Kiều Kiều Vô Song
-
Chương 218: Kết Cục
Edit: Frenalis
Nhìn một màn áo trắng ngựa trắng, nhìn một tràn xa kỵ mênh mông cuồn cuộn ung dung mà đi, nhóm sĩ tộc trên đường Kiến Khang đều đặc biệt an tĩnh.
Trên lầu các cách đó không xa, những con cháu vợ cả của Lang Gia Vương thị và Trần Quận Tạ thị cũng đang dõi theo đoàn xe.
Dưới ánh mặt trời, tân lang Tạ Lang nét mặt rạng rỡ, gương mặt xưa nay mang theo vài phần siêu dật thoát tục, hôm nay lại có chút hồng hồng nơi má. Tạ Lang như vậy, mỗi một người đều nhìn thấy được chàng đang hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Nhìn Tạ Lang, những con cháu Vương - Tạ do dự một lúc, rồi từng người đi xuống lầu các.
Bọn họ đứng ở hai bên đường.
Nếu mà quá khứ, người có địa vị đứng đầu sĩ tộc vượt qua cả Thái Tử xuất hiện, tất nhiên sẽ dẫn tới người vây xem thét chói tai hoan hô bốn phía, nhưng là hôm nay, đám con cháu môn phiệt đứng ở phía trước bị nhóm danh sĩ làm hạ xuống sự nổi bật, cảm thấy họ cũng không nổi bật như vậy.
Xa xa nhìn xa kỵ ngày càng gần, Lang Gia Vương Thập Nhị chậm rãi bước đến bên cạnh Tạ Tam Lang, cười như không cười nói: "Nghe nói ngày ấy thái độ Tạ Lang khác thường, đối với trưởng bối trong tộc không nghe lời? Cho dù có được trở về gia tộc hay không cũng không quan tâm? Giờ nghĩ lại, nếu tên hắn một lần nữa được hồi tộc phổ, thì chưa chắc sẽ có buổi hôn lễ này. Hắn không nghĩ trở về gia tộc, chỉ sợ chính là vì không muốn ủy khuất Cơ phu nhân, muốn cưới hỏi nàng đàng hoàng?"
Tạ Tam Lang vốn là người ít nói, nghe được lời này của Vương Thập Nhị, sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Tạ Tam Lang vốn ăn nói vụng về, môi hắn giật giật, cố gắng mở lời nhưng lại không biết nói gì.
Bên cạnh, Tạ Nhị Thập Cửu Lang ngơ ngẩn dẫm lên ánh mặt trời mà nhìn đoàn xe màu trắng kia, trong lòng ngưỡng mộ thầm nghĩ: Đây là Thập Bát ca của ta! Huynh ấy không sợ thoát ly Trần Quận Tạ thị. Chỉ cần một lời là có thể gọi tới vô số danh sĩ vì huynh ấy cổ động, chỉ cần giơ tay nhấc chân đều có thể đem người trong thiên hạ gọi tới!
Sự thật cũng là như vậy, khi đoàn xe hoa đến gần hơn, vô số người dân Kiến Khang reo hò náo nhiệt. Họ vui mừng kích động khi nhìn tân lang phong độ nhẹ nhàng, có người thậm chí còn quỳ xuống trước mặt chàng ngay trên đường phố Kiến Khang.
Tạ mẫu và một số trưởng lão của Trần Quận Tạ thị cũng đứng trên gác mái. Nhìn đoàn xe ngày càng đến gần, mắt Tạ mẫu dần dần ướt át. Khác với niềm kích động vui sướng của bà, những trưởng lão lại tỏ ra bực bội vì nhớ lại những lời nói của Tạ Lang ngày hôm đó.
Đúng lúc này, họ nghe thấy tiếng nghị luận từ dưới gác mái: "Nghe nói Tạ Lang không còn là con cháu của Trần Quận Tạ thị nữa."
"Đúng vậy. Tạ Lang hiện tại cũng chỉ như thế, cũng không biết những người này kích động cái gì?"
Ngay sau khi hai người này nói xong, một thanh âm vô cùng kích động vang lên: "Tạ Lang không còn là Trần Quận Tạ Thập Bát thì thế nào? Trước kia người trong thiên hạ đều nói hắn lợi hại, nhưng chúng ta nghe được: chỉ là dòng dõi hắn lợi hại, bề ngoài xuất chúng như thế nào, nhưng trước nay không ai nhắc tới hắn trị quốc như thế nào. Hiện tại hắn không còn là Trần Quận Tạ Thập Bát Lang, nhưng người trong thiên hạ đều biết, hắn dựa vào sức của một người làm cho Bắc Nguỵ đại loạn, Tạ Lang như vậy, Trần Quận Tạ thị không cần, đó là tổn thất của Trần Quận Tạ thị! Hoàng đế không cần hắn, đó là tổn thất của người trong thiên hạ!"
Lời nói của người này vừa dứt, lập tức khiến đám đông ong ong lên: "Đúng vậy!" "Đúng vậy, hoàng đế không cần hắn, đó là tổn thất của người trong thiên hạ!" "Phải nên vì thế mà khóc rống một hồi!" "Rõ ràng Trần Quận Tạ thị cùng thiên hạ Lưu Tống, đều mong chờ một người có thực lực có thể cứu vãn nguy nan, nhưng trước mắt bọn họ lại liên thủ đuổi người tài cao như vậy đi, làm cho người ta thương tâm cỡ nào, tuyệt vọng bao nhiêu?"
Từng tiếng nghị luận càng ngày càng kích động, một câu lại một câu lên án càng ngày càng kịch liệt, nghe đối thoại kích động của quần chúng phía dưới, trên gác mái, mấy trưởng lão của Trần Quận Tạ thị xụ mặt nhìn nhau, nói không ra lời.
Đội ngũ màu trắng chậm rãi tiếp tục diễu hành trên đường phố, thu hút mọi ánh nhìn. Dần dần, đoàn xe đi đến gần đám con cháu Vương - Tạ, Lang Gia Vương Thập Nhị dẫn đầu đám con cháu môn phiệt kính ý cúi đầu hành lễ với đôi tân lang tân nương. Tạ Lang xoay người mỉm cười hướng tới bọn họ đáp lễ.
Tiếp theo, đoàn xe đi qua nơi con cháu của Trần Quận Viên thị và một trăm thế gia khác đang đứng. Tương tự như trước, họ cũng cúi đầu hành lễ và Tạ Lang đáp lễ lại.
Một nhóm con cháu mặc trang phục bạch y từ Dĩnh Xuyên Trần thị và Lan Lăng Tiêu thị xuất hiện. Họ đều là những người đã từng nhận ân huệ của Cơ Tự. Phía sau mỗi người có một bộ khúc mang theo hai cái rương, tiến lên đặt lên xe ngựa. Đây là lễ vật mừng cưới mà mười bảy thế gia dành tặng cho Cơ Tự.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.
Đoàn xe đi đến con đường tiếp theo, nơi đây có những con cháu hàn môn ăn mặc mộc mạc. Có Vương Trấn, có phụ thân của Đàn Tranh và có những thứ dân bình thường mà họ không quen biết. Trong tay họ là những chiếc hộp gỗ, có hộp gỗ tinh xảo quý giá, có hộp gỗ lại cũ kỹ đơn sơ. Giống như con cháu của mười bảy thế gia, họ lần lượt tiến lên, cẩn thận đặt hộp gỗ lên xe ngựa. Đây là lễ vật mừng cưới mà những người dân bình thường dành tặng cho Cơ Tự.
Ngày hôm nay, các tiểu cô đều trầm mặc, bởi vì các trượng phu ở bên cạnh bọn họ, mỗi khi nhắc đến Cơ phu nhân đều tỏ ra vô cùng kính sợ.
Dần dần, đoàn xe tiếp tục di chuyển đến đường phố thứ tư. Tại đây, huynh đệ Chu Ngọc cùng các vị trưởng lão nhất tộc Chu thị xuất hiện. Họ mang theo 39 linh vị của các đời đế vương nhà Chu và hàng trăm cái rương gỗ.
Khi đoàn xe đến gần, họ tiến lên đặt các rương gỗ lên xe ngựa. Sau khi họ lùi ra, ẩn ẩn có thanh âm kinh ngạc cảm thán truyền đến: "Nghe nói Chu thị từng là một nhánh của Cơ thị, nhưng vào thời Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc, bọn họ đã đổi lại họ để tránh họa của vua Tần." "Thì ra là vậy!" "Họ tặng cho Cơ thị nhiều lễ vật như vậy, xem ra là muốn lấy lòng người nhà mẹ đẻ."
Trong lúc mọi người bên ngoài bàn tán sôi nổi, màn xe của Cơ Tự được vén lên. Nàng ngồi trong xe ngựa, hướng về phía tộc nhân Chu thị cúi đầu thi lễ, coi như đã nhận Chu thị là nhà mẹ đẻ của mình.
Đoàn xe tiếp tục di chuyển, đi qua tất cả các con phố chính ở Kiến Khang, sau đó chậm rãi chạy về phía cổng thành phía Bắc.
Hóa ra Tạ Lang đã mua một thôn trang ở ngoại ô để làm nơi tân hôn cho mình và Cơ Tự.
Nhiều người trong thành không ngờ rằng, đoàn xe xa hoa với bao người cao quý mà họ muốn tiếp cận này lại một đường mà chạy ra khỏi thành. Nhiều người thất vọng thở dài vì họ muốn được gặp gỡ những quý nhân hoặc muốn tìm thầy trị bệnh.
... Một ngày này, Tạ Lang tổ chức hôn lễ xa hoa, mười dặm lụa đỏ, đèn lồ ng rực rỡ. Chàng học theo Trụ Vương, từ cổng thành đến nhà mới, cứ mỗi mười bước lại treo thịt heo, mỗi trăm bước lại thiết rượu để mời khách. Hao phí tiền bạc vô số kể!
... Ngày này, ngoài thành Kiến Khang mùi thịt rượu nồng nàn, hàng vạn người dân vui mừng khôn xiết.
... Ngày này, có rất nhiều danh sĩ đến dự hôn lễ đã khởi hành từ nửa năm trước, họ đã vượt qua quãng đường hàng ngàn dặm để đến chung vui.
******
Bóng hoàng hôn dần dần buông xuống.
Từng trận tiếng hỉ nhạc truyền đến báo hiệu hôn lễ bắt đầu, nhìn những danh sĩ phong lưu cao quý, vô số người đứng bên ngoài thôn trang không dám bước tới.
Dần dần, đêm đã khuya.
Khi một khúc huyền nhạc cuối cùng vừa dứt, không ai để ý đến trong bóng tối trên quan đạo, xuất hiện một chiếc xe ngựa cô linh.
Ngồi trong xe ngựa, Trang Thập Tam vén màn xe lên, nhìn về phía thôn trang ánh đèn kết hoa, ánh lửa bập bùng mà không chớp mắt.
Lúc hắn đang ngây người nhìn, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau: "Như thế nào, ngươi cũng không dám đi vào sao?"
Giọng nói này?
Trong nháy mắt, toàn thân Trang Thập Tam căng thẳng, lông tơ dựng ngược, hắn đột ngột quay đầu lại.
Từ trong bóng tối, Chu Ngọc bước tới.
Khác với dự đoán của Trang Thập Tam, Chu Ngọc đến một mình, hắn lững thững tiến đến bên Trang Thập Tam, dường như không hề nhận ra sự cảnh giác của kẻ thù đang nhìn chằm chằm mình. Chu Ngọc nhìn thẳng vào thôn trang rực rỡ ánh đèn, thấp giọng nói: "Nghe nói sau hôn lễ họ sẽ rời khỏi nơi này, sau này sẽ không dễ dàng quay lại Kiến Khang."
Ánh mắt Trang Thập Tam rời khỏi Chu Ngọc, hắn quay đầu nhìn chằm chằm về phía thôn trang, một lúc sau, Trang Thập Tam khẽ nói: "Rời đi cũng tốt."
Chu Ngọc quay đầu nhìn hắn.
Nhìn Trang Thập Tam, Chu Ngọc dần dần nở nụ cười, lười biếng nói: "Nghe nói, ngươi chuẩn bị xuất gia?" Chu Ngọc lại cười, "Một kẻ ngoan độc như ngươi, vậy mà muốn trở thành hòa thượng, Phật Tổ thật là độ lượng với tất cả mọi người!"
Trang Thập Tam không để ý đến lời chế giễu của hắn, chỉ khép hờ hai mắt, từ từ nói: "Phật độ người có duyên, kiếp trước ta là hòa thượng, kiếp này cũng là một thiền sư!"
Rõ ràng hắn chưa quy y, rõ ràng người này chưa bao giờ tin vào luân hồi, Chu Ngọc nhịn không được bật cười lớn, "Hóa ra lang quân kiếp trước kiếp này đều là hòa thượng à? Thật là một người có phúc đức, Phật duyên không bao giờ cạn!" Nói đến đây, hắn cũng không biết nghĩ gì mà thấy buồn cười, lại bật cười ha hả.
Giữa tiếng cười của Chu Ngọc, Trang Thập Tam lại nhìn thoáng qua thôn trang rực rỡ ánh lửa trong đêm tối. Sau đó, hắn chậm rãi quay người, chỉ trong chốc lát, đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm...
(Poor Trang Thập Tam, hai kiếp đều chỉ yêu Cơ Tự, cũng vì Cơ Tự mà xuất gia cả hai kiếp, không có bà mẹ ác độc thì Trang Thập Tam đã không phải đau khổ hai đời như vậy, kết cục như vậy với nv này không đáng mà)
Nhìn theo Trang Thập Tam đi xa, nhìn theo Chu Ngọc rời đi, nhóm người Tạ Quảng bước ra từ trong bóng tối. Một lúc sau, Tạ Quảng khẽ thở dài: "Bệ hạ quá đa nghi, giờ đã đến mức này, mà ngài ấy vẫn phái ám vệ theo dõi." Dừng một lát, hắn lại nói: "Được rồi, Trang Thập Tam vẫn bình an, sau khi báo tin này cho phu nhân, chúng ta cũng có thể đi nghỉ ngơi."
****
Trong khi người dân Kiến Khang còn đắm chìm trong hôn lễ vô cùng náo nhiệt của Tạ Lang cùng Cơ thị, lại nhanh chóng phát hiện, ngày hôm sau, phu thê hai người và chúng danh sĩ cùng nhau biến mất.
Nếu nói Tạ Lang rời đi, khiến người Trần Quận Tạ thị cùng nhóm tiểu cô buồn bã mất mát, thì khi thần y Hoàng Công rời đi, khiến những người quyền quý hối hận không ngừng.
Tất cả mọi người không nghĩ tới, những người này trong một đêm đều biến mất.
Thẳng đến rất nhiều năm về sau, Lưu Tống Bắc phạt thất bại, mất rất nhiều đất đai, thái tử Lưu Tống mưu phản, hoàng đế chết đột ngột nơi thâm cung, Tam hoàng tử bình loạn kế thừa đế vị. hoàng đế Thác Bạt Đảo Bắc Nguỵ đột nhiên hoăng thệ, quyền thần Thôi Huyền đem ấu chủ đẩy lên hoàng vị......
Rốt cuộc, có người nhìn thấy Cơ phu nhân ở huyện Kinh tế tổ, lúc ấy bên cạnh Cơ phu nhân là một bé trai 4 tuổi tên Cơ Hạo. Tới lúc này, thế nhân mới đột nhiên nhớ lại, thì ra, Tạ Lang cùng Cơ phu nhân biến mất trong tầm mắt thế nhân đã nhiều năm rồi. Đáng tiếc lúc ấy, tam hoàng tử tiền nhiệm - hoàng đế Lưu Tuấn, từng là lang quân thông tuệ tuấn mỹ, đã biến thành một đế vương dâm loạn ngay cả nhũ mẫu cũng muốn. Đến nỗi hoàng đế đương nhiệm Lưu Tử Nghiệp cũng dan díu cùng với tỷ tỷ ruột Sơn Âm công chúa Lưu Sở Ngọc, đúng là cùng nhau sáng tạo dâm công hiển hách vô tiền khoáng hậu trong 4000 năm qua!
Khi đó thế nhân nhắc tới Tạ Lang, từng người đều than thở khóc lóc. Trong lòng vô số người đều nghĩ, nếu năm đó Văn Đế không bài xích Tạ Lang như vậy, làm một đấng quân chủ anh minh chính trực trọng dụng chàng, thì thế gian này có phải đã không còn cực khổ, không còn khiến người nhìn thấy mà ghê tởm?
HOÀN
Nhìn một màn áo trắng ngựa trắng, nhìn một tràn xa kỵ mênh mông cuồn cuộn ung dung mà đi, nhóm sĩ tộc trên đường Kiến Khang đều đặc biệt an tĩnh.
Trên lầu các cách đó không xa, những con cháu vợ cả của Lang Gia Vương thị và Trần Quận Tạ thị cũng đang dõi theo đoàn xe.
Dưới ánh mặt trời, tân lang Tạ Lang nét mặt rạng rỡ, gương mặt xưa nay mang theo vài phần siêu dật thoát tục, hôm nay lại có chút hồng hồng nơi má. Tạ Lang như vậy, mỗi một người đều nhìn thấy được chàng đang hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Nhìn Tạ Lang, những con cháu Vương - Tạ do dự một lúc, rồi từng người đi xuống lầu các.
Bọn họ đứng ở hai bên đường.
Nếu mà quá khứ, người có địa vị đứng đầu sĩ tộc vượt qua cả Thái Tử xuất hiện, tất nhiên sẽ dẫn tới người vây xem thét chói tai hoan hô bốn phía, nhưng là hôm nay, đám con cháu môn phiệt đứng ở phía trước bị nhóm danh sĩ làm hạ xuống sự nổi bật, cảm thấy họ cũng không nổi bật như vậy.
Xa xa nhìn xa kỵ ngày càng gần, Lang Gia Vương Thập Nhị chậm rãi bước đến bên cạnh Tạ Tam Lang, cười như không cười nói: "Nghe nói ngày ấy thái độ Tạ Lang khác thường, đối với trưởng bối trong tộc không nghe lời? Cho dù có được trở về gia tộc hay không cũng không quan tâm? Giờ nghĩ lại, nếu tên hắn một lần nữa được hồi tộc phổ, thì chưa chắc sẽ có buổi hôn lễ này. Hắn không nghĩ trở về gia tộc, chỉ sợ chính là vì không muốn ủy khuất Cơ phu nhân, muốn cưới hỏi nàng đàng hoàng?"
Tạ Tam Lang vốn là người ít nói, nghe được lời này của Vương Thập Nhị, sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Tạ Tam Lang vốn ăn nói vụng về, môi hắn giật giật, cố gắng mở lời nhưng lại không biết nói gì.
Bên cạnh, Tạ Nhị Thập Cửu Lang ngơ ngẩn dẫm lên ánh mặt trời mà nhìn đoàn xe màu trắng kia, trong lòng ngưỡng mộ thầm nghĩ: Đây là Thập Bát ca của ta! Huynh ấy không sợ thoát ly Trần Quận Tạ thị. Chỉ cần một lời là có thể gọi tới vô số danh sĩ vì huynh ấy cổ động, chỉ cần giơ tay nhấc chân đều có thể đem người trong thiên hạ gọi tới!
Sự thật cũng là như vậy, khi đoàn xe hoa đến gần hơn, vô số người dân Kiến Khang reo hò náo nhiệt. Họ vui mừng kích động khi nhìn tân lang phong độ nhẹ nhàng, có người thậm chí còn quỳ xuống trước mặt chàng ngay trên đường phố Kiến Khang.
Tạ mẫu và một số trưởng lão của Trần Quận Tạ thị cũng đứng trên gác mái. Nhìn đoàn xe ngày càng đến gần, mắt Tạ mẫu dần dần ướt át. Khác với niềm kích động vui sướng của bà, những trưởng lão lại tỏ ra bực bội vì nhớ lại những lời nói của Tạ Lang ngày hôm đó.
Đúng lúc này, họ nghe thấy tiếng nghị luận từ dưới gác mái: "Nghe nói Tạ Lang không còn là con cháu của Trần Quận Tạ thị nữa."
"Đúng vậy. Tạ Lang hiện tại cũng chỉ như thế, cũng không biết những người này kích động cái gì?"
Ngay sau khi hai người này nói xong, một thanh âm vô cùng kích động vang lên: "Tạ Lang không còn là Trần Quận Tạ Thập Bát thì thế nào? Trước kia người trong thiên hạ đều nói hắn lợi hại, nhưng chúng ta nghe được: chỉ là dòng dõi hắn lợi hại, bề ngoài xuất chúng như thế nào, nhưng trước nay không ai nhắc tới hắn trị quốc như thế nào. Hiện tại hắn không còn là Trần Quận Tạ Thập Bát Lang, nhưng người trong thiên hạ đều biết, hắn dựa vào sức của một người làm cho Bắc Nguỵ đại loạn, Tạ Lang như vậy, Trần Quận Tạ thị không cần, đó là tổn thất của Trần Quận Tạ thị! Hoàng đế không cần hắn, đó là tổn thất của người trong thiên hạ!"
Lời nói của người này vừa dứt, lập tức khiến đám đông ong ong lên: "Đúng vậy!" "Đúng vậy, hoàng đế không cần hắn, đó là tổn thất của người trong thiên hạ!" "Phải nên vì thế mà khóc rống một hồi!" "Rõ ràng Trần Quận Tạ thị cùng thiên hạ Lưu Tống, đều mong chờ một người có thực lực có thể cứu vãn nguy nan, nhưng trước mắt bọn họ lại liên thủ đuổi người tài cao như vậy đi, làm cho người ta thương tâm cỡ nào, tuyệt vọng bao nhiêu?"
Từng tiếng nghị luận càng ngày càng kích động, một câu lại một câu lên án càng ngày càng kịch liệt, nghe đối thoại kích động của quần chúng phía dưới, trên gác mái, mấy trưởng lão của Trần Quận Tạ thị xụ mặt nhìn nhau, nói không ra lời.
Đội ngũ màu trắng chậm rãi tiếp tục diễu hành trên đường phố, thu hút mọi ánh nhìn. Dần dần, đoàn xe đi đến gần đám con cháu Vương - Tạ, Lang Gia Vương Thập Nhị dẫn đầu đám con cháu môn phiệt kính ý cúi đầu hành lễ với đôi tân lang tân nương. Tạ Lang xoay người mỉm cười hướng tới bọn họ đáp lễ.
Tiếp theo, đoàn xe đi qua nơi con cháu của Trần Quận Viên thị và một trăm thế gia khác đang đứng. Tương tự như trước, họ cũng cúi đầu hành lễ và Tạ Lang đáp lễ lại.
Một nhóm con cháu mặc trang phục bạch y từ Dĩnh Xuyên Trần thị và Lan Lăng Tiêu thị xuất hiện. Họ đều là những người đã từng nhận ân huệ của Cơ Tự. Phía sau mỗi người có một bộ khúc mang theo hai cái rương, tiến lên đặt lên xe ngựa. Đây là lễ vật mừng cưới mà mười bảy thế gia dành tặng cho Cơ Tự.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.
Đoàn xe đi đến con đường tiếp theo, nơi đây có những con cháu hàn môn ăn mặc mộc mạc. Có Vương Trấn, có phụ thân của Đàn Tranh và có những thứ dân bình thường mà họ không quen biết. Trong tay họ là những chiếc hộp gỗ, có hộp gỗ tinh xảo quý giá, có hộp gỗ lại cũ kỹ đơn sơ. Giống như con cháu của mười bảy thế gia, họ lần lượt tiến lên, cẩn thận đặt hộp gỗ lên xe ngựa. Đây là lễ vật mừng cưới mà những người dân bình thường dành tặng cho Cơ Tự.
Ngày hôm nay, các tiểu cô đều trầm mặc, bởi vì các trượng phu ở bên cạnh bọn họ, mỗi khi nhắc đến Cơ phu nhân đều tỏ ra vô cùng kính sợ.
Dần dần, đoàn xe tiếp tục di chuyển đến đường phố thứ tư. Tại đây, huynh đệ Chu Ngọc cùng các vị trưởng lão nhất tộc Chu thị xuất hiện. Họ mang theo 39 linh vị của các đời đế vương nhà Chu và hàng trăm cái rương gỗ.
Khi đoàn xe đến gần, họ tiến lên đặt các rương gỗ lên xe ngựa. Sau khi họ lùi ra, ẩn ẩn có thanh âm kinh ngạc cảm thán truyền đến: "Nghe nói Chu thị từng là một nhánh của Cơ thị, nhưng vào thời Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc, bọn họ đã đổi lại họ để tránh họa của vua Tần." "Thì ra là vậy!" "Họ tặng cho Cơ thị nhiều lễ vật như vậy, xem ra là muốn lấy lòng người nhà mẹ đẻ."
Trong lúc mọi người bên ngoài bàn tán sôi nổi, màn xe của Cơ Tự được vén lên. Nàng ngồi trong xe ngựa, hướng về phía tộc nhân Chu thị cúi đầu thi lễ, coi như đã nhận Chu thị là nhà mẹ đẻ của mình.
Đoàn xe tiếp tục di chuyển, đi qua tất cả các con phố chính ở Kiến Khang, sau đó chậm rãi chạy về phía cổng thành phía Bắc.
Hóa ra Tạ Lang đã mua một thôn trang ở ngoại ô để làm nơi tân hôn cho mình và Cơ Tự.
Nhiều người trong thành không ngờ rằng, đoàn xe xa hoa với bao người cao quý mà họ muốn tiếp cận này lại một đường mà chạy ra khỏi thành. Nhiều người thất vọng thở dài vì họ muốn được gặp gỡ những quý nhân hoặc muốn tìm thầy trị bệnh.
... Một ngày này, Tạ Lang tổ chức hôn lễ xa hoa, mười dặm lụa đỏ, đèn lồ ng rực rỡ. Chàng học theo Trụ Vương, từ cổng thành đến nhà mới, cứ mỗi mười bước lại treo thịt heo, mỗi trăm bước lại thiết rượu để mời khách. Hao phí tiền bạc vô số kể!
... Ngày này, ngoài thành Kiến Khang mùi thịt rượu nồng nàn, hàng vạn người dân vui mừng khôn xiết.
... Ngày này, có rất nhiều danh sĩ đến dự hôn lễ đã khởi hành từ nửa năm trước, họ đã vượt qua quãng đường hàng ngàn dặm để đến chung vui.
******
Bóng hoàng hôn dần dần buông xuống.
Từng trận tiếng hỉ nhạc truyền đến báo hiệu hôn lễ bắt đầu, nhìn những danh sĩ phong lưu cao quý, vô số người đứng bên ngoài thôn trang không dám bước tới.
Dần dần, đêm đã khuya.
Khi một khúc huyền nhạc cuối cùng vừa dứt, không ai để ý đến trong bóng tối trên quan đạo, xuất hiện một chiếc xe ngựa cô linh.
Ngồi trong xe ngựa, Trang Thập Tam vén màn xe lên, nhìn về phía thôn trang ánh đèn kết hoa, ánh lửa bập bùng mà không chớp mắt.
Lúc hắn đang ngây người nhìn, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau: "Như thế nào, ngươi cũng không dám đi vào sao?"
Giọng nói này?
Trong nháy mắt, toàn thân Trang Thập Tam căng thẳng, lông tơ dựng ngược, hắn đột ngột quay đầu lại.
Từ trong bóng tối, Chu Ngọc bước tới.
Khác với dự đoán của Trang Thập Tam, Chu Ngọc đến một mình, hắn lững thững tiến đến bên Trang Thập Tam, dường như không hề nhận ra sự cảnh giác của kẻ thù đang nhìn chằm chằm mình. Chu Ngọc nhìn thẳng vào thôn trang rực rỡ ánh đèn, thấp giọng nói: "Nghe nói sau hôn lễ họ sẽ rời khỏi nơi này, sau này sẽ không dễ dàng quay lại Kiến Khang."
Ánh mắt Trang Thập Tam rời khỏi Chu Ngọc, hắn quay đầu nhìn chằm chằm về phía thôn trang, một lúc sau, Trang Thập Tam khẽ nói: "Rời đi cũng tốt."
Chu Ngọc quay đầu nhìn hắn.
Nhìn Trang Thập Tam, Chu Ngọc dần dần nở nụ cười, lười biếng nói: "Nghe nói, ngươi chuẩn bị xuất gia?" Chu Ngọc lại cười, "Một kẻ ngoan độc như ngươi, vậy mà muốn trở thành hòa thượng, Phật Tổ thật là độ lượng với tất cả mọi người!"
Trang Thập Tam không để ý đến lời chế giễu của hắn, chỉ khép hờ hai mắt, từ từ nói: "Phật độ người có duyên, kiếp trước ta là hòa thượng, kiếp này cũng là một thiền sư!"
Rõ ràng hắn chưa quy y, rõ ràng người này chưa bao giờ tin vào luân hồi, Chu Ngọc nhịn không được bật cười lớn, "Hóa ra lang quân kiếp trước kiếp này đều là hòa thượng à? Thật là một người có phúc đức, Phật duyên không bao giờ cạn!" Nói đến đây, hắn cũng không biết nghĩ gì mà thấy buồn cười, lại bật cười ha hả.
Giữa tiếng cười của Chu Ngọc, Trang Thập Tam lại nhìn thoáng qua thôn trang rực rỡ ánh lửa trong đêm tối. Sau đó, hắn chậm rãi quay người, chỉ trong chốc lát, đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm...
(Poor Trang Thập Tam, hai kiếp đều chỉ yêu Cơ Tự, cũng vì Cơ Tự mà xuất gia cả hai kiếp, không có bà mẹ ác độc thì Trang Thập Tam đã không phải đau khổ hai đời như vậy, kết cục như vậy với nv này không đáng mà)
Nhìn theo Trang Thập Tam đi xa, nhìn theo Chu Ngọc rời đi, nhóm người Tạ Quảng bước ra từ trong bóng tối. Một lúc sau, Tạ Quảng khẽ thở dài: "Bệ hạ quá đa nghi, giờ đã đến mức này, mà ngài ấy vẫn phái ám vệ theo dõi." Dừng một lát, hắn lại nói: "Được rồi, Trang Thập Tam vẫn bình an, sau khi báo tin này cho phu nhân, chúng ta cũng có thể đi nghỉ ngơi."
****
Trong khi người dân Kiến Khang còn đắm chìm trong hôn lễ vô cùng náo nhiệt của Tạ Lang cùng Cơ thị, lại nhanh chóng phát hiện, ngày hôm sau, phu thê hai người và chúng danh sĩ cùng nhau biến mất.
Nếu nói Tạ Lang rời đi, khiến người Trần Quận Tạ thị cùng nhóm tiểu cô buồn bã mất mát, thì khi thần y Hoàng Công rời đi, khiến những người quyền quý hối hận không ngừng.
Tất cả mọi người không nghĩ tới, những người này trong một đêm đều biến mất.
Thẳng đến rất nhiều năm về sau, Lưu Tống Bắc phạt thất bại, mất rất nhiều đất đai, thái tử Lưu Tống mưu phản, hoàng đế chết đột ngột nơi thâm cung, Tam hoàng tử bình loạn kế thừa đế vị. hoàng đế Thác Bạt Đảo Bắc Nguỵ đột nhiên hoăng thệ, quyền thần Thôi Huyền đem ấu chủ đẩy lên hoàng vị......
Rốt cuộc, có người nhìn thấy Cơ phu nhân ở huyện Kinh tế tổ, lúc ấy bên cạnh Cơ phu nhân là một bé trai 4 tuổi tên Cơ Hạo. Tới lúc này, thế nhân mới đột nhiên nhớ lại, thì ra, Tạ Lang cùng Cơ phu nhân biến mất trong tầm mắt thế nhân đã nhiều năm rồi. Đáng tiếc lúc ấy, tam hoàng tử tiền nhiệm - hoàng đế Lưu Tuấn, từng là lang quân thông tuệ tuấn mỹ, đã biến thành một đế vương dâm loạn ngay cả nhũ mẫu cũng muốn. Đến nỗi hoàng đế đương nhiệm Lưu Tử Nghiệp cũng dan díu cùng với tỷ tỷ ruột Sơn Âm công chúa Lưu Sở Ngọc, đúng là cùng nhau sáng tạo dâm công hiển hách vô tiền khoáng hậu trong 4000 năm qua!
Khi đó thế nhân nhắc tới Tạ Lang, từng người đều than thở khóc lóc. Trong lòng vô số người đều nghĩ, nếu năm đó Văn Đế không bài xích Tạ Lang như vậy, làm một đấng quân chủ anh minh chính trực trọng dụng chàng, thì thế gian này có phải đã không còn cực khổ, không còn khiến người nhìn thấy mà ghê tởm?
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook