Kiêu Ngạo Với Định Kiến
-
Chương 8
Cuối tháng là đại thọ bảy mươi của Hoắc Long Hanh chuẩn bị tổ chức ở biệt thự ngoại thành. Tính làm chín mươi chín bàn tiệc, mời hết những thương gia giàu có và những người có tiếng trong giới thượng lưu.
Buổi chiều Hoắc Chiêu Lâm đặc biệt lái xe đến Tần gia đón Tần Tranh. Đây là lần đầu tiên Tần Tranh dùng thân phận là bạn lữ tương lai của anh để tham gia một sự kiện long trọng như vậy. Là Hoắc Chiêu Lâm chủ động đề nghị trước, Tần Tranh cũng không phản đối.
Đi ra khỏi nhà liền nhìn thấy xe của Hoắc Chiêu Lâm đỗ bên ngoài, Tần Tranh không tự chủ dừng bước một chút. Hoắc Chiêu Lâm mở cửa rồi xuống xe, anh mặc một bộ tây trang màu xám được cắt may thủ công vô cùng tinh xảo, thân hình cao lớn mặt mày tuấn lãng vô cùng quyến rũ. Tần Tranh dường như muốn mất bình tĩnh luôn nhưng khi đối diện với cái bản mặt lạnh tanh của Hoắc Chiêu Lâm thì bao nhiêu hứng thú muốn đùa giỡn trong bụng cũng mất hết.
Hoắc Chiêu Lâm rất ga lăng mở cửa ghế phụ lái cho Tần Tranh, Tần Tranh ngồi lên xe rồi lúng túng nói cám ơn.
Trên đường lái xe hai người đều không lên tiếng, càng là trầm mặc càng lúng túng, Tần Tranh thực sự không chịu được bầu không khí kỳ dị như vậy đành phải kiếm chuyện nói: “Một lúc nữa anh tôi cũng tới.”
“Ừm.” Hoắc Chiêu Lâm gật gật đầu.
Tần Tranh giận dữ: “Anh không thể nói thêm mấy câu sao? Hôm nay đại thọ cha anh, anh có thể bày ra cái vẻ mặt đó cho ai nhìn? Học cái gì không học lại học cái bản mặt y như anh tôi…”
Hoắc Chiêu Lâm nhếch môi, nở nụ cười rồi nói: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Hôm nay anh trịnh trọng mời tôi đi như vậy, nguyên nhân là gì?”
“Cậu là vị hôn phu của tôi, cậu cùng tôi tham gia tiệc đại thọ của cha tôi là chuyện đương nhiên cần gì nguyên nhân?”
Lời này tại Tần Tranh nghe xong cảm thấy không mấy đáng tin, Hoắc Chiêu Lâm xưa nay đã bao giờ có tự giác mình là vị hôn phu của hắn, làm sao có khả năng đột nhiên đổi tính, nói có toan tính thì còn tạm chấp nhận được.
“Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện không phức tạp như vậy.” Hoắc Chiêu Lâm cũng không muốn nhiều lời.
Tần Tranh cười lạnh: “Nghe nói Hoắc lão gia tử có ý định chia cổ phần cho con cháu trong nhà sau tiệc mừng thọ, anh muốn đẩy nhanh hôn lễ của chúng ta cũng là vì chuyện này đúng không?”
Tần Tranh hiểu giá trị của mình, nếu không trước đó lão già Hoắc Long Hanh kia cũng sẽ không hạ thấp tự mình đến bàn chuyện cầu hôn với anh hắn. Cho dù đối đối tượng ban đầu là Tần Dao lại chuyển thành hắn cũng không mấy vui vẻ, Hoắc Chiêu Lâm ghét hắn như vậy nhưng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng mấy năm nay, mà hắn lại là người chủ động đưa ra hôn ước. Trước đó hắn không nghĩ ra nhưng hôm qua nghe Tần Ý nói về chuyện trong Hoắc gia cũng hiểu được những biểu hiện bất thường gần đây của Hoắc Chiêu Lâm.
Hoắc Long Hanh có năm người con trai và một cô con gái. Đứa con ông ta thích nhất cũng không phải là Hoắc Chiêu Lâm mà dựa vào hôn nhân với Tần gia lần này Hoắc Long Hanh cũng xem trọng anh hơn một chút. Đứng trước lợi ích thì không có cái gì gọi là ‘thích hay không thích’ cả.
Hoắc Chiêu Lâm trầm mặc không nói, không phải Tần Tranh chưa nghĩ đến chuyện hủy hôn, mà nguyên nhân chính cũng là vì anh chưa nói gì hết.
Thấy hắn Tần Tranh càng bực mình, ngay cả giải thích thêm cũng không muốn nói. Hôn ước kia trong mắt Hoắc Chiêu Lâm quả nhiên cũng chỉ là vì lợi ích mà thôi.
Khi dừng xe Hoắc Chiêu Lâm vỗ vỗ lên tay Tần Tranh đang mất tập trung, thấp giọng nhắc nhở hắn: “Xuống xe đi.”
Tần Tranh đột nhiên vung tay anh ra, Hoắc Chiêu Lâm khẽ cau mày: “Cậu đang tức giận?”
“Tôi không nên giận sao?”
Bốn mắt nhìn nhau giằng co trong phút chốc, Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ nói: “Từ khi bắt đầu cậu nên biết hôn ước của chúng ta là vì cái gì mà có, nếu như cậu cảm thấy bị tôi lợi dụng thì tôi cũng không còn gì để nói. Nếu cậu muốn hủy hôn tôi cũng sẽ không miễn cưỡng, chờ tiệc mừng thọ hôm nay kết thúc chúng ta bàn lại sau được không?”
Tần Tranh không phản đối được, ban đầu khi đính hôn họ đã chấp nhận cuộc hôn nhân này là vì lợi ích của hai bên. Hoắc Chiêu Lâm chỉ là không thích hắn mà thôi, hắn có tức giận đi chăng nữa thì trong mắt Hoắc Chiêu Lâm cũng chỉ là cố tình gây sự.
Không muốn tiếp tục dây dưa Tần Tranh mở cửa xuống xe, bọn họ đã đến nơi.
Căn biệt thự này của Hoắc gia đã có lịch sử trăm năm, là của tổ tiên Hoắc gia lưu lại. Hoắc gia và những gia tộc khác không hề giống nhau mà đã giàu từ đầu, nghe đâu trong nhà có lão tổ tông từng là quan lớn nhất phẩm của tiền triều. Lịch sử gia tộc kéo dài cả trăm năm, những gia tộc kia làm sao mà bì kịp, ngay cả trong thời kỳ chiến loạn cận đại truyền thừa cũng không bị đứt gãy, đây là điều kiêu ngạo của người Hoắc gia.
Khi họ đến vẫn còn sớm khách mời vẫn chưa đến nhiều, cũng chỉ có người Hoắc gia ở đây. Hoắc gia là một gia tộc lớn, Hoắc Long Hanh có mười mấy anh chị em mà ngoại trừ người chú nhỏ nhất của Hoắc Chiêu Lâm thì những người kia đều đã có gia đình, cũng không đáng để nhắc đến. Hoắc Long Hanh có năm con trai, con lớn nhất so với Hoắc Chiêu Lâm lớn hơn gần mười tuổi, là do bà Hai sinh, Hoắc Chiêu Lâm là tam thiếu gia nhưng lại là đứa con hợp pháp duy nhất trên giấy tờ, địa vị trong Hoắc gia cũng hơi lúng túng.
Sau khi vào cửa, Hoắc Chiêu Lâm trực tiếp dẫn Tần Tranh đi chúc thọ Hoắc Long Hanh. Hoắc lão gia tử năm nay vừa đúng bảy mươi, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, hai mắt hữu thần, tiếng nói vang dội, vung tay nhấc chân vẫn tràn đầy khí thế.
Tần Tranh đưa quà mừng thọ, nói vài câu dễ nghe theo quy củ. Hoắc Long Hanh đối xử với hắn rất khách khí, vui cười hớn hở ra hiệu để hắn ngồi cùng bàn của gia chủ, Tần Tranh cũng không từ chối rồi làm như không thấy đủ loại biểu cảm khác nhau trên mặt đám người Hoắc gia.
“Không nghĩ tới hôm nay Tranh thiếu lại đến cùng Chiêu Lâm. Chiêu Lâm sao lại không báo trước một tiếng, Tranh thiếu cứ tự nhiên, đón tiếp không chu đáo mong cậu bỏ qua.”
Nói chuyện chính là Hoắc Chiêu Càn con trai trưởng Hoắc gia, người này đã ba mươi mấy tuổi diện mạo phổ thông khá giống Hoắc Long Hanh. Khi cùng Tần Tranh nói chuyện, giọng nói khiến người nghe không mấy thoải mái, Tần Tranh cũng không nhiều lời chỉ cười cười nói tiếng cám ơn.
Hoắc Chiêu Lâm đặt một tay lên vai Tần Tranh nhìn Hoắc Chiêu Càn, lạnh nhạt đối đáp: “Hắn là người trong nhà không cần đặc biệt chiêu đãi, có tôi là được rồi anh đi lo chuyện của anh đi.”
Hoắc Chiêu Càn ý tứ hàm súc không rõ cười một tiếng rồi quay người chào Hoắc Long Hanh. Sau khi Tần Tranh ngồi xuống liền nhìn khắp bốn phía, hắn thấy ba quý phu nhân mặc quần áo lộng lẫy đang tiếp khách liền thấp giọng hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Đó chính là ba bà mẹ kế của anh?”
Lúc trước khi Hoắc Chiêu Lâm đi vào liền làm như không thấy họ, anh cũng không giới thiệu mấy người này với Tần Tranh, cũng khó trách vì sao sắc mặt các bà khó coi như vậy mặc dù rất nhanh sau đó họ đã điều chỉnh tốt nét mặt đi tiếp đón khách mời.
Trong mắt Tần Tranh mang theo một ít chế nhạo, chắc là trước đó bị Hoắc Chiêu Lâm giận lẫy, lúc này liền trưng ra vẻ đang xem trò vui khiến Hoắc Chiêu Lâm không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, xem như là chấp nhận.
Hoắc gia nói đến cũng rất kỳ lạ, tuy rằng ông nội Tần Tranh ngày xưa cũng cưới vài vị phu nhân, những nhà có tiền cũng đều phải có vài vị con riêng không ra gì nhưng không ai lại như Hoắc Long Hanh, vợ rõ ràng vẫn còn sống mà vẫn đi rước thêm mấy bà vợ bé vào cửa, quả nhiên là sống ở xã hội phong kiến, hưởng hết phúc lộc của thế nhân.
Mẹ Hoắc Chiêu Lâm là do Hoắc Long Hanh tái hôn. Sau khi người vợ trước của Hoắc Long Hanh qua đời lão liền cưới mẹ Hoắc Chiêu Lâm, sau khi Hoắc Chiêu Lâm sinh ra không bao lâu hai người phụ nữ được Hoắc Long Hanh trước nuôi ở bên ngoài lại lấy danh nghĩa Di thái lần lượt vào cửa. Mà mỗi người còn mang theo hai đứa con còn lớn hơn Hoắc Chiêu Lâm vài tuổi, chính là con trưởng Hoắc gia Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia bây giờ. Sau này dì Hai kia lại sinh thêm một đứa con gái, dì Ba sinh thêm Hoắc tứ thiếu gia. Bảy năm trước mẹ Hoắc Chiêu Lâm ốm chết, không tới một năm dì Bốn cũng vào cửa, là một nữ minh tinh đang độ ‘hot’ lớn hơn Hoắc Chiêu Lâm hai tuổi. Khi Hoắc Long Hanh sáu mươi lăm tuổi lại sinh thêm một đứa con trai là Hoắc ngũ thiếu gia, vì vậy ba người phụ nữ suốt ngày tranh đoạt khiến náo loạn trong biệt thự Hoắc gia không bao giờ ngừng. Hoắc Long Hanh thấy vậy lại còn rất đắc ý, lão cảm thấy đây chính là cách để biểu đạt sức hấp dẫn của mình rõ nhất, mừng rỡ nhìn các bà vợ đấu đá lẫn nhau.
“Không cần để ý đến mấy mụ đó, nếu biết thức thời các mụ sẽ không dám gây phiền phức cho cậu.”
Tần Tranh không phản đối bĩu môi. Tình huống phức tạp trong Hoắc gia người trong giới thượng lưu đều biết, trên mặt sẽ không nói gì nhưng sau lưng sẽ âm thầm chế giễu, lúc trước anh trai hắn không muốn đồng ý mối hôn nhân này chính là không hy vọng hắn hoặc Tần Dao bị kéo vào vũng nước đục này, tuy rằng Tần Tranh cảm thấy chuyện này cũng chả có gì.
Hoắc Long Hanh cũng đang tự mình tiếp khách, vội vàng nói chuyện với mọi người. Con trưởng Hoắc Chiêu Càn và lão tứ Hoắc Chiêu Nhân kém Hoắc Chiêu Lâm hai tuổi vẫn luôn đi theo lão, được khen ngợi, Hoắc Long Hanh vô cùng phấn khởi nghe người ta thổi phồng con mình. Tần Tranh thấy Hoắc Chiêu Lâm hoàn toàn không hề bị lay động, vẫn luôn bình tĩnh ngồi cạnh mình uống trà liền khẽ đẩy cánh tay anh: “Anh thật sự không muốn đi thể hiện trước mặt ông già một chút sao?”
Hoắc Chiêu Lâm lắc lắc đầu: “Ông ta sẽ không thích tôi quá nổi bật.”
Tần Tranh nhướng nhướng mày, người ngoài đều nói Hoắc Long Hanh không quá yêu thích đứa con hợp pháp là Hoắc Chiêu Lâm thì ra là thật. Có lẽ là do năm đó ông nội Hoắc Chiêu Lâm quá yêu quý anh, từ nhỏ đã coi anh như người nối nghiệp để bồi dưỡng, thậm chí có ý định bỏ qua đứa con trai Hoắc Long Hanh mới có thể khiến Hoắc Long Hanh sinh lòng phản nghịch không ưa Hoắc Chiêu Lâm. Đương nhiên còn có một vài nguyên nhân không thể nói ra với người ngoài, Hoắc Chiêu Lâm cũng không có ý muốn nhiều lời.
Tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, khách đến mới ngồi vào chỗ uống trà nói chuyện phiếm. Hoắc Chiêu Lâm rót cho Tần Tranh một chén trà rồi bóc vỏ nhãn đưa cho hắn ăn, biểu hiện vô cùng săn sóc. Tần Tranh biết có rất nhiều con mắt đều đang chú ý bọn họ, hắn nếu đã đến đương nhiên sẽ không làm Hoắc Chiêu Lâm mất mặt liền phối hợp biểu diễn cùng anh, khi thì nhỏ giọng trò chuyện vài câu, hai người nhìn qua trông rất ăn ý hòa hợp.
“Lão già nhà anh không thích anh nổi bật sao còn để anh thông gia với nhà tôi? Sao không để mấy anh em kia của anh đi?”
“Đổi thành bọn họ cậu có đồng ý không?” Hoắc Chiêu Lâm hiếm thấy mà trêu chọc Tần Tranh một câu.
Tần Tranh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, đôi mắt sáng ngời sâu hút còn đượm ý cười khiến trái tim của hắn không tự chủ mà đập nhanh hơn, hai má không tự chủ nóng lên nhưng vẫn mạnh miệng phản bác: “Tôi có cái gì mà đồng ý với không đồng ý, đều là kết thông gia anh với bọn hắn khác nhau chỗ nào?”
Hoắc Chiêu Lâm nhếch môi cười cười: “Cậu có đồng ý thì anh cậu cũng không cho phép, bọn họ tuy đã có tên trong gia phả Hoắc gia nhưng về bản chất vẫn là con riêng, anh cậu sao có thể cho phép bọn họ?”
Chuyện đó không thể xảy ra, nếu như đối tượng chuyển thành mấy người kia sợ là Hoắc lão đầu vừa mở miệng nói đã bị anh hắn từ chối. Hoắc Long Hanh cũng không phải người không biết thức thời như vậy, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là chính Tần Tranh cũng thích Hoắc Chiêu Lâm.
Tần Tranh dời tầm mắt, hàm hồ đáp một câu: “Anh nghĩ rằng ông ta sẽ để ý anh sao?”
“Cái gì?” Hoắc Chiêu Lâm không nghe rõ.
Tần Tranh không nói nữa, nâng tách trà lên chậm rãi uống.
Buổi chiều Hoắc Chiêu Lâm đặc biệt lái xe đến Tần gia đón Tần Tranh. Đây là lần đầu tiên Tần Tranh dùng thân phận là bạn lữ tương lai của anh để tham gia một sự kiện long trọng như vậy. Là Hoắc Chiêu Lâm chủ động đề nghị trước, Tần Tranh cũng không phản đối.
Đi ra khỏi nhà liền nhìn thấy xe của Hoắc Chiêu Lâm đỗ bên ngoài, Tần Tranh không tự chủ dừng bước một chút. Hoắc Chiêu Lâm mở cửa rồi xuống xe, anh mặc một bộ tây trang màu xám được cắt may thủ công vô cùng tinh xảo, thân hình cao lớn mặt mày tuấn lãng vô cùng quyến rũ. Tần Tranh dường như muốn mất bình tĩnh luôn nhưng khi đối diện với cái bản mặt lạnh tanh của Hoắc Chiêu Lâm thì bao nhiêu hứng thú muốn đùa giỡn trong bụng cũng mất hết.
Hoắc Chiêu Lâm rất ga lăng mở cửa ghế phụ lái cho Tần Tranh, Tần Tranh ngồi lên xe rồi lúng túng nói cám ơn.
Trên đường lái xe hai người đều không lên tiếng, càng là trầm mặc càng lúng túng, Tần Tranh thực sự không chịu được bầu không khí kỳ dị như vậy đành phải kiếm chuyện nói: “Một lúc nữa anh tôi cũng tới.”
“Ừm.” Hoắc Chiêu Lâm gật gật đầu.
Tần Tranh giận dữ: “Anh không thể nói thêm mấy câu sao? Hôm nay đại thọ cha anh, anh có thể bày ra cái vẻ mặt đó cho ai nhìn? Học cái gì không học lại học cái bản mặt y như anh tôi…”
Hoắc Chiêu Lâm nhếch môi, nở nụ cười rồi nói: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Hôm nay anh trịnh trọng mời tôi đi như vậy, nguyên nhân là gì?”
“Cậu là vị hôn phu của tôi, cậu cùng tôi tham gia tiệc đại thọ của cha tôi là chuyện đương nhiên cần gì nguyên nhân?”
Lời này tại Tần Tranh nghe xong cảm thấy không mấy đáng tin, Hoắc Chiêu Lâm xưa nay đã bao giờ có tự giác mình là vị hôn phu của hắn, làm sao có khả năng đột nhiên đổi tính, nói có toan tính thì còn tạm chấp nhận được.
“Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện không phức tạp như vậy.” Hoắc Chiêu Lâm cũng không muốn nhiều lời.
Tần Tranh cười lạnh: “Nghe nói Hoắc lão gia tử có ý định chia cổ phần cho con cháu trong nhà sau tiệc mừng thọ, anh muốn đẩy nhanh hôn lễ của chúng ta cũng là vì chuyện này đúng không?”
Tần Tranh hiểu giá trị của mình, nếu không trước đó lão già Hoắc Long Hanh kia cũng sẽ không hạ thấp tự mình đến bàn chuyện cầu hôn với anh hắn. Cho dù đối đối tượng ban đầu là Tần Dao lại chuyển thành hắn cũng không mấy vui vẻ, Hoắc Chiêu Lâm ghét hắn như vậy nhưng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng mấy năm nay, mà hắn lại là người chủ động đưa ra hôn ước. Trước đó hắn không nghĩ ra nhưng hôm qua nghe Tần Ý nói về chuyện trong Hoắc gia cũng hiểu được những biểu hiện bất thường gần đây của Hoắc Chiêu Lâm.
Hoắc Long Hanh có năm người con trai và một cô con gái. Đứa con ông ta thích nhất cũng không phải là Hoắc Chiêu Lâm mà dựa vào hôn nhân với Tần gia lần này Hoắc Long Hanh cũng xem trọng anh hơn một chút. Đứng trước lợi ích thì không có cái gì gọi là ‘thích hay không thích’ cả.
Hoắc Chiêu Lâm trầm mặc không nói, không phải Tần Tranh chưa nghĩ đến chuyện hủy hôn, mà nguyên nhân chính cũng là vì anh chưa nói gì hết.
Thấy hắn Tần Tranh càng bực mình, ngay cả giải thích thêm cũng không muốn nói. Hôn ước kia trong mắt Hoắc Chiêu Lâm quả nhiên cũng chỉ là vì lợi ích mà thôi.
Khi dừng xe Hoắc Chiêu Lâm vỗ vỗ lên tay Tần Tranh đang mất tập trung, thấp giọng nhắc nhở hắn: “Xuống xe đi.”
Tần Tranh đột nhiên vung tay anh ra, Hoắc Chiêu Lâm khẽ cau mày: “Cậu đang tức giận?”
“Tôi không nên giận sao?”
Bốn mắt nhìn nhau giằng co trong phút chốc, Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ nói: “Từ khi bắt đầu cậu nên biết hôn ước của chúng ta là vì cái gì mà có, nếu như cậu cảm thấy bị tôi lợi dụng thì tôi cũng không còn gì để nói. Nếu cậu muốn hủy hôn tôi cũng sẽ không miễn cưỡng, chờ tiệc mừng thọ hôm nay kết thúc chúng ta bàn lại sau được không?”
Tần Tranh không phản đối được, ban đầu khi đính hôn họ đã chấp nhận cuộc hôn nhân này là vì lợi ích của hai bên. Hoắc Chiêu Lâm chỉ là không thích hắn mà thôi, hắn có tức giận đi chăng nữa thì trong mắt Hoắc Chiêu Lâm cũng chỉ là cố tình gây sự.
Không muốn tiếp tục dây dưa Tần Tranh mở cửa xuống xe, bọn họ đã đến nơi.
Căn biệt thự này của Hoắc gia đã có lịch sử trăm năm, là của tổ tiên Hoắc gia lưu lại. Hoắc gia và những gia tộc khác không hề giống nhau mà đã giàu từ đầu, nghe đâu trong nhà có lão tổ tông từng là quan lớn nhất phẩm của tiền triều. Lịch sử gia tộc kéo dài cả trăm năm, những gia tộc kia làm sao mà bì kịp, ngay cả trong thời kỳ chiến loạn cận đại truyền thừa cũng không bị đứt gãy, đây là điều kiêu ngạo của người Hoắc gia.
Khi họ đến vẫn còn sớm khách mời vẫn chưa đến nhiều, cũng chỉ có người Hoắc gia ở đây. Hoắc gia là một gia tộc lớn, Hoắc Long Hanh có mười mấy anh chị em mà ngoại trừ người chú nhỏ nhất của Hoắc Chiêu Lâm thì những người kia đều đã có gia đình, cũng không đáng để nhắc đến. Hoắc Long Hanh có năm con trai, con lớn nhất so với Hoắc Chiêu Lâm lớn hơn gần mười tuổi, là do bà Hai sinh, Hoắc Chiêu Lâm là tam thiếu gia nhưng lại là đứa con hợp pháp duy nhất trên giấy tờ, địa vị trong Hoắc gia cũng hơi lúng túng.
Sau khi vào cửa, Hoắc Chiêu Lâm trực tiếp dẫn Tần Tranh đi chúc thọ Hoắc Long Hanh. Hoắc lão gia tử năm nay vừa đúng bảy mươi, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, hai mắt hữu thần, tiếng nói vang dội, vung tay nhấc chân vẫn tràn đầy khí thế.
Tần Tranh đưa quà mừng thọ, nói vài câu dễ nghe theo quy củ. Hoắc Long Hanh đối xử với hắn rất khách khí, vui cười hớn hở ra hiệu để hắn ngồi cùng bàn của gia chủ, Tần Tranh cũng không từ chối rồi làm như không thấy đủ loại biểu cảm khác nhau trên mặt đám người Hoắc gia.
“Không nghĩ tới hôm nay Tranh thiếu lại đến cùng Chiêu Lâm. Chiêu Lâm sao lại không báo trước một tiếng, Tranh thiếu cứ tự nhiên, đón tiếp không chu đáo mong cậu bỏ qua.”
Nói chuyện chính là Hoắc Chiêu Càn con trai trưởng Hoắc gia, người này đã ba mươi mấy tuổi diện mạo phổ thông khá giống Hoắc Long Hanh. Khi cùng Tần Tranh nói chuyện, giọng nói khiến người nghe không mấy thoải mái, Tần Tranh cũng không nhiều lời chỉ cười cười nói tiếng cám ơn.
Hoắc Chiêu Lâm đặt một tay lên vai Tần Tranh nhìn Hoắc Chiêu Càn, lạnh nhạt đối đáp: “Hắn là người trong nhà không cần đặc biệt chiêu đãi, có tôi là được rồi anh đi lo chuyện của anh đi.”
Hoắc Chiêu Càn ý tứ hàm súc không rõ cười một tiếng rồi quay người chào Hoắc Long Hanh. Sau khi Tần Tranh ngồi xuống liền nhìn khắp bốn phía, hắn thấy ba quý phu nhân mặc quần áo lộng lẫy đang tiếp khách liền thấp giọng hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Đó chính là ba bà mẹ kế của anh?”
Lúc trước khi Hoắc Chiêu Lâm đi vào liền làm như không thấy họ, anh cũng không giới thiệu mấy người này với Tần Tranh, cũng khó trách vì sao sắc mặt các bà khó coi như vậy mặc dù rất nhanh sau đó họ đã điều chỉnh tốt nét mặt đi tiếp đón khách mời.
Trong mắt Tần Tranh mang theo một ít chế nhạo, chắc là trước đó bị Hoắc Chiêu Lâm giận lẫy, lúc này liền trưng ra vẻ đang xem trò vui khiến Hoắc Chiêu Lâm không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, xem như là chấp nhận.
Hoắc gia nói đến cũng rất kỳ lạ, tuy rằng ông nội Tần Tranh ngày xưa cũng cưới vài vị phu nhân, những nhà có tiền cũng đều phải có vài vị con riêng không ra gì nhưng không ai lại như Hoắc Long Hanh, vợ rõ ràng vẫn còn sống mà vẫn đi rước thêm mấy bà vợ bé vào cửa, quả nhiên là sống ở xã hội phong kiến, hưởng hết phúc lộc của thế nhân.
Mẹ Hoắc Chiêu Lâm là do Hoắc Long Hanh tái hôn. Sau khi người vợ trước của Hoắc Long Hanh qua đời lão liền cưới mẹ Hoắc Chiêu Lâm, sau khi Hoắc Chiêu Lâm sinh ra không bao lâu hai người phụ nữ được Hoắc Long Hanh trước nuôi ở bên ngoài lại lấy danh nghĩa Di thái lần lượt vào cửa. Mà mỗi người còn mang theo hai đứa con còn lớn hơn Hoắc Chiêu Lâm vài tuổi, chính là con trưởng Hoắc gia Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia bây giờ. Sau này dì Hai kia lại sinh thêm một đứa con gái, dì Ba sinh thêm Hoắc tứ thiếu gia. Bảy năm trước mẹ Hoắc Chiêu Lâm ốm chết, không tới một năm dì Bốn cũng vào cửa, là một nữ minh tinh đang độ ‘hot’ lớn hơn Hoắc Chiêu Lâm hai tuổi. Khi Hoắc Long Hanh sáu mươi lăm tuổi lại sinh thêm một đứa con trai là Hoắc ngũ thiếu gia, vì vậy ba người phụ nữ suốt ngày tranh đoạt khiến náo loạn trong biệt thự Hoắc gia không bao giờ ngừng. Hoắc Long Hanh thấy vậy lại còn rất đắc ý, lão cảm thấy đây chính là cách để biểu đạt sức hấp dẫn của mình rõ nhất, mừng rỡ nhìn các bà vợ đấu đá lẫn nhau.
“Không cần để ý đến mấy mụ đó, nếu biết thức thời các mụ sẽ không dám gây phiền phức cho cậu.”
Tần Tranh không phản đối bĩu môi. Tình huống phức tạp trong Hoắc gia người trong giới thượng lưu đều biết, trên mặt sẽ không nói gì nhưng sau lưng sẽ âm thầm chế giễu, lúc trước anh trai hắn không muốn đồng ý mối hôn nhân này chính là không hy vọng hắn hoặc Tần Dao bị kéo vào vũng nước đục này, tuy rằng Tần Tranh cảm thấy chuyện này cũng chả có gì.
Hoắc Long Hanh cũng đang tự mình tiếp khách, vội vàng nói chuyện với mọi người. Con trưởng Hoắc Chiêu Càn và lão tứ Hoắc Chiêu Nhân kém Hoắc Chiêu Lâm hai tuổi vẫn luôn đi theo lão, được khen ngợi, Hoắc Long Hanh vô cùng phấn khởi nghe người ta thổi phồng con mình. Tần Tranh thấy Hoắc Chiêu Lâm hoàn toàn không hề bị lay động, vẫn luôn bình tĩnh ngồi cạnh mình uống trà liền khẽ đẩy cánh tay anh: “Anh thật sự không muốn đi thể hiện trước mặt ông già một chút sao?”
Hoắc Chiêu Lâm lắc lắc đầu: “Ông ta sẽ không thích tôi quá nổi bật.”
Tần Tranh nhướng nhướng mày, người ngoài đều nói Hoắc Long Hanh không quá yêu thích đứa con hợp pháp là Hoắc Chiêu Lâm thì ra là thật. Có lẽ là do năm đó ông nội Hoắc Chiêu Lâm quá yêu quý anh, từ nhỏ đã coi anh như người nối nghiệp để bồi dưỡng, thậm chí có ý định bỏ qua đứa con trai Hoắc Long Hanh mới có thể khiến Hoắc Long Hanh sinh lòng phản nghịch không ưa Hoắc Chiêu Lâm. Đương nhiên còn có một vài nguyên nhân không thể nói ra với người ngoài, Hoắc Chiêu Lâm cũng không có ý muốn nhiều lời.
Tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, khách đến mới ngồi vào chỗ uống trà nói chuyện phiếm. Hoắc Chiêu Lâm rót cho Tần Tranh một chén trà rồi bóc vỏ nhãn đưa cho hắn ăn, biểu hiện vô cùng săn sóc. Tần Tranh biết có rất nhiều con mắt đều đang chú ý bọn họ, hắn nếu đã đến đương nhiên sẽ không làm Hoắc Chiêu Lâm mất mặt liền phối hợp biểu diễn cùng anh, khi thì nhỏ giọng trò chuyện vài câu, hai người nhìn qua trông rất ăn ý hòa hợp.
“Lão già nhà anh không thích anh nổi bật sao còn để anh thông gia với nhà tôi? Sao không để mấy anh em kia của anh đi?”
“Đổi thành bọn họ cậu có đồng ý không?” Hoắc Chiêu Lâm hiếm thấy mà trêu chọc Tần Tranh một câu.
Tần Tranh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, đôi mắt sáng ngời sâu hút còn đượm ý cười khiến trái tim của hắn không tự chủ mà đập nhanh hơn, hai má không tự chủ nóng lên nhưng vẫn mạnh miệng phản bác: “Tôi có cái gì mà đồng ý với không đồng ý, đều là kết thông gia anh với bọn hắn khác nhau chỗ nào?”
Hoắc Chiêu Lâm nhếch môi cười cười: “Cậu có đồng ý thì anh cậu cũng không cho phép, bọn họ tuy đã có tên trong gia phả Hoắc gia nhưng về bản chất vẫn là con riêng, anh cậu sao có thể cho phép bọn họ?”
Chuyện đó không thể xảy ra, nếu như đối tượng chuyển thành mấy người kia sợ là Hoắc lão đầu vừa mở miệng nói đã bị anh hắn từ chối. Hoắc Long Hanh cũng không phải người không biết thức thời như vậy, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là chính Tần Tranh cũng thích Hoắc Chiêu Lâm.
Tần Tranh dời tầm mắt, hàm hồ đáp một câu: “Anh nghĩ rằng ông ta sẽ để ý anh sao?”
“Cái gì?” Hoắc Chiêu Lâm không nghe rõ.
Tần Tranh không nói nữa, nâng tách trà lên chậm rãi uống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook