Khi Tần Tranh về đến nhà Hoắc Chiêu Lâm đã nấu xong cơm nước, trên người còn mặc tạp dề đang ra vào nhà bếp, đấy chính là hình tượng người đàn ông gia đình đảm đang, trái lại Tần Tranh âu phục thẳng tắp ca-ra-vat thắt chỉnh tề trong tay kẹp cặp công văn, mới vừa tan việc phong trần mệt mỏi chạy về nhà càng giống như trụ cột trong nhà cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình.

Nhìn thấy Tần Tranh tiến vào, Hoắc Chiêu Lâm cởi tạp dề đi lên phía trước cầm lấy cặp tài liệu trong tay hắn, lấy dép lê cho Tần Tranh, còn tiện tay dắt hắn vào trong nhà, Tần Tranh cười ra tiếng: “Mấy động tác hầu hạ người khác của anh ngày càng thuần thục có thứ tự.”

“Hầu hạ em là nên làm, buổi tối em hầu hạ anh là được.” Hoắc Chiêu Lâm mặt không đỏ tim không đập, nói lời lưu manh tán tỉnh mắt cũng không thèm chớp.

Tần Tranh lườm anh một cái, ngồi vào trước bàn ăn, nhìn một bàn cơm nước sắc hương lẫn vị đều không tệ phía trước nhịn không được cảm thán mình quả nhiên là cưới được một bà xã hiền lành.

Từ khi đến bên này hắn liền bắt đầu mỗi ngày đúng hạn đi làm, anh hắn có lẽ là vì rèn luyện nên trực tiếp giao chi nhánh công ty ở đây cho hắn luôn, trách nhiệm trên người nặng nề nên hắn cũng không dám tùy tiện như trước nữa, còn nghĩ sẽ làm đến nơi đến chốn chăm chỉ làm việc, Hoắc Chiêu Lâm thấy vậy cũng rất vui. Ngược lại Hoắc Chiêu Lâm rất ít khi tự mình đến công ty mà ở nhà làm việc, có chuyện quan trọng cũng sẽ gọi người tới bàn bạc, đa số thời gian anh chỉ làm mấy việc lặt vặt trong nhà.

Nhà của bọn họ sau một tháng thiết kế trang trí, nửa tháng trước đã sửa xong có thể chuyển vào. Sầm Tư Kỳ đúng là có bản lĩnh, phong cách thiết kế khiến Tần Tranh hết sức hài lòng, bố trí đồ đạc nội thất bên trong lại là Tần Tranh tự làm, tự tay bố trí ngôi nhà thuộc về hắn và Hoắc Chiêu Lâm.

Hoắc Chiêu Lâm múc cho Tần Tranh một bát canh nóng, nhắc nhở hắn trước tiên uống ngụm canh ấm dạ dày.

Ti vi trong phòng khách đang phát tinh tức tài chính kinh tế trong nước, công ty điện tử Trác Lăng ngày hôm nay chính thức tuyên bố khởi động thu mua công ty khoa học kĩ thuật  Đằng Phi, dự tính trong vòng nửa năm sẽ hoàn thành đến lúc đó công ty điện tử Trác Lăng sẽ nắm giữ hơn 50% cổ phần của công ty khoa học kĩ thuật Đằng Phi, trở thành cổ đông nắm quyền khống chế Đằng Phi.

Hoắc Chiêu Lâm vẻ mặt bình tĩnh ăn cơm, Tần Tranh bưng bát đựng canh híp mắt nhìn tin tức một lát rồi cười hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Lúc trước em đều quên hỏi anh, lần này anh kiếm được bao nhiêu tiền từ tay Hoắc Chiêu Càn?”

“Không tính là quá nhiều, so với giá thu mua lúc trước kiếm lời bảy, tám phần.”

Hoắc Chiêu Lâm nói hời hợt, anh dùng danh nghĩa UC Quốc Tế lục tục thu 12% cổ phần của Đằng Phi rồi bán sang tay cho Trác Lăng, kiếm lời này bảy, tám phần giá đối với người bình thường đến đã là một khoản tiền kếch sù không thể tưởng tượng nhưng đối với Trác Lăng hay Hoắc Chiêu Càn mà nói, trái lại, cảm thấy mình chiếm tiện nghi đơn giản là vì giá thị trường cổ phiếu của Đằng Phi bây giờ đã tăng gấp hai lần so với Hoắc Chiêu Lâm mua lúc ấy, hắn đúng là đã giảm giá bán cho Hoắc Chiêu Càn.

Công ty khoa học kĩ thuật Đằng Phi chính là miếng mỡ lớn Hoắc Chiêu Lâm dùng để câu Hoắc Chiêu Càn, mà gã cũng đã như mong muốn của Hoắc Chiêu Lâm mà mắc câu.

Hoắc Chiêu Càn cũng không ngu ngốc, trước khi hoàn thành vụ giao dịch với UC Quốc Tế nhất định đã điều tra gốc gác của công ty này nhưng rõ ràng gã cũng không tra ra được công ty này có quan hệ với Hoắc Chiêu Lâm, gã chỉ cho là UC Quốc Tế quay vòng vốn thất bại nên nóng lòng bán mất cổ phần Đằng Phi mới giúp gã nhặt được món hời lớn.

“Anh nghe nói Hoắc Chiêu Càn vì muốn dập tắt ngôn luận của mọi người nên cố chấp thu mua Đằng Phi, muốn khoe ra thành tích của mình.” Hoắc Chiêu Lâm cười nói, “Gã như nguyện.”

Tuy rằng Hoắc Chiêu Lâm đã hết trách nhiệm với Trác Lăng nhưng quan hệ vẫn còn, muốn thám thính một chút cũng không khó, anh và Hoắc Chiêu Càn minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy đối vị anh này tính cách ra sao đã hết sức rõ ràng, nếu là anh cũng sẽ không dám dùng biện pháp mạo hiểm như vậy nhưng Hoắc Chiêu Càn nóng nảy dễ kích động, một khi nóng đầu thì còn lâu mới nghe người khác khuyên bảo, cái hố này là đặc biệt đào cho gã.

Tần Tranh cười híp mắt gật đầu: “Đợi đến khi gã cho rằng đã sắp thắng lợi hoàn thành thu mua Đằng Phi, nên để Alan ra tay rồi.”

“A Tranh, anh không muốn em nhắc đến tên đàn ông khác trước mặt anh.”

Tần Tranh: “…”

Hoắc Chiêu Lâm mặt không đổi sắc gắp cho hắn một đũa thức ăn, Tần Tranh bật cười: “Này này, anh không cảm thấy mình càng ngày càng không được tự nhiên sao? Dấm chua này mà cũng ăn?”

“Vậy sau này em đừng nói đến anh ta nữa.”

“Biết rồi.” Tần Tranh hừ hừ, lại rất vui vẻ.

Hoắc Chiêu Lâm cười cười, ghen đúng lúc là một loại tình thú, anh biết Tần Tranh trong miệng nói mình mất tự nhiên nhưng trên thực tế rất dính chiêu này.

Cơm nước xong Hoắc Chiêu Lâm thu dọn bát đũa, Tần Tranh đến trong thư phòng, nửa giờ sau Hoắc Chiêu Lâm mang hoa quả đã cắt gọn vào thư phòng. Tần Tranh đang ngồi trước bàn làm việc trả lời mail, Hoắc Chiêu Lâm đặt trái cây xuống vốn cũng không muốn xem Tần Tranh đang liên hệ với ai nhưng Tần Tranh lại đột nhiên đóng notebook lại, bộ dáng có tật giật mình.

Hoắc Chiêu Lâm nhíu mày, nhìn Tần Tranh chép miệng, ánh mắt ra hiệu hắn bỏ tay ra. Tần Tranh lắc đầu, Hoắc Chiêu Lâm cũng lắc đầu, giằng co một lát vẫn là Tần Tranh thỏa hiệp trước, bất đắc dĩ lui ra.

Hoắc Chiêu Lâm cũng không phải nhất định kiểm tra chuyện riêng tư của Tần Tranh, chính là cảm thấy tên này này cổ quái, đại khái là ngứa da đây.

“Anh xem đi, em cũng đâu làm gì lén lút.” Tần Tranh tự giận nói.

Hoắc Chiêu Lâm tùy ý xem một lần, người gửi hoàn toàn ngoài dự tính của anh, thế mà lại là tiểu minh tinh anh đã sớm quên Hà Lam, hơn nữa còn không chỉ một email, quãng thời gian này bọn họ thư từ qua lại rất nhiều lần.

“Em có liên hệ với cậu ta?”

Tần Tranh thành thật thông báo: “Cậu ta câu được Hoắc Chiêu Càn, em để cậu ta theo dõi gã, thuận tiện gây xích mích một chút quan hệ gã và vợ.”

Hoắc Chiêu Lâm rất không còn gì để nói: “Em cho cậu ta bao nhiêu thứ tốt?”

“Trả thù lao mà, chút xíu mà thôi.”

Muốn thông qua loại người có tiền trong mắt là lá gan phình to như Hà Lam là chuyện rất dễ dàng, cho dù cậu ta lọt vào mắt xanh của Hoắc Chiêu Càn thậm chí bị Hoắc Chiêu Càn đón vào Hoắc gia trong đại trạch. Mà Hà Lam không phải người ngu, Hoắc Chiêu Càn ông già gã đón từng bà vợ bé về nhà nhưng cậu ta cũng không phải phụ nữ không thể dựa vào cái bụng đi tranh sủng, không chừng ngày nào đó Hoắc Chiêu Càn sẽ chán mình, huống chi Hoắc Chiêu Càn ra tay cũng không hào phòng, cậu ta chỉ muốn thừa dịp còn trẻ có thể mò được bao nhiêu hay bất nhiêu. Tần Tranh ra tiền, cậu ta phản bội Hoắc Chiêu Càn không có chút áp lực nào.

“Ba anh lúc trước đột nhiên trúng gió vốn là có chút quái lạ, nào có đúng lúc như vậy em mới vừa đưa chứng cứ Hoắc Chiêu Càn qua lại với đối thủ của công ty cho ông thì liền trúng gió, không chừng chính là Hoắc Chiêu Càn ra tay, em cảm thấy chị dâu kia của anh biết gì đó cho nên để Hà Lam đi thử xem có thể lấy chứng cứ từ chỗ chị ấy hay không.”

Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ nói: “Em có lòng như vậy anh rất cảm động, thế nhưng trước đó anh nói với em thế nào? Không nên dính vào những chuyện này, em đã đồng ý anh thế nào?”

Cho nên Tần Tranh mới chột dạ, trước bởi vì chuyện Hoắc Chiêu Nhân nháo lớn hắn xác thực đã đáp ứng Hoắc Chiêu Lâm không dính líu vào chuyện gia đình anh, cũng để Hoắc Chiêu Lâm tự mình giải quyết, nhưng có cơ hội hỏi thăm tin tức hắn thực sự không kiềm chế nổi.

“Em sai rồi.”

“Biết sai chỗ nào chưa?”

Tần Tranh gật đầu: “Không nên tự chủ trương để anh lo lắng.”

Hoắc Chiêu Lâm vỗ vỗ đầu của hắn: “Không phải để anh lo lắng, là tự tìm phiền phức cho em.”

“Em biết.” Tần Tranh khiêm tốn thụ giáo, mỗi lần Hoắc Chiêu Lâm giáo huấn hắn, hắn đều rất phối hợp cho dù trong lòng không mấy để ý, đương nhiên việc này quả thật hắn cũng có chỗ không đúng, ít nhất trước khi làm nên bàn với Hoắc Chiêu Lâm chứ không phải gạt anh lén lén lút lút tiến hành.

“Sau này để anh liên hệ với cậu ta, việc này em cũng đừng xen vào nữa.”

Tần Tranh nhếch môi: “Anh và Hà Lam liên hệ…”

Hắn chưa quên lúc trước Hà Lam là thế nào thông đồng với Hoắc Chiêu Lâm, ngẫm lại cũng rất khó chịu.

Hoắc Chiêu Lâm nhéo cằm hắn: “Em yên tâm, anh dùng hòm thư của em liên hệ với cậu ta, sẽ không cho cậu ta biết là anh..”

Như vậy còn miễn cưỡng có thể chấp nhận, Tần Tranh giơ tay ôm lấy eo Hoắc Chiêu Lâm dán lên người anh, thay đổi đề tài: “Đi một chút, em hầu hạ đại gia anh đi ngủ.”

“Lúc này mới mấy giờ, hiện tại liền ngủ?”

“Ngủ chớ ~, anh không ngủ em thì em ngủ anh cũng như nhau.”

Hoắc Chiêu Lâm thích điểm này của Tần Tranh, không khó chịu nhăn nhó mà thẳng thắn lại nhiệt tình. Anh cười cười, bế người đang dán lên người mình lên, lên tầng về phòng ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương