Kiều Kiều Vô Song
-
Chương 208: Sinh Con
Edit: Frenalis
Vào một ngày nọ, Tạ Lang tiến vào nội địa Nam Dương.
Mùa đông đã sang, đêm qua tuyết rơi trắng xóa. Tuy Tạ Lang vẫn muốn thúc ngựa đi ngày đêm như trước, nhưng sau chuyến đi Bắc Ngụy gian khổ, thể chất của chàng đã yếu đi nhiều. Hơn nữa, trải qua kiếp nạn trong lao ngục, chàng không thể chịu đựng được giá lạnh và những xóc nảy đường dài.
Biết rằng chỉ cần thêm năm ngày nữa là có thể đến thành Nam Dương, nhưng Tạ Lang ho dữ dội, đoàn người đành phải dừng lại hạ trại khi trời chạng vạng.
Nửa canh giờ sau, khi doanh trại đã dựng xong, một đoàn xe khác xuất hiện. Nhìn thấy đoàn người của Tạ Lang, họ vội vã tiến đến, hỏi thăm vài câu rồi dựng trại bên cạnh.
Cả hai đoàn người đều không đông, dựng trại gần nhau.
Tạ Lang đang ngồi bên đống lửa thì Tạ Quảng nhanh chóng bước đến, bưng đến một chén canh gừng nóng hổi, cúi đầu nói: "Lang quân, hãy uống để ấm bụng."
Tạ Lang ho khan hai tiếng, nhận lấy chén canh. Dù đội mũ rộng vành che khuất khuôn mặt, nhưng cử chỉ tao nhã của chàng vẫn thu hút sự chú ý của đoàn người bên cạnh.
Khi Tạ Lang cúi đầu uống canh, từ đoàn người bên kia vang lên tiếng bàn tán: "Gần đây có người từ Nam Dương chạy về hướng này." "Nghe nói là Cơ Việt đến Nam Dương rồi."
Lời nói vừa dứt, cả trại xôn xao. Nghe họ bàn tán về dung mạo và tính cách của Cơ Tự, Tạ Lang cau mày.
Một lang quân trong đoàn nói: "Cơ Tự cũng thôi đi, ta thật không hiểu nổi Tạ Thập Bát. Là con cháu sĩ tộc Trần Quận Tạ thị, sao có thể vì mạng sống mà vứt bỏ gia tộc?" Ngay sau đó, có người cảm thán: "Đúng vậy, nếu là ta, thà chết cao ngạo còn hơn sống nhục nhã như vậy."
Lời bàn tán của hai người khơi gợi tranh luận sôi nổi. Nhiều người khác cũng lên tiếng: "Danh sĩ nào chẳng như vậy? Họ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, coi dòng dõi không ra gì, cái này không phải bình thường sao?"
Lời nói vừa dứt, vị lang quân kia lập tức lạnh giọng nói: "Đừng nói dễ nghe như vậy. Theo ta thấy, Tạ Thập Bát chỉ vì có Cơ thị mới luyến tiếc mạng sống."
Nghe vậy, Tạ Lang ho khan liên tục. Tạ Quảng ở bên cạnh, thấy chàng ho dữ dội, liền lên tiếng căm phẫn: "Hai kẻ đó không hiểu lang quân, ở đó nói hươu nói vượn!"
Tạ Lang ho khan dần nín, lấy khăn tay lau môi, rồi nhẹ nhàng cười: "Bọn họ cũng không nói sai. Ta thật sự vì có A Tự mới luyến tiếc mạng sống." Chàng nhìn ngọn lửa bập bùng, chậm rãi nói: "Trăm năm qua, biết bao nhiêu lang quân sĩ tộc bị hoàng thất sát hại, chỉ có ta dùng cách này để bảo toàn mạng sống. Bị châm biếm cũng là điều đương nhiên."
Trong gió đêm, Tạ Lang bình thản nhìn ngọn lửa, thầm nghĩ: Chết là điều dễ dàng nhất trên đời. Nhưng nếu ta chết, A Tự và con ta sẽ ra sao?
Nghĩ đến đó, Tạ Lang lại cúi đầu ho khan.
Nhóm người Tạ Quảng cố ý giữ khoảng cách với đoàn người kia. Vài lần họ cố gắng bắt chuyện nhưng đều không thành công.
Sáng hôm sau, hai đoàn xe lên đường.
Đến giữa trưa, một đội kỵ sĩ phi ngựa đến nơi.
Nhìn từ xa thấy đoàn người Tạ Lang, những kỵ sĩ reo hò ầm ĩ, phi đến trước mặt Tạ Lang, xuống ngựa hân hoan nói: "Có phải là Tạ gia lang quân không? Đại nhân nhà ta sai bọn ta đến đây."
Hóa ra là người của Đàm Chi Duệ. Tạ Lang vén màn xe, cười nói: "Các vị vì ta mà đến sao?"
"Đúng vậy." Vài kỵ sĩ vây quanh Tạ Lang, một người trong số họ đưa cho Tạ Lang một phong thư, cười ha hả nói: "Chúc mừng Tạ gia lang quân! Bảy ngày trước, phu nhân của ngài đã hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, nặng sáu cân chín, mẹ con đều bình an."
Hắn vừa dứt lời, nhóm người Tạ Quảng đã vui mừng reo hò. Tạ Lang hít một hơi thật sâu, tay run rẩy xé phong thư. Chàng cúi đầu, cố kìm nén nước mắt trào dâng, đọc nhanh thư báo tin vui.
Phong thư do Đàm Chi Duệ tự tay viết, nội dung giống như lời kỵ sĩ đã nói. Đàm Chi Duệ còn viết trong thư rằng Cơ Tự sinh nở rất thuận lợi, đứa bé cũng khỏe mạnh. Hắn còn nói rằng nếu Tạ Lang không về kịp, hắn sẽ đặt tên cho con trai Tạ Lang. Đàm Chi Duệ đã suy nghĩ rất nhiều và cho rằng tên "Hạo" rất hay.
Đọc xong, Tạ Lang ngẩng đầu lên, cẩn thận gấp lại phong thư, cất vào trong ngực, mỉm cười nói: "Đa tạ." Rồi kiên nhẫn dò hỏi Đàm Chi Duệ về mọi việc của Cơ Tự và con trai.
Tạ Quảng cưỡi ngựa thong thả theo sau, hắn luôn cảm thấy hôm nay lang quân có chút kỳ lạ, trí nhớ cũng không tốt lắm, có những điều đã hỏi rõ ràng từ đầu nhưng sau đó lại hỏi lại.
*******
Cơ Tự sinh nở rất thuận lợi. Theo lời bà đỡ, hiếm có phụ nhân nào sinh nhanh như Cơ Tự.
Từ khi mang thai, Cơ Tự vẫn luôn bôn ba khắp nơi, thậm chí đi lại từ nam chí bắc nửa vòng đất nước. So với những quý phụ mang thai chỉ nằm trên giường, thỉnh thoảng đi dạo trong vườn có tỳ nữ đỡ, việc Cơ Tự có thời gian sinh nở ngắn ngủi là điều dễ hiểu.
Hài tử sinh ra khỏe mạnh, nặng cân, tuy lúc mới sinh da nhăn nheo, hồng hào, nhưng chỉ vài ngày sau đã trắng trẻo bụ bẫm. Đàm Chi Duệ nhìn nhìn, không khỏi thốt lên rằng đứa bé này lớn lên giống Tạ Lang như đúc. Cơ Tự không đồng ý, nàng cảm thấy đứa con trai nhỏ này chẳng giống ai cả.
Vì để cho Cơ Tự bình an sinh nở, Đàm Chi Duệ vừa đến Nam Dương đã lợi dụng quyền lực của gia tộc và mối quan hệ rộng khắp của mình để thu phục gần như toàn bộ thế lực ngầm ở Nam Dương. Hiện tại nhi tử đã sinh ra, nguy cơ đã được giải trừ, người dân Nam Dương trong thời gian ngắn đã thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tạ Lang đến nơi, đã là đêm khuya ngày thứ sáu. Chàng dùng lệnh bài của Trần Quận Tạ thị để mở cổng thành. Khi đến toà nhà đã là nửa đêm, Tạ Quảng gõ cửa lớn, Tạ Lang vội vã đi đến phòng của Cơ Tự.
Khi chàng bước vào phòng ngủ, hai mẫu tử đang ngủ ngon lành. Qua ánh nến đang cháy, Tạ Lang cúi đầu nhìn hai mẫu tử đang say giấc, rồi ngồi xuống bên giường, chàng không chớp mắt mà nhìn nhi tử trắng trẻo bụ bẫm, thỉnh thoảng m út mím môi nhỏ, thổi bong bóng trong lúc ngủ, sau đó lại quay sang nhìn Cơ Tự.
Khuôn mặt Cơ Tự gầy gò, sắc mặt vàng như nến, mày nhíu lại trong lúc ngủ, Tạ Lang không hiểu sao rưng rưng nước mắt.
Chàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn vầng trăng sáng tỏ ngoài trời, Tạ Lang lần đầu tiên trong đời cảm nhận được một loại viên mãn. Loại viên mãn này khác với khi chàng được định là người thừa kế gia tộc, khác với khi lần đầu tiên được gọi là danh sĩ. Đây là lần đầu tiên trong đời chàng cảm nhận được ý nghĩa của bốn chữ "Bình an hỉ nhạc".
Nhìn hai mẹ con không biết bao lâu, Tạ Lang mới xoay người rời đi. Sau nửa canh giờ, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, lấy lại phong thái nhẹ nhàng, Tạ Lang lại một lần nữa bước vào phòng, tiếp tục ngồi bên giường chăm chú nhìn con trai.
Cơ Tự vẫn ngủ say đến khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy.
Vì Đàm Chi Duệ bảo vệ nàng rất chu đáo, con trai cũng được hai nhũ mẫu chăm sóc, nên lúc Cơ Tự tỉnh dậy không thấy con bên cạnh cũng không hề hoảng loạn. Nàng chậm rãi đem chính mình xử lý sạch sẽ, đoán Tạ Lang sắp đến, còn thay một bộ trang phục hồ màu tím. Trong lúc thay đổi trang phục, nàng cúi đầu nhìn cái bụng phình to, buồn bực một lúc, rồi mới bước ra ngoài.
Hiện tại là thời điểm ở cữ trong tháng, tuy đời sau không chú trọng nhiều như đời trước, nhưng kiêng cữ vẫn là điều cần thiết. Cơ Tự che kín mít vừa ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng khóc của con trai từ phòng bên cạnh.
Nàng vội vàng đi qua.
Bước tới bên ngoài thư phòng, Cơ Tự liếc mắt nhìn, liền ngây người.
Chỉ thấy trong thư phòng, Tạ Lang đang ôm con trai một cách vụng về, Đàm Chi Duệ ở bên cạnh lắc đầu liên tục, không ngừng sửa lỗi cho chàng.
Bỗng dưng, nước mắt Cơ Tự trào ra.
Nàng không muốn để người khác nhìn thấy sự lúng túng của mình, vội vàng quay lại phòng ngủ. Phía sau nàng, tiếng nói cười đầy ẩn ý của Đàm Chi Duệ vang lên: "Lần này Tạ Lang ngươi xem như cấp cho nhóm sĩ tộc một con đường sống. Ta nghĩ về sau nếu gặp lại tình huống như vậy, có lẽ Lang Gia Vương Thập Nhị người luôn coi trọng gia tộc hơn cả trời cũng sẽ bỏ được dòng dõi, biến đích thành thứ."
Tiếp theo sau đó, thanh âm trầm thấp của Tạ Lang vang lên: "Lời ngươi nói sai rồi."
Trong lúc Đàm Chi Duệ đang khó hiểu muốn truy vấn, Tạ Lang nói: "Hoàng đế nếu muốn giết con cháu của sĩ tộc nào đó, cho là người đó tự hạ mình xuống làm thứ là có thể tránh được sao? Lần này ta có thể thành công, chủ yếu là nhờ A Tự kiềm chế. Hoàng đế sợ A Tự, không muốn nàng náo loạn đến mức cá chết lưới rách, nên mới buộc phải thỏa hiệp." Dừng một chút, thanh âm ngạo nghễ của Tạ Lang lại vang lên: "Trên đời này sẽ không có người thứ hai như A Tự, cho nên ví dụ như vậy của ta cũng sẽ không có lần thứ hai!"
Nghe lời Tạ Lang nói, Đàm Chi Duệ cười lạnh: "Lại khoe khoang phu nhân của mình!"
Lời nói vừa dứt, Tạ Lang bật cười thành tiếng. Nghe trong thư phòng tiếng cười Tạ Lang đê đê trầm trầm, sung sướng không thôi, Cơ Tự rõ ràng đang rơi lệ, nhưng vẫn cố kìm nén, khóe môi nhếch lên nở nụ cười.
*******
Tiêu Đạo Thành và đoàn người lên đường đã muộn, khi còn cách Nam Dương một nửa quãng đường, tuyết rơi dày đặc và cái lạnh giá rét của mùa đông đã đến, khiến họ buộc phải dừng lại.
Họ dừng chân và tiếp tục chờ đợi đến tận mùa xuân năm sau, khi tuyết tan và mặt đất ấm áp trở lại mới có thể tiếp tục hành trình.
Như vậy, khi Tiêu Đạo Thành và đoàn người đặt chân đến Nam Dương, đã là tháng hai năm sau.
Mùa xuân năm nay đến sớm, thời tiết tháng hai đã ấm áp như xuân.
Tiêu Đạo Thành nhìn những người đi đường qua lại, nhíu mày hỏi một người địa phương: "Trước đây vào thời điểm này, nơi đây cũng náo nhiệt như vậy sao?"
Người địa phương lắc đầu: "Không, trước đây không náo nhiệt như vậy."
Tiêu Đạo Thành gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho một thủ hạ nhỏ gầy, có biệt hiệu Hầu Tử đi tìm hiểu.
Chỉ một lát sau, Hầu Tử quay lại hào hứng nói: "Tiểu lang, lần này chúng ta gặp phải một sự kiện náo nhiệt lớn."
Vào một ngày nọ, Tạ Lang tiến vào nội địa Nam Dương.
Mùa đông đã sang, đêm qua tuyết rơi trắng xóa. Tuy Tạ Lang vẫn muốn thúc ngựa đi ngày đêm như trước, nhưng sau chuyến đi Bắc Ngụy gian khổ, thể chất của chàng đã yếu đi nhiều. Hơn nữa, trải qua kiếp nạn trong lao ngục, chàng không thể chịu đựng được giá lạnh và những xóc nảy đường dài.
Biết rằng chỉ cần thêm năm ngày nữa là có thể đến thành Nam Dương, nhưng Tạ Lang ho dữ dội, đoàn người đành phải dừng lại hạ trại khi trời chạng vạng.
Nửa canh giờ sau, khi doanh trại đã dựng xong, một đoàn xe khác xuất hiện. Nhìn thấy đoàn người của Tạ Lang, họ vội vã tiến đến, hỏi thăm vài câu rồi dựng trại bên cạnh.
Cả hai đoàn người đều không đông, dựng trại gần nhau.
Tạ Lang đang ngồi bên đống lửa thì Tạ Quảng nhanh chóng bước đến, bưng đến một chén canh gừng nóng hổi, cúi đầu nói: "Lang quân, hãy uống để ấm bụng."
Tạ Lang ho khan hai tiếng, nhận lấy chén canh. Dù đội mũ rộng vành che khuất khuôn mặt, nhưng cử chỉ tao nhã của chàng vẫn thu hút sự chú ý của đoàn người bên cạnh.
Khi Tạ Lang cúi đầu uống canh, từ đoàn người bên kia vang lên tiếng bàn tán: "Gần đây có người từ Nam Dương chạy về hướng này." "Nghe nói là Cơ Việt đến Nam Dương rồi."
Lời nói vừa dứt, cả trại xôn xao. Nghe họ bàn tán về dung mạo và tính cách của Cơ Tự, Tạ Lang cau mày.
Một lang quân trong đoàn nói: "Cơ Tự cũng thôi đi, ta thật không hiểu nổi Tạ Thập Bát. Là con cháu sĩ tộc Trần Quận Tạ thị, sao có thể vì mạng sống mà vứt bỏ gia tộc?" Ngay sau đó, có người cảm thán: "Đúng vậy, nếu là ta, thà chết cao ngạo còn hơn sống nhục nhã như vậy."
Lời bàn tán của hai người khơi gợi tranh luận sôi nổi. Nhiều người khác cũng lên tiếng: "Danh sĩ nào chẳng như vậy? Họ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, coi dòng dõi không ra gì, cái này không phải bình thường sao?"
Lời nói vừa dứt, vị lang quân kia lập tức lạnh giọng nói: "Đừng nói dễ nghe như vậy. Theo ta thấy, Tạ Thập Bát chỉ vì có Cơ thị mới luyến tiếc mạng sống."
Nghe vậy, Tạ Lang ho khan liên tục. Tạ Quảng ở bên cạnh, thấy chàng ho dữ dội, liền lên tiếng căm phẫn: "Hai kẻ đó không hiểu lang quân, ở đó nói hươu nói vượn!"
Tạ Lang ho khan dần nín, lấy khăn tay lau môi, rồi nhẹ nhàng cười: "Bọn họ cũng không nói sai. Ta thật sự vì có A Tự mới luyến tiếc mạng sống." Chàng nhìn ngọn lửa bập bùng, chậm rãi nói: "Trăm năm qua, biết bao nhiêu lang quân sĩ tộc bị hoàng thất sát hại, chỉ có ta dùng cách này để bảo toàn mạng sống. Bị châm biếm cũng là điều đương nhiên."
Trong gió đêm, Tạ Lang bình thản nhìn ngọn lửa, thầm nghĩ: Chết là điều dễ dàng nhất trên đời. Nhưng nếu ta chết, A Tự và con ta sẽ ra sao?
Nghĩ đến đó, Tạ Lang lại cúi đầu ho khan.
Nhóm người Tạ Quảng cố ý giữ khoảng cách với đoàn người kia. Vài lần họ cố gắng bắt chuyện nhưng đều không thành công.
Sáng hôm sau, hai đoàn xe lên đường.
Đến giữa trưa, một đội kỵ sĩ phi ngựa đến nơi.
Nhìn từ xa thấy đoàn người Tạ Lang, những kỵ sĩ reo hò ầm ĩ, phi đến trước mặt Tạ Lang, xuống ngựa hân hoan nói: "Có phải là Tạ gia lang quân không? Đại nhân nhà ta sai bọn ta đến đây."
Hóa ra là người của Đàm Chi Duệ. Tạ Lang vén màn xe, cười nói: "Các vị vì ta mà đến sao?"
"Đúng vậy." Vài kỵ sĩ vây quanh Tạ Lang, một người trong số họ đưa cho Tạ Lang một phong thư, cười ha hả nói: "Chúc mừng Tạ gia lang quân! Bảy ngày trước, phu nhân của ngài đã hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, nặng sáu cân chín, mẹ con đều bình an."
Hắn vừa dứt lời, nhóm người Tạ Quảng đã vui mừng reo hò. Tạ Lang hít một hơi thật sâu, tay run rẩy xé phong thư. Chàng cúi đầu, cố kìm nén nước mắt trào dâng, đọc nhanh thư báo tin vui.
Phong thư do Đàm Chi Duệ tự tay viết, nội dung giống như lời kỵ sĩ đã nói. Đàm Chi Duệ còn viết trong thư rằng Cơ Tự sinh nở rất thuận lợi, đứa bé cũng khỏe mạnh. Hắn còn nói rằng nếu Tạ Lang không về kịp, hắn sẽ đặt tên cho con trai Tạ Lang. Đàm Chi Duệ đã suy nghĩ rất nhiều và cho rằng tên "Hạo" rất hay.
Đọc xong, Tạ Lang ngẩng đầu lên, cẩn thận gấp lại phong thư, cất vào trong ngực, mỉm cười nói: "Đa tạ." Rồi kiên nhẫn dò hỏi Đàm Chi Duệ về mọi việc của Cơ Tự và con trai.
Tạ Quảng cưỡi ngựa thong thả theo sau, hắn luôn cảm thấy hôm nay lang quân có chút kỳ lạ, trí nhớ cũng không tốt lắm, có những điều đã hỏi rõ ràng từ đầu nhưng sau đó lại hỏi lại.
*******
Cơ Tự sinh nở rất thuận lợi. Theo lời bà đỡ, hiếm có phụ nhân nào sinh nhanh như Cơ Tự.
Từ khi mang thai, Cơ Tự vẫn luôn bôn ba khắp nơi, thậm chí đi lại từ nam chí bắc nửa vòng đất nước. So với những quý phụ mang thai chỉ nằm trên giường, thỉnh thoảng đi dạo trong vườn có tỳ nữ đỡ, việc Cơ Tự có thời gian sinh nở ngắn ngủi là điều dễ hiểu.
Hài tử sinh ra khỏe mạnh, nặng cân, tuy lúc mới sinh da nhăn nheo, hồng hào, nhưng chỉ vài ngày sau đã trắng trẻo bụ bẫm. Đàm Chi Duệ nhìn nhìn, không khỏi thốt lên rằng đứa bé này lớn lên giống Tạ Lang như đúc. Cơ Tự không đồng ý, nàng cảm thấy đứa con trai nhỏ này chẳng giống ai cả.
Vì để cho Cơ Tự bình an sinh nở, Đàm Chi Duệ vừa đến Nam Dương đã lợi dụng quyền lực của gia tộc và mối quan hệ rộng khắp của mình để thu phục gần như toàn bộ thế lực ngầm ở Nam Dương. Hiện tại nhi tử đã sinh ra, nguy cơ đã được giải trừ, người dân Nam Dương trong thời gian ngắn đã thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tạ Lang đến nơi, đã là đêm khuya ngày thứ sáu. Chàng dùng lệnh bài của Trần Quận Tạ thị để mở cổng thành. Khi đến toà nhà đã là nửa đêm, Tạ Quảng gõ cửa lớn, Tạ Lang vội vã đi đến phòng của Cơ Tự.
Khi chàng bước vào phòng ngủ, hai mẫu tử đang ngủ ngon lành. Qua ánh nến đang cháy, Tạ Lang cúi đầu nhìn hai mẫu tử đang say giấc, rồi ngồi xuống bên giường, chàng không chớp mắt mà nhìn nhi tử trắng trẻo bụ bẫm, thỉnh thoảng m út mím môi nhỏ, thổi bong bóng trong lúc ngủ, sau đó lại quay sang nhìn Cơ Tự.
Khuôn mặt Cơ Tự gầy gò, sắc mặt vàng như nến, mày nhíu lại trong lúc ngủ, Tạ Lang không hiểu sao rưng rưng nước mắt.
Chàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn vầng trăng sáng tỏ ngoài trời, Tạ Lang lần đầu tiên trong đời cảm nhận được một loại viên mãn. Loại viên mãn này khác với khi chàng được định là người thừa kế gia tộc, khác với khi lần đầu tiên được gọi là danh sĩ. Đây là lần đầu tiên trong đời chàng cảm nhận được ý nghĩa của bốn chữ "Bình an hỉ nhạc".
Nhìn hai mẹ con không biết bao lâu, Tạ Lang mới xoay người rời đi. Sau nửa canh giờ, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, lấy lại phong thái nhẹ nhàng, Tạ Lang lại một lần nữa bước vào phòng, tiếp tục ngồi bên giường chăm chú nhìn con trai.
Cơ Tự vẫn ngủ say đến khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy.
Vì Đàm Chi Duệ bảo vệ nàng rất chu đáo, con trai cũng được hai nhũ mẫu chăm sóc, nên lúc Cơ Tự tỉnh dậy không thấy con bên cạnh cũng không hề hoảng loạn. Nàng chậm rãi đem chính mình xử lý sạch sẽ, đoán Tạ Lang sắp đến, còn thay một bộ trang phục hồ màu tím. Trong lúc thay đổi trang phục, nàng cúi đầu nhìn cái bụng phình to, buồn bực một lúc, rồi mới bước ra ngoài.
Hiện tại là thời điểm ở cữ trong tháng, tuy đời sau không chú trọng nhiều như đời trước, nhưng kiêng cữ vẫn là điều cần thiết. Cơ Tự che kín mít vừa ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng khóc của con trai từ phòng bên cạnh.
Nàng vội vàng đi qua.
Bước tới bên ngoài thư phòng, Cơ Tự liếc mắt nhìn, liền ngây người.
Chỉ thấy trong thư phòng, Tạ Lang đang ôm con trai một cách vụng về, Đàm Chi Duệ ở bên cạnh lắc đầu liên tục, không ngừng sửa lỗi cho chàng.
Bỗng dưng, nước mắt Cơ Tự trào ra.
Nàng không muốn để người khác nhìn thấy sự lúng túng của mình, vội vàng quay lại phòng ngủ. Phía sau nàng, tiếng nói cười đầy ẩn ý của Đàm Chi Duệ vang lên: "Lần này Tạ Lang ngươi xem như cấp cho nhóm sĩ tộc một con đường sống. Ta nghĩ về sau nếu gặp lại tình huống như vậy, có lẽ Lang Gia Vương Thập Nhị người luôn coi trọng gia tộc hơn cả trời cũng sẽ bỏ được dòng dõi, biến đích thành thứ."
Tiếp theo sau đó, thanh âm trầm thấp của Tạ Lang vang lên: "Lời ngươi nói sai rồi."
Trong lúc Đàm Chi Duệ đang khó hiểu muốn truy vấn, Tạ Lang nói: "Hoàng đế nếu muốn giết con cháu của sĩ tộc nào đó, cho là người đó tự hạ mình xuống làm thứ là có thể tránh được sao? Lần này ta có thể thành công, chủ yếu là nhờ A Tự kiềm chế. Hoàng đế sợ A Tự, không muốn nàng náo loạn đến mức cá chết lưới rách, nên mới buộc phải thỏa hiệp." Dừng một chút, thanh âm ngạo nghễ của Tạ Lang lại vang lên: "Trên đời này sẽ không có người thứ hai như A Tự, cho nên ví dụ như vậy của ta cũng sẽ không có lần thứ hai!"
Nghe lời Tạ Lang nói, Đàm Chi Duệ cười lạnh: "Lại khoe khoang phu nhân của mình!"
Lời nói vừa dứt, Tạ Lang bật cười thành tiếng. Nghe trong thư phòng tiếng cười Tạ Lang đê đê trầm trầm, sung sướng không thôi, Cơ Tự rõ ràng đang rơi lệ, nhưng vẫn cố kìm nén, khóe môi nhếch lên nở nụ cười.
*******
Tiêu Đạo Thành và đoàn người lên đường đã muộn, khi còn cách Nam Dương một nửa quãng đường, tuyết rơi dày đặc và cái lạnh giá rét của mùa đông đã đến, khiến họ buộc phải dừng lại.
Họ dừng chân và tiếp tục chờ đợi đến tận mùa xuân năm sau, khi tuyết tan và mặt đất ấm áp trở lại mới có thể tiếp tục hành trình.
Như vậy, khi Tiêu Đạo Thành và đoàn người đặt chân đến Nam Dương, đã là tháng hai năm sau.
Mùa xuân năm nay đến sớm, thời tiết tháng hai đã ấm áp như xuân.
Tiêu Đạo Thành nhìn những người đi đường qua lại, nhíu mày hỏi một người địa phương: "Trước đây vào thời điểm này, nơi đây cũng náo nhiệt như vậy sao?"
Người địa phương lắc đầu: "Không, trước đây không náo nhiệt như vậy."
Tiêu Đạo Thành gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho một thủ hạ nhỏ gầy, có biệt hiệu Hầu Tử đi tìm hiểu.
Chỉ một lát sau, Hầu Tử quay lại hào hứng nói: "Tiểu lang, lần này chúng ta gặp phải một sự kiện náo nhiệt lớn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook