mặt hạ nhân, khí thế không giận tự uy của thái phi ngầm tăng vọt.
Có điều, hiện giờ trong lòng bọn hạ nhân đều sáng như gương. Hoài Tang huyện chủ trông yêu kiều như cây liễu nhưng dù cho nàng có dịu dàng mỉm cười thì vẫn mang theo mấy phần thâm tàng bất lộ.
Vì thế bọn hạ nhân mới từng chút cùng hiểu ra ―― Vương phi vương gia mang về rất cứng, trong mắt không có chỗ cho một hạt cát nào!
Về phần Liêm Sở thị, ngày ấy sau khi bị Thôi Hành Chu đuổi ra khỏi phủ không chút lưu tình, về đến nhà lại bị trượng phu khiển trách một trận.
Hóa ra ngày hôm sau Hoài Dương vương đã đi tìm di phụ, không hề lưu tình nhắc lại chuyện hôn ước hai nhà đã được giải trừ, không có ý nối lại tiền duyên.
Liêm Hàm Sơn bị vương gia nói đến mặt già ngượng ngùng, khi nghe phu nhân mình xúi giục thái phi đánh sai vặt thân cận của vương gia, gần như nhảy dựng lên.
Cuối cùng Hoài Dương vương nói với di phụ: “Gần đây di mẫu và biểu muội rất hay đến vương phủ, bổn vương và biểu muội đã giải trừ hôn ước và đã hứa hôn với người khác nên muốn tránh hiềm nghi, sau này nếu không có di phụ đi cùng tới vương phủ thì rất bất tiện…”
Đã nói đến thế này rồi, sao mà Liêm Hàm Sơn không nghe ra ý không hoan nghênh Liêm gia tới gây rối của Hoài Dương vương?
Vì thế khi trở về, ông ta nổi cơn tam bành, hung dữ mắng phu nhân và nữ nhi của mình một trận. Đồng thời báo cho Liêm Sở thị biết, đừng ỷ mình là di mẫu của Hoài Dương vương muốn làm gì thì làm.
Sai vặt của vương gia muốn đánh là đánh được chắc? Hiện tại vương gia người ta nắm quân quyền trong người, hằng ngày tiếp xúc với biết bao nhiêu quân cơ quan trọng? Một phụ nhân ở nội trạch như bà có tư cách gì mà tra hỏi người bên cạnh của vương gia?
Cẩn thận ngày nào đó khiến cho vương gia không nể tình thân, cho bà cái tội danh thông đồng với địch.
Quả thật lần này Liêm Sở thị đuối lý, nữ nhi Liêm Bình Lan cũng buồn bực bà ta vì bà ta không nghe khuyên, một hai phải làm chuyện không nên làm để người ta trách móc này.
Liêm Sở thị không vào được cửa vương phủ, trong lòng căm hận khôn xiết. Cảm thấy cháu trai bị hồ ly tinh mê hoặc đến lục thân không nhận, trong lòng tha thiết chờ đợi tỷ tỷ có thể bớt yếu đuối, nhân lúc Thôi Hành Chu đi tuần tra Đông Châu, nhiều ngày không về phủ, ra dáng bà bà trừng trị nàng kia, để nàng thức thời chút.
Tốt nhất là khiến Thôi Hành Chu đổi ý, huỷ bỏ hôn thư.
Đáng tiếc chờ rồi lại chờ, chờ được tin vương phủ chỉnh đốn mấy việc vặt, kiểm tra tài sản tham ô. Nghe nói thái phi mạnh mẽ vang dội, tra ra số bạc lớn.
Liêm Sở thị lại chờ đợi tiếp, thế nhưng không chờ được tin thái phi mạnh mẽ vang dội trừng trị tức phụ tương lai.
Do lệnh cấm của Hoài Dương vương nên bà ta không thể tới vương phủ nữa, không biết tình hình ra sao, sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai.
May mà Hầu phu nhân của phủ Trấn Nam hầu muốn tổ chức tiệc trà. Nghe nói Sở thái phi muốn dẫn Hoài Tang huyện chủ đi cùng, Liêm Sở thị cũng vội vàng đưa nữ nhi Liêm Bình Lan đến hầu phủ.
Dẫu sao thì không có được mối hôn sự với vương phủ thì có thể liệu xem nhân duyên với Trấn Nam hầu. Tuổi Liêm Bình Lan đã lớn, không thể trì hoãn nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook