Edit: Xíu Xíu

Beta: Quanh

Sáng sớm, Diêm Mặc còn chưa mở mắt đã cảm thấy có một đôi tay mềm mại sờ tới sờ lui trên mặt mình.

Duỗi tay đè xuống đôi tay không an phận kia, hắn cúi đầu nhìn Chử Thanh Huy: "Tỉnh rồi?"

"Tỉnh được một lúc rồi." Chử Thanh Huy trả lời.

"Dậy ăn sáng?"

"Đợi thêm một chút nữa." Chử Thanh Huy quay đầu nghịch vạt áo hắn: "Ta biết chàng dùng xong bữa sáng sẽ đi thư phòng, không bằng nghỉ ngơi trên giường một lát, còn có thể ở cùng ta thêm chút nữa."

Giọng nàng tuy bình thản nhưng cẩn thận lắng nghe liền thấy được lời này rõ ràng còn có mấy phần tủi thân, oán trách.

Diêm Mặc chỉ đành nắm chặt tay nàng, lại không biết nên an ủi như nào, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nói: "Không đi thư phòng nữa."

"Thực sự không đi nữa?"

"Không đi nữa."

"Thế... Hôm nay cả ngày chàng đều ở với ta?"

"Đều ở cạnh nàng"

Lúc này Chử Thanh Huy mới hớn hở, còn muốn nói gì đó, bỗng ai ôi một tiếng ôm bụng.

Diêm Mặc lập tức ôm lấy nàng: "Sao thế?"

Chử Thanh Huy cau mày, oán giận nói: "Hài tử đá ta, hôm nay còn đặc biệt dùng sức đá."

Nàng vừa nói vừa vén vạt áo lên, lộ ra cái bụng tròn trịa trắng bóc. Đúng lúc này hài tử trong bụng lại đá một cái, trên bụng nhô lên một khối nho nhỏ: "Chàng nhìn này."

Diêm Mặc chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên trước mắt hiện lên một mảng da thịt trắng mịn chói mắt, kích thích ánh mắt hắn không biết đặt ở đâu mới phải, Chử Thanh Huy đang phấn khích lại cứ khăng khăng muốn hắn nhìn. Cả người hắn cứng nhắc nhìn sang, một hồi lâu mới khàn khàn nói: "Có đau không?"

"Có hơi đau, nhưng nếu được chàng xoa xoa ta sẽ hết đau." Hai mắt Chử Thanh Huy sáng rực nhìn hắn.

Tay Diêm Mặc như nặng nghìn cân, cả nửa ngày cũng không giơ lên được.

Chử Thanh Huy bất mãn dẩu môi, bắt lấy bàn tay to của hắn đặt lên cái bụng trần của mình.

Da thịt dưới bàn tay trắng mịn trơn nhẵn, như một khối ngọc noãn vừa chạm vào liền cảm thấy ấm, lòng bàn tay khô ráo của Diêm Mặc bất giác tiết ra chút mồ hôi.

Chử Thanh Huy phủ hai tay mình lên tay hắn, bụng lại rung lên một cái, thế nhưng lần này nàng không kêu đau mà chỉ cười khanh khách, vẻ mặt chờ mong nói: "Xem đứa nhỏ này dồi dào sinh lực như vậy, không biết là con gái hay con trai." Lại hỏi Diêm Mặc: "Chàng thích con gái hay con trai?"

"Là trai hay gái đều được." Diêm Mặc không quan tâm vấn đề này lắm, lại nghĩ đến một vấn đề khác: liệu nàng có thể thuận lợi sinh con hay không?

Trong đầu có một âm thanh khác vang lên, lúc đầu hắn để nàng mang thai hẳn đã nắm chắc thành công mẫu tử bình an, phải chăng hắn đã chuẩn bị tốt mọi chuyện rồi?

Lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực với việc mất trí nhớ của mình. Hắn vừa lo lắng vừa hoang mang, mặc dù xem như mới quen biết được người trong ngực có mấy ngày, nhưng lại khiến hắn cảm thấy dù có sắp chết đến nơi cũng không có cảm giác khủng hoảng như thế này.

Nếu không có cách nào bảo vệ an toàn của nàng ấy thì phải làm sao?

Hắn nhắm mắt trầm mặc, lại mở mắt ra, trong lòng đã có quyết định.

-----

Sắp tới cuối năm, kỳ sinh của Chử Thanh Huy cũng ngày càng đến gần. Sợ có điều bất trắc, Đế Hậu miễn thỉnh an cho nàng, ngay cả yến hội giao thừa năm nay cũng không cho nàng nhập cung, chỉ ở trong phủ an tâm chờ sinh.

Ngày giao thừa, từ trong ra ngoài phủ Công Chúa đều dán câu đối cùng chữ Phúc, khắp nơi treo đầy lồng đèn đỏ chót.

Chử Thanh Huy mặc bộ đồ mới màu đỏ, ngồi tại vị trí chủ vị cùng Diêm Mặc, người phục vụ trong phủ đứng xếp thành hàng, hướng về phía hai người bọn họ dập đầu, miệng hô năm mới cát tường.

Trên mặt bọn hạ nhân ai nấy đều mang theo vui mừng, can tâm tình nguyện dập đầu, dù sao dập đầu xong còn được công chúa thưởng hai thỏi vàng.

Phát xong tiền thưởng, Chử Thanh Huy ra hiệu cho đám người lui xuống ăn tiệc.

Khắp nơi đã sớm chuẩn bị kỹ càng pháo trúc [1], chỉ chờ quản sự ra lệnh một tiếng, bắt đầu lộp bộp đùng đoàng vang lên không khí náo nhiệt.

[1] pháo trúc: là loại pháo đầu tiên được người Trung Hoa sử dụng, dùng ống trúc bịt kín để đốt trong đám lửa cháy, gây tiếng nổ phá và bắn tung các tàn lửa với mục đích đuổi thú dữ, sau này được nhét thuốc súng vào trong gây tiếng nổ lớn hơn, cuối cùng dần dần được thay bằng pháo giấy, toàn bộ pháo giấy phải là màu đỏ để sau khi đốt xong trên đất chỉ còn toàn xác pháo đỏ - "mãn địa hồng" ngụ ý cát tường, loại pháo này tương tự với loại pháo bánh ngày nay.

Chử Thanh Huy ngồi trong phòng chính, nghe tiếng pháo trúc vang lên không ngớt bên ngoài, quay đầu cười với Diêm Mặc một cái: "Ta và tiên sinh lại cùng nhau trải qua một năm nữa."

Diêm Mặc lảng tránh ánh mắt nàng, cố gắng nhớ lại nhưng trong đầu vẫn là trống rống.

Vốn theo lẽ thường đón giao thừa đêm Trừ Tịch phải thức trắng đêm không ngủ, nhưng thân thể Chử Thanh Huy bây giờ không tiện, chỉ ở cùng Diêm Mặc chờ đến giờ Tý.

Trước mắt vẫn còn sớm, hai người ngồi đối diện trong chốc lát, cảm thấy có chút không tự nhiên, Chử Thanh Huy đề nghị: "Chàng cùng ta nói về chút chuyện xưa, hay chuyện thú vị nào đó giết thời gian đi."

"Nói cái gì?" Diêm Mặc hỏi nàng.

"Cái gì cũng được nha, cũng có thể kể một chút chuyện hồi nhỏ của chàng, để ta kể trước cho.” Chử Thanh Huy nghĩ nghĩ, bỗng hé miệng cười một tiếng: "Chàng còn nhớ hay không, lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, hồi đó cứ mỗi lần ta nhìn thấy chàng liền phát ngốc, nói năng hàm hồ, chàng có biết vì sao không?

Diêm Mặc nhíu mày, một lát sau mới nói: "Lần gặp đầu tiên, nàng còn nhỏ."

Chử Thanh Huy cười nói: "Không phải lần đó, khi ấy ta còn quá nhỏ, đều nhớ không rõ, đang nói tới là lần gặp nhau trong Hàm Chương Điện. Lúc ấy ta còn chưa gặp chàng, chỉ nghe lời đàm tiếu từ chỗ mấy cung nhân lắm mồm lắm miệng, liền tin chàng là người mặt xanh nanh vàng, mình đồng da sắt cực kỳ dọa người, ta sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn, kết quả vừa gặp chỉ thấy chàng anh tuấn uy vũ làm ta kinh ngạc nhảy dựng cả lên, náo thành trò cười, thật là mất mặt."

Nàng vừa nói vừa dùng khăn tay che mặt, nhớ lại lời nói của chính mình lúc trước thật là ngốc nghếch, làm việc ngốc như thế đương nhiên cảm thấy lúng túng không thôi, nhưng cũng có mấy phần hoài niệm kí ức ngọt ngào.

Bằng mấy lời miêu tả ít ỏi của nàng, Diêm Mặc cũng biết cảnh tượng lúc đó nhất định khiến người khó quên, chỉ tiếc trong đầu hắn một chút ấn tượng cũng không có.

Chử Thanh Huy tự mình cười mình xong, đẩy hắn: "Đến lượt chàng."

Diêm Mặc nghĩ thầm nửa ngày, lại không có chuyện vui gì để nói.

Thấy hắn thực sự khổ não, Chử Thanh Huy đành phải nói: "Vậy để ta hỏi, chàng trả lời, được chứ?"

Diêm Mặc gật đầu.

Chử Thanh Huy lấy khăn tay che nửa khuôn mặt, con mắt hấp háy nhìn hắn: "Lúc đó ta đột ngột muốn chàng làm phò mã của ta, có phải đã dọa chàng rồi không? Có phải cảm thấy ta làm quá giới hạn rồi hay không?”

Nàng vừa mở miệng, trong lòng Diêm Mặc lộp bộp một tiếng, trên mặt vẫn duy trì vẻ trấn định, lắc đầu: "Không có."

Chử Thanh Huy chống cằm đợi hắn trả lời, lại chỉ đợi được có hai từ, không khỏi bĩu môi: "Ngoài hai từ "Không có", chàng không còn lời gì muốn nói với ta sao? Khi đó quả thực ta bị nghẹn uất một cục đó, trước đó một ngày chàng còn tặng ta một con diều, thế nhưng lại nhất định không muốn nhận tín vật của ta, ta cho rằng chàng không thích ta, không muốn làm phò mã của ta, lúc ấy còn nghĩ nếu chàng thật sự không muốn làm phò mã của ta, ta sẽ đi tìm người khác."

Chuyện quá khứ của hai người có rất nhiều, từng li từng tý một, Diêm Mặc quả thực đều quên hết, cho dù hắn có giả bộ cũng không thể diễn vai trong quá khứ. Hắn hít nhẹ một hơi, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi."

Chử Thanh Huy bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, trong lòng dâng lên một chút cảm giác mất mát. Nàng không biết phải chăng chỉ là ảo giác của mình hay không, luôn cảm thấy lần này ly biệt trùng phùng, Diêm Mặc đối với nàng lạnh nhạt hơn lúc trước rất nhiều. Vẫn nói bình thường phu thê ở cùng nhau lâu rồi cũng sẽ có những lúc lạnh nhạt như vậy?

Nhưng tình trạng này còn phải kéo dài đến lúc nào? Có cơ hội kết thúc hay không? Hay là hết lãnh đạm rồi tiếp đến sẽ là cảm giác phiền chán, mệt mỏi?

Bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút cô đơn, có chút buồn bực, mới vừa rồi còn háo hức bừng bừng muốn đón giao thừa, lúc này đã không còn hứng thú gì nữa.

"Ta buồn ngủ rồi, đi nghỉ một lát, chàng cứ ở lại chờ thêm lúc nữa đón giao thừa."

Diêm Mặc nhìn nàng đi vào phòng ngủ, hắn biết mình nên đi theo, nhưng dưới chân lại như mọc rễ, cuối cùng đứng bất động tại chỗ.

Một mình hắn ngồi trong phòng đèn đuốc sáng trưng không biết bao lâu, mãi cho đến khi bên ngoài truyền tới một trận pháo nổ ồn ào náo nhiệt.

Giờ Tý đã qua, một năm nữa lại bắt đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương