Kiều Nam
-
C25: Chương 25
Bình minh mới lên và tiếng gà trống gáy vang vọng một thoáng, vài nhà nông đã lục tục tỉnh dậy và chuẩn bị bữa ăn và bắt đầu công việc vào ngày mới.
Tia sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu đến bên giường gỗ, chàng trai dụi một nửa gương mặt bị đè đến hồng nhuận của mình lên khuôn ngực rám nắng săn chắc mang đậm khí khái hán tử.
Người đàn ông xoa xoa bờ lưng gầy xinh đẹp của người trong lòng, ngón tay thon dài mà thô ráp của người đàn ông khe khẽ lướt xuống vòng eo thon nhỏ chậm chạp vuốt nắn.
Chàng trai trẻ nhỏ giọng kêu hừ hừ, bàn tay trắng trẻo giơ lên rồi đáp trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, năm ngón tay bóp lên mặt hắn không nặng không nhẹ.
“Đừng chọc em mà.”
Chàng trai lẩm bẩm trong cơn say giấc.
Người đàn ông ngậm 1 ngón tay đang đặt gần môi mình, cắn nhẹ một cái rồi buông ngay.
“Rồi, không chọc em.” Hắn lại đặt một nụ hôn lên sống mũi người yêu, “Anh rời giường trước nhé?”
“Ừm?.. ừ… ừm…” Chàng trai mơ màng mở mắt, chậm chạp tiêu hóa lời người yêu nói, từ không rõ đến hiểu rõ ràng.
Người đàn ông loạt xoạt ngồi dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, rồi bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch mở cửa lớn.
Vòng tay ấm áp quen thuộc và đầy an toàn đã biến mất, chàng trai cũng không thể ngủ tiếp được nữa. Cậu vỗ vỗ tấm chăn, ủ rũ rời giường.
Loẹt quẹt đi dép xỏ ngón, đầu tóc rối bời đi ra cửa hông của căn bếp.
“Sao lại dậy rồi?”
Cẩm Tiêu bĩu môi, bước chân chậm chạp đến bên cạnh Giản Húc rồi dựa đầu lên ngực anh.
Giản Húc hôn cậu vài cái, vuốt vuốt mái tóc cậu, “Anh lấy nước và bàn chải đánh răng cho em rồi đó, nào, đi rửa mặt cho tỉnh táo.”
“Hừm ừm.” Cẩm Tiêu chậm chạp đáp.
Trong lúc cậu rửa mặt, Giản Húc nhanh chóng nhóm lửa nấu bữa sáng đơn giản.
Tính từ lúc người chuyển sống tới thôn Sơn Giang đến nay đã được hơn 1 tháng rồi.
Nhà cửa ổn định, có một sào ruộng khá lớn, có vườn có cây ăn quả.
Sống rất tốt, tình cảm hai người càng thêm gắn bó.
Nhưng có một điều không ổn chính là giới tính hai người họ, nam nam không thể bên nhau, điều này là cấm kỵ nếu có bị ai phát hiện chỉ sợ họ sẽ bị chìm trong làn nước bọt, phỉ báng, khinh bỉ, ép buộc bị đuổi,… Điều này rất bất lợi cho một cặp đôi đồng tính.
Cẩm Tiêu mặc dù không trải đời nhiều, nhưng cậu vẫn biết rõ, là đồng tính sẽ luôn chịu thiệt thòi, người đời sẽ chẳng có bao nhiêu người chấp nhận.
Cậu vẫn còn non trẻ nhưng cái tình cảm sâu đậm với người đàn ông là Giản Húc kia mãi không giảm đi.
Mấy cái khác cậu có thể không thấu hiểu, nhưng cái chuyện tình yêu là cậu hiểu. Đã yêu là không rời xa.
“Ăn sáng xong chúng ta sẽ làm việc gì sao anh?” Cẩm Tiêu cắn một ngụm trứng rán được Giản Húc gắp cho, vừa nhai vừa lúng búng hỏi.
Giản Húc véo mũi Cẩm Tiêu, “Trong miệng còn nhiều đồ ăn thì không nên nói chuyện.” Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn trả lời câu hỏi:“Anh phải lên thị trấn một chuyến, em ở nhà nhớ ngoan.”
Cẩm Tiêu nhếch mày, tỏ vẻ buồn bực, “Cái gì mà “nhớ ngoan” chứ hả? Em đâu phải trẻ con.”
Giản Húc bật cười.“Đối với anh thì em vẫn là bé con.”
Cẩm Tiêu lẩm bẩm nhại lại câu của hắn, Giản Húc véo má cậu, rồi lại hôn vài cái. Nhưng một người mới 19 và một người đã 28 quả thật là có khoảng cách tuổi tác khá lớn, Giản Húc lớn hơn Cẩm Tiêu 9 tuổi nên coi cậu là bé con, người yêu nhỏ của mình cũng không sai.
“Mua trái cây về cho em và bánh ngọt nhỏ nhé? Được chưa nào?”
Giản Húc nắn vuốt vành tai trắng như ngọc của người yêu, dịu dàng mà dỗ dành.
Đôi mắt Cẩm Tiêu sáng lấp lánh, cậu chớp chớp mắt vờ như không mong chờ và thèm muốn lắm, thản nhiên đáp:“Sao cũng được.”
Giản Húc gục đầu phì cười, Cẩm Tiêu hờn dỗi:“Anh cười cái gì chứ? Hử? Có cái gì buồn cười hả?”
“Ôi trời ha ha.” Giản Húc không nhịn được bế xốc cậu ngồi lên đùi mình, mạnh mẽ hôn thật kêu lên má Cẩm Tiêu. “Tiểu tổ tông của anh đáng yêu quá chừng.”
Từ ngày bọn họ rời khỏi thôn kia, chuyển đến Sơn Giang và sống bên nhau, Cẩm Tiêu trở nên hoạt bát sinh động hơn hẳn. Lắm lúc Giản Húc thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Phải chăng hắn nhiều tuổi hơn Cẩm Tiêu rất nhiều nên thấy cậu làm gì nói gì cũng cảm thấy cậu đáng yêu?
Đó cũng là một phần, một phần nữa là vì hắn yêu Cẩm Tiêu.
Người yêu lớn tuổi sẽ có lòng vị tha và bao dung nhiều hơn cho người yêu nhỏ tuổi của mình.
Tia sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu đến bên giường gỗ, chàng trai dụi một nửa gương mặt bị đè đến hồng nhuận của mình lên khuôn ngực rám nắng săn chắc mang đậm khí khái hán tử.
Người đàn ông xoa xoa bờ lưng gầy xinh đẹp của người trong lòng, ngón tay thon dài mà thô ráp của người đàn ông khe khẽ lướt xuống vòng eo thon nhỏ chậm chạp vuốt nắn.
Chàng trai trẻ nhỏ giọng kêu hừ hừ, bàn tay trắng trẻo giơ lên rồi đáp trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, năm ngón tay bóp lên mặt hắn không nặng không nhẹ.
“Đừng chọc em mà.”
Chàng trai lẩm bẩm trong cơn say giấc.
Người đàn ông ngậm 1 ngón tay đang đặt gần môi mình, cắn nhẹ một cái rồi buông ngay.
“Rồi, không chọc em.” Hắn lại đặt một nụ hôn lên sống mũi người yêu, “Anh rời giường trước nhé?”
“Ừm?.. ừ… ừm…” Chàng trai mơ màng mở mắt, chậm chạp tiêu hóa lời người yêu nói, từ không rõ đến hiểu rõ ràng.
Người đàn ông loạt xoạt ngồi dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, rồi bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch mở cửa lớn.
Vòng tay ấm áp quen thuộc và đầy an toàn đã biến mất, chàng trai cũng không thể ngủ tiếp được nữa. Cậu vỗ vỗ tấm chăn, ủ rũ rời giường.
Loẹt quẹt đi dép xỏ ngón, đầu tóc rối bời đi ra cửa hông của căn bếp.
“Sao lại dậy rồi?”
Cẩm Tiêu bĩu môi, bước chân chậm chạp đến bên cạnh Giản Húc rồi dựa đầu lên ngực anh.
Giản Húc hôn cậu vài cái, vuốt vuốt mái tóc cậu, “Anh lấy nước và bàn chải đánh răng cho em rồi đó, nào, đi rửa mặt cho tỉnh táo.”
“Hừm ừm.” Cẩm Tiêu chậm chạp đáp.
Trong lúc cậu rửa mặt, Giản Húc nhanh chóng nhóm lửa nấu bữa sáng đơn giản.
Tính từ lúc người chuyển sống tới thôn Sơn Giang đến nay đã được hơn 1 tháng rồi.
Nhà cửa ổn định, có một sào ruộng khá lớn, có vườn có cây ăn quả.
Sống rất tốt, tình cảm hai người càng thêm gắn bó.
Nhưng có một điều không ổn chính là giới tính hai người họ, nam nam không thể bên nhau, điều này là cấm kỵ nếu có bị ai phát hiện chỉ sợ họ sẽ bị chìm trong làn nước bọt, phỉ báng, khinh bỉ, ép buộc bị đuổi,… Điều này rất bất lợi cho một cặp đôi đồng tính.
Cẩm Tiêu mặc dù không trải đời nhiều, nhưng cậu vẫn biết rõ, là đồng tính sẽ luôn chịu thiệt thòi, người đời sẽ chẳng có bao nhiêu người chấp nhận.
Cậu vẫn còn non trẻ nhưng cái tình cảm sâu đậm với người đàn ông là Giản Húc kia mãi không giảm đi.
Mấy cái khác cậu có thể không thấu hiểu, nhưng cái chuyện tình yêu là cậu hiểu. Đã yêu là không rời xa.
“Ăn sáng xong chúng ta sẽ làm việc gì sao anh?” Cẩm Tiêu cắn một ngụm trứng rán được Giản Húc gắp cho, vừa nhai vừa lúng búng hỏi.
Giản Húc véo mũi Cẩm Tiêu, “Trong miệng còn nhiều đồ ăn thì không nên nói chuyện.” Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn trả lời câu hỏi:“Anh phải lên thị trấn một chuyến, em ở nhà nhớ ngoan.”
Cẩm Tiêu nhếch mày, tỏ vẻ buồn bực, “Cái gì mà “nhớ ngoan” chứ hả? Em đâu phải trẻ con.”
Giản Húc bật cười.“Đối với anh thì em vẫn là bé con.”
Cẩm Tiêu lẩm bẩm nhại lại câu của hắn, Giản Húc véo má cậu, rồi lại hôn vài cái. Nhưng một người mới 19 và một người đã 28 quả thật là có khoảng cách tuổi tác khá lớn, Giản Húc lớn hơn Cẩm Tiêu 9 tuổi nên coi cậu là bé con, người yêu nhỏ của mình cũng không sai.
“Mua trái cây về cho em và bánh ngọt nhỏ nhé? Được chưa nào?”
Giản Húc nắn vuốt vành tai trắng như ngọc của người yêu, dịu dàng mà dỗ dành.
Đôi mắt Cẩm Tiêu sáng lấp lánh, cậu chớp chớp mắt vờ như không mong chờ và thèm muốn lắm, thản nhiên đáp:“Sao cũng được.”
Giản Húc gục đầu phì cười, Cẩm Tiêu hờn dỗi:“Anh cười cái gì chứ? Hử? Có cái gì buồn cười hả?”
“Ôi trời ha ha.” Giản Húc không nhịn được bế xốc cậu ngồi lên đùi mình, mạnh mẽ hôn thật kêu lên má Cẩm Tiêu. “Tiểu tổ tông của anh đáng yêu quá chừng.”
Từ ngày bọn họ rời khỏi thôn kia, chuyển đến Sơn Giang và sống bên nhau, Cẩm Tiêu trở nên hoạt bát sinh động hơn hẳn. Lắm lúc Giản Húc thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Phải chăng hắn nhiều tuổi hơn Cẩm Tiêu rất nhiều nên thấy cậu làm gì nói gì cũng cảm thấy cậu đáng yêu?
Đó cũng là một phần, một phần nữa là vì hắn yêu Cẩm Tiêu.
Người yêu lớn tuổi sẽ có lòng vị tha và bao dung nhiều hơn cho người yêu nhỏ tuổi của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook