Kiều Nữ Lâm Gia Bận Làm Ruộng
-
10: Không Thiếu Được Một Trận Đòn
Lâm Trường Quý không có cách nào, lúc này chỉ có thể cầu tình với cha mẹ.
Nhưng trong tình huống này, Lâm Đức Chính và Ngô thị cũng ngại mở lời.
Hắn lại quay qua nhìn Lâm Trường Phú: “Đại ca, huynh cũng nói gì đi.”
Lâm Trường Phú đang muốn mở miệng, Lâm Trường Nguyên đã chặn miệng hắn luôn: “Đại ca, bình thường mấy tỷ muội Mộng San bọn họ cũng bị bắt nạt đi? Người làm cha như huynh sẽ không ngay cả chuyện này cũng không biết, hai tên nghịch tử đó chính là phải giáo huấn, lúc này huynh đừng có mà khuyên ta.”
Hắn vừa nói thế, Lâm Trường Phú cũng không có cách nào mở miệng.
Hắn cũng làm cha, đương nhiên thương con gái mình.
Hai tiểu tử nhà lão nhị đúng là không ra thể thống gì, rõ ràng tuổi không lớn lại bắt nạt cả tỷ tỷ, Tư Dao Tư Kỳ còn xem như may mắn, dù sao cũng có hai ca ca bảo vệ.
Mấy con gái của hắn mới là chịu thiệt thòi, cho dù cả nhà cũng sẽ bảo vệ, nhưng cũng không phải lúc nào cũng ở cạnh.
Tử Long Tử Kiệt bị Đỗ thị ảnh hưởng, cho rằng mình cao quý hơn cô nương người ta, đúng là ức hiếp người khác không ít.
“Là nên dạy dỗ hẳn hoi.”
Lâm Trường Quý trợn mắt: “Đại ca, đó không phải cháu ruột của ngươi à?”
Lâm Trường Phú cũng tức giận: “Là cháu ruột của ta.
Vậy ta hỏi ngươi, mấy đứa con gái của ta có phải cháu ruột của ngươi không? Mấy đứa con trai của ngươi lớn như vậy, không ít lần gây chuyện, trước kia làm Tam nha đầu đập vào đầu chảy máu, cũng chỉ xin lỗi cái là xong.
Ta hỏi ngươi, cô nương mang sẹo trên mặt là chuyện lớn thế nào? Chỉ có con trai ngươi quý báu, con gái ta thì không đáng giá phải không?”
Lâm Trường Phú bình thường hiền lành, hiếm khi tức giận như vậy, Lâm Đức Chính và Ngô thị đều giật mình.
Lâm Đức Chính nói: “Lão nhị, Tử Long Tử Kiệt nên giáo huấn, ngươi đừng cản.
Lão tam cũng có chừng mực, ngươi và vợ ngươi đừng có bảo vệ chúng nó mãi thế.”
Tư Dao và Tư Kỳ đứng ở ngoài, nghe thấy bên trong nói chuyện, hai tỷ muội nhìn nhau, Tư Kỳ nhỏ giọng hỏi: “Cha sẽ xử lý bọn họ à?”
Tư Dao gật đầu: “Chắc chắn sẽ xử lý, muội chờ xem, không thiếu một trận đòn đâu.”
Trong bếp, Đỗ thị còn chưa biết nhà trên đang bàn bạc chuyện gì.
Lúc này đang vui vẻ nói chuyện với Tuyên thị, Lưu thị cũng có mặt, nhưng hoàn toàn bị nàng ngó lơ.
“Đệ muội, các ngươi trở về ta liền thấy vui, luôn nhớ các ngươi đó, lâu rồi không gặp, đệ muội đúng là càng xinh đẹp rồi “
Tuyên thị đang nhào bột, cười nói: “Cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, nhị tẩu đúng là nói đùa.”
Đỗ thị nói: “Không nói đùa đâu, các ngươi quanh năm ở bên ngoài, cuộc sống cũng thoải mái, đương nhiên là nhìn tốt hơn chúng ta ở nhà.”
Lời này là nói bọn họ ở bên ngoài sống tốt đi, trong lòng Tuyên thị hiểu rõ, cũng không để ý nàng, cười nói: “Đại tẩu, ngươi xem mì này được chưa?”
Trong lòng Đỗ thị không vui, nói thầm sao vợ lão tam lại thân với đại tẩu như vậy.
Đại tẩu ngay cả con trai cũng không sinh được, còn không đủ mất mặt à?
Gần giờ cơm, Tử Long Tử Kiệt chơi mệt rồi trở về, thấy Tử Tuấn Tử Khang ở ngoài cổng chuyển đồ: “Đại ca, đây là đồ tốt gì thế?”
Tử Tuấn không để ý hắn, Tử Long trực tiếp động thủ, mở bọc đồ ra, bên trong là một ít đồ ăn vặt, hắn cầm một nắm thanh hạt vừng liền chạy.
Tử Khang tức muốn chết: “Đại ca, hai bọn đúng là quá đáng! Đây là đồ cha mẹ mang về, chưa hỏi đã cầm đi luôn.”
Tử Tuấn hừ một tiếng: “Đừng để ý, cha mẹ đã về, chuyện của Kỳ Nhi chắc chắn phải tính sổ, chúng nó có lúc phải khóc.”
(Hết chương)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook