Kiều Tàng
-
Chương 62
Miên Đường đọc thư xong, nàng ngửi mùi hoa trên giấy viết thư, nhất thời dường như bên tai có tiếng ong mật vo ve.
Người nọ đúng là có bệnh, nếu ong nhiều như vậy sao còn muốn tắm ở đó? Hắn nói bị ong chích mấy lần, không biết có nghiêm trọng không…
Miên Đường nhận thấy trong lúc lơ đãng khóe miệng mình nhếch lên, trong lòng rùng mình, vội vàng thu ý cười lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, bỏ thư vào lò sưởi đốt.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Còn đóa hoa phong dao khô, Miên Đường vốn định bỏ vào lò luôn nhưng ngẫm lại thì nàng kẹp trong quyển sách hằng ngày hay đọc. Mùi hoa đó rất nồng, kẹp vào trang sách cho thơm.
Lăn qua lăn lại cơn lười cũng giảm bớt, Miên Đường chải đầu, chuẩn bị ăn cơm rồi thay quần áo.
Nàng dậy muộn cho nên ăn sáng không đúng giờ. Ngoại trừ một nồi cháo ngoại còn có thêm một đĩa gan nhạn son. Xem ra cuối cùng Phạm Hổ vẫn nghĩ cách nhét tuyết nhạn vào bếp Lục phủ.
Miên Đường không muốn ăn nhưng nghĩ không thể lãng phí thức ăn được, cuối cùng vẫn gắp một đũa, có điều sau khi ăn vào miệng cũng không nhớ có vị thơm ngon như thế nào.
Sau khi ăn vội bát cháo, Miên Đường muốn đến phòng thu chi kiểm tra sổ sách.
Đi được nửa đường, đúng lúc nhị cữu mẫu Toàn thị cũng phải đến phòng thu chi kiểm tra đối chiếu chi tiêu, vừa hay đi cùng đường với Miên Đường.
Miên Đường thấy Nhị cữu mẫu bị lạnh đến mặt đỏ ửng, giống như bị đóng băng ở trong vườn rất lâu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhị cữu mẫu nói “Khéo thế”, Miên Đường cũng không thể hỏi Nhị cữu mẫu là có phải bà ta cố tình đợi mình ở đây từ sáng sớm không.
Đường đến phòng thu chi không tính là dài nhưng có vẻ Toàn thị vẫn chưa hỏi xong. Đầu tiên là hỏi lần này Miên Đường đến phòng thu chi làm gì.
Miên Đường nói giảm nói tránh, chỉ nói là giúp ông ngoại xem các khoản chi mấy năm nay của nhóm nguyên lão, thay lão nhân gia cộng lại chút.
Sau đó Toàn thị lại hàm súc hỏi Miên Đường muốn tìm nhà chồng như thế nào. Bà ta có người cháu bà con xa, trong nhà tính là giàu có, làm người cũng thành thật đáng tin cậy, chẳng qua có một thê tử đã mất cho nên vợ kế có phải là xử nữ không hắn ta cũng không ngại. Có điều vẫn chưa tìm được ai vừa ý, nếu Miên Đường đồng ý, bà ta có thể nói chuyện với cha chồng.
Miên Đường nghe thế quay đầu lại liếc Nhị một cái.
Toàn thị cười mỉm nhìn lại nàng, chỉ là ánh mắt dường như có thâm ý khác. Miên Đường không ngại Nhị cữu mẫu biết chuyện mình đã gả chồng ở Tây Bắc nhưng việc Nhị cữu mẫu lấy lời này ra nói mình có chút buồn cười.
Vì thế, nàng không nhịn được cười đến lạc giọng nói: “Cảm ơn Nhị cữu mẫu suy nghĩ cho ta, chọn cho ta một người hợp như vậy nhưng ta không muốn gả chồng sớm… Ta đến phòng thu chi để kiểm tra sổ sách, Nhị cữu mẫu làm gì thì làm đi…”
Nói xong, nàng cất bước vào buồng trong phòng thu chi, trên bàn nhỏ buồng trong đã dọn sổ sách ra chờ Miên Đường xem.
Toàn thị thấy Miên Đường đi vào buồng trong không thèm ngoái đầu lại lập tức thả lỏng mặt, mặt mày không vui. Bà ta đang nói chuyện đàng hoàng với nha đầu này thế mà nha đầu chết tiệt đó lại đi mất!
Hơn nữa rõ ràng là Nhị phòng chưởng gia, giờ cha chồng lại mở miệng giao việc chi tiêu bên ngoài phủ cho Miên Đường quản lý, này là chuyện gì chứ!
Điểm chết người chính là hôm qua khi đi chùa dâng hương, sau đó Đại phòng Thẩm thị cũng đi. Tô phu nhân cứ hỏi thăm Liễu Miên Đường với Thẩm thị, làm Toàn thị nghe mà bực mình.
Bởi vì lúc trước khi Tô gia tới tìm mình là do được cha bà ta nhờ cậy mang theo chiếc rương cho Toàn thị, lúc này mới ở lại đây mấy ngày.
Lúc trước cha bà ta không nói chuyện hứa hôn với Tô gia, mặc dù có nói phong phanh, tiếp theo phải xem khi Tô gia tới Tây Châu du ngoạn, con gái Toàn thị có bản lĩnh bắt được Tô gia hay không.
Nói thì cũng không có chết chóc gì nhưng nếu Tô phu nhân thay đàn đổi dây, nhìn trúng Miên Đường thì đó là chuyện gì chứ!
Đêm hôm qua, Toàn thị gấp đến độ nói chuyện về Tô phu nhân với trượng phu Lục Mộ. Thế nhưng Lục Mộ lại không để tâm, lẩm bẩm nói: “Đó là do bà ta không biết chuyện Liễu Miên Đường làm, lá gan lớn cỡ nào mới dám chọn con dâu như vậy vào cửa!”
Toàn thị cảm thấy lời Lục Mộ nói có ẩn ý, nhanh chóng ngồi dậy giục hỏi Lục Mộ.
Lục Mộ tự biết mình lỡ lời, chuyện trên Ngưỡng Sơn không thể nói ra được. Vì thế chỉ nói chuyện râu ria, nói là khi Miên Đường mất trí nhớ bị người ta lừa làm phu thê với người ta suốt hai năm trời.
Có điều khi nói chuyện với Lục Tiễn, huynh trưởng cũng không nói nam nhân đó là ai. Cho nên Lục Mộ cảm thấy đó chỉ là tay ăn chơi trong quân mà thôi, nên không để ý lắm, chỉ là giận thay cháu ngoại gái, cảm thấy cháu gái trong nhà bị người ta lợi dụng.
Lúc then chốt như hiện giờ, Lục Mộ lại thầm mừng khi Miên Đường có ẩn tình thế này, khó gả cho người đứng đắn tránh làm hỏng mối nhân duyên tốt của con gái Thanh Anh của mình.
Cho nên ông ta nói giảm nói tránh, chỉ kể đoạn Miên Đường bị mất trí đi đến Tây Bắc với một quân gia cho Toàn thị nghe.
Sau khi Toàn thị nghe xong, há to miệng, nửa ngày sau mới nói nên lời: “Hai người làm cữu cữu các ông cũng thật giỏi! Làm sao có thể lạc mất Miên Đường để rơi vào tình huống như thế, nếu… nếu chuyện này đồn đi ra ngoài, đừng nói là nàng không làm người được, không phải danh dự của cô nương nhà chúng ta cũng bị huỷ theo mất ư?”
Lục Mộ trừng mắt nói: “Này sao có thể trách bọn cữu cữu ta? Là nàng… Ôi, giờ cũng không biết sao nói rõ với bà, dù sao thì bà hiểu lợi hại trong đó là được rồi, dẫu có sao cũng không được nói tung lung đấy.
“Có điều chỉ với điểm này, nàng sẽ không tranh được mối nhân duyên Tô gia với Thanh Anh. Vả lại, cha Miên Đường không tốt đẹp gì, Tô phu nhân không đến mức cho con trai mình cưới con gái tội thần đâu!”
Toàn thị thoáng an tâm, hôm nay mới vội vàng chờ Miên Đường, thuận tiện tìm mối cho nàng. Dù sao thì nàng quá xinh đẹp, nếu dựa vào điểm này khiến Tô công tử hạ mũ, đến lúc đó chẳng phải người một nhà ồn ào đến khó coi sao?
Không ngờ nha đầu thôi này giở trò với bà ta, chơi trò bơ người. Không biết nếu như những chuyện xấu hổ đó của nàng để người ta biết, nàng còn có thể gả đi hay không!
Toàn thị ngượng ngùng cầm mấy quyển sổ sách, hầm hừ quay về viện của mình.
Ngày hôm sau Miên Đường có chút phiền lòng.
Có lẽ do bị Miên Đường phát hiện mọi việc nên Phạm Hổ cũng trở nên thoải mái, lúc nào cũng ở phía sau cửa đợi Phương Hiết hoặc là Bích Thảo đi ra ngoài, nhờ các nàng mang vài thứ cho Liễu tiểu thư.
Sau khi Miên Đường ân cần dạy bảo hai nha đầu lại một phen các nàng mới không dám nhận nữa. Về phần thư mỗi tháng đến một lần kia, Miên Đường cũng không nhận.
Miên Đường tự biết đời này nàng và Thôi Hành Chu không có duyên phận, chỉ là trời xui đất khiến ở chung một chỗ.
Một khi đã như vậy, trong lòng không nên có thứ tình cảm tiếc nuối gì.
Hắn thân là vương khác họ công trạng lớn lao, vô cùng tôn quý, là con rể được Thái Hậu cân nhắc chọn. Còn nàng chỉ là con gái của tội nhân, đừng nói so sánh với người đường đường là công chúa, so với nữ tử trong sạch bình thường nàng cũng không so nổi.
Có lẽ khi Thôi Hành Chu ở chung với nàng cũng có chút tình cảm, nhớ nàng mãi không quên. Nhưng kết quả có thể như thế nào? Hắn thật sự có thể làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng mà ở bên nàng chắc?
Nếu người nàng đối mặt là Thôi Cửu ở phố Bắc, nàng sẽ vô cùng tự tin mà bảo vệ đoạn nhân duyên này. Nhưng hắn lại là Hoài Dương vương Thôi Hành Chu, tình cảm hắn đối với nàng thật giả lẫn lộn, có lẽ đến hắn cũng không phân biệt được đâu là thật.
Cứ như vậy, chi bằng sớm kết thúc sạch sẽ, tránh để cả hai vương vấn không dứt được.
Nàng bế môn từ chối gặp khách*, dần dần, Phạm Hổ cũng không mang đồ tới nữa. Mặc dù Miên Đường biết bọn họ trốn ở trong góc tối nhưng không hề ra quấy rầy nàng.
*Từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.
Bích Thảo làm việc rất hiệu suất, nhiều ngày qua luôn có bà mối tới cửa hỏi thăm cháu gái ngoại của Lục gia.
Về phần Tô phu nhân kia, vốn định ở lại mấy ngày là đi nhưng không biết tại sao vì một vài việc vặt muốn ở lại thêm.
Miên Đường chạm mặt bà ở trong viện mấy lần. Lần nào Tô phu nhân cũng thân thiện hỏi thăm một vấn đề là việc kinh doanh trong tay nàng.
Sau khi nghe được việc Miên Đường chỉ thay Lục gia quản lý việc kinh doanh, với lại phụ thân nàng là tử tù của triều đình, Tô phu nhân không còn nhiệt tình như trước nữa mà quay sang yêu thích Lục Thanh Anh tiểu thư trở lại.
Song Miên Đường có lòng tốt nhắc nhở Nhị cữu mẫu Toàn thị và biểu muội Thanh Anh, nàng hy vọng nếu Nhị cữu cữu muốn đính hôn với Tô gia, đừng chỉ nghe người khác giới thiệu, phải tự mình tìm hiểu Tô gia mới được.
Bởi vì nàng cảm thấy Tô gia không giống như lời giới thiệu của Toàn lão gia, cái gì mà là gia đình đứng đắn giàu có.
Có lẽ là do làm phu thê giả với Thôi Hành Chu nên Miên Đường học được cách quan sát ra mấy thứ xấu, đồng thời cũng nhìn ra được điệu bộ diễn kịch thô thiển của mọi người. Có rất nhiều cho tiết nhỏ của hai mẹ con Tô gia kia không thể không đặt lên bàn cân.
Theo nàng thấy, so với quan quyến gà mờ như Nhị cữu mẫu cũng kẻ tám lạng người nửa cân.
Nhưng hai mẹ con Nhị cữu mẫu nghe không nghe Miên Đường khuyên bảo. Đặc biệt là Lục Thanh Anh, cho là Miên Đường không ăn được nho thì nói nho còn xanh. Muốn Tô phu nhân ghét nàng ta nên mới ở sau lưng xúi giục thế.
Thật ra Miên Đường còn có mấy chi tiết về Tô công tử nhưng không nói ra, ví dụ như gần đây nàng hay ngẫu nhiên gặp được Tô công tử ở hoa viên, gã còn đi sau lưng nàng ngâm thơ đối thơ, phô trương không chịu nổi.
Nói thật ra thì Miên Đường cho rằng mình thích nam nhân thư sinh văn vẻ lịch sự. Trước kia là Tử Du công tử, sau là Thôi Hành Chu.
Không quan tâm nhân phẩm tốt xấu của hai người nhưng cả hai đều không phải người khoe khoang, chọn người nào cũng đều là quý công tử ưu tú hơn người.
Điều khiến Miên Đường hoài nghi là chắc mắt mình mù rồi, nhưng nàng lại có cảm giác kiêu ngạo vì phẩm vị* của mình cực kỳ tuyệt vời.
*Gu.
Nhưng đến lượt Tô công này, nàng cảm thấy “văn vẻ lịch sự” hơi phá khẩu vị. Nếu không phải e ngại Tô công tử là báu vật trong lòng bàn tay của cả nhà Nhị cữu cữu, bị gã đi theo sát như thế, Miên Đường đã đá gã một cái rồi.
Dù sao thì lời nên nói nàng đã nói cho cả nhà Nhị cữu cữu nghe, nếu bọn họ nghĩ nàng phá rối thì nàng cũng không nói gì được nữa. Đành ở sau lưng nói với ông ngoại một tiếng, để lão nhân gia biết mà trấn ải cho nhà Nhị cữu cữu.
Những gì Toàn thị hấp tấp nói ngày hôm đó như là khẳng định rằng Miên Đường nhìn nhầm, xem thường người Tô gia.
Thì ra vốn dĩ Toàn thị và Tô phu nhân hẹn nhau đi Tụy Hoa lâu nếm thử da vịt giòn nổi danh Tây Châu.
Nào ngờ Tô phu nhân lại nói, cháu trai ở xa của bà cũng tới Tây Châu, cho nên Tô Miên công tử làm chủ đãi khách, muốn mở tiệc chiêu đãi biểu ca ở Tụy Hoa lâu, là tiệc nhỏ người nhà tụ tập với nhau nên đành lỡ hẹn với Toàn thị.
Toàn thị hỏi thăm thì mới biết cháu trai mà Tô phu nhân nói đến chính là một vị thừa kế hầu gia.
Nàng sớm đã nghe cha nói, Tô gia có thân thích hiển quý, có người dìu dắt, công tử Tô Miên tiền đồ vô lượng. Xem ra thế là sự thật!
Tô phu nhân chỉ tới Tây Châu du ngoạn, thế mà vị hầu gia thân thích kia cũng theo tới. Có thể thấy tình cảm biểu huynh đệ hết sức thân thiết khăng khít.
Hiện giờ Toàn thị một lòng một dạ muốn gả con gái cho Tô gia, nghiễm nhiên xem vị hầu gia kia cũng như họ hàng thân thích nhà mình.
Có điều giờ bọn họ mở tiệc ở Tụy Hoa lâu nhưng mình lại không có duyên gặp, thực sự là trong lòng không yên, bà ta nghĩ xem ngày mai tìm cớ gì cho Tô công tử dẫn vào, để Nhị phòng nhà mình cũng có thể ra mắt vị hầu gia nọ.
Có lẽ là trời cao nghe được lời cầu khấn của bà ta, lúc gần chiều, khi hai mẹ con Tô gia trở về nơi tạm trú ở Lục gia có dẫn theo một vị khách quý.
Lúc bảy tám chiếc xe ngựa có mái che ngừng ở trước cửa Lục phủ, khiến cho mọi người xung quanh phố đều ngó nhìn.
Trời đất ơi, ngay cả trên thiết bao bánh xe còn mạ vàng khảm ngọc, khiến người ta nhìn mê đến tim đập thình thịch.
Thủ vệ sai vặt chạy vào bẩm báo cho Lục Võ: “Lão… Thái gia, có khách quý đến! Tô công tử nói là Trấn Nam hầu ở Chân Châu tới chỗ chúng ta du ngoạn, nghe nói trong phủ chúng ta mới trồng một cây hàn mai trong sân nên cố ý tới cùng Tô công tử vào bái phỏng* và ngắm mai!”
*Thăm hỏi.
Lục Võ nghe xong không hoảng loạn như người gác cổng. Ông đã vào Nam ra Bắc nhiều năm, từng gặp qua nhiều quý nhân.
Lại nói, hai ngày trước nhà bọn họ mới trồng một cây hoa mai, chẳng hề khí thế như rừng mai ở ngoại ô. Vị hầu gia này háo hức đến Lục gia xem là chuyện gì đây?
Lục Võ nhíu mày, lệnh lão bộc thay quần áo cho ông, sau đó ra cửa nghênh đón.
Lúc ông chống quải trượng tới cửa, hai vợ chồng Nhị phòng đã đến từ lâu, mặt mày hớn hở, dẫn con gái mình ra cửa quỳ nghênh đón. Còn bên Đại phòng, Lục Tiễn ra ngoài làm việc không có ở nhà, chỉ có con dâu cả Thẩm thị dẫn theo Miên Đường đi từ nguyệt môn* ra, sau đó quỳ nghênh đón ở bên cửa.
*Cửa hình bán nguyệt.
Lục Võ vẫn còn ở xa, ông nhìn sang thì thấy Trấn Nam hầu lướt qua những người chờ, nhìn chằm chằm Miên Đường, dường như không nhịn được muốn đỡ nàng lên.
Còn cháu gái ngoại Miên Đường của ông thì nhanh chóng ngẩng đầu trừng mắt liếc Trấn Nam hầu, hai mắt đằng đằng sát khí, ý như là nếu y dám tiến lên trước một bước nàng sẽ liều mạng với y…
Lạ lùng hơn là cái vị đường đường là hầu gia thế mà co rúm lại, sau đó thành thật chào hỏi với Lục Mộ, rồi mời các nữ quyến miễn lễ đứng dậy.
Đúng lúc này Lục Võ đi qua, tất nhiên ông cũng phải thi lễ chào hỏi vị hầu gia này, nhưng còn chưa cúi người xuống đã được Trấn Nam hầu đỡ dậy, thân thiết lạ thường nói: “Ngài chắc là lão tiêu đầu Lục lão tiên sinh của tiêu cục Thần Uy danh tiếng lẫy lừng, tuổi tác ngài lớn như vậy, không cần đa lễ, vào trong uống trà tán gẫu thôi!”
Vị hầu gia này hơi bị tự nhiên, đúng là người thẳng thắn. Sau khi nói xong, không đợi gia chủ trả lời, y dẫn đầu sải bước đi vào trong, dẫn theo cả nhóm người đi theo y vào sảnh ngoài.
Tới sảnh chính, y và Lục Võ khách khí nhường nhau, y không chút khách sáo ngồi xuống vị trí chủ nhà, bảo nhóm người nam nữ già trẻ ngồi xuống, cứ tự nhiên đi, đừng câu nệ, đối đãi với y như bạn cũ là được.
Nhưng đại đa số người ngồi ở đây không thể nào trò chuyện thân thiết được, nhất thời đều trầm mặc xấu hổ, không biết tán gẫu cái gì với vị hầu gia đột nhiên xuất hiện này.
May mà Nhị phòng có Lục Mộ mạnh vì gạo bạo vì tiền, xu nịnh Triệu hầu gia mọi nơi mọi chốn, tán gẫu đủ thứ quả nhiên nói đến có mấy phần cảm giác tri kỷ tương phùng.
Miên Đường chỉ ngồi đó, đến khi Triệu hầu gia khen lão tiền bối Lục Võ có phúc khí, dưới gối con cháu đều là anh tài, nữ tử ai ai cũng hiền huệ thì Miên Đường đứng dậy, tỏ vẻ muốn đi thay quần áo, rời khỏi sảnh hết sức tự nhiên, nàng đi không quay lại nữa.
Nàng thật sự đúng là quay về viện mình thay y phục, sau đó đi cửa sau ngồi xe ngựa đến tiêu cục Lương Tâm.
Hai ngày nay việc kinh doanh của tiêu cục rất tốt, nhân lúc chiều nàng đi qua xem thử.
Nàng đến tiêu cục được nửa giờ thì có một chiếc xe ngựa dừng ở cửa tiêu cục.
Chỉ thấy Triệu hầu gia vốn nên ở Lục gia phe phẩy quạt xếp mùa đông đi vào tiêu cục.
Miên Đường đang gõ bàn tính, thấy y đi vào, nàng thở dài một hơi, sau đó đi vòng ra quầy hàng, hành lễ với Triệu hầu gia, hỏi y có hàng hóa gì muốn vận chuyển.
Giờ Triệu gia mới rảnh rỗi tâm sự với Miên Đường, gấp không chờ nổi nói: “Liễu tiểu thư còn giận ta à? Lúc trước ta bị Thôi Cửu kia ép nói dối, chớ có trách ta. Lần này ta đi Tây Bắc, biết tiểu thư đã đi rồi nên vội vã đuổi theo xin lỗi…”
Miên Đường cụp mi rũ mắt, trầm giọng nói: “Vừa rồi trong phủ là lần đầu tiên ta gặp hầu gia, còn cái người Thôi Cửu gia ngài nói ta không quen, ngài đây hà tất xin lỗi phận bá tánh như ta? Đúng là khó hiểu.”
Triệu gia lập tức bừng tỉnh: “Đúng đúng, trước đây ta chưa từng gặp tiểu thư… Không đúng, tiểu thư có còn nhớ, tiểu thư đã từng đến chỗ ta hỏi về thuốc thang không? Nếu tiểu thư không nhớ gì cả, giả vờ không biết ta, ta không đồng ý…”
Triệu Tuyền cũng là người nhạy bén, một hai phải nhắn cho Miên Đường “nhớ” đến tình bạn cũ của bọn họ. Lấy cớ Miên Đường từng hỏi y về phương thuốc là hoàn hảo. Vừa không làm cô nương người ta mất danh dự, vừa để hai người quen biết nhau một cách hợp lý.
Miên Đường thấy bộ dáng cò kè mặc cả của Triệu Tuyền đúng là thiếu đòn.
Bây giờ nàng đã biết, có thể trở thành bạn thân của Hoài Dương vương, chắc chắn không phải người thường, hóa ra Triệu lang trung phong lưu lang thang hương dã chính là Trấn Nam hầu.
Nàng chỉ là một bách tính bình thường, lâu lâu phải tiếp xúc với nam tử vương hầu này nọ đúng là giết người mà!
Mới vừa rồi ở Lục phủ chợt thấy y xuống xe ngựa, liều lĩnh đi tới chỗ mình, Miên Đường vã cả mồ hôi lạnh.
Không phải nàng sợ thanh danh mình bị ảnh hưởng mà những chuyện hoang đường kia có thể sẽ ảnh hưởng đến danh dự của các cô nương ở Lục gia.
May mà Triệu Tuyền kịp thời thu chân lại, tránh cho nàng phải giải thích cho người nhà nữa. Hiện tại Triệu Tuyền không chịu buông tha, một hai phải ghép hai người thành bạn cũ, nếu không thuận theo ý y, không biết vị hầu gia lang thang này lại muốn làm chuyện xấu gì.
Vì thế Miên Đường bất đắc dĩ ngẩng đầu, liếc nhìn Triệu Tuyền nói: “Ồ, ngài nhắc lại ta mới nhớ ra, hình như lúc lên đường bị cảm mạo được ngài kê thuốc cho… Chẳng qua ta không biết ngài là Trấn Nam hầu ở Chân Châu, trước kia có nhiều chỗ đắc tội, mong hầu gia thứ lỗi.”
Thấy cuối cùng Miên Đường cũng nhận người quen, Triệu Tuyền được đằng chân lân đằng đầu, hạ giọng nói: “Thế hai ta không ai trách ai được đúng không?”
Miên Đường cảm thấy tuy Thôi Hành Chu hay nói xấu Triệu Tuyền với nàng nhưng về cái miệng ăn nói không nghiêm túc của Triệu Tuyền thì chính xác đến không thể nghi ngờ.
Cho nên nàng phớt lờ giọng điệu quen thuộc đó giờ của Triệu Tuyền, khách sáo hỏi: “Xin hỏi, ngài tới đây là muốn vận chuyển hàng hóa à?”
Triệu Tuyền đã quen tính cách lạnh lùng của Liễu Miên Đường nên cũng không để bụng.
Sau cái lần y hồi phủ, bận rộn xử lý mấy chuyện dơ bẩn trong phủ. Y và vị chính thê Phật đường đã lâu chưa ngủ chung phòng thế mà nàng ta lại thai nghén vô lý.
Bị Triệu Tuyền chạy trở về làm rõ nội tình, lão hầu phu nhân tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu, vội vàng gọi người canh chừng con dâu rồi viết thư cho cha nàng ta là Đô Sát Viện ngự sử, muốn một lời rõ ràng.
Cuối cùng Triệu Tuyền cũng làm cho ra lẽ được, tại sao trước khi thành hôn thê tử mình làm ầm ĩ muốn xuất gia, sau khi thành hôn cũng một lòng lễ Phật, hóa ra nàng ta xem kịch nhiều, thế mà có con riêng với quản gia trong phủ mình, sau khi thành hôn vẫn chưa cắt đứt. Khi gả lại đây, bởi vì trong lòng nàng ta có người nên lấy việc Phật làm cớ, cố ý lãnh đạm với mình.
Hiện giờ nàng ta mang thai nghiệt chủng, vốn định sinh lén đưa ra ngoài nuôi. Không ngờ bị nha hoàn của mình nói ra ngoài để cho mẹ chồng biết.
Hai nhà đều sĩ diện, giờ đã có chuyện, ai cũng không thể mất mặt như vậy được. Nghiệt chủng trong bụng quá lớn, không phá được.
Vì thế nhạc phụ Triệu Tuyền đưa con gái hồi phủ, chờ đủ tháng tuyên bố ra ngoài rằng đứa nhỏ bị cuống rốn quấn cổ, khó sinh mà chết. Lại tìm cớ để hai nhà hòa ly, lặng lẽ hòa ly là xong.
Cho nên bây giờ mặc dù Triệu Tuyền mang tiếng đã thành hôn nhưng nội tâm lại vô cùng tự do.
Đợi y hưu vợ trước, sau đó lấy được lục quan muốn cưới ai thì cưới! Tuy Liễu Miên Đường không thể làm chính thê nhưng làm thiếp thì dư dả.
Muốn giai nhân vui thì phải có quà gặp mặt, Triệu Tuyền nghĩ vậy.
Vì thế thấy Miên Đường ngồi lại quầy gõ bàn tính, Triệu hầu gia lệnh gã sai vặt cầm hộp gấm to tới, lấy bình sứ bịt kín ở bên trong ra nói: “Ta vẫn luôn nghĩ về vết thương ở tay chân tiểu thư nên tìm phương thuốc cổ truyền. Có điều phương thuốc có ưng cốt hoa cực kỳ khó tìm. Ta phải tốn rất nhiều mới điều phối ra được. Sau khi tiểu thư về, mỗi ngày bôi vết thương một lần, nếu gân tay gân chân thì hợp thuốc thì dùng tiếp là có thể hồi phục như ban đầu…”
Y vừa nói xong, Miên Đường không tin ngẩng đầu nhìn y: “Ngài nói thật chứ?”
Triệu Tuyền vỗ ngực nói: “Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể lừa gạt người khác được?”
Miên Đường nhìn bình sứ ―― đối với nàng mà nói, tay chân có thể hồi phục như lúc ban đầu đúng là quá hấp dẫn.
“Bao nhiêu tiền? Ta trả cho ngươi.” Miên Đường suy nghĩ nói.
Triệu Tuyền không vui nói: “Tiểu thư thật sự xem ta là lang trung bán dược? Như này đi, coi như ta đáp lễ việc lúc trước ta lừa tiểu thư, tiểu thư đừng giận ta nữa được không?”
Liễu Miên Đường suy nghĩ một chút, nàng không trả lời mà lại hỏi một vấn đề khác: “Triệu hầu gia thật sự là thân thích của Tô công tử?”
Triệu Tuyền nghiêng đầu suy nghĩ, không phải trí nhớ y kém mà do bình thường không hiểu sao có nhiều người đến nhận thân với y quá. Cái gì mà chú cháu họ, vừa ra khỏi cửa nhiều đến vấp chân.
Hình như y không có quan hệ huyết thống gì với Tô gia thật, y quen Tô công tử trong một buổi trà yến, sau đó nửa đùa nửa thật trở thành biểu huynh đệ.
Lần này y tới Tây Châu là đặc biệt tới thăm Miên Đường. Nào ngờ ngẫu nhiên gặp được Tô công tử trên phố. Gã niềm nở vịn vào giao tình với hầu gia, mà khi Triệu hầu gia nghe nói gã đang ở nhờ Lục phủ thì có ý đồ riêng, muốn mượn đó làm thân với Lục gia.
Vì thế nhóm họ hàng thân thích này ăn nhịp với nhau như thế.
Miên Đường nghe vậy nhíu mày nói: “Nếu đã không phải thân thích, hẳn hầu gia nên nói rõ ràng, nếu không để người khác lấy tên tuổi ngài ra làm chuyện gì đó, chẳng phải là làm bẩn thanh danh của phủ ngài?”
Triệu Tuyền gật đầu thật mạnh: “Bình thường ta làm việc hoang đường, bởi vì không có người hiểu chuyện quản ta, có điều lời Liễu tiểu thư nói tất nhiên ta sẽ nhớ kỹ trong lòng. Nếu tiểu thư quản ta nhiều hơn, ta thay mặt toàn bộ hầu phủ cảm ơn Liễu tiểu thư!”
Người nọ đúng là có bệnh, nếu ong nhiều như vậy sao còn muốn tắm ở đó? Hắn nói bị ong chích mấy lần, không biết có nghiêm trọng không…
Miên Đường nhận thấy trong lúc lơ đãng khóe miệng mình nhếch lên, trong lòng rùng mình, vội vàng thu ý cười lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, bỏ thư vào lò sưởi đốt.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Còn đóa hoa phong dao khô, Miên Đường vốn định bỏ vào lò luôn nhưng ngẫm lại thì nàng kẹp trong quyển sách hằng ngày hay đọc. Mùi hoa đó rất nồng, kẹp vào trang sách cho thơm.
Lăn qua lăn lại cơn lười cũng giảm bớt, Miên Đường chải đầu, chuẩn bị ăn cơm rồi thay quần áo.
Nàng dậy muộn cho nên ăn sáng không đúng giờ. Ngoại trừ một nồi cháo ngoại còn có thêm một đĩa gan nhạn son. Xem ra cuối cùng Phạm Hổ vẫn nghĩ cách nhét tuyết nhạn vào bếp Lục phủ.
Miên Đường không muốn ăn nhưng nghĩ không thể lãng phí thức ăn được, cuối cùng vẫn gắp một đũa, có điều sau khi ăn vào miệng cũng không nhớ có vị thơm ngon như thế nào.
Sau khi ăn vội bát cháo, Miên Đường muốn đến phòng thu chi kiểm tra sổ sách.
Đi được nửa đường, đúng lúc nhị cữu mẫu Toàn thị cũng phải đến phòng thu chi kiểm tra đối chiếu chi tiêu, vừa hay đi cùng đường với Miên Đường.
Miên Đường thấy Nhị cữu mẫu bị lạnh đến mặt đỏ ửng, giống như bị đóng băng ở trong vườn rất lâu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhị cữu mẫu nói “Khéo thế”, Miên Đường cũng không thể hỏi Nhị cữu mẫu là có phải bà ta cố tình đợi mình ở đây từ sáng sớm không.
Đường đến phòng thu chi không tính là dài nhưng có vẻ Toàn thị vẫn chưa hỏi xong. Đầu tiên là hỏi lần này Miên Đường đến phòng thu chi làm gì.
Miên Đường nói giảm nói tránh, chỉ nói là giúp ông ngoại xem các khoản chi mấy năm nay của nhóm nguyên lão, thay lão nhân gia cộng lại chút.
Sau đó Toàn thị lại hàm súc hỏi Miên Đường muốn tìm nhà chồng như thế nào. Bà ta có người cháu bà con xa, trong nhà tính là giàu có, làm người cũng thành thật đáng tin cậy, chẳng qua có một thê tử đã mất cho nên vợ kế có phải là xử nữ không hắn ta cũng không ngại. Có điều vẫn chưa tìm được ai vừa ý, nếu Miên Đường đồng ý, bà ta có thể nói chuyện với cha chồng.
Miên Đường nghe thế quay đầu lại liếc Nhị một cái.
Toàn thị cười mỉm nhìn lại nàng, chỉ là ánh mắt dường như có thâm ý khác. Miên Đường không ngại Nhị cữu mẫu biết chuyện mình đã gả chồng ở Tây Bắc nhưng việc Nhị cữu mẫu lấy lời này ra nói mình có chút buồn cười.
Vì thế, nàng không nhịn được cười đến lạc giọng nói: “Cảm ơn Nhị cữu mẫu suy nghĩ cho ta, chọn cho ta một người hợp như vậy nhưng ta không muốn gả chồng sớm… Ta đến phòng thu chi để kiểm tra sổ sách, Nhị cữu mẫu làm gì thì làm đi…”
Nói xong, nàng cất bước vào buồng trong phòng thu chi, trên bàn nhỏ buồng trong đã dọn sổ sách ra chờ Miên Đường xem.
Toàn thị thấy Miên Đường đi vào buồng trong không thèm ngoái đầu lại lập tức thả lỏng mặt, mặt mày không vui. Bà ta đang nói chuyện đàng hoàng với nha đầu này thế mà nha đầu chết tiệt đó lại đi mất!
Hơn nữa rõ ràng là Nhị phòng chưởng gia, giờ cha chồng lại mở miệng giao việc chi tiêu bên ngoài phủ cho Miên Đường quản lý, này là chuyện gì chứ!
Điểm chết người chính là hôm qua khi đi chùa dâng hương, sau đó Đại phòng Thẩm thị cũng đi. Tô phu nhân cứ hỏi thăm Liễu Miên Đường với Thẩm thị, làm Toàn thị nghe mà bực mình.
Bởi vì lúc trước khi Tô gia tới tìm mình là do được cha bà ta nhờ cậy mang theo chiếc rương cho Toàn thị, lúc này mới ở lại đây mấy ngày.
Lúc trước cha bà ta không nói chuyện hứa hôn với Tô gia, mặc dù có nói phong phanh, tiếp theo phải xem khi Tô gia tới Tây Châu du ngoạn, con gái Toàn thị có bản lĩnh bắt được Tô gia hay không.
Nói thì cũng không có chết chóc gì nhưng nếu Tô phu nhân thay đàn đổi dây, nhìn trúng Miên Đường thì đó là chuyện gì chứ!
Đêm hôm qua, Toàn thị gấp đến độ nói chuyện về Tô phu nhân với trượng phu Lục Mộ. Thế nhưng Lục Mộ lại không để tâm, lẩm bẩm nói: “Đó là do bà ta không biết chuyện Liễu Miên Đường làm, lá gan lớn cỡ nào mới dám chọn con dâu như vậy vào cửa!”
Toàn thị cảm thấy lời Lục Mộ nói có ẩn ý, nhanh chóng ngồi dậy giục hỏi Lục Mộ.
Lục Mộ tự biết mình lỡ lời, chuyện trên Ngưỡng Sơn không thể nói ra được. Vì thế chỉ nói chuyện râu ria, nói là khi Miên Đường mất trí nhớ bị người ta lừa làm phu thê với người ta suốt hai năm trời.
Có điều khi nói chuyện với Lục Tiễn, huynh trưởng cũng không nói nam nhân đó là ai. Cho nên Lục Mộ cảm thấy đó chỉ là tay ăn chơi trong quân mà thôi, nên không để ý lắm, chỉ là giận thay cháu ngoại gái, cảm thấy cháu gái trong nhà bị người ta lợi dụng.
Lúc then chốt như hiện giờ, Lục Mộ lại thầm mừng khi Miên Đường có ẩn tình thế này, khó gả cho người đứng đắn tránh làm hỏng mối nhân duyên tốt của con gái Thanh Anh của mình.
Cho nên ông ta nói giảm nói tránh, chỉ kể đoạn Miên Đường bị mất trí đi đến Tây Bắc với một quân gia cho Toàn thị nghe.
Sau khi Toàn thị nghe xong, há to miệng, nửa ngày sau mới nói nên lời: “Hai người làm cữu cữu các ông cũng thật giỏi! Làm sao có thể lạc mất Miên Đường để rơi vào tình huống như thế, nếu… nếu chuyện này đồn đi ra ngoài, đừng nói là nàng không làm người được, không phải danh dự của cô nương nhà chúng ta cũng bị huỷ theo mất ư?”
Lục Mộ trừng mắt nói: “Này sao có thể trách bọn cữu cữu ta? Là nàng… Ôi, giờ cũng không biết sao nói rõ với bà, dù sao thì bà hiểu lợi hại trong đó là được rồi, dẫu có sao cũng không được nói tung lung đấy.
“Có điều chỉ với điểm này, nàng sẽ không tranh được mối nhân duyên Tô gia với Thanh Anh. Vả lại, cha Miên Đường không tốt đẹp gì, Tô phu nhân không đến mức cho con trai mình cưới con gái tội thần đâu!”
Toàn thị thoáng an tâm, hôm nay mới vội vàng chờ Miên Đường, thuận tiện tìm mối cho nàng. Dù sao thì nàng quá xinh đẹp, nếu dựa vào điểm này khiến Tô công tử hạ mũ, đến lúc đó chẳng phải người một nhà ồn ào đến khó coi sao?
Không ngờ nha đầu thôi này giở trò với bà ta, chơi trò bơ người. Không biết nếu như những chuyện xấu hổ đó của nàng để người ta biết, nàng còn có thể gả đi hay không!
Toàn thị ngượng ngùng cầm mấy quyển sổ sách, hầm hừ quay về viện của mình.
Ngày hôm sau Miên Đường có chút phiền lòng.
Có lẽ do bị Miên Đường phát hiện mọi việc nên Phạm Hổ cũng trở nên thoải mái, lúc nào cũng ở phía sau cửa đợi Phương Hiết hoặc là Bích Thảo đi ra ngoài, nhờ các nàng mang vài thứ cho Liễu tiểu thư.
Sau khi Miên Đường ân cần dạy bảo hai nha đầu lại một phen các nàng mới không dám nhận nữa. Về phần thư mỗi tháng đến một lần kia, Miên Đường cũng không nhận.
Miên Đường tự biết đời này nàng và Thôi Hành Chu không có duyên phận, chỉ là trời xui đất khiến ở chung một chỗ.
Một khi đã như vậy, trong lòng không nên có thứ tình cảm tiếc nuối gì.
Hắn thân là vương khác họ công trạng lớn lao, vô cùng tôn quý, là con rể được Thái Hậu cân nhắc chọn. Còn nàng chỉ là con gái của tội nhân, đừng nói so sánh với người đường đường là công chúa, so với nữ tử trong sạch bình thường nàng cũng không so nổi.
Có lẽ khi Thôi Hành Chu ở chung với nàng cũng có chút tình cảm, nhớ nàng mãi không quên. Nhưng kết quả có thể như thế nào? Hắn thật sự có thể làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng mà ở bên nàng chắc?
Nếu người nàng đối mặt là Thôi Cửu ở phố Bắc, nàng sẽ vô cùng tự tin mà bảo vệ đoạn nhân duyên này. Nhưng hắn lại là Hoài Dương vương Thôi Hành Chu, tình cảm hắn đối với nàng thật giả lẫn lộn, có lẽ đến hắn cũng không phân biệt được đâu là thật.
Cứ như vậy, chi bằng sớm kết thúc sạch sẽ, tránh để cả hai vương vấn không dứt được.
Nàng bế môn từ chối gặp khách*, dần dần, Phạm Hổ cũng không mang đồ tới nữa. Mặc dù Miên Đường biết bọn họ trốn ở trong góc tối nhưng không hề ra quấy rầy nàng.
*Từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.
Bích Thảo làm việc rất hiệu suất, nhiều ngày qua luôn có bà mối tới cửa hỏi thăm cháu gái ngoại của Lục gia.
Về phần Tô phu nhân kia, vốn định ở lại mấy ngày là đi nhưng không biết tại sao vì một vài việc vặt muốn ở lại thêm.
Miên Đường chạm mặt bà ở trong viện mấy lần. Lần nào Tô phu nhân cũng thân thiện hỏi thăm một vấn đề là việc kinh doanh trong tay nàng.
Sau khi nghe được việc Miên Đường chỉ thay Lục gia quản lý việc kinh doanh, với lại phụ thân nàng là tử tù của triều đình, Tô phu nhân không còn nhiệt tình như trước nữa mà quay sang yêu thích Lục Thanh Anh tiểu thư trở lại.
Song Miên Đường có lòng tốt nhắc nhở Nhị cữu mẫu Toàn thị và biểu muội Thanh Anh, nàng hy vọng nếu Nhị cữu cữu muốn đính hôn với Tô gia, đừng chỉ nghe người khác giới thiệu, phải tự mình tìm hiểu Tô gia mới được.
Bởi vì nàng cảm thấy Tô gia không giống như lời giới thiệu của Toàn lão gia, cái gì mà là gia đình đứng đắn giàu có.
Có lẽ là do làm phu thê giả với Thôi Hành Chu nên Miên Đường học được cách quan sát ra mấy thứ xấu, đồng thời cũng nhìn ra được điệu bộ diễn kịch thô thiển của mọi người. Có rất nhiều cho tiết nhỏ của hai mẹ con Tô gia kia không thể không đặt lên bàn cân.
Theo nàng thấy, so với quan quyến gà mờ như Nhị cữu mẫu cũng kẻ tám lạng người nửa cân.
Nhưng hai mẹ con Nhị cữu mẫu nghe không nghe Miên Đường khuyên bảo. Đặc biệt là Lục Thanh Anh, cho là Miên Đường không ăn được nho thì nói nho còn xanh. Muốn Tô phu nhân ghét nàng ta nên mới ở sau lưng xúi giục thế.
Thật ra Miên Đường còn có mấy chi tiết về Tô công tử nhưng không nói ra, ví dụ như gần đây nàng hay ngẫu nhiên gặp được Tô công tử ở hoa viên, gã còn đi sau lưng nàng ngâm thơ đối thơ, phô trương không chịu nổi.
Nói thật ra thì Miên Đường cho rằng mình thích nam nhân thư sinh văn vẻ lịch sự. Trước kia là Tử Du công tử, sau là Thôi Hành Chu.
Không quan tâm nhân phẩm tốt xấu của hai người nhưng cả hai đều không phải người khoe khoang, chọn người nào cũng đều là quý công tử ưu tú hơn người.
Điều khiến Miên Đường hoài nghi là chắc mắt mình mù rồi, nhưng nàng lại có cảm giác kiêu ngạo vì phẩm vị* của mình cực kỳ tuyệt vời.
*Gu.
Nhưng đến lượt Tô công này, nàng cảm thấy “văn vẻ lịch sự” hơi phá khẩu vị. Nếu không phải e ngại Tô công tử là báu vật trong lòng bàn tay của cả nhà Nhị cữu cữu, bị gã đi theo sát như thế, Miên Đường đã đá gã một cái rồi.
Dù sao thì lời nên nói nàng đã nói cho cả nhà Nhị cữu cữu nghe, nếu bọn họ nghĩ nàng phá rối thì nàng cũng không nói gì được nữa. Đành ở sau lưng nói với ông ngoại một tiếng, để lão nhân gia biết mà trấn ải cho nhà Nhị cữu cữu.
Những gì Toàn thị hấp tấp nói ngày hôm đó như là khẳng định rằng Miên Đường nhìn nhầm, xem thường người Tô gia.
Thì ra vốn dĩ Toàn thị và Tô phu nhân hẹn nhau đi Tụy Hoa lâu nếm thử da vịt giòn nổi danh Tây Châu.
Nào ngờ Tô phu nhân lại nói, cháu trai ở xa của bà cũng tới Tây Châu, cho nên Tô Miên công tử làm chủ đãi khách, muốn mở tiệc chiêu đãi biểu ca ở Tụy Hoa lâu, là tiệc nhỏ người nhà tụ tập với nhau nên đành lỡ hẹn với Toàn thị.
Toàn thị hỏi thăm thì mới biết cháu trai mà Tô phu nhân nói đến chính là một vị thừa kế hầu gia.
Nàng sớm đã nghe cha nói, Tô gia có thân thích hiển quý, có người dìu dắt, công tử Tô Miên tiền đồ vô lượng. Xem ra thế là sự thật!
Tô phu nhân chỉ tới Tây Châu du ngoạn, thế mà vị hầu gia thân thích kia cũng theo tới. Có thể thấy tình cảm biểu huynh đệ hết sức thân thiết khăng khít.
Hiện giờ Toàn thị một lòng một dạ muốn gả con gái cho Tô gia, nghiễm nhiên xem vị hầu gia kia cũng như họ hàng thân thích nhà mình.
Có điều giờ bọn họ mở tiệc ở Tụy Hoa lâu nhưng mình lại không có duyên gặp, thực sự là trong lòng không yên, bà ta nghĩ xem ngày mai tìm cớ gì cho Tô công tử dẫn vào, để Nhị phòng nhà mình cũng có thể ra mắt vị hầu gia nọ.
Có lẽ là trời cao nghe được lời cầu khấn của bà ta, lúc gần chiều, khi hai mẹ con Tô gia trở về nơi tạm trú ở Lục gia có dẫn theo một vị khách quý.
Lúc bảy tám chiếc xe ngựa có mái che ngừng ở trước cửa Lục phủ, khiến cho mọi người xung quanh phố đều ngó nhìn.
Trời đất ơi, ngay cả trên thiết bao bánh xe còn mạ vàng khảm ngọc, khiến người ta nhìn mê đến tim đập thình thịch.
Thủ vệ sai vặt chạy vào bẩm báo cho Lục Võ: “Lão… Thái gia, có khách quý đến! Tô công tử nói là Trấn Nam hầu ở Chân Châu tới chỗ chúng ta du ngoạn, nghe nói trong phủ chúng ta mới trồng một cây hàn mai trong sân nên cố ý tới cùng Tô công tử vào bái phỏng* và ngắm mai!”
*Thăm hỏi.
Lục Võ nghe xong không hoảng loạn như người gác cổng. Ông đã vào Nam ra Bắc nhiều năm, từng gặp qua nhiều quý nhân.
Lại nói, hai ngày trước nhà bọn họ mới trồng một cây hoa mai, chẳng hề khí thế như rừng mai ở ngoại ô. Vị hầu gia này háo hức đến Lục gia xem là chuyện gì đây?
Lục Võ nhíu mày, lệnh lão bộc thay quần áo cho ông, sau đó ra cửa nghênh đón.
Lúc ông chống quải trượng tới cửa, hai vợ chồng Nhị phòng đã đến từ lâu, mặt mày hớn hở, dẫn con gái mình ra cửa quỳ nghênh đón. Còn bên Đại phòng, Lục Tiễn ra ngoài làm việc không có ở nhà, chỉ có con dâu cả Thẩm thị dẫn theo Miên Đường đi từ nguyệt môn* ra, sau đó quỳ nghênh đón ở bên cửa.
*Cửa hình bán nguyệt.
Lục Võ vẫn còn ở xa, ông nhìn sang thì thấy Trấn Nam hầu lướt qua những người chờ, nhìn chằm chằm Miên Đường, dường như không nhịn được muốn đỡ nàng lên.
Còn cháu gái ngoại Miên Đường của ông thì nhanh chóng ngẩng đầu trừng mắt liếc Trấn Nam hầu, hai mắt đằng đằng sát khí, ý như là nếu y dám tiến lên trước một bước nàng sẽ liều mạng với y…
Lạ lùng hơn là cái vị đường đường là hầu gia thế mà co rúm lại, sau đó thành thật chào hỏi với Lục Mộ, rồi mời các nữ quyến miễn lễ đứng dậy.
Đúng lúc này Lục Võ đi qua, tất nhiên ông cũng phải thi lễ chào hỏi vị hầu gia này, nhưng còn chưa cúi người xuống đã được Trấn Nam hầu đỡ dậy, thân thiết lạ thường nói: “Ngài chắc là lão tiêu đầu Lục lão tiên sinh của tiêu cục Thần Uy danh tiếng lẫy lừng, tuổi tác ngài lớn như vậy, không cần đa lễ, vào trong uống trà tán gẫu thôi!”
Vị hầu gia này hơi bị tự nhiên, đúng là người thẳng thắn. Sau khi nói xong, không đợi gia chủ trả lời, y dẫn đầu sải bước đi vào trong, dẫn theo cả nhóm người đi theo y vào sảnh ngoài.
Tới sảnh chính, y và Lục Võ khách khí nhường nhau, y không chút khách sáo ngồi xuống vị trí chủ nhà, bảo nhóm người nam nữ già trẻ ngồi xuống, cứ tự nhiên đi, đừng câu nệ, đối đãi với y như bạn cũ là được.
Nhưng đại đa số người ngồi ở đây không thể nào trò chuyện thân thiết được, nhất thời đều trầm mặc xấu hổ, không biết tán gẫu cái gì với vị hầu gia đột nhiên xuất hiện này.
May mà Nhị phòng có Lục Mộ mạnh vì gạo bạo vì tiền, xu nịnh Triệu hầu gia mọi nơi mọi chốn, tán gẫu đủ thứ quả nhiên nói đến có mấy phần cảm giác tri kỷ tương phùng.
Miên Đường chỉ ngồi đó, đến khi Triệu hầu gia khen lão tiền bối Lục Võ có phúc khí, dưới gối con cháu đều là anh tài, nữ tử ai ai cũng hiền huệ thì Miên Đường đứng dậy, tỏ vẻ muốn đi thay quần áo, rời khỏi sảnh hết sức tự nhiên, nàng đi không quay lại nữa.
Nàng thật sự đúng là quay về viện mình thay y phục, sau đó đi cửa sau ngồi xe ngựa đến tiêu cục Lương Tâm.
Hai ngày nay việc kinh doanh của tiêu cục rất tốt, nhân lúc chiều nàng đi qua xem thử.
Nàng đến tiêu cục được nửa giờ thì có một chiếc xe ngựa dừng ở cửa tiêu cục.
Chỉ thấy Triệu hầu gia vốn nên ở Lục gia phe phẩy quạt xếp mùa đông đi vào tiêu cục.
Miên Đường đang gõ bàn tính, thấy y đi vào, nàng thở dài một hơi, sau đó đi vòng ra quầy hàng, hành lễ với Triệu hầu gia, hỏi y có hàng hóa gì muốn vận chuyển.
Giờ Triệu gia mới rảnh rỗi tâm sự với Miên Đường, gấp không chờ nổi nói: “Liễu tiểu thư còn giận ta à? Lúc trước ta bị Thôi Cửu kia ép nói dối, chớ có trách ta. Lần này ta đi Tây Bắc, biết tiểu thư đã đi rồi nên vội vã đuổi theo xin lỗi…”
Miên Đường cụp mi rũ mắt, trầm giọng nói: “Vừa rồi trong phủ là lần đầu tiên ta gặp hầu gia, còn cái người Thôi Cửu gia ngài nói ta không quen, ngài đây hà tất xin lỗi phận bá tánh như ta? Đúng là khó hiểu.”
Triệu gia lập tức bừng tỉnh: “Đúng đúng, trước đây ta chưa từng gặp tiểu thư… Không đúng, tiểu thư có còn nhớ, tiểu thư đã từng đến chỗ ta hỏi về thuốc thang không? Nếu tiểu thư không nhớ gì cả, giả vờ không biết ta, ta không đồng ý…”
Triệu Tuyền cũng là người nhạy bén, một hai phải nhắn cho Miên Đường “nhớ” đến tình bạn cũ của bọn họ. Lấy cớ Miên Đường từng hỏi y về phương thuốc là hoàn hảo. Vừa không làm cô nương người ta mất danh dự, vừa để hai người quen biết nhau một cách hợp lý.
Miên Đường thấy bộ dáng cò kè mặc cả của Triệu Tuyền đúng là thiếu đòn.
Bây giờ nàng đã biết, có thể trở thành bạn thân của Hoài Dương vương, chắc chắn không phải người thường, hóa ra Triệu lang trung phong lưu lang thang hương dã chính là Trấn Nam hầu.
Nàng chỉ là một bách tính bình thường, lâu lâu phải tiếp xúc với nam tử vương hầu này nọ đúng là giết người mà!
Mới vừa rồi ở Lục phủ chợt thấy y xuống xe ngựa, liều lĩnh đi tới chỗ mình, Miên Đường vã cả mồ hôi lạnh.
Không phải nàng sợ thanh danh mình bị ảnh hưởng mà những chuyện hoang đường kia có thể sẽ ảnh hưởng đến danh dự của các cô nương ở Lục gia.
May mà Triệu Tuyền kịp thời thu chân lại, tránh cho nàng phải giải thích cho người nhà nữa. Hiện tại Triệu Tuyền không chịu buông tha, một hai phải ghép hai người thành bạn cũ, nếu không thuận theo ý y, không biết vị hầu gia lang thang này lại muốn làm chuyện xấu gì.
Vì thế Miên Đường bất đắc dĩ ngẩng đầu, liếc nhìn Triệu Tuyền nói: “Ồ, ngài nhắc lại ta mới nhớ ra, hình như lúc lên đường bị cảm mạo được ngài kê thuốc cho… Chẳng qua ta không biết ngài là Trấn Nam hầu ở Chân Châu, trước kia có nhiều chỗ đắc tội, mong hầu gia thứ lỗi.”
Thấy cuối cùng Miên Đường cũng nhận người quen, Triệu Tuyền được đằng chân lân đằng đầu, hạ giọng nói: “Thế hai ta không ai trách ai được đúng không?”
Miên Đường cảm thấy tuy Thôi Hành Chu hay nói xấu Triệu Tuyền với nàng nhưng về cái miệng ăn nói không nghiêm túc của Triệu Tuyền thì chính xác đến không thể nghi ngờ.
Cho nên nàng phớt lờ giọng điệu quen thuộc đó giờ của Triệu Tuyền, khách sáo hỏi: “Xin hỏi, ngài tới đây là muốn vận chuyển hàng hóa à?”
Triệu Tuyền đã quen tính cách lạnh lùng của Liễu Miên Đường nên cũng không để bụng.
Sau cái lần y hồi phủ, bận rộn xử lý mấy chuyện dơ bẩn trong phủ. Y và vị chính thê Phật đường đã lâu chưa ngủ chung phòng thế mà nàng ta lại thai nghén vô lý.
Bị Triệu Tuyền chạy trở về làm rõ nội tình, lão hầu phu nhân tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu, vội vàng gọi người canh chừng con dâu rồi viết thư cho cha nàng ta là Đô Sát Viện ngự sử, muốn một lời rõ ràng.
Cuối cùng Triệu Tuyền cũng làm cho ra lẽ được, tại sao trước khi thành hôn thê tử mình làm ầm ĩ muốn xuất gia, sau khi thành hôn cũng một lòng lễ Phật, hóa ra nàng ta xem kịch nhiều, thế mà có con riêng với quản gia trong phủ mình, sau khi thành hôn vẫn chưa cắt đứt. Khi gả lại đây, bởi vì trong lòng nàng ta có người nên lấy việc Phật làm cớ, cố ý lãnh đạm với mình.
Hiện giờ nàng ta mang thai nghiệt chủng, vốn định sinh lén đưa ra ngoài nuôi. Không ngờ bị nha hoàn của mình nói ra ngoài để cho mẹ chồng biết.
Hai nhà đều sĩ diện, giờ đã có chuyện, ai cũng không thể mất mặt như vậy được. Nghiệt chủng trong bụng quá lớn, không phá được.
Vì thế nhạc phụ Triệu Tuyền đưa con gái hồi phủ, chờ đủ tháng tuyên bố ra ngoài rằng đứa nhỏ bị cuống rốn quấn cổ, khó sinh mà chết. Lại tìm cớ để hai nhà hòa ly, lặng lẽ hòa ly là xong.
Cho nên bây giờ mặc dù Triệu Tuyền mang tiếng đã thành hôn nhưng nội tâm lại vô cùng tự do.
Đợi y hưu vợ trước, sau đó lấy được lục quan muốn cưới ai thì cưới! Tuy Liễu Miên Đường không thể làm chính thê nhưng làm thiếp thì dư dả.
Muốn giai nhân vui thì phải có quà gặp mặt, Triệu Tuyền nghĩ vậy.
Vì thế thấy Miên Đường ngồi lại quầy gõ bàn tính, Triệu hầu gia lệnh gã sai vặt cầm hộp gấm to tới, lấy bình sứ bịt kín ở bên trong ra nói: “Ta vẫn luôn nghĩ về vết thương ở tay chân tiểu thư nên tìm phương thuốc cổ truyền. Có điều phương thuốc có ưng cốt hoa cực kỳ khó tìm. Ta phải tốn rất nhiều mới điều phối ra được. Sau khi tiểu thư về, mỗi ngày bôi vết thương một lần, nếu gân tay gân chân thì hợp thuốc thì dùng tiếp là có thể hồi phục như ban đầu…”
Y vừa nói xong, Miên Đường không tin ngẩng đầu nhìn y: “Ngài nói thật chứ?”
Triệu Tuyền vỗ ngực nói: “Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể lừa gạt người khác được?”
Miên Đường nhìn bình sứ ―― đối với nàng mà nói, tay chân có thể hồi phục như lúc ban đầu đúng là quá hấp dẫn.
“Bao nhiêu tiền? Ta trả cho ngươi.” Miên Đường suy nghĩ nói.
Triệu Tuyền không vui nói: “Tiểu thư thật sự xem ta là lang trung bán dược? Như này đi, coi như ta đáp lễ việc lúc trước ta lừa tiểu thư, tiểu thư đừng giận ta nữa được không?”
Liễu Miên Đường suy nghĩ một chút, nàng không trả lời mà lại hỏi một vấn đề khác: “Triệu hầu gia thật sự là thân thích của Tô công tử?”
Triệu Tuyền nghiêng đầu suy nghĩ, không phải trí nhớ y kém mà do bình thường không hiểu sao có nhiều người đến nhận thân với y quá. Cái gì mà chú cháu họ, vừa ra khỏi cửa nhiều đến vấp chân.
Hình như y không có quan hệ huyết thống gì với Tô gia thật, y quen Tô công tử trong một buổi trà yến, sau đó nửa đùa nửa thật trở thành biểu huynh đệ.
Lần này y tới Tây Châu là đặc biệt tới thăm Miên Đường. Nào ngờ ngẫu nhiên gặp được Tô công tử trên phố. Gã niềm nở vịn vào giao tình với hầu gia, mà khi Triệu hầu gia nghe nói gã đang ở nhờ Lục phủ thì có ý đồ riêng, muốn mượn đó làm thân với Lục gia.
Vì thế nhóm họ hàng thân thích này ăn nhịp với nhau như thế.
Miên Đường nghe vậy nhíu mày nói: “Nếu đã không phải thân thích, hẳn hầu gia nên nói rõ ràng, nếu không để người khác lấy tên tuổi ngài ra làm chuyện gì đó, chẳng phải là làm bẩn thanh danh của phủ ngài?”
Triệu Tuyền gật đầu thật mạnh: “Bình thường ta làm việc hoang đường, bởi vì không có người hiểu chuyện quản ta, có điều lời Liễu tiểu thư nói tất nhiên ta sẽ nhớ kỹ trong lòng. Nếu tiểu thư quản ta nhiều hơn, ta thay mặt toàn bộ hầu phủ cảm ơn Liễu tiểu thư!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook