Kiêu Sủng
-
Chương 86: Con cháu của cố thị
Cuộc đổi chủ của tinh hệ Vĩnh Hằng vô cùng rầm rộ, nhưng Tô Di lại hoàn toàn không hề hay biết.
Cô vẫn âm thầm nhớ tới tung tích của con trai, đau lòng vì cái chết vô cùng có khả năng của Mạnh Hi Tông, cho nên khi nghe thấy Cố Vũ Khanh đến từ Địa Cầu, tâm trạng cô cũng không quá chấn động.
Có lẽ, việc tìm kiếm Địa Cầu đã không còn quan trọng hơn Mạnh Hi Tông nữa.
Cố Vũ Khanh thấy mặt của cô trước sau vẫn luôn mang vẻ hơi xa cách trong sự điềm tĩnh, nhíu mày: "Tiểu thư, cô có thể hỏi tôi ba điều."
Tô Di nhìn khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười của hắn, lẳng lặng nói: "Các người là ai?"
"Loài người hư thể." Cố Vũ Khanh thấy cô rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút thỏa mãn, "Cũng có chủng tộc gọi chúng tôi ------- bán người máy, hoặc là bán con người."
Môi Tô Di khẽ động, nhưng không hỏi tiếp vấn đề này nữa, ngược lại hỏi: "Tại sao lại giết chết người máy trên chiến hạm của tôi?"
"Bởi vì bọn chúng là người máy." Cố Vũ Khanh đáp hết sức trôi chảy, nhưng đối với Tô Di mà nói, lại tương đương với việc không trả lời. Bởi vì bọn họ là người máy thì giết sao? Chẳng qua với thể chất đặc thù và kỹ thuật phi hành của họ, đúng thật là khắc tinh của người máy.
"Mục đích tồn tại của chủng tộc các người?" Tô Di nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn cười vang, tán thưởng nói: "Hỏi rất hay!"
Vậy mà hắn lại hắng giọng, lúc này mới đáp với vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng: "Vì sự phục hưng của loài người."
Tô Di nghe vậy âm thầm trầm tư. Theo như lời của người họ Cố này, bọn họ là một bộ phận của loài người, mục đích là tiêu diệt người máy, chấn hưng Nhân Tộc. Thấy bọn họ giết sạch đám người Tây Lạc dứt khoát gọn gàng, hoàn toàn không giống như là giả bộ. Có thể tin không? Nếu như biết tình hình của tinh hệ Vĩnh Hằng, có giúp đỡ loài người đánh thắng người máy không?
"Đến lượt tôi rồi." Cố Vũ Khanh mỉm cười, ánh sáng trong đôi mắt lóng lánh khẽ chuyển động.
"Nơi sinh, năm sinh của cô?"
Tô Di không định giấu diếm; "Năm 1987, Địa Cầu."
Vậy mà Cố Vũ Khanh lại sửng sốt, khuôn mặt điển trai thuần khiết như thể lớp băng mùa đông, trong nháy mắt lại cứng ngắc.
Lúc này, đổi lại Tô Di mỉm cười.
Ngẩn ra mấy giây, Cố Vũ Khanh mới thấp giọng bật cười: "Lại có thể là. . . Được rồi, câu hỏi thứ hai, cô là một con người, vì sao lại ở cùng với người máy của văn minh cơ giới đầu tiên?"
Đây thực sự là một lời khó nói hết. Tô Di trầm lặng trong chốc lát rồi nói: "Hình Nghị muốn hại tôi, Hình Kỳ Lân giúp tôi. Đây là đội cận vệ Hình Kỳ Lân phái tới bảo vệ tôi. Lại bị các người chưa hỏi một câu đã giết chết."
Giọng điệu của cô thoáng vẻ không tán thành, nhưng nội dung lời cô nói còn khiến Cố Vũ Khanh chấn động hơn nữa.
"Hình Kỳ Lân trở thành người tốt từ lúc nào vậy?" Cố Vũ Khanh nói kháy, đôi mắt đẹp lại nhìn cô chằm chằm, "Vấn đề thứ ba ------ Vì sao cô lại khóc trong mơ?"
Tô Di cứng đờ.
"Cô khóc lớn tiếng như vậy." Cố Vũ Khanh nhìn thật sâu vào cô. "Binh sĩ đi ngang qua, con tưởng tôi ức hiếp phụ nữ ở bên trong."
"Bởi vì người tôi yêu nhất, rất có khả năng đã bị người máy giết chết." Vẻ mặt của Tô Di có chút lạnh lẽo chết lặng.
Nhưng Cố Vũ Khanh lại không kinh ngạc lắm, gật đầu: "Đi cùng tôi đi ----- tôi đưa cô đi báo thù."
Dọc theo hành lang hẹp dài màu xanh nhạt, lộ ra boong tàu phi hành, lộ ra sân huấn luyện đấu tay đôi, đi từng bước tới trung tâm chỉ huy tác chiến. Cố Vũ Khanh dường như khôngđịnh giấu diếm thực lực của chiến hạm trước mặt Tô Di.Thậm chí khi cô nhìn báy may chiến đấu trên boong tàu, nhìn các chiến sĩ trên sàn đấu, còn mỉm cười đảm nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch, giải thích với cô.
Những người này mặc dù là loài người hư thể, nhưng ngoại trừ thân thể lúc thực lúc ảo, thoạt nhìn thì không khác gì người bình thường. Bọn họ hoặc cười hoặc cao giọng xôn xao ầm ĩ, phần nào có cảm giác hăng hái, sôi nổi của thanh niên.
"Đó là 'Quang Ảnh Thú'. Danh hiệu này để tưởng niệm một vị phu nhân của tổ tiên Cố thị chúng tôi." Cố Vũ Khanh chỉ vào một chiếc máy bay chiến đấu màu xanh lam.
"Quang Ảnh Thú? Rất hợp." Tô Di đáp.
"Đây là các chiến sĩ đang tập luyện di chuyển tức thì." Hắn chỉ vào một bóng dáng chiến sĩ cao to thoắt ẩn thoắt hiện trên sàn đấu, "Thân thể anh ta, đang di chuyển qua lại trong không gian giữa hai người."
"Vì sao?" Tô Di hỏi, thực sự quá ngoài sức tưởng tượng.
Cố Vũ Khanh mỉm cười: "Đây là câu hỏi thứ tư."
Hắn đưa Tô Di đến thẳng trung tâm chỉ huy, vừa đi vừa nói: "Năm 2553 sau công nguyên, văn minh cơ giới tấn công Địa Cầu."
Bước chân Tô Di sững lại.
"Xem ra cô cũng từng trải qua cuộc máy móc tấn công." Cố Vũ Khanh đoán ý qua sắc mặt, "Chỉ có một bộ phận của Cố thị trốn thoát được. Sau đó lưu lạc qua nhiều tinh hệ, dốc sức vì quê hương chịu đựng gian khổ, rốt cuộc tiến hành cảo tạo cơ thể, có thể di chuyển tức thời giữa các không gian. Chúng tôi là con cháu của Cố thị."
Tô Di hít sâu một hơi.
Cho nên, đây căn bản không phải là thời không song song với Địa Cầu, mà là một tinh cầu khác rất nhiều năm sau ư? Cô đã từng thấy cảnh tượng máy móc tấn công Địa Cầu ở cột pha lê, chính là năm mà Cố Vũ Khanh nói đó sao? Nhưng, vậy Địa Cầu đã không còn tồn tại từ rất lâu, cho nên cô và Mạnh Hi Tông tìm kiếm lâu vậy vẫn bặt vô tâm tín?
Nhưng cô là một người bình thường ở thế kỷ XXI, sao lại tỉnh lại ở tinh hệ Vĩnh Hằng?
"Hoàn hồn chưa?" Cố Vũ Khanh nhìn đôi mắt mất hồn trong nháy mắt của cô, nhẹ giọng cắt ngang, "Đến lượt tôi."
Bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại, cánh tay dài vươn ra, chống lên vách tường trước mặt Tô Di, thân thể cao to trong nhát mắt bao lấy cô.
"Tại sao Hình Nghị lại muốn hại cô?" Màu mắt hắn tối lại, "Cái tên thâm trầm tàn nhẫn kia, tôi đuổi theo hắn nghìn năm, cũng không thể giết chết hắn. Một cô gái nhỏ bé như cô, vì sao lại dây dưa không rõ với Hình Nghị và Hình Kỳ Lân?
Tô Di cắn môi dưới, đang định nói. Cố Vũ Khanh lại thản nhiên thêm vào: "Không nói thật tôi sẽ giết cô."
Sự chiếm hữu của Hình Nghị đối với mình, thật sự là mối hận trong lòng Tô Di, lại càngkhông muốn nhắc tới trước mặt người khác. Cô chỉ dừng một lát, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đại khái bởi vì chồng tôi, là người đứng đầu quân đấu tranh của loài người trên mặt đất. Mà trước khi máy móc tấn công, người mà Hình Kỳ Lân mô phỏng lại là anh em của chồng tôi."
Giải thích này hết sức hợp lý, Cố Vũ Khanh nhìn cô vài giây, cánh tay dài bỗng rụt lại, hai tay đút vào túi quần, trịnh trọng gật đầu với cô: "Phu nhân, cho tôi gửi lời chào tới chồng cô."
Viên mắt Tô Di ẩm ướt, nâng tay lau đi.
Hai người đi thẳng đến trung tâm chỉ huy tác chiến. Tô Di nói qua tình hình tinh hệ Vĩnh Hằng bị chiếm lĩnh cho Cố Vũ Khanh, Cố Vũ Khanh nghe cực kỳ chuyên tâm, nhưng khóe miệng vẫn luôn mang nụ cười không rõ ý tứ.
Trong trung tâm chỉ huy, các sỹ quan cũng trẻ tuổi tương đương, thấy Cố Vũ Khanh đều đứng dậy hành lễ. Cố Vũ Khanh đưa Tô Di đến vân đồ ở chính giữa, cười nói: "Từ trên tấm bản đồ này, cô có thể tìm thấy Địa Cầu không?"
Tô Di nhìn tinh đồ mênh mông, trong đó phần nửa trái thậm chí bao gồm tinh hệ Vinh Hằng. Cô lắc đầu nói: "Phần lớn khu vực này tôi đã tìm rồi, không tìm thấy Địa Cầu."
Cố Vũ Khanh bỗng nhiên đứng thẳng người, cầm microphone. Các sỹ quan xung quanh thấy vậy tất cả ngừng công việc trong tay, tập trung tĩnh lặng.
"Các chiến sĩ Đế Quốc." Giọng nói của Cố Vũ Khanh điềm tĩnh lẳng lặng, "Trải qua mấy năm dịch chuyển chúng ta đã vượt qua gần nửa vũ trụ này. Chúng ta vẫn khắc ghi tọa độ và phương vị hành tinh mẹ, tưởng nhớ hành tinh xanh đã gửi gắm tất cả ước mơ đó. Hiện tại, chúng ta rốt cuộc cũng tới gần quê hương của chúng ta ------ Địa cầu đã từng bị người máy chiếm lĩnh."
Tô Di chấn động toàn thân, khó tin nhìn khuôn mặt gần như lạnh lùng nghiêm túc của Cố Vũ Khanh.
Địa Cầu? Hắn nói Địa Cầu?
Địa Cầu ở đâu?
Bỗng nhiên có một cảm giác kì lạ xuất hiện.
Lẽ nào Địa Cầu chính là. . .
Cố Vũ Khanh liếc mắt nhìn Tô Di, ánh mắt nhìn quanh một vòng, chợt nở nụ cười: "Máy bay trinh sát đã mang về hai tin tốt. Một là, Địa Cầu xưa kia, đã có văn minh nhân loại một lần nữa; một tin tốt khác là, bọn họ phát hiện ra chiến hạm vũ trụ của người máy ----- Chúng ta đã tìm thấy tàn binh của văn minh cơ giới đầu tiên."
Trên mặt các sỹ quan để lộ ra nụ cười khinh miệt và hưng phấn.
Bàn tay của Cố Vũ Khanh nhẹ nhàng chỉ lên vân đồ tinh hệ.
"Nó đã từng có tên gọi là Địa Cầu; hiện giờ nó tên là tinh cầu Hi Vọng. Các chiến sĩ, lần này, chúng ta quyết một trận sống chết với người máy trên mảnh đất quê hương!"
Tô Di thật sự không thể tin vào tai mình.
Địa Cầu. . . Tinh cầu Hy Vọng?
Nhưng cô biết điều Cố Vũ Khanh nói là sự thật.
Cho nên cô vẫn luôn ở Địa Cầu, chưa bao giờ rời khỏi? Mà nơi này rốt cuộc đã trải qua bao nhiên năm, mới gây dựng được một văn minh nhân loại khác thịnh vượng hơn thời đại của cô?
Rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì? Lại có thể tỉnh lại sau rất nhiều năm?'
Sau tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các sỹ quan, họ bắt đầu bận rộn chuẩn bị kế hoạch tấn công. Cố Vũ Khanh nhận lấy chỉ thị cấp phép phi hành của sỹ quan phụ tá, sau khi hạ bút phê duyệt, ngẩng đầu vừa lúc thấy dáng vẻ kinh hoàng thất thần của Tô Di.
Thu hết vẻ mặt của cô vào đáy mắt, Cố Vũ Khanh lãnh đạm nói: "Tôi cũng rất muốn biết, một người thế kỷ XXI như cô, tại sao lại có thể vẫn còn sống sau hàng tỉ năm?"
"Tôi không biết!" Tô Digần nói khẽ, không biết vì sau, cô chợt thấy hơi khó chịu.
"Là bởi vì trong cơ thể cô còn sót lại vài năng lượng tinh thể năng lượng cao của người máy ư?" Cố Vũ Khanh lãnh đạm nói, "Cho nên cô mới sống lâu như vậy?"
"Năng lượng gì cơ?" Tô Di nghi hoặc.
Cố Vũ Khanh lại không trả lời, vừa cúi đầu nhìn bản đồ phân bố binh lực tác chiến, vừa nói: "Có thể chờ đến lúc chúng ta bước chân lên Địa Cầu một lần nữa, có thể tìm được đáp án. Hiện giờ,cô có có thể cung cấp một vài tin tức cho tôi, để chứng minh lập trường của cô."
Tô Di bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, liền hiểu tàn dư tinh thể theo như lời hắn nói ------ Có lẽ năm đó Nguyệt Mặc sử dụng năng lượng tinh thể "chữa thương" cho mình, chính là cái thứ mà hắn ta nói. Nhưng đây không thể nào là nguyên nhân cô có thể tỉnh lại sau hàng tỉ năm!
Hàng tỉ năm!
Tinh hệ đã biến đổi, đại lục đã đổi thay. Cô cũng không nhận ra đường nét của Địa Cầu nữa, lại có thể tỉnh lại ở đây.
Vài tên sỹ quan xông tới, Cố Vũ Khanh nhìn Tô Di. Tô Di biết đây là muốn mình cung cấp tin tức. Tấn công người máy đúng là chuyện cô cầu còn không được, vì vậy kể lại rất tỉ mỉ.
Đầu tiên Tô Di nói phân bố binh lực hiện có của người máy ------ Đây đều là tin tình báo Mạnh Hi Tông có được khi cô vẫn còn ở bên Mạnh Hi Tông. Lại có sỹ quan đặt câu hỏi, Tô Di liền nói về tình hình chiến đấu của cuộc máy móc tấn công lúc đó, bao gồm cả việc Carlo Chu đặt bộ phận theo dõi trên máy bay chiến đấu, dẫn đến trận chiến thê thảm khi Lính Đánh Thuê thực hiện cú nhảy vài lần mà vẫn bị đuổi theo.
Cô nói mạch lạc rõ ràng, mức độ nặng nhẹ, có trật tự. Mọi người nghe cực kỳ sững sờ, đến khi nghe cô nói quân đấu tranh dưới mặt đất đang nghĩ cách phá giải kỹ thuật nhảy liên tục và hệ thống phòng ngự của người máy, một sỹ quan bỗng nhiên nói với giọng ngưỡng mộ: "Mạnh Hi Tông này, đúng là niềm tự hào của loài người!"
Lòng Tô Di đau xót, nói chậm rãi: "Đúng, anh ấy là niềm tự hào của tôi."
Mọi người nghe giọng nói đau thương của cô, đều ngẩn ra. Sỹ quan lúc trước nói: "Lần tấn công này của chúng ta, có thể sớm liên lạc với Mạnh Hi Tông không?"
Tô Di lặng lẽ: "Có thể liên hệ thử xem, Giản Mộ An là trợ thủ đắc lực của anh ấy. Anh ấy có thể đã bị giết hại rồi."
Trong quá trình cô nói, mọi người đặt câu hỏi liên tiếp, nhưng cô vẫn trả lời mạch lạc rõ ràng không có kẽ hở nào như cũ. Nói tới những chi tiết, còn chuyên chú hơn người nghe. Lúc này Cố Vũ Khanh đã tin lời cô, nhíu mày nói: "Kỹ thuật nhảy không gian cự ly ngắn? Bọn chúng lại tiến hóa rồi."
Tô Di báo tin xong, các sỹ quan đều hết sức hưng phấn, bước vào phòng tham mưu ở bên cạnh, thảo luận kế hoạch tấn công kỹ càng. Cố Vũ Khanh lại đích thân đưa Tô Di trở về khoang nghỉ ngơi.
"Cố. . . Vũ Khanh?" Tô Di chợt cắt ngang hắn, "Tôi có thể có một yêu cầu không?"
"Chỉ cần tôi có thể làm được."
Tô Di dừng một chút: "Để tôi làm quân tiên phong, lái máy bay chiến đấu, báo thù cho chồng tôi."
Cố Vũ Khanh bất ngờ nhìn cô, chợt nở nụ cười.
"Đề nghị rất hay." Hắn mở cửa khoang cho cô, "Nhưng tuân theo tập quán của Cố thị ----- Phụ nữ, nên đứng sau lưng đàn ông."
Cô vẫn âm thầm nhớ tới tung tích của con trai, đau lòng vì cái chết vô cùng có khả năng của Mạnh Hi Tông, cho nên khi nghe thấy Cố Vũ Khanh đến từ Địa Cầu, tâm trạng cô cũng không quá chấn động.
Có lẽ, việc tìm kiếm Địa Cầu đã không còn quan trọng hơn Mạnh Hi Tông nữa.
Cố Vũ Khanh thấy mặt của cô trước sau vẫn luôn mang vẻ hơi xa cách trong sự điềm tĩnh, nhíu mày: "Tiểu thư, cô có thể hỏi tôi ba điều."
Tô Di nhìn khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười của hắn, lẳng lặng nói: "Các người là ai?"
"Loài người hư thể." Cố Vũ Khanh thấy cô rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút thỏa mãn, "Cũng có chủng tộc gọi chúng tôi ------- bán người máy, hoặc là bán con người."
Môi Tô Di khẽ động, nhưng không hỏi tiếp vấn đề này nữa, ngược lại hỏi: "Tại sao lại giết chết người máy trên chiến hạm của tôi?"
"Bởi vì bọn chúng là người máy." Cố Vũ Khanh đáp hết sức trôi chảy, nhưng đối với Tô Di mà nói, lại tương đương với việc không trả lời. Bởi vì bọn họ là người máy thì giết sao? Chẳng qua với thể chất đặc thù và kỹ thuật phi hành của họ, đúng thật là khắc tinh của người máy.
"Mục đích tồn tại của chủng tộc các người?" Tô Di nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn cười vang, tán thưởng nói: "Hỏi rất hay!"
Vậy mà hắn lại hắng giọng, lúc này mới đáp với vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng: "Vì sự phục hưng của loài người."
Tô Di nghe vậy âm thầm trầm tư. Theo như lời của người họ Cố này, bọn họ là một bộ phận của loài người, mục đích là tiêu diệt người máy, chấn hưng Nhân Tộc. Thấy bọn họ giết sạch đám người Tây Lạc dứt khoát gọn gàng, hoàn toàn không giống như là giả bộ. Có thể tin không? Nếu như biết tình hình của tinh hệ Vĩnh Hằng, có giúp đỡ loài người đánh thắng người máy không?
"Đến lượt tôi rồi." Cố Vũ Khanh mỉm cười, ánh sáng trong đôi mắt lóng lánh khẽ chuyển động.
"Nơi sinh, năm sinh của cô?"
Tô Di không định giấu diếm; "Năm 1987, Địa Cầu."
Vậy mà Cố Vũ Khanh lại sửng sốt, khuôn mặt điển trai thuần khiết như thể lớp băng mùa đông, trong nháy mắt lại cứng ngắc.
Lúc này, đổi lại Tô Di mỉm cười.
Ngẩn ra mấy giây, Cố Vũ Khanh mới thấp giọng bật cười: "Lại có thể là. . . Được rồi, câu hỏi thứ hai, cô là một con người, vì sao lại ở cùng với người máy của văn minh cơ giới đầu tiên?"
Đây thực sự là một lời khó nói hết. Tô Di trầm lặng trong chốc lát rồi nói: "Hình Nghị muốn hại tôi, Hình Kỳ Lân giúp tôi. Đây là đội cận vệ Hình Kỳ Lân phái tới bảo vệ tôi. Lại bị các người chưa hỏi một câu đã giết chết."
Giọng điệu của cô thoáng vẻ không tán thành, nhưng nội dung lời cô nói còn khiến Cố Vũ Khanh chấn động hơn nữa.
"Hình Kỳ Lân trở thành người tốt từ lúc nào vậy?" Cố Vũ Khanh nói kháy, đôi mắt đẹp lại nhìn cô chằm chằm, "Vấn đề thứ ba ------ Vì sao cô lại khóc trong mơ?"
Tô Di cứng đờ.
"Cô khóc lớn tiếng như vậy." Cố Vũ Khanh nhìn thật sâu vào cô. "Binh sĩ đi ngang qua, con tưởng tôi ức hiếp phụ nữ ở bên trong."
"Bởi vì người tôi yêu nhất, rất có khả năng đã bị người máy giết chết." Vẻ mặt của Tô Di có chút lạnh lẽo chết lặng.
Nhưng Cố Vũ Khanh lại không kinh ngạc lắm, gật đầu: "Đi cùng tôi đi ----- tôi đưa cô đi báo thù."
Dọc theo hành lang hẹp dài màu xanh nhạt, lộ ra boong tàu phi hành, lộ ra sân huấn luyện đấu tay đôi, đi từng bước tới trung tâm chỉ huy tác chiến. Cố Vũ Khanh dường như khôngđịnh giấu diếm thực lực của chiến hạm trước mặt Tô Di.Thậm chí khi cô nhìn báy may chiến đấu trên boong tàu, nhìn các chiến sĩ trên sàn đấu, còn mỉm cười đảm nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch, giải thích với cô.
Những người này mặc dù là loài người hư thể, nhưng ngoại trừ thân thể lúc thực lúc ảo, thoạt nhìn thì không khác gì người bình thường. Bọn họ hoặc cười hoặc cao giọng xôn xao ầm ĩ, phần nào có cảm giác hăng hái, sôi nổi của thanh niên.
"Đó là 'Quang Ảnh Thú'. Danh hiệu này để tưởng niệm một vị phu nhân của tổ tiên Cố thị chúng tôi." Cố Vũ Khanh chỉ vào một chiếc máy bay chiến đấu màu xanh lam.
"Quang Ảnh Thú? Rất hợp." Tô Di đáp.
"Đây là các chiến sĩ đang tập luyện di chuyển tức thì." Hắn chỉ vào một bóng dáng chiến sĩ cao to thoắt ẩn thoắt hiện trên sàn đấu, "Thân thể anh ta, đang di chuyển qua lại trong không gian giữa hai người."
"Vì sao?" Tô Di hỏi, thực sự quá ngoài sức tưởng tượng.
Cố Vũ Khanh mỉm cười: "Đây là câu hỏi thứ tư."
Hắn đưa Tô Di đến thẳng trung tâm chỉ huy, vừa đi vừa nói: "Năm 2553 sau công nguyên, văn minh cơ giới tấn công Địa Cầu."
Bước chân Tô Di sững lại.
"Xem ra cô cũng từng trải qua cuộc máy móc tấn công." Cố Vũ Khanh đoán ý qua sắc mặt, "Chỉ có một bộ phận của Cố thị trốn thoát được. Sau đó lưu lạc qua nhiều tinh hệ, dốc sức vì quê hương chịu đựng gian khổ, rốt cuộc tiến hành cảo tạo cơ thể, có thể di chuyển tức thời giữa các không gian. Chúng tôi là con cháu của Cố thị."
Tô Di hít sâu một hơi.
Cho nên, đây căn bản không phải là thời không song song với Địa Cầu, mà là một tinh cầu khác rất nhiều năm sau ư? Cô đã từng thấy cảnh tượng máy móc tấn công Địa Cầu ở cột pha lê, chính là năm mà Cố Vũ Khanh nói đó sao? Nhưng, vậy Địa Cầu đã không còn tồn tại từ rất lâu, cho nên cô và Mạnh Hi Tông tìm kiếm lâu vậy vẫn bặt vô tâm tín?
Nhưng cô là một người bình thường ở thế kỷ XXI, sao lại tỉnh lại ở tinh hệ Vĩnh Hằng?
"Hoàn hồn chưa?" Cố Vũ Khanh nhìn đôi mắt mất hồn trong nháy mắt của cô, nhẹ giọng cắt ngang, "Đến lượt tôi."
Bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại, cánh tay dài vươn ra, chống lên vách tường trước mặt Tô Di, thân thể cao to trong nhát mắt bao lấy cô.
"Tại sao Hình Nghị lại muốn hại cô?" Màu mắt hắn tối lại, "Cái tên thâm trầm tàn nhẫn kia, tôi đuổi theo hắn nghìn năm, cũng không thể giết chết hắn. Một cô gái nhỏ bé như cô, vì sao lại dây dưa không rõ với Hình Nghị và Hình Kỳ Lân?
Tô Di cắn môi dưới, đang định nói. Cố Vũ Khanh lại thản nhiên thêm vào: "Không nói thật tôi sẽ giết cô."
Sự chiếm hữu của Hình Nghị đối với mình, thật sự là mối hận trong lòng Tô Di, lại càngkhông muốn nhắc tới trước mặt người khác. Cô chỉ dừng một lát, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đại khái bởi vì chồng tôi, là người đứng đầu quân đấu tranh của loài người trên mặt đất. Mà trước khi máy móc tấn công, người mà Hình Kỳ Lân mô phỏng lại là anh em của chồng tôi."
Giải thích này hết sức hợp lý, Cố Vũ Khanh nhìn cô vài giây, cánh tay dài bỗng rụt lại, hai tay đút vào túi quần, trịnh trọng gật đầu với cô: "Phu nhân, cho tôi gửi lời chào tới chồng cô."
Viên mắt Tô Di ẩm ướt, nâng tay lau đi.
Hai người đi thẳng đến trung tâm chỉ huy tác chiến. Tô Di nói qua tình hình tinh hệ Vĩnh Hằng bị chiếm lĩnh cho Cố Vũ Khanh, Cố Vũ Khanh nghe cực kỳ chuyên tâm, nhưng khóe miệng vẫn luôn mang nụ cười không rõ ý tứ.
Trong trung tâm chỉ huy, các sỹ quan cũng trẻ tuổi tương đương, thấy Cố Vũ Khanh đều đứng dậy hành lễ. Cố Vũ Khanh đưa Tô Di đến vân đồ ở chính giữa, cười nói: "Từ trên tấm bản đồ này, cô có thể tìm thấy Địa Cầu không?"
Tô Di nhìn tinh đồ mênh mông, trong đó phần nửa trái thậm chí bao gồm tinh hệ Vinh Hằng. Cô lắc đầu nói: "Phần lớn khu vực này tôi đã tìm rồi, không tìm thấy Địa Cầu."
Cố Vũ Khanh bỗng nhiên đứng thẳng người, cầm microphone. Các sỹ quan xung quanh thấy vậy tất cả ngừng công việc trong tay, tập trung tĩnh lặng.
"Các chiến sĩ Đế Quốc." Giọng nói của Cố Vũ Khanh điềm tĩnh lẳng lặng, "Trải qua mấy năm dịch chuyển chúng ta đã vượt qua gần nửa vũ trụ này. Chúng ta vẫn khắc ghi tọa độ và phương vị hành tinh mẹ, tưởng nhớ hành tinh xanh đã gửi gắm tất cả ước mơ đó. Hiện tại, chúng ta rốt cuộc cũng tới gần quê hương của chúng ta ------ Địa cầu đã từng bị người máy chiếm lĩnh."
Tô Di chấn động toàn thân, khó tin nhìn khuôn mặt gần như lạnh lùng nghiêm túc của Cố Vũ Khanh.
Địa Cầu? Hắn nói Địa Cầu?
Địa Cầu ở đâu?
Bỗng nhiên có một cảm giác kì lạ xuất hiện.
Lẽ nào Địa Cầu chính là. . .
Cố Vũ Khanh liếc mắt nhìn Tô Di, ánh mắt nhìn quanh một vòng, chợt nở nụ cười: "Máy bay trinh sát đã mang về hai tin tốt. Một là, Địa Cầu xưa kia, đã có văn minh nhân loại một lần nữa; một tin tốt khác là, bọn họ phát hiện ra chiến hạm vũ trụ của người máy ----- Chúng ta đã tìm thấy tàn binh của văn minh cơ giới đầu tiên."
Trên mặt các sỹ quan để lộ ra nụ cười khinh miệt và hưng phấn.
Bàn tay của Cố Vũ Khanh nhẹ nhàng chỉ lên vân đồ tinh hệ.
"Nó đã từng có tên gọi là Địa Cầu; hiện giờ nó tên là tinh cầu Hi Vọng. Các chiến sĩ, lần này, chúng ta quyết một trận sống chết với người máy trên mảnh đất quê hương!"
Tô Di thật sự không thể tin vào tai mình.
Địa Cầu. . . Tinh cầu Hy Vọng?
Nhưng cô biết điều Cố Vũ Khanh nói là sự thật.
Cho nên cô vẫn luôn ở Địa Cầu, chưa bao giờ rời khỏi? Mà nơi này rốt cuộc đã trải qua bao nhiên năm, mới gây dựng được một văn minh nhân loại khác thịnh vượng hơn thời đại của cô?
Rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì? Lại có thể tỉnh lại sau rất nhiều năm?'
Sau tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các sỹ quan, họ bắt đầu bận rộn chuẩn bị kế hoạch tấn công. Cố Vũ Khanh nhận lấy chỉ thị cấp phép phi hành của sỹ quan phụ tá, sau khi hạ bút phê duyệt, ngẩng đầu vừa lúc thấy dáng vẻ kinh hoàng thất thần của Tô Di.
Thu hết vẻ mặt của cô vào đáy mắt, Cố Vũ Khanh lãnh đạm nói: "Tôi cũng rất muốn biết, một người thế kỷ XXI như cô, tại sao lại có thể vẫn còn sống sau hàng tỉ năm?"
"Tôi không biết!" Tô Digần nói khẽ, không biết vì sau, cô chợt thấy hơi khó chịu.
"Là bởi vì trong cơ thể cô còn sót lại vài năng lượng tinh thể năng lượng cao của người máy ư?" Cố Vũ Khanh lãnh đạm nói, "Cho nên cô mới sống lâu như vậy?"
"Năng lượng gì cơ?" Tô Di nghi hoặc.
Cố Vũ Khanh lại không trả lời, vừa cúi đầu nhìn bản đồ phân bố binh lực tác chiến, vừa nói: "Có thể chờ đến lúc chúng ta bước chân lên Địa Cầu một lần nữa, có thể tìm được đáp án. Hiện giờ,cô có có thể cung cấp một vài tin tức cho tôi, để chứng minh lập trường của cô."
Tô Di bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, liền hiểu tàn dư tinh thể theo như lời hắn nói ------ Có lẽ năm đó Nguyệt Mặc sử dụng năng lượng tinh thể "chữa thương" cho mình, chính là cái thứ mà hắn ta nói. Nhưng đây không thể nào là nguyên nhân cô có thể tỉnh lại sau hàng tỉ năm!
Hàng tỉ năm!
Tinh hệ đã biến đổi, đại lục đã đổi thay. Cô cũng không nhận ra đường nét của Địa Cầu nữa, lại có thể tỉnh lại ở đây.
Vài tên sỹ quan xông tới, Cố Vũ Khanh nhìn Tô Di. Tô Di biết đây là muốn mình cung cấp tin tức. Tấn công người máy đúng là chuyện cô cầu còn không được, vì vậy kể lại rất tỉ mỉ.
Đầu tiên Tô Di nói phân bố binh lực hiện có của người máy ------ Đây đều là tin tình báo Mạnh Hi Tông có được khi cô vẫn còn ở bên Mạnh Hi Tông. Lại có sỹ quan đặt câu hỏi, Tô Di liền nói về tình hình chiến đấu của cuộc máy móc tấn công lúc đó, bao gồm cả việc Carlo Chu đặt bộ phận theo dõi trên máy bay chiến đấu, dẫn đến trận chiến thê thảm khi Lính Đánh Thuê thực hiện cú nhảy vài lần mà vẫn bị đuổi theo.
Cô nói mạch lạc rõ ràng, mức độ nặng nhẹ, có trật tự. Mọi người nghe cực kỳ sững sờ, đến khi nghe cô nói quân đấu tranh dưới mặt đất đang nghĩ cách phá giải kỹ thuật nhảy liên tục và hệ thống phòng ngự của người máy, một sỹ quan bỗng nhiên nói với giọng ngưỡng mộ: "Mạnh Hi Tông này, đúng là niềm tự hào của loài người!"
Lòng Tô Di đau xót, nói chậm rãi: "Đúng, anh ấy là niềm tự hào của tôi."
Mọi người nghe giọng nói đau thương của cô, đều ngẩn ra. Sỹ quan lúc trước nói: "Lần tấn công này của chúng ta, có thể sớm liên lạc với Mạnh Hi Tông không?"
Tô Di lặng lẽ: "Có thể liên hệ thử xem, Giản Mộ An là trợ thủ đắc lực của anh ấy. Anh ấy có thể đã bị giết hại rồi."
Trong quá trình cô nói, mọi người đặt câu hỏi liên tiếp, nhưng cô vẫn trả lời mạch lạc rõ ràng không có kẽ hở nào như cũ. Nói tới những chi tiết, còn chuyên chú hơn người nghe. Lúc này Cố Vũ Khanh đã tin lời cô, nhíu mày nói: "Kỹ thuật nhảy không gian cự ly ngắn? Bọn chúng lại tiến hóa rồi."
Tô Di báo tin xong, các sỹ quan đều hết sức hưng phấn, bước vào phòng tham mưu ở bên cạnh, thảo luận kế hoạch tấn công kỹ càng. Cố Vũ Khanh lại đích thân đưa Tô Di trở về khoang nghỉ ngơi.
"Cố. . . Vũ Khanh?" Tô Di chợt cắt ngang hắn, "Tôi có thể có một yêu cầu không?"
"Chỉ cần tôi có thể làm được."
Tô Di dừng một chút: "Để tôi làm quân tiên phong, lái máy bay chiến đấu, báo thù cho chồng tôi."
Cố Vũ Khanh bất ngờ nhìn cô, chợt nở nụ cười.
"Đề nghị rất hay." Hắn mở cửa khoang cho cô, "Nhưng tuân theo tập quán của Cố thị ----- Phụ nữ, nên đứng sau lưng đàn ông."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook