Kiêu Nữ Tu Tiên
-
Chương 56: Lấy thỏ làm mồi nhử
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Chỉ cần mình điều khiển được Ngọc Diệu Âm thì không lo Ngải Lập sẽ không nghe lời!
Những người khác hiếm khi thấy Ngải Lập như thế, vì thế càng thêm yêu mến Ngọc Diệu Âm, ai cũng biết ca ca Evie của Ngại Lập đã tới đại lục Tiên Duyên, nói không chừng muốn nhập cư trái phép cũng nhờ vả được ấy chứ.
Trước kia Ngải Lập chẳng để ý đến ai, mọi người không ai làm thân đợc với hắn, bây giờ có người mở đường như thế, có điên mới không đi theo, vì thế cả đường đi, mọi người đều đối xử với Ngọc Diệu Âm tử tế hơn nhiều.
Linh Hầu mang mọi người tới gần một đầm lầy bắt hổ thảo nguyên, mọi người đến nơi cũng không tản ra tìm kiếm mà hạ trại trước, chuẩn bị chu đáo, sau đó mới bố trí bẫy cách nơi hạ trại khoảng 300m.
Cái gọi là bẫy đương nhiên là trận pháp của Đỗ Kim Phát, còn cho hai con thỏ vào trong trận pháp.
Trận pháp giúp tản mùi thỏ ra, hấp dẫn hổ thảo nguyên xuất hiện, cũng có thể ngăn cản chim quấy rối, lỡ có loài chim nào lợi hại xuất hiện phá hỏng trận pháp, bắt thỏ ăn thịt thì xem như mọi người công toi rồi.
Từ lúc tu luyện trận pháp, Ngọc Diệu Âm vẫn chưa thực hành qua bao giờ, vì thế liền thương lượng với Linh Hầu muốn thử làm trận pháp xem hiệu quả thế nào, Linh Hầu biết khó mà từ chối được, vì thế đành đồng ý.
Ngọc Diệu Âm làm hai trận pháp nhỏ cách nơi cắm trại độ 500m, nhưng nàng không lấy thỏ làm mồi nhử, chỉ bẻ một nhánh cây, gắn hai nắm cơm vào đó.
Gạo là thứ chim chóc thích nhất, Ngọc Diệu Âm đương nhiên không nghĩ rằng mình có bản lĩnh săn thú, nhưng hẳn là chim chóc bình thường thì không có vấn đề gì.
Tất cả mọi người bình thản chờ, Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo khôngcó việc gì thì ra chỗ khác luyện tập, tăng kỹ năng tấn công, vì có Ngải Lập giúp đỡ nên cũng luyện được kha khá.
Nhoáng cái đã được một tuần, hổ thảo nguyên không thấy bóng đâu, mọi người đã có phần không chờ được, mùi thỏ đã tản mát mấy ngày rồi, cũng có rất nhiều thú mắc bẫy, mọi người gặt hái được không ít thú lớn nhỏ có giá, chỉ không hiểu sao một cọng lông hổ thảo nguyên cũng chẳng thấy đâu.
Đỗ Kim Phát đã bố trí hơn năm trận pháp, thả hết mồi nhử ra ngoài, nhưng mồi nhử cũng có hạn chế, nếu trong mười ngày không có chút linh khí nào cho nó, nó thé thiếu linh khí dẫn đến biến thành thỏ bình thường.
Tổ Bảy hai có mười con thỏ làm mồi, bình thường đều nuôi thả ở trung tâm săn thú, chỉ cần trả phí đúng hạn, đến lúc dùng đến lấy là được.
Giá mồi nhử này không rẻ, mọi người đều sốt ruột, có thể nào cũng chỉ chờ được thêm hai ngày nữa, vậy mà giờ vẫn chưa thấy hổ thảo nguyên đâu, nếu hổ không sớm xuất hiện, thỏ mồi nhử sẽ phải tĩnh dưỡng một tháng nữa mới có thể sử dụng tiếp.
Đang lúc mọi người không còn cách nào, trong đầu Ngọc Diệu Âm lại vang lên tiếng nói: Gần bờ biển cách chỗ này không xa là nơi có rất nhiều loại thú mạnh, ngươi đi xem có thể nhân cơ hội trục lợi không, nhớ lấy hoa mạn châu sa ra…
Chỉ cần mình điều khiển được Ngọc Diệu Âm thì không lo Ngải Lập sẽ không nghe lời!
Những người khác hiếm khi thấy Ngải Lập như thế, vì thế càng thêm yêu mến Ngọc Diệu Âm, ai cũng biết ca ca Evie của Ngại Lập đã tới đại lục Tiên Duyên, nói không chừng muốn nhập cư trái phép cũng nhờ vả được ấy chứ.
Trước kia Ngải Lập chẳng để ý đến ai, mọi người không ai làm thân đợc với hắn, bây giờ có người mở đường như thế, có điên mới không đi theo, vì thế cả đường đi, mọi người đều đối xử với Ngọc Diệu Âm tử tế hơn nhiều.
Linh Hầu mang mọi người tới gần một đầm lầy bắt hổ thảo nguyên, mọi người đến nơi cũng không tản ra tìm kiếm mà hạ trại trước, chuẩn bị chu đáo, sau đó mới bố trí bẫy cách nơi hạ trại khoảng 300m.
Cái gọi là bẫy đương nhiên là trận pháp của Đỗ Kim Phát, còn cho hai con thỏ vào trong trận pháp.
Trận pháp giúp tản mùi thỏ ra, hấp dẫn hổ thảo nguyên xuất hiện, cũng có thể ngăn cản chim quấy rối, lỡ có loài chim nào lợi hại xuất hiện phá hỏng trận pháp, bắt thỏ ăn thịt thì xem như mọi người công toi rồi.
Từ lúc tu luyện trận pháp, Ngọc Diệu Âm vẫn chưa thực hành qua bao giờ, vì thế liền thương lượng với Linh Hầu muốn thử làm trận pháp xem hiệu quả thế nào, Linh Hầu biết khó mà từ chối được, vì thế đành đồng ý.
Ngọc Diệu Âm làm hai trận pháp nhỏ cách nơi cắm trại độ 500m, nhưng nàng không lấy thỏ làm mồi nhử, chỉ bẻ một nhánh cây, gắn hai nắm cơm vào đó.
Gạo là thứ chim chóc thích nhất, Ngọc Diệu Âm đương nhiên không nghĩ rằng mình có bản lĩnh săn thú, nhưng hẳn là chim chóc bình thường thì không có vấn đề gì.
Tất cả mọi người bình thản chờ, Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo khôngcó việc gì thì ra chỗ khác luyện tập, tăng kỹ năng tấn công, vì có Ngải Lập giúp đỡ nên cũng luyện được kha khá.
Nhoáng cái đã được một tuần, hổ thảo nguyên không thấy bóng đâu, mọi người đã có phần không chờ được, mùi thỏ đã tản mát mấy ngày rồi, cũng có rất nhiều thú mắc bẫy, mọi người gặt hái được không ít thú lớn nhỏ có giá, chỉ không hiểu sao một cọng lông hổ thảo nguyên cũng chẳng thấy đâu.
Đỗ Kim Phát đã bố trí hơn năm trận pháp, thả hết mồi nhử ra ngoài, nhưng mồi nhử cũng có hạn chế, nếu trong mười ngày không có chút linh khí nào cho nó, nó thé thiếu linh khí dẫn đến biến thành thỏ bình thường.
Tổ Bảy hai có mười con thỏ làm mồi, bình thường đều nuôi thả ở trung tâm săn thú, chỉ cần trả phí đúng hạn, đến lúc dùng đến lấy là được.
Giá mồi nhử này không rẻ, mọi người đều sốt ruột, có thể nào cũng chỉ chờ được thêm hai ngày nữa, vậy mà giờ vẫn chưa thấy hổ thảo nguyên đâu, nếu hổ không sớm xuất hiện, thỏ mồi nhử sẽ phải tĩnh dưỡng một tháng nữa mới có thể sử dụng tiếp.
Đang lúc mọi người không còn cách nào, trong đầu Ngọc Diệu Âm lại vang lên tiếng nói: Gần bờ biển cách chỗ này không xa là nơi có rất nhiều loại thú mạnh, ngươi đi xem có thể nhân cơ hội trục lợi không, nhớ lấy hoa mạn châu sa ra…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook