Kiều Hoa
-
Chương 19: Không cưới
Edit: Chang
Beta: Cải Trắng
Có sợ không?
Khương Nguyệt run lên, ngừng hô hấp trong nháy mắt. Cảnh Thái đế của Đại Diệu chuyên cần, yêu dân, là minh quân. Nhưng rốt cuộc vẫn là thiên tử. Nàng chỉ là một nha đầu không bước chân ra khỏi cửa, tất nhiên sẽ sợ hãi, có điều… sao tự dưng hoàng thượng lại muốn gặp nàng?
Khương Nguyệt đặt tay trước ngực Sở Thận, cảm nhận nhiệt độ ấm áp mới khiến nàng bình tĩnh hơn, e dè ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Diễn Chi ca ca, vì sao hoàng thượng muốn gặp ta?”
Tuy nàng cố không thể hiện ra sự sợ hãi, nhưng cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, tất cả cảm xúc đều hiện lên khuôn mặt. Cái kiểu biểu cảm không quá tự nhiên này đâu phải muốn giấu là giấu được. Hắn đã sớm dự đoán được. Nàng rất nhát gan, từ nhỏ lại được bảo bọc, bây giờ để nàng đối diện với thiên tử của Đại Diệu, lý nào lại không sợ. Nhưng hắn biết, nàng sẽ làm vợ của hắn, có một số việc, vẫn phải tự đối mặt. Dù trong lòng hắn thiên vị nàng cỡ nào, nhưng những chuyện như này thì hắn không thể giúp được.
Thân phận của hắn còn đó. Muốn sánh vai với hắn, nàng không tránh khỏi việc phải tiếp xúc với một số chuyện.
Sở Thận không nói gì, mà thoáng khom lưng bế nàng lên, trở về Chính Huy viện.
Nếu là trước đây, Khương Nguyệt sẽ nơm nớp lo sợ, còn giờ thấy Sở Thận ôm mình, hai cánh tay nàng theo bản năng vòng qua cổ hẳn, cố dán sát mặt vào. Tuy sợ nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng sẽ thấy lòng mình kiên định, chuyện gì cũng không cần lo lắng.
Nương dịu dàng, Sở Thận lại nghiêm khắc, nhưng suy cho cùng, bọn họ vẫn rất thương nàng.
Sở Thận ôm Khương Nguyệt vào Chính Huy viện, phân phó Thường Tả đang kinh ngạc đứng một bên: “Mang nước lại đây.”
Thường Tả ngây người mất mấy giây với phản ứng lại, vội chạy đi lấy nước.
Khương Nguyệt bị đặt trên giường lụa mềm mại, liếc mắt quan sát Sở Thận, trong đầu toàn là lời hắn vừa nói. Hoàng thượng muốn gặp nàng, chắc chắn là vì người này. Nàng phải gả cho Sở Thận mà hoàng thượng lại rất yêu thương hắn. Nếu hoàng thượng không hài lòng, có phải Sở Thận sẽ không cưới nàng?
Dẫu sao đó cũng là hoàng thượng.
Khương Nguyệt còn đang nghĩ lung tung, đã thấy Sở Thận vén áo choàng khom lưng cởi giày của nàng. Nhận ra hắn muốn làm gì, Khương Nguyệt vội rụt chân lại, đầu ngón chân mềm mại xinh xắn hơi vểnh lên. “Diễn Chi ca ca.”
“Đừng động.” Sở Thận nắm hai chân của nàng, nói. Chân ngọc trắng nõn xinh xắn cứ vậy nằm trong tay hắn. Hắn cầm chân nàng đặt vào chậu, dùng nước ấm lau rửa cho nàng.
Khương Nguyệt biết khi còn bé, Sở Thận đã thay tã, tắm cho nàng. Nhưng đó cũng là chuyện lúc còn tấm bé, bây giờ nàng đã trưởng thành, biết nam nữ khác biệt. Chân của con gái, chỉ có… chỉ có phu quân của mình mới có thể nhìn.
Phu quân.
Khương Nguyệt cảm nhận được động tác của Sở Thận. Hắn ngồi xổm dưới đất, không để ý đến thân phận mà rửa chân cho nàng, như làm chuyện rất đỗi bình thường. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng cảm thấy Sở Thận đợi thái độ của nàng thay đổi rất lâu. Mặc dù có lúc sẽ nghiêm khắc nói chuyện, nhưng đa phần giọng nói đều ôn hòa.
Khương Nguyệt lặng ngắm Sở Thận, chợt đưa tay ôm cổ hắn, thấp giọng hỏi: “Không đi có được không?”
Sở Thận ngẩn ra, sau đó lấy khăn ở cạnh lau sạch chân, rồi đứng lên ngồi cạnh nàng. Nhìn cô nương đang tội nghiệp nhìn mình gần trong gang tấc, hắn lạnh lùng nói: “Vậy ngươi còn muốn gả cho ta không?”
Nghe lời Sở Thận, Khương Nguyệt mím môi, mi mắt chớp chớp, sau đó hơi nhíu mày, thả tay xuống.
Nàng muốn gả cho hắn không?
Nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ thành thật trả lời không muốn. Từ nhỏ nàng đã sợ hắn. Sau khi lớn lên, hắn cùng phu quân trong mộng của nàng hoàn toàn khác nhau. Người nàng muốn gả sẽ phải khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, dịu dàng săn sóc, mỗi ngày không nghiêm mặt mắng nàng. Nhưng từ nhỏ nàng đã biết rằng, ngoại trừ Sở Thận ra, đời này nàng sẽ không gả cho người khác.
Thấy nàng im lặng, lòng Sở Thận sớm đã đoán được đáp án. Hắn thầm nghĩ: Khi nào nàng mới thật lòng muốn gả cho hắn? Dù là do nương, nhưng…
“Lời ngày ấy ngươi nói, còn nhớ không?”
Khương Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, luôn cảm thấy ánh mắt Sở Thận hôm nay đặc biệt sâu sắc. Nàng nhìn không thấu con ngươi trong suốt đen như mực ấy.
Mà hắn đang xác nhận lại lời nàng nói với hắn khi ở sơn trang.
“Ta nhớ.” Nàng đã nói sẽ cố gắng làm vương phi của hắn.
Sở Thận nghe xong rất lâu không đáp lời, sau đó mới chậm rãi kể: “Năm đó nương gả vào Đoan vương phủ với thân phận chính thê, nhưng sau vì công chúa Tây Hoành quốc mà từ chính phi trở thành trắc phi, con trai trưởng thành con thứ. Từ nhỏ, ta ốm yếu nhưng không phải sinh ra đã thế. Tuy là con thứ nhưng trong phủ chỉ có một con trai nối dõi, càng trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích… Sau này công chúa Tây Hoành bệnh mà chết, phụ vương mới một lần nữa đưa nương phù chính. Nhưng nướng đã sớm chán ghét sống tại vương phủ, nên mới đi Thính Lan sơn trang.”
Khương Nguyệt chưa từng nghe hắn nói nhiều như vậy, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
Chuyện của nương nàng chưa nghe người nào nói đến, cũng không biết vì sao nương phải ở sơn trang. Khi đó nàng còn nhỏ, lúc rời khỏi vương phủ mới chỉ ba tuổi. Còn việc Sở Thận thân thể gân cốt ốm yếu thì nàng có biết một chút. Nàng nhớ, nương đã từng nói với mình rằng, lúc đó Sở Thận ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Nếu không phải quốc sư Tư Uyên để hẳn trồng hạt giống kia, Sở Thận cũng sẽ không không thuốc mà khỏi bệnh.
Nhưng sao hắn lại nói những điều này với nàng?
“A Nguyệt, để đạt được như ngày hôm nay, ta không thể bỏ qua công lao của hoàng thượng. Ta không sợ thân phận ông ấy, chẳng qua là tôn trọng ông ấy… còn hơn phụ vương.” Bất kể là bệnh của hắn hay là thân phận của nương, hoàng thượng đều âm thầm giúp đỡ. Khi hắn còn bé ba lần bốn lượt bị người hạ độc, người âm thầm bảo vệ cũng là hoàng thượng phái tới. Mặc dù hắn không nhắc tới nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn không biết.
Khương Nguyệt mở to mắt, hơi bất ngờ. Sau, nàng nghĩ ngay đến một vấn đề rất nghiêm trọng, bật thốt lên: “Vậy nếu hoàng thượng không thích ta, không để ta gả cho ngươi, ngươi…” Có phải sẽ không cưới ta?
Khương Nguyệt nhíu mày cắn môi, không nói hết những từ cuối.
Bộ dáng lo âu gấp gáp của nàng thật vừa ý hắn. Ánh mắt Sở Thận dịu đi, không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: “Nếu ngươi nhát gan nhu nhược, tất nhiên là ta không cưới rồi.”
Khương Nguyệt: “…” Quả nhiên hắn cũng không phải rất muốn cưới nàng.
Khương Nguyệt cúi đầu ủ rũ từ Chính Huy Viện trở về, nhốt mình trong phòng. Rõ ràng lời vừa nãy cho thấy Sở Thận không có bao nhiêu tin tưởng nàng nhưng trước đó lại nói rõ nhiều… Khương Nguyệt cảm nhận được trong lòng như có chú nai con đang nhảy loạn, bập bềnh dập dềnh không thôi.
Khương Nguyệt nằm úp sấp trên giường, cẩn thận nhớ lại giọng nói, ánh mắt của hắn lúc đó, gương mặt chợt ửng hồng, dường như có chỗ nào đó không đúng.
Hồi trước Lục Châu hay líu ríu bên tai nàng về sắc đẹp của Sở Thận. Bây giờ nàng đã có thể đánh bạo nhìn thẳng hắn. Có phải nàng bị sắc đẹp mê hoặc rồi không?
Bằng không thì sao đến giờ nàng vẫn mơ mơ màng màng?
Ngày mai phải vào cung mà đêm nay nàng lại không ngủ được. Sở Thận nói nàng nhát gan sẽ không cưới, khiến nàng lo lắng không yên. Trước đây nàng còn ước rằng hắn không cưới mình, bây giờ lại luyến tiếc không nỡ. Lòng Khương Nguyệt rối bời, nhưng thấy vẫn nên chuẩn bị một chút, liền vội vàng rời khỏi giường êm, để Tiết ma ma dạy nàng một ít lễ nghi trong cung, miễn cho lúc đó xảy ra sự cố.
Sở Thận đứng trong viện, nhìn Thường Ngọc Hiên đèn đuốc sáng trưng, biết ngay nàng đang làm gì.
Nàng cố gắng thế nào, hắn nhìn thấy hết. Kết quả ngày mai tiến cung ra sao, hắn đã sớm đoán được. Nhưng hắn rất muốn cho hoàng thượng biết tiểu cô nương hắn muốn cưới ngây thơ đến nhường nào, khiến người ta yêu thích.
Tuy hôn sự đã được định từ sớm nhưng thật lòng muốn cưới nàng lại là vì mấy ngày này. Hắn không biết bản thân có tình cảm gì với nàng. Nhưng giờ hắn thật sự không có cách nào lấy thân phận huynh trưởng nhìn nàng xuất giá, trở thành vợ người khác.
Đợi sau này nàng hiểu tình yêu nam nữ là gì, khi đó… sợ là không còn kịp nữa rồi.
Lúc đó nàng đã là vợ của Sở Thận. Nếu muốn yêu thì cũng chỉ yêu mình hắn thôi.
Tuy đêm qua bận rộn đến khuya nhưng hôm nay vẫn phải dậy sớm.
Khương Nguyệt mặc bộ áo xuân gấm màu hồng đào, bên dưới là váy xếp tinh khôi với họa tiết in hoa li ti trắng muốt, hoa lan thanh tao tươi tắn cài giữa tóc mềm. Nàng chưa cập kê, mái tóc đen mượt được chải kiểu song nha kế, lấy trâm hoa tinh xảo gài lên. Chắc do mấy ngày trước bị bệnh, cái cằm vốn tròn trịa lại nhọn hơn, đôi mắt sáng ngời ngấn nước.
Bích Tỳ ngắm nghía một hồi rồi đánh thêm tí má hồng cho nàng, càng nhìn càng thấy lộng lẫy yêu kiều.
“Tiểu thư đẹp quá đi mất.” Bích Tỳ không nhịn được tán dương. Mới chỉ vừa tròn mười ba mà đã trổ mã như này. Đợi một hai năm nữa, đoán chừng vương gia không muốn đưa ra ngoài cho người khác ngắm mất.
Khương Nguyệt sờ mặt, nhìn dung nhan mình trong gương, cau mày nói: “Thế này trông có tiều tụy không?” Đêm qua nàng ngủ không ngon, sáng sớm tỉnh dậy nhìn không có tinh thần lắm.
Bích Tỳ nở nụ cười, biết Khương Nguyệt lo lắng, bèn trấn an: “Tiểu thư rất được lòng người mà, ai thấy cũng thích, không cần phải lo lắng đâu. Mà hôm nay người đi cùng vương gia, không cần sợ.”
Nhắc đến Sở Thận, Khương Nguyệt thoáng an tâm, nhưng nhớ đến lời hôm qua, lòng nàng không vui, bĩu môi: “Nếu hôm nay ta làm hắn mất thể diện, quãng đời còn lại hắn quăng ta luôn.”
Nghe vậy, Lục Châu xúm lại, mở to mắt nói: “Tiểu thư xinh đẹp như vậy, vương gia giấu đi còn nghe được, sao vứt đi không thương tiếc.”
Khương Nguyệt mỉm cười, trò chuyện với hai nha hoàn thêm lúc, đến khi Tiết ma ma báo Sở Thận tới mới nâng váy đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, Khương Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sở Thận, ngẩn ngơ trong chốc lát. Hôm nay Sở Thận mặc cẩm bào màu tím đậm, thắt lưng đeo đai ngọc, đầu đội ngọc quan, càng tôn lên vẻ tuấn tú vô song. Nàng thả lỏng bàn tay đang nắm làn váy, bất an chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng dịu dàng gọi một tiếng: “Diễn Chi ca ca.”
“Ừm.” Sở Thận nhàn nhạt lên tiếng, thấy nàng đã chuẩn bị xong, bèn nắm tay dắt ra ngoài.
Khương Nguyệt ngoái đầu nhìn nhóm Tiết ma ma một cái, sau đó ngoan ngoãn đi sau Sở Thận. Vừa tới sân thì Sở Thận dừng bước. Khương Nguyệt khó hiểu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Sở Thận cúi đầu thấy nàng ngẩn ra, hạ giọng nói thật nhỏ: “A Nguyệt…”
“Dạ?”
Sở Thận muốn nói gì đó, lại ngập ngừng, sau đó chỉ đưa tay vén tóc mai rũ xuống của nàng ra sau, động tác cực kỳ dịu dàng.
Khương Nguyệt sửng sốt, không ngờ Sở Thận sẽ giúp mình vén tóc. Nàng vô thức cắn môi, sau đó… không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Nguyệt cần phải trưởng thành từ từ~ Nhưng mà vẫn đơn thuần đáng iu nhoaaa~~~
Chương sau tình cảm của hai người sẽ có một chút thăng hoa, thăng hoa dư lào thì…. không nói đâu, ~(≧▽≦)/~ la la la
Beta: Cải Trắng
Có sợ không?
Khương Nguyệt run lên, ngừng hô hấp trong nháy mắt. Cảnh Thái đế của Đại Diệu chuyên cần, yêu dân, là minh quân. Nhưng rốt cuộc vẫn là thiên tử. Nàng chỉ là một nha đầu không bước chân ra khỏi cửa, tất nhiên sẽ sợ hãi, có điều… sao tự dưng hoàng thượng lại muốn gặp nàng?
Khương Nguyệt đặt tay trước ngực Sở Thận, cảm nhận nhiệt độ ấm áp mới khiến nàng bình tĩnh hơn, e dè ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Diễn Chi ca ca, vì sao hoàng thượng muốn gặp ta?”
Tuy nàng cố không thể hiện ra sự sợ hãi, nhưng cũng chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, tất cả cảm xúc đều hiện lên khuôn mặt. Cái kiểu biểu cảm không quá tự nhiên này đâu phải muốn giấu là giấu được. Hắn đã sớm dự đoán được. Nàng rất nhát gan, từ nhỏ lại được bảo bọc, bây giờ để nàng đối diện với thiên tử của Đại Diệu, lý nào lại không sợ. Nhưng hắn biết, nàng sẽ làm vợ của hắn, có một số việc, vẫn phải tự đối mặt. Dù trong lòng hắn thiên vị nàng cỡ nào, nhưng những chuyện như này thì hắn không thể giúp được.
Thân phận của hắn còn đó. Muốn sánh vai với hắn, nàng không tránh khỏi việc phải tiếp xúc với một số chuyện.
Sở Thận không nói gì, mà thoáng khom lưng bế nàng lên, trở về Chính Huy viện.
Nếu là trước đây, Khương Nguyệt sẽ nơm nớp lo sợ, còn giờ thấy Sở Thận ôm mình, hai cánh tay nàng theo bản năng vòng qua cổ hẳn, cố dán sát mặt vào. Tuy sợ nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng sẽ thấy lòng mình kiên định, chuyện gì cũng không cần lo lắng.
Nương dịu dàng, Sở Thận lại nghiêm khắc, nhưng suy cho cùng, bọn họ vẫn rất thương nàng.
Sở Thận ôm Khương Nguyệt vào Chính Huy viện, phân phó Thường Tả đang kinh ngạc đứng một bên: “Mang nước lại đây.”
Thường Tả ngây người mất mấy giây với phản ứng lại, vội chạy đi lấy nước.
Khương Nguyệt bị đặt trên giường lụa mềm mại, liếc mắt quan sát Sở Thận, trong đầu toàn là lời hắn vừa nói. Hoàng thượng muốn gặp nàng, chắc chắn là vì người này. Nàng phải gả cho Sở Thận mà hoàng thượng lại rất yêu thương hắn. Nếu hoàng thượng không hài lòng, có phải Sở Thận sẽ không cưới nàng?
Dẫu sao đó cũng là hoàng thượng.
Khương Nguyệt còn đang nghĩ lung tung, đã thấy Sở Thận vén áo choàng khom lưng cởi giày của nàng. Nhận ra hắn muốn làm gì, Khương Nguyệt vội rụt chân lại, đầu ngón chân mềm mại xinh xắn hơi vểnh lên. “Diễn Chi ca ca.”
“Đừng động.” Sở Thận nắm hai chân của nàng, nói. Chân ngọc trắng nõn xinh xắn cứ vậy nằm trong tay hắn. Hắn cầm chân nàng đặt vào chậu, dùng nước ấm lau rửa cho nàng.
Khương Nguyệt biết khi còn bé, Sở Thận đã thay tã, tắm cho nàng. Nhưng đó cũng là chuyện lúc còn tấm bé, bây giờ nàng đã trưởng thành, biết nam nữ khác biệt. Chân của con gái, chỉ có… chỉ có phu quân của mình mới có thể nhìn.
Phu quân.
Khương Nguyệt cảm nhận được động tác của Sở Thận. Hắn ngồi xổm dưới đất, không để ý đến thân phận mà rửa chân cho nàng, như làm chuyện rất đỗi bình thường. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng cảm thấy Sở Thận đợi thái độ của nàng thay đổi rất lâu. Mặc dù có lúc sẽ nghiêm khắc nói chuyện, nhưng đa phần giọng nói đều ôn hòa.
Khương Nguyệt lặng ngắm Sở Thận, chợt đưa tay ôm cổ hắn, thấp giọng hỏi: “Không đi có được không?”
Sở Thận ngẩn ra, sau đó lấy khăn ở cạnh lau sạch chân, rồi đứng lên ngồi cạnh nàng. Nhìn cô nương đang tội nghiệp nhìn mình gần trong gang tấc, hắn lạnh lùng nói: “Vậy ngươi còn muốn gả cho ta không?”
Nghe lời Sở Thận, Khương Nguyệt mím môi, mi mắt chớp chớp, sau đó hơi nhíu mày, thả tay xuống.
Nàng muốn gả cho hắn không?
Nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ thành thật trả lời không muốn. Từ nhỏ nàng đã sợ hắn. Sau khi lớn lên, hắn cùng phu quân trong mộng của nàng hoàn toàn khác nhau. Người nàng muốn gả sẽ phải khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, dịu dàng săn sóc, mỗi ngày không nghiêm mặt mắng nàng. Nhưng từ nhỏ nàng đã biết rằng, ngoại trừ Sở Thận ra, đời này nàng sẽ không gả cho người khác.
Thấy nàng im lặng, lòng Sở Thận sớm đã đoán được đáp án. Hắn thầm nghĩ: Khi nào nàng mới thật lòng muốn gả cho hắn? Dù là do nương, nhưng…
“Lời ngày ấy ngươi nói, còn nhớ không?”
Khương Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, luôn cảm thấy ánh mắt Sở Thận hôm nay đặc biệt sâu sắc. Nàng nhìn không thấu con ngươi trong suốt đen như mực ấy.
Mà hắn đang xác nhận lại lời nàng nói với hắn khi ở sơn trang.
“Ta nhớ.” Nàng đã nói sẽ cố gắng làm vương phi của hắn.
Sở Thận nghe xong rất lâu không đáp lời, sau đó mới chậm rãi kể: “Năm đó nương gả vào Đoan vương phủ với thân phận chính thê, nhưng sau vì công chúa Tây Hoành quốc mà từ chính phi trở thành trắc phi, con trai trưởng thành con thứ. Từ nhỏ, ta ốm yếu nhưng không phải sinh ra đã thế. Tuy là con thứ nhưng trong phủ chỉ có một con trai nối dõi, càng trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích… Sau này công chúa Tây Hoành bệnh mà chết, phụ vương mới một lần nữa đưa nương phù chính. Nhưng nướng đã sớm chán ghét sống tại vương phủ, nên mới đi Thính Lan sơn trang.”
Khương Nguyệt chưa từng nghe hắn nói nhiều như vậy, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
Chuyện của nương nàng chưa nghe người nào nói đến, cũng không biết vì sao nương phải ở sơn trang. Khi đó nàng còn nhỏ, lúc rời khỏi vương phủ mới chỉ ba tuổi. Còn việc Sở Thận thân thể gân cốt ốm yếu thì nàng có biết một chút. Nàng nhớ, nương đã từng nói với mình rằng, lúc đó Sở Thận ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Nếu không phải quốc sư Tư Uyên để hẳn trồng hạt giống kia, Sở Thận cũng sẽ không không thuốc mà khỏi bệnh.
Nhưng sao hắn lại nói những điều này với nàng?
“A Nguyệt, để đạt được như ngày hôm nay, ta không thể bỏ qua công lao của hoàng thượng. Ta không sợ thân phận ông ấy, chẳng qua là tôn trọng ông ấy… còn hơn phụ vương.” Bất kể là bệnh của hắn hay là thân phận của nương, hoàng thượng đều âm thầm giúp đỡ. Khi hắn còn bé ba lần bốn lượt bị người hạ độc, người âm thầm bảo vệ cũng là hoàng thượng phái tới. Mặc dù hắn không nhắc tới nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn không biết.
Khương Nguyệt mở to mắt, hơi bất ngờ. Sau, nàng nghĩ ngay đến một vấn đề rất nghiêm trọng, bật thốt lên: “Vậy nếu hoàng thượng không thích ta, không để ta gả cho ngươi, ngươi…” Có phải sẽ không cưới ta?
Khương Nguyệt nhíu mày cắn môi, không nói hết những từ cuối.
Bộ dáng lo âu gấp gáp của nàng thật vừa ý hắn. Ánh mắt Sở Thận dịu đi, không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: “Nếu ngươi nhát gan nhu nhược, tất nhiên là ta không cưới rồi.”
Khương Nguyệt: “…” Quả nhiên hắn cũng không phải rất muốn cưới nàng.
Khương Nguyệt cúi đầu ủ rũ từ Chính Huy Viện trở về, nhốt mình trong phòng. Rõ ràng lời vừa nãy cho thấy Sở Thận không có bao nhiêu tin tưởng nàng nhưng trước đó lại nói rõ nhiều… Khương Nguyệt cảm nhận được trong lòng như có chú nai con đang nhảy loạn, bập bềnh dập dềnh không thôi.
Khương Nguyệt nằm úp sấp trên giường, cẩn thận nhớ lại giọng nói, ánh mắt của hắn lúc đó, gương mặt chợt ửng hồng, dường như có chỗ nào đó không đúng.
Hồi trước Lục Châu hay líu ríu bên tai nàng về sắc đẹp của Sở Thận. Bây giờ nàng đã có thể đánh bạo nhìn thẳng hắn. Có phải nàng bị sắc đẹp mê hoặc rồi không?
Bằng không thì sao đến giờ nàng vẫn mơ mơ màng màng?
Ngày mai phải vào cung mà đêm nay nàng lại không ngủ được. Sở Thận nói nàng nhát gan sẽ không cưới, khiến nàng lo lắng không yên. Trước đây nàng còn ước rằng hắn không cưới mình, bây giờ lại luyến tiếc không nỡ. Lòng Khương Nguyệt rối bời, nhưng thấy vẫn nên chuẩn bị một chút, liền vội vàng rời khỏi giường êm, để Tiết ma ma dạy nàng một ít lễ nghi trong cung, miễn cho lúc đó xảy ra sự cố.
Sở Thận đứng trong viện, nhìn Thường Ngọc Hiên đèn đuốc sáng trưng, biết ngay nàng đang làm gì.
Nàng cố gắng thế nào, hắn nhìn thấy hết. Kết quả ngày mai tiến cung ra sao, hắn đã sớm đoán được. Nhưng hắn rất muốn cho hoàng thượng biết tiểu cô nương hắn muốn cưới ngây thơ đến nhường nào, khiến người ta yêu thích.
Tuy hôn sự đã được định từ sớm nhưng thật lòng muốn cưới nàng lại là vì mấy ngày này. Hắn không biết bản thân có tình cảm gì với nàng. Nhưng giờ hắn thật sự không có cách nào lấy thân phận huynh trưởng nhìn nàng xuất giá, trở thành vợ người khác.
Đợi sau này nàng hiểu tình yêu nam nữ là gì, khi đó… sợ là không còn kịp nữa rồi.
Lúc đó nàng đã là vợ của Sở Thận. Nếu muốn yêu thì cũng chỉ yêu mình hắn thôi.
Tuy đêm qua bận rộn đến khuya nhưng hôm nay vẫn phải dậy sớm.
Khương Nguyệt mặc bộ áo xuân gấm màu hồng đào, bên dưới là váy xếp tinh khôi với họa tiết in hoa li ti trắng muốt, hoa lan thanh tao tươi tắn cài giữa tóc mềm. Nàng chưa cập kê, mái tóc đen mượt được chải kiểu song nha kế, lấy trâm hoa tinh xảo gài lên. Chắc do mấy ngày trước bị bệnh, cái cằm vốn tròn trịa lại nhọn hơn, đôi mắt sáng ngời ngấn nước.
Bích Tỳ ngắm nghía một hồi rồi đánh thêm tí má hồng cho nàng, càng nhìn càng thấy lộng lẫy yêu kiều.
“Tiểu thư đẹp quá đi mất.” Bích Tỳ không nhịn được tán dương. Mới chỉ vừa tròn mười ba mà đã trổ mã như này. Đợi một hai năm nữa, đoán chừng vương gia không muốn đưa ra ngoài cho người khác ngắm mất.
Khương Nguyệt sờ mặt, nhìn dung nhan mình trong gương, cau mày nói: “Thế này trông có tiều tụy không?” Đêm qua nàng ngủ không ngon, sáng sớm tỉnh dậy nhìn không có tinh thần lắm.
Bích Tỳ nở nụ cười, biết Khương Nguyệt lo lắng, bèn trấn an: “Tiểu thư rất được lòng người mà, ai thấy cũng thích, không cần phải lo lắng đâu. Mà hôm nay người đi cùng vương gia, không cần sợ.”
Nhắc đến Sở Thận, Khương Nguyệt thoáng an tâm, nhưng nhớ đến lời hôm qua, lòng nàng không vui, bĩu môi: “Nếu hôm nay ta làm hắn mất thể diện, quãng đời còn lại hắn quăng ta luôn.”
Nghe vậy, Lục Châu xúm lại, mở to mắt nói: “Tiểu thư xinh đẹp như vậy, vương gia giấu đi còn nghe được, sao vứt đi không thương tiếc.”
Khương Nguyệt mỉm cười, trò chuyện với hai nha hoàn thêm lúc, đến khi Tiết ma ma báo Sở Thận tới mới nâng váy đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, Khương Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sở Thận, ngẩn ngơ trong chốc lát. Hôm nay Sở Thận mặc cẩm bào màu tím đậm, thắt lưng đeo đai ngọc, đầu đội ngọc quan, càng tôn lên vẻ tuấn tú vô song. Nàng thả lỏng bàn tay đang nắm làn váy, bất an chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng dịu dàng gọi một tiếng: “Diễn Chi ca ca.”
“Ừm.” Sở Thận nhàn nhạt lên tiếng, thấy nàng đã chuẩn bị xong, bèn nắm tay dắt ra ngoài.
Khương Nguyệt ngoái đầu nhìn nhóm Tiết ma ma một cái, sau đó ngoan ngoãn đi sau Sở Thận. Vừa tới sân thì Sở Thận dừng bước. Khương Nguyệt khó hiểu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Sở Thận cúi đầu thấy nàng ngẩn ra, hạ giọng nói thật nhỏ: “A Nguyệt…”
“Dạ?”
Sở Thận muốn nói gì đó, lại ngập ngừng, sau đó chỉ đưa tay vén tóc mai rũ xuống của nàng ra sau, động tác cực kỳ dịu dàng.
Khương Nguyệt sửng sốt, không ngờ Sở Thận sẽ giúp mình vén tóc. Nàng vô thức cắn môi, sau đó… không có tiền đồ mà đỏ mặt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Nguyệt cần phải trưởng thành từ từ~ Nhưng mà vẫn đơn thuần đáng iu nhoaaa~~~
Chương sau tình cảm của hai người sẽ có một chút thăng hoa, thăng hoa dư lào thì…. không nói đâu, ~(≧▽≦)/~ la la la
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook