Kiều Nương Xuân Khuê
Chương 121: Niệm Ân

Editor: Trà Xanh

Chùa Thanh Tuyền khá nổi tiếng ở vùng Kinh Châu, hương khói hưng thịnh, chùa được tu bổ uy nghiêm khang trang, trong chùa có hơn một trăm hòa thượng tu hành.

Triệu Yến Bình và Đái Xương đều mặc trang phục bình thường, giả thành chủ tớ đi vào chùa Thanh Tuyền.

Vào chùa, Triệu Yến Bình trực tiếp đi tìm trụ trì.

Gặp trụ trì, Triệu Yến Bình đưa ra thẻ bài quan viên của Đại Lý Tự, hỏi riêng trụ trì một câu: “Trước khi quy y cửa Phật, danh tính của hòa thượng Niệm Ân là gì?”

Chùa Thanh Tuyền có rất nhiều hòa thượng, nhưng trụ trì rất có ấn tượng đối với hòa thượng Niệm Ân, ông kể lại: “Khi Niệm Ân mới tới chùa, quần áo tả tơi đi ăn xin kiếm sống, hắn tự giới thiệu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã đi ăn xin, nhờ người lương thiện giúp đỡ mới còn sống.”

Lời này càng thêm khẳng định suy đoán của Triệu Yến Bình.

Hắn nhờ trụ trì tìm một lý do không khiến hòa thượng Niệm Ân nghi ngờ để gọi Niệm Ân đến, cử Đái Xương bí mật đi theo tiểu hòa thượng đi truyền lời, phòng ngừa Niệm Ân quá cảnh giác và chạy trốn.

Tiểu hòa thượng truyền lời không biết nam thí chủ xa lạ đã nói gì với trụ trì, cũng không biết Đái Xương đi theo hắn phía sau, cho nên khi tiểu hòa thượng tìm được Niệm Ân, vẻ mặt vẫn bình thường, không để lộ dấu vết gì.

Công việc thường ngày của Niệm Ân là dâng hương giúp khách hành hương, lúc này đang ở điện Quan Âm, biết trụ trì tìm hắn, Niệm Ân giao việc lại cho tiểu hòa thượng truyền lời, từ tốn đi tới chỗ trụ trì.

Hắn vừa vào, Đái Xương lập tức canh ngoài cửa.

Niệm Ân quay lại nhìn hắn, hơi nghi ngờ, hắn đứng ở ngoài cửa trà thất, xin phép: “Đệ tử Niệm Ân đã đến, không biết trụ trì sư bá gọi đệ tử có chuyện gì?”

Trụ trì nói: “Vào đi.”

Niệm Ân vén rèm, vừa nhìn lên thì phát hiện ngồi đối diện trụ trì là một nam nhân xa lạ lạnh lùng.

Triệu Yến Bình cũng nhìn hắn, thấy Niệm Ân khoảng chừng ba mươi tuổi, ngoại hình trắng trẻo tuấn tú, vóc dáng cũng không cao, thoáng nhìn giống thư sinh yếu ớt, càng khó liên hệ hắn với hung thủ đốt xác.

“Triệu thí chủ có điều gì muốn hỏi Niệm Ân thì cứ hỏi.” Trụ trì nói xong thì tĩnh tọa bên cạnh, yên lặng lần Phật châu.

Niệm Ân nhìn Triệu Yến Bình nghi ngờ.

Triệu Yến Bình nhìn kỹ hắn: “Ngươi có biết Nghê thị ở phủ thành, người đã nhảy sông tự sát vì không sinh được hài tử nên xấu hổ với trượng phu?”

Khi Niệm Ân nghe hai chữ “Nghê thị”, vẻ mặt hắn không có gì thay đổi, nhưng khi Triệu Yến Bình nói ra “nhảy sông tự sát vì xấu hổ với trượng phu”, khóe mắt hắn giật giật, môi cũng hơi mím lại.

“Tiểu tăng…”

“Ngươi có biết, trước khi Nghê thị chết đã từng bàn bạc với Nghê Thuận, nếu có thể hòa ly với Trịnh Dũng, nàng sẽ nhận ngươi làm con nuôi?” Triệu Yến Bình ngắt lời hắn.

Đái Xương ở ngoài cửa nhíu mày, sao không nghe đại nhân đề cập chuyện này với bọn họ?

Niệm Ân vốn muốn che giấu, sau khi nghe Triệu Yến Bình nói, cánh tay đột nhiên run rẩy, ngước mắt lên, nước mắt rơi xuống, nhìn Triệu Yến Bình khó tin, môi run run: “Nàng, nàng thật sự từng nói vậy?”

Khuôn mặt Triệu Yến Bình vô cảm: “Đúng vậy, cho nên ta nghi ngờ, năm đó nàng không nhảy sông tự sát mà bị Trịnh Dũng đẩy xuống, Trịnh Dũng không muốn hòa ly với nàng nên giết nàng.”

Niệm Ân rơi nước mắt như mưa, đột nhiên quỳ xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, vừa rơi lệ vừa tự trách: “Đều do ta, đều do ta, nếu không phải vì chăm sóc cho ta, nàng sẽ không nhẫn tâm rời khỏi hắn, không có ta, hắn sẽ không đánh nàng gần chết, trơ mắt nhìn nàng bị thiêu sống…”

Triệu Yến Bình nắm chặt tay.

Hắn đoán được Niệm Ân là hung thủ, đoán được thi thể bị Trịnh Dũng vớt từ dưới sông không phải là Nghê thị, đoán được nguyên nhân chết thật sự của Nghê thị có thể liên quan đến lửa, nhưng không ngờ rằng sẽ như thế này.

“Nghê thị chết như thế nào, ngươi nói cho ta biết, ta có thể kết tội Trịnh Dũng.”

Niệm Ân cho rằng hắn đến để điều tra nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Nghê thị, hắn cũng là quan viên duy nhất nghi ngờ Trịnh Dũng giết thê tử trong mười chín năm qua. Để trừng trị tội của Trịnh Dũng, Niệm Ân quỳ dưới đất, kể mọi chuyện mà hắn biết.

Vào mùa đông hai mươi năm trước, Niệm Ân chín tuổi vẫn là một đứa trẻ ăn xin, khi y sắp chết đói, Nghê thị cho y hai cái bánh bao nóng và một cái áo khoác cũ. Niệm Ân biết nàng là người tốt, khi không xin được cơm ở nơi khác, thật sự đói đến lúc không chịu nổi, Niệm Ân mới đi tìm Nghê thị. Cuối cùng một ngày nọ bị Trịnh Dũng phát hiện, đó là lần đầu tiên Niệm Ân nhìn thấy Nghê thị bị Trịnh Dũng đánh.

Niệm Ân không dám tới nữa, y thà chết đói cũng không muốn liên lụy đến Nghê thị.

Nhưng Nghê thị tìm được y trong đám ăn xin, thà ăn ít cũng muốn tiết kiệm đồ ăn lén nuôi y.

Dưới sự giúp đỡ của Nghê thị, Niệm Ân đã sống sót qua mùa đông năm đó.

Vào mùa xuân, Trịnh Dũng phát hiện Nghê thị vẫn còn đưa đồ ăn cho Niệm Ân, hắn không những đánh Nghê thị còn muốn đánh y, Nghê thị liều mạng ôm chân Trịnh Dũng để y có cơ hội chạy thoát.

Niệm Ân không dám liên lạc với Nghê thị nữa, nhưng y lưu luyến không muốn rời Nghê thị nên vẫn quanh quẩn ở phủ thành. Sau đó, y và Nghê thị hẹn gặp nhau ở vùng ngoại ô hàng tháng, Niệm Ân học bắt cá và bắn chim, Nghê thị đốt lửa giúp y nướng ăn. Mọi chuyện vốn yên ổn nhưng Trịnh Dũng lại tìm được, Trịnh Dũng cho rằng cá là do Nghê thị mua, bước tới đá Nghê thị ngã vào đống lửa, Niệm Ân định đỡ nàng, Trịnh Dũng muốn tới đánh y thì bị Nghê thị ôm chân, giục y chạy mau.

Năm đó Niệm Ân chỉ là một hài tử mười tuổi gầy trơ xương, Trịnh Dũng thì cao lớn, Niệm Ân liều mạng chạy, đến sườn núi, xác định Trịnh Dũng không đuổi theo, Niệm Ân trốn ở sườn núi bí mật quay về xem, không thấy rõ khuôn mặt của Trịnh Dũng, cũng không thấy Nghê thị, chỉ thấy Trịnh Dũng ở cách đó không xa, có một ngọn lửa…

Niệm Ân rõ ràng rất sợ hãi nhưng không rời đi, y đứng từ xa nhìn Trịnh Dũng chôn Nghê thị trong một khe núi hẻo lánh.

Nghê thị đã chết, Niệm Ân muốn đi quan phủ báo án. Ngày vào thành lại thấy Trịnh Dũng đang tìm người trong đám ăn xin, Niệm Ân biết Trịnh Dũng tìm y, y sợ mình chưa tới quan phủ đã bị Trịnh Dũng giết. Y không dám ở lại phủ thành, đến chùa Thanh Tuyền xin xuất gia. Sau đó, Niệm Ân nghe nói Nghê thị nhảy sông tự sát, thấy hàng xóm không nghi ngờ người mà Trịnh Dũng tìm được không phải là Nghê thị, Niệm Ân càng không dám đi báo quan.

Đây là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Nghê thị.

Để chứng minh lời nói của mình là sự thật, Niệm Ân đề nghị dẫn Triệu Yến Bình đi tìm nơi chôn Nghê thị.

Triệu Yến Bình đồng ý.

Hắn đi bên cạnh Niệm Ân, Đái Xương theo sau. Ba người xuống núi, đến chân núi họ gặp bộ khoái và quan binh bao vây ngôi chùa, ước chừng khoảng hai ba trăm người.

Đồng tử của Niệm Ân hơi co lại, y nhìn Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình nhàn nhạt nói: “Tìm thi thể của Nghê thị trước, chuyện của ngươi tính sau.”

Khuôn mặt yếu ớt của Niệm Ân đột nhiên tái mét.

Triệu Yến Bình dặn dò Lý Nghiêm dẫn vài quan binh đi lục soát tăng xá của Niệm Ân ngay trước mặt y, nơi nào có thể cất giấu đồ vật, cho dù là ngầm cũng phải đào ba thước đất để tìm.

Niệm Ân cúi đầu không nói gì, khi Triệu Yến Bình dặn dò xong, y nhìn Triệu Yến Bình, lựa chọn hợp tác, tiếp tục dẫn đường, đưa Triệu Yến Bình và Đái Xương đến chỗ Trịnh Dũng chôn thi thể thật sự của Nghê thị. Nhóm bộ khoái vây quanh để đào lên, mười chín năm đã trôi qua, bên trong chỉ còn một khúc xương trắng.

“Trịnh Dũng có tội, ngươi liên tục giết bảy người, ngươi có nhận tội không?”

Xương của Nghê thị được đưa đi, Triệu Yến Bình xoay người nhìn Niệm Ân hỏi.

Niệm Ân mím chặt môi.

Triệu Yến Bình không vội, hung thủ khẳng định là Niệm Ân, Niệm Ân đã phạm vào nhiều chuyện, tất nhiên sẽ để lại bằng chứng.

Không bao lâu sau, Lý Nghiêm đem theo một tay nải mà hắn tìm thấy trong tăng xá của Niệm Ân đến. Niệm Ân đào một cái hố sâu ở dưới giường y, trong hố chôn một cái rương, bên trong rương là tay nải này, bình thường dùng gạch che lại, trừ khi di chuyển ván giường để quan sát cẩn thận, nếu không thì không thể phát hiện.

Lý Nghiêm mở tay nải, Triệu Yến Bình bước tới nhìn, thấy trong đó có một bộ tăng bào của nữ ni, các thứ đồ để hóa trang, một ít đồng bạc vụn, và một bình chứa gần đầy dầu để thắp đèn.

Triệu Yến Bình lật xem vài thứ, liếc nhìn gương mặt không còn chút máu của Niệm Ân, suy đoán: “Khi ngươi muốn giết nam nhân thì hóa trang thành nữ ni, có lẽ sẽ hứa hẹn gần gũi da thịt, dụ dỗ người ta đến khu vực hoang vắng để nhân cơ hội ra tay. Dầu thắp đèn có mức độ không đều, chắc là ngươi trộm ở trong chùa mỗi lần một chút để không ai chú ý, khi nào ngươi tích cóp đủ một bình, đó là lúc ngươi ra tay phạm tội.”

Hung thủ có thói quen đốt cháy thi thể, nếu chỉ dùng củi thì cháy rất lâu, dễ dàng bị phát hiện, hung thủ đương nhiên sẽ sử dụng thứ có chất dẫn cháy. Về vấn đề này, ba năm trước quan phủ ra lệnh toàn bộ bá tánh ở Kinh Châu phủ cần phải đăng ký khi mua các vật liệu dễ cháy như dầu để thắp đèn hoặc dầu cây trẩu. Năm ngoái tả thiếu khanh Thái Kỳ cũng từng kiểm tra nhưng không phát hiện mục tiêu khả nghi nào.

Ai có thể ngờ rằng Niệm Ân thận trọng đến mức kiên nhẫn bỏ ra cả năm trời để tích góp dầu?

“Chứng cứ hiện tại đủ để kết tội ngươi, cho dù ngươi có giải thích quá trình hành hung của bốn vụ án kia hay không thì cũng không thoát chết.” Thấy Niệm Ân vẫn im lặng, Triệu Yến Bình lạnh lùng nói.

Niệm Ân đột nhiên cất tiếng cười lạnh, nhìn chằm chằm Triệu Yến Bình nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi đến đây trừng phạt người nọ giúp Nghê thị.”

Triệu Yến Bình nói: “Trịnh Dũng có tội giết thê tử, ngươi giết bảy người, không thoát khỏi lưới trời.”

Lưới trời?

Niệm Ân ngửa đầu nhìn bầu trời, một màu xanh trong như được gột rửa sạch sẽ, không giống người trên thế gian này, khắp nơi đều có vài kẻ ác độc, cơ bản không đáng sống!

“Ta thay trời hành đạo.” Niệm Ân nhận tội, nhưng y không cảm thấy mình đã làm sai, những người đó đáng chết, tất cả đều đáng chết!

“Trịnh Lộc mới mười một tuổi, nó có gì sai?” Đái Xương nhìn chằm chằm Niệm Ân hỏi.

Niệm Ân cười, đôi mắt không biết đỏ ngầu từ khi nào, có vẻ vô cùng dữ tợn: “Nó không sai, nhưng cha của nó sai, hắn có tội ác tày trời, giết hắn cũng không đủ để giải quyết món nợ máu mà hắn đã thiếu! Cho nên ta để hai cha con họ cùng nhau trả nợ, một người trả mạng, còn người kia đau khổ suốt đời, chẳng phải hắn khao khát muốn có nhi tử hay sao, ta sẽ khiến cho hắn cả đời cũng đừng nghĩ có nhi tử!”

“Ngươi là kẻ điên!” Lý Nghiêm nhổ nước bọt.

Niệm Ân không chút che giấu, biết Triệu Yến Bình có chức quan cao nhất ở đây, hắn trừng mắt nhìn Triệu Yến Bình hỏi: “Ta vì sao điên, không phải do quan chức các ngươi ép ta điên hay sao? Nếu các ngươi có thể giúp những nữ nhân đáng thương đó không bị người khác đánh đập và chế giễu, đâu cần ta thay trời hành đạo!”

Triệu Yến Bình đang nhìn y ngụy biện với Đái Xương và Lý Nghiêm, nghe vậy, Triệu Yến Bình đột nhiên nói: “Nếu ngươi chỉ giết một mình Trịnh Dũng, ta kính trọng ngươi là một hán tử, nhưng bảy người kia vô tội không đáng chết. Ngươi hận Trịnh Dũng đã thiêu chết Nghê thị, nhưng lại trơ mắt nhìn bảy người kia bị thiêu sống, ngươi có khác gì Trịnh Dũng?”

“Khác nhau ở chỗ Nghê thị không nên chết, còn bảy người đó đều đáng chết! Ta giết người đáng chết, những nữ nhân kia sẽ không bị bọn họ hành hạ nữa!”

Triệu Yến Bình lạnh lùng nhìn y: “Thật à, vậy ngươi có từng nghĩ, có một ngày ngươi sẽ bị bắt, người thân của người chết biết được người nhà của họ đều bị ngươi giết. Vì thê tử, con dâu, em dâu của họ than thở với ngươi nên bị đốt chết, người thân của người quá cố sẽ đối xử thế nào với những nữ nhân đó? Bá tánh xung quanh sẽ nói về họ thế nào? Thậm chí đệ đệ và tỷ tỷ ruột của nạn nhân sẽ thật sự biết ơn ngươi ư?”

Niệm Ân ngẩn người.

Triệu Yến Bình lên án hắn mạnh mẽ: “Xét đến cùng, ngươi giết người không phải vì giúp họ, chẳng qua là lấy cớ để thỏa mãn thú tính của mình mà thôi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương