Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả
-
Chương 12: Tặng mai
Edit: A Cảnh
Beta: Quanh
Trong Ngự hoa viên, thời khắc mai đỏ nở rộ, Hoàng Hậu mời chúng mệnh phụ cùng các tiểu thư vào cung thưởng mai.
Hôm nay, tuyết nhỏ bay đầy trời, Chử Thanh Huy một thân màu đỏ, áo choàng đường viền bạc, trên đầu mang theo đồ trang sức san hô được phía nam tiến cống, duyên dáng yêu kiều đứng ở trên mặt tuyết, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, môi đỏ như son, lại so với mai đỏ ngạo tuyết lăng sương[1] càng thêm kiều diễm[2] mấy phần.
[1]Ngạo tuyết lăng sương: người không sợ sương tuyết giá lạnh, đối mặt với những thử thách khó khăn gian khổ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
[2]: Lộng lẫy, xinh đẹp.
Đám người thấy nàng, ngực đều cứng lại, phảng phất như bị gió hàn thổi tới đến không thở nổi.
Nhớ năm đó, Hoàng Hậu là mỹ nhân nổi danh trong Đô thành. Không ngờ đến bây giờ, Xương Hoa Công chúa còn trò giỏi hơn thầy. Dung mạo tuyệt thế, thêm vào xuất thân của nàng, đã khiến cho người khác nhìn vào nhưng lại phảng phất có một sức mạnh vô hình khiến cho người khác không dám cũng không muốn tới gần nàng. Giống như đứng bên cạnh nàng thì bị hào quang của nàng hoàn toàn che giấu, lại thêm tự ti mặc cảm.
Chử Thanh Huy nhận được ý chỉ của Hoàng Hậu, phụ trách chiêu đãi chư vị tiểu thư, dẫn các nàng đi thưởng mai.
Nàng đi ở phía trước, đám người đi cùng nàng cách xa mấy bước, chỉ có biểu muội Lâm Chỉ Lan là dám đi bên cạnh người nàng.
Chử Thanh Huy không cảm thấy gì, những năm nay nàng sớm đã thành thói quen, người đồng lứa bên cạnh thân cận chỉ có Lâm Chỉ Lan và Tía Tô hầu hạ nàng.
Mang theo các tiểu thư ở trong vườn mai đỏ đi dạo một vòng, Chử Thanh Huy đi về phía Hoàng Hậu phục mệnh, sau đó một mình mang theo Lâm Chỉ Lan trở lại Vĩnh Nhạc cung.
------
Vừa vào trong điện, bị địa long đã được đốt sưởi đến ấm áp, không khí hòa thuận vui vẻ đánh tới khiến Chử Thanh Huy thoải mái dễ chịu thở dài.
Tía Tô hầu hạ nàng cời giày đã bị thấm ướt bởi tuyết, thay một đôi giày khô ráo, rồi lại đem áo choàng cởi ra, mặc thường phục mềm mại, đồ trang sức san hô đỏ trên đầu cũng lấy xuống.
Nhưng mà qua một lúc, Chử Thanh Huy đã bọc chăn lông xù quanh người, núp ở trên giường êm, uống một ngụm trà mật quả nóng hổi, thỏa mãn nheo mắt lại.
Lâm Chỉ Lan cũng được hầu hạ đổi đôi giày, an tọa ở trên ghế ngồi có trải thảm bên trên, trong tay cầm chén trà nóng mà Tử Tô đưa.
Nàng thấy Tử Tô thuần thục lưu loát chỉ huy cung nhân, không khỏi cười nói: “Tía Tô tỷ tỷ càng ngày càng tài giỏi.”
Chử Thanh Huy vô cùng tự đắc gật gật đầu, nói: "Dĩ nhiên rồi, Tô Tô rất lợi hại."
Lâm Chỉ Lan bưng lên uống một ngụm trà mật quả, cảm giác nước trà ngọt ngào ấm áp, khiến cả người từ trong ra ngoài đều cảm thấy cực kỳ ấm áp. Nàng không khỏi uống thêm một ngụm nhỏ nữa, chậm rãi thở ra một hơi ấm, cảm thán lần nữa: “Nơi này của biểu tỷ thật tốt, đến nỗi muội không muốn rời đi.”
Chử Thanh Huy nắm thật chặt tấm chăn bọc trên người, chỉ chừa lại cái miệng nhỏ nhắn để nói: “Vậy thì đừng đi, vừa hay lưu lại giúp tỷ. Muội không biết gần đây Tiểu Tuân đi Hàm Chương điện, mẫu hậu muốn tỷ đi theo bà để nhìn bà xử lý cung vụ, ta sắp buồn bực mất thôi.”
Lâm Chỉ Lan đồng cảm: “Gần đây, mẫu thân của muội cũng gọi muội học quản gia.”
Chử Thanh Huy nháy mắt mấy cái: “Chuyện chung thân của muội còn chưa định ra sao? Đến cùng thì muội phu là người nhà nào?”
Lâm Chỉ Lan cúi đầu thấp xuống, ngượng ngập nói: “Nhanh thôi, nương nói trước năm sẽ định ra.”
Chử Thanh Huy làm bộ thở dài: “Muội muội tốt của tỷ rất nhanh sẽ trở thành của người khác rồi.”
Trên mặt Lâm Chỉ Lan càng đỏ, nhỏ giọng phản: “Không phải biểu tỷ cũng rất nhanh đấy sao?”
Chử Thanh Huy cười tủm tỉm nói: "So với muội thì chậm một chút."
Lâm Chỉ Lan cúi đầu nhấp hớp một miếng trà nóng, che giấu nội tâm xấu hổ. Một lát sau, nàng nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên, chần chờ nói: “Ngày đó a đệ nói với muội một chuyện, có vẻ như có quan hệ với Cố tiểu công tử.”
"Chuyện gì?" Chử Thanh Huy ăn khối bánh ngọt táo nhân ô mai, cảm thấy mùi vị không tệ, cũng đưa cho Lâm Chỉ Lan một khối.
Lâm Chỉ Lan nhận lấy, cầm đặt ở trong khăn tay: “Trong lúc a đệ vô tình ở thư viện nghe được từ đồng môn khác.”
Nàng đem lời đồn trong kinh thành nói hết mọi chuyện ra.
Chử Thanh Huy nghe nghe, trong miệng dừng ăn, nhíu mày mất hứng nói: "Những thư sinh đó thật đáng ghét, cả ngày mặc kệ chỉ đọc sách, cho dù là chuyện triều chính không quan tâm sinh kế cho bách tính, lại có những người nhiều chuyện như vậy ở sau lưng nói này nói kia, uổng công bọn hắn tự cho bản thân là người đọc sách, ta thấy hổ thẹn thay bọn hắn!”
Trong nội tâm nàng nghĩ, những ngày này Cố Hành Vân rất khác thường, chắc cũng vì những lời đồn này? Phải chăng hắn vô cùng để ý cái nhìn của người khác? Cho dù là thế nào, nàng cũng cần phải hỏi hắn một chút mới được.
Vào ban đêm, Chử Thanh Huy liền đến trước mặt Hoàng Đế cáo trạng một phen: “Phụ hoàng, những thư sinh kia nói lung tung mà không có ai quản bọn hắn sao?”
Hoàng đế sờ sờ đầu của nàng: “Bịt miệng dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ. Quản trời quản đất, làm sao quản được người khác nói chuyện? Có một số việc, làm không bằng không làm. Phụ hoàng tin tưởng, tâm tính tốt như Cố Hành Vân, tổn thương từ trong lời người khác, với hắn mà nói không có đau khổ gì cả, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Chử Thanh Huy nghiêm túc nghĩ nghĩ, Phụ hoàng nói dường như có chút đạo lý.
Hoàng đế lại nói một chút, dăm ba câu đã đuổi được Chử Thanh Huy đi.
Sau khi nàng đi, Hoàng hậu bưng cho Hoàng đế chén trà: “Bệ hạ đã sớm biết những lời đồn đãi này, đúng không?”
Hoàng đế bỏ chén trà xuống, kéo tay Hoàng hậu qua, gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
"Nhưng mà cái gì bệ hạ cũng không làm."
Hoàng đế lại gật gật đầu, thời điểm những lời đồn đãi kia xuất hiện, là hắn đã biết. Đồng thời ai là chủ mưu phía sau, lại vì mục đích gì, hắn đều biết rõ ràng hết, nhưng hắn không có bất kỳ hành động nào.
Nói cho cùng, Hoàng đế cũng không bài xích người sử dụng mưu kế. Chỉ cần không tổn thương đến người hắn quan tâm, không tổn hại đến lợi ích của hắn, thì hắn vui vẻ ngồi nhìn hổ đấu với nhau.
Từ xưa đến nay, người thường lưu lại cuối cùng sau khi tranh đấu, đều là xuất sắc nhất, hắn vì con gái tuyển chọn vào phút cuối, tất nhiên là muốn tuyển người ưu tú nhất.
Mặc dù Hoàng hậu và Công chúa của hắn đều cảm thấy Cố tiểu tử kia không tệ, nhưng nếu ngay cả chút sóng gió nhỏ mà Cố Hành Vân còn không chịu nổi, cọc hôn nhân này, cho dù thế nào đi nữa Hoàng đế cũng không gật đầu đồng ý.
Hoàng hậu đoán ra tâm tư của Hoàng đế, khe khẽ thở dài: “Đến cùng vẫn là hài tử cả, Bệ hạ nên giúp thì giúp nhanh đi.”
Hoàng đế mất hứng nói: “Hài tử trong miệng Mạn Mạn lại muốn cướp tiểu Công chúa của ta đi. Ta cho phép hắn đến đoạt đã là đại ân điển rồi, đoạt được không thì do bản lãnh của hắn, chẳng lẽ còn muốn ta đem Noãn Noãn dâng đến tay hắn ư? Tiểu tử kia nên nằm xuống mơ mộng đi, nhìn thử xem trong mộng có chuyện tốt như vậy hay không?”
Hoàng hậu bị giọng điệu hờn dỗi của hắn chọc cười, lắc lắc đầu nói: “Bệ hạ đã qua tuổi trẻ rồi, chẳng lẽ còn muốn so đo với hài tử mười mấy tuổi hay sao?”
Hoàng đế để Hoàng hậu ngồi ở trên chân của mình, hai tay không thành thật xoa bóp eo của nàng, trong miệng nói ra có mấy phần ủy khuất: “Có phải Mạn Mạn chê ta già hay không?”
Hoàng hậu đè tay hắn lại, quay đầu trừng liếc mắt: “Cho tới bây giờ lời này là bệ hạ nói, ta chưa từng nói qua dù chỉ là một lần.”
Hoàng đế câu môi cười một tiếng, hai tay càng làm càn thêm.
Hoàng hậu tùy ý hắn, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ tuổi càng lớn, da mặt càng dày, càng trở nên đao thương bất nhập[3].
[3]: Đao kiếm không cắt hay chém được...bởi mới nói da mặt dày là cả một nghệ thuật (☆ω☆*)
Lời cũng chỉ có thể nghỉ mà thôi, nếu nói ra đến lúc đó Hoàng đế lại giả vờ ủy khuất lấy cớ quấy rối.
Lúc này bên trong một tiểu viện của Cố phủ, Cố Hành Vân đang nhìn ánh nến đến xuất thần.
Những ngày này hắn gầy đi rất nhiều. Ngày đó ở trong Mặc Hương lâu nghe được những lời kia, uất khí trong lòng khó tan, đi tửu lâu uống say, lại vô ý lây nhiễm phong hàn. Ngày ngày này vẫn luôn lặp đi lặp lại, mời không ít đại phu, thậm chí tổ phụ còn mời cả Thái y trong cung, dù phong hàn đã tốt, nhưng vẫn còn ho khan một chút, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Mỗi lần ho khan, hắn liễn nhớ tơis nguyên nhân sinh bệnh lần này, nhớ tới những người kia mở miệng nói nhảm, trong lòng trở nên buồn bực, ho khan càng nghiêm trọng hơn.
Ánh nến lay động trước mặt hắn, hắn ho hai tiếng, hai bàn tay đặt trên bàn nắm chặt thành nắm đấm.
Ai cũng nói mạng hắn tốt, đầu thai tốt, là tiểu tôn tử của Cố tướng, là tiểu thiểu gia của Cố phủ, đời này chỉ cần nằm không cần làm gì cũng hưởng vinh hoa không hết.
Lúc đầu nghe những lời này, Cố Hành Vân còn cảm thấy chút vinh dự. Nhưng khi hắn càng lớn lên. Tất cả mọi người nói như vậy, bọn họ không phải không nhìn thấy tài hoa của hắn, thiên tư của hắn, nhưng bọn họ lại cho rằng thân là tôn tử của Cố tướng, có được những chuyện này là đương nhiên. Bọn hắn chưa từng nói với hắn đã cố gắng những gì, chỉ khi thời điểm hắn có chút thành tựu, sẽ nói một câu không hổ là Cố gia tiểu công tử, giống như hắn làm hết mọi thứ đều bởi vì thân phận này mới làm được.
Không biết từ lúc nào, Cố Hành Vân mệt mỏi với loại tán dương này.
Hắn hi vọng thời điểm người khác đang hâm mộ ngước nhìn hắn, chỉ vì Cố Hành Vân mà không phải là thân phận Cố gia tiểu công tử.
Bây giờ, dường như cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi cục diện này nhưng buồn cười là bởi vì trên người hắn từ danh tiếng Cố gia tiểu công tử, đổi thành Phò mã của Xương Hoa Công chúa.
Nhớ tới những người kia nói tới việc này như vũ khí vũ nhục, Cố Hành Vân cảm giác được lồng ngực mình như có lửa thiêu đốt, thiêu đến nỗi cả người hắn sắp phát cuồng.
Rốt cuộc hắn không duy trì biểu lộ ôn hòa nhã nhặn nữa, bỗng nhiên đem toàn bộ bút mực, giấy nghiên ở trên bàn quát xuống mặt đất, hai tay chống lên mặt bàn cố hết sức thở dốc, rất nhanh lại ho khan kịch liệt.
Đại nha hoàn của Cố Hành Vân là Hàm Châu nghe được động tĩnh, bận bịu từ bên ngoài tiến vào, thuần thục đổ nước, thay hắn vuốt lưng, đôi mắt nhịn không được đỏ lên.
Những ngày này, thống khổ của công tử nàng để ở trong mắt, lại không biết vì sao hắn thống khổ như vậy, là bởi vì Công chúa ư? Chẳng lẽ Công chúa không thích hắn?
Hàm Châu cảm thấy không thể tưởng tượng được, dưới cái nhìn của nàng thì Công tử như thần trên trời, có ai bỏ được để thần thương tâm khổ sở, bỏ mặc hắn thống khổ như vậy chứ?
Đáng tiếc đối phương là Công chúa cao cao tại thượng, mà nàng chỉ là một nha hoàn hèn mọn, không thể thay công tử hỏi thăm một chút.
--------------
Ngày thứ hai, tuyết rơi lại lớn hơn.
Chử Thanh Huy đi vào Hàm Chương điện, một mình kêu Cố Hành Vân đi ra, muốn cùng hắn hỏi thăm rõ ràng.
Tối hôm qua phụ hoàng nói xong, sau khi nàng trở về suy nghĩ, cảm thấy trong đó có một câu có đạo lý: Quản trời quản đất, không quản được người khác muốn nói chuyện.
Nhìn thử nhân vật Thần Võ đại Tướng quân anh dũng như thế, cũng bị truyền thành dạng như vậy, huống gì là người khác chứ. Nếu như Cố Hành Vân bởi vì những lời đồn đại kia mà không muốn làm Phò mã của nàng, vậy nàng cũng không có cách nào, cũng không thể miễn cưỡng, việc này chỉ có thể coi như bỏ đi.
Nàng nói thẳng ý chính ra: “Ta đã nghe chuyện đồn ở ngoài cung, những ngày này có phải người vì chuyện này mà phiền não hay không?”
Cố Hành Vân trầm mặc không nói.
Chử Thanh Huy liền biết đúng là như thế, nếu như Cố Hành Vân để ý cái nhìn của người khác, việc hôn sự của hai người cần được bàn bạc.
Nàng còn nói: “Nếu vì chuyện này mà tổn hại thân thể thì thật sự không đáng. Việc hôn sự của hai chúng ta còn chưa định ra, nếu ngươi không muốn chỗ phụ hoàng và mẫu hậu ta sẽ đi nói rõ.”
Trong nội tâm của Cố Hành Vân rung động, nếu không có cọc hôn nhân này thì hắn không làm Phò mã, tất nhiên sẽ không còn ai mở miệng khinh miệt hắn nữa. Hắn không tin bằng vào bản lãnh của mình, ngày sau không khiến cho người khác thật tâm tán dương hắn một câu.
Nhưng mà hắn nhịn không được nhìn Chử Thanh Huy một chút. Đây là Công chúa, là Công chúa, hắn thật sự muốn bỏ lỡ cơ hội?
Nếu như hắn không làm Phò mã được, tổ phụ sẽ nhìn hắn như thế nào, người nhà sẽ nhìn hắn như thế nào, ngoại nhân lại càng nhìn hắn như thế nào? Còn có bệ hạ, cự tuyệt Công chúa, bệ hạ có tức giận hay không? Tương lai sĩ đồ của hắn còn có thể thuận buồm xuôi gió chứ?
Trong lòng dâng lên ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn nhắm mắt lại, cúi người hành lễ: “Tại hạ... không muốn.”
Chử Thanh Huy gật gật đầu, ngược lại trong lòng không có cảm giác đặc biệt gì: “Vậy ngươi tĩnh dưỡng cho tốt, sớm ngày khôi phục.”
Nàng rời khỏi Hàm Chương điện, thấy ngoài điện cách đó không xa có vài cành mai đỏ vừa vặn nở, liền đi qua nhìn kỹ hơn, muốn bẻ một gốc nở đẹp nhất, cắm ở trong điện của Hoàng hậu.
Đây là vài cành mai đỏ cách xa Ngự hoa viên, hình như không có người chăm sóc, lớn lên so với hoa mai thì cao hơn, trên đỉnh có một nhánh mọc ra có hoa đặc biệt diễm lệ tươi tốt, chỉ là cách mặt đất có chút xa, Chử Thanh Huy cũng nhảy lên mấy lần ngay cả đầu ngón tay cũng không chạm tới. Phía sau nàng đều là cung nữ, không có ai sẽ leo lên cây, đành phải đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn cành hoa mai, coi như nhìn cho đỡ ghiền.
Tía Tô thấy nàng nhụt chí, nghĩ nghĩ, nói: “Công chúa, nô tỳ đi tìm thị vệ tới hỗ trợ.”
Chử Thanh Huy nghe nàng ấy nói như vậy, nhìn bốn phía một chút, xa xa trên đường có một đội thị về đang tuần tra đi tới. Nàng đang muốn đồng ý đề nghị của Tử Tô, nhưng trong tầm mặt lại có một thân ảnh khác đi tới, toàn thân áo đen, thân mình giống như Thanh Tùng[4], lại lanh lợi như một cây đao, cho dù là gió tuyets cũng không thổi ngã được thân hình cao lớn của hắn.
[4]: ý chỉ cao to như cây Thanh Tùng (Loại cây có gốc rễ lớn và phát triển cao to lâu năm)
Chử Thanh Huy không kịp nghĩ nhiều, mở miệng nhân tiện nói: "Tiên sinh!"
Diêm Mặc nhìn thẳng không nhìn qua, sải bước tiến lên, nghe được âm thanh, dẫm chân xuống, đưa mắt nhìn về phía này.
Chử Thanh Huy hướng hắn khoát khoát tay: "Mời tiên sinh xuất thủ tương trợ."
Tía Tô bận bịu nhỏ giọng nói ra: "Nô tỳ đi tìm thị vệ thì hơn, rất không cần phải làm phiền tiên sinh."
Nhưng thật ra là nàng nhìn vị Tướng quân này vẫn có chút sợ hãi.
Chử Thanh Huy cười híp mắt, nhanh chân bước về phía Diêm Mặc: “Ngươi nhìn cây cao như vậy, bọn thị vệ hái không tới, tiên sinh so với bọn hắn đều cao hơn, cho nên không thành vấn đề.”
Tử Tô cũng ngẩng đầu nhìn Diêm Mặc một chút, lại lập tức cúi đầu xuống. Dưới cái nhìn của nàng, Tướng quân đâu chỉ cao thôi, mà là thân hình hắn cao lớn, khí thế uy mãnh nhưng lại vừa lạnh vừa cứng, khiến cho nhiều người không dám liếc mắt nhìn hắn. Trước đó rõ ràng Công chúa còn sợ hơn cả nàng, bây giờ không chỉ không sợ, lại còn dám nhờ hắn hỗ trợ, Công chúa quả nhiên là Công chúa, so với đám người bình thường như các nàng thật khác biệt.
Khi đang nói chuyện, Diêm Mặc đã đến trước mặt: “Chuyện gì?”
Ngữ khí của hắn nghe lạnh như băng, Tử Tô và mấy tiểu cung nữ đều đem đầu cúi xuống thấp hơn.
Chử Thanh Huy để cho hắn đi được tới gần, mới đứng lên chỉ vào trên đầu cành hoa mai kia nói ra: “Ta muốn gốc hoa mai cao nhất ở bên trên, không biết tiên sinh có thể giúp ta chuyện này?”
Diêm Mặc cũng không nói chuyện, chỉ giơ tay lên, cành hoa mai so với hắn cao hơn, đưa tay duỗi thẳng, vừa đủ để chạm tới.
Chử Thanh Huy ngửa đầu nhìn, mai đỏ đầu cành hơi lay động, mấy bông tuyết bay xuống, nàng vô ý thức nhắm mắt lại, phòng ngừa bông tuyết lọt vào trong mắt. Chờ đến lúc mở mắt ra, một gốc mai đỏ lãnh diễm nhất, kiêu ngạo nhất đã được đưa đến trước mắt nàng.
Chử Thanh Huy sửng sốt một chút, vội vàng hai tay tiếp nhận, vui vẻ nói: "Tạ ơn tiên sinh!"
Lúc tiếp nhận vô ý đụng phải một bàn tay khác, thô ráp lại cảm giác ấm áp, không nam tính như Phụ hoàng và Thái tử ca ca vậy.
Điều này khiến nàng có chút ngây người, vô ý thức nhìn về cách ăn mặc của Diêm Mặc, vẫn nhìn thấy chỉ là một áo choàng ngoài màu đen, không khỏi tự lẩm bẩm: "Hóa ra tiên sinh thật sự không sợ lạnh."
Diêm Mặc không những cảm thấy không lạnh, hắn còn có chút nóng. Mới từ phủ Tướng quân đến Hoàng cung cách một khoảng xa, hắn sử dụng khinh công bay tới, sau đó lại đi nhanh một đoạn, dưới mắt đã có chút mồ hôi. Thân thể tỏa ra hơi nóng, thấy gió lạnh thổi tới liền trở nên cả thân có chút sương trắng.
Thế là Chử Thanh Huy liền trơ mắt nhìn thấy trong cổ áo màu đen của tiên sinh lọt ra vài tia sương trắng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, mặc dù cực ít nhưng thật sự tồn tại.
Nàng nhìn đến trợn mắt hốc mồm, bất tri bất giác nói ra miệng: “Nóng, tiên sinh nóng hổi vậy … không biết có phải giống như bánh ngọt ăn ngon hay không…”
Beta: Quanh
Trong Ngự hoa viên, thời khắc mai đỏ nở rộ, Hoàng Hậu mời chúng mệnh phụ cùng các tiểu thư vào cung thưởng mai.
Hôm nay, tuyết nhỏ bay đầy trời, Chử Thanh Huy một thân màu đỏ, áo choàng đường viền bạc, trên đầu mang theo đồ trang sức san hô được phía nam tiến cống, duyên dáng yêu kiều đứng ở trên mặt tuyết, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, môi đỏ như son, lại so với mai đỏ ngạo tuyết lăng sương[1] càng thêm kiều diễm[2] mấy phần.
[1]Ngạo tuyết lăng sương: người không sợ sương tuyết giá lạnh, đối mặt với những thử thách khó khăn gian khổ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
[2]: Lộng lẫy, xinh đẹp.
Đám người thấy nàng, ngực đều cứng lại, phảng phất như bị gió hàn thổi tới đến không thở nổi.
Nhớ năm đó, Hoàng Hậu là mỹ nhân nổi danh trong Đô thành. Không ngờ đến bây giờ, Xương Hoa Công chúa còn trò giỏi hơn thầy. Dung mạo tuyệt thế, thêm vào xuất thân của nàng, đã khiến cho người khác nhìn vào nhưng lại phảng phất có một sức mạnh vô hình khiến cho người khác không dám cũng không muốn tới gần nàng. Giống như đứng bên cạnh nàng thì bị hào quang của nàng hoàn toàn che giấu, lại thêm tự ti mặc cảm.
Chử Thanh Huy nhận được ý chỉ của Hoàng Hậu, phụ trách chiêu đãi chư vị tiểu thư, dẫn các nàng đi thưởng mai.
Nàng đi ở phía trước, đám người đi cùng nàng cách xa mấy bước, chỉ có biểu muội Lâm Chỉ Lan là dám đi bên cạnh người nàng.
Chử Thanh Huy không cảm thấy gì, những năm nay nàng sớm đã thành thói quen, người đồng lứa bên cạnh thân cận chỉ có Lâm Chỉ Lan và Tía Tô hầu hạ nàng.
Mang theo các tiểu thư ở trong vườn mai đỏ đi dạo một vòng, Chử Thanh Huy đi về phía Hoàng Hậu phục mệnh, sau đó một mình mang theo Lâm Chỉ Lan trở lại Vĩnh Nhạc cung.
------
Vừa vào trong điện, bị địa long đã được đốt sưởi đến ấm áp, không khí hòa thuận vui vẻ đánh tới khiến Chử Thanh Huy thoải mái dễ chịu thở dài.
Tía Tô hầu hạ nàng cời giày đã bị thấm ướt bởi tuyết, thay một đôi giày khô ráo, rồi lại đem áo choàng cởi ra, mặc thường phục mềm mại, đồ trang sức san hô đỏ trên đầu cũng lấy xuống.
Nhưng mà qua một lúc, Chử Thanh Huy đã bọc chăn lông xù quanh người, núp ở trên giường êm, uống một ngụm trà mật quả nóng hổi, thỏa mãn nheo mắt lại.
Lâm Chỉ Lan cũng được hầu hạ đổi đôi giày, an tọa ở trên ghế ngồi có trải thảm bên trên, trong tay cầm chén trà nóng mà Tử Tô đưa.
Nàng thấy Tử Tô thuần thục lưu loát chỉ huy cung nhân, không khỏi cười nói: “Tía Tô tỷ tỷ càng ngày càng tài giỏi.”
Chử Thanh Huy vô cùng tự đắc gật gật đầu, nói: "Dĩ nhiên rồi, Tô Tô rất lợi hại."
Lâm Chỉ Lan bưng lên uống một ngụm trà mật quả, cảm giác nước trà ngọt ngào ấm áp, khiến cả người từ trong ra ngoài đều cảm thấy cực kỳ ấm áp. Nàng không khỏi uống thêm một ngụm nhỏ nữa, chậm rãi thở ra một hơi ấm, cảm thán lần nữa: “Nơi này của biểu tỷ thật tốt, đến nỗi muội không muốn rời đi.”
Chử Thanh Huy nắm thật chặt tấm chăn bọc trên người, chỉ chừa lại cái miệng nhỏ nhắn để nói: “Vậy thì đừng đi, vừa hay lưu lại giúp tỷ. Muội không biết gần đây Tiểu Tuân đi Hàm Chương điện, mẫu hậu muốn tỷ đi theo bà để nhìn bà xử lý cung vụ, ta sắp buồn bực mất thôi.”
Lâm Chỉ Lan đồng cảm: “Gần đây, mẫu thân của muội cũng gọi muội học quản gia.”
Chử Thanh Huy nháy mắt mấy cái: “Chuyện chung thân của muội còn chưa định ra sao? Đến cùng thì muội phu là người nhà nào?”
Lâm Chỉ Lan cúi đầu thấp xuống, ngượng ngập nói: “Nhanh thôi, nương nói trước năm sẽ định ra.”
Chử Thanh Huy làm bộ thở dài: “Muội muội tốt của tỷ rất nhanh sẽ trở thành của người khác rồi.”
Trên mặt Lâm Chỉ Lan càng đỏ, nhỏ giọng phản: “Không phải biểu tỷ cũng rất nhanh đấy sao?”
Chử Thanh Huy cười tủm tỉm nói: "So với muội thì chậm một chút."
Lâm Chỉ Lan cúi đầu nhấp hớp một miếng trà nóng, che giấu nội tâm xấu hổ. Một lát sau, nàng nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên, chần chờ nói: “Ngày đó a đệ nói với muội một chuyện, có vẻ như có quan hệ với Cố tiểu công tử.”
"Chuyện gì?" Chử Thanh Huy ăn khối bánh ngọt táo nhân ô mai, cảm thấy mùi vị không tệ, cũng đưa cho Lâm Chỉ Lan một khối.
Lâm Chỉ Lan nhận lấy, cầm đặt ở trong khăn tay: “Trong lúc a đệ vô tình ở thư viện nghe được từ đồng môn khác.”
Nàng đem lời đồn trong kinh thành nói hết mọi chuyện ra.
Chử Thanh Huy nghe nghe, trong miệng dừng ăn, nhíu mày mất hứng nói: "Những thư sinh đó thật đáng ghét, cả ngày mặc kệ chỉ đọc sách, cho dù là chuyện triều chính không quan tâm sinh kế cho bách tính, lại có những người nhiều chuyện như vậy ở sau lưng nói này nói kia, uổng công bọn hắn tự cho bản thân là người đọc sách, ta thấy hổ thẹn thay bọn hắn!”
Trong nội tâm nàng nghĩ, những ngày này Cố Hành Vân rất khác thường, chắc cũng vì những lời đồn này? Phải chăng hắn vô cùng để ý cái nhìn của người khác? Cho dù là thế nào, nàng cũng cần phải hỏi hắn một chút mới được.
Vào ban đêm, Chử Thanh Huy liền đến trước mặt Hoàng Đế cáo trạng một phen: “Phụ hoàng, những thư sinh kia nói lung tung mà không có ai quản bọn hắn sao?”
Hoàng đế sờ sờ đầu của nàng: “Bịt miệng dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ. Quản trời quản đất, làm sao quản được người khác nói chuyện? Có một số việc, làm không bằng không làm. Phụ hoàng tin tưởng, tâm tính tốt như Cố Hành Vân, tổn thương từ trong lời người khác, với hắn mà nói không có đau khổ gì cả, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Chử Thanh Huy nghiêm túc nghĩ nghĩ, Phụ hoàng nói dường như có chút đạo lý.
Hoàng đế lại nói một chút, dăm ba câu đã đuổi được Chử Thanh Huy đi.
Sau khi nàng đi, Hoàng hậu bưng cho Hoàng đế chén trà: “Bệ hạ đã sớm biết những lời đồn đãi này, đúng không?”
Hoàng đế bỏ chén trà xuống, kéo tay Hoàng hậu qua, gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
"Nhưng mà cái gì bệ hạ cũng không làm."
Hoàng đế lại gật gật đầu, thời điểm những lời đồn đãi kia xuất hiện, là hắn đã biết. Đồng thời ai là chủ mưu phía sau, lại vì mục đích gì, hắn đều biết rõ ràng hết, nhưng hắn không có bất kỳ hành động nào.
Nói cho cùng, Hoàng đế cũng không bài xích người sử dụng mưu kế. Chỉ cần không tổn thương đến người hắn quan tâm, không tổn hại đến lợi ích của hắn, thì hắn vui vẻ ngồi nhìn hổ đấu với nhau.
Từ xưa đến nay, người thường lưu lại cuối cùng sau khi tranh đấu, đều là xuất sắc nhất, hắn vì con gái tuyển chọn vào phút cuối, tất nhiên là muốn tuyển người ưu tú nhất.
Mặc dù Hoàng hậu và Công chúa của hắn đều cảm thấy Cố tiểu tử kia không tệ, nhưng nếu ngay cả chút sóng gió nhỏ mà Cố Hành Vân còn không chịu nổi, cọc hôn nhân này, cho dù thế nào đi nữa Hoàng đế cũng không gật đầu đồng ý.
Hoàng hậu đoán ra tâm tư của Hoàng đế, khe khẽ thở dài: “Đến cùng vẫn là hài tử cả, Bệ hạ nên giúp thì giúp nhanh đi.”
Hoàng đế mất hứng nói: “Hài tử trong miệng Mạn Mạn lại muốn cướp tiểu Công chúa của ta đi. Ta cho phép hắn đến đoạt đã là đại ân điển rồi, đoạt được không thì do bản lãnh của hắn, chẳng lẽ còn muốn ta đem Noãn Noãn dâng đến tay hắn ư? Tiểu tử kia nên nằm xuống mơ mộng đi, nhìn thử xem trong mộng có chuyện tốt như vậy hay không?”
Hoàng hậu bị giọng điệu hờn dỗi của hắn chọc cười, lắc lắc đầu nói: “Bệ hạ đã qua tuổi trẻ rồi, chẳng lẽ còn muốn so đo với hài tử mười mấy tuổi hay sao?”
Hoàng đế để Hoàng hậu ngồi ở trên chân của mình, hai tay không thành thật xoa bóp eo của nàng, trong miệng nói ra có mấy phần ủy khuất: “Có phải Mạn Mạn chê ta già hay không?”
Hoàng hậu đè tay hắn lại, quay đầu trừng liếc mắt: “Cho tới bây giờ lời này là bệ hạ nói, ta chưa từng nói qua dù chỉ là một lần.”
Hoàng đế câu môi cười một tiếng, hai tay càng làm càn thêm.
Hoàng hậu tùy ý hắn, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ tuổi càng lớn, da mặt càng dày, càng trở nên đao thương bất nhập[3].
[3]: Đao kiếm không cắt hay chém được...bởi mới nói da mặt dày là cả một nghệ thuật (☆ω☆*)
Lời cũng chỉ có thể nghỉ mà thôi, nếu nói ra đến lúc đó Hoàng đế lại giả vờ ủy khuất lấy cớ quấy rối.
Lúc này bên trong một tiểu viện của Cố phủ, Cố Hành Vân đang nhìn ánh nến đến xuất thần.
Những ngày này hắn gầy đi rất nhiều. Ngày đó ở trong Mặc Hương lâu nghe được những lời kia, uất khí trong lòng khó tan, đi tửu lâu uống say, lại vô ý lây nhiễm phong hàn. Ngày ngày này vẫn luôn lặp đi lặp lại, mời không ít đại phu, thậm chí tổ phụ còn mời cả Thái y trong cung, dù phong hàn đã tốt, nhưng vẫn còn ho khan một chút, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Mỗi lần ho khan, hắn liễn nhớ tơis nguyên nhân sinh bệnh lần này, nhớ tới những người kia mở miệng nói nhảm, trong lòng trở nên buồn bực, ho khan càng nghiêm trọng hơn.
Ánh nến lay động trước mặt hắn, hắn ho hai tiếng, hai bàn tay đặt trên bàn nắm chặt thành nắm đấm.
Ai cũng nói mạng hắn tốt, đầu thai tốt, là tiểu tôn tử của Cố tướng, là tiểu thiểu gia của Cố phủ, đời này chỉ cần nằm không cần làm gì cũng hưởng vinh hoa không hết.
Lúc đầu nghe những lời này, Cố Hành Vân còn cảm thấy chút vinh dự. Nhưng khi hắn càng lớn lên. Tất cả mọi người nói như vậy, bọn họ không phải không nhìn thấy tài hoa của hắn, thiên tư của hắn, nhưng bọn họ lại cho rằng thân là tôn tử của Cố tướng, có được những chuyện này là đương nhiên. Bọn hắn chưa từng nói với hắn đã cố gắng những gì, chỉ khi thời điểm hắn có chút thành tựu, sẽ nói một câu không hổ là Cố gia tiểu công tử, giống như hắn làm hết mọi thứ đều bởi vì thân phận này mới làm được.
Không biết từ lúc nào, Cố Hành Vân mệt mỏi với loại tán dương này.
Hắn hi vọng thời điểm người khác đang hâm mộ ngước nhìn hắn, chỉ vì Cố Hành Vân mà không phải là thân phận Cố gia tiểu công tử.
Bây giờ, dường như cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi cục diện này nhưng buồn cười là bởi vì trên người hắn từ danh tiếng Cố gia tiểu công tử, đổi thành Phò mã của Xương Hoa Công chúa.
Nhớ tới những người kia nói tới việc này như vũ khí vũ nhục, Cố Hành Vân cảm giác được lồng ngực mình như có lửa thiêu đốt, thiêu đến nỗi cả người hắn sắp phát cuồng.
Rốt cuộc hắn không duy trì biểu lộ ôn hòa nhã nhặn nữa, bỗng nhiên đem toàn bộ bút mực, giấy nghiên ở trên bàn quát xuống mặt đất, hai tay chống lên mặt bàn cố hết sức thở dốc, rất nhanh lại ho khan kịch liệt.
Đại nha hoàn của Cố Hành Vân là Hàm Châu nghe được động tĩnh, bận bịu từ bên ngoài tiến vào, thuần thục đổ nước, thay hắn vuốt lưng, đôi mắt nhịn không được đỏ lên.
Những ngày này, thống khổ của công tử nàng để ở trong mắt, lại không biết vì sao hắn thống khổ như vậy, là bởi vì Công chúa ư? Chẳng lẽ Công chúa không thích hắn?
Hàm Châu cảm thấy không thể tưởng tượng được, dưới cái nhìn của nàng thì Công tử như thần trên trời, có ai bỏ được để thần thương tâm khổ sở, bỏ mặc hắn thống khổ như vậy chứ?
Đáng tiếc đối phương là Công chúa cao cao tại thượng, mà nàng chỉ là một nha hoàn hèn mọn, không thể thay công tử hỏi thăm một chút.
--------------
Ngày thứ hai, tuyết rơi lại lớn hơn.
Chử Thanh Huy đi vào Hàm Chương điện, một mình kêu Cố Hành Vân đi ra, muốn cùng hắn hỏi thăm rõ ràng.
Tối hôm qua phụ hoàng nói xong, sau khi nàng trở về suy nghĩ, cảm thấy trong đó có một câu có đạo lý: Quản trời quản đất, không quản được người khác muốn nói chuyện.
Nhìn thử nhân vật Thần Võ đại Tướng quân anh dũng như thế, cũng bị truyền thành dạng như vậy, huống gì là người khác chứ. Nếu như Cố Hành Vân bởi vì những lời đồn đại kia mà không muốn làm Phò mã của nàng, vậy nàng cũng không có cách nào, cũng không thể miễn cưỡng, việc này chỉ có thể coi như bỏ đi.
Nàng nói thẳng ý chính ra: “Ta đã nghe chuyện đồn ở ngoài cung, những ngày này có phải người vì chuyện này mà phiền não hay không?”
Cố Hành Vân trầm mặc không nói.
Chử Thanh Huy liền biết đúng là như thế, nếu như Cố Hành Vân để ý cái nhìn của người khác, việc hôn sự của hai người cần được bàn bạc.
Nàng còn nói: “Nếu vì chuyện này mà tổn hại thân thể thì thật sự không đáng. Việc hôn sự của hai chúng ta còn chưa định ra, nếu ngươi không muốn chỗ phụ hoàng và mẫu hậu ta sẽ đi nói rõ.”
Trong nội tâm của Cố Hành Vân rung động, nếu không có cọc hôn nhân này thì hắn không làm Phò mã, tất nhiên sẽ không còn ai mở miệng khinh miệt hắn nữa. Hắn không tin bằng vào bản lãnh của mình, ngày sau không khiến cho người khác thật tâm tán dương hắn một câu.
Nhưng mà hắn nhịn không được nhìn Chử Thanh Huy một chút. Đây là Công chúa, là Công chúa, hắn thật sự muốn bỏ lỡ cơ hội?
Nếu như hắn không làm Phò mã được, tổ phụ sẽ nhìn hắn như thế nào, người nhà sẽ nhìn hắn như thế nào, ngoại nhân lại càng nhìn hắn như thế nào? Còn có bệ hạ, cự tuyệt Công chúa, bệ hạ có tức giận hay không? Tương lai sĩ đồ của hắn còn có thể thuận buồm xuôi gió chứ?
Trong lòng dâng lên ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn nhắm mắt lại, cúi người hành lễ: “Tại hạ... không muốn.”
Chử Thanh Huy gật gật đầu, ngược lại trong lòng không có cảm giác đặc biệt gì: “Vậy ngươi tĩnh dưỡng cho tốt, sớm ngày khôi phục.”
Nàng rời khỏi Hàm Chương điện, thấy ngoài điện cách đó không xa có vài cành mai đỏ vừa vặn nở, liền đi qua nhìn kỹ hơn, muốn bẻ một gốc nở đẹp nhất, cắm ở trong điện của Hoàng hậu.
Đây là vài cành mai đỏ cách xa Ngự hoa viên, hình như không có người chăm sóc, lớn lên so với hoa mai thì cao hơn, trên đỉnh có một nhánh mọc ra có hoa đặc biệt diễm lệ tươi tốt, chỉ là cách mặt đất có chút xa, Chử Thanh Huy cũng nhảy lên mấy lần ngay cả đầu ngón tay cũng không chạm tới. Phía sau nàng đều là cung nữ, không có ai sẽ leo lên cây, đành phải đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn cành hoa mai, coi như nhìn cho đỡ ghiền.
Tía Tô thấy nàng nhụt chí, nghĩ nghĩ, nói: “Công chúa, nô tỳ đi tìm thị vệ tới hỗ trợ.”
Chử Thanh Huy nghe nàng ấy nói như vậy, nhìn bốn phía một chút, xa xa trên đường có một đội thị về đang tuần tra đi tới. Nàng đang muốn đồng ý đề nghị của Tử Tô, nhưng trong tầm mặt lại có một thân ảnh khác đi tới, toàn thân áo đen, thân mình giống như Thanh Tùng[4], lại lanh lợi như một cây đao, cho dù là gió tuyets cũng không thổi ngã được thân hình cao lớn của hắn.
[4]: ý chỉ cao to như cây Thanh Tùng (Loại cây có gốc rễ lớn và phát triển cao to lâu năm)
Chử Thanh Huy không kịp nghĩ nhiều, mở miệng nhân tiện nói: "Tiên sinh!"
Diêm Mặc nhìn thẳng không nhìn qua, sải bước tiến lên, nghe được âm thanh, dẫm chân xuống, đưa mắt nhìn về phía này.
Chử Thanh Huy hướng hắn khoát khoát tay: "Mời tiên sinh xuất thủ tương trợ."
Tía Tô bận bịu nhỏ giọng nói ra: "Nô tỳ đi tìm thị vệ thì hơn, rất không cần phải làm phiền tiên sinh."
Nhưng thật ra là nàng nhìn vị Tướng quân này vẫn có chút sợ hãi.
Chử Thanh Huy cười híp mắt, nhanh chân bước về phía Diêm Mặc: “Ngươi nhìn cây cao như vậy, bọn thị vệ hái không tới, tiên sinh so với bọn hắn đều cao hơn, cho nên không thành vấn đề.”
Tử Tô cũng ngẩng đầu nhìn Diêm Mặc một chút, lại lập tức cúi đầu xuống. Dưới cái nhìn của nàng, Tướng quân đâu chỉ cao thôi, mà là thân hình hắn cao lớn, khí thế uy mãnh nhưng lại vừa lạnh vừa cứng, khiến cho nhiều người không dám liếc mắt nhìn hắn. Trước đó rõ ràng Công chúa còn sợ hơn cả nàng, bây giờ không chỉ không sợ, lại còn dám nhờ hắn hỗ trợ, Công chúa quả nhiên là Công chúa, so với đám người bình thường như các nàng thật khác biệt.
Khi đang nói chuyện, Diêm Mặc đã đến trước mặt: “Chuyện gì?”
Ngữ khí của hắn nghe lạnh như băng, Tử Tô và mấy tiểu cung nữ đều đem đầu cúi xuống thấp hơn.
Chử Thanh Huy để cho hắn đi được tới gần, mới đứng lên chỉ vào trên đầu cành hoa mai kia nói ra: “Ta muốn gốc hoa mai cao nhất ở bên trên, không biết tiên sinh có thể giúp ta chuyện này?”
Diêm Mặc cũng không nói chuyện, chỉ giơ tay lên, cành hoa mai so với hắn cao hơn, đưa tay duỗi thẳng, vừa đủ để chạm tới.
Chử Thanh Huy ngửa đầu nhìn, mai đỏ đầu cành hơi lay động, mấy bông tuyết bay xuống, nàng vô ý thức nhắm mắt lại, phòng ngừa bông tuyết lọt vào trong mắt. Chờ đến lúc mở mắt ra, một gốc mai đỏ lãnh diễm nhất, kiêu ngạo nhất đã được đưa đến trước mắt nàng.
Chử Thanh Huy sửng sốt một chút, vội vàng hai tay tiếp nhận, vui vẻ nói: "Tạ ơn tiên sinh!"
Lúc tiếp nhận vô ý đụng phải một bàn tay khác, thô ráp lại cảm giác ấm áp, không nam tính như Phụ hoàng và Thái tử ca ca vậy.
Điều này khiến nàng có chút ngây người, vô ý thức nhìn về cách ăn mặc của Diêm Mặc, vẫn nhìn thấy chỉ là một áo choàng ngoài màu đen, không khỏi tự lẩm bẩm: "Hóa ra tiên sinh thật sự không sợ lạnh."
Diêm Mặc không những cảm thấy không lạnh, hắn còn có chút nóng. Mới từ phủ Tướng quân đến Hoàng cung cách một khoảng xa, hắn sử dụng khinh công bay tới, sau đó lại đi nhanh một đoạn, dưới mắt đã có chút mồ hôi. Thân thể tỏa ra hơi nóng, thấy gió lạnh thổi tới liền trở nên cả thân có chút sương trắng.
Thế là Chử Thanh Huy liền trơ mắt nhìn thấy trong cổ áo màu đen của tiên sinh lọt ra vài tia sương trắng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, mặc dù cực ít nhưng thật sự tồn tại.
Nàng nhìn đến trợn mắt hốc mồm, bất tri bất giác nói ra miệng: “Nóng, tiên sinh nóng hổi vậy … không biết có phải giống như bánh ngọt ăn ngon hay không…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook