Kiều Tàng
-
Chương 68
Lý đại nhân không ở sảnh ngoài, mà đứng ngoài cửa Lục phủ kiểm kê hàng hóa, một người trung niên vóc dáng gầy gò nhỏ nhắn, quan phục trên người rộng thùng thình, đang dùng ngón tay đếm danh mục sính lễ phủ Tuy vương đưa tới, xem xem có thiếu gì không.
Hôm nay Lục Võ đón tiếp quá nhiều quý nhân, có chút mệt mỏi, giờ phải nói chuyện với vị quan mới nhậm chức này, có cảm giác không tiếp tục nổi.
Lý Quang Tài thấy Lục Võ ra, vội vàng nâng vạt áo quan bào bước lên nghênh đón: “Lục lão gia, ta là huyện thừa tân nhiệm Lý Quang Tài.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lục Võ chắp tay nói: “Không biết huyện thừa đại nhân tới đây làm gì?”
Lý Quang Tài mang theo bên người một quyển luật pháp hôn tịch của Đại Yến, sau khi lấy ra từ tay áo, y lật ào ào mấy trang rồi chỉ chỉ một đoạn trong đó nói: “Luật pháp Đại Yến viết rất rõ ràng. Sau khi hai bên ký hôn thư mới được tặng sính lễ, đó gọi là thư trước lễ sau. Có điều ta vừa mới hỏi Nhị gia nhà ngài xong. Tuy vương chưa ký hôn thư với nhà ngài mà lại đưa sính lễ đến trước, này không hợp pháp! Ta thân là quan trên chỗ này, bụng làm dạ chịu, cần phải sửa cho đúng luật. Vậy nên nhà ngài mang trả năm xe sính lễ này trước đi, sau khi ký hôn thư mới được nhận.”
Lục Mộ vẫn luôn đi cùng vị huyện thái gia này. Ban đầu gã thấy Lý đại nhân dẫn theo sai dịch, cưỡi một con lừa con dừng ở trước phủ, vốn tưởng rằng đại nhân đây là tới xem kịch.
Cho nên Lục Mộ không kiềm được tâm tình kích động thấy người sang bắt quàng làm họ, kể hết chuyện nạp lễ của Tuy vương cho Lý đại nhân nghe.
Ai ngờ Lý đại nhân, tân quan tiền nhiệm dẫn lửa đốt mất nhân duyên tốt của cháu gái mình.
Lục Võ cảm thấy vị huyện thừa tân nhiệm này quản… Kỹ quá! Có lẽ là nghe nói trước cửa Lục gia có vở kịch lớn nên đến đây xem kịch, không hổ là quan phụ mẫu, hội tụ luật pháp tinh thâm của Đại Yến, thế mà phát hiện ra sơ suất này!
Lục Võ nghe xong cảm thấy lòng nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Đại nhân nói cực kỳ đúng, quả thật là không hợp lễ pháp… Có điều Tuy vương ở đâu, lão hủ không biết…”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lý Quang Tài khoát tay, tỏ vẻ điều này không quan trọng: “Nếu ngài đồng ý trả sính lễ, việc tiếp theo cứ giao cho bản quan. Lão gia tử ngài về nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, Lý Quang Tài bảo sai dịch đánh năm chiếc xe ngựa trở sính lễ ra khỏi ngõ nhỏ.
“Lý đại nhân xin dừng bước!” Lúc Lý Quang Tài định đi, có người ở phía sau kêu y.
Y quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp diễm lệ đứng trước ở trước cửa phủ. Cuộc đời này Lý Quang Tài chưa từng gặp đại cô nương nào đẹp thế này, trực giác đoán hẳn vị này chính là người Tuy vương quyết nạp không muốn thua kém người khác - Liễu Miên Đường.
Quả nhiên cô nương xinh đẹp có đôi mắt sáng ngời thi lễ lại, tự báo tên họ. Lý Quang Tài vội vàng cúi đầu nghiêm mặt nói: “Không biết Liễu tiểu thư gọi bản quan có chuyện gì?”
Miên Đường khuỵu gối sâu xuống hành lễ với Lý đại nhân, nói: “Miên Đường đây cảm tạ Lý đại nhân đã hao tâm tổn trí.”
Lý Quang Tài khoát tay nói: “Tiểu thư không cần đa lễ, ta với… Thôi Cửu năm đó cùng khoa khảo, đáng tiếc hắn bị thánh thượng rút bài thi, không có duyên với kỳ thi đình, khó khăn lắm ta mới đạt được Thám Hoa. Tính ra, miễn cưỡng có ân thi cùng năm. Cho nên việc hắn ủy thác ta phải làm ổn thỏa mới được.”
Trước đây Miên Đường đã nghe Lý ma ma nói Lý Quang Tài là người Hoài Dương vương xếp đến, có điều nàng không ngờ Huyện thừa nho nhỏ này lại xuất thân từ Thám Hoa thi đình. Hơn nữa thoạt nhìn, giao tình của Lý đại nhân và Hoài Dương vương không cạn.
Thôi Hành Chu… Phái nhân tài cỡ này đến đây chẳng phải là dùng dao mổ trâu để giết gà?
Miên Đường không kịp nghĩ nhiều, khách sáo nói: “Đại nhân sẵn lòng ra mặt, tất nhiên là ta yên tâm, chỉ là Tuy vương là vương gia hoàng họ, quyền cao chức trọng, nếu không chịu từ bỏ ý đồ…”
Lý Quang Tài lại khoát tay nói: “Tại hạ làm việc, trước giờ đều chiếu theo quốc pháp. Nếu phạm pháp, vương tử cũng có tội như thứ dân. Tuy vương vì giữ đạo hiếu cho tiên đế mà giữ đạo hiếu, xuống tóc tu hành, người như thế trọng đức đến thế nào? Sao có thể biết rõ còn cố phạm, làm khó xử hương dân?”
Lý Quang Tài chính trực nói, hẳn là người nghiêm túc cứng nhắc.
Miên Đường thấy y chụp cái mũ sắt cao chót vót cho Tuy vương, có thể thấy tài ăn nói của Lý đại nhân vô cùng xuất chúng.
Dường như Lý Quang Tài hiểu rõ mối lo của Miên Đường, vì thế y lần nữa ôm quyền nói: “Liễu tiểu thư an tâm, dù trời có sụp xuống cũng có người chống, không sụp xuống đầu Lục gia đầu.”
Nói xong, y quay đầu kêu sai dịch tìm phu xe tới mang sính lễ đi.
Vừa rồi trong lúc Miên Đường nói chuyện với Lý đại nhân, Lục Mộ vội vàng đi tìm phụ thân, muốn thuyết phục phụ thân ngăn cản Lý đại nhân lấy sính lễ đi, hiển nhiên là bị Lục Võ không nể tình mắng đến máu phun đầy đầu.
Lúc gã quay lại, Lý đại nhân đã đưa đoàn xe sính lễ đi, gã gấp đến độ vỗ đùi.
Gã nhìn Miên Đường, tức giận nói: “Vừa rồi sao ngươi không nói với Lý đại nhân xem đừng trả sính lễ lại có không được? Nói cách khác, như thế chẳng phải là chúng ta sẽ đắc tội với Tuy vương?”
Miên Đường bình tĩnh nhìn Nhị cữu cữu, chậm rãi hỏi: “Vậy ý của Nhị cữu cữu là ta nên đồng ý đi làm thiếp của Tuy vương?”
Lục Mộ bị hỏi đến cứng họng, vội nói lại: “Không phải… Cữu cữu cũng biết ngươi không muốn làm thiếp nhưng ngươi nên biết, đây là quý thiếp vương phủ đấy! Nào phải thiếp của nhà giàu ở quê, người khác còn cầu không được. Hơn nữa, nếu Tuy vương trách tội, chẳng lẽ cả nhà phải chịu khổ cùng ngươi?”
Miên Đường thản nhiên nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ đến nha môn xin nữ hộ* với mua một căn nhà dọn ra ngoài ở. Ta họ Liễu không phải họ Lục, gả hay không cũng không phải việc các cữu cữu phải quản, tự ta chịu trách nhiệm cho mình.”
*Có nghĩa là hộ gia đình không có nam giới mà phụ nữ làm chủ hộ.
Nói xong, nàng chẳng buồn nhìn Lục Mộ, dẫn theo hai nha hoàn quay về viện mình.
Thật ra nàng đã tính toán đến việc dọn khỏi Lục gia từ lâu rồi, thậm chí đã mua một căn nhà nhỏ ở Lâm Châu, chỉ chờ tìm cơ hội nói với ông ngoại.
Đương nhiên dự tính ban đầu của nàng không phải vì tránh né Tuy vương, mà là sợ Thôi Hành Chu không chịu buông tha mình, liên luỵ Lục gia.
Giờ Tuy vương ép nàng làm thiếp, nàng có cớ danh chính ngôn thuận rời khỏi Lục gia rồi.
Huynh trưởng của nàng đang bị lưu đày, phụ thân thì đã mất, vốn cũng phù hợp điều kiện nữ hộ. Lý đại nhân nghe nàng nói muốn xin nữ hộ, không chút do dự bảo tiểu quan hộ tịch cấp cho nàng.
Miên Đường tiền trảm hậu tấu*, đợi đến khi hộ tịch xong xuôi mới nói với ông ngoại.
*Hành động trước, báo cáo sau.
Lục Võ bị chuyện ngoài ý muốn liên tục mấy ngày nay rèn giũa được sự bình tĩnh đến không ngờ, chỉ hỏi Miên Đường là nàng sợ người làm ông ngoại như ông không bảo vệ được nàng sao?
Miên Đường vừa đấm lưng cho ông ngoại vừa nói: “Nếu chỉ có một mình ông ngoại thì con không đi đâu cả, tất nhiên là ông ngoại bảo vệ con chẳng sứt mẻ chút nào. Có điều Lục gia nhiều con trẻ như vậy, ông ngoại không thể chỉ lo mỗi mình con mà bỏ mặc bọn họ. Tuy vương rất ngang ngược, không phải người phân rõ phải trái. Ta đơn phân ra đi, có cắn chết cũng không gặp gã. Gã cũng không thể làm khó dễ con được. Tội gì để mấy cô nương khác họ với con ở trên dưới Lục gia cùng nhau chịu khổ?”
Làm đại gia trưởng, Lục Võ biết Miên Đường suy tính rất đúng. Nhưng một nữ tử mồ côi không cha không mẹ như nàng tự mình lập môn hộ, sau này sẽ chịu nhiều gian khổ.
Hơn nữa không biết Tuy vương có thu tay lại hay không, việc này không ổn lắm.
Miên Đường không để ông ngoại suy nghĩ nhiều, chỉ nói hộ tịch không phải muốn đổi là đổi, dù ông ngoại không đồng ý cũng không được.
Hơn nữa nàng đã mua trạch viện rồi, hai ngày nay tìm người đến sơn tường, đợi tường khô là có thể chuyển nhà.
Lục Võ suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau dẫn Lục Tiễn đi Lâm Châu xem thử trạch viện kia, chỗ đó phố xá sầm uất, vẫn nằm trong tầm mắt thiên tử. Trạch viện không lớn lắm, sửa sang lại trông cũng lịch sự tao nhã.
Tuy nhiên có thể thấy rằng Miên Đường đã cho người sửa sang lại chỗ này từ lâu, lại còn xây một hồ nước chỗ giàn nho, bên trong có nuôi cá chép và hoa sen to bằng nắm tay.
Lục Võ thấy không cần mua thêm gì cho nên đưa hộp đồ cưới đã chuẩn bị trước cho Miên Đường, ngoài ra còn sắp xếp mấy gia đinh có võ công tốt trông trạch viện cho nàng.
Lúc Miên Đường nhận hộp đồ cưới, không ngờ ngân phiếu bên trong nhiều hơn số ngân phiếu lần trước ông ngoại cho nàng xem.
Nàng sửng sốt nhìn ông ngoại.
Lục Võ thản nhiên nói: “Nha đầu Nhị phòng có phụ thân kiếm được tiền, không cần đến ông ngoại ta đây bận tâm nên ta gộp hai phần làm một cho con hết.”
Miên Đường nghe vậy, thì ra có phần của biểu muội Lục Thanh Anh nên không chịu nhận.
Lục Võ lại nói: “Số tiền Lão nhị nuốt riêng đủ để gả mấy nữ nhi lận. Nếu từ trước ta đã bất công thì cứ bất công đi. Con tự lập nữ hộ không cần ta quản nhưng ta đây là thương con nên cho con nhiều của hồi môn chút, con đừng có nhiều chuyện! Cứ nhận là được!”
Miên Đường bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy trước. Bởi vì ông ngoại còn giận nàng nên chẳng thèm nhìn thẳng nàng.
Mặc dù Lục Võ đã kiểm tra tới kiểm tra lui mấy lần nhưng khi Miên Đường chuyển nhà, Lý đại nhân còn đích thân đến gõ cửa kiểm tra hàng xóm của nàng, tính toán nhân số, xem xem có ai phạm pháp hay là người tha hương lai lịch bất minh đột nhiên tới thuê nhà ở không.
Lý ma ma kỹ tính đến thế còn vô cùng hài lòng với Lý Quang. Lúc Lý đại nhân tạm nghỉ khi kiểm tra hộ tịch, bà bảo Phương Hiết mang hộp thức ăn cho Lý đại nhân, bên trong có rượu ngon và đồ nhắm, để tránh cho đại nhân bận cần chính ái dân, không rảnh lo cơm nước buổi trưa.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Miên Đường thở phào một hơi, hết sức hài lòng nhìn tiểu viện mình mua, nàng bảo Bích Thảo chuyển ghế mây mới đến, chuẩn bị ngồi dưới giàn nho xanh mướt cho cá ăn.
Ngờ đâu Bích Thảo vô tâm vô phổi nói một câu khiến cho tâm trạng phơi phới của Miên Đường tụt dốc không phanh ―― “Tiểu thư, nô tỳ thấy sao giống nhà trên phố Bắc ở trấn Linh Tuyền quá!”
Thiếu chút nữa Miên Đường bị sặc nước trà vừa mới uống xong, đang định phản bác thì bỗng nhiên nàng trầm mặc không nói gì.
Cũng không sai… Trong viện ở tiểu viện phố Bắc trước đây cũng có giàn nho. Mùa hè, Miên Đường thích dùng bữa ở chiếc bàn dưới giàn nho, còn từng nói với Thôi Hành Chu rằng nếu chỗ này có ao cá nhỏ thì tốt rồi.
Bên kia còn có một cái giá treo do thợ mộc đặc chế, nhà ở phố Bắc cũng có một cái, có thể phơi y phục, ly bát, còn có thể phơi lạp xưởng và thịt muối Lý ma ma làm…
Miên Đường nhìn quanh sân một lượt, đứng dậy đi vào nhà.
Đồ đạc trong phòng đã được bày trí xong, dù là giường hay vị trí bàn, kỷ trà đều không khác ở nhà trên trấn Linh Tuyền lắm.
Miên Đường hiếm khi buồn rầu, lúc này thật sự muốn đập đầu vào tường. Nha hoàn không nói nàng cũng không nhận ra thói quen lại đáng sợ như vậy.
Giờ nàng tự lập nữ hộ, sống cuộc sống một mình nhưng vẫn bị ký ức trước đây ảnh hưởng, biến trạch viện mình trông giống như nhà ở phố Bắc.
Hôm đó Liễu Miên Đường ngủ không ngon.
Ngày hôm sau nàng dậy sớm phân phó bọn Bích Thảo giúp xếp các tủ giường lại.
Đáng thương cho Bích Thảo, chỉ vì hôm qua mình lỡ miệng mà dọn qua dọn lại mệt chết, đến nổi không đứng thẳng lưng nổi.
Miên Đường định đốn bỏ giàn nho nhưng do nàng thích ở dưới giàn nho ăn cơm ngắm cá, cho nên điểm giống này tạm nhịn vậy.
Lý ma ma thấy Miên Đường khổ sở như vậy chỉ lắc đầu thở dài, quay người vào bếp đi hầm xương, mắt không thấy thì tâm không phiền!
Có điều bày trí lại đồ đạc càng khiến người ta phiền lòng hơn.
Lại nói về Tuy vương, vốn gã cảm thấy chuyện nạp Miên Đường rất đơn giản. Suy cho cùng hiện giờ nàng không còn là đại đương gia Ngưỡng Sơn, hơn nữa chẳng có thế lực gì giúp đỡ, chỉ là cháu gái của lão đầu mở tiêu cục.
Gã cầu thân, hẳn Lục gia phải cảm động đến rơi nước mắt. Nhận lễ, lấy kiệu đưa Liễu Miên Đường tới.
Nào ngờ có đưa tới thật nhưng mà là đưa năm xe sính lễ của gã về lại. Đi theo có nhân tài mà lần này gã cố tình dừng lại Tây Châu chèo kéo ―― Lý Quang Tài.
Lưu Bái cảm thấy mình rất có mắt nhìn người, gặp Lý Quang Tài rồi cảm thấy y đúng là người tài. Y to gan lớn mật, ở trước mặt mình miệng mồm hùng hồn đầy lý lẽ, lấy lý do gã cưỡng ép nạp thiếp không đúng luật pháp Đại Yến nên sau khi cương quyết trả sính lễ lại đã cưỡi lừa đi rồi.
Nhất thời, Tuy vương suy nghĩ xem lý do tại sao Lý Quang Tài nhảy ra đây. Chẳng lẽ… Lý huyện thừa cũng nhìn trúng Liễu Miên Đường nên vội giữ thanh danh cho giai nhân?
Có điều Lý Quang Tài nói sai rồi, Lưu Bái gã chẳng quan tâm đến thanh danh của mình đâu. Năm đó xuống tóc đi tu chỉ là bề ngoài. Dù gã có cưỡng ép nạp cô nương mồ côi thì có sao? Có quan nào ăn no rảnh rỗi đi quản việc lông gà vỏ tỏi của một vương gia lui về ở ẩn như gã?
Giữa Lý Quang Tài và Liễu Miên Đường, Tuy vương cân nhắc một chút, gã vẫn cảm thấy mình muốn Liễu Miên Đường hơn một chút.
Cho nên nghe nói Miên Đường tự lập nữ hộ, Tuy vương ngẫm nghĩ rồi cười. Xem ra Liễu Miên Đường cũng biết mình đắc tội với gã, không muốn liên lụy người nhà nên vội vàng làm nữ hộ, sống một mình.
Có điều một nữ tử gồng gánh môn hộ đúng là chẳng dễ dàng. Một khi đã vậy, gã không giúp một tay đúng là không thể nào nói nổi.
Nghĩ vậy, Tuy vương quyết định phái người tới lần nữa để “khuyên nhủ” Liễu Miên Đường, nói cho nàng biết lợi hại trong việc từ chối gã.
Lúc thủ hạ của Tuy vương gõ cửa, Bích Thảo nằm úp xuống nhìn qua kẹt cửa thấy mấy hào nô đó, lòng không khỏi hoảng hốt.
Bích Thảo vội nói với Miên Đường. Kết quả Miên Đường mặt không đổi sắc, vẫn tiếp tục luyện chữ, sau đó nói: “Kệ bọn họ, nói với mấy người đó, gia chủ nhà chúng là là nữ tử, không thể đón tiếp khách nam, mời bọn họ về đi.”
Bích Thảo thành thật nói lại lời cô nương nói cho thủ hạ của Tuy vương nghe.
Những người này đâu ngờ rằng Miên Đường sẽ không mở cửa.
Nhớ lại năm đó Tuy vương ở kinh thành ngang ngược đến cỡ nào? Sau này đi Huệ Châu, làm theo lời dặn của mẫu hậu, hành sự bớt phô trương đi nhiều, thế nhưng sự bá đạo trong xương cốt chưa từng thay đổi.
Thấy Miên Đường không mở cửa, mấy hào nô ra hiệu bằng mắt với nhau, ào ào xông lên, lập tức đá văng cửa.
Hôm nay, lúc Tuy vương dặn dò bọn họ làm việc, ý là ―― nhất định phải mang Miên Đường về!
Đến lúc đó, Lý đại nhân quay lại đòi người, Lưu Bái để cho thủ hạ tự xử lý, “mời” Liễu Miên Đường đến hành quán của gã.
Cô nương mà vào biệt viện gã coi như bị mất danh dự, nếu gã trả về há chẳng phải là khiến cô nương người ta tự sát? Thế nên gã yên tâm bắt người, xem coi một huyện thừa nhỏ nhoi có thể làm gì gã?
Nếu nàng không chịu nói chuyện với gã, gã sẽ để cho nàng biết gã là nam nhân không nói lý như thế nào.
Lúc những người đó xông vào trong viện, mấy người Phạm Hổ đã chờ sẵn, tiến lên ngăn mấy kẻ xông vào đánh.
Tuy vương sớm đã có tính toán khác, võ công của mấy tên thủ hạ gã nuôi vô cùng cao cường. Bọn Phạm Hổ ngăn đánh cũng rất vất vả.
Miên Đường ở trong phòng cắn cắn môi, trong lòng đã rõ lý do Tuy vương kiêu ngạo đến thế.
Ở đây không phải vùng hoang vu hẻo lánh, dù là thủ hạ Tuy vương cố tình xông vào nhưng nếu chết ở trong viện cả nàng sẽ bị Tuy vương đổi trắng thay đen.
Một khi đã như vậy, Tuy vương chẳng sợ gì nữa, quyết định làm lớn chuyện. Có lẽ gã còn mong có một hai thủ hạ chết để bắt chẹt mình.
Còn Hoài Dương vương… Bây giờ hắn ở xa tận cuối chân trời, hơn nữa nếu giờ hắn ở đây cũng không biết có chịu xé rách mặt với Tuy vương vì nàng hay không lại là chuyện khác.
Nghĩ vậy, Miên Đường chậm rãi hạ cung tên xuống.
Tuy nàng tự lập nữ hộ, nhưng nếu làm lớn chuyện vẫn liên lụy đến nhà ông ngoại, nàng không thể hành sự bừa bãi, mang thủ hạ của Tuy vương cho sói ăn như ở đồng hoang vắng vẻ được.
Tay trái tay phải đều bị ràng buộc, Miên Đường không biết vì sao đột nhiên nàng cảm thấy làm nữ tử lương thiện không bằng lên núi làm đạo tặc được sống tự do, ít nhất không phải làm trái với bản tâm mình, xu nịnh mấy kẻ quyền quý…
Trong lúc trận chiến trong sân đánh đấm kịch liệt, bỗng nhiên ngoài ngõ nhỏ có tiếng bước chân vang dội như là có thiên quân vạn mã lao đến.
Hai bên đang đánh nhau cũng dừng lại, tiếng bước chân “Rầm rập” ngày càng đến gần…
Mấy kẻ hào nô kia thấy tình hình sai sai, ra hiệu bằng mắt với nhau, định ra ngoài xem thử, ngờ đâu chưa bước ra khỏi cửa hẳn đã bị một nhóm mãnh sĩ mặc giáp bao vây.
Những binh lính đó không nói gì đã rút đao chém tới những người này.
Mấy chục trường đao bổ tới, người ta muốn tránh cũng không tránh được, lúc ấy đã có mấy người đầu rơi hồ lô máu.
Sau khi chém chết mấy người, binh lính mặc giáp ùa vào trong, tiếp tục chém những người còn lại.
Một binh lính trong đó nói: “Đại nguyên soái phân phó, mang người ra ngoài giết, đừng làm bẩn viện.” Nói xong, mấy người hào nô còn lại bị đè xuống đất, bị túm tay túm chân ra khỏi viện, sau đó mấy tiếng kêu gào thê lương im bặt.
“Kéo ra ngoài ngoại thành cho chó ăn! Mang mấy thùng nước giếng đến rửa sạch đi!” Kèm theo tiếng hô này là tiếng bước chân hỗn loạn ngoài viện, sau đó là tiếng nước ào ào.
Một lát sau, tiếng bước chân trật tự trở lại, binh lính đứng chật con ngõ rút đi chẳng còn một mống.
Bích Thảo ỷ mình gan, đi sau lưng Phạm Hổ ngó ra ngoài xem, thấy các hộ trong ngõ nhỏ cũng ló đầu ra khỏi tường viện xem, ai ai cũng hoảng hồn.
Trong con ngõ nhỏ, ngoại trừ vệt nước dưới đất và mùi máu rất nồng trong không khí thì trông rất sạch sẽ, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Miên Đường sững sờ một lúc, đột nhiên nhớ ra Thôi Hành Chu từng nói, nếu nàng tìm nam nhân khác, đừng trách hắn mang thiên quân vạn mã tới tính sổ, cái lời khùng điên này… Thế mà hắn làm thật…
Hơn hai mươi người Tuy vương phái đi đều bị giết sạch, điều này khiến Lưu Bái vừa sợ vừa giận!
Kinh khủng hơn là các thôn huyện quanh Tây Châu đều đã bị thiên quân vạn mã tầng tầng lớp lớp bao vây, ngay cả ngoài biệt quán của gã cũng bị một đám tướng sĩ mặc giáp sắt đóng giữ.
Một đám người mặt hốc hác đen thui đó bừng bừng sát khí, rõ ràng là dấu hiệu trong đội binh Tây Bắc của Thôi gia.
Hiện giờ Tuy vương muốn chạy cũng không đi được.
Bất đắc dĩ, Tuy vương không còn cách nào khác là đi đến soái trướng dựng tạm ở thành Tây Châu, đích thân gặp tên què đi đứng khập khiễng - Thôi Hành Chu.
“Hoài Dương vương, ngài không vào kinh báo cáo mà lại chạy đến trấn nhỏ như Tây Châu thị uy… Có phải là quá phận rồi không?”
Hoài Dương vương ngồi trên xe lăn làm bằng gỗ sơn mài, ung dung hờ hững nói: “Hành quân đi ngang qua nơi đây, bạn đồng niên ngày xưa có việc muốn nhờ, nói y làm Huyện thừa ở Tây Châu, Tây Châu không được thái bình, có lưu manh kinh nam bá nữ, ban ngày ban mặt vào nhà cưỡng đoạt dân nữ. Nếu y đã đến tìm bổn vương thì ta phải phái những người này ra giúp y duy trì trật tự, không phiền lắm, chỉ là mấy chuyện vặt. Những huynh đệ đó của ta đã quen chém giết trên chiến trường, ra tay không biết nặng nhẹ…”
Lời này nói hết sức chặt chẽ. Tuy vương giận đến nghiến răng ken két lại không có cách nào phản bác Hoài Dương vương. Chẳng qua theo gã thấy, hóa ra Lý Quang Tài và Thôi Hành Chu dẫu xa cách nhưng vẫn còn qua lại, không thật sự rạn nứt.
Hẳn là Lý Quang Tài nhìn trúng Liễu Miên Đường, đi cầu chủ cũ là Thôi Hành Chu đi ngang qua đây giúp đỡ, nghĩ cũng có khả năng lắm…
Ngay sau đó, Tuy vương rất tức giận nhưng vẫn cười rộ lên: “Một nữ tử thất thân thế mà được Lý đại nhân coi trọng đến vậy… Một người đỗ khoa thi, xuất sĩ làm quan như y không cần thanh danh nữa? Nữ nhân như vậy làm thê hay làm thiếp đây!”
Thôi Hành Chu nghe xong câu này, sắc mặt trầm xuống, nói: “Tuy vương không ăn được nho thì chê nho còn xanh như vậy thì hơi nhỏ nhen rồi! Ta nghe mà xấu hổ thay. Nếu ngài không thiếp được, có muốn bổn vương tìm người môi giới mua người cho Tuy vương ngài trút giận không?”
Thật ra lúc Lưu Bái nói lời đó cũng tự giác mình thất thố. Gã không ngờ chuyện vặt này lại bị Thôi Hành Chu làm lớn chuyện lên.
Giờ đội quân Tây Bắc bao vây Tây Châu đến con kiến còn không chui qua lọt, gã nên mau chóng khiến tên điên Thôi Hành Chu này nhả ra mới xông ra khỏi vòng vây được!
Đành phải xuống nước ăn nói khép nép, tạm thời bị thằng nhãi này chế giễu.
Thôi Hành Chu cũng không phí lời với Tuy vương. Suy cho cùng hai bên đều làm chuyện khó coi! Nếu Ngự Sử biết, không tránh khỏi mang tiếng xấu.
Nên là lại để cho đối phương túm được cái đuôi của nhau, lập tức giả nhân giả nghĩa hàn huyên, giả vờ như không xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng Thôi Hành Chu đưa cho Tuy vương lệnh bài để gã miễn cưỡng giữ thể diện, rời khỏi Tây Châu.
Lại nói đến Miên Đường, nàng đang sai nhóm tôi tớ dọn dẹp viện.
Kết quả lúc quay đầu lại thì phát hiện một nam tử cao lớn mặc trường sam, chống quải trượng đi qua đại môn bị đá hỏng, đi vào viện của nàng hết sức tự nhiên.
Hôm nay Lục Võ đón tiếp quá nhiều quý nhân, có chút mệt mỏi, giờ phải nói chuyện với vị quan mới nhậm chức này, có cảm giác không tiếp tục nổi.
Lý Quang Tài thấy Lục Võ ra, vội vàng nâng vạt áo quan bào bước lên nghênh đón: “Lục lão gia, ta là huyện thừa tân nhiệm Lý Quang Tài.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lục Võ chắp tay nói: “Không biết huyện thừa đại nhân tới đây làm gì?”
Lý Quang Tài mang theo bên người một quyển luật pháp hôn tịch của Đại Yến, sau khi lấy ra từ tay áo, y lật ào ào mấy trang rồi chỉ chỉ một đoạn trong đó nói: “Luật pháp Đại Yến viết rất rõ ràng. Sau khi hai bên ký hôn thư mới được tặng sính lễ, đó gọi là thư trước lễ sau. Có điều ta vừa mới hỏi Nhị gia nhà ngài xong. Tuy vương chưa ký hôn thư với nhà ngài mà lại đưa sính lễ đến trước, này không hợp pháp! Ta thân là quan trên chỗ này, bụng làm dạ chịu, cần phải sửa cho đúng luật. Vậy nên nhà ngài mang trả năm xe sính lễ này trước đi, sau khi ký hôn thư mới được nhận.”
Lục Mộ vẫn luôn đi cùng vị huyện thái gia này. Ban đầu gã thấy Lý đại nhân dẫn theo sai dịch, cưỡi một con lừa con dừng ở trước phủ, vốn tưởng rằng đại nhân đây là tới xem kịch.
Cho nên Lục Mộ không kiềm được tâm tình kích động thấy người sang bắt quàng làm họ, kể hết chuyện nạp lễ của Tuy vương cho Lý đại nhân nghe.
Ai ngờ Lý đại nhân, tân quan tiền nhiệm dẫn lửa đốt mất nhân duyên tốt của cháu gái mình.
Lục Võ cảm thấy vị huyện thừa tân nhiệm này quản… Kỹ quá! Có lẽ là nghe nói trước cửa Lục gia có vở kịch lớn nên đến đây xem kịch, không hổ là quan phụ mẫu, hội tụ luật pháp tinh thâm của Đại Yến, thế mà phát hiện ra sơ suất này!
Lục Võ nghe xong cảm thấy lòng nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Đại nhân nói cực kỳ đúng, quả thật là không hợp lễ pháp… Có điều Tuy vương ở đâu, lão hủ không biết…”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lý Quang Tài khoát tay, tỏ vẻ điều này không quan trọng: “Nếu ngài đồng ý trả sính lễ, việc tiếp theo cứ giao cho bản quan. Lão gia tử ngài về nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, Lý Quang Tài bảo sai dịch đánh năm chiếc xe ngựa trở sính lễ ra khỏi ngõ nhỏ.
“Lý đại nhân xin dừng bước!” Lúc Lý Quang Tài định đi, có người ở phía sau kêu y.
Y quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp diễm lệ đứng trước ở trước cửa phủ. Cuộc đời này Lý Quang Tài chưa từng gặp đại cô nương nào đẹp thế này, trực giác đoán hẳn vị này chính là người Tuy vương quyết nạp không muốn thua kém người khác - Liễu Miên Đường.
Quả nhiên cô nương xinh đẹp có đôi mắt sáng ngời thi lễ lại, tự báo tên họ. Lý Quang Tài vội vàng cúi đầu nghiêm mặt nói: “Không biết Liễu tiểu thư gọi bản quan có chuyện gì?”
Miên Đường khuỵu gối sâu xuống hành lễ với Lý đại nhân, nói: “Miên Đường đây cảm tạ Lý đại nhân đã hao tâm tổn trí.”
Lý Quang Tài khoát tay nói: “Tiểu thư không cần đa lễ, ta với… Thôi Cửu năm đó cùng khoa khảo, đáng tiếc hắn bị thánh thượng rút bài thi, không có duyên với kỳ thi đình, khó khăn lắm ta mới đạt được Thám Hoa. Tính ra, miễn cưỡng có ân thi cùng năm. Cho nên việc hắn ủy thác ta phải làm ổn thỏa mới được.”
Trước đây Miên Đường đã nghe Lý ma ma nói Lý Quang Tài là người Hoài Dương vương xếp đến, có điều nàng không ngờ Huyện thừa nho nhỏ này lại xuất thân từ Thám Hoa thi đình. Hơn nữa thoạt nhìn, giao tình của Lý đại nhân và Hoài Dương vương không cạn.
Thôi Hành Chu… Phái nhân tài cỡ này đến đây chẳng phải là dùng dao mổ trâu để giết gà?
Miên Đường không kịp nghĩ nhiều, khách sáo nói: “Đại nhân sẵn lòng ra mặt, tất nhiên là ta yên tâm, chỉ là Tuy vương là vương gia hoàng họ, quyền cao chức trọng, nếu không chịu từ bỏ ý đồ…”
Lý Quang Tài lại khoát tay nói: “Tại hạ làm việc, trước giờ đều chiếu theo quốc pháp. Nếu phạm pháp, vương tử cũng có tội như thứ dân. Tuy vương vì giữ đạo hiếu cho tiên đế mà giữ đạo hiếu, xuống tóc tu hành, người như thế trọng đức đến thế nào? Sao có thể biết rõ còn cố phạm, làm khó xử hương dân?”
Lý Quang Tài chính trực nói, hẳn là người nghiêm túc cứng nhắc.
Miên Đường thấy y chụp cái mũ sắt cao chót vót cho Tuy vương, có thể thấy tài ăn nói của Lý đại nhân vô cùng xuất chúng.
Dường như Lý Quang Tài hiểu rõ mối lo của Miên Đường, vì thế y lần nữa ôm quyền nói: “Liễu tiểu thư an tâm, dù trời có sụp xuống cũng có người chống, không sụp xuống đầu Lục gia đầu.”
Nói xong, y quay đầu kêu sai dịch tìm phu xe tới mang sính lễ đi.
Vừa rồi trong lúc Miên Đường nói chuyện với Lý đại nhân, Lục Mộ vội vàng đi tìm phụ thân, muốn thuyết phục phụ thân ngăn cản Lý đại nhân lấy sính lễ đi, hiển nhiên là bị Lục Võ không nể tình mắng đến máu phun đầy đầu.
Lúc gã quay lại, Lý đại nhân đã đưa đoàn xe sính lễ đi, gã gấp đến độ vỗ đùi.
Gã nhìn Miên Đường, tức giận nói: “Vừa rồi sao ngươi không nói với Lý đại nhân xem đừng trả sính lễ lại có không được? Nói cách khác, như thế chẳng phải là chúng ta sẽ đắc tội với Tuy vương?”
Miên Đường bình tĩnh nhìn Nhị cữu cữu, chậm rãi hỏi: “Vậy ý của Nhị cữu cữu là ta nên đồng ý đi làm thiếp của Tuy vương?”
Lục Mộ bị hỏi đến cứng họng, vội nói lại: “Không phải… Cữu cữu cũng biết ngươi không muốn làm thiếp nhưng ngươi nên biết, đây là quý thiếp vương phủ đấy! Nào phải thiếp của nhà giàu ở quê, người khác còn cầu không được. Hơn nữa, nếu Tuy vương trách tội, chẳng lẽ cả nhà phải chịu khổ cùng ngươi?”
Miên Đường thản nhiên nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ đến nha môn xin nữ hộ* với mua một căn nhà dọn ra ngoài ở. Ta họ Liễu không phải họ Lục, gả hay không cũng không phải việc các cữu cữu phải quản, tự ta chịu trách nhiệm cho mình.”
*Có nghĩa là hộ gia đình không có nam giới mà phụ nữ làm chủ hộ.
Nói xong, nàng chẳng buồn nhìn Lục Mộ, dẫn theo hai nha hoàn quay về viện mình.
Thật ra nàng đã tính toán đến việc dọn khỏi Lục gia từ lâu rồi, thậm chí đã mua một căn nhà nhỏ ở Lâm Châu, chỉ chờ tìm cơ hội nói với ông ngoại.
Đương nhiên dự tính ban đầu của nàng không phải vì tránh né Tuy vương, mà là sợ Thôi Hành Chu không chịu buông tha mình, liên luỵ Lục gia.
Giờ Tuy vương ép nàng làm thiếp, nàng có cớ danh chính ngôn thuận rời khỏi Lục gia rồi.
Huynh trưởng của nàng đang bị lưu đày, phụ thân thì đã mất, vốn cũng phù hợp điều kiện nữ hộ. Lý đại nhân nghe nàng nói muốn xin nữ hộ, không chút do dự bảo tiểu quan hộ tịch cấp cho nàng.
Miên Đường tiền trảm hậu tấu*, đợi đến khi hộ tịch xong xuôi mới nói với ông ngoại.
*Hành động trước, báo cáo sau.
Lục Võ bị chuyện ngoài ý muốn liên tục mấy ngày nay rèn giũa được sự bình tĩnh đến không ngờ, chỉ hỏi Miên Đường là nàng sợ người làm ông ngoại như ông không bảo vệ được nàng sao?
Miên Đường vừa đấm lưng cho ông ngoại vừa nói: “Nếu chỉ có một mình ông ngoại thì con không đi đâu cả, tất nhiên là ông ngoại bảo vệ con chẳng sứt mẻ chút nào. Có điều Lục gia nhiều con trẻ như vậy, ông ngoại không thể chỉ lo mỗi mình con mà bỏ mặc bọn họ. Tuy vương rất ngang ngược, không phải người phân rõ phải trái. Ta đơn phân ra đi, có cắn chết cũng không gặp gã. Gã cũng không thể làm khó dễ con được. Tội gì để mấy cô nương khác họ với con ở trên dưới Lục gia cùng nhau chịu khổ?”
Làm đại gia trưởng, Lục Võ biết Miên Đường suy tính rất đúng. Nhưng một nữ tử mồ côi không cha không mẹ như nàng tự mình lập môn hộ, sau này sẽ chịu nhiều gian khổ.
Hơn nữa không biết Tuy vương có thu tay lại hay không, việc này không ổn lắm.
Miên Đường không để ông ngoại suy nghĩ nhiều, chỉ nói hộ tịch không phải muốn đổi là đổi, dù ông ngoại không đồng ý cũng không được.
Hơn nữa nàng đã mua trạch viện rồi, hai ngày nay tìm người đến sơn tường, đợi tường khô là có thể chuyển nhà.
Lục Võ suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau dẫn Lục Tiễn đi Lâm Châu xem thử trạch viện kia, chỗ đó phố xá sầm uất, vẫn nằm trong tầm mắt thiên tử. Trạch viện không lớn lắm, sửa sang lại trông cũng lịch sự tao nhã.
Tuy nhiên có thể thấy rằng Miên Đường đã cho người sửa sang lại chỗ này từ lâu, lại còn xây một hồ nước chỗ giàn nho, bên trong có nuôi cá chép và hoa sen to bằng nắm tay.
Lục Võ thấy không cần mua thêm gì cho nên đưa hộp đồ cưới đã chuẩn bị trước cho Miên Đường, ngoài ra còn sắp xếp mấy gia đinh có võ công tốt trông trạch viện cho nàng.
Lúc Miên Đường nhận hộp đồ cưới, không ngờ ngân phiếu bên trong nhiều hơn số ngân phiếu lần trước ông ngoại cho nàng xem.
Nàng sửng sốt nhìn ông ngoại.
Lục Võ thản nhiên nói: “Nha đầu Nhị phòng có phụ thân kiếm được tiền, không cần đến ông ngoại ta đây bận tâm nên ta gộp hai phần làm một cho con hết.”
Miên Đường nghe vậy, thì ra có phần của biểu muội Lục Thanh Anh nên không chịu nhận.
Lục Võ lại nói: “Số tiền Lão nhị nuốt riêng đủ để gả mấy nữ nhi lận. Nếu từ trước ta đã bất công thì cứ bất công đi. Con tự lập nữ hộ không cần ta quản nhưng ta đây là thương con nên cho con nhiều của hồi môn chút, con đừng có nhiều chuyện! Cứ nhận là được!”
Miên Đường bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy trước. Bởi vì ông ngoại còn giận nàng nên chẳng thèm nhìn thẳng nàng.
Mặc dù Lục Võ đã kiểm tra tới kiểm tra lui mấy lần nhưng khi Miên Đường chuyển nhà, Lý đại nhân còn đích thân đến gõ cửa kiểm tra hàng xóm của nàng, tính toán nhân số, xem xem có ai phạm pháp hay là người tha hương lai lịch bất minh đột nhiên tới thuê nhà ở không.
Lý ma ma kỹ tính đến thế còn vô cùng hài lòng với Lý Quang. Lúc Lý đại nhân tạm nghỉ khi kiểm tra hộ tịch, bà bảo Phương Hiết mang hộp thức ăn cho Lý đại nhân, bên trong có rượu ngon và đồ nhắm, để tránh cho đại nhân bận cần chính ái dân, không rảnh lo cơm nước buổi trưa.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Miên Đường thở phào một hơi, hết sức hài lòng nhìn tiểu viện mình mua, nàng bảo Bích Thảo chuyển ghế mây mới đến, chuẩn bị ngồi dưới giàn nho xanh mướt cho cá ăn.
Ngờ đâu Bích Thảo vô tâm vô phổi nói một câu khiến cho tâm trạng phơi phới của Miên Đường tụt dốc không phanh ―― “Tiểu thư, nô tỳ thấy sao giống nhà trên phố Bắc ở trấn Linh Tuyền quá!”
Thiếu chút nữa Miên Đường bị sặc nước trà vừa mới uống xong, đang định phản bác thì bỗng nhiên nàng trầm mặc không nói gì.
Cũng không sai… Trong viện ở tiểu viện phố Bắc trước đây cũng có giàn nho. Mùa hè, Miên Đường thích dùng bữa ở chiếc bàn dưới giàn nho, còn từng nói với Thôi Hành Chu rằng nếu chỗ này có ao cá nhỏ thì tốt rồi.
Bên kia còn có một cái giá treo do thợ mộc đặc chế, nhà ở phố Bắc cũng có một cái, có thể phơi y phục, ly bát, còn có thể phơi lạp xưởng và thịt muối Lý ma ma làm…
Miên Đường nhìn quanh sân một lượt, đứng dậy đi vào nhà.
Đồ đạc trong phòng đã được bày trí xong, dù là giường hay vị trí bàn, kỷ trà đều không khác ở nhà trên trấn Linh Tuyền lắm.
Miên Đường hiếm khi buồn rầu, lúc này thật sự muốn đập đầu vào tường. Nha hoàn không nói nàng cũng không nhận ra thói quen lại đáng sợ như vậy.
Giờ nàng tự lập nữ hộ, sống cuộc sống một mình nhưng vẫn bị ký ức trước đây ảnh hưởng, biến trạch viện mình trông giống như nhà ở phố Bắc.
Hôm đó Liễu Miên Đường ngủ không ngon.
Ngày hôm sau nàng dậy sớm phân phó bọn Bích Thảo giúp xếp các tủ giường lại.
Đáng thương cho Bích Thảo, chỉ vì hôm qua mình lỡ miệng mà dọn qua dọn lại mệt chết, đến nổi không đứng thẳng lưng nổi.
Miên Đường định đốn bỏ giàn nho nhưng do nàng thích ở dưới giàn nho ăn cơm ngắm cá, cho nên điểm giống này tạm nhịn vậy.
Lý ma ma thấy Miên Đường khổ sở như vậy chỉ lắc đầu thở dài, quay người vào bếp đi hầm xương, mắt không thấy thì tâm không phiền!
Có điều bày trí lại đồ đạc càng khiến người ta phiền lòng hơn.
Lại nói về Tuy vương, vốn gã cảm thấy chuyện nạp Miên Đường rất đơn giản. Suy cho cùng hiện giờ nàng không còn là đại đương gia Ngưỡng Sơn, hơn nữa chẳng có thế lực gì giúp đỡ, chỉ là cháu gái của lão đầu mở tiêu cục.
Gã cầu thân, hẳn Lục gia phải cảm động đến rơi nước mắt. Nhận lễ, lấy kiệu đưa Liễu Miên Đường tới.
Nào ngờ có đưa tới thật nhưng mà là đưa năm xe sính lễ của gã về lại. Đi theo có nhân tài mà lần này gã cố tình dừng lại Tây Châu chèo kéo ―― Lý Quang Tài.
Lưu Bái cảm thấy mình rất có mắt nhìn người, gặp Lý Quang Tài rồi cảm thấy y đúng là người tài. Y to gan lớn mật, ở trước mặt mình miệng mồm hùng hồn đầy lý lẽ, lấy lý do gã cưỡng ép nạp thiếp không đúng luật pháp Đại Yến nên sau khi cương quyết trả sính lễ lại đã cưỡi lừa đi rồi.
Nhất thời, Tuy vương suy nghĩ xem lý do tại sao Lý Quang Tài nhảy ra đây. Chẳng lẽ… Lý huyện thừa cũng nhìn trúng Liễu Miên Đường nên vội giữ thanh danh cho giai nhân?
Có điều Lý Quang Tài nói sai rồi, Lưu Bái gã chẳng quan tâm đến thanh danh của mình đâu. Năm đó xuống tóc đi tu chỉ là bề ngoài. Dù gã có cưỡng ép nạp cô nương mồ côi thì có sao? Có quan nào ăn no rảnh rỗi đi quản việc lông gà vỏ tỏi của một vương gia lui về ở ẩn như gã?
Giữa Lý Quang Tài và Liễu Miên Đường, Tuy vương cân nhắc một chút, gã vẫn cảm thấy mình muốn Liễu Miên Đường hơn một chút.
Cho nên nghe nói Miên Đường tự lập nữ hộ, Tuy vương ngẫm nghĩ rồi cười. Xem ra Liễu Miên Đường cũng biết mình đắc tội với gã, không muốn liên lụy người nhà nên vội vàng làm nữ hộ, sống một mình.
Có điều một nữ tử gồng gánh môn hộ đúng là chẳng dễ dàng. Một khi đã vậy, gã không giúp một tay đúng là không thể nào nói nổi.
Nghĩ vậy, Tuy vương quyết định phái người tới lần nữa để “khuyên nhủ” Liễu Miên Đường, nói cho nàng biết lợi hại trong việc từ chối gã.
Lúc thủ hạ của Tuy vương gõ cửa, Bích Thảo nằm úp xuống nhìn qua kẹt cửa thấy mấy hào nô đó, lòng không khỏi hoảng hốt.
Bích Thảo vội nói với Miên Đường. Kết quả Miên Đường mặt không đổi sắc, vẫn tiếp tục luyện chữ, sau đó nói: “Kệ bọn họ, nói với mấy người đó, gia chủ nhà chúng là là nữ tử, không thể đón tiếp khách nam, mời bọn họ về đi.”
Bích Thảo thành thật nói lại lời cô nương nói cho thủ hạ của Tuy vương nghe.
Những người này đâu ngờ rằng Miên Đường sẽ không mở cửa.
Nhớ lại năm đó Tuy vương ở kinh thành ngang ngược đến cỡ nào? Sau này đi Huệ Châu, làm theo lời dặn của mẫu hậu, hành sự bớt phô trương đi nhiều, thế nhưng sự bá đạo trong xương cốt chưa từng thay đổi.
Thấy Miên Đường không mở cửa, mấy hào nô ra hiệu bằng mắt với nhau, ào ào xông lên, lập tức đá văng cửa.
Hôm nay, lúc Tuy vương dặn dò bọn họ làm việc, ý là ―― nhất định phải mang Miên Đường về!
Đến lúc đó, Lý đại nhân quay lại đòi người, Lưu Bái để cho thủ hạ tự xử lý, “mời” Liễu Miên Đường đến hành quán của gã.
Cô nương mà vào biệt viện gã coi như bị mất danh dự, nếu gã trả về há chẳng phải là khiến cô nương người ta tự sát? Thế nên gã yên tâm bắt người, xem coi một huyện thừa nhỏ nhoi có thể làm gì gã?
Nếu nàng không chịu nói chuyện với gã, gã sẽ để cho nàng biết gã là nam nhân không nói lý như thế nào.
Lúc những người đó xông vào trong viện, mấy người Phạm Hổ đã chờ sẵn, tiến lên ngăn mấy kẻ xông vào đánh.
Tuy vương sớm đã có tính toán khác, võ công của mấy tên thủ hạ gã nuôi vô cùng cao cường. Bọn Phạm Hổ ngăn đánh cũng rất vất vả.
Miên Đường ở trong phòng cắn cắn môi, trong lòng đã rõ lý do Tuy vương kiêu ngạo đến thế.
Ở đây không phải vùng hoang vu hẻo lánh, dù là thủ hạ Tuy vương cố tình xông vào nhưng nếu chết ở trong viện cả nàng sẽ bị Tuy vương đổi trắng thay đen.
Một khi đã như vậy, Tuy vương chẳng sợ gì nữa, quyết định làm lớn chuyện. Có lẽ gã còn mong có một hai thủ hạ chết để bắt chẹt mình.
Còn Hoài Dương vương… Bây giờ hắn ở xa tận cuối chân trời, hơn nữa nếu giờ hắn ở đây cũng không biết có chịu xé rách mặt với Tuy vương vì nàng hay không lại là chuyện khác.
Nghĩ vậy, Miên Đường chậm rãi hạ cung tên xuống.
Tuy nàng tự lập nữ hộ, nhưng nếu làm lớn chuyện vẫn liên lụy đến nhà ông ngoại, nàng không thể hành sự bừa bãi, mang thủ hạ của Tuy vương cho sói ăn như ở đồng hoang vắng vẻ được.
Tay trái tay phải đều bị ràng buộc, Miên Đường không biết vì sao đột nhiên nàng cảm thấy làm nữ tử lương thiện không bằng lên núi làm đạo tặc được sống tự do, ít nhất không phải làm trái với bản tâm mình, xu nịnh mấy kẻ quyền quý…
Trong lúc trận chiến trong sân đánh đấm kịch liệt, bỗng nhiên ngoài ngõ nhỏ có tiếng bước chân vang dội như là có thiên quân vạn mã lao đến.
Hai bên đang đánh nhau cũng dừng lại, tiếng bước chân “Rầm rập” ngày càng đến gần…
Mấy kẻ hào nô kia thấy tình hình sai sai, ra hiệu bằng mắt với nhau, định ra ngoài xem thử, ngờ đâu chưa bước ra khỏi cửa hẳn đã bị một nhóm mãnh sĩ mặc giáp bao vây.
Những binh lính đó không nói gì đã rút đao chém tới những người này.
Mấy chục trường đao bổ tới, người ta muốn tránh cũng không tránh được, lúc ấy đã có mấy người đầu rơi hồ lô máu.
Sau khi chém chết mấy người, binh lính mặc giáp ùa vào trong, tiếp tục chém những người còn lại.
Một binh lính trong đó nói: “Đại nguyên soái phân phó, mang người ra ngoài giết, đừng làm bẩn viện.” Nói xong, mấy người hào nô còn lại bị đè xuống đất, bị túm tay túm chân ra khỏi viện, sau đó mấy tiếng kêu gào thê lương im bặt.
“Kéo ra ngoài ngoại thành cho chó ăn! Mang mấy thùng nước giếng đến rửa sạch đi!” Kèm theo tiếng hô này là tiếng bước chân hỗn loạn ngoài viện, sau đó là tiếng nước ào ào.
Một lát sau, tiếng bước chân trật tự trở lại, binh lính đứng chật con ngõ rút đi chẳng còn một mống.
Bích Thảo ỷ mình gan, đi sau lưng Phạm Hổ ngó ra ngoài xem, thấy các hộ trong ngõ nhỏ cũng ló đầu ra khỏi tường viện xem, ai ai cũng hoảng hồn.
Trong con ngõ nhỏ, ngoại trừ vệt nước dưới đất và mùi máu rất nồng trong không khí thì trông rất sạch sẽ, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Miên Đường sững sờ một lúc, đột nhiên nhớ ra Thôi Hành Chu từng nói, nếu nàng tìm nam nhân khác, đừng trách hắn mang thiên quân vạn mã tới tính sổ, cái lời khùng điên này… Thế mà hắn làm thật…
Hơn hai mươi người Tuy vương phái đi đều bị giết sạch, điều này khiến Lưu Bái vừa sợ vừa giận!
Kinh khủng hơn là các thôn huyện quanh Tây Châu đều đã bị thiên quân vạn mã tầng tầng lớp lớp bao vây, ngay cả ngoài biệt quán của gã cũng bị một đám tướng sĩ mặc giáp sắt đóng giữ.
Một đám người mặt hốc hác đen thui đó bừng bừng sát khí, rõ ràng là dấu hiệu trong đội binh Tây Bắc của Thôi gia.
Hiện giờ Tuy vương muốn chạy cũng không đi được.
Bất đắc dĩ, Tuy vương không còn cách nào khác là đi đến soái trướng dựng tạm ở thành Tây Châu, đích thân gặp tên què đi đứng khập khiễng - Thôi Hành Chu.
“Hoài Dương vương, ngài không vào kinh báo cáo mà lại chạy đến trấn nhỏ như Tây Châu thị uy… Có phải là quá phận rồi không?”
Hoài Dương vương ngồi trên xe lăn làm bằng gỗ sơn mài, ung dung hờ hững nói: “Hành quân đi ngang qua nơi đây, bạn đồng niên ngày xưa có việc muốn nhờ, nói y làm Huyện thừa ở Tây Châu, Tây Châu không được thái bình, có lưu manh kinh nam bá nữ, ban ngày ban mặt vào nhà cưỡng đoạt dân nữ. Nếu y đã đến tìm bổn vương thì ta phải phái những người này ra giúp y duy trì trật tự, không phiền lắm, chỉ là mấy chuyện vặt. Những huynh đệ đó của ta đã quen chém giết trên chiến trường, ra tay không biết nặng nhẹ…”
Lời này nói hết sức chặt chẽ. Tuy vương giận đến nghiến răng ken két lại không có cách nào phản bác Hoài Dương vương. Chẳng qua theo gã thấy, hóa ra Lý Quang Tài và Thôi Hành Chu dẫu xa cách nhưng vẫn còn qua lại, không thật sự rạn nứt.
Hẳn là Lý Quang Tài nhìn trúng Liễu Miên Đường, đi cầu chủ cũ là Thôi Hành Chu đi ngang qua đây giúp đỡ, nghĩ cũng có khả năng lắm…
Ngay sau đó, Tuy vương rất tức giận nhưng vẫn cười rộ lên: “Một nữ tử thất thân thế mà được Lý đại nhân coi trọng đến vậy… Một người đỗ khoa thi, xuất sĩ làm quan như y không cần thanh danh nữa? Nữ nhân như vậy làm thê hay làm thiếp đây!”
Thôi Hành Chu nghe xong câu này, sắc mặt trầm xuống, nói: “Tuy vương không ăn được nho thì chê nho còn xanh như vậy thì hơi nhỏ nhen rồi! Ta nghe mà xấu hổ thay. Nếu ngài không thiếp được, có muốn bổn vương tìm người môi giới mua người cho Tuy vương ngài trút giận không?”
Thật ra lúc Lưu Bái nói lời đó cũng tự giác mình thất thố. Gã không ngờ chuyện vặt này lại bị Thôi Hành Chu làm lớn chuyện lên.
Giờ đội quân Tây Bắc bao vây Tây Châu đến con kiến còn không chui qua lọt, gã nên mau chóng khiến tên điên Thôi Hành Chu này nhả ra mới xông ra khỏi vòng vây được!
Đành phải xuống nước ăn nói khép nép, tạm thời bị thằng nhãi này chế giễu.
Thôi Hành Chu cũng không phí lời với Tuy vương. Suy cho cùng hai bên đều làm chuyện khó coi! Nếu Ngự Sử biết, không tránh khỏi mang tiếng xấu.
Nên là lại để cho đối phương túm được cái đuôi của nhau, lập tức giả nhân giả nghĩa hàn huyên, giả vờ như không xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng Thôi Hành Chu đưa cho Tuy vương lệnh bài để gã miễn cưỡng giữ thể diện, rời khỏi Tây Châu.
Lại nói đến Miên Đường, nàng đang sai nhóm tôi tớ dọn dẹp viện.
Kết quả lúc quay đầu lại thì phát hiện một nam tử cao lớn mặc trường sam, chống quải trượng đi qua đại môn bị đá hỏng, đi vào viện của nàng hết sức tự nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook