Cách giờ tan sở còn hai tiếng đồng hồ, Tần Tranh buồn chán hẹn một vòng cũng không có ai cùng hắn ra ngoài phóng túng, ngay cả hai tiểu tử Lý Phong Xuyên và Vương Thiếu Tiệp cũng có việc. Hắn liền gọi điện cho Kỷ Sơ Hạ, hỏi cậu có rảnh đi ăn tối cùng nhau không, đối phương rất nhanh đã trả lời: “Bây giờ anh đang đóng phim, tối nay chắc là có thời gian.”

Vì vậy Tần Tranh thu dọn đồ đạc trốn việc. Đối với Tần nhị thiếu gia bình thường đều có tinh thần đến muộn về sớm ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, tất cả mọi người đã không còn cảm thấy kinh ngạc, dù sao toàn bộ công ty cũng đều là của nhà người ta ai cũng không nói gì được.

Lúc lái xe nhận được định vị Kỷ Sơ Hạ gửi tới, Tần Tranh trực tiếp lái xe đến trương quay.

Chị dâu hắn, Kỷ Sơ Hạ là một diễn viên đang nổi danh. Tần Tranh và Kỷ Sơ Hạ quan hệ rất tốt, thường xuyên sẽ đến tham ban lúc cậu đang làm việc hơn nửa cũng là vì chán quá tìm việc giết thời gian.

Khi Tần Tranh đến Kỷ Sơ Hạ vẫn còn đang đóng phim liền để trợ lý ra đưa hắn vào. Tần Tranh không làm ảnh hưởng đến mọi người, tùy tiện tìm một góc không ai chú ý ngồi xuống rồi nhận lấy cà phê do trợ lý của Kỷ Sơ Hạ đưa, vừa uống vừa chơi điện thoại đợi cậu tan ca.

Chính lúc đang chán đến phát ngán hắn chợt nghe thấy tiếng mắng chửi, Tần Tranh ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam diễn viên đang mặc đồ diễn quát mắng nhân viên, hắn thuận miệng hỏi trợ lý của Kỷ Sơ Hạ một câu: “Ai vậy? Mặt mũi cũng lớn, mắng người vang dội dữ?”

“Một người ‘nhảy dù’ đến, tính tình thật sự hơi lớn dù sao cũng có chỗ dựa, rất hung hăng.”

Người như thế trong cái vòng này cũng không hiếm gặp, tự cho là leo lên kim chủ có chỗ dựa thì không còn nhớ xem mình có bao nhiêu phân lượng, bắt nạt mấy nhân viên công tác không tính là gì, còn dám hung hắng hò hét với đạo diễn và nhà sản xuất.

Việc không liên quan tới mình Tần Tranh cơ bản cũng không hứng thú tham gia nhưng khi tiểu minh tinh kia quay người lại, nhìn rõ ràng khuôn mặt kia hai hàng lông mày của hắn liền chau lại.

“Hà Lam?”

“Tranh thiếu biết cậu ta sao?” Tiểu trợ lý thật sự bất ngờ, lập tức nghĩ đến những tin đồn vô căn cứ gần đây liền ngậm miệng, có một số việc không thể nói cùng vị thiếu gia này.

Sắc mặt Tần Tranh có chút lạnh, Hà Lam cũng không nhìn thấy hắn đã bị đạo diễn gọi đi.

Trợ lý giúp Kỷ Sơ Hạ đi lấy đồ, Tần Tranh vẫn một mình ngồi trong góc chờ Kỷ Sơ Hạ bên cạnh hắn không xa có hai nhân viên vừa chỉnh thiết bị vừa nói chuyện về Hà Lam.

“Hà Lam kia không phải ban đầu chỉ là vai nam số bốn sao, cũng chẳng có danh tiếng gì sao lại dám kênh kiệu như vậy?”

“Sau lưng có người nâng đỡ chứ sao, nếu không cậu ta ngay cả một chút liên quan đến nam số bốn cũng không có. Ông không thấy đạo diễn cũng phải nể mặt cậu ta hả?”

“Kim chủ là ai vậy?”

“Có vẻ gia thế lớn, nghe tiểu Chu nói hai ngày trước có thấy một chiếc xe thể thao giá gần mười triệu đến đón cậu ta. Chà chà, hình như là Hoắc gia thiếu gia.”

“Hoắc gia? Hoắc gia nào?”

“Hoắc gia mà ông cũng không biết hả? Công ty điện tử Trác Lăng đó, chính là Hoắc gia giàu nứt đố đổ vách. Ai biết Hà Lam có thể sẽ trở thành Kỷ Sơ Hạ thứ hai hay không, dù gì người ta cũng là tư bản.”

Tần Tranh dùng sức siết chặt điện thoại di động trong tay, trong lòng tức giận đến sóng cuộn biển gầm. Hoắc Chiêu Lâm thật đúng là cái loại tốt đẹp, thích người như Hà Lam còn phải ồn ào để cho người khác biết. Anh ta vốn dĩ không thèm xem mặt mũi của vị hôn phu là hắn để trong mắt!

Kỷ Sơ Hạ xin nghỉ sớm với đạo diễn để đi ăn tối với Tần Tranh. Khi gọi món Kỷ Sơ Hạ hỏi Tần Tranh muốn ăn gì liền thấy hắn mất tập trung, Kỷ Sơ Hạ đành hỏi: “Chú làm sao vậy? Là ai không có mắt chọc giận chú?”

Tần Tranh do dự hỏi cậu: “Anh biết… Hà Lam trong đoàn phim ấy, cậu ta làm sao mà được vào không?”

Kỷ Sơ Hạ trong nháy mắt hiểu rõ: “Chú nghe tin đồn rồi hả?”

“Anh đã thấy Hoắc Chiêu Lâm đến đón cậu ta bao giờ chưa?”

“Thật sự không có, những tin đồn kia cũng không nhất định là thật…”

“Thôi quên đi, anh không cần an ủi em…” Tần Tranh lắc đầu cười khổ, “Anh ta ngay cả chút mặt mũi cũng không giữ lại cho em, em cũng không cần lúc nào cũng phải chịu uất ức. Em sẽ đề cập chuyện hủy bỏ hôn ước với anh ta trước, cứ như vậy đi.”

Hắn và Hoắc Chiêu Lâm xem ra ngay cả làm bạn bè bình thường cũng không được, chỉ có một bên chờ mong thì có tác dụng gì.

Kỷ Sơ Hạ cũng không biết phải nói gì. Trạng thái của Tần Tranh lúc này chính là thất tình, mà chuyện tình cảm cũng không phải chỉ cần mong muốn của một bên là được, nếu hắn thật sự có thể buông xuống cũng không phải chuyện xấu.

Khi Hoắc Chiêu Lâm về đến nhà đã qua giờ cơm tối. Quý phụ thướt tha từ tầng hai đi xuống cười hỏi anh: “Chiêu Lâm về rồi sao? Ăn cơm tối chưa? Dì bảo cô Thẩm nấu.”

“Không cần, đã ăn ở ngoài rồi.”

Hoắc Chiêu Lâm lạnh nhạt, gật đầu chào hỏi rồi đi lên tầng, người phụ nữ kia lại gọi anh: “Hôm nay ba con lại nhắc chuyện của con và Tần nhị thiếu gia, hỏi xem các con định lúc nào thì kết hôn, Nếu con có ý kiến gì thì nên nói với ba con.”

“Tôi không có ý kiến, nếu ba cảm thấy đã đến lúc kết hôn thì cứ làm cũng miễn việc ra ngoài lại nghe mấy cái tin đồn nói tôi muốn hủy hôn.”

Quý phụ cười cười: “Sợ là có hiểu nhầm, cũng không biết làm sao lại truyền ra mấy lời đồn như vậy. Chỉ mong không trêu đến Tần gia là tốt rồi.”

“Chỉ hy vọng như thế.”

Hoắc Chiêu Lâm không có hứng thú nói tiếp liền lên tầng rồi trở về phòng mình.

Hôn ước của anh và Tần Tranh giống như một trò hề, toàn bộ người trong nhà vui vẻ nhất cũng chỉ có ba của anh là Hoắc Long Hanh. Nguyên bản chính là Hoắc Long Hanh vì lợi ích nên chủ động cầu hôn Tần gia, ban đầu mục tiêu là chị em sinh đôi với Tần Tranh là Tần Dao, tuy rằng kết quả cuối xuất hiện sai lệch nhưng đối với Hoắc Long Hanh thì hiệu quả không khác mấy. Còn Hoắc Chiêu Lâm có đồng ý hay không cơ bản không nằm trong phạm vi lo nghĩ của ông.

Mà Hoắc Long Hanh cao hứng hài lòng nhưng người Hoắc gia lại không vui vẻ. Không người nào muốn nhìn thấy Hoắc Chiêu Lâm và Tần gia có quan hệ, mấy bà mẹ kế của Hoắc Chiêu Lâm và mấy anh em trong nhà nhất định sẽ không vui khi việc thành. Lợi thế trên người Hoắc Chiêu Lâm càng nhiều, cơ hội của bọn họ càng ít.

Có người trăm phương ngàn kế muốn phá huỷ hôn ước của anh và Tần Tranh, Hoắc Chiêu Lâm cũng không ngoài ý muốn nhưng không thể không ghét. Cho dù anh có thích Tần Tranh hay không thì đó cũng là việc của chính anh, còn chưa đến lượt mấy người không liên quan này khua tay múa chân.

Hoắc Chiêu Lâm biết mấy tin đồn này có thể ảnh hưởng đến Tần gia và Tần Tranh. Cho nên đêm đó ở trên du thuyền khi Tần Tranh chất vấn anh về chuyện hủy hôn, ngày hôm nay anh trai của Tần Tranh là Tần Ý lại càng trực tiếp hơn gọi Hoắc Chiêu Lâm ra ngoài, hỏi anh rốt cuộc nghĩ thế nào về chuyện hôn nhân này.

Đối mặt với nghi vấn của Tần Ý, Hoắc Chiêu Lâm trầm mặc rất lâu mới trả lời: “Tôi sẽ không hủy hôn, tôi đồng ý thực hiện hôn ước này.”

“Cậu không cần miễn cưỡng, nếu không muốn ở bên A Tranh thì cứ nói. Tôi cũng không hy vọng nhìn thấy hai đứa trở thành một đôi oán lữ, càng không muốn A Tranh bị bắt nạt.”

“Chuyện sau này ai cũng không nói trước được. Tôi chỉ có thể ta bảo đảm tôi sẽ không bắt nạt Tần Tranh, chỉ cần hắn không gây sự trước tôi cũng sẽ không chủ động hủy hôn.”

Lời nói như vậy thực ra rất vô lại, mà không quản xuất phất từ tâm tư gì Hoắc Chiêu Lâm cũng không muốn chủ động hối hôn. Hơn nữa chính anh cũng cảm nhận được tâm lý của mình, anh không muốn hủy bỏ hôn ước với Tần Tranh.

Tần Tranh và Kỷ Sơ Hạ ăn cơm đến tám giờ, Tần Ý tới đón bọn họ Tần Tranh lại nói hẹn bạn ra ngoài chơi không muốn về sớm rồi tự lái xe đi.

Kỷ Sơ Hạ nhìn Tần Ý chép miệng: “Thất tình, anh cứ để nó vui vẻ đi, A Tranh bảo sẽ gặp Hoắc gia nói chuyện hủy hôn.”

Tần Ý lắc đầu: “Không thể nào.”

“Anh xác định như vậy hả?”

Tần Ý cười cười: “A Tranh là đứa mắt toét, giống anh.”

Hơn nữa thái độ của Hoắc Chiêu Lâm khiến anh cảm thấy em trai ngốc nhà mình nhất định sẽ bị ăn. Anh đương nhiên có thủ đoạn cứng rắn hơn để giải quyết chuyện này nhưng sự tình còn chưa tới mức đó, anh cũng muốn cho Tần Tranh thêm một cơ hội.

Trên ghế dài ở hộp đêm, Tần Tranh một mình buồn chán chơi xúc xắc, khi nâng cốc uống rượu Vương Thiếu Tiệp kéo theo một cô nàng đẹp đẽ tiến vào, thấy hắn thì không chịu được hỏi: “Tranh thiếu sao lại một mình ngồi đây uống rượu giải sầu?”

Tần Tranh lườm gã một cái: “Không phải ông nói đi tiệc mừng thọ cùng ông già hả? Lừa tôi đúng không?”

“Nào có, cái tiệc kia vừa mới xong.” gã vỗ lên mông bạn gái bảo cô lên sàn nhảy trước rồi mới tiến đến trước mặt Tần Tranh nói, “Nhìn cái bộ dạng này mà xem, đừng bảo lại vì cái tên Hoắc tam kia nhé?”

Tần Tranh hiếm thấy không trở mặt khi nhắc đến Hoắc Chiêu Lâm, hắn xem thường cười nhạo nói: “Ông đây việc gì phải uống rượu giải sầu vì anh ta, anh ta là cái thá gì.”

“Đúng.. đúng, anh ta là cái thá gì. Tần thiếu nên quăng anh ta thôi, đỡ phải phiền lòng.”

Tần Tranh rất nghiêm túc gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại có chút mê mang, hiển nhiên đã uống say rồi: “Ông nói đúng.”

Hắn mơ mơ màng màng móc điện thoại di động ra, gọi điện đến dãy số chưa bao giờ liên lạc, vang lên hai tiếng giọng nói của Hoắc Chiêu Lâm bên kia đã truyền đến: “Vị nào?”

Thì ra giọng anh ấy trong điện thoại là như vậy, Tần Tranh cười khẽ một tiếng: “Hoắc Chiêu Lâm, tôi đã nói với anh tôi không cần anh nữa. Cái hôn ước rắm chó kia thật không đáng tin, anh cút đi.”

Hắn nói xong không chờ bên kia phản ứng liền cúp điện thoại, Vương Thiếu Tiệp vỗ tay cái bộp: “Làm hay lắm!”

Tần Tranh cười hì hì cụng chai với gã rồi uống rượu, nửa tiếng sau Lý Phong Xuyên đến liền nhìn thấy hắn say mèm nằm nhoài trên ghế salông, trừng mắt về phía Vương Thiếu Tiệp: “Ông đã làm gì?”

“Cái gì, chính hắn vừa nãy đã quăng tên Hoắc tam, vui quá nên mới uống say.”

Vương Thiếu Tiệp kể lại mọi chuyện một lần, Lý Phong Xuyên không nói nổi: “Ngày mai hắn tỉnh lại chắc chắn sẽ không tha cho ông đầu tiên.”

“Không đến nỗi đó đi?”

“Rất có thể đấy, khuyên cái gì không khuyên lại khuyên người ta chia tay, ông ngu thật hay ngu giả vậy?”

Huống chi Tần Tranh đều biểu hiện rõ ràng như vậy kẻ ngu si mới không nhìn ra hắn có tình cảm với Hoắc Chiêu Lâm. Chuyện như vậy bọn họ nhúng tay chỉ càng thêm phiền phức.

“Vậy tôi phải tìm cách cứu chữa.” Vương Thiếu Tiệp tâm trạng xoay ngang, cầm lấy điện thoại của Tần Tranh rồi mở máy, lần thứ hai gọi điện cho Hoắc Chiêu Lâm, “Tranh thiếu uống say, anh có thể đến đón cậu ấy không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương