Kiều Nữ Lâm gia
-
Chương 112
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Người một nhà Lâm Phong và La Thư đến.
“Ông ngoại!” Lâm Thấm nhìn thấy Tấn Giang Hầu, đã hoan hô một tiếng nhào về phía ông, mặt vui cười, “Ông ngoại, sao ông không nói tiếng nào đã trở về rồi vậy? Phái người đưa một lá thư về trước, cháu sẽ đi đón ông nha.”
Trên diện mạo uy nghiêm của Tấn Giang Hầu lộ ra vẻ dịu dàng hiền từ, khom lưng bế Lâm Thấm lên.
Lâm Thấm đã lớn thêm mấy tuổi, nhưng mà được Tấn Giang Hầu với thân hình cao lớn ôm lên, vẫn xinh xắn hoạt bát như vậy.
Hai tay Lâm Thấm ôm cổ ông ngoại, thì thầm cao hứng phấn chấn nói chuyện.
Tấn Giang Hầu mỉm cười nghe nàng nói.
Bốn năm qua đi, trên mặt Tấn Giang Hầu càng lộ vẻ già nua, mặc dù Lâm Thấm lớn thêm mấy tuổi, nhưng vẫn non nớt mềm mại. Tấn Giang Hầu giống như gốc cổ thụ đứng vững vàng ngàn năm, Lâm Thấm giống như đóa hoa nhỏ mới nở ra nơi đầu cành cổ thụ, tươi sáng linh hồn có sinh mệnh lực, Lâm Phong và La Thư, Lâm Khai, Lâm Hàn thấy đôi ông cháu như vậy, đều hơi cảm động.
“Ông ngoại ông biết không? Hai năm qua cuộc sống của cháu không được dễ chịu lắm đâu nha.” Lâm Thấm tỏ vẻ tỉnh queo kể khổ với Tấn Giang Hầu.
“Sao vậy?” Nụ cười trong đôi mắt của Tấn Giang Hầu dần dần thu lại, “Ai dám khi dễ a Thấm nhà ta sao?”
Lâm Hàn kéo Lâm Khai một cái, “Đại ca, sao đệ có cảm giác a Thấm muốn cáo trạng đệ vậy nhỉ?”
Lâm Thấm sống rất sung sướng, nhưng nhị ca luôn ép nàng đi học, đi học, chuyện này khiến cho nàng rất không vui mừng đi.
Lâm Khai cười nhe, “Không biết, a Hàn, a Thấm không phải đang cáo trạng đệ đâu.”
Lâm Thấm thở dài, “Ông ngoại ông không biết chứ, danh tiếng của cháu đều đã bị đoạt đi rồi, cuộc sống thật không dễ chịu! Đến phủ Hoài Viễn Vương và trong cung, có a Hạo và a Hân; đến phủ Tấn Giang Hầu, lại có a Kỳ và a Chân. Ông ngoại, có mấy đứa đó rồi, ai còn hiếm lạ cháu chứ? Cháu thật sự bị vắng vẻ, bị mất mát.”
“Thì ra là vậy.” Trên mặt Tấn Giang Hầu lại có nụ cười.
“Haizzz, không thừa nhận mình già không được mà...” Lâm Thấm cảm khái sâu sắc.
Đám người Lâm Phong và La Thư đều buồn cười.
Nhìn Lâm Thấm tiểu cô nương hồng hào nõn nà nói không thừa nhận mình già không được, thật sự cực kỳ buồn cười.
“A Thấm, ở bên cạnh ông ngoại lại nói không thừa nhận mình già không được, có phải không tốt rồi không." Lâm Phong cười nói tiểu nữ nhi.
Lâm Thấm lập tức tỏ vẻ phản đối, “Ông ngoại còn lâu mới già nhé. Ông vừa trẻ tuổi lại anh tuấn, còn ôn hòa hiền từ, lại uy phong lẫm liệt, khí thế ngàn vạn, tuyệt đối không già!”
“A Thấm thật biết nói chuyện.” Phụ mẫu, ca ca nàng đều vui vẻ.
Tấn Giang Hầu cũng cười, “A Thấm yên tâm, mặc dù bây giờ có a Kỳ và a Chân, ông ngoại vẫn thích cháu hơn.”
“Thật sao?” Lâm Thấm mặt mày hớn hở.
Có La Văn Kỳ và La Văn Chân hai tiểu biểu đệ này, Tấn Giang Hầu vẫn còn thích nàng hơn đó, đây thật sự thỏa mãn thật lớn lòng hư vinh của nàng, thoải mái sung sướng, tươi cười rạng rỡ.
“Thật chứ.” Tấn Giang Hầu mỉm cười, “A Kỳ và a Chân không biết nịnh bợ, ông ngoại dĩ nhiên thích a Thấm hơn rồi.”
“Thì ra ông ngoại cũng thích nghe người khác a dua nịnh hót nha.” Lâm Thấm cười hí hửng.
“A Thấm thích nghe người khác khen con không? Dĩ nhiên rất thích rồi đúng không. Mọi người đều đồng lòng một ý.” Lâm Phong cười nói cho nàng biết.
Tấn Giang Hầu hôn lên gò má như đóa hoa của cháu ngoại gái nhỏ, trong lòng mềm nhũn.
Lâm Thấm cười hì hì.
Tấn Giang Hầu nhìn tiểu Lâm Thấm, lại nhìn Lâm Khai, Lâm Hàn, sắc mặt nhu hòa.
Lâm Thấm khoe khoang hả hê một lúc với ông ngoại, nhanh chóng nghĩ đến một chuyện quan trọng, “Ông ngoại, không được đâu, a Kỳ và a Chân còn nhỏ tuổi, bây giờ còn không biết vỗ mông ngựa, nhưng a Hạo và a Hân lại biết rồi. Nếu như ông nhìn thấy a Hạo và a Hân, nhất định sẽ thích hai đứa hơn cháu. Haizzz, cháu vẫn bị thất sủng rồi.” Nàng giơ tay nâng khuôn mặt nhỏ bé lên, tỏ vẻ rất ưu sầu.
“A Hạo và a Hân đã biết vỗ mông ngựa rồi sao?” Tấn Giang Hầu nghe rất động lòng.
Lúc hai cháu nội làm đầy tháng ông đã vội vã trở lại, dĩ nhiên đã từng gặp a Hạo a Hân rồi. Khi đó long phượng thai còn rất nhỏ, chưa biết nói chưa biết đi, nhưng đã rất đáng yêu. Hiện giờ sẽ có dáng vẻ như thế nào? Thật sự vừa nghĩ đã khiến người ta kích động không thôi.
“Biết rồi.” Lâm Thấm cười híp mắt, “A Hân rất biết vỗ mông ngựa, mặc dù không biết nói như cháu đây, nhưng con bé biết cười, chỉ cần con bé ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười một lúc với ông, ông nhất định sẽ mềm lòng đến rối tinh rối mù.”
Trước mặt Tấn Giang Hầu lập tức xuất hiện khuôn mặt nhỏ bé khi còn bé của Lâm Thấm, tiểu cô nương đang cười với ông, ngọt như mật đường.
“Thật tốt.” Tấn Giang Hầu không kiềm chế được nói.
“A Hạo lợi hại hơn.” Lâm Thấm chậc chậc, “A Hạo không cần nói gì, cũng không cần cười, cứ lẳng lặng nhìn ông, lòng ông sẽ hòa tan rồi. Haizzz, a Hạo là hài tử lợi hại nhất, cho dù là phủ Hoài Viễn Vương hay nội uyển hoàng cung, tung hoành ngang dọc, vô địch nơi nơi, không phục không được, không phục không được.”
“Như vậy sao.” Tấn Giang Hầu nghe nàng nói mà tim đập thình thịch, hận không thể lập tức nhìn thấy long phượng thai a Hạo và a Hân chọc người yêu thích rồi.
“Cha, cha phải làm chủ thay nữ nhi.” Bên ngoài vang lên tiếng khóc của La Anh.
Tấn Giang Hầu không khỏi cau mày.
Ông cho rằng La Anh lại náo chuyện Tiêu thị với ông.
La Thư hừ một tiếng, “La Anh đây là hóa điên sao? Cha mới hồi kinh ngày đầu tiên, La Anh còn chưa gặp mặt đâu, đã khóc trước rồi, có ý gì chứ?”
Lâm Phong lặng lẽ kéo La Thư một cái, ý bảo nàng không cần nhiều miệng lưỡi, không cần thêm dầu vào lửa.
La Thư trừng mắt liếc hắn, “Chàng biết từ nhỏ La Anh nói bậy ta ở trước mặt thái phu nhân và cha ta bao nhiêu không? Ta nói một câu thì như thế nào?”
Lâm Phong mềm lòng, dịu dàng nói: “Phu nhân, tùy nàng vậy.”
La Thư vẫn một mực bị mẹ kế và muội muội khác mẹ lấn áp trêu cợt, cũng thật sự chịu khổ.
Hai tên thị nữ thiếp thân đỡ La Anh lệ rơi đầy mặt đi vào.
Lúc này La Anh thật đau lòng, nước mắt tí tách, nhòe nhoẹt cả son phấn.
“Ông ngoại, cháu không thích nghe người khóc, cháu thích nhìn người cười.” Lâm Thấm nhỏ giọng nói cho Tấn Giang Hầu.
“Ông cũng thế.” Giọng Tấn Giang Hầu cũng thật thấp.
La Anh vốn đau lòng không thôi, thấy hai ông cháu này đang âm thầm nói chuyện, trong lòng càng thêm tức khổ, “Cha, cha nên làm chủ cho nữ nhi chứ, nữ nhi ở Thẩm gia bị ăn hiếp rồi, Họa nhi ở phủ Tu Đức Vương cũng bị người khi dễ! Cha, nếu cha còn không ra mặt cho hai mẹ con con, nữ nhi và cháu gái ngoại của cha sẽ bị người tươi sống khi dễ chết!”
Lâm Thấm rúc trong ngực ông ngoại nàng, tò mò nhìn La Anh.
Tấn Giang Hầu không vui, “Con còn có mặt mũi nói phủ Tu Đức Vương! Anh nhi, con hãy nói thật đi, chuyện Tích Tú sơn là sao? Tu Đức Vương rốt cuộc đã làm cái gì ở chân núi?!”
Ông nghĩ tới vụ tai tiếng này đã tức giận lên, giọng nói tương đối nghiêm nghị.
Hoài Viễn Vương cũng là hai chữ Vương, Quận Vương, nhưng Hoài Viễn có hàm nghĩa gì, Tu Đức lại có hàm nghĩa gì? Hoài Viễn, Hoàng đế rõ ràng để cho hắn lòng mang phương xa, chí hướng thật xa, tuy rằng có ý khuyên bảo, nhưng tốt đẹp hơn nữa chính là mong đợi. Còn Tu Đức thì không hay rồi, thuần úy đang nói người này đạo đức không tu, đức hạnh không tốt, cần tu tâm dưỡng tính, một lần nữa làm người.
Sau khi Hoài Viễn Vương dong duổi sa trường đánh bại thiết kỵ Bắc Nhung, bởi vì triều thần tố cáo hắn giết chóc quá nặng nên nhận được phong hào này, mặc dù tước vị thấp, lại tuy bại nhưng vinh. Còn Tu Đức Vương lại sau khi dâm loạn cung đình mới bị hàng phong, trừ bỏ mất mặt ra chỉ còn lại mất mặt, không có gì khác.
Tấn Giang Hầu anh hùng một đời, có cháu rể ngoại như Hoài Viễn Vương ông không cảm thấy gì, nhưng có cháu rể ngoại như Tu Đức Vương, ông quả thật hổ thẹn mà thừa nhận.
“Cái này, cái này...” La Anh không tiện khóc kể nữa, lui về sau co rụt lại, mặt mang sợ hãi.
Có đánh chết nàng cũng không dám nói chân tướng chuyện Tích Tú sơn. Tu Đức Vương cuối cùng coi như cợt nhả một tiểu cung nữ, đã có kết cục như vậy, nếu thật sự công khai chuyện hắn định chấm mút Tề Vân ra, đại khái sẽ bị phế làm dân thường đi -- Thổ Ty Vương là nhân vật như thế nào, nếu như cháu gái ngoại của hắn bị người mưu hại khi đi bái kiến thái hậu, không khởi binh tạo phản mới là lạ. Đến lúc đó việc binh đao nổi lên bốn phía, dân chúng gặp nạn không nói, triều đình phải phí bao nhiêu lương thảo, bao nhiêu nhân lực vật lực mới có thể bình ổn thế cục? Hậu quả kia thiết tưởng không chịu nổi.
“Cái này cái kia cái gì, nói mau!” Tấn Giang Hầu nhướng mày, không giận tự uy.
La Anh thay đổi sắc mặt, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Nàng vốn bởi vì chuyện Thẩm Minh Họa sinh non mà hận sang Tu Đức Vương, bây giờ bị Tấn Giang Hầu liên tục ép hỏi, trong lòng oán hận sâu hơn.
Suy nghĩ chốc lát, nàng khẽ cắn răng nói: “Tu Đức Vương bị hạ phong hào, thật sự không sai! Hắn người này quá háo sắc rồi, cho dù trong phủ hay trong cung, thấy mỹ sắc sẽ không chịu buông tay. Ở Tích Tú sơn nơi như vậy mà hắn còn dám đùa bỡn cợt nhả cung nữ, trở lại phủ Tu Đức Vương càng thêm tùy ý làm bậy, đáng thương cho Họa nhi của con... đáng thương cho Họa nhi vốn đang mang thai, cứng rắn bị hắn chọc tức đến sẩy thai rồi... Hắn, hắn mang theo thị nữ đến trước mặt Họa nhi, cố ý chọc giận con bé, cố ý chọc giận con bé...” Nói đến chỗ đau lòng, khóc rống không thôi.
Tấn Giang Hầu mặt trầm như nước.
Cho dù như thế nào đi nữa Thẩm Minh Họa cũng là cháu gái ngoại của ông, cháu gái ngoại bị ăn hiếp đến mức độ này, sao có thể không tức giận được.
“Tu Đức Vương thật uy phong.” Tấn Giang Hầu cười lạnh.
“Cha, ngài nên làm chủ vì Họa nhi.” La Anh giống như bắt được cây cỏ cứu mạng túm lấy Tấn Giang Hầu không buông.
Tấn Giang Hầu lạnh lùng nói: “Vậy cha vào cung, bẩm báo rõ chuyện này với bệ hạ...”
Tu Đức Vương dám làm chuyện như vậy, ông sẽ chọc đến trước mặt hoàng đế đi, để Tu Đức Vương bỏ ra cái giá xứng đáng.
"Đừng mà, cha.” La Anh kinh hãi, bất chấp tất cả cắt lời ông, “Nếu như bẩm báo rõ chuyện này với bệ hạ, Tu Đức Vương sẽ bị xử phạt nghiêm trọng hơn, Họa nhi sẽ không có ánh sáng.”
Tấn Giang Hầu nhướng mày, “Theo con nói, nên như thế nào?”
La Anh vội nói: “Cha, ngài đi mắng Tu Đức Vương! Mắng tỉnh hắn! Mắng hắn không được vô lễ với Họa nhi nữa!”
Tấn Giang Hầu im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Cha không biết mắng chửi người, chỉ biết đánh người, giết người.”
Nếu để ông đi phủ Tu Đức Vương, sẽ không phải khuyên nhủ Tu Đức Vương một phen hay mắng mấy câu, ít nhất phải ra sức đánh một trận.
Khi Vương phi đang có thai lại dẫn thị nữ đến trước mặt con bé trêu tức con bé, giận đến con bé sẩy thai, thứ người như thế không đánh không được.
"Đừng mà, cha, sau này Họa nhi vẫn phải sống qua ngày với hắn...” La Anh rầu rĩ khóc thút thít.
Trong mắt Tấn Giang Hầu lóe lên không nhịn được, “Được rồi, cha biết rồi. Anh nhi con trở về đi, cha tự có đạo lý.”
La Anh vẫn còn không đi, “Cha, con còn có lời muốn nói với cha.” Liếc nhìn đám người Lâm Phong, La Thư, rõ ràng chê bọn họ cản trở, muốn bọn họ tránh mặt đi một lúc, nàng muốn nói chuyện với Tấn Giang Hầu.
La Thư dĩ nhiên còn lâu mới để ý đến nàng ta, giả bộ như không nhìn thấy, giả bộ như không nghe thấy.
Cha con Lâm Phong tự nhiên cũng giống như vậy, sẽ không phối hợp với nàng ta.
La Anh giận đến giương mắt nhìn.
“Cha, ngài kêu một nhà đại tỷ tránh đi trước, con có lời muốn nói với ngài.” La Anh bất đắc dĩ nói.
“Đừng mơ tưởng!” Giọng Lâm Thấm trong trẻo.
“Ngươi... ngươi tiểu nha đầu này, ngươi nhân quỷ tiểu đại, chỉ biết mò mẫm quấy rối...” La Anh cực kỳ tức giận chỉ vào Lâm Thấm, lời nói không mạch lạc.
“Xí --” Lâm Thấm nghịch ngợm làm mặt quỷ với nàng ta.
La Anh thở hổn hển, “Cha, con không thích thấy tiểu nha đầu này, ngài để cho nó đi đi!”
Lâm Thấm lập tức ôm chặt lấy cổ Tấn Giang Hầu, mặt cảnh giác.
Tấn Giang Hầu đau lòng, giọng nói lạnh nhạt: “A Thấm không đi, con đi đi. Anh nhi, hoặc con thoải mái nói ra trước mặt đại tỷ, hoặc rời đi đi, đừng ở đây hù dọa hài tử.” Ôm Lâm Thấm chặt hơn nữa.
La Thư hả hê cười cười.
La Anh giận đến đầu óc choáng váng.
Lâm Thấm dựa đầu nhỏ lên vai ông ngoại, cười hì hì nhìn La Anh, “Ông ngoại thương ta, không thương ngươi, hì hì.”
La Anh giận đến muốn cắn người.
Nàng hết cách với đám người Tấn Giang Hầu, La Thư, Lâm Thấm rồi, chuyện rất quan trọng, lại không thể không nói, không thể làm gì khác hơn đành khẽ cắn răng mở miệng, “Cha, Tu Đức Vương khiến người ta thất vọng, Họa nhi lại sẩy thai, Thẩm gia dường như định... định bỏ qua Họa nhi rồi... Cha, không thể đâu, Họa nhi là trưởng nữ của con, từ nhỏ con bé đã thông minh lanh lợi, mưu kế hơn người, con bé không nên bị bỏ qua, không thể bị bỏ qua!”
Hai cha con Lâm Phong và Lâm Khai nghe mà thấy kỳ lạ.
Thì ra La Anh không muốn khiến Thẩm gia buông tha cho Tu Đức Vương và Thẩm Minh Họa, lại không muốn để cho Thẩm Minh Họa rời khỏi Tu Đức Vương, vậy nàng còn cáo trạng Tu Đức Vương làm gì vậy?
Vừa muốn oán hận Tu Đức Vương, vừa muốn khiến Thẩm Minh Họa tiếp tục sống với Tu Đức Vương, lại vừa định để Thẩm gia tiếp tục ủng hộ nữ nhi con rể của nàng, chuyện này... đây không phải tự mâu thuẫn sao?
Kể cả La Thư bình thản không quan tâm đến chuyện triều chính cũng cảm thấy không đúng, “La Anh, ngươi rốt cuộc định kêu cha giúp ngươi cái gì?”
La Anh tức giận, “Đương nhiên là muốn để cha giáo dục Tu Đức Vương, lại đỡ hắn dậy.”
“Phụt...” La Thư phì cười.
Thì ra Thẩm gia không có ánh mắt, gả Thẩm Minh Họa cho mặt hàng như Tu Đức Vương, Tấn Giang Hầu làm ông ngoại còn phải phụ trách giáo dục cháu rể ngoại, còn phải phụ trách nâng cháu rể ngoại lên ngựa, còn đưa thêm đoạn đường... đây thật đúng là gánh nặng đường xa mà.
“Cha, ngày trước cha luôn không muốn gặp con. Bây giờ nhìn thử xem, vẫn là con bớt lo nhỉ?” La Thư cười nói: “Con ấy, cứ dứt khoát chọn một con rể bớt lo bớt phiền cho a Đàm, không cần cha đi giáo dục, cũng không cần cha đỡ dậy.”
“Phi, còn không phải là hai chữ Vương.” La Anh vô cùng tức giận, không lựa lời mà nói.
Tấn Giang Hầu giận tái mặt, “Phong hào Hoài Viễn Vương từ đâu mà tới? Phong hào Tu Đức Vương vì sao mà có? Hai người có thể đánh đồng sao?”
La Anh tức giận quay đầu.
“Lấy một đại ngu ngốc đi so sánh với anh rể ta, thật đúng là buồn cười.” Lâm Thấm giận đến đỏ bừng mặt.
La Anh giận, “Ai là đại ngu ngốc? Tiểu nha đầu, ai là đại ngu ngốc?”
“Người bị bệ hạ giáng tước đó, người bị bệ hạ ra lệnh cưỡng chế đóng cửa suy nghĩ đó, người xui xẻo còn không biết hối cải đó, người hại nữ nhi ngươi đó!” Giọng Lâm Thấm trong trẻo, miệng mồm lanh lợi.
“Tiểu nha đầu ngươi...” La Anh sắp bị Lâm Thấm chọc tức xỉu.
“Ta nói sai sao?” Lâm Thấm ngây thơ nhìn nàng, vẻ mặt vô tội.
“Được rồi, tức giận gì với hài tử chứ.” Tấn Giang Hầu không nhịn được, “La Anh con trở về đi, cha đều biết những chuyện này, tự sẽ suy xét xử lý.”
La Anh còn định nói nữa, Tấn Giang Hầu đã dùng ánh mắt mang tức giận nhìn nàng, ánh mắt như điện.
Lời đã đến khóe miệng, La Anh lại bị hù dọa nuốt về.
Nàng còn không kịp thăm Tiêu thị, đã hấp tấp vội vàng cáo từ.
“Cha, cha định làm như thế nào?” La Thư không nhịn được vội hỏi.
Nếu như Tấn Giang Hầu định nâng đỡ Tu Đức Vương, vậy chuyện sau này sẽ rất khó nói.
Tấn Giang Hầu lãnh binh mấy chục năm, uy vọng lớn lao, cây lớn rễ sâu, vung cánh tay lên, có người tụ tập.
“Thứ nhất, ta sẽ không can thiệp chuyện triều chính.” Tấn Giang Hầu nhìn La Thư thật sâu, chậm rãi nói ra: “Ta là tướng quân, Thống soái, chỉ phụ trách lãnh binh đánh giặc. Thứ hai, ta sẽ không can thiệp chuyện nhà con rể, cháu rể ngoại. Người La gia quản chuyện La gia, người Lâm gia quản chuyện Lâm gia, người Thẩm gia quản chuyện Thẩm gia, người khác họ đừng vội nhúng tay. Thứ ba, nếu như nữ nhi, cháu gái ngoại của ta bị khi dễ rồi, ta sẽ không đứng nhìn bàng quan.”
“Được, ông ngoại lợi hại!” Tấn Giang Hầu vừa dứt lời, Lâm Thấm đã lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi ông.
“A Thấm là một tiểu vỗ mông ngựa.” Lâm Hàn hơi buồn bực. Hắn thật sự không rõ, vì sao muội muội cứ lộ ra ngoài như vậy, không hề biết hàm súc chút nào chứ.
“Không can thiệp chuyện triều chính, không can thiệp chuyện nhà con rể.” La Thư đảo tròn mắt, “Nhưng nữ nhi, cháu gái ngoại bị người khi dễ vẫn phải quản, thế thì chỉ để ý đến chuyện Thẩm Minh Họa bị chọc giận đến sẩy thai thôi đúng không.”
Được, chuyện này ngược lại nên quản. Bằng không, có vẻ như phủ Tấn Giang Hầu không có người.
Thẩm gia có thể tỏ vẻ đáng thương, La gia lại sẽ không. Tấn Giang Hầu là người chính trực, hoàn toàn khác với Thẩm Tướng lõi đời khôn khéo.
“Rất tốt.” La Thư hài lòng gật đầu.
Thái độ này của Tấn Giang Hầu rất hợp với tâm ý của nàng.
“Ông ngoại là một người rất tốt.” Lâm Thấm ngọt ngào rót canh mê cho Tấn Giang Hầu.
“A, lời này từ đâu mà đến?” Tấn Giang Hầu hỏi nàng.
Lâm Thấm cười híp mắt, “Mẹ cháu cũng nói rất tốt mà, ông ngoại dĩ nhiên chính là người tốt rồi.”
“Thì ra là vì vậy.” Tấn Giang Hầu không khỏi mỉm cười.
Lâm Thấm lại rất giỏi dụ dỗ người, “Ông ngoại, về sau ông đối xử tốt với nương cháu. Ông đối xử tốt với nương cháu rồi, nương cháu sẽ vui vẻ; nương cháu vui vẻ, cháu sẽ vui vẻ; cháu vui vẻ rồi sẽ vẫn khen ông, sẽ rất thân thiết với ông.”
“Vậy ông ngoại nhất định phải đối xử tốt với nương cháu rồi.” Tấn Giang Hầu nghiêm mặt.
“Đúng vậy nha, đúng vậy nha.” Lâm Thấm gật đầu liên tục, sắc mặt nhiệt liệt.
Phụ mẫu và hai ca ca của nàng đều cười đến gãy lưng rồi.
--
La Anh trở lại phủ Thẩm Tướng, tâm phiền ý loạn vòng tới vòng lui trong phòng, không biết Tấn Giang Hầu có thể ra mặt thay Thẩm Minh Họa không.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Minh Châu chu môi, uất ức nhìn nàng.
“Châu nhi, mau tới đây.” La Anh đau lòng, kêu tiểu nữ nhi.
Thẩm Minh Châu chạy đến trước mặt nàng, ôm lấy bắp đùi nàng, “Nương, tổ phụ bố trí cho con rất nhiều bài tập, con không làm hết nổi đâu. Bài tập ở thư viện Mộ Hiền đã rất nhiều rồi, về nhà vẫn không thể nghỉ ngơi, phải đi học đàn, phải viết chữ, vẽ tranh, còn phải học thêu thùa, học đánh cờ, cái gì cũng phải học.”
“Châu nhi.” La Anh đau lòng ôm chặt lấy nàng.
Thẩm Minh Châu uất ức tố khổ, La Anh ôm chặt lấy nữ nhi, trong lòng sóng lớn phập phồng mãnh liệt.
Trước giờ Thẩm Tướng chưa bao giờ hỏi bài tập Thẩm Minh Châu, tình hình như thế mới xuất hiện kể từ sau khi Thẩm Minh Họa sẩy thai. Cho dù La Anh có ngu đi nữa cũng biết lúc này không đúng rồi: Thẩm Tướng không còn quan tâm chuyện của phủ Tu Đức Vương nữa, cũng rất hờ hững với chuyện Thẩm Minh Họa sẩy thai, lại ra bài tập cộng thêm ân cần với mấy đứa cháu gái Thẩm Minh Tịnh, Thẩm Minh Hảo, Thẩm Minh Châu. Ông đây là định bỏ qua Thẩm Minh Họa, buông tha Tu Đức Vương, ngược lại hướng tới hoàng tử khác rồi...
“Nương, con sẽ mệt chết.” Thẩm Minh Châu như đưa đám nói.
“Không, Châu nhi, sẽ không đâu.” La Anh bị lời tiểu nữ nhi dọa sợ hết hồn, vội an ủi nàng nói: “Châu nhi, nương đi tìm bà nội con đi. Ngoan, bà nội thương các con, sẽ cầu tình với ông nội thay các con.”
“Thật sao?” Thẩm Minh Châu vui mừng.
“Thật chứ.” La Anh gật đầu liên tục.
La Anh không nuốt lời, thật sự đi cầu khẩn Trịnh thị, “Nương, Châu nhi còn nhỏ mà, nhiều bài tập như vậy, sao con bé ăn hết được chứ? Ăn một miếng không thành người mập mạp được, ngài khuyên nhủ cha đi.”
Trịnh thị than thở, “Ta ngược lại thật sự muốn khuyên hắn, nhưng mà, ta vừa mới mở miệng, hắn nhất định sẽ nói ‘Chiều con như giết con’, chặn ta lại.”
La Anh cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nương, ý của cha rõ ràng là...” Nàng càng nghĩ càng đau, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Trịnh thị, mắt chứa lệ nóng, “Ý của cha rõ ràng muốn bỏ qua Họa nhi rồi, nương, Họa nhi mới sẩy thai, Thẩm gia lại định bồi dưỡng bọn muội muội như vậy, nếu con bé biết được sẽ lạnh lòng, đau lòng bao nhiêu...” La Anh khóc không thành tiếng.
La Anh khóc lóc cầu khẩn trước gối Trịnh thị, Trịnh thị bị nàng quấn lấy, thở dài một tiếng, “Được rồi, ta đi khuyên nhủ hắn một chút.”
Trịnh thị sai người mời Thẩm Tướng qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook