Kiều Nương Xuân Khuê
Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên

Đêm nay A Kiều không cách nào ngủ được, Triệu lão thái thái ngáy như sấm, giường nhỏ nên A Kiều không dám quay tới quay lui sợ đánh thức lão thái thái, bị dày vò cả đêm.

Buổi sáng nàng hầu hạ Triệu Yến Bình rửa mặt, vành mắt có quầng thâm rất rõ.

Triệu Yến Bình nhíu mày hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

A Kiều bất đắc dĩ nói: “Lão thái thái ngáy to.”

Triệu Yến Bình chưa bao giờ ngủ cùng phòng với lão thái thái, hắn không biết lão thái thái có tật này.

“Đêm nay dọn về đi.” Triệu Yến Bình vừa lau mặt vừa nói.

A Kiều vui quá, buổi tối trở về giường lớn quen thuộc, nàng nằm xuống là ngủ liền, bù lại giấc ngủ tối hôm qua.

Hai ngày nữa trôi qua, đã đến giao thừa.

Các phòng trong Triệu gia đã được quét dọn sạch sẽ, sáu câu đối xuân do Chu Sưởng viết cũng được treo ở mỗi cửa, ngập tràn không khí vui mừng.

Tới buổi chiều, Thúy Nương và A Kiều cùng vào bếp chuẩn bị cơm tất niên buổi tối, đêm nay tri huyện đại nhân Tạ Dĩnh và Thuận nhi sẽ tới đây, bữa cơm tất niên này đương nhiên phong phú hơn.

Thúy Nương nấu vài món ăn phương bắc sở trường, A Kiều nấu những món ăn nổi tiếng của địa phương, khi khách đến đông đủ, tám món mặn và một món chay được bưng lên bàn, đặc biệt hoành tráng.

Dọn đồ ăn xong, Thúy Nương lui xuống, đi cùng Thuận nhi và Quách Hưng tới phòng ăn, Triệu lão thái thái và Triệu Yến Bình tiếp khách Tạ Dĩnh.

A Kiều muốn vào đông phòng chờ ăn cuối, Tạ Dĩnh cười nói: “Người một nhà cùng ăn cơm tất niên mới náo nhiệt, tiểu tẩu tới cùng ăn, đêm nay chỉ có Tạ mỗ xa quê hương tới ăn ké, không có tri huyện đại nhân nào, Triệu huynh, lão thái thái, tiểu tẩu đừng khách khí.”

Hắn mặc một bộ áo gấm màu đỏ sậm, mặt như ngọc, dung mạo tuấn tú, nếu nói Triệu Yến Bình là một thanh kiếm sắc bén, Tạ Dĩnh là một khối ngọc được chạm khắc tinh xảo. Tạ Dĩnh ngồi trong chính viện đơn sơ của Triệu gia, đúng với câu nói kia, khách quý đến nhà có thể làm mọi thứ tỏa sáng.

Mặc dù là chi tử hầu môn ở kinh thành nhưng lại khiêm tốn như thế, A Kiều thận trọng nhìn Triệu lão thái thái và quan gia.

Triệu Yến Bình làm chủ nói: “Nếu đại nhân đã nói vậy, nàng lại đây cùng ăn.”

Nếu A Kiều từ chối thì bất kính.

Triệu lão thái thái nhàn nhạt nói: “Ngươi ngồi cạnh Yến Bình, hỗ trợ thêm đồ ăn.”

A Kiều không nghĩ nhiều, Tạ Dĩnh nhìn Triệu Yến Bình, giữa mày Triệu Yến Bình nhảy một cái.

Tạ Dĩnh rũ mắt, cố nén cười.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được người tự cho là thông minh nhưng thật ra là hồ đồ như Triệu lão thái thái, tôn tử của mình có thích nữ nhân hay không cũng nhìn không ra, nếu hắn không làm việc với Triệu Yến Bình một năm, nếu hắn vừa đến huyện Võ An nhậm chức mà nghe từ miệng Triệu lão thái thái đồn đãi Triệu Yến Bình có sở thích này, Tạ Dĩnh có khả năng không dám trọng dụng Triệu Yến Bình, để phòng ngừa hắn có ý đồ với mình.

Tuy nhiên, lúc này Tạ Dĩnh chỉ âm thầm cảm thông cho Triệu Yến Bình, có lẽ còn cười trên nỗi đau của người khác.

Sau khi A Kiều ngồi xuống, Tạ Dĩnh nâng chén rượu nhìn Triệu Yến Bình, ánh mắt giễu cợt.

Triệu Yến Bình không có tâm trạng thoải mái, trầm mặt uống rượu.

A Kiều ngồi một đỗi mới nhớ Triệu lão thái thái nghi ngờ quan gia và Tạ đại nhân, A Kiều không nghi ngờ gì, ý đồ của quan gia đối với nàng còn thật hơn sự thật.

Không muốn bị kẹt giữa Triệu lão thái thái và quan gia, A Kiều chỉ đơn giản ăn chút đồ rồi lui xuống.

Triệu lão thái thái không thích Tạ Dĩnh, nhưng không dám đắc tội Tạ Dĩnh, thấy tôn tử bưng một vò rượu ra để lên bàn, nói rõ muốn thật sự không say không về, Triệu lão thái thái đành phải rời bàn trước, đi vào viện xem nhà người khác đốt pháo.

“Lão thái thái hồ đồ, xin đại nhân đừng để ý bà.” Triệu Yến Bình rót rượu xin lỗi Tạ Dĩnh.

Tạ Dĩnh mỉm cười: “Lão thái thái quá coi trọng Triệu huynh, ta có thể hiểu.”

Triệu Yến Bình nhìn ra ngoài cửa, giữa mày một mảng buồn rầu.

Tạ Dĩnh nghĩ đến chuyện hắn từng nhờ mình hỗ trợ tìm người, thở dài nói: “Gia phụ ở kinh thành có chút thế lực, nhưng lệnh muội mất tích đã lâu, Trương Quải Tử đã chết, hầu như manh mối đều đứt, lệnh muội có thể cũng không nhớ rõ chuyện khi nhỏ, cơ hội gặp được cũng không thể chủ động phối hợp, việc gia phụ có thể làm là tìm những người môi giới ở kinh thành và thanh lâu dò hỏi, nhưng thứ nhất bọn họ có thể chưa gặp qua muội muội của ngươi, thứ hai ngay cả khi gặp rồi, cũng có thể không biết đó là muội muội ngươi, hoặc là không dám nói.”

Tuy rằng đều là tiểu nhân vật, nhưng không phải người nhà quyền quý phái đi thẩm vấn, đối phương sẽ không thành thật trả lời, phủ nhận để khỏi phiền phức, thừa nhận ngược lại hỏng bét.

Huống chi, Triệu Hương Vân chưa chắc lưu lạc tới kinh thành.

Triệu Yến Bình đều hiểu, cười khổ một tiếng, thêm rượu cho hắn nói: “Ta gây phiền phức cho đại nhân và Hầu gia, đêm nay giao thừa, tiễn cái cũ đi đón cái mới đến, chúng ta không đề cập tới chuyện đó nữa.”

Tạ Dĩnh gật đầu, bưng chén rượu tiếp tục uống.

Ăn tiệc xong, Tạ Dĩnh và Thuận nhi cáo từ.

Triệu Yến Bình đứng ngoài cửa, đến lúc hai chủ tớ ra khỏi ngõ nhỏ, hắn mới bảo Quách Hưng đóng cửa, xoay người đi vào trong.

A Kiều đã trải chăn rồi.

Sau khi rửa mặt xong, Triệu Yến Bình nằm xuống, một thân mùi rượu tràn ngập màn lụa.

A Kiều cảm giác được, tâm trạng quan gia không tốt lắm, có thể do Triệu lão thái thái nghi ngờ quan hệ giữa hắn và đại nhân, cũng có thể là do chuyện gì gần đây.

Hay là nàng tiếp tục nói dối Triệu lão thái thái, nói quan gia đã ngủ với nàng? Thà rằng để Triệu lão thái thái lạnh nhạt với nàng?

A Kiều không muốn đối mặt Triệu lão thái thái như vậy.

Để xem thử, nếu mấy ngày kế tiếp quan gia vẫn rầu rĩ không vui, nàng sẽ đưa ra lựa chọn khác.

Triệu Yến Bình chỉ tạm thời buồn bực, ngày mùng một Tết, hắn thay bộ đồ mới mà A Kiều may, Triệu Yến Bình trở lại dáng vẻ ngày thường, tuy rằng ít nói ít cười nhưng không phải lúc nào cũng cau mày. Triệu lão thái thái đã quên tiểu bạch kiểm tri huyện kia, nhân dịp tôn tử được nghỉ ngơi, mỗi ngày đều cười tủm tỉm nói chuyện vui vẻ.

A Kiều yên tâm thoải mái tiếp tục để Triệu lão thái thái hiểu lầm quan gia.

Nháy mắt là qua năm mới, nha môn mở ngày mùng 6, Triệu Yến Bình tiếp tục đi nha môn làm bộ đầu.

Quách Hưng và Thúy Nương cũng đến căn lều ở Khánh Hà dọn dẹp, các cửa hàng lớn nhỏ đều khai trương ngày mùng 7, hai anh em đem đồ thêu thùa may vá và phấn mặt đi bán. Qua năm mới, được nghỉ nửa tháng, ngày đầu tiên khai trương đặc biệt có nhiều phụ nhân, cô nương đi dạo trên đường, Thúy Nương rèn sắt khi còn nóng, bán được năm hộp phấn mặt, xem như khởi đầu tốt đẹp cho năm nay.

Tới cuối tháng giêng, Thẩm Anh đến huyện thành, đưa tới hai trăm hộp phấn mặt cho A Kiều, hai bên đã thanh toán xong.

Triệu lão thái thái nhờ vậy mới biết A Kiều có gan lớn, trực tiếp đem ba lượng năm trước kiếm được đều đổ vào đây.

“Một trăm hộp bán ba tháng, hai trăm hộp là nửa năm, ngươi mua một lần nhiều như vậy làm gì?” Triệu lão thái thái bất mãn hỏi, từ lúc A Kiều vào cửa, Triệu lão thái thái coi bạc của A Kiều thành bạc của Triệu gia, A Kiều có thể không cho bà, A Kiều có thể kiếm tiền tự mình dành dụm, nhưng không được lãng phí, hoặc tiêu xài loạn xạ.

A Kiều giải thích: “Thúy Nương bán ngày càng tốt, lỡ như một tháng bán nhiều, lượng hàng dự trữ quá ít, mỗi lần làm cần thời gian, hết hàng thì làm sao”

Triệu lão thái thái vẫn bất mãn: “Vậy sao ngươi không nói trước một tiếng với ta?”

A Kiều cúi đầu, không nói gì.

Triệu lão thái thái chỉ tỏ ra hung dữ ngoài miệng, trong lòng biết A Kiều không thương lượng với bà, bà cũng không có tư cách nhúng tay cưỡng ép, hừ một tiếng, Triệu lão thái thái lại hỏi A Kiều chuyện quyến rũ tôn tử: “Ngươi và quan gia sao rồi, hắn vẫn không chịu chạm vào ngươi? Hắn là đầu gỗ, ngươi là người sống, ngươi không nghĩ ra biện pháp nào à?”

A Kiều đảo mắt, thỉnh Triệu lão thái thái vào đông phòng, lấy ra hai cái áo lót nàng lén may trong khoảng thời gian này đưa Triệu lão thái thái coi, rũ mi nói: “Ta chờ trời nóng sẽ mặc, có lẽ, có lẽ sẽ làm quan gia nhìn nhiều chút, hiện tại trời còn lạnh, nếu ta mặc áo này ngủ, quyến rũ quá trắng trợn, sợ quan gia không thích.”

Triệu lão thái thái cực kỳ hài lòng hai cái áo lót này!

A Kiều mặc như vậy mà tôn tử còn thờ ơ thì bà cũng bó tay!

Thấy lão thái thái cười, A Kiều lại giành công: “Đêm đó ta nằm mộng, xin nắm tay quan gia, từ lúc đó, quan gia nói không cần treo rèm ngăn nữa, cho nên ta mới làm hai cái áo lót này.”

Triệu lão thái thái càng hài lòng, đi đến tủ quần áo lôi ga trải giường cũ kia ra, hừ nói: “Ta lấy cái này đi, kẻo hắn không muốn nhìn ngươi mặc vậy rồi bắt ngươi treo rèm ngăn, nếu hắn hỏi ga trải giường đâu rồi, ngươi nói giẻ lau trong nhà không đủ dùng, ta cắt làm giẻ lau.”

A Kiều đã sớm không vừa mắt tấm ga trải giường này, tốt nhất nên cắt nó đi!

Kể từ đó, Triệu lão thái thái ngóng trông trời mau nóng để A Kiều có cơ hội mặc hai cái áo lót kia, về phần A Kiều, vì giấu này hai món “pháp bảo”, tạm thời không có hành động nhỏ nào, hoặc nửa đêm chui vào chăn gì đó, một lòng cùng Triệu lão thái thái mong chờ mau tới hè.

Triệu lão thái thái còn dặn A Kiều làm thêm vài cái, đến lúc đó cứ nói nữ nhân đều mặc kiểu này vào mùa hè, dù sao tôn tử chưa từng thấy nữ nhân mặc thế nào, bị dụ cũng không phát hiện được gì.

A Kiều thừa dịp quan gia không ở nhà để may áo lót, vật liệu dư thừa thì làm thành hoa lụa và khăn để bán, vì vật liệu tốt nên giá cũng tăng lên, A Kiều kiếm lời nhiều chút.

Mùa xuân ở Giang Nam đến sớm, giữa tháng ba xuân về hoa nở, cỏ dại mọc đầy trước sau viện Triệu gia. Nhân lúc còn sớm chưa đi bán hàng, Quách Hưng nhổ sạch sẽ đám cỏ dại đó. Triệu lão thái thái không thích trồng hoa nên đã xới đất làm vài đường luống để trồng rau, A Kiều nhờ Quách Hưng đi ra ngoài mua một ít giống hoa, trồng chúng dọc theo chân tường ở hậu viện Triệu gia.

Dù sao cũng không đụng đến tiền và không chiếm chỗ trồng rau của Triệu lão thái thái, bà để tùy A Kiều muốn làm gì thì làm.

Đầu tháng tư, khi Triệu lão thái thái chính thức giục A Kiều mau mặc áo lót quyến rũ tôn tử, bên Chu gia xảy ra một chuyện náo nhiệt.

Biểu ca Chu Thời Dụ của A Kiều muốn đi phủ thành tham gia thi viện, nếu thi đậu sẽ trở thành tú tài, nếu thi không đậu thì tiếp tục học.

Khi Kim thị tiễn nhi tử, láng giềng trái phải đều nghe được lời ân cần dặn dò của bà.

Triệu lão thái thái lặng lẽ hỏi A Kiều: “Ngươi có hy vọng biểu ca thi đậu không?”

A Kiều không có tình cảm biểu huynh muội gì với Chu Thời Dụ, nhưng nàng hy vọng Cậu vui vẻ, biểu ca thi đậu có tương lai, Cậu sẽ rất vui.

A Kiều gật đầu và nói lý do.

Triệu lão thái thái hiểu, có ai không hy vọng người thân của mình sống tốt, người thân tốt thì bản thân mình ít nhiều cũng được thơm lây, đừng nhắc đến chuyện đó, trong lòng Triệu lão thái thái vẫn luôn hy vọng tôn tử có thể đi kinh thành làm quan, trước đó sẽ thả A Kiều đi, nàng có thể tùy tiện tái giá với bất cứ ai, nhưng nếu Chu Thời Dụ thi đậu tú tài, có tư cách làm quan, Triệu lão thái thái không thể tùy tiện tống cổ A Kiều.

Mặc kệ vì cùng Kim thị bất hòa, hay vì tương lai để tiện tống cổ A Kiều, Triệu lão thái thái đi một chuyến lên chùa, cầu xin Bồ Tát mở mắt, đừng để nhi tử của Kim thị lòng-dạ-ác-độc-bán-cháu-gái-vào-nhà-thổ kia đậu tú tài.

Triệu lão thái thái rất thông minh, biết trực tiếp cầu Bồ Tát phù hộ Chu Thời Dụ thi rớt là không phúc hậu, cho nên móc qua Kim thị làm cớ.

Không biết Bồ Tát có đồng ý với bà hay không, mấy ngày trước khi có kết quả thi viện vào tháng 5, thời tiết đột nhiên nóng lên.

A Kiều chuẩn bị ra tay!

P/s: Chương sau có ít vụn canh thịt đó nha các quý zị ~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương