Kiều Nương Xuân Khuê
-
Chương 162
Editor: Trà Xanh
Khi quốc tang của tiên đế được dỡ bỏ, tết sắp đến.
Mọi người vui cười rạng rỡ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh dương ấm áp sau ba tháng mưa đông, các bá tánh rộn ràng đi mua sắm hàng tết.
Trong cung, để tưởng nhớ tiên đế, năm nay Tuyên Hoà đế không tổ chức tiệc trong cung, ngày mùng một các đại thần và mệnh phụ vào cung chúc tết là được.
Vào cung thỉnh an nữ nhi, Liễu thị mong ngày này đã bao năm. Khi con rể vẫn là Vương gia thì bà không dám nghĩ đến, con rể làm Thái Tử, bà dám nghĩ, nhưng bà đã mong chờ quá lâu.
Sáng sớm hôm nay, Liễu thị đã thức dậy lúc trời chưa hửng sáng, thay cáo mệnh triều phục tứ phẩm được ngự tứ mà hiếm khi có dịp mặc, yêu cầu nha hoàn trang điểm tỉ mỉ cho bà, nâng cao tinh thần, trang điểm nửa canh giờ, Liễu thị mới vừa lòng, đi ra phía trước tụ hợp với nhi tử và con dâu, dẫn ba hài tử, cùng nhau đi vào cung.
Triệu Yến Bình cưỡi ngựa, A Kiều, mẹ chồng và ba hài tử ngồi xe ngựa.
Mỗi lần tết đến lại thêm một tuổi, Mạnh Chiêu mười bốn, thiếu niên lang ưu tú, trầm tính, hướng nội, tính tình dịu dàng ôn hòa, giống như hắn chỉ thích yên tĩnh, không phải xa cách cự tuyệt người khác.
Sơ Cẩm cũng trở thành tiểu cô nương mười một tuổi, ở nhà có lẽ hơi thất thường, ra ngoài nàng rất hiểu chuyện, không tự tiện vén rèm nhìn ra ngoài.
Chỉ có Triệu Phưởng 4 tuổi vô cùng tò mò đối với hoàng cung cậu chưa bao giờ đến, luôn muốn thò đầu ra nhìn thử đã tới chưa, không phút nào ngồi yên trên ghế.
A Kiều răn đe nhi tử: “Lộn xộn nữa thì ta nói cho cha con đó.”
Triệu Phưởng chuẩn bị rời khỏi ghế thì lại ngồi yên, nhìn rèm cửa, nghe tiếng vó ngựa bên ngoài, gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc của phụ thân đã xuất hiện trong đầu cậu. Trong nhà, Triệu Phưởng sợ phụ thân nhất.
Tiểu nam oa rốt cuộc cũng thành thật.
Triệu Yến Bình cưỡi ngựa đi một bên, đương nhiên nghe được âm thanh bên trong, so với đứa con đầu luôn hiểu chuyện, Triệu Yến Bình đau đầu đứa út, cũng thương đứa đầu. Hắn nhìn thấy được, đứa đầu hiểu chuyện là vì hài tử biết hắn không phải con ruột của dưỡng phụ và dưỡng mẫu, tựa như lúc A Kiều ở nhà Cậu và hai năm làm thiếp cho hắn, vì sợ bị vứt bỏ cho nên không dám phạm sai lầm.
Triệu Yến Bình đột nhiên gõ cửa sổ.
Sơ Cẩm ngồi bên này, nghe tiếng nên mở rèm cửa.
Triệu Yến Bình liếc nhìn Triệu Phưởng, ánh mắt nghiêm khắc trực tiếp rơi trên mặt Mạnh Chiêu: “Huynh trưởng như cha, đệ đệ nghịch ngợm, vì sao con không quan tâm, còn để nương lo lắng?”
Mạnh Chiêu nhớ rõ, đây là lần đầu tiên phụ thân khiển trách hắn.
Thiếu niên lang đỏ bừng cả mặt.
A Kiều thương con, đang định bênh vực nhi tử trước mặt trượng phu, Triệu Yến Bình không cho nàng có cơ hội nói chuyện, lại dạy dỗ Triệu Phưởng: “Nếu còn không tuân theo quy củ, về sau con đừng ra ngoài, ở nhà đóng cửa suy nghĩ.”
Nói xong, Triệu Yến Bình buông rèm, ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước.
Trần Kính đang đánh xe lén quay đầu nhìn, bắt gặp nụ cười trên khóe miệng quan gia.
Trần Kính lập tức rụt cổ.
Bên trong xe, Triệu Phưởng gục đầu. Bởi vì ca ca và cậu đều bị mắng, hai anh em đồng cảm, Triệu Phưởng háo hức nhìn về phía ca ca, muốn nhìn xem ca ca có sợ phụ thân giống cậu hay không.
Mạnh Chiêu cũng hơi sợ, nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt trong veo của đệ đệ, bắt gặp sự sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt ấy, trong lòng Mạnh Chiêu bỗng dâng lên một dòng nước ấm khó tả.
Đệ đệ nghịch ngợm, phụ thân thường xuyên răn dạy đệ đệ. Hắn ở bên cạnh nhìn, cảm thấy phụ thân quá nghiêm khắc nhưng rất hâm mộ, nếu ngày nào đó phụ thân cũng răn dạy hắn như vậy mới chứng tỏ rằng phụ thân chân chính coi hắn là nhi tử ruột, mà không phải chỉ khen ngợi và khẳng định. Không ngờ, hôm nay phụ thân dạy dỗ hắn một trận, còn nói là huynh trưởng như cha, bảo hắn quản giáo đệ đệ.
Sau cơn sợ hãi ngắn ngủi, Mạnh Chiêu mỉm cười, rờ đầu đệ đệ, hắn nói nhỏ: “Sau này phải nghe lời nương, không được chọc nương giận.”
Triệu Phưởng chớp mắt, nhìn mẫu thân đang nhìn cậu chằm chằm, ngoan ngoãn gật đầu.
Đã đến hoàng thành.
Cả nhà xuống xe ngựa, đi thẳng đến Trường Xuân Cung của Quý Phi dưới sự hướng dẫn của cung nhân.
Liễu thị cảm thấy tên cung điện là “Trường Xuân” rất hay, bốn mùa như xuân, tựa như hoa trong vườn, luôn luôn nở rộ lộng lẫy.
Tới Trường Xuân Cung, mọi người Triệu gia mới phát hiện Tuyên Hoà đế cũng có mặt, đế vương và Quý Phi ngồi trên ghế chủ vị phía bên phải và bên trái, gia đình Đoan Vương bốn người, tứ gia và công chúa lần lượt ở bên cạnh cha mẹ, hoà thuận vui vẻ.
Cuối cùng Liễu thị cũng nhìn rõ nữ nhi của mình.
Lần trước ở gần nhau, nữ nhi mới 25 tuổi, vẫn kiều diễm như tiểu cô nương mười mấy tuổi, mười hai năm trôi qua như nước chảy, hiện giờ nữ nhi đã trở thành bà bà và tổ mẫu.
Liễu thị cố nén nước mắt, quỳ xuống thỉnh an đế vương và Quý Phi.
Trước đây, Triệu Hương Vân nhìn thấy mẫu thân trong bữa tiệc của hoàng cung đều cười giống như không hề nhung nhớ. Lúc này chỉ có người nhà, nhưng bởi vì có mặt Tuyên Hoà đế, Triệu Hương Vân có thể chịu đựng dưới tình huống bình thường nhưng mà ở khoảng cách quá gần, nhìn rõ mái tóc bạc, nếp nhăn trên gương mặt mẫu thân, phấn mặt cũng khó che được vẻ tiều tụy, Triệu Hương Vân rũ mi, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Tuyên Hoà đế ở cùng với nàng để gặp người nhà là muốn bày tỏ sự coi trọng của mình đối với nàng và Triệu gia, giờ phút này thấy nàng khóc cũng phải kiềm chế, rõ ràng vẫn ngại sự có mặt của mình, hắn thở dài, tìm cớ rời đi.
Hắn vừa đi, Triệu Hương Vân nhào tới đỡ mẫu thân dậy, ghé vào vai Liễu thị âm thầm khóc.
Các cung nhân đã lui xuống, A Kiều và Tiết Ninh đỡ hai mẹ con đến nội điện, sau đó lui ra, để hai mẹ con tâm sự riêng. Sự đoàn tụ không khó đối với gia đình bình thường, dù nữ nhi đã xuất giá, ngày lễ hay ngày tết cũng có thể về nhà mẹ ruột tụ tập, chỉ có nữ nhân gả vào hoàng cung, cả đời đều không thể về ở nhà mẹ ruột.
Triệu Yến Bình, A Kiều và mọi người ngồi bên ngoài đều nghe được tiếng khóc ngắt quãng từ bên trong truyền ra. Vành mắt của A Kiều, Tiết Ninh, Sơ Cẩm, Vĩnh Gia công chúa đều đỏ hoe, thường xuyên lau nước mắt.
Triệu Yến Bình, Đoan Vương, tứ gia Tiêu Sí, Mạnh Chiêu không biết phải nói gì, chỉ có Triệu Phưởng và tiểu quận chúa của Đoan Vương nhìn nhau.
Tiểu quận chúa chào đời hôm tháng tư năm ngoái, hiện tại chưa biết đi, ngồi trong lòng cha Đoan Vương ngây thơ quan sát mọi người.
Triệu Phưởng nhanh chóng mất hứng thú đối với tiểu quận chúa, hỏi phụ thân: “Cha, vì sao nương của con và mọi người khóc?”
Triệu Yến Bình phớt lờ nhi tử.
Mạnh Chiêu nhìn đệ đệ lắc đầu, ý bảo cậu đừng hỏi.
Đoan Vương nói với đệ đệ Tiêu Sí và muội muội Vĩnh Gia công chúa: “Biểu đệ và biểu muội hiếm khi vào cung, các ngươi dẫn chúng ra hoa viên đi dạo.”
Các tiểu bối đi ra ngoài, ngay cả tiểu quận chúa của vương phủ cũng bị nhũ mẫu ôm ngồi một bên.
Bọn nhỏ rời đi, Đoan Vương nhìn Cậu mình. Hắn đã biết bà ngoại bị bệnh, nhưng Cậu không cho hắn nói với mẫu thân, không muốn để mẫu thân lo lắng, nhưng mấy năm nay bà ngoại tiều tụy nhanh như vậy, hôm nay vào cung, e là không thể gạt được ánh mắt của mẫu thân.
Triệu Yến Bình rũ mắt, không nói lời nào. Cách tốt nhất để che giấu là không cho mẫu thân vào cung, nhưng mẫu thân và muội muội mong chờ ngày này đã lâu, cho dù mẫu thân không tới, muội muội cũng đoán được mẫu thân có chuyện.
Không biết sau bao lâu, Triệu Hương Vân để mẫu thân ở trong nội điện, nàng bước ra một mình, hỏi thẳng huynh trưởng: “Đại ca, nương bị bệnh gì?”
Triệu Yến Bình mím môi.
Triệu Hương Vân nhìn hắn nói: “Nếu huynh không nói, ta sẽ truyền thái y.”
Triệu Yến Bình không còn cách nào khác, đành phải nói đúng sự thật: “Hai năm trước nương bị bệnh một trận, thỉnh danh y của kinh thành chữa trị, nói là gan có vấn đề. Mấy năm nay mẫu thân uống thuốc thường xuyên, cứ mỗi hai tháng sẽ thỉnh danh y bắt mạch. Năm đó danh y nói, nếu mẫu thân hồi phục tốt thì có thể sống thêm năm sáu năm, nếu không……”
Triệu Hương Vân rơi nước mắt như mưa: “Nếu không thì sao?”
Triệu Yến Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe: “Nếu không một hai năm sẽ có vấn đề.”
Bóng dáng Triệu Hương Vân lung lay, một hai năm, hai năm đã trôi qua, mẫu thân còn lại bao lâu?
Huynh trưởng không dám nhìn nàng, Triệu Hương Vân nhìn qua tẩu tử.
A Kiều nghĩ đến những lời danh y nói năm ngoái, đang cúi đầu khóc, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt của nàng. Triệu Hương Vân đang định bước tới, Tiêu Luyện đi tới với vẻ mặt nặng nề, đỡ mẫu thân và nói: “Nương, bà ngoại có nút thắt trong lòng, không gỡ được, có lẽ không qua khỏi năm nay.”
Bất kể là danh y trong kinh thành hay là thái y trong cung, hắn đều đã thỉnh đến chữa trị cho bà ngoại, nhưng các thái y cũng không có cách nào chữa khỏi căn bệnh ngày càng trầm trọng của bà ngoại, chỉ có thể tìm cách giảm bớt cơn đau cho bà ngoại, khiến bà sống thoải mái một chút.
Triệu Hương Vân không tin, không tin mình mong chờ ngày đoàn viên lâu như vậy, mà chỉ mong tin bệnh nặng của mẫu thân.
Nàng đẩy nhi tử ra, ra lệnh cho cung nhân đi truyền thái y, sau đó đi vào nội điện.
Ngoài điện hoàn toàn trầm mặc.
Thái y tới, là người chữa bệnh gan giỏi nhất Thái Y Viện, cũng là người được Đoan Vương thỉnh ra cung chữa trị cho Liễu thị. Vừa nhìn thấy Liễu thị, thái y đã đoán được tình hình. Dưới sự yêu cầu và mong đợi của Quý Phi nương nương, thái y hỏi kỹ tình huống của Liễu thị tựa như lần đầu chẩn bệnh, cuối cùng quỳ dưới đất, trầm giọng nói ra dự đoán.
Liễu thị có thể sống nhiều nhất là một năm, nếu bị các bệnh khác thì một năm cũng khó.
“Không sao, không sao, nương đã 58, coi như trường thọ rồi, có thể chứng kiến ba huynh muội các con có gia đình và sinh con, có thể ẵm cháu nội và cháu ngoại, đời này nương đã thấy đủ.”
Ôm nữ nhi đang khóc nức nở, Liễu thị vừa khóc vừa cười nói.
Triệu Hương Vân không cười nổi.
Ngoại trừ con cái, cha mẹ là người thân nhất của nàng trên đời. Phụ thân đã mất sớm, mẫu thân và nàng thất lạc nhau gần hai mươi năm. Sau khi gặp nhau thì xa cách hai nơi, hiện giờ nàng đã trở thành phi tử, có tư cách triệu kiến mẫu thân vào cung nói chuyện, vì sao ông trời bắt mẫu thân bị bệnh, không chịu cho nàng thêm mấy năm để hiếu kính mẫu thân?
Nghe nói Quý Phi truyền thái y, Tuyên Hoà đế vội vàng chạy tới.
A Kiều, Tiết Ninh có ý tách hai mẹ con ra, Liễu thị cũng muốn đẩy nữ nhi ra, Triệu Hương Vân ôm bà không chịu buông tay, ngay cả hoàng đế trượng phu cũng không thể nhắc nàng các quy củ lễ pháp.
Nàng không muốn mẫu thân đi, không ngờ lần gặp này là lần cuối cùng.
Tuyên Hoà đế mới trải qua nỗi đau mất cha, hắn và phụ hoàng dù sao cũng luôn ở chung, Quý Phi của mình lại không có cơ hội đó.
Hôm đó Tuyên Hoà đế hạ chiếu, mẫu thân của Quý Phi bị bệnh nặng, Quý Phi đã lâu không thể tỏ lòng hiếu thảo trước mặt mẫu thân, hiện tại đặc biệt cho phép Quý Phi về Triệu gia phụng dưỡng mẫu thân mười chín tháng, làm tròn hiếu đạo.
Trong suốt các triều đại, không có hậu phi nào được ban ân như vậy, nhưng cho dù có, e rằng cũng không có hậu phi nào sẽ về nhà hiếu kính cha mẹ, ở xa hoàng đế trượng phu một năm rưỡi, coi thất sủng một năm rưỡi là ban thưởng.
Đối với Quý Phi nương nương, nàng muốn đi cùng mẫu thân một đoạn đường cuối cùng, hoàng đế cho nàng là sự ban ân lớn lao.
Nhưng những người bất mãn Quý Phi ngược lại vui mừng khi thấy nàng ra cung, sau đó hy vọng Tuyên Hoà đế sẽ sủng hạnh mỹ nhân mới trong mười chín tháng này.
Cho nên, những người không bất mãn Quý Phi và thần tử Triệu gia đã phái ngôn quan đi phản đối chiếu chỉ này của Tuyên Hoà đế. Một số ít cho rằng hành động này không hợp với lễ pháp của hoàng gia, bị Tuyên Hoà đế dùng hiếu đạo đàn áp, các ngôn quan lại nói. Cuối cùng tuy họ không tìm thấy tiền lệ, nhưng họ cũng không tìm thấy hậu phi thứ hai đã thất lạc cha mẹ từ nhỏ, chịu cực khổ mười chín năm.
Cứ như vậy, Triệu Hương Vân lấy danh nghĩa Quý Phi, mặc quần áo vải, để mặt mộc trở về Triệu gia.
Nàng không ở Triệu gia mười chín tháng, bởi vì vào tháng sáu năm đó, Liễu thị vốn bị nhiều bệnh tái phát, đã nhắm mắt xuôi tay trong sự đồng hành của con cái và các cháu nội ngoại.
Quý Phi trải qua nỗi đau lớn, Tuyên Hoà đế đích thân đến Triệu gia phúng viếng, cùng Quý Phi quỳ bên linh cửu một đêm.
Khi quốc tang của tiên đế được dỡ bỏ, tết sắp đến.
Mọi người vui cười rạng rỡ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh dương ấm áp sau ba tháng mưa đông, các bá tánh rộn ràng đi mua sắm hàng tết.
Trong cung, để tưởng nhớ tiên đế, năm nay Tuyên Hoà đế không tổ chức tiệc trong cung, ngày mùng một các đại thần và mệnh phụ vào cung chúc tết là được.
Vào cung thỉnh an nữ nhi, Liễu thị mong ngày này đã bao năm. Khi con rể vẫn là Vương gia thì bà không dám nghĩ đến, con rể làm Thái Tử, bà dám nghĩ, nhưng bà đã mong chờ quá lâu.
Sáng sớm hôm nay, Liễu thị đã thức dậy lúc trời chưa hửng sáng, thay cáo mệnh triều phục tứ phẩm được ngự tứ mà hiếm khi có dịp mặc, yêu cầu nha hoàn trang điểm tỉ mỉ cho bà, nâng cao tinh thần, trang điểm nửa canh giờ, Liễu thị mới vừa lòng, đi ra phía trước tụ hợp với nhi tử và con dâu, dẫn ba hài tử, cùng nhau đi vào cung.
Triệu Yến Bình cưỡi ngựa, A Kiều, mẹ chồng và ba hài tử ngồi xe ngựa.
Mỗi lần tết đến lại thêm một tuổi, Mạnh Chiêu mười bốn, thiếu niên lang ưu tú, trầm tính, hướng nội, tính tình dịu dàng ôn hòa, giống như hắn chỉ thích yên tĩnh, không phải xa cách cự tuyệt người khác.
Sơ Cẩm cũng trở thành tiểu cô nương mười một tuổi, ở nhà có lẽ hơi thất thường, ra ngoài nàng rất hiểu chuyện, không tự tiện vén rèm nhìn ra ngoài.
Chỉ có Triệu Phưởng 4 tuổi vô cùng tò mò đối với hoàng cung cậu chưa bao giờ đến, luôn muốn thò đầu ra nhìn thử đã tới chưa, không phút nào ngồi yên trên ghế.
A Kiều răn đe nhi tử: “Lộn xộn nữa thì ta nói cho cha con đó.”
Triệu Phưởng chuẩn bị rời khỏi ghế thì lại ngồi yên, nhìn rèm cửa, nghe tiếng vó ngựa bên ngoài, gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc của phụ thân đã xuất hiện trong đầu cậu. Trong nhà, Triệu Phưởng sợ phụ thân nhất.
Tiểu nam oa rốt cuộc cũng thành thật.
Triệu Yến Bình cưỡi ngựa đi một bên, đương nhiên nghe được âm thanh bên trong, so với đứa con đầu luôn hiểu chuyện, Triệu Yến Bình đau đầu đứa út, cũng thương đứa đầu. Hắn nhìn thấy được, đứa đầu hiểu chuyện là vì hài tử biết hắn không phải con ruột của dưỡng phụ và dưỡng mẫu, tựa như lúc A Kiều ở nhà Cậu và hai năm làm thiếp cho hắn, vì sợ bị vứt bỏ cho nên không dám phạm sai lầm.
Triệu Yến Bình đột nhiên gõ cửa sổ.
Sơ Cẩm ngồi bên này, nghe tiếng nên mở rèm cửa.
Triệu Yến Bình liếc nhìn Triệu Phưởng, ánh mắt nghiêm khắc trực tiếp rơi trên mặt Mạnh Chiêu: “Huynh trưởng như cha, đệ đệ nghịch ngợm, vì sao con không quan tâm, còn để nương lo lắng?”
Mạnh Chiêu nhớ rõ, đây là lần đầu tiên phụ thân khiển trách hắn.
Thiếu niên lang đỏ bừng cả mặt.
A Kiều thương con, đang định bênh vực nhi tử trước mặt trượng phu, Triệu Yến Bình không cho nàng có cơ hội nói chuyện, lại dạy dỗ Triệu Phưởng: “Nếu còn không tuân theo quy củ, về sau con đừng ra ngoài, ở nhà đóng cửa suy nghĩ.”
Nói xong, Triệu Yến Bình buông rèm, ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước.
Trần Kính đang đánh xe lén quay đầu nhìn, bắt gặp nụ cười trên khóe miệng quan gia.
Trần Kính lập tức rụt cổ.
Bên trong xe, Triệu Phưởng gục đầu. Bởi vì ca ca và cậu đều bị mắng, hai anh em đồng cảm, Triệu Phưởng háo hức nhìn về phía ca ca, muốn nhìn xem ca ca có sợ phụ thân giống cậu hay không.
Mạnh Chiêu cũng hơi sợ, nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt trong veo của đệ đệ, bắt gặp sự sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt ấy, trong lòng Mạnh Chiêu bỗng dâng lên một dòng nước ấm khó tả.
Đệ đệ nghịch ngợm, phụ thân thường xuyên răn dạy đệ đệ. Hắn ở bên cạnh nhìn, cảm thấy phụ thân quá nghiêm khắc nhưng rất hâm mộ, nếu ngày nào đó phụ thân cũng răn dạy hắn như vậy mới chứng tỏ rằng phụ thân chân chính coi hắn là nhi tử ruột, mà không phải chỉ khen ngợi và khẳng định. Không ngờ, hôm nay phụ thân dạy dỗ hắn một trận, còn nói là huynh trưởng như cha, bảo hắn quản giáo đệ đệ.
Sau cơn sợ hãi ngắn ngủi, Mạnh Chiêu mỉm cười, rờ đầu đệ đệ, hắn nói nhỏ: “Sau này phải nghe lời nương, không được chọc nương giận.”
Triệu Phưởng chớp mắt, nhìn mẫu thân đang nhìn cậu chằm chằm, ngoan ngoãn gật đầu.
Đã đến hoàng thành.
Cả nhà xuống xe ngựa, đi thẳng đến Trường Xuân Cung của Quý Phi dưới sự hướng dẫn của cung nhân.
Liễu thị cảm thấy tên cung điện là “Trường Xuân” rất hay, bốn mùa như xuân, tựa như hoa trong vườn, luôn luôn nở rộ lộng lẫy.
Tới Trường Xuân Cung, mọi người Triệu gia mới phát hiện Tuyên Hoà đế cũng có mặt, đế vương và Quý Phi ngồi trên ghế chủ vị phía bên phải và bên trái, gia đình Đoan Vương bốn người, tứ gia và công chúa lần lượt ở bên cạnh cha mẹ, hoà thuận vui vẻ.
Cuối cùng Liễu thị cũng nhìn rõ nữ nhi của mình.
Lần trước ở gần nhau, nữ nhi mới 25 tuổi, vẫn kiều diễm như tiểu cô nương mười mấy tuổi, mười hai năm trôi qua như nước chảy, hiện giờ nữ nhi đã trở thành bà bà và tổ mẫu.
Liễu thị cố nén nước mắt, quỳ xuống thỉnh an đế vương và Quý Phi.
Trước đây, Triệu Hương Vân nhìn thấy mẫu thân trong bữa tiệc của hoàng cung đều cười giống như không hề nhung nhớ. Lúc này chỉ có người nhà, nhưng bởi vì có mặt Tuyên Hoà đế, Triệu Hương Vân có thể chịu đựng dưới tình huống bình thường nhưng mà ở khoảng cách quá gần, nhìn rõ mái tóc bạc, nếp nhăn trên gương mặt mẫu thân, phấn mặt cũng khó che được vẻ tiều tụy, Triệu Hương Vân rũ mi, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Tuyên Hoà đế ở cùng với nàng để gặp người nhà là muốn bày tỏ sự coi trọng của mình đối với nàng và Triệu gia, giờ phút này thấy nàng khóc cũng phải kiềm chế, rõ ràng vẫn ngại sự có mặt của mình, hắn thở dài, tìm cớ rời đi.
Hắn vừa đi, Triệu Hương Vân nhào tới đỡ mẫu thân dậy, ghé vào vai Liễu thị âm thầm khóc.
Các cung nhân đã lui xuống, A Kiều và Tiết Ninh đỡ hai mẹ con đến nội điện, sau đó lui ra, để hai mẹ con tâm sự riêng. Sự đoàn tụ không khó đối với gia đình bình thường, dù nữ nhi đã xuất giá, ngày lễ hay ngày tết cũng có thể về nhà mẹ ruột tụ tập, chỉ có nữ nhân gả vào hoàng cung, cả đời đều không thể về ở nhà mẹ ruột.
Triệu Yến Bình, A Kiều và mọi người ngồi bên ngoài đều nghe được tiếng khóc ngắt quãng từ bên trong truyền ra. Vành mắt của A Kiều, Tiết Ninh, Sơ Cẩm, Vĩnh Gia công chúa đều đỏ hoe, thường xuyên lau nước mắt.
Triệu Yến Bình, Đoan Vương, tứ gia Tiêu Sí, Mạnh Chiêu không biết phải nói gì, chỉ có Triệu Phưởng và tiểu quận chúa của Đoan Vương nhìn nhau.
Tiểu quận chúa chào đời hôm tháng tư năm ngoái, hiện tại chưa biết đi, ngồi trong lòng cha Đoan Vương ngây thơ quan sát mọi người.
Triệu Phưởng nhanh chóng mất hứng thú đối với tiểu quận chúa, hỏi phụ thân: “Cha, vì sao nương của con và mọi người khóc?”
Triệu Yến Bình phớt lờ nhi tử.
Mạnh Chiêu nhìn đệ đệ lắc đầu, ý bảo cậu đừng hỏi.
Đoan Vương nói với đệ đệ Tiêu Sí và muội muội Vĩnh Gia công chúa: “Biểu đệ và biểu muội hiếm khi vào cung, các ngươi dẫn chúng ra hoa viên đi dạo.”
Các tiểu bối đi ra ngoài, ngay cả tiểu quận chúa của vương phủ cũng bị nhũ mẫu ôm ngồi một bên.
Bọn nhỏ rời đi, Đoan Vương nhìn Cậu mình. Hắn đã biết bà ngoại bị bệnh, nhưng Cậu không cho hắn nói với mẫu thân, không muốn để mẫu thân lo lắng, nhưng mấy năm nay bà ngoại tiều tụy nhanh như vậy, hôm nay vào cung, e là không thể gạt được ánh mắt của mẫu thân.
Triệu Yến Bình rũ mắt, không nói lời nào. Cách tốt nhất để che giấu là không cho mẫu thân vào cung, nhưng mẫu thân và muội muội mong chờ ngày này đã lâu, cho dù mẫu thân không tới, muội muội cũng đoán được mẫu thân có chuyện.
Không biết sau bao lâu, Triệu Hương Vân để mẫu thân ở trong nội điện, nàng bước ra một mình, hỏi thẳng huynh trưởng: “Đại ca, nương bị bệnh gì?”
Triệu Yến Bình mím môi.
Triệu Hương Vân nhìn hắn nói: “Nếu huynh không nói, ta sẽ truyền thái y.”
Triệu Yến Bình không còn cách nào khác, đành phải nói đúng sự thật: “Hai năm trước nương bị bệnh một trận, thỉnh danh y của kinh thành chữa trị, nói là gan có vấn đề. Mấy năm nay mẫu thân uống thuốc thường xuyên, cứ mỗi hai tháng sẽ thỉnh danh y bắt mạch. Năm đó danh y nói, nếu mẫu thân hồi phục tốt thì có thể sống thêm năm sáu năm, nếu không……”
Triệu Hương Vân rơi nước mắt như mưa: “Nếu không thì sao?”
Triệu Yến Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe: “Nếu không một hai năm sẽ có vấn đề.”
Bóng dáng Triệu Hương Vân lung lay, một hai năm, hai năm đã trôi qua, mẫu thân còn lại bao lâu?
Huynh trưởng không dám nhìn nàng, Triệu Hương Vân nhìn qua tẩu tử.
A Kiều nghĩ đến những lời danh y nói năm ngoái, đang cúi đầu khóc, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt của nàng. Triệu Hương Vân đang định bước tới, Tiêu Luyện đi tới với vẻ mặt nặng nề, đỡ mẫu thân và nói: “Nương, bà ngoại có nút thắt trong lòng, không gỡ được, có lẽ không qua khỏi năm nay.”
Bất kể là danh y trong kinh thành hay là thái y trong cung, hắn đều đã thỉnh đến chữa trị cho bà ngoại, nhưng các thái y cũng không có cách nào chữa khỏi căn bệnh ngày càng trầm trọng của bà ngoại, chỉ có thể tìm cách giảm bớt cơn đau cho bà ngoại, khiến bà sống thoải mái một chút.
Triệu Hương Vân không tin, không tin mình mong chờ ngày đoàn viên lâu như vậy, mà chỉ mong tin bệnh nặng của mẫu thân.
Nàng đẩy nhi tử ra, ra lệnh cho cung nhân đi truyền thái y, sau đó đi vào nội điện.
Ngoài điện hoàn toàn trầm mặc.
Thái y tới, là người chữa bệnh gan giỏi nhất Thái Y Viện, cũng là người được Đoan Vương thỉnh ra cung chữa trị cho Liễu thị. Vừa nhìn thấy Liễu thị, thái y đã đoán được tình hình. Dưới sự yêu cầu và mong đợi của Quý Phi nương nương, thái y hỏi kỹ tình huống của Liễu thị tựa như lần đầu chẩn bệnh, cuối cùng quỳ dưới đất, trầm giọng nói ra dự đoán.
Liễu thị có thể sống nhiều nhất là một năm, nếu bị các bệnh khác thì một năm cũng khó.
“Không sao, không sao, nương đã 58, coi như trường thọ rồi, có thể chứng kiến ba huynh muội các con có gia đình và sinh con, có thể ẵm cháu nội và cháu ngoại, đời này nương đã thấy đủ.”
Ôm nữ nhi đang khóc nức nở, Liễu thị vừa khóc vừa cười nói.
Triệu Hương Vân không cười nổi.
Ngoại trừ con cái, cha mẹ là người thân nhất của nàng trên đời. Phụ thân đã mất sớm, mẫu thân và nàng thất lạc nhau gần hai mươi năm. Sau khi gặp nhau thì xa cách hai nơi, hiện giờ nàng đã trở thành phi tử, có tư cách triệu kiến mẫu thân vào cung nói chuyện, vì sao ông trời bắt mẫu thân bị bệnh, không chịu cho nàng thêm mấy năm để hiếu kính mẫu thân?
Nghe nói Quý Phi truyền thái y, Tuyên Hoà đế vội vàng chạy tới.
A Kiều, Tiết Ninh có ý tách hai mẹ con ra, Liễu thị cũng muốn đẩy nữ nhi ra, Triệu Hương Vân ôm bà không chịu buông tay, ngay cả hoàng đế trượng phu cũng không thể nhắc nàng các quy củ lễ pháp.
Nàng không muốn mẫu thân đi, không ngờ lần gặp này là lần cuối cùng.
Tuyên Hoà đế mới trải qua nỗi đau mất cha, hắn và phụ hoàng dù sao cũng luôn ở chung, Quý Phi của mình lại không có cơ hội đó.
Hôm đó Tuyên Hoà đế hạ chiếu, mẫu thân của Quý Phi bị bệnh nặng, Quý Phi đã lâu không thể tỏ lòng hiếu thảo trước mặt mẫu thân, hiện tại đặc biệt cho phép Quý Phi về Triệu gia phụng dưỡng mẫu thân mười chín tháng, làm tròn hiếu đạo.
Trong suốt các triều đại, không có hậu phi nào được ban ân như vậy, nhưng cho dù có, e rằng cũng không có hậu phi nào sẽ về nhà hiếu kính cha mẹ, ở xa hoàng đế trượng phu một năm rưỡi, coi thất sủng một năm rưỡi là ban thưởng.
Đối với Quý Phi nương nương, nàng muốn đi cùng mẫu thân một đoạn đường cuối cùng, hoàng đế cho nàng là sự ban ân lớn lao.
Nhưng những người bất mãn Quý Phi ngược lại vui mừng khi thấy nàng ra cung, sau đó hy vọng Tuyên Hoà đế sẽ sủng hạnh mỹ nhân mới trong mười chín tháng này.
Cho nên, những người không bất mãn Quý Phi và thần tử Triệu gia đã phái ngôn quan đi phản đối chiếu chỉ này của Tuyên Hoà đế. Một số ít cho rằng hành động này không hợp với lễ pháp của hoàng gia, bị Tuyên Hoà đế dùng hiếu đạo đàn áp, các ngôn quan lại nói. Cuối cùng tuy họ không tìm thấy tiền lệ, nhưng họ cũng không tìm thấy hậu phi thứ hai đã thất lạc cha mẹ từ nhỏ, chịu cực khổ mười chín năm.
Cứ như vậy, Triệu Hương Vân lấy danh nghĩa Quý Phi, mặc quần áo vải, để mặt mộc trở về Triệu gia.
Nàng không ở Triệu gia mười chín tháng, bởi vì vào tháng sáu năm đó, Liễu thị vốn bị nhiều bệnh tái phát, đã nhắm mắt xuôi tay trong sự đồng hành của con cái và các cháu nội ngoại.
Quý Phi trải qua nỗi đau lớn, Tuyên Hoà đế đích thân đến Triệu gia phúng viếng, cùng Quý Phi quỳ bên linh cửu một đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook