Kiều Nương Y Kinh
-
Quyển 2 - Chương 20: Tinh xảo
"Kim ca nhi, ngươi chạy cái gì." Xuân Lan gọi.
Bước chân chạy loạt soạt của thiếu niên đứng lại, nhìn thấy từ cửa sân trước một cô gái vội vàng đi vào.
"Tỷ, sao tỷ đã trở lại." Hắn hỏi.
"Lần trước ta khó khăn mới nói được với Tứ công tử, cho ngươi đi chăn ngựa, sao ngươi không đi?" Xuân Lan vội la lên.
Kim ca nhi dùng tay áo quệt nước mũi.
"Đề mới không đi đâu, đệ đang vội." Hắn nói.
Xuân Lan khó thở, mình chỉ có một đệ đệ này, ban đầu không thể dẫn, giờ đây mình đắc lực ở trước mặt Tứ công tử, cho nên nhân cơ hội cũng cầu chuyện tốt cho hắn, không nghĩ tới qua vài ngày rồi, vừa hỏi mới biết đệ đệ căn bản là không đi.
"Ngươi đã lớn như vậy rồi, còn chạy loạn cái gì." Nàng quát, nhéo cánh tay đệ đệ, "Cha mẹ sao có thể yên tâm?"
"Đệ đi kiếm tiền." Kim ca nhi tranh luận nói, "Có thể kiếm được nhiều hơn hầu hạ đám gia súc này."
"Ngươi làm sao kiếm tiền?" Xuân Lan căn bản không tin, "Coi chừng bị người lừa."
"Chỗ Thanh Mai tỷ tỷ sửa nhà, ta làm công việc đơn giản, một ngày có thể kiếm một đồng tiền." Kim ca nhi cười nói, mang theo vài phần đắc ý.
Thanh Mai?
Là ai a?
Xuân Lan sửng sốt, mới nhớ tới.
"Cái ngốc tiểu thư kia cùng nha đầu của nàng?" Nàng nói, Tiểu Huyền Diệu quan tu sửa nàng cũng biết, "Đây không phải chuyện của quan chủ đại Huyền Diệu Quan sao? nàng có thể nói?"
"Đệ không biết, Thanh Mai tỷ tỷ dù sao để cho ta đi, những người đó vẫn là ta tìm, lần sửa trước chính là ta tìm, lần này còn để cho ta tìm người, đốc công còn cho ta tiền thù lao để cảm tạ." Kim ca nhi nói, một mặt nói với vào trong phòng, "Không tin, tỷ đến hỏi nương."
Nương Xuân Lan từ trong phòng đi tới, nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.
"Sao? Không phải ngươi xin Tứ công tử cho Kim ca nhi đi?"N àng hỏi.
"Con cùng Tứ công tử cho nha đầu kia ít tiền, để cho nàng tận tâm chiếu cố ngốc tử, trả ân tình giúp Bán Cần." Xuân Lan nói, cảm thấy được có chút hồ đồ, "Sao lại liên quan đến Kim ca nhi rồi?"
"Là Tôn quan chủ. Cũng là nhìn mặt mũi Tứ công tử ?" Xuân Lan nương đoán nói.
Trong nhà cũng biết, bởi vì quan chủ đại Huyền Diệu Quan chủ động lưu lại ngốc tiểu thư, đúng ý các phu nhân,m lão gia trong nhà, cho nên mới đượcchuyện tốt này, nghe nói lần này lão gia cho quan chủ tám mươi lượng bạc.
Sửa cái nhà hết nhiều thế? Bên trong hẳn được lợi lớn đi.
Nhiều người muốn được tham gia. Nhưng Tôn quan chủ này không quen tất cả mọi người. Còn chưa kịp ám chỉ, bên người ta đã bắt đầu tìm người rồi.
Không ngờ, Xuân Lan nhà nàng lại không nghĩ đến. Chuyện tốt này đã có phần nhà các nàng rồi.
Nương Xuân Lan nghĩ hóa ra nữ nhi của mình ở trước mặt Tứ công tử có chút mặt mũi, không nghĩ tới nữ nhi thế nhưng không biết.
"Sẽ không, Tứ công tử đọc sách quan trọng hơn, mới mặc kệ mọi chuyện phàm túc, với lại, phu nhân còn giận con, nếu Tứ công tử đi nói, không chỉ không chiếm được chuyện tốt này, con còn có thể bị quở trách." Xuân Lan lắc đầu phủ nhận.
"Nói là Thanh Mai tỷ tỷ để cho ta đi . Mọi người còn không tin." Kim ca nhi không kiên nhẫn nói, "Ta phải đi rồi, đang vội, sắp hoàn công rồi."
Hắn nói xong vội vã chạy, Xuân Lan ở phía sau cũng không kịp gọi.
"Thanh Mai?" Xuân Lan có chút bật cười, "Nàng thì tính gì a? Chiếu cố ngốc tử cũng chiếu cố ra thể diện lớn như vậy rồi?"
Khi Kim ca nhi đi vào Huyền Diệu quan. Nhìn thấy Tôn quan chủ đã ở trước cửa Tiểu Huyền Diệu quan, ngoài ra còn có một lão giả cùng lão bộc, bọn họ nhìn hai thợ thủ công đem hai chữ khắc ở trên đầu đình.
Thanh Mai tỷ tỷ đã ở đó, Tôn quan chủ đối diện nàng lộ ra ý cười cung kính hiền lành.
Xem, nói là Thanh Mai tỷ tỷ có tiếng nói. các nàng còn không tin.
Kim ca nhi đi tới.
"Bán Cần cô nương, tiếp qua ba năm ngày liền xong rồi, ngươi cùng tiểu thư có thể trở lại." Tôn quan chủ nói, "Mọi thứ bài trí cũng đều ổn, ngươi nhìn xem còn cần cái gì ?"
Nha đầu mỉm cười gật đầu.
"Xem qua rồi, quan chủ an bài thật là tốt." Nàng nói.
Trên mặt Tôn quan chủ liền hiện lên vẻ thoải mái, nếu nha đầu kia nói được, đó là tiểu thư nói được, tiểu thư nói được, là tốt rồi.
Lão giả ở bên cạnh có vài phần kinh ngạc.
"Ta có thể đi vào nhìn một chút?" Hắn hỏi.
Gã sai vặt lão bộc có chút ngoài ý muốn, một cái đạo quán nữ tử ở có cái gì đẹp mà xem, huống chi đạo quán này trước kia thanh danh còn không tốt.
Lão gia thật sự là. . .
Tôn quan chủ lập tức nhìn nha đầu, nha đầu mỉm cười gật đầu.
"Mời, mời." Tôn quan chủ lúc này mới nói, vừa ra dấu mời.
Lão giả nâng bước đi vào.
Phía trước chỉ có một điện, cũng không có gì lạ, đi vào hậu viện, trong viện còn có công nhân bận rộn, trên mặt đất chồng chất tạp vật, ầm ĩ, chỉ là lão giả liếc mắt nhìn một cái lại mặt lộ vẻ kinh ngạc tán thưởng.
Hóa ra Tiểu Huyền Diệu quan này tinh diệu như thế, nhỏ mà trang nhãmột phòng 2 gian, một sân một đình nhỏ, thạch đường Lục Trúc, trừ nơi đó ra không có nơi nào hắn cho là đẹp, trừ nơi này.
Lướt qua núi đá, nhìn nhà chính này, cửa mới dán giấy một nửa, hai thôn phụ đang chà lau cửa sổ, sàn nhà, liếc mắt một cái thấy bình phong mỹ nhân màu xanh ở bên trong.
Đây là nha đầu kia an bài? Bằng không mới vừa rồi quan chủ sẽ không hỏi như thế.
Nhìn một vòng, rốt cuộc là nơi ở nữ tử khuê các không tiện ở lâu, lão giả đi tới, lại quay đầu nhìn trước cửa.
Ba chữ Huyền Diệu Quan vốn đã bị phá hủy, trên đó hiện khắc hai chữ chưa tô màu.
"Thái bình." Lão giả nói ra tiếng.
Hai chữ này, thức dậy thái bình, viết cũng quá bình, chỉ là vì sao làm cho hắn cảm thấy có chút không được yên ổn?
Hai chữ này không tính là tinh diệu, thậm chí giống như đứa bé vỡ lòng viết, chỉ là mỗi chữ mỗi nét trong lại dường như có huyền diệu khác.
Có vẻ như không phải loại chữ mình quen thuộc.
"Thái bình, đạo cô thật tinh diệu." Lão giả cười nói, nhìn Tôn quan chủ.
Tôn quan chủ sửng sốt, chợt hiểu được lão giả là nghĩ tới “Kinh thái bình”.
"Không phải, không phải, không phải ta đặt."Nàng vội cười nói, "Kinh Thái bình thật ra thường niệm, Chẳng qua đề danh nhưng thật ra không dám."
Nàng vừa nói chuyện vừa nhìn nha đầu, lão giả có chút ngoài ý muốn, nhưng lại hiểu được.
Mới vừa rồi sân này hiển nhiên là nha đầu kia bố trí, tự nhiên tên cũng là nàng đặt.
Nha đầu nở nụ cười.
"Hóa ra có kinh thư tên thái bình a." Nàng cười nói, "Thái bình này chính là đặt theo kinh thư sao?"
Xem ra chính là chữ thái bình có ngụ ý này rồi, đều không phải là ý tứ gì khác.
Lão giả cười gật gật đầu.
"Thiên đạo không quen, vì thiện là cùng, cái gọi là thái bình." Hắn cười nói, "Kinh thư đến từ nhân đạo, đúng là như thế." (K hiểu nên để nguyên)
Nha đầu nghe không hiểu.
"Tiểu thư nhà ta thích ăn bánh mỳ kêu thái bình, nhưng thật ra trùng hợp rồi." Nàng cười nói.
Vẻ mặt ggười ở chỗ này sửng sốt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nha đầu kia.
Có ý tứ gì?
Chẳng lẽ từ thái bình này, là bởi vì thích ăn bánh mỳ kêu thái bình sao?
Cái này cũng rất. . . Tục chứ?
Tới gần Trung thu, Trình gia đã ở chuẩn bị xong, chỉ là bên Trình nhị phu nhân lại có không khí trầm thấp.
Bên ngoài cơm chiều đã đưa tới rồi, hai vợ chồng ngồi đối diện ai cũng có tâm sự.
Bước chân chạy loạt soạt của thiếu niên đứng lại, nhìn thấy từ cửa sân trước một cô gái vội vàng đi vào.
"Tỷ, sao tỷ đã trở lại." Hắn hỏi.
"Lần trước ta khó khăn mới nói được với Tứ công tử, cho ngươi đi chăn ngựa, sao ngươi không đi?" Xuân Lan vội la lên.
Kim ca nhi dùng tay áo quệt nước mũi.
"Đề mới không đi đâu, đệ đang vội." Hắn nói.
Xuân Lan khó thở, mình chỉ có một đệ đệ này, ban đầu không thể dẫn, giờ đây mình đắc lực ở trước mặt Tứ công tử, cho nên nhân cơ hội cũng cầu chuyện tốt cho hắn, không nghĩ tới qua vài ngày rồi, vừa hỏi mới biết đệ đệ căn bản là không đi.
"Ngươi đã lớn như vậy rồi, còn chạy loạn cái gì." Nàng quát, nhéo cánh tay đệ đệ, "Cha mẹ sao có thể yên tâm?"
"Đệ đi kiếm tiền." Kim ca nhi tranh luận nói, "Có thể kiếm được nhiều hơn hầu hạ đám gia súc này."
"Ngươi làm sao kiếm tiền?" Xuân Lan căn bản không tin, "Coi chừng bị người lừa."
"Chỗ Thanh Mai tỷ tỷ sửa nhà, ta làm công việc đơn giản, một ngày có thể kiếm một đồng tiền." Kim ca nhi cười nói, mang theo vài phần đắc ý.
Thanh Mai?
Là ai a?
Xuân Lan sửng sốt, mới nhớ tới.
"Cái ngốc tiểu thư kia cùng nha đầu của nàng?" Nàng nói, Tiểu Huyền Diệu quan tu sửa nàng cũng biết, "Đây không phải chuyện của quan chủ đại Huyền Diệu Quan sao? nàng có thể nói?"
"Đệ không biết, Thanh Mai tỷ tỷ dù sao để cho ta đi, những người đó vẫn là ta tìm, lần sửa trước chính là ta tìm, lần này còn để cho ta tìm người, đốc công còn cho ta tiền thù lao để cảm tạ." Kim ca nhi nói, một mặt nói với vào trong phòng, "Không tin, tỷ đến hỏi nương."
Nương Xuân Lan từ trong phòng đi tới, nghe vậy cũng có chút kinh ngạc.
"Sao? Không phải ngươi xin Tứ công tử cho Kim ca nhi đi?"N àng hỏi.
"Con cùng Tứ công tử cho nha đầu kia ít tiền, để cho nàng tận tâm chiếu cố ngốc tử, trả ân tình giúp Bán Cần." Xuân Lan nói, cảm thấy được có chút hồ đồ, "Sao lại liên quan đến Kim ca nhi rồi?"
"Là Tôn quan chủ. Cũng là nhìn mặt mũi Tứ công tử ?" Xuân Lan nương đoán nói.
Trong nhà cũng biết, bởi vì quan chủ đại Huyền Diệu Quan chủ động lưu lại ngốc tiểu thư, đúng ý các phu nhân,m lão gia trong nhà, cho nên mới đượcchuyện tốt này, nghe nói lần này lão gia cho quan chủ tám mươi lượng bạc.
Sửa cái nhà hết nhiều thế? Bên trong hẳn được lợi lớn đi.
Nhiều người muốn được tham gia. Nhưng Tôn quan chủ này không quen tất cả mọi người. Còn chưa kịp ám chỉ, bên người ta đã bắt đầu tìm người rồi.
Không ngờ, Xuân Lan nhà nàng lại không nghĩ đến. Chuyện tốt này đã có phần nhà các nàng rồi.
Nương Xuân Lan nghĩ hóa ra nữ nhi của mình ở trước mặt Tứ công tử có chút mặt mũi, không nghĩ tới nữ nhi thế nhưng không biết.
"Sẽ không, Tứ công tử đọc sách quan trọng hơn, mới mặc kệ mọi chuyện phàm túc, với lại, phu nhân còn giận con, nếu Tứ công tử đi nói, không chỉ không chiếm được chuyện tốt này, con còn có thể bị quở trách." Xuân Lan lắc đầu phủ nhận.
"Nói là Thanh Mai tỷ tỷ để cho ta đi . Mọi người còn không tin." Kim ca nhi không kiên nhẫn nói, "Ta phải đi rồi, đang vội, sắp hoàn công rồi."
Hắn nói xong vội vã chạy, Xuân Lan ở phía sau cũng không kịp gọi.
"Thanh Mai?" Xuân Lan có chút bật cười, "Nàng thì tính gì a? Chiếu cố ngốc tử cũng chiếu cố ra thể diện lớn như vậy rồi?"
Khi Kim ca nhi đi vào Huyền Diệu quan. Nhìn thấy Tôn quan chủ đã ở trước cửa Tiểu Huyền Diệu quan, ngoài ra còn có một lão giả cùng lão bộc, bọn họ nhìn hai thợ thủ công đem hai chữ khắc ở trên đầu đình.
Thanh Mai tỷ tỷ đã ở đó, Tôn quan chủ đối diện nàng lộ ra ý cười cung kính hiền lành.
Xem, nói là Thanh Mai tỷ tỷ có tiếng nói. các nàng còn không tin.
Kim ca nhi đi tới.
"Bán Cần cô nương, tiếp qua ba năm ngày liền xong rồi, ngươi cùng tiểu thư có thể trở lại." Tôn quan chủ nói, "Mọi thứ bài trí cũng đều ổn, ngươi nhìn xem còn cần cái gì ?"
Nha đầu mỉm cười gật đầu.
"Xem qua rồi, quan chủ an bài thật là tốt." Nàng nói.
Trên mặt Tôn quan chủ liền hiện lên vẻ thoải mái, nếu nha đầu kia nói được, đó là tiểu thư nói được, tiểu thư nói được, là tốt rồi.
Lão giả ở bên cạnh có vài phần kinh ngạc.
"Ta có thể đi vào nhìn một chút?" Hắn hỏi.
Gã sai vặt lão bộc có chút ngoài ý muốn, một cái đạo quán nữ tử ở có cái gì đẹp mà xem, huống chi đạo quán này trước kia thanh danh còn không tốt.
Lão gia thật sự là. . .
Tôn quan chủ lập tức nhìn nha đầu, nha đầu mỉm cười gật đầu.
"Mời, mời." Tôn quan chủ lúc này mới nói, vừa ra dấu mời.
Lão giả nâng bước đi vào.
Phía trước chỉ có một điện, cũng không có gì lạ, đi vào hậu viện, trong viện còn có công nhân bận rộn, trên mặt đất chồng chất tạp vật, ầm ĩ, chỉ là lão giả liếc mắt nhìn một cái lại mặt lộ vẻ kinh ngạc tán thưởng.
Hóa ra Tiểu Huyền Diệu quan này tinh diệu như thế, nhỏ mà trang nhãmột phòng 2 gian, một sân một đình nhỏ, thạch đường Lục Trúc, trừ nơi đó ra không có nơi nào hắn cho là đẹp, trừ nơi này.
Lướt qua núi đá, nhìn nhà chính này, cửa mới dán giấy một nửa, hai thôn phụ đang chà lau cửa sổ, sàn nhà, liếc mắt một cái thấy bình phong mỹ nhân màu xanh ở bên trong.
Đây là nha đầu kia an bài? Bằng không mới vừa rồi quan chủ sẽ không hỏi như thế.
Nhìn một vòng, rốt cuộc là nơi ở nữ tử khuê các không tiện ở lâu, lão giả đi tới, lại quay đầu nhìn trước cửa.
Ba chữ Huyền Diệu Quan vốn đã bị phá hủy, trên đó hiện khắc hai chữ chưa tô màu.
"Thái bình." Lão giả nói ra tiếng.
Hai chữ này, thức dậy thái bình, viết cũng quá bình, chỉ là vì sao làm cho hắn cảm thấy có chút không được yên ổn?
Hai chữ này không tính là tinh diệu, thậm chí giống như đứa bé vỡ lòng viết, chỉ là mỗi chữ mỗi nét trong lại dường như có huyền diệu khác.
Có vẻ như không phải loại chữ mình quen thuộc.
"Thái bình, đạo cô thật tinh diệu." Lão giả cười nói, nhìn Tôn quan chủ.
Tôn quan chủ sửng sốt, chợt hiểu được lão giả là nghĩ tới “Kinh thái bình”.
"Không phải, không phải, không phải ta đặt."Nàng vội cười nói, "Kinh Thái bình thật ra thường niệm, Chẳng qua đề danh nhưng thật ra không dám."
Nàng vừa nói chuyện vừa nhìn nha đầu, lão giả có chút ngoài ý muốn, nhưng lại hiểu được.
Mới vừa rồi sân này hiển nhiên là nha đầu kia bố trí, tự nhiên tên cũng là nàng đặt.
Nha đầu nở nụ cười.
"Hóa ra có kinh thư tên thái bình a." Nàng cười nói, "Thái bình này chính là đặt theo kinh thư sao?"
Xem ra chính là chữ thái bình có ngụ ý này rồi, đều không phải là ý tứ gì khác.
Lão giả cười gật gật đầu.
"Thiên đạo không quen, vì thiện là cùng, cái gọi là thái bình." Hắn cười nói, "Kinh thư đến từ nhân đạo, đúng là như thế." (K hiểu nên để nguyên)
Nha đầu nghe không hiểu.
"Tiểu thư nhà ta thích ăn bánh mỳ kêu thái bình, nhưng thật ra trùng hợp rồi." Nàng cười nói.
Vẻ mặt ggười ở chỗ này sửng sốt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nha đầu kia.
Có ý tứ gì?
Chẳng lẽ từ thái bình này, là bởi vì thích ăn bánh mỳ kêu thái bình sao?
Cái này cũng rất. . . Tục chứ?
Tới gần Trung thu, Trình gia đã ở chuẩn bị xong, chỉ là bên Trình nhị phu nhân lại có không khí trầm thấp.
Bên ngoài cơm chiều đã đưa tới rồi, hai vợ chồng ngồi đối diện ai cũng có tâm sự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook