Kiều Nương Xuân Khuê
-
Chương 145
Editor: Trà Xanh
Tin tức mà Mai thị tiết lộ cho A Kiều năm ngoái quả nhiên chính xác. Triều đình thật sự hạ chỉ tuyển tú vào tháng 2, muốn chọn các con gái của quan kinh thành làm chính thê cho vài vị hoàng tôn, một vị Thái Tử và hai vị Vương gia, năm nay tổng cộng có sáu vị hoàng tôn đến tuổi, trong đó nổi bật nhất là thế tử của Đông Cung, Tiêu Huyễn.
Không quan trọng về cấp bậc, chỉ cần trong nhà các quan viên có nữ nhi đến độ tuổi thích hợp, dung mạo xinh đẹp là được, trong cung đã chọn thái giám đi xem xét dựa theo danh sách của các quan viên, ghi chép các khuê tú đủ tiêu chuẩn vào danh sách tú nữ.
Cũng có một vị công công tới Triệu gia, nhưng hai muội muội của Triệu Yến Bình đều đã có gia đình, nữ nhi vẫn là đứa bé, công công hiểu rõ tình huống, không uống chén trà nào đã bận rộn đi đến gia đình tiếp theo.
Điều này khiến A Kiều và Liễu thị nhận ra tầm quan trọng của lần tuyển tú này.
Liễu thị thì thầm với A Kiều: “Chẳng lẽ các hoàng tôn cưới vợ đều do Hoàng Thượng tứ hôn? Lỡ như hoàng tôn có người mình thích, hay là trong cung ban cho tú nữ không hợp ý hắn thì sao?”
Cháu ngoại lớn nhất của bà là Tiêu Luyện, năm nay mười hai tuổi, thêm 3-4 năm nữa sẽ tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi, chẳng trách Liễu thị lo lắng việc này.
A Kiều nói: “Không riêng gì hoàng gia, trong dân gian phần lớn đều là hôn nhân mù quáng, cha mẹ hẹn ước, lời người mai mối, thê tử của các hoàng tôn liên quan đến việc nuôi nấng long tử phượng tôn, cho nên yêu cầu càng nghiêm khắc hơn.”
Đương nhiên, đây cũng là phỏng đoán của A Kiều.
Tóm lại, lần tuyển tú này đối với Triệu gia chỉ là xem màn trình diễn náo nhiệt mà thôi.
Tuyển chọn tú nữ vào tháng 2, trong cung ban ra sáu đạo tứ hôn vào tháng 4, Thuần Khánh Đế chọn một vị khuê tú làm chính thê cho mỗi hoàng tôn. Được lan truyền rộng rãi nhất là hôn sự của thế tử Đông Cung, nhà gái là cháu của thứ phụ nội các. Thủ phụ đã lớn tuổi, thứ phụ đang còn trong thời kỳ thịnh vượng, dự kiến sẵn người nối nghiệp của thủ phụ, Thuần Khánh Đế sắp xếp như vậy khiến cho các đại thần và bá tánh cảm thấy ông rất coi trọng thế tử Đông Cung.
Triệu Yến Bình cho rằng đây là chuyện tốt.
Tuy có hai cháu trai là hoàng tôn, em rể cũng là Thái Tử nhưng Triệu Yến Bình không có tham vọng đó, muội muội cũng không có. Thái Tử và Thuần Khánh Đế đều coi trọng thế tử là rất tốt, địa vị thế tử Đông Cung càng vững chắc, Thái Tử Phi và Vĩnh Bình Hầu phủ càng yên tâm, sẽ không có ý đồ gì đối với muội muội và hai cháu trai.
Nghe hắn nói vậy, A Kiều và Liễu thị thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đều xuất thân là nông dân nghèo, có cuộc sống tốt đẹp như hôm nay đã thấy đủ, điều họ muốn nhất là cả nhà bình an.
Nghe nói trong số năm vị hoàng tôn, chỉ có hai vị lớn tuổi sẽ được ấn định hôn lễ năm nay. Thuần Khánh Đế muốn tổ chức đại thọ 60 tuổi vào tháng chạp, Lễ Bộ và Thái Thường Tự phải tập trung chuẩn bị cho ngày sinh nhật của đế vương.
Sinh nhật của đế vương không liên quan gì đến Triệu gia, nhưng thật ra đại thọ 70 tuổi của Lư thái công vào tháng 5, A Kiều và Triệu Yến Bình suy nghĩ rất nhiều để chọn quà tặng. Chọn quà quá đắt thì Triệu gia không đủ tiền, vét hết tiền trong nhà để mua một phần quà là chuyện vượt quá khả năng của mình, sau này Lư thái công biết sẽ không vui. Không tặng đồ đắt tiền nhưng phải thể hiện được tấm lòng?
Lư thái công thích gì?
Lư thái công thích phá án và đồ ăn ngon, đi du lịch ngắm sông núi là sở thích mới có sau khi từ quan.
Triệu Yến Bình và A Kiều phân công nhau chuẩn bị.
Triệu Yến Bình ở thư phòng hơn một tháng chong đèn để viết sách, cuối cùng viết xong một quyển truyện trinh thám, tự hắn bịa ra một vụ án, theo lời hắn giải thích với A Kiều, hắn đã giấu manh mối phá án trong lời nói và việc làm của nhân vật, chỉ cần để ý sẽ đoán được ai là hung thủ.
A Kiều chắc chắn mình đã đọc kỹ vài lần nhưng vẫn không có manh mối gì, sau hai lần đoán mò, Triệu Yến Bình không trả lời đúng hay sai, chỉ kêu nàng liệt kê chứng cứ. A Kiều chỉ đoán mò, nếu nàng có chứng cứ, vậy không gọi là đoán mò!
“Có lẽ ân sư đọc một lần là có thể đoán được hung thủ.” Nếu Lư thái công đoán quá nhanh, chứng tỏ thiết kế của vụ án này không khó, lão nhân gia khẳng định sẽ không hài lòng phần quà này, cho nên, chưa đến phút cuối cùng, Triệu Yến Bình cũng không biết quà của mình được lão thái công đánh giá thế nào.
A Kiều muốn hắn nói cho nàng biết trước hung thủ là ai.
Triệu Yến Bình không chịu, nhất quyết đợi Lư thái công đọc xong mới nói.
“Nàng chuẩn bị những gì?” Thảo luận món quà của hắn xong, Triệu Yến Bình hỏi A Kiều.
A Kiều cũng úp úp mở mở, không chịu nói cho hắn.
Triệu Yến Bình kéo người vào chăn, hai vợ chồng sung sướng một chặp vào đêm trước sinh nhật Lư thái công.
Hôm sau, hai vợ chồng đưa gia đình đến Lý Quốc Công phủ.
—
Xưa nay, người sống tới bảy chục là hiếm hoi, Lư thái công được coi là người sống thọ trong giới vọng tộc ở kinh thành. Lý Quốc Công phủ thường ngày rất kín tiếng và đơn giản, lần này để tổ chức tiệc mừng thọ cho lão gia tử, khách mời ngoài bạn bè, người thân và vài đồ đệ của Lư thái công, còn có hầu như một nửa gia đình quý tộc ở kinh thành, trong số các khách mời, chức quan của Triệu Yến Bình được coi là thấp.
Triệu gia tới không sớm cũng không muộn, kiên nhẫn xếp hạng chờ chúc thọ sau các khách mời.
Cuối cùng đến phiên họ, Triệu Yến Bình dẫn mọi người trong nhà tiến lên.
Lão thọ tinh Lư thái công ngồi trên ghế, thật ra đã hết kiên nhẫn, theo ý ông, cả nhà vui vẻ là được rồi nhưng con cháu kiên quyết phải làm cho to, nếu ông cứ phản đối thì có vẻ ông không cảm kích, không còn cách nào khác đành phải trưng gương mặt tươi cười ngồi ở đây đón khách.
Lúc cả nhà Triệu Yến Bình đi lên, thằng nhóc này, cả nhà năm người mà mỗi người đều cầm một thứ trong tay rất chân thành, Lư thái công thấy tức cười. Khi Triệu Yến Bình nói những lời khách sáo xong, Lư thái công chờ nhận quà. Quà của người khác có thể đoán được, chỉ có Triệu gia mới có thể có chút gì mới mẻ.
Liễu thị chuẩn bị một bức tranh chữ thọ do bà thêu, không coi là đồ mới, Lư thái công bảo Mục thúc nhận, ánh mắt dừng trên người Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình giơ cái hộp đựng sách bằng hai tay, nói với Lư thái công: “Đệ tử bất tài, soạn đại một vụ án, cuối vụ án cũng không công bố hung thủ, người đọc cần dựa vào manh mối được cung cấp phía trước để tìm ra hung thủ. Hôm nay đệ tử đưa vụ án này cho ân sư, nếu ân sư thích, khi rãnh rỗi thì lật xem, coi như giết thời gian.”
Ánh mắt Lư thái công sáng lên, món quà này là phần quà độc đáo nhất mà ông nhận được.
Nếu không có A Kiều, Mạnh Chiêu, tiểu Sơ Cẩm còn đứng chờ, Lư thái công muốn đọc ngay lập tức.
Ông không khách khí với đồ đệ, lấy cuốn sách nhỏ hơi mỏng trong hộp ra và nhét vào tay áo, bảo Mục thúc đi cất hộp, sau đó mới nhìn về phía A Kiều.
A Kiều cầm hộp đồ ăn trên tay, nàng tươi cười đem hộp đồ ăn tới trước mặt Lư thái công, lấy chén canh bên trong ra.
Lư thái công ngửi được mùi thơm hấp dẫn, không kìm được đã ưỡn cổ nhìn chén canh. Khi A Kiều mở nắp ra, Lư thái công thấy trong chén là canh gà, nhưng gà được A Kiều trình bày thành hình con hạc đang bay, điều trùng hợp hơn nữa là trong miệng gà còn ngậm một cọng nấm mỏng và dài tựa như nấm linh chi.
A Kiều mỉm cười giới thiệu: “Lão thái công, ta không có tài gì khác, chỉ biết nấu canh tương đối hợp khẩu vị của ngài. Ta cố ý hầm món tiên hạc này để mừng thọ ngài, ngài nếm thử khi đang còn nóng nhé?”
Lư thái công cười và sờ râu, canh gà rất bình thường, A Kiều từng hầm cho ông rất nhiều lần, nhưng canh gà hôm nay rất sáng tạo, có thể đưa vào đại tửu lâu làm món ăn để mừng thọ.
“Đưa muỗng cho ta, ta đang khát nước.” Lư thái công nghiêm mặt nói.
A Kiều chuẩn bị cái muỗng, tươi cười đưa cho lão thái công.
Mai thị đứng một bên, nhìn thấy cách trình bày của A Kiều thì không thể không khâm phục sự khéo léo của A Kiều. Nấu ăn cũng vậy, thêu thùa cũng vậy, chẳng trách tiệm thêu của A Kiều có chỗ đứng ở kinh thành. Thợ thêu của nhà nào cũng biết thêu các thứ hoa cỏ, nhưng A Kiều biết tạo ra mẫu mã mới và đa dạng.
Lư thái công uống một hơi hết nửa chén canh gà, lau miệng xong mới nhớ tới còn có hai tiểu đồ tôn.
Mạnh Chiêu để muội muội đi trước.
Tiểu Sơ Cẩm đi đến trước mặt Lư thái công với nụ cười rạng rỡ, đưa cái hộp của mình cho Lư thái công.
Lư thái công hiếm khi thấy tiểu nữ oa, mở hộp ra, thấy bên trong là một viên đá sạch sẽ có hình giống quả đào, Lư thái công lập tức hiểu ý tiểu Sơ Cẩm, cố ý phóng đại: “Úi chà, đây là đào mừng thọ Sơ Cẩm tặng ta à? Ta nếm thử xem có ngon không.”
Vừa dứt lời, Lư thái công lấy viên đá bên trong ra.
Tiểu Sơ Cẩm lo lắng, đè tay Lư thái công nói: “Cái này không ăn được, chỉ để nhìn thôi! Cẩn thận bị gãy răng!”
Tiểu nha đầu còn biết gãy răng, lúc này không những Lư thái công cười, mọi người xung quanh cũng cười theo.
Chỉ có Lư Tuấn không biết sự thật nên không cười, nam oa tò mò bước đến bên cạnh tằng tổ phụ, nhìn vào thăm dò, phát hiện bên trong hộp chỉ có một cục đá mẻ, Lư Tuấn lập tức khịt mũi, nhìn Tiểu Sơ Cẩm nói: “Ta còn tưởng là thứ gì tốt, hóa ra là một cục…”
“Con đi qua bên kia cho ta!” Lư thái công ngắt lời tằng tôn của mình, còn trừng mắt với Lư Tuấn.
Lư Tuấn còn tưởng phản bác, bị Mai thị vội vàng kéo đi.
A Kiều cũng dắt Tiểu Sơ Cẩm trở về.
Lư thái công không quên cảm ơn tiểu Sơ Cẩm, dỗ cho nữ oa oa cười rồi nhìn Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu cùng tuổi với Lư Tuấn, tính tình ngoan ngoãn hơn nhiều, cậu tặng Lư thái công câu chúc thọ do chính cậu viết. Đầu xuân năm nay Mạnh Chiêu đã chính thức đi học, chữ viết vẫn còn non nớt nhưng có thể thấy được nét tuấn tú.
Lư thái công gật đầu liên tục, thằng bé Mạnh Chiêu này rất có tài, không biết do hai vợ chồng A Kiều dạy dỗ hay là thừa hưởng thiên phú này của cha mẹ ruột.
“Chữ của Chiêu nhi không tệ, luyện thêm vài năm nữa thì nhất định viết đẹp hơn cha con.” Lư thái công vừa khen đồ tôn, vừa trêu chọc đồ đệ.
Chữ của Triệu Yến Bình đúng là không thanh nhã, hắn mỉm cười, không có bất cứ xấu hổ hay buồn bực gì.
Phía sau còn có khách đang chờ, cả nhà Triệu Yến Bình chia ra đi qua phía khách nam và khách nữ.
Khi sắp bắt đầu tiệc mừng thọ, tiền viện đột ngột vang lên một trận xôn xao, các nữ quyến ngóng tai nghe, bỗng nhiên nghe được một loạt “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”!
A Kiều thầm kinh ngạc, Thuần Khánh Đế đến à, ngài là cửu ngũ chí tôn lại tự mình tới chúc thọ Lư thái công?
Thuần Khánh Đế đúng là tới chúc thọ Lư thái công.
Lư thái công là nguyên lão của hai triều đại. Khi tiên đế còn trên đời, Lư thái công là Đại Lý Tự Khanh, sau này ông đăng cơ, tiếp tục dùng Lư thái công làm Đại Lý Tự Khanh, thoáng chốc đã ba mươi năm trôi qua, Lư thái công cũng là lão thần duy nhất mà ông tin tưởng trong suốt ba mươi năm mà chưa từng có bất cứ nghi ngờ nào. Hiện giờ cả hai quân thần đều đã đến tuổi già, không biết ai sẽ rời đi trước. Hôm nay Lư thái công đại thọ 70 tuổi, làm sao Thuần Khánh Đế không tới uống một chén?
Đế vương đến chúc thọ thần tử, vinh dự như thế, tuy là Lư thái công cũng kích động đến nỗi gương mặt hồng hào, cung kính mời Thuần Khánh Đế ngồi xuống.
Thuần Khánh Đế bảo mọi người đừng gò bó, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Hoàng Thượng đã mở lời, để cho không khí sinh động, các thần tử tiếp tục nói chuyện với nhau như không có việc gì.
Lư thái công ngồi bên cạnh Thuần Khánh Đế, thỉnh thoảng nâng chén kính rượu Thuần Khánh Đế, qua vài lần, Thuần Khánh Đế đột nhiên thoáng nhìn thấy hình như trong tay áo Lư thái công có gì đó.
“À, đây là quà Triệu Yến Bình đưa lão thần.” Thấy Thuần Khánh Đế có hứng thú, Lư thái công lấy quyển sách hơi mỏng ra, lúc nãy ông đã bớt chút thời gian để đọc, hơi suy nghĩ một chút mới đoán được hung thủ là ai, cho dù đáp án không khó đối với ông, nhưng Lư thái công rất thích tấm lòng này của đồ đệ.
Nghe Lư thái công giới thiệu món quà này, Thuần Khánh Đế lập tức lật xem, sau khi đọc xong, Thuần Khánh Đế khẽ nhíu mày, lúc đang suy nghĩ, ông nhìn về phía Triệu Yến Bình theo phản xạ.
Người khác không biết vì sao Hoàng Thượng nhíu mày, vì sao nhìn chằm chằm Triệu Yến Bình, còn tưởng Triệu Yến Bình gây ra chuyện gì, dần dần đều ngưng nói cười.
Không khí bữa tiệc lắng đọng ngay lập tức.
Lư thái công mím môi, muốn khuyên Thuần Khánh Đế đừng sốt ruột đoán, nhưng sợ đụng chạm đến lòng tự ái của hoàng đế nên đành phải yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Thuần Khánh Đế mới phát hiện mọi người đều quan sát ông.
Thuần Khánh Đế mỉm cười, giơ quyển sách trong tay lên và nói: “Triệu Yến Bình biên soạn một vụ án làm quà mừng thọ cho lão thái công, bây giờ trẫm cho người đọc, mọi người cùng đoán xem hung thủ là ai, ai đoán ra trước thì trẫm sẽ thưởng.”
Tin tức mà Mai thị tiết lộ cho A Kiều năm ngoái quả nhiên chính xác. Triều đình thật sự hạ chỉ tuyển tú vào tháng 2, muốn chọn các con gái của quan kinh thành làm chính thê cho vài vị hoàng tôn, một vị Thái Tử và hai vị Vương gia, năm nay tổng cộng có sáu vị hoàng tôn đến tuổi, trong đó nổi bật nhất là thế tử của Đông Cung, Tiêu Huyễn.
Không quan trọng về cấp bậc, chỉ cần trong nhà các quan viên có nữ nhi đến độ tuổi thích hợp, dung mạo xinh đẹp là được, trong cung đã chọn thái giám đi xem xét dựa theo danh sách của các quan viên, ghi chép các khuê tú đủ tiêu chuẩn vào danh sách tú nữ.
Cũng có một vị công công tới Triệu gia, nhưng hai muội muội của Triệu Yến Bình đều đã có gia đình, nữ nhi vẫn là đứa bé, công công hiểu rõ tình huống, không uống chén trà nào đã bận rộn đi đến gia đình tiếp theo.
Điều này khiến A Kiều và Liễu thị nhận ra tầm quan trọng của lần tuyển tú này.
Liễu thị thì thầm với A Kiều: “Chẳng lẽ các hoàng tôn cưới vợ đều do Hoàng Thượng tứ hôn? Lỡ như hoàng tôn có người mình thích, hay là trong cung ban cho tú nữ không hợp ý hắn thì sao?”
Cháu ngoại lớn nhất của bà là Tiêu Luyện, năm nay mười hai tuổi, thêm 3-4 năm nữa sẽ tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi, chẳng trách Liễu thị lo lắng việc này.
A Kiều nói: “Không riêng gì hoàng gia, trong dân gian phần lớn đều là hôn nhân mù quáng, cha mẹ hẹn ước, lời người mai mối, thê tử của các hoàng tôn liên quan đến việc nuôi nấng long tử phượng tôn, cho nên yêu cầu càng nghiêm khắc hơn.”
Đương nhiên, đây cũng là phỏng đoán của A Kiều.
Tóm lại, lần tuyển tú này đối với Triệu gia chỉ là xem màn trình diễn náo nhiệt mà thôi.
Tuyển chọn tú nữ vào tháng 2, trong cung ban ra sáu đạo tứ hôn vào tháng 4, Thuần Khánh Đế chọn một vị khuê tú làm chính thê cho mỗi hoàng tôn. Được lan truyền rộng rãi nhất là hôn sự của thế tử Đông Cung, nhà gái là cháu của thứ phụ nội các. Thủ phụ đã lớn tuổi, thứ phụ đang còn trong thời kỳ thịnh vượng, dự kiến sẵn người nối nghiệp của thủ phụ, Thuần Khánh Đế sắp xếp như vậy khiến cho các đại thần và bá tánh cảm thấy ông rất coi trọng thế tử Đông Cung.
Triệu Yến Bình cho rằng đây là chuyện tốt.
Tuy có hai cháu trai là hoàng tôn, em rể cũng là Thái Tử nhưng Triệu Yến Bình không có tham vọng đó, muội muội cũng không có. Thái Tử và Thuần Khánh Đế đều coi trọng thế tử là rất tốt, địa vị thế tử Đông Cung càng vững chắc, Thái Tử Phi và Vĩnh Bình Hầu phủ càng yên tâm, sẽ không có ý đồ gì đối với muội muội và hai cháu trai.
Nghe hắn nói vậy, A Kiều và Liễu thị thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đều xuất thân là nông dân nghèo, có cuộc sống tốt đẹp như hôm nay đã thấy đủ, điều họ muốn nhất là cả nhà bình an.
Nghe nói trong số năm vị hoàng tôn, chỉ có hai vị lớn tuổi sẽ được ấn định hôn lễ năm nay. Thuần Khánh Đế muốn tổ chức đại thọ 60 tuổi vào tháng chạp, Lễ Bộ và Thái Thường Tự phải tập trung chuẩn bị cho ngày sinh nhật của đế vương.
Sinh nhật của đế vương không liên quan gì đến Triệu gia, nhưng thật ra đại thọ 70 tuổi của Lư thái công vào tháng 5, A Kiều và Triệu Yến Bình suy nghĩ rất nhiều để chọn quà tặng. Chọn quà quá đắt thì Triệu gia không đủ tiền, vét hết tiền trong nhà để mua một phần quà là chuyện vượt quá khả năng của mình, sau này Lư thái công biết sẽ không vui. Không tặng đồ đắt tiền nhưng phải thể hiện được tấm lòng?
Lư thái công thích gì?
Lư thái công thích phá án và đồ ăn ngon, đi du lịch ngắm sông núi là sở thích mới có sau khi từ quan.
Triệu Yến Bình và A Kiều phân công nhau chuẩn bị.
Triệu Yến Bình ở thư phòng hơn một tháng chong đèn để viết sách, cuối cùng viết xong một quyển truyện trinh thám, tự hắn bịa ra một vụ án, theo lời hắn giải thích với A Kiều, hắn đã giấu manh mối phá án trong lời nói và việc làm của nhân vật, chỉ cần để ý sẽ đoán được ai là hung thủ.
A Kiều chắc chắn mình đã đọc kỹ vài lần nhưng vẫn không có manh mối gì, sau hai lần đoán mò, Triệu Yến Bình không trả lời đúng hay sai, chỉ kêu nàng liệt kê chứng cứ. A Kiều chỉ đoán mò, nếu nàng có chứng cứ, vậy không gọi là đoán mò!
“Có lẽ ân sư đọc một lần là có thể đoán được hung thủ.” Nếu Lư thái công đoán quá nhanh, chứng tỏ thiết kế của vụ án này không khó, lão nhân gia khẳng định sẽ không hài lòng phần quà này, cho nên, chưa đến phút cuối cùng, Triệu Yến Bình cũng không biết quà của mình được lão thái công đánh giá thế nào.
A Kiều muốn hắn nói cho nàng biết trước hung thủ là ai.
Triệu Yến Bình không chịu, nhất quyết đợi Lư thái công đọc xong mới nói.
“Nàng chuẩn bị những gì?” Thảo luận món quà của hắn xong, Triệu Yến Bình hỏi A Kiều.
A Kiều cũng úp úp mở mở, không chịu nói cho hắn.
Triệu Yến Bình kéo người vào chăn, hai vợ chồng sung sướng một chặp vào đêm trước sinh nhật Lư thái công.
Hôm sau, hai vợ chồng đưa gia đình đến Lý Quốc Công phủ.
—
Xưa nay, người sống tới bảy chục là hiếm hoi, Lư thái công được coi là người sống thọ trong giới vọng tộc ở kinh thành. Lý Quốc Công phủ thường ngày rất kín tiếng và đơn giản, lần này để tổ chức tiệc mừng thọ cho lão gia tử, khách mời ngoài bạn bè, người thân và vài đồ đệ của Lư thái công, còn có hầu như một nửa gia đình quý tộc ở kinh thành, trong số các khách mời, chức quan của Triệu Yến Bình được coi là thấp.
Triệu gia tới không sớm cũng không muộn, kiên nhẫn xếp hạng chờ chúc thọ sau các khách mời.
Cuối cùng đến phiên họ, Triệu Yến Bình dẫn mọi người trong nhà tiến lên.
Lão thọ tinh Lư thái công ngồi trên ghế, thật ra đã hết kiên nhẫn, theo ý ông, cả nhà vui vẻ là được rồi nhưng con cháu kiên quyết phải làm cho to, nếu ông cứ phản đối thì có vẻ ông không cảm kích, không còn cách nào khác đành phải trưng gương mặt tươi cười ngồi ở đây đón khách.
Lúc cả nhà Triệu Yến Bình đi lên, thằng nhóc này, cả nhà năm người mà mỗi người đều cầm một thứ trong tay rất chân thành, Lư thái công thấy tức cười. Khi Triệu Yến Bình nói những lời khách sáo xong, Lư thái công chờ nhận quà. Quà của người khác có thể đoán được, chỉ có Triệu gia mới có thể có chút gì mới mẻ.
Liễu thị chuẩn bị một bức tranh chữ thọ do bà thêu, không coi là đồ mới, Lư thái công bảo Mục thúc nhận, ánh mắt dừng trên người Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình giơ cái hộp đựng sách bằng hai tay, nói với Lư thái công: “Đệ tử bất tài, soạn đại một vụ án, cuối vụ án cũng không công bố hung thủ, người đọc cần dựa vào manh mối được cung cấp phía trước để tìm ra hung thủ. Hôm nay đệ tử đưa vụ án này cho ân sư, nếu ân sư thích, khi rãnh rỗi thì lật xem, coi như giết thời gian.”
Ánh mắt Lư thái công sáng lên, món quà này là phần quà độc đáo nhất mà ông nhận được.
Nếu không có A Kiều, Mạnh Chiêu, tiểu Sơ Cẩm còn đứng chờ, Lư thái công muốn đọc ngay lập tức.
Ông không khách khí với đồ đệ, lấy cuốn sách nhỏ hơi mỏng trong hộp ra và nhét vào tay áo, bảo Mục thúc đi cất hộp, sau đó mới nhìn về phía A Kiều.
A Kiều cầm hộp đồ ăn trên tay, nàng tươi cười đem hộp đồ ăn tới trước mặt Lư thái công, lấy chén canh bên trong ra.
Lư thái công ngửi được mùi thơm hấp dẫn, không kìm được đã ưỡn cổ nhìn chén canh. Khi A Kiều mở nắp ra, Lư thái công thấy trong chén là canh gà, nhưng gà được A Kiều trình bày thành hình con hạc đang bay, điều trùng hợp hơn nữa là trong miệng gà còn ngậm một cọng nấm mỏng và dài tựa như nấm linh chi.
A Kiều mỉm cười giới thiệu: “Lão thái công, ta không có tài gì khác, chỉ biết nấu canh tương đối hợp khẩu vị của ngài. Ta cố ý hầm món tiên hạc này để mừng thọ ngài, ngài nếm thử khi đang còn nóng nhé?”
Lư thái công cười và sờ râu, canh gà rất bình thường, A Kiều từng hầm cho ông rất nhiều lần, nhưng canh gà hôm nay rất sáng tạo, có thể đưa vào đại tửu lâu làm món ăn để mừng thọ.
“Đưa muỗng cho ta, ta đang khát nước.” Lư thái công nghiêm mặt nói.
A Kiều chuẩn bị cái muỗng, tươi cười đưa cho lão thái công.
Mai thị đứng một bên, nhìn thấy cách trình bày của A Kiều thì không thể không khâm phục sự khéo léo của A Kiều. Nấu ăn cũng vậy, thêu thùa cũng vậy, chẳng trách tiệm thêu của A Kiều có chỗ đứng ở kinh thành. Thợ thêu của nhà nào cũng biết thêu các thứ hoa cỏ, nhưng A Kiều biết tạo ra mẫu mã mới và đa dạng.
Lư thái công uống một hơi hết nửa chén canh gà, lau miệng xong mới nhớ tới còn có hai tiểu đồ tôn.
Mạnh Chiêu để muội muội đi trước.
Tiểu Sơ Cẩm đi đến trước mặt Lư thái công với nụ cười rạng rỡ, đưa cái hộp của mình cho Lư thái công.
Lư thái công hiếm khi thấy tiểu nữ oa, mở hộp ra, thấy bên trong là một viên đá sạch sẽ có hình giống quả đào, Lư thái công lập tức hiểu ý tiểu Sơ Cẩm, cố ý phóng đại: “Úi chà, đây là đào mừng thọ Sơ Cẩm tặng ta à? Ta nếm thử xem có ngon không.”
Vừa dứt lời, Lư thái công lấy viên đá bên trong ra.
Tiểu Sơ Cẩm lo lắng, đè tay Lư thái công nói: “Cái này không ăn được, chỉ để nhìn thôi! Cẩn thận bị gãy răng!”
Tiểu nha đầu còn biết gãy răng, lúc này không những Lư thái công cười, mọi người xung quanh cũng cười theo.
Chỉ có Lư Tuấn không biết sự thật nên không cười, nam oa tò mò bước đến bên cạnh tằng tổ phụ, nhìn vào thăm dò, phát hiện bên trong hộp chỉ có một cục đá mẻ, Lư Tuấn lập tức khịt mũi, nhìn Tiểu Sơ Cẩm nói: “Ta còn tưởng là thứ gì tốt, hóa ra là một cục…”
“Con đi qua bên kia cho ta!” Lư thái công ngắt lời tằng tôn của mình, còn trừng mắt với Lư Tuấn.
Lư Tuấn còn tưởng phản bác, bị Mai thị vội vàng kéo đi.
A Kiều cũng dắt Tiểu Sơ Cẩm trở về.
Lư thái công không quên cảm ơn tiểu Sơ Cẩm, dỗ cho nữ oa oa cười rồi nhìn Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu cùng tuổi với Lư Tuấn, tính tình ngoan ngoãn hơn nhiều, cậu tặng Lư thái công câu chúc thọ do chính cậu viết. Đầu xuân năm nay Mạnh Chiêu đã chính thức đi học, chữ viết vẫn còn non nớt nhưng có thể thấy được nét tuấn tú.
Lư thái công gật đầu liên tục, thằng bé Mạnh Chiêu này rất có tài, không biết do hai vợ chồng A Kiều dạy dỗ hay là thừa hưởng thiên phú này của cha mẹ ruột.
“Chữ của Chiêu nhi không tệ, luyện thêm vài năm nữa thì nhất định viết đẹp hơn cha con.” Lư thái công vừa khen đồ tôn, vừa trêu chọc đồ đệ.
Chữ của Triệu Yến Bình đúng là không thanh nhã, hắn mỉm cười, không có bất cứ xấu hổ hay buồn bực gì.
Phía sau còn có khách đang chờ, cả nhà Triệu Yến Bình chia ra đi qua phía khách nam và khách nữ.
Khi sắp bắt đầu tiệc mừng thọ, tiền viện đột ngột vang lên một trận xôn xao, các nữ quyến ngóng tai nghe, bỗng nhiên nghe được một loạt “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”!
A Kiều thầm kinh ngạc, Thuần Khánh Đế đến à, ngài là cửu ngũ chí tôn lại tự mình tới chúc thọ Lư thái công?
Thuần Khánh Đế đúng là tới chúc thọ Lư thái công.
Lư thái công là nguyên lão của hai triều đại. Khi tiên đế còn trên đời, Lư thái công là Đại Lý Tự Khanh, sau này ông đăng cơ, tiếp tục dùng Lư thái công làm Đại Lý Tự Khanh, thoáng chốc đã ba mươi năm trôi qua, Lư thái công cũng là lão thần duy nhất mà ông tin tưởng trong suốt ba mươi năm mà chưa từng có bất cứ nghi ngờ nào. Hiện giờ cả hai quân thần đều đã đến tuổi già, không biết ai sẽ rời đi trước. Hôm nay Lư thái công đại thọ 70 tuổi, làm sao Thuần Khánh Đế không tới uống một chén?
Đế vương đến chúc thọ thần tử, vinh dự như thế, tuy là Lư thái công cũng kích động đến nỗi gương mặt hồng hào, cung kính mời Thuần Khánh Đế ngồi xuống.
Thuần Khánh Đế bảo mọi người đừng gò bó, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Hoàng Thượng đã mở lời, để cho không khí sinh động, các thần tử tiếp tục nói chuyện với nhau như không có việc gì.
Lư thái công ngồi bên cạnh Thuần Khánh Đế, thỉnh thoảng nâng chén kính rượu Thuần Khánh Đế, qua vài lần, Thuần Khánh Đế đột nhiên thoáng nhìn thấy hình như trong tay áo Lư thái công có gì đó.
“À, đây là quà Triệu Yến Bình đưa lão thần.” Thấy Thuần Khánh Đế có hứng thú, Lư thái công lấy quyển sách hơi mỏng ra, lúc nãy ông đã bớt chút thời gian để đọc, hơi suy nghĩ một chút mới đoán được hung thủ là ai, cho dù đáp án không khó đối với ông, nhưng Lư thái công rất thích tấm lòng này của đồ đệ.
Nghe Lư thái công giới thiệu món quà này, Thuần Khánh Đế lập tức lật xem, sau khi đọc xong, Thuần Khánh Đế khẽ nhíu mày, lúc đang suy nghĩ, ông nhìn về phía Triệu Yến Bình theo phản xạ.
Người khác không biết vì sao Hoàng Thượng nhíu mày, vì sao nhìn chằm chằm Triệu Yến Bình, còn tưởng Triệu Yến Bình gây ra chuyện gì, dần dần đều ngưng nói cười.
Không khí bữa tiệc lắng đọng ngay lập tức.
Lư thái công mím môi, muốn khuyên Thuần Khánh Đế đừng sốt ruột đoán, nhưng sợ đụng chạm đến lòng tự ái của hoàng đế nên đành phải yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Thuần Khánh Đế mới phát hiện mọi người đều quan sát ông.
Thuần Khánh Đế mỉm cười, giơ quyển sách trong tay lên và nói: “Triệu Yến Bình biên soạn một vụ án làm quà mừng thọ cho lão thái công, bây giờ trẫm cho người đọc, mọi người cùng đoán xem hung thủ là ai, ai đoán ra trước thì trẫm sẽ thưởng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook