Kiêu Ngạo Với Định Kiến
-
Chương 47
Tần Tranh từ khi chiếm được búp bê Hoắc Chiêu Lâm mỗi ngày đều không biết mệt mà chơi Hoắc Chiêu Lâm nhỏ, mở cờ trong bụng nghe nó dùng giọng và biểu cảm của Hoắc Chiêu Lâm nói “anh yêu em”, một lần lại một lần. Hoắc Chiêu Lâm thế nào cũng không nghĩ tới vốn là muốn đưa búp bê cho Tần Tranh tìm niềm vui, kết quả lại để cho bản thân mình “thất sủng”.Tần Tranh còn nói năng hùng hồn mình là đang kiểm tra sản phẩm, mà thật sự hắn cũng đưa ra nhiều điều có thể cải tiến. Hoắc Chiêu Lâm không phản đối, trong lòng biết người này cũng chỉ muốn nghe búp bê nói mấy lời sến súa anh không bao giờ nói thôi.
Cuối tháng bọn họ cùng nhau đi dự một lễ cưới, tân nhân là một người bạn thời đại học của Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh trước đã gặp qua nhưng vì Hoắc Chiêu Nhân nói dối nên cho là người yêu cũ của Hoắc Chiêu Lâm, đương nhiên chuyện hiểu lầm này đã sớm giải quyết, nhận được thư mời Tần Tranh liền đi theo Hoắc Chiêu Lâm cùng nhau thoải mái đi.
Đây cũng là một hôn lễ đồng tính, lễ cưới được tổ chức tại giá đường, hai người đều theo Cơ Đốc giáo, tuy rằng bọn họ đều là gay nhưng cũng không gây trở ngại sự trang nghiêm và thần thánh của buổi lễ.
Nhìn thấy một nửa kia của bạn học Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh thật bất ngờ, người đó hoàn toàn khác xa Hoắc Chiêu Lâm về loại hình, bởi vì Hoắc Chiêu Lâm từng nói người bạn học này trước đây từng theo đuổi anh nên Tần Tranh cho là người đó sẽ tìm một người có vẻ ngoài giống Hoắc Chiêu Lâm hoặc là khí chất tương tự, hoàn toàn không nghĩ tới một nửa kia lại là một thiếu niên luôn cười vui vẻ còn thấp hơn hắn nửa cái đầu, tuy rằng bọn họ đứng chung một chỗ quả thật rất xứng đôi.
Vào trong giáo đường tìm chỗ ngồi xuống, trong lúc chờ lễ cưới mở màn Tần Tranh nhỏ giọng nói chuyện với Hoắc Chiêu Lâm, nói tới việc này cười hỏi anh: “Trước đây anh ta thật sự theo đuổi anh sao? Không phải anh khoác lác đó chứ?”
Hoắc Chiêu Lâm vỗ vỗ tay hắn: “Đều là chuyện cũ năm xưa, ai quy định khẩu vị cậu ta không được thay đổi?”
Tần Tranh khẽ hừ một tiếng, nhưng trong lòng có chút không vui hắn chỉ đột nhiên nghĩ người bạn học trước đây theo đuổi Hoắc Chiêu Lâm ôm tâm tư gì? Chẳng lẽ là muốn đè Hoắc Chiêu Lâm?
Nghĩ đến khả năng này, hắn không nhịn được nhìn kỹ Hoắc Chiêu Lâm vài lần, Hoắc Chiêu Lâm nhíu mày: “Em đang suy nghĩ cái gì?”
“Không có!.” Tần Tranh giả ngu, khẽ mỉm cười, nghĩ thầm trước đây làm sao không phát hiện Hoắc Chiêu Lâm không chỉ lớn lên đẹp trai mà còn là một đại mĩ nhân đóa ~, lớn lên đẹp như vậy có người muốn đè cũng là bình thường đúng hem?
Tần Tranh tuy rằng chưa nói nhưng ánh mắt đã bán đứng hắn, biết rõ hắn có mấy phần tâm địa gian xảo Hoắc Chiêu Lâm sao lại không đoán được hắn đang suy nghĩ gì. Anh ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở Tần Tranh: “Đừng nghĩ này nọ linh tinh nữa.”
“Tại sao không thể nghĩ?” Tần Tranh nghiêng người về phía Hoắc Chiêu Lâm, cố ý đi dựa vào vai anh trong mắt mang theo mấy phần trêu chọc, “Lâm ca ca không phải hẹp hòi thế đâu, cho em ngủ một lần có được không?”
Hoắc Chiêu Lâm cười liếc mắt nhìn hắn một cái: “Thật sự muốn ngủ?”
Đối diện ánh mắt mỉm cười của Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh có chút đỏ mặt. Hoắc Chiêu Lâm như vậy còn không nhăn nhó thì hắn có gì phải ngượng ngùng, nghiêm túc suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn lúng túng: “Thôi, vẫn là anh ngủ em đi, nghe nói bị ngủ có vẻ khá sảng khoái, hơn nữa anh mỗi lần đều mệt mỏi như vậy em cũng không cần.”
Hoắc Chiêu Lâm biết hắn cố ý khua môi múa mép đùa giỡn với mình buồn cười lắc lắc đầu: “Tùy em.”
Nói đùa vài câu, nghi thức lễ cưới bắt đầu, đôi tân nhân dắt nhau đi lên thảm đỏ dưới sự làm chứng của Chúa trao cho nhau lời thề trọn đời. Trao nhẫn, hôn môi, bọn họ và toàn bộ khách khứa đồng thời vỗ tay, Tần Tranh nhìn có chút cảm động, nhớ lại khi hắn và Hoắc Chiêu Lâm kết hôn thời, lúc ấy mình đang nghĩ gì? Vui vẻ là khẳng định, càng nhiều nhưng là thấp thỏm và lo âu, không biết có thể cùng Hoắc Chiêu Lâm lâu dài hay không, càng không biết Hoắc Chiêu Lâm có thể thích mình hay không.
Thế nhưng hiện tại những vấn đề này đều đã có đáp án, hắn theo bản năng quay đầu nhìn Hoắc Chiêu Lâm, bọn họ giống là tâm ý tương thông Hoắc Chiêu Lâm cũng đưa mắt nhìn hắn, bọn họ nhìn nhau nở nụ cười. Hoắc Chiêu Lâm nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, khi cha sứ hỏi hai vị chú rể có nguyện ý cùng nắm tay nhau trọn đời trọn kiếp hay không, anh cũng dùng môi ngữ nói cho Tần Tranh: “Anh nguyện ý.”
Viền mắt Tần Tranh nóng lên thiếu chút nữa là khóc, Hoắc Chiêu Lâm nắm tay hắn dùng sức nhéo một chút hắn mới nuốt hết lệ trên khóe mắt ngược trở lại, khóc lóc giữa hôn lễ của người ta cũng khá mất mặt.
Hoắc Chiêu Lâm cười cười, kề sát tới hắn bên tai hắn nhỏ giọng nói một câu: “Tiểu túi khóc, anh yêu em, em muốn nghe thì ngày nào anh cũng nói cho em, đừng có ôm búp bê chơi cả ngày nữa được không?”
Tần Tranh trong nháy mắt lại bị anh chọc cười, ra là vẫn ăn dấm chua của búp bê.
Sau nghi thức kết hôn là party ăn mừng, vẫn luôn chơi đùa đến tối mới kết thúc. Tần Tranh uống nhiều rượu trên đường về liền say, Hoắc Chiêu Lâm vuốt vuốt mái tóc hắn đến rối như tơ vò: “Người khác kết hôn em uống nhiều rượu như vậy làm gì?”
Tần Tranh cười, ợ ra hơi rượu: “Em vui đó.”
“Vui cái gì?”
Tần Tranh hai tay nắm chặt áo của anh, kéo anh xuống trước mặt mình: “Đến đến, lại nói anh yêu em cho em nghe một chút, anh nói sau này mỗi ngày đều nói cho em nghe.”
Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười, cúi đầu cà cà mũi hắn dán vào, đôi môi hắn thấp giọng nỉ non: “Anh yêu em.”
Buổi tối ngày hôm ấy Tần Tranh biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, Hoắc Chiêu Lâm muốn làm tư thế gì liền làm tư thế đó, muốn làm bao lâu liền làm bấy lâu, còn chủ động dùng miệng, thân thể khiến Hoắc Chiêu Lâm ngủ một lần đã nghiền, tuy rằng vẫn dùng mặt sau nhưng Hoắc Chiêu Lâm thỏa mãn hắn lại càng thỏa mãn, cuối cùng vùi ở trong lòng Hoắc Chiêu Lâm nức nở vài tiếng liền ngủ như chết. Hoắc Chiêu Lâm yêu thương hôn một cái lên vầng trán mướt mồ hôi của Tần Tranh hài lòng xuống giường đi nấu nước nóng lau người cho hắn.
Tần Tranh ngủ một giấc đến khi trời sáng, khi tỉnh lại theo thói quen muốn tìm con búp bê ở đầu giường nhưng tìm không thấy, mơ mơ màng màng nhớ tới ngày hôm qua hình như đáp ứng Hoắc Chiêu Lâm không chơi búp bê nữa. Hắn ngồi dậy dựa vào đầu giường phát ngốc, Hoắc Chiêu Lâm đang gọi điện thoại từ bên ngoài phòng đi vào, nhìn thấy hắn tỉnh rồi liên nói cúp máy với người ở đầu bên kia điện thoại rồi đi tới bên giường khom lưng hôn hắn một cái: “Tỉnh rồi?”
Tần Tranh nheo mắt lại cười: “Búp bê của em đâu?”
“Nhà sản xuất thu hồi, sau này không cho chơi nữa.”
Tần Tranh: “…”
Hoắc Chiêu Lâm lần thứ hai hôn hắn một cái: “Ngoan, có anh yêu em là được.”
Tần Tranh cười gằn một tiếng, lười so đo tiếp thuận miệng hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Anh vừa nói chuyện với ai thế?”
“UC bên kia.”
“Sao vậy?”
“Bọn họ và Hoắc Chiêu Càn bàn bạc sắp ổn thỏa, chỉ cần Hoắc Chiêu Càn có thể để người khác làm cổ đông Trác Lăng, cổ phiếu Trác Lăng do UC đem nắm giữ sẽ hơn 24%.”
Đây cũng là mục đích cuối cùng của họ, Alan đưa ra yêu cầu Trác Lăng thông qua phát hành riêng lẻ bán cổ phiếu của Trác Lăng khiến Hoắc Chiêu Càn rất khó chấp nhận nhưng đây lại đúng là lối thoát duy nhất lúc này của gã. Đương nhiên gã cũng sẽ không ngốc đến mức cứ như vậy tùy ý Alan sắp xếp, sẽ không bán cổ phiếu cho riêng một nhà vì vậy phải kéo thêm một phe thứ ba mà phe này chính là UC Quốc Tế từng hợp tác. UC Quốc Tế vốn cũng là cổ đông Trác Lăng, nắm giữ 4% cổ phần Trác Lăng, tổng giám đốc UC lần đó đạt thành hiệp nghị hợp tác với Hoắc Chiêu Càn vẫn luôn duy trì quan hệ hữu nghị cùng gã, trong mắt Hoắc Chiêu Càn chỉ cần gã vẫn nắm giữ nhiều cổ phần Trác Lăng nhất mà có thể kéo UC làm đồng minh thì Alan cũng không làm gì được gã, công ty như trước vẫn là của gã.
“Như vậy thêm vào cổ phần của anh, anh nắm trong tay sẽ nhiều hơn Hoắc Chiêu Càn đúng không?”
Hoắc Chiêu Lâm cười gật đầu, cho dù cho tới nay đều có lòng tin tất thắng, nhưng cuối cùng cũng đi đến một bước này anh mới chính thức có thể cảm nhận được cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Chúc mừng chúc mừng, vậy chúng ta rất nhanh có thể quay về phải không?”
“Không nhanh như vậy, lập tức điều tiết lại cổ phiếu bên trong Trác Lăng sẽ hỗn loạn, nhưng không phải chuyện lớn, chỉ cần một quãng thời gian mà thôi.”
“Vậy cũng không bao lâu…”
Tần Tranh nhiều ít vẫn còn có chút không nỡ, ở đây hơn một năm nay hắn cuối cùng cũng có cảm giác yêu đương nồng nhiệt với Hoắc Chiêu Lâm, nhanh như vậy đã phải rời đi.
Hoắc Chiêu Lâm vươn tay nhéo cằm hắn một chút: “Không cần lo lắng, chúng ta cùng nhau, đến nơi nào cũng đều như vậy, anh hứa.”
Hết chương 47.
Cuối tháng bọn họ cùng nhau đi dự một lễ cưới, tân nhân là một người bạn thời đại học của Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh trước đã gặp qua nhưng vì Hoắc Chiêu Nhân nói dối nên cho là người yêu cũ của Hoắc Chiêu Lâm, đương nhiên chuyện hiểu lầm này đã sớm giải quyết, nhận được thư mời Tần Tranh liền đi theo Hoắc Chiêu Lâm cùng nhau thoải mái đi.
Đây cũng là một hôn lễ đồng tính, lễ cưới được tổ chức tại giá đường, hai người đều theo Cơ Đốc giáo, tuy rằng bọn họ đều là gay nhưng cũng không gây trở ngại sự trang nghiêm và thần thánh của buổi lễ.
Nhìn thấy một nửa kia của bạn học Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh thật bất ngờ, người đó hoàn toàn khác xa Hoắc Chiêu Lâm về loại hình, bởi vì Hoắc Chiêu Lâm từng nói người bạn học này trước đây từng theo đuổi anh nên Tần Tranh cho là người đó sẽ tìm một người có vẻ ngoài giống Hoắc Chiêu Lâm hoặc là khí chất tương tự, hoàn toàn không nghĩ tới một nửa kia lại là một thiếu niên luôn cười vui vẻ còn thấp hơn hắn nửa cái đầu, tuy rằng bọn họ đứng chung một chỗ quả thật rất xứng đôi.
Vào trong giáo đường tìm chỗ ngồi xuống, trong lúc chờ lễ cưới mở màn Tần Tranh nhỏ giọng nói chuyện với Hoắc Chiêu Lâm, nói tới việc này cười hỏi anh: “Trước đây anh ta thật sự theo đuổi anh sao? Không phải anh khoác lác đó chứ?”
Hoắc Chiêu Lâm vỗ vỗ tay hắn: “Đều là chuyện cũ năm xưa, ai quy định khẩu vị cậu ta không được thay đổi?”
Tần Tranh khẽ hừ một tiếng, nhưng trong lòng có chút không vui hắn chỉ đột nhiên nghĩ người bạn học trước đây theo đuổi Hoắc Chiêu Lâm ôm tâm tư gì? Chẳng lẽ là muốn đè Hoắc Chiêu Lâm?
Nghĩ đến khả năng này, hắn không nhịn được nhìn kỹ Hoắc Chiêu Lâm vài lần, Hoắc Chiêu Lâm nhíu mày: “Em đang suy nghĩ cái gì?”
“Không có!.” Tần Tranh giả ngu, khẽ mỉm cười, nghĩ thầm trước đây làm sao không phát hiện Hoắc Chiêu Lâm không chỉ lớn lên đẹp trai mà còn là một đại mĩ nhân đóa ~, lớn lên đẹp như vậy có người muốn đè cũng là bình thường đúng hem?
Tần Tranh tuy rằng chưa nói nhưng ánh mắt đã bán đứng hắn, biết rõ hắn có mấy phần tâm địa gian xảo Hoắc Chiêu Lâm sao lại không đoán được hắn đang suy nghĩ gì. Anh ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở Tần Tranh: “Đừng nghĩ này nọ linh tinh nữa.”
“Tại sao không thể nghĩ?” Tần Tranh nghiêng người về phía Hoắc Chiêu Lâm, cố ý đi dựa vào vai anh trong mắt mang theo mấy phần trêu chọc, “Lâm ca ca không phải hẹp hòi thế đâu, cho em ngủ một lần có được không?”
Hoắc Chiêu Lâm cười liếc mắt nhìn hắn một cái: “Thật sự muốn ngủ?”
Đối diện ánh mắt mỉm cười của Hoắc Chiêu Lâm, Tần Tranh có chút đỏ mặt. Hoắc Chiêu Lâm như vậy còn không nhăn nhó thì hắn có gì phải ngượng ngùng, nghiêm túc suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn lúng túng: “Thôi, vẫn là anh ngủ em đi, nghe nói bị ngủ có vẻ khá sảng khoái, hơn nữa anh mỗi lần đều mệt mỏi như vậy em cũng không cần.”
Hoắc Chiêu Lâm biết hắn cố ý khua môi múa mép đùa giỡn với mình buồn cười lắc lắc đầu: “Tùy em.”
Nói đùa vài câu, nghi thức lễ cưới bắt đầu, đôi tân nhân dắt nhau đi lên thảm đỏ dưới sự làm chứng của Chúa trao cho nhau lời thề trọn đời. Trao nhẫn, hôn môi, bọn họ và toàn bộ khách khứa đồng thời vỗ tay, Tần Tranh nhìn có chút cảm động, nhớ lại khi hắn và Hoắc Chiêu Lâm kết hôn thời, lúc ấy mình đang nghĩ gì? Vui vẻ là khẳng định, càng nhiều nhưng là thấp thỏm và lo âu, không biết có thể cùng Hoắc Chiêu Lâm lâu dài hay không, càng không biết Hoắc Chiêu Lâm có thể thích mình hay không.
Thế nhưng hiện tại những vấn đề này đều đã có đáp án, hắn theo bản năng quay đầu nhìn Hoắc Chiêu Lâm, bọn họ giống là tâm ý tương thông Hoắc Chiêu Lâm cũng đưa mắt nhìn hắn, bọn họ nhìn nhau nở nụ cười. Hoắc Chiêu Lâm nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, khi cha sứ hỏi hai vị chú rể có nguyện ý cùng nắm tay nhau trọn đời trọn kiếp hay không, anh cũng dùng môi ngữ nói cho Tần Tranh: “Anh nguyện ý.”
Viền mắt Tần Tranh nóng lên thiếu chút nữa là khóc, Hoắc Chiêu Lâm nắm tay hắn dùng sức nhéo một chút hắn mới nuốt hết lệ trên khóe mắt ngược trở lại, khóc lóc giữa hôn lễ của người ta cũng khá mất mặt.
Hoắc Chiêu Lâm cười cười, kề sát tới hắn bên tai hắn nhỏ giọng nói một câu: “Tiểu túi khóc, anh yêu em, em muốn nghe thì ngày nào anh cũng nói cho em, đừng có ôm búp bê chơi cả ngày nữa được không?”
Tần Tranh trong nháy mắt lại bị anh chọc cười, ra là vẫn ăn dấm chua của búp bê.
Sau nghi thức kết hôn là party ăn mừng, vẫn luôn chơi đùa đến tối mới kết thúc. Tần Tranh uống nhiều rượu trên đường về liền say, Hoắc Chiêu Lâm vuốt vuốt mái tóc hắn đến rối như tơ vò: “Người khác kết hôn em uống nhiều rượu như vậy làm gì?”
Tần Tranh cười, ợ ra hơi rượu: “Em vui đó.”
“Vui cái gì?”
Tần Tranh hai tay nắm chặt áo của anh, kéo anh xuống trước mặt mình: “Đến đến, lại nói anh yêu em cho em nghe một chút, anh nói sau này mỗi ngày đều nói cho em nghe.”
Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười, cúi đầu cà cà mũi hắn dán vào, đôi môi hắn thấp giọng nỉ non: “Anh yêu em.”
Buổi tối ngày hôm ấy Tần Tranh biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, Hoắc Chiêu Lâm muốn làm tư thế gì liền làm tư thế đó, muốn làm bao lâu liền làm bấy lâu, còn chủ động dùng miệng, thân thể khiến Hoắc Chiêu Lâm ngủ một lần đã nghiền, tuy rằng vẫn dùng mặt sau nhưng Hoắc Chiêu Lâm thỏa mãn hắn lại càng thỏa mãn, cuối cùng vùi ở trong lòng Hoắc Chiêu Lâm nức nở vài tiếng liền ngủ như chết. Hoắc Chiêu Lâm yêu thương hôn một cái lên vầng trán mướt mồ hôi của Tần Tranh hài lòng xuống giường đi nấu nước nóng lau người cho hắn.
Tần Tranh ngủ một giấc đến khi trời sáng, khi tỉnh lại theo thói quen muốn tìm con búp bê ở đầu giường nhưng tìm không thấy, mơ mơ màng màng nhớ tới ngày hôm qua hình như đáp ứng Hoắc Chiêu Lâm không chơi búp bê nữa. Hắn ngồi dậy dựa vào đầu giường phát ngốc, Hoắc Chiêu Lâm đang gọi điện thoại từ bên ngoài phòng đi vào, nhìn thấy hắn tỉnh rồi liên nói cúp máy với người ở đầu bên kia điện thoại rồi đi tới bên giường khom lưng hôn hắn một cái: “Tỉnh rồi?”
Tần Tranh nheo mắt lại cười: “Búp bê của em đâu?”
“Nhà sản xuất thu hồi, sau này không cho chơi nữa.”
Tần Tranh: “…”
Hoắc Chiêu Lâm lần thứ hai hôn hắn một cái: “Ngoan, có anh yêu em là được.”
Tần Tranh cười gằn một tiếng, lười so đo tiếp thuận miệng hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Anh vừa nói chuyện với ai thế?”
“UC bên kia.”
“Sao vậy?”
“Bọn họ và Hoắc Chiêu Càn bàn bạc sắp ổn thỏa, chỉ cần Hoắc Chiêu Càn có thể để người khác làm cổ đông Trác Lăng, cổ phiếu Trác Lăng do UC đem nắm giữ sẽ hơn 24%.”
Đây cũng là mục đích cuối cùng của họ, Alan đưa ra yêu cầu Trác Lăng thông qua phát hành riêng lẻ bán cổ phiếu của Trác Lăng khiến Hoắc Chiêu Càn rất khó chấp nhận nhưng đây lại đúng là lối thoát duy nhất lúc này của gã. Đương nhiên gã cũng sẽ không ngốc đến mức cứ như vậy tùy ý Alan sắp xếp, sẽ không bán cổ phiếu cho riêng một nhà vì vậy phải kéo thêm một phe thứ ba mà phe này chính là UC Quốc Tế từng hợp tác. UC Quốc Tế vốn cũng là cổ đông Trác Lăng, nắm giữ 4% cổ phần Trác Lăng, tổng giám đốc UC lần đó đạt thành hiệp nghị hợp tác với Hoắc Chiêu Càn vẫn luôn duy trì quan hệ hữu nghị cùng gã, trong mắt Hoắc Chiêu Càn chỉ cần gã vẫn nắm giữ nhiều cổ phần Trác Lăng nhất mà có thể kéo UC làm đồng minh thì Alan cũng không làm gì được gã, công ty như trước vẫn là của gã.
“Như vậy thêm vào cổ phần của anh, anh nắm trong tay sẽ nhiều hơn Hoắc Chiêu Càn đúng không?”
Hoắc Chiêu Lâm cười gật đầu, cho dù cho tới nay đều có lòng tin tất thắng, nhưng cuối cùng cũng đi đến một bước này anh mới chính thức có thể cảm nhận được cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Chúc mừng chúc mừng, vậy chúng ta rất nhanh có thể quay về phải không?”
“Không nhanh như vậy, lập tức điều tiết lại cổ phiếu bên trong Trác Lăng sẽ hỗn loạn, nhưng không phải chuyện lớn, chỉ cần một quãng thời gian mà thôi.”
“Vậy cũng không bao lâu…”
Tần Tranh nhiều ít vẫn còn có chút không nỡ, ở đây hơn một năm nay hắn cuối cùng cũng có cảm giác yêu đương nồng nhiệt với Hoắc Chiêu Lâm, nhanh như vậy đã phải rời đi.
Hoắc Chiêu Lâm vươn tay nhéo cằm hắn một chút: “Không cần lo lắng, chúng ta cùng nhau, đến nơi nào cũng đều như vậy, anh hứa.”
Hết chương 47.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook