Kiều Nữ Độc Phi
-
Chương 10: Ngươi nói phải có người tin!
Trước cửa đã tụ tập thôn dân đến dập lửa, xem thấy có bóng người ở cửa, vài cái nông phu vội vàng tiến lại, bất chấp nghi kị khác giới, kéo Mộc Vân Dao cùng Tô Thanh đang kéo Lý thị ra ngoài.
Không khí trong lành tràn vào phổi, Mộc Vân Dao ho sặc sụa, liền có người đưa nước đến: “Thiên gia phù hộ, người không có việc gì là tốt rồi.”
Mộc Vân Dao ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự cảm kích, trong mắt không ngừng rơi lệ: “ Đa tạ Dương thẩm, tổ mẫu, tổ mẫu...”
“Trời, tay của ngươi làm sao...” Dương thị hoảng sợ, làn da hoàn hảo của Mộc Vân Dao rất nổi tiếng cùng với bàn tay trắng nõn, không ai trong thôn sánh bằng, giờ đây không biết đã làm gì mà hai tay đều là máu, lòng bàn tay phỏng rộp nhìn thật đáng sợ.
Mộc Vân Dao chảy đầy mồ hôi trên trán, hai mắt linh động bắt đầu lo lắng: “Khi cứu tổ mẫu, tay bị thương nhẹ thôi, cháu không sao, chân tổ mẫu bị tủ đè bị thương, lúc bà tỉnh lại sẽ đánh chết cháu mất...”
Lý thị nổi tiếng là không phân rõ phải trái trong thôn, đối xử với tức phụ cùng tôn nữ mình vô cùng khắt khe, làm cho nhiều người nhìn không nổi, nhưng đó là việc của Mộc gia, bọn họ là người ngoài không tiện xen vào, nhưng với tình huống hiện tại, nha đầu kia vì cứu Lý thị làm bị thương đến như vậy, Lý thị không biết cảm ơn thì không thể để yên như vậy được.
“Nha đầu ngươi cứ yên tâm, ngươi cứu tổ mẫu ngươi, nàng sao lại đánh ngươi được chứ.”
Mộc Vân Dao như không nghe thấy an ủi, cẩn thận tựa vào Tô Thanh, cùng Tô Thanh ôm nhau, ngơ ngẩn nhìn căn nhà đang cháy.
Nhìn hai người ốm yếu như vậy, thôn dân chỉ biết lắc đầu, cô nhi quả phụ nhìn thật đáng thương. Mộc Thành là thư sinh duy nhất trong thôn Thạch An, tính tình ôn hòa, rộng lượng, thường giúp viết thư linh tinh, thanh danh khá cao. Mặc dù vậy, một số người luôn ghen tỵ khi thấy hắn cưới được Tô Thanh, một thiếu nữ rất xinh đẹp luôn cười dịu dàng với hắn, không thể nói cái gì xấu về hắn được, chỉ có thể chua chát nói có phúc. Chỉ duy nhất không tốt là mẫu thân hắn. Lý thị tính tình chanh chua, chỉ vì một cái lông gà cũng có thể nháo đến trời với láng giềng, hơn nữa làm người cực kì hà khắc, vì một chút tiền mà ngăn cản làm Mộc Thành cưới xa, khiến phụ thân Mộc Thành phiền muộn vô cùng.
“Khụ khụ, tiểu tiện nhân, đồ tiện nhân đáng chết!” Lý thị tỉnh, vừa mở mắt liền mắng Mộc Vân Dao.
Mộc Vân Dao rúc vào Tô Thanh, trên mặt mang theo sự sợ hãi: “Tổ mẫu, ngài có sao không?”
“Tiểu tiện nhân, ngươi hại ta ra như vậy, còn dám hỏi ta có sao không hả? Ai da, chân của ta...”
“Tổ mẫu, chân người bị tủ quần áo đè trúng bị thương, cháu cùng mẫu thân đã cố gắng nâng tủ lên, bằng không, chúng ta đã sớm ra khỏi nhà rồi.”
“Thúi lắm, là do ngươi, là ngươi đánh gãy chân ta, đồ tiện nhân, chờ lão nương khỏe hơn, ta đánh gãy chân chó của ngươi!”
Mộc Vân Dao co rúm người lại, bổ nhào vào lòng Tô Thanh, cả người run run, nhưng trong mắt phát tia sáng lạnh lẽo.
Thôn dân xung quanh nhìn không nổi: “Lý đại nương, chúng ta đều thấy Vân Dao nha đầu vì cứu ngươi, cả hai bàn tay đều bị thương do lửa đốt, ngươi còn mắng chửi nàng, ngươi còn lương tâm không?”
“Đúng vậy, sau khi Mộc Thành mất, ngươi liền khó xử các nàng bằng mọi cách, không sợ thất đức à.”
Lý thị nghe vậy, giận vô cùng, đã đau đến muốn ngất đi, nhưng tính không ăn thiệt vẫn còn: “Bớt xen vào việc của người khác đi! Ta giáo huấn tức phụ cùng tôn nữ mình mắc mớ gì đến các người?”
“Ngươi...” Dương thị tức giận, tiến lên vỗ vỗ vai Mộc Vân Dao, nói với Tô Thanh: “Phòng ở đã không còn, các ngươi không còn nơi nào để đi, hôm nay cứ lại nhà ta ở một đêm đi rồi tính sau.”
“Không được đâu ạ” Mộc Vân Dao ngẩng đầu, “Đa tạ Dương thẩm, nhưng chân tổ mẫu đang bị thương, còn cần người chăm sóc nên nương và cháu tạm thời ở nhà tổ mẫu là được rồi.”
“Tính tình bà ta như vậy...” Dương thị không nói hết lời, nhưng sắc mặt tràn đầy chán ghét.
“Không sao đâu ạ, tổ mẫu không thể động, thân là tức phụ và tôn nữ nên tận hiếu, bằng không, phụ thân trên trời mà biết được, sợ là muốn trách cứ.”
Mộc Vân Dao nhẹ nhàng nói, sự lương thiện và hiểu biết của nàng làm thôn dân không khỏi gật đầu tán thưởng, quả nhiên là nữ nhi do người đọc sách dạy dỗ, tính tình này làm ai cũng thương tiếc.
Hết chương 10.
Không khí trong lành tràn vào phổi, Mộc Vân Dao ho sặc sụa, liền có người đưa nước đến: “Thiên gia phù hộ, người không có việc gì là tốt rồi.”
Mộc Vân Dao ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự cảm kích, trong mắt không ngừng rơi lệ: “ Đa tạ Dương thẩm, tổ mẫu, tổ mẫu...”
“Trời, tay của ngươi làm sao...” Dương thị hoảng sợ, làn da hoàn hảo của Mộc Vân Dao rất nổi tiếng cùng với bàn tay trắng nõn, không ai trong thôn sánh bằng, giờ đây không biết đã làm gì mà hai tay đều là máu, lòng bàn tay phỏng rộp nhìn thật đáng sợ.
Mộc Vân Dao chảy đầy mồ hôi trên trán, hai mắt linh động bắt đầu lo lắng: “Khi cứu tổ mẫu, tay bị thương nhẹ thôi, cháu không sao, chân tổ mẫu bị tủ đè bị thương, lúc bà tỉnh lại sẽ đánh chết cháu mất...”
Lý thị nổi tiếng là không phân rõ phải trái trong thôn, đối xử với tức phụ cùng tôn nữ mình vô cùng khắt khe, làm cho nhiều người nhìn không nổi, nhưng đó là việc của Mộc gia, bọn họ là người ngoài không tiện xen vào, nhưng với tình huống hiện tại, nha đầu kia vì cứu Lý thị làm bị thương đến như vậy, Lý thị không biết cảm ơn thì không thể để yên như vậy được.
“Nha đầu ngươi cứ yên tâm, ngươi cứu tổ mẫu ngươi, nàng sao lại đánh ngươi được chứ.”
Mộc Vân Dao như không nghe thấy an ủi, cẩn thận tựa vào Tô Thanh, cùng Tô Thanh ôm nhau, ngơ ngẩn nhìn căn nhà đang cháy.
Nhìn hai người ốm yếu như vậy, thôn dân chỉ biết lắc đầu, cô nhi quả phụ nhìn thật đáng thương. Mộc Thành là thư sinh duy nhất trong thôn Thạch An, tính tình ôn hòa, rộng lượng, thường giúp viết thư linh tinh, thanh danh khá cao. Mặc dù vậy, một số người luôn ghen tỵ khi thấy hắn cưới được Tô Thanh, một thiếu nữ rất xinh đẹp luôn cười dịu dàng với hắn, không thể nói cái gì xấu về hắn được, chỉ có thể chua chát nói có phúc. Chỉ duy nhất không tốt là mẫu thân hắn. Lý thị tính tình chanh chua, chỉ vì một cái lông gà cũng có thể nháo đến trời với láng giềng, hơn nữa làm người cực kì hà khắc, vì một chút tiền mà ngăn cản làm Mộc Thành cưới xa, khiến phụ thân Mộc Thành phiền muộn vô cùng.
“Khụ khụ, tiểu tiện nhân, đồ tiện nhân đáng chết!” Lý thị tỉnh, vừa mở mắt liền mắng Mộc Vân Dao.
Mộc Vân Dao rúc vào Tô Thanh, trên mặt mang theo sự sợ hãi: “Tổ mẫu, ngài có sao không?”
“Tiểu tiện nhân, ngươi hại ta ra như vậy, còn dám hỏi ta có sao không hả? Ai da, chân của ta...”
“Tổ mẫu, chân người bị tủ quần áo đè trúng bị thương, cháu cùng mẫu thân đã cố gắng nâng tủ lên, bằng không, chúng ta đã sớm ra khỏi nhà rồi.”
“Thúi lắm, là do ngươi, là ngươi đánh gãy chân ta, đồ tiện nhân, chờ lão nương khỏe hơn, ta đánh gãy chân chó của ngươi!”
Mộc Vân Dao co rúm người lại, bổ nhào vào lòng Tô Thanh, cả người run run, nhưng trong mắt phát tia sáng lạnh lẽo.
Thôn dân xung quanh nhìn không nổi: “Lý đại nương, chúng ta đều thấy Vân Dao nha đầu vì cứu ngươi, cả hai bàn tay đều bị thương do lửa đốt, ngươi còn mắng chửi nàng, ngươi còn lương tâm không?”
“Đúng vậy, sau khi Mộc Thành mất, ngươi liền khó xử các nàng bằng mọi cách, không sợ thất đức à.”
Lý thị nghe vậy, giận vô cùng, đã đau đến muốn ngất đi, nhưng tính không ăn thiệt vẫn còn: “Bớt xen vào việc của người khác đi! Ta giáo huấn tức phụ cùng tôn nữ mình mắc mớ gì đến các người?”
“Ngươi...” Dương thị tức giận, tiến lên vỗ vỗ vai Mộc Vân Dao, nói với Tô Thanh: “Phòng ở đã không còn, các ngươi không còn nơi nào để đi, hôm nay cứ lại nhà ta ở một đêm đi rồi tính sau.”
“Không được đâu ạ” Mộc Vân Dao ngẩng đầu, “Đa tạ Dương thẩm, nhưng chân tổ mẫu đang bị thương, còn cần người chăm sóc nên nương và cháu tạm thời ở nhà tổ mẫu là được rồi.”
“Tính tình bà ta như vậy...” Dương thị không nói hết lời, nhưng sắc mặt tràn đầy chán ghét.
“Không sao đâu ạ, tổ mẫu không thể động, thân là tức phụ và tôn nữ nên tận hiếu, bằng không, phụ thân trên trời mà biết được, sợ là muốn trách cứ.”
Mộc Vân Dao nhẹ nhàng nói, sự lương thiện và hiểu biết của nàng làm thôn dân không khỏi gật đầu tán thưởng, quả nhiên là nữ nhi do người đọc sách dạy dỗ, tính tình này làm ai cũng thương tiếc.
Hết chương 10.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook