Kiều Nữ Lâm gia
-
Chương 116
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lâm Khai vội nói cho Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, anh vợ cháu thật sự ngưỡng mộ ngài, vào lúc này tay chân luống cuống vội vàng hấp tấp, sợ lời nói cử chỉ mất lễ nghi, mới không dám vào cùng cháu. Huynh ấy nói, muốn đi dạo bên ngoài một lúc, hóng gió một chút, tỉnh táo một chút.”
Cả đời Tấn Giang Hầu được tâng bốc nhiều rồi, cũng thấy nhiều người trẻ tuổi như vậy, nên không để trong lòng, “A Khai, anh vợ cháu thích đi vào lúc nào thì đi vào đi, vả lại ông ngoại có khách, cũng không sao.”
Lâm Khai lại hỏi đến hôn sự của La Văn Nhân, “Ông ngoại, chuyện lớn cả đời Văn Nhân biểu muội sao rồi? Những ngày qua nương cháu bận rộn chân không chạm đất, còn lo lắng cho muội ấy đó. Nếu không phải thật sự không phân thân ra được, nương cháu đã tới giúp đỡ coi mắt rồi.”
Tấn Giang Hầu ôn hòa nói: “Trước mắt còn không có manh mối. Nhưng mà, thứ nhất chuyện này không vội vàng được, thứ hai ông ngoại sẽ lưu lại kinh thành mấy tháng, không nóng nảy.”
Lâm Khai gật đầu, “Dạ, không nóng nảy.”
Tấn Giang Hầu đang quăng lưới, luôn có lúc bắt được cá.
La Văn Nhân xinh đẹp lại có thần thái, được thừa nhận dạy dỗ tốt, cầm kỳ thư họa đều thông, trừ bỏ thân phận ra, nàng không có vấn đề gì khác. Hiện giờ Tấn Giang Hầu tự mình ra mặt gióng trống khua chiêng chọn chồng cho nàng, vấn đề thân phận sẽ được người ta lãng quên, coi nhẹ đi, tìm được lang quân như ý chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lâm Khai định đi ra ngoài gọi Tề Á vào, Tấn Giang Hầu cười cười, “A Khai, kêu gã sai vặt đi không được sao, vì sao nhất định phải tự mình đi một chuyến?” Trong giọng nói còn mang theo ý nhạo báng.
Lâm Khai không khỏi đỏ mặt, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa bất đắc dĩ, haizzz, sắp thành thân rồi, không riêng gì cha nương, đệ muội trêu ghẹo, hiện giờ kể cả ông ngoại xưa nay uy nghiêm cũng sẽ trêu cợt người.
“Cháu vẫn tự mình đi gọi anh vợ mới được.” Lâm Khai nhỏ giọng lầm bầm một câu, đi ra ngoài.
Tấn Giang Hầu vui vẻ trong lòng, khóe miệng hơi vểnh.
Ngày mai cháu trai ngoại sẽ cưới vợ vào cửa, thật tốt, thật tốt.
Tấn Giang Hầu cảm thấy thời tiết hôm nay cực kỳ sáng rỡ.
--
Bên ngoài viện Tấn Giang Hầu tự có gia đinh, hộ vệ phụ trách thủ vệ, nhưng Tề Á là người do Lâm Khai mang đến, lại là anh vợ của Lâm Khai, cho nên Tề Á lang thang lung tung ở bên ngoài cũng được, lầm bầm lầu bầu cũng thế, không có ai đi qua can thiệp hỏi thăm, mặc cho hắn tùy ý đi lại.
Trong đầu Tề Á càng ngày càng khẩn trương, “Ta gặp được La Hầu gia, đầu tiên bày tỏ ta sùng kính hay thỉnh giáo mấy vấn đề nghi hoặc trước đây? Nghe nói ông rất không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói, không giận tự uy, nếu lúc đó ta nói lảm nhảm, lão nhân gia ông không nói một lời, ta nên làm như thế nào? Nên làm như thế nào?” Trong lòng hắn nghĩ ngợi, trong miệng nói lẩm bẩm, bất tri bất giác đã đi hơi xa, đến bên cạnh một dòng sông.
Nước sông trong veo, bên bờ có liễu rủ, không gian thanh tịnh đẹp đẽ.
Tề Á nhìn nước sông rầu rĩ, “Haizzz, hiện giờ đầu ta hơi mơ màng, thật muốn nhảy vào trong nước đi, để tỉnh táo một chút.”
Tề Á rướn người nhìn vào trong sông.
“Nhị tiểu thư xem kìa, người kia định nhảy sông tự vận!” Bên tai truyền đến tiếng một tiểu nha đầu kinh hô.
Tề Á không tự chủ được xoay người.
Một thiếu nữ thanh xuân mang theo năm sáu người thị nữ đang bước chậm dọc theo bờ sông, thị nữ đều áo xanh, thiếu nữ này mặc váy áo gấm vóc màu tím nhạt, xinh đẹp mà kiêu ngạo, thần thái phấn khởi, nhìn không tầm thường.
Nàng theo thị nữ chỉ điểm nhìn về phía Tề Á, đôi mắt xanh sáng có hồn.
“Cô nương xinh đẹp cỡ nào, ánh mắt đẹp bao nhiêu.” Tề Á rung động tâm thần.
Nhị tiểu thư trong miệng thị nữ kia tự nhiên chính là La Văn Nhân rồi, nàng liếc nhìn Tề Á, hàng chân mày đen như núi xa khẽ nhíu lên, “Vị công tử này nếu thật sự định nhảy sông tự vận, xin chuyển sang nơi khác đi, đừng gây chuyện ở phủ Tấn Giang Hầu ta.”
“Người dáng dấp đẹp mắt như vậy, giọng nói lại dễ nghe như thế...” Trong tai Tề Á nghe được giọng nói như chim hoàng oanh ra khỏi cốc, trái tim càng nhảy lên thình thịch.
La Văn Nhân thấy nam tử định nhảy sông kia cứ si ngốc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng quắc như trộm, vừa thẹn vừa cáu, ra lệnh cho thị nữ: “Chúng ta đi, hắn thích nhảy cứ để cho hắn nhảy, cùng lắm tìm thêm vài gia đinh biết bơi đi vớt hắn lên là được.”
Thị nữ hé miệng cười, “Dạ, nhị tiểu thư, dù sao nước chảy không siết, nước sông cũng không sâu, hắn thích nhảy cứ để cho hắn nhảy xuống là được, dù sao cũng không mất mạng người.”
Bọn thị nữ cười hì hì, cùng với La Văn Nhân rời đi.
Tề Á gấp gáp, “Cô nương, xin hỏi quý tính phương danh của cô nương?”
Tuy Tề Tướng quân là người Hán, nhưng Tề Á lại lớn lên bên cạnh Thổ Ty Vương ở Ngạc Tây, do đó, lòng hắn sinh ái mộ sẽ ngay mặt hỏi tên họ cô nương nhà người ta.
“Cuồng đồ từ đâu tới?” La Văn Nhân nhướng mày, mặt hiện ý giận, “Ở phủ Tấn Giang Hầu, lại dám cợt nhả ta sao? Xem ta có bẩm báo ông nội, nghiêm trị ngươi không!”
“Đúng vậy, sao ngươi lại dám trêu chọc nhị tiểu thư nhà chúng ta, cẩn thận Hầu gia lột da của ngươi!” Bọn thị nữ cũng ồn ào lộn xộn hù dọa Tề Á.
Lâm Hàn nắm tay nhỏ bé của Lâm Thấm đi từ đằng xa đến.
Lâm Hàn thuận miệng nói muội muội, “Ngày mai đại ca phải thành thân, cha và nương đang bận rộn xoay quanh ở nhà, a Thấm muội lại còn muốn thêm phiền, đến tìm ông ngoại dạy muội cưỡi ngựa.”
Lâm Thấm liến thoắng như đúng rồi, “Cha không đoái hoài tới không để ý đến muội, nương cũng không đoái hoài không để ý đến muội, mấy ngày nay chúng ta lại xin nghỉ không đi học rồi, nhị ca kêu muội ở nhà làm cái gì chứ? Muội đã nhịn hai ngày rồi, đến hôm nay mới không chịu đựng được. Mặc kệ, muội cứ muốn tới tìm ông ngoại để cho ông dạy muội cưỡi ngựa, nếu muội không học được, vậy để ông mang theo muội cưỡi.”
Lâm Hàn u oán nhìn muội muội, hết cách với nàng.
Lâm Thấm cười sung sướng, “Nhị ca, ông ngoại cưỡi ngựa vừa nhanh lại ổn, giống như cưỡi mây đạp gió vậy. Sau khi ông dẫn muội cưỡi rồi, lại để ông cũng mang cả ca cưỡi có được không?”
Lâm Hàn ưỡn ngực, “Nhị ca đã sớm học được cưỡi ngựa rồi, anh rể còn khen nhị ca cưỡi ngựa không tệ đó.”
Lâm Thấm giả làm mặt quỷ với hắn, “Xí -- anh rể đó là sợ vợ có được không, ngay trước mặt tỷ tỷ, không tiện dội nước lạnh vào ca, khích lệ ca cho có lệ thôi.”
“A Thấm muội còn nhỏ tuổi, biết cái gì gọi là sợ vợ chứ.” Lâm Hàn trợn trắng mắt rồi.
Người muội muội này của hắn rất thông minh, chính là thường thường nói ra vài lời nàng vốn không biết, khiến cho Lâm Hàn làm nhị ca kinh hồn bạt vía, sợ muội muội sơ ý một chút, đi vào đường sai.
Lâm Thấm le lưỡi, “Muội thuận miệng nói lung tung, thuận miệng nói lung tung. Nhị ca, chúng ta đi nhanh đi, lỡ như đi trễ, ông ngoại ra ngoài rồi, chẳng phải chúng ta sẽ không bắt được sao? Vậy chỉ có thể chơi đùa với hai tiểu thí hài La Văn Kỳ và La Văn Chân rồi, hì hì.”
Kéo tay Lâm Hàn chỉ để ý đi về phía trước, Lâm Hàn chịu đựng mệt nhọc đi theo, trong miệng lại không nhịn được thuận miệng dạy nàng.
“Nhị ca, ngừng, ngừng.” Lâm Thấm đưa tay chỉ bờ sông, “Mau nhìn mau nhìn, bên kia có chuyện gì?”
Lâm Hàn nhìn sang theo chiều tay của muội muội, chỉ thấy Tề lục ca đứng bên bờ, Văn Nhân biểu tỷ đứng dưới cây liễu, hai người giống như đang gây gổ.
“Tề lục ca và Văn Nhân biểu tỷ có gì mà ồn ào chứ.” Lâm Hàn buồn bực.
Lâm Thấm nhiệt tình đề nghị, “Nhị ca, chúng ta đi nhanh một chút đi, có được không? Không thể để cho bọn họ tổn thương hòa khí mà.”
“A Thấm nói vậy ngược lại đúng.” Lâm Hàn đồng ý.
Lâm Thấm mặt mày hớn hở, “Nhị ca đã nói muội nói đúng nha, vậy đi nhanh đi, đi nhanh đi.”
Không nói gì nữa kéo Lâm Hàn chạy đến bên bờ sông, vừa chạy vừa gọi, “Biểu tỷ, Tề lục ca, đừng gây lộn nữa, đừng gây lộn nữa.”
Tề Á và La Văn Nhân kinh hãi, đồng thời nhìn sang bên này.
“Đừng gây lộn nha.” Lâm Thấm thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười hì hì, “Nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà không biết người một nhà nha. Biểu tỷ, Tề lục ca, dừng cãi cọ đừng cãi co. Tề lục ca, đây là biểu tỷ của muội, tỷ ấy rất tốt, ca đừng gây gổ với tỷ ấy. Biểu tỷ, đây là ca ca của đại tẩu muội, mọi người đều là thân thích, hòa hòa khí khí, hòa hòa khí khí.”
“Đúng, dĩ hòa vi quý.” Lâm Hàn tỏ vẻ nghiêm túc.
La Văn Nhân đỏ bừng mặt, “Ai cãi nhau với hắn chứ? Ta nhìn thấy hắn định nhảy sông tự vận ở phủ Tấn Giang Hầu, sợ hắn gây chuyện cho La gia, mới khuyên hắn mấy câu thôi.”
“Nhảy sông tự vận?” Lâm Hàn và Lâm Thấm hai tiểu huynh muội trợn to hai mắt.
Tề lục ca chạy đến phủ Tấn Giang Hầu nhảy sông tự vận, đây là có chuyện gì?
“Ta thật sự định nhảy xuống sông.” Tề Á vò đầu, “A Khai dẫn ta tới gặp La Hầu gia, từ ba tuổi ta đã được nghe sự tích anh hùng của La Hầu gia rồi, nghe đại danh đã lâu, như sấm bên tai, ta sợ gặp được lão nhân gia ông ấy không biết nên như thế nào cho phải, định nhảy xuống sông tắm rửa, tỉnh táo một chút...”
“Phụt...” Lâm Thấm cười đến gãy lưng rồi.
Lâm Hàn cũng cười nhẹ.
Kể cả La Văn Nhân mới vừa phát sinh không thoải mái với Tề Á cũng che miệng cười.
Bọn thị nữ càng không cần nói, đều cười đến rất vui sướng.
Lâm Khai ra cửa không thấy Tề Á, hỏi mấy gia đinh, biết được Tề Á đi dọc theo phương hướng này, vội vàng đuổi theo.
“Đây là thế nào?” Lúc hắn tới vừa hay thấy mọi người đang cười ngã nghiêng ngã ngửa, không hiểu, cười hỏi.
Lâm Thấm hào hứng bừng bừng đến trước mặt hắn, cười híp mắt, “Đại ca, ca cùng với Tề lục ca đi dạo quanh đây đi, để cho ca ấy hóng gió một chút, tỉnh táo lại.”
Dặn dò xong Lâm Khai, nàng lại đến trước mặt La Văn Nhân, mặt nghịch ngợm, “Biểu tỷ là thục nữ nha, tỷ chậm rãi đi qua đi, váy áo không động, ngọc bội không vang, dáng vẻ thanh tao lịch sự, lộ rõ phong phạm thục nữ.”
“Về phần muội ấy, muội phải gấp gáp gặp ông ngoại, cũng không chờ mọi người đâu nha.” Cười hì hì nói xong, Lâm Thấm mang cười chạy đi.
“A Thấm, chờ ta một chút.” Lâm Hàn vội vàng đuổi theo phía sau.
Lâm Khai và Tề Á, La Văn Nhân cùng với năm sáu người thị nữ cùng nhau đưa mắt nhìn đôi tiểu huynh muội này rời đi, có người không giải thích được, có người buồn cười trong lòng, có người thấp thỏm bất an trong lòng, bất ổn như nai con đi loạn.
Lâm Khai phán đoán tình thế, nháy mắt với La Văn Nhân, kêu nàng sang bên, “Biểu muội, mọi người cười gì vậy? Là a Thấm nói gì buồn cười sao?”
La Văn Nhân thật ngượng ngùng, “Cái đó, biểu ca, anh vợ huynh đứng bên bờ sông thò người ra, thị nữ cho rằng hắn định nhảy sông tự vận, muội nhìn thấy cũng cho là như vậy... Haizzz, không nói nữa, biểu ca muội đi đây, huynh đi cùng anh vợ huynh đi.” Cảm giác mình náo loạn ra đại ô long, trên mặt nóng lên, không nán lại được, mang theo thị nữ vội vội vàng vàng rời đi.
“Anh vợ, cái gì là nhảy sông tự vận?” Lâm Khai tỏ vẻ mê man.
Tề Á cười ha ha, “A Khai, ta thật sự định nhảy sông đó... ta quá khẩn trương, nghĩ nhảy vào trong sông tắm rửa, đầu óc sẽ tỉnh táo...”
Lâm Khai choáng.
Lâm Thấm cười hì hì đến trước mặt Tấn Giang Hầu, cũng không quản ông đang xem quân báo khẩn cấp gì, lấy phong thư trong tay ông đặt sang bên, “Ông ngoại, cháu có một chuyện đàng hoàng muốn nói với ông.”
Tấn Giang Hầu cười cười, bế nàng lên trên bàn, nhìn nàng ngồi xếp bằng ổn, hai ông cháu mặt đối mặt nói chuyện, “A Thấm, chuyện quan trọng gì vậy.”
“Là như vậy, ông ngoại, cháu nhìn thấy Tề lục ca định nhảy sông tự vận ở ngoài kia, biểu tỷ không cho huynh ấy nhảy, hai người gây gổ...” Giọng Lâm Thấm sôi nổi.
Lâm Hàn đi vào, quy củ hành lễ, quy củ đứng bên cạnh Tấn Giang Hầu.
Tấn Giang Hầu thuận tay sờ đầu hắn, tiếp tục nói chuyện với Lâm Thấm, “... Hiện giờ không cãi lộn nữa chứ? Vậy thì tốt rồi.” Cho rằng chuyện này không có gì, giọng nói nhẹ nhàng.
“Ông ngoại, sao ông không nghe hiểu ý từ trong lời nói của cháu vậy?” Lâm Thấm thở hổn hển.
Tấn Giang Hầu ngạc nhiên.
Ông ngoại nghe không hiểu ý của cháu là sao? A Thấm, vậy... vậy cháu có ý gì?
“A Thấm, ý của cháu là...?” Tấn Giang Hầu làm ông ngoại vô cùng khiêm tốn, không ngại học hỏi kẻ dưới.
Lâm Thấm lại cười hì hì rồi, “Ông ngoại, ý của cháu là, Tề lục ca và biểu tỷ...” Nàng mặt mày hớn hở giơ hai ngón tay nhỏ bé lên, hai ngón tay cái chạm vào nhau.
“Đây này, chính là ý tứ này nè.” Nàng ra sức giải thích cho Tấn Giang Hầu, e sợ ông còn nghe không hiểu.
“A Thấm, đây không phải là chuyện muội nên quản.” Lâm Hàn oán trách, “Muội chính là hài tử.”
“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.” Lâm Thấm lẽ thẳng khí hùng.
Lâm Hàn sắp bị nàng chọc tức. A Thấm muội còn quốc gia hưng vong nữa cơ đấy, thật nực cười.
Tấn Giang Hầu cuối cùng mới hiểu ra được Lâm Thấm có ý gì, không khỏi cười cười, "A Thấm, vậy không được đâu, về sau xưng hô sẽ bị loạn rồi. Cháu nghĩ thử xem, nếu như chuyện này thành thật, về sau đại tẩu cháu sẽ gọi biểu tỷ cháu như thế nào? Đại ca cháu gọi anh vợ cháu như thế nào? Không được, quá loạn.”
Lâm Khai là biểu ca của La Văn Nhân, Tề Á là đại ca ruột của Tề Vân, nếu như Lâm Khai cười Tề Vân, Tề Á cưới La Văn Nhân, bọn họ nên xưng hô như thế nào đây? Theo bên nào cũng không thích hợp. Nghĩ thử coi, Lâm Khai vốn nên gọi Tề Á là anh vợ, nếu như Tề Á cưới biểu muội của Lâm Khai, như vậy, anh vợ đồng thời là em rể họ... loạn bao nhiêu.
“Vậy có là gì chứ.” Lâm Thấm tiểu cô nương xì mũi coi thường, “Không phải chỉ là xưng hô thôi sao.”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Không gặp mặt thì không cần gọi đi, nếu như gặp mặt, đại ca và biểu tỷ vẫn là biểu huynh muội, Tề lục ca và đại tẩu vẫn là huynh muội, không cần thay đổi.”
“Đó là tự nhiên.” Tấn Giang Hầu và Lâm Hàn đều cười.
Đây đương nhiên sẽ không thay đổi, nhưng La Văn Nhân gọi Tề Vân như thế nào, Tề Vân gọi La Văn Nhân như thế nào, còn có Lâm Khai và Tề Á, Lâm Khai coi Tề Á là anh vợ, hay Tề Á gọi Lâm Khai là em rể họ đây.
Lâm Thấm dứt khoát làm quyết định, hào phóng vẫy tay nhỏ bé, “Để cho bọn họ gặp mặt thì chơi kéo búa bao đi, người thắng làm ca ca tỷ tỷ, người thua làm đệ đệ muội muội!”
“A Thấm chủ ý này của cháu rõ là... thật độc đáo khác người mà." Tấn Giang Hầu ngẩn ngơ, nói.
Lâm Thấm lại suy nghĩ một chút, còn cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung một câu, “Hoặc là, ai có việc cầu ai, vậy thì cúi thấp gập thân chứ sao. Nếu đại ca có việc cầu Tề lục ca, vậy gọi anh vợ; nếu như Tề lục ca có việc muốn đại ca giúp một tay, vậy không thể làm gì khác hơn đành gọi em rể bằng biểu ca.”
Tấn Giang Hầu và Lâm Hàn cười phun.
Lâm Khai vội nói cho Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, anh vợ cháu thật sự ngưỡng mộ ngài, vào lúc này tay chân luống cuống vội vàng hấp tấp, sợ lời nói cử chỉ mất lễ nghi, mới không dám vào cùng cháu. Huynh ấy nói, muốn đi dạo bên ngoài một lúc, hóng gió một chút, tỉnh táo một chút.”
Cả đời Tấn Giang Hầu được tâng bốc nhiều rồi, cũng thấy nhiều người trẻ tuổi như vậy, nên không để trong lòng, “A Khai, anh vợ cháu thích đi vào lúc nào thì đi vào đi, vả lại ông ngoại có khách, cũng không sao.”
Lâm Khai lại hỏi đến hôn sự của La Văn Nhân, “Ông ngoại, chuyện lớn cả đời Văn Nhân biểu muội sao rồi? Những ngày qua nương cháu bận rộn chân không chạm đất, còn lo lắng cho muội ấy đó. Nếu không phải thật sự không phân thân ra được, nương cháu đã tới giúp đỡ coi mắt rồi.”
Tấn Giang Hầu ôn hòa nói: “Trước mắt còn không có manh mối. Nhưng mà, thứ nhất chuyện này không vội vàng được, thứ hai ông ngoại sẽ lưu lại kinh thành mấy tháng, không nóng nảy.”
Lâm Khai gật đầu, “Dạ, không nóng nảy.”
Tấn Giang Hầu đang quăng lưới, luôn có lúc bắt được cá.
La Văn Nhân xinh đẹp lại có thần thái, được thừa nhận dạy dỗ tốt, cầm kỳ thư họa đều thông, trừ bỏ thân phận ra, nàng không có vấn đề gì khác. Hiện giờ Tấn Giang Hầu tự mình ra mặt gióng trống khua chiêng chọn chồng cho nàng, vấn đề thân phận sẽ được người ta lãng quên, coi nhẹ đi, tìm được lang quân như ý chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lâm Khai định đi ra ngoài gọi Tề Á vào, Tấn Giang Hầu cười cười, “A Khai, kêu gã sai vặt đi không được sao, vì sao nhất định phải tự mình đi một chuyến?” Trong giọng nói còn mang theo ý nhạo báng.
Lâm Khai không khỏi đỏ mặt, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa bất đắc dĩ, haizzz, sắp thành thân rồi, không riêng gì cha nương, đệ muội trêu ghẹo, hiện giờ kể cả ông ngoại xưa nay uy nghiêm cũng sẽ trêu cợt người.
“Cháu vẫn tự mình đi gọi anh vợ mới được.” Lâm Khai nhỏ giọng lầm bầm một câu, đi ra ngoài.
Tấn Giang Hầu vui vẻ trong lòng, khóe miệng hơi vểnh.
Ngày mai cháu trai ngoại sẽ cưới vợ vào cửa, thật tốt, thật tốt.
Tấn Giang Hầu cảm thấy thời tiết hôm nay cực kỳ sáng rỡ.
--
Bên ngoài viện Tấn Giang Hầu tự có gia đinh, hộ vệ phụ trách thủ vệ, nhưng Tề Á là người do Lâm Khai mang đến, lại là anh vợ của Lâm Khai, cho nên Tề Á lang thang lung tung ở bên ngoài cũng được, lầm bầm lầu bầu cũng thế, không có ai đi qua can thiệp hỏi thăm, mặc cho hắn tùy ý đi lại.
Trong đầu Tề Á càng ngày càng khẩn trương, “Ta gặp được La Hầu gia, đầu tiên bày tỏ ta sùng kính hay thỉnh giáo mấy vấn đề nghi hoặc trước đây? Nghe nói ông rất không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói, không giận tự uy, nếu lúc đó ta nói lảm nhảm, lão nhân gia ông không nói một lời, ta nên làm như thế nào? Nên làm như thế nào?” Trong lòng hắn nghĩ ngợi, trong miệng nói lẩm bẩm, bất tri bất giác đã đi hơi xa, đến bên cạnh một dòng sông.
Nước sông trong veo, bên bờ có liễu rủ, không gian thanh tịnh đẹp đẽ.
Tề Á nhìn nước sông rầu rĩ, “Haizzz, hiện giờ đầu ta hơi mơ màng, thật muốn nhảy vào trong nước đi, để tỉnh táo một chút.”
Tề Á rướn người nhìn vào trong sông.
“Nhị tiểu thư xem kìa, người kia định nhảy sông tự vận!” Bên tai truyền đến tiếng một tiểu nha đầu kinh hô.
Tề Á không tự chủ được xoay người.
Một thiếu nữ thanh xuân mang theo năm sáu người thị nữ đang bước chậm dọc theo bờ sông, thị nữ đều áo xanh, thiếu nữ này mặc váy áo gấm vóc màu tím nhạt, xinh đẹp mà kiêu ngạo, thần thái phấn khởi, nhìn không tầm thường.
Nàng theo thị nữ chỉ điểm nhìn về phía Tề Á, đôi mắt xanh sáng có hồn.
“Cô nương xinh đẹp cỡ nào, ánh mắt đẹp bao nhiêu.” Tề Á rung động tâm thần.
Nhị tiểu thư trong miệng thị nữ kia tự nhiên chính là La Văn Nhân rồi, nàng liếc nhìn Tề Á, hàng chân mày đen như núi xa khẽ nhíu lên, “Vị công tử này nếu thật sự định nhảy sông tự vận, xin chuyển sang nơi khác đi, đừng gây chuyện ở phủ Tấn Giang Hầu ta.”
“Người dáng dấp đẹp mắt như vậy, giọng nói lại dễ nghe như thế...” Trong tai Tề Á nghe được giọng nói như chim hoàng oanh ra khỏi cốc, trái tim càng nhảy lên thình thịch.
La Văn Nhân thấy nam tử định nhảy sông kia cứ si ngốc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng quắc như trộm, vừa thẹn vừa cáu, ra lệnh cho thị nữ: “Chúng ta đi, hắn thích nhảy cứ để cho hắn nhảy, cùng lắm tìm thêm vài gia đinh biết bơi đi vớt hắn lên là được.”
Thị nữ hé miệng cười, “Dạ, nhị tiểu thư, dù sao nước chảy không siết, nước sông cũng không sâu, hắn thích nhảy cứ để cho hắn nhảy xuống là được, dù sao cũng không mất mạng người.”
Bọn thị nữ cười hì hì, cùng với La Văn Nhân rời đi.
Tề Á gấp gáp, “Cô nương, xin hỏi quý tính phương danh của cô nương?”
Tuy Tề Tướng quân là người Hán, nhưng Tề Á lại lớn lên bên cạnh Thổ Ty Vương ở Ngạc Tây, do đó, lòng hắn sinh ái mộ sẽ ngay mặt hỏi tên họ cô nương nhà người ta.
“Cuồng đồ từ đâu tới?” La Văn Nhân nhướng mày, mặt hiện ý giận, “Ở phủ Tấn Giang Hầu, lại dám cợt nhả ta sao? Xem ta có bẩm báo ông nội, nghiêm trị ngươi không!”
“Đúng vậy, sao ngươi lại dám trêu chọc nhị tiểu thư nhà chúng ta, cẩn thận Hầu gia lột da của ngươi!” Bọn thị nữ cũng ồn ào lộn xộn hù dọa Tề Á.
Lâm Hàn nắm tay nhỏ bé của Lâm Thấm đi từ đằng xa đến.
Lâm Hàn thuận miệng nói muội muội, “Ngày mai đại ca phải thành thân, cha và nương đang bận rộn xoay quanh ở nhà, a Thấm muội lại còn muốn thêm phiền, đến tìm ông ngoại dạy muội cưỡi ngựa.”
Lâm Thấm liến thoắng như đúng rồi, “Cha không đoái hoài tới không để ý đến muội, nương cũng không đoái hoài không để ý đến muội, mấy ngày nay chúng ta lại xin nghỉ không đi học rồi, nhị ca kêu muội ở nhà làm cái gì chứ? Muội đã nhịn hai ngày rồi, đến hôm nay mới không chịu đựng được. Mặc kệ, muội cứ muốn tới tìm ông ngoại để cho ông dạy muội cưỡi ngựa, nếu muội không học được, vậy để ông mang theo muội cưỡi.”
Lâm Hàn u oán nhìn muội muội, hết cách với nàng.
Lâm Thấm cười sung sướng, “Nhị ca, ông ngoại cưỡi ngựa vừa nhanh lại ổn, giống như cưỡi mây đạp gió vậy. Sau khi ông dẫn muội cưỡi rồi, lại để ông cũng mang cả ca cưỡi có được không?”
Lâm Hàn ưỡn ngực, “Nhị ca đã sớm học được cưỡi ngựa rồi, anh rể còn khen nhị ca cưỡi ngựa không tệ đó.”
Lâm Thấm giả làm mặt quỷ với hắn, “Xí -- anh rể đó là sợ vợ có được không, ngay trước mặt tỷ tỷ, không tiện dội nước lạnh vào ca, khích lệ ca cho có lệ thôi.”
“A Thấm muội còn nhỏ tuổi, biết cái gì gọi là sợ vợ chứ.” Lâm Hàn trợn trắng mắt rồi.
Người muội muội này của hắn rất thông minh, chính là thường thường nói ra vài lời nàng vốn không biết, khiến cho Lâm Hàn làm nhị ca kinh hồn bạt vía, sợ muội muội sơ ý một chút, đi vào đường sai.
Lâm Thấm le lưỡi, “Muội thuận miệng nói lung tung, thuận miệng nói lung tung. Nhị ca, chúng ta đi nhanh đi, lỡ như đi trễ, ông ngoại ra ngoài rồi, chẳng phải chúng ta sẽ không bắt được sao? Vậy chỉ có thể chơi đùa với hai tiểu thí hài La Văn Kỳ và La Văn Chân rồi, hì hì.”
Kéo tay Lâm Hàn chỉ để ý đi về phía trước, Lâm Hàn chịu đựng mệt nhọc đi theo, trong miệng lại không nhịn được thuận miệng dạy nàng.
“Nhị ca, ngừng, ngừng.” Lâm Thấm đưa tay chỉ bờ sông, “Mau nhìn mau nhìn, bên kia có chuyện gì?”
Lâm Hàn nhìn sang theo chiều tay của muội muội, chỉ thấy Tề lục ca đứng bên bờ, Văn Nhân biểu tỷ đứng dưới cây liễu, hai người giống như đang gây gổ.
“Tề lục ca và Văn Nhân biểu tỷ có gì mà ồn ào chứ.” Lâm Hàn buồn bực.
Lâm Thấm nhiệt tình đề nghị, “Nhị ca, chúng ta đi nhanh một chút đi, có được không? Không thể để cho bọn họ tổn thương hòa khí mà.”
“A Thấm nói vậy ngược lại đúng.” Lâm Hàn đồng ý.
Lâm Thấm mặt mày hớn hở, “Nhị ca đã nói muội nói đúng nha, vậy đi nhanh đi, đi nhanh đi.”
Không nói gì nữa kéo Lâm Hàn chạy đến bên bờ sông, vừa chạy vừa gọi, “Biểu tỷ, Tề lục ca, đừng gây lộn nữa, đừng gây lộn nữa.”
Tề Á và La Văn Nhân kinh hãi, đồng thời nhìn sang bên này.
“Đừng gây lộn nha.” Lâm Thấm thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười hì hì, “Nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà không biết người một nhà nha. Biểu tỷ, Tề lục ca, dừng cãi cọ đừng cãi co. Tề lục ca, đây là biểu tỷ của muội, tỷ ấy rất tốt, ca đừng gây gổ với tỷ ấy. Biểu tỷ, đây là ca ca của đại tẩu muội, mọi người đều là thân thích, hòa hòa khí khí, hòa hòa khí khí.”
“Đúng, dĩ hòa vi quý.” Lâm Hàn tỏ vẻ nghiêm túc.
La Văn Nhân đỏ bừng mặt, “Ai cãi nhau với hắn chứ? Ta nhìn thấy hắn định nhảy sông tự vận ở phủ Tấn Giang Hầu, sợ hắn gây chuyện cho La gia, mới khuyên hắn mấy câu thôi.”
“Nhảy sông tự vận?” Lâm Hàn và Lâm Thấm hai tiểu huynh muội trợn to hai mắt.
Tề lục ca chạy đến phủ Tấn Giang Hầu nhảy sông tự vận, đây là có chuyện gì?
“Ta thật sự định nhảy xuống sông.” Tề Á vò đầu, “A Khai dẫn ta tới gặp La Hầu gia, từ ba tuổi ta đã được nghe sự tích anh hùng của La Hầu gia rồi, nghe đại danh đã lâu, như sấm bên tai, ta sợ gặp được lão nhân gia ông ấy không biết nên như thế nào cho phải, định nhảy xuống sông tắm rửa, tỉnh táo một chút...”
“Phụt...” Lâm Thấm cười đến gãy lưng rồi.
Lâm Hàn cũng cười nhẹ.
Kể cả La Văn Nhân mới vừa phát sinh không thoải mái với Tề Á cũng che miệng cười.
Bọn thị nữ càng không cần nói, đều cười đến rất vui sướng.
Lâm Khai ra cửa không thấy Tề Á, hỏi mấy gia đinh, biết được Tề Á đi dọc theo phương hướng này, vội vàng đuổi theo.
“Đây là thế nào?” Lúc hắn tới vừa hay thấy mọi người đang cười ngã nghiêng ngã ngửa, không hiểu, cười hỏi.
Lâm Thấm hào hứng bừng bừng đến trước mặt hắn, cười híp mắt, “Đại ca, ca cùng với Tề lục ca đi dạo quanh đây đi, để cho ca ấy hóng gió một chút, tỉnh táo lại.”
Dặn dò xong Lâm Khai, nàng lại đến trước mặt La Văn Nhân, mặt nghịch ngợm, “Biểu tỷ là thục nữ nha, tỷ chậm rãi đi qua đi, váy áo không động, ngọc bội không vang, dáng vẻ thanh tao lịch sự, lộ rõ phong phạm thục nữ.”
“Về phần muội ấy, muội phải gấp gáp gặp ông ngoại, cũng không chờ mọi người đâu nha.” Cười hì hì nói xong, Lâm Thấm mang cười chạy đi.
“A Thấm, chờ ta một chút.” Lâm Hàn vội vàng đuổi theo phía sau.
Lâm Khai và Tề Á, La Văn Nhân cùng với năm sáu người thị nữ cùng nhau đưa mắt nhìn đôi tiểu huynh muội này rời đi, có người không giải thích được, có người buồn cười trong lòng, có người thấp thỏm bất an trong lòng, bất ổn như nai con đi loạn.
Lâm Khai phán đoán tình thế, nháy mắt với La Văn Nhân, kêu nàng sang bên, “Biểu muội, mọi người cười gì vậy? Là a Thấm nói gì buồn cười sao?”
La Văn Nhân thật ngượng ngùng, “Cái đó, biểu ca, anh vợ huynh đứng bên bờ sông thò người ra, thị nữ cho rằng hắn định nhảy sông tự vận, muội nhìn thấy cũng cho là như vậy... Haizzz, không nói nữa, biểu ca muội đi đây, huynh đi cùng anh vợ huynh đi.” Cảm giác mình náo loạn ra đại ô long, trên mặt nóng lên, không nán lại được, mang theo thị nữ vội vội vàng vàng rời đi.
“Anh vợ, cái gì là nhảy sông tự vận?” Lâm Khai tỏ vẻ mê man.
Tề Á cười ha ha, “A Khai, ta thật sự định nhảy sông đó... ta quá khẩn trương, nghĩ nhảy vào trong sông tắm rửa, đầu óc sẽ tỉnh táo...”
Lâm Khai choáng.
Lâm Thấm cười hì hì đến trước mặt Tấn Giang Hầu, cũng không quản ông đang xem quân báo khẩn cấp gì, lấy phong thư trong tay ông đặt sang bên, “Ông ngoại, cháu có một chuyện đàng hoàng muốn nói với ông.”
Tấn Giang Hầu cười cười, bế nàng lên trên bàn, nhìn nàng ngồi xếp bằng ổn, hai ông cháu mặt đối mặt nói chuyện, “A Thấm, chuyện quan trọng gì vậy.”
“Là như vậy, ông ngoại, cháu nhìn thấy Tề lục ca định nhảy sông tự vận ở ngoài kia, biểu tỷ không cho huynh ấy nhảy, hai người gây gổ...” Giọng Lâm Thấm sôi nổi.
Lâm Hàn đi vào, quy củ hành lễ, quy củ đứng bên cạnh Tấn Giang Hầu.
Tấn Giang Hầu thuận tay sờ đầu hắn, tiếp tục nói chuyện với Lâm Thấm, “... Hiện giờ không cãi lộn nữa chứ? Vậy thì tốt rồi.” Cho rằng chuyện này không có gì, giọng nói nhẹ nhàng.
“Ông ngoại, sao ông không nghe hiểu ý từ trong lời nói của cháu vậy?” Lâm Thấm thở hổn hển.
Tấn Giang Hầu ngạc nhiên.
Ông ngoại nghe không hiểu ý của cháu là sao? A Thấm, vậy... vậy cháu có ý gì?
“A Thấm, ý của cháu là...?” Tấn Giang Hầu làm ông ngoại vô cùng khiêm tốn, không ngại học hỏi kẻ dưới.
Lâm Thấm lại cười hì hì rồi, “Ông ngoại, ý của cháu là, Tề lục ca và biểu tỷ...” Nàng mặt mày hớn hở giơ hai ngón tay nhỏ bé lên, hai ngón tay cái chạm vào nhau.
“Đây này, chính là ý tứ này nè.” Nàng ra sức giải thích cho Tấn Giang Hầu, e sợ ông còn nghe không hiểu.
“A Thấm, đây không phải là chuyện muội nên quản.” Lâm Hàn oán trách, “Muội chính là hài tử.”
“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách.” Lâm Thấm lẽ thẳng khí hùng.
Lâm Hàn sắp bị nàng chọc tức. A Thấm muội còn quốc gia hưng vong nữa cơ đấy, thật nực cười.
Tấn Giang Hầu cuối cùng mới hiểu ra được Lâm Thấm có ý gì, không khỏi cười cười, "A Thấm, vậy không được đâu, về sau xưng hô sẽ bị loạn rồi. Cháu nghĩ thử xem, nếu như chuyện này thành thật, về sau đại tẩu cháu sẽ gọi biểu tỷ cháu như thế nào? Đại ca cháu gọi anh vợ cháu như thế nào? Không được, quá loạn.”
Lâm Khai là biểu ca của La Văn Nhân, Tề Á là đại ca ruột của Tề Vân, nếu như Lâm Khai cười Tề Vân, Tề Á cưới La Văn Nhân, bọn họ nên xưng hô như thế nào đây? Theo bên nào cũng không thích hợp. Nghĩ thử coi, Lâm Khai vốn nên gọi Tề Á là anh vợ, nếu như Tề Á cưới biểu muội của Lâm Khai, như vậy, anh vợ đồng thời là em rể họ... loạn bao nhiêu.
“Vậy có là gì chứ.” Lâm Thấm tiểu cô nương xì mũi coi thường, “Không phải chỉ là xưng hô thôi sao.”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Không gặp mặt thì không cần gọi đi, nếu như gặp mặt, đại ca và biểu tỷ vẫn là biểu huynh muội, Tề lục ca và đại tẩu vẫn là huynh muội, không cần thay đổi.”
“Đó là tự nhiên.” Tấn Giang Hầu và Lâm Hàn đều cười.
Đây đương nhiên sẽ không thay đổi, nhưng La Văn Nhân gọi Tề Vân như thế nào, Tề Vân gọi La Văn Nhân như thế nào, còn có Lâm Khai và Tề Á, Lâm Khai coi Tề Á là anh vợ, hay Tề Á gọi Lâm Khai là em rể họ đây.
Lâm Thấm dứt khoát làm quyết định, hào phóng vẫy tay nhỏ bé, “Để cho bọn họ gặp mặt thì chơi kéo búa bao đi, người thắng làm ca ca tỷ tỷ, người thua làm đệ đệ muội muội!”
“A Thấm chủ ý này của cháu rõ là... thật độc đáo khác người mà." Tấn Giang Hầu ngẩn ngơ, nói.
Lâm Thấm lại suy nghĩ một chút, còn cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung một câu, “Hoặc là, ai có việc cầu ai, vậy thì cúi thấp gập thân chứ sao. Nếu đại ca có việc cầu Tề lục ca, vậy gọi anh vợ; nếu như Tề lục ca có việc muốn đại ca giúp một tay, vậy không thể làm gì khác hơn đành gọi em rể bằng biểu ca.”
Tấn Giang Hầu và Lâm Hàn cười phun.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook