Kiếp Trước Yêu, Kiếp Sau Thương
-
Chương 6
Thấy được kiếp trước của mình, Đỗ Vi Vi hôm sau thức dậy cảm thấy có hơi xấu hổ. Mặc dù cảm động tình yêu cuồng dại của Tư Dật nghìn năm qua, thế nhưng cô lại bắt đầu không rõ bản thân mình là mỹ nhân cổ đại kia, hay chính là một nữ sinh trung học bình thường.
Cảnh trong mơ và hiện thực đan vào nhau, ánh mắt Đỗ Vi Vi nhìn Tư Dật đã trở nên dịu dàng và ngậm ý cười hơn. Nhưng trong lòng lại nghĩ lung tung, anh làm tất cả những chuyện này đều là vì cô của kiếp trước, chứ không phải là vì cô của hiện tại.
Cái ý niệm này một khi đã xuất hiện, nó giống như cỏ dại mau chóng lan tràn khắp đáy lòng…
Kiếp trước và kiếp này, dù sao cũng không phải là cùng một người…
Đỗ Vi Vi rối bời, mấy ngày không yên lòng. Tư Dật thu hết vào tầm mắt, chỉ càng lặng lẽ quan tâm săn sóc cô hơn.
Nhưng chuyện cô không mong đợi, lo lắng nhất, một ngày đã xảy ra…
Lần này là trên đường về, hai người gặp phải một đám quái vật sói đen. Lúc Tư Dật vung kiếm muốn tiêu diệt bọn chúng, thì đám sói đen bỗng nhiên ngoan ngoãn lùi bước, hé ra một người đứng ở giữa.
Người kia mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt. Khuôn mặt xinh đẹp kia chính là cô gái trong mơ của Đỗ Vi Vi! Chỉ thấy đôi mắt sáng trong của cô gái nhìn Tư Dật chằm chặp, mắt rưng rưng khẽ gọi: “Lang quân.”
Đỗ Vi Vi vô ý thức quay đầu lại, liền nhìn thấy thần sắc vô cùng kinh ngạc của Tư Dật cùng hàng lông mày chau chặt lại.
Tư Dật siết chặt chuôi kiếm, cho dù anh biết hình ảnh đối diện chỉ là ảo ảnh kẻ địch tạo ra, nhưng bản thân anh lại không đành lòng ra tay chém cô gái mình yêu.
Cô gái muốn nói lại thôi, muốn tiến lên nhưng bị xiềng xích bỗng nhiên xuất hiện trói buộc tay chân, kéo trở lại. Cô gái khóc kêu: “Lang quân, cứu thiếp…”
Tư Dật nghe tiếng gọi của cô gái, không chút do dự tiến lên chặt đứt xiềng xích quanh chân cô. Bọn sói đen xung quanh nhân cơ hội đánh lén, anh không cẩn thận bị chém trên lưng một chút, máu tươi đầm đìa.
Đỗ Vi Vi nhìn chằm chằm vết thương sau lưng của Tư Dật, thầm đau lòng. Nhưng cũng bởi vì anh không do dự chút nào mà bỏ mặc cô mà cảm thấy một nỗi buồn khó hiểu.
Đối với Tư Dật mà nói, cô gái kia mới là người yêu của anh. Mà cô chẳng qua chỉ là kiếp sau, luân hồi chuyển thế của người kia mà thôi. Không phải vì thế thì Tư Dật làm sao phải đối xử đặc biệt với cô chứ?
Vết thương có độc!
Từ Dật nửa quỳ nửa đứng trên mặt đất, vết thương phía sau đau nhức nóng rát.
Anh không phải không nhìn thấy khuôn mặt buồn bã đau thương của Đỗ Vi Vi. Thế nhưng cô gái đang bị xiềng xích trước mắt kia, chính là người trong lòng anh ngàn năm trước.
Nếu như đối phương cố ý biến hóa hình dạng để tấn công anh, Tư Dật nhất định sẽ không chút do dự chém xuống. Thế nhưng cô gái kia bị khóa chặt, mắt rưng rưng gọi anh, căn bản không có một chút ý định tiến lên. Anh không khỏi nhíu mày, lẽ nào…
Lúc này bọn sói đen đột nhiên gây khó dễ, Tư Dật vô ý thức vung kiếm lên. Liền thấy nó linh hoạt tránh xa, kiếm khí vèo vèo chém qua cánh tay cô gái. Cô gái la đau một tiếng, trên cánh tay tràn đầy máu tươi.
“Á…” Đỗ Vi Vi bỗng nhiên cũng đau đớn bụm lên vị trí bị thương trên cánh tay, ngã ngồi dưới đất, bất lực nhìn về phía Tư Dật.
Tư Dật oán hận nghiến răng. Rõ ràng là thuật trói buộc hồn!
Cô gái cổ đại bị thương, người đầu thai Đỗ Vi Vi cũng sẽ bị như thế!
Làm sao bây giờ?
Anh chỉ có thể thu hồi kiếm, mèo trắng không bằng lòng, bị buộc nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Đỗ Vi Vi.
Không còn nó, Tư Dật căn bản không phải là đối thủ của đám sói đen này! Chủ nhân thế này là đang đem tính mạng của mình ra đùa giỡn hay sao!
Không còn trường kiếm, đàn sói rục rịch ngóc đầu dậy, chia nhóm đánh úp Tư Dật!
Tận mắt thấy vết thương trên người Tư Dật ngày càng nhiều, áo trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ. Hốc mắt Đỗ Vi Vi đỏ lên, muốn tiến lên chống đỡ thay anh.
Mèo trắng khẽ nhảy ra ngăn cản trước mặt, không vui hừ lạnh: “Chủ nhân tự mình còn khó bảo toàn, cô còn muốn qua đó tăng gánh nặng cho người hay sao? Là muốn hại chết chủ nhân hả?”
Bước chân vừa nhấc lên của Đỗ Vi Vi dừng lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cô gái kia vẫn còn sống, đúng không?”
Mèo trắng giơ vuốt đỡ được cú đánh lén từ một con sói, chậm rãi đáp: “Nếu như không nhìn lầm, thì có người đã dùng thuật đem nàng ta từ địa phủ đến đây, lại còn cho nàng ta thân thể.”
Đỗ Vi Vi chợt cười khẽ, tựa như tự giễu: “Cho nên không còn tôi nữa, thì vẫn còn cô ta cùng Tư Dật đúng không?”
Mèo trắng sợ ngây người, thiếu chút nữa bị sói đen cắn được, chỉ kịp la lên một câu: “Nữ nhân kia, cô đừng có làm chuyện điên rồ!”
“Bọn chúng đến đây là vì tôi, chỉ cần tôi…” Đỗ Vi Vi nhìn bầy sói hung ác tàn nhẫn. Cô nuốt nước miếng, từ từ đi về phía trước: “Tư Dật sẽ không sao đâu.”
“Chết tiệt!” mèo trắng bị bầy sói vây quanh, trơ mắt nhìn Đỗ Vi Vi nhảy vào bầy sói.
Một nhóm sói đen cực lớn lẳng lặng đứng sau lưng Đỗ Vi Vi đột nhiên làm loạn. Mèo trắng ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không kịp cứu cô!
Tư Dật trợn trừng mắt, khiếp sợ nhìn Đỗ Vi Vi cả người đầy máu ngã vào lòng của hắn.
“Vi Vi!”
Đôi mắt của anh bỗng dưng biến thành màu đỏ, móng tay chợt mọc dài ra. Trong nháy đã xé toạc mấy con sói đen!
“Ha ha, nàng ta đã chết, ta có thể sống lại rồi…” Xiềng xích trên cánh tay cô gái cổ đại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Cô ta mỉm cười đứng lên, vẻ mặt tươi vui nhìn Tư Dật.
“Như vậy, chúng ta có thể sống cùng nhau.”
Tư Dật cảm nhận được hơi thở của Đỗ Vi Vi trong lòng anh ngày càng suy yếu, cơ thể càng ngày càng lạnh, ngay cả trái tim cũng xoắn lại.
Chỉ bởi vì hắn nhìn thấy bộ mặt tương tự, mà khiến cho Vi Vi lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Tư Dật không thể tha thứ cho chính mình, một lần rồi lại một lần, anh đều trơ mắt nhìn người trong lòng ngã vào trong vũng máu…
Con ngươi của anh dần biến thành màu đỏ đậm, mèo trắng thầm cảm thấy không ổn.
Ma tính của chủ nhân muốn trỗi dậy, rất dễ sụp đổ mà bị cắn trả!
Mèo trắng nhìn cô gái cổ trang đang cười kia chằm chặp, mắt mèo dựng thẳng một đường. Cô gái này hoàn hồn từ âm phủ, yêu cầu phải không ngừng hút sự sống của Đỗ Vi Vi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hồn phách của Đỗ Vi Vi sẽ bị hút sạch. Cô không những không sống được mà ngay cả luân hồi chuyển kiếp cũng không được luôn!
Tư Dật cảm thấy sức mạnh hắc ám trong cơ thể đang tăng vọt, tuyệt vọng gần như bao phủ toàn bộ anh. Đợi chờ người yêu ngàn năm, nhưng vẫn không bảo vệ được cô như trước. Anh lại muốn giẫm lên vết xe đổ, bi kịch lại tái diễn một lần nữa hay sao?
Ngọn lửa màu đỏ sẫm bao bọc cơ thể Tư Dật, dường như muốn thiêu cháy anh.
Vào giây phút này, Tư Dật cảm thấy mu bàn tay nóng lên. Anh cúi đầu, thấy Đỗ Vi Vi đang gian nan nắm chặt tay anh.
Cô muốn lên tiếng, thế nhưng vừa mới mở miệng, dòng máu nóng đã dọc theo khóe miệng chảy xuống.
Đỗ Vi Vi đột nhiên thấy không cam lòng, trước ý nghĩ của chính mình cỡ nào buồn cười.
Cho dù cô gái cổ trang kia là người yêu ngàn năm trước của Tư Dật. Nhưng người bây giờ anh muốn bảo vệ chu toàn chính là cô!
Cô lại tự mình chui vào ngõ cụt, chưa gì đã đánh mất lòng tin.
Đỗ Vi Vi không cam tâm!
Cô mở to mắt, cố sức nắm chặt tay Tư Dật.
Ngọn lửa màu đen trượt theo tay hai người đến chỗ Đỗ Vi Vi, hóa thành màn đen chui vào trong cơ thể của cô.
Mèo trắng bên cạnh quả thực không thể tin, lẽ nào Đỗ Vi Vi cũng muốn thành ma?
Cô gái cổ trang chợt kêu la thảm thiết. Linh hồn trong cơ thể không ngừng xáo động, từng chút từng chút một chui ra khỏi cơ thể cô ta, và bay vào lòng ngực của Đỗ Vi Vi: “Không, không được….. Lang quân, cứu thiếp. Thiếp không muốn chết…”
Tư Dật ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm từ từ khôi phục: “Nàng đã chết rồi. Hãy về đi.”
“Không! Ta không muốn quay về âm phủ….” Cơ thể không có linh hồn của cô gái cổ trang không thể chịu được. Cơ thể tạm thời từ từ bong ra từng mảng, một nửa vảy rắn từ từ lộ ra ngoài.
“Xà tinh!” Mèo trắng lông dựng đứng cả lên, hóa ra cho tới giờ đều là do con xà ngàn năm này tác quái!
Pháp thuật thất bại phản lại chủ, da của xà tinh phát ra tiếng cháy “xì xèo”. Cô ta oán hận nhìn về phía Tư Dật và Đỗ Vi Vi, dùng tất cả khí lực cuối cùng phun ra nọc độc!
Đỗ Vi Vi mở mắt, đôi mắt đỏ sẫm không khác gì của Tư Dật, tự nhiên vung tay lên.
“Á…” Xà Tinh đề phòng Tư Dật đang bị thương, lại thình lình bị con nhóc kia tung đòn độc trở lại. Toàn thân cô ta bùng cháy, hóa thành một vũng nước xanh.
Sói đen không có người chỉ huy, lập tức bỏ chạy tán loạn.
Tư Dật nhìn chòng chọc đôi mắt phiếm hồng của Đỗ Vi Vi, lòng không nén nổi đau khổ.
Cuối cùng anh không thể mang đến cho cô một môi trường bình an, một cuộc sống hạnh phúc bình thường. Trái lại, cô cũng rơi vào con đường ma đạo…
Đỗ Vi Vi nhìn thấu suy nghĩ của Tư Dật, cô lờ đi và mỉm cười: “Bây giờ, chúng ta có thể luôn luôn ở bên nhau…”
Tư Dật ngẩn người, lại cố gắng siết chặt cô vào lòng.
Nắm chặt tay nhau, cùng đi đến già.[2]
[2] Đây là câu thơ trong bài Kích cổ 4 trong Kinh Thi của Khổng Tử. Phiên âm bài thơ:
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Cảnh trong mơ và hiện thực đan vào nhau, ánh mắt Đỗ Vi Vi nhìn Tư Dật đã trở nên dịu dàng và ngậm ý cười hơn. Nhưng trong lòng lại nghĩ lung tung, anh làm tất cả những chuyện này đều là vì cô của kiếp trước, chứ không phải là vì cô của hiện tại.
Cái ý niệm này một khi đã xuất hiện, nó giống như cỏ dại mau chóng lan tràn khắp đáy lòng…
Kiếp trước và kiếp này, dù sao cũng không phải là cùng một người…
Đỗ Vi Vi rối bời, mấy ngày không yên lòng. Tư Dật thu hết vào tầm mắt, chỉ càng lặng lẽ quan tâm săn sóc cô hơn.
Nhưng chuyện cô không mong đợi, lo lắng nhất, một ngày đã xảy ra…
Lần này là trên đường về, hai người gặp phải một đám quái vật sói đen. Lúc Tư Dật vung kiếm muốn tiêu diệt bọn chúng, thì đám sói đen bỗng nhiên ngoan ngoãn lùi bước, hé ra một người đứng ở giữa.
Người kia mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt. Khuôn mặt xinh đẹp kia chính là cô gái trong mơ của Đỗ Vi Vi! Chỉ thấy đôi mắt sáng trong của cô gái nhìn Tư Dật chằm chặp, mắt rưng rưng khẽ gọi: “Lang quân.”
Đỗ Vi Vi vô ý thức quay đầu lại, liền nhìn thấy thần sắc vô cùng kinh ngạc của Tư Dật cùng hàng lông mày chau chặt lại.
Tư Dật siết chặt chuôi kiếm, cho dù anh biết hình ảnh đối diện chỉ là ảo ảnh kẻ địch tạo ra, nhưng bản thân anh lại không đành lòng ra tay chém cô gái mình yêu.
Cô gái muốn nói lại thôi, muốn tiến lên nhưng bị xiềng xích bỗng nhiên xuất hiện trói buộc tay chân, kéo trở lại. Cô gái khóc kêu: “Lang quân, cứu thiếp…”
Tư Dật nghe tiếng gọi của cô gái, không chút do dự tiến lên chặt đứt xiềng xích quanh chân cô. Bọn sói đen xung quanh nhân cơ hội đánh lén, anh không cẩn thận bị chém trên lưng một chút, máu tươi đầm đìa.
Đỗ Vi Vi nhìn chằm chằm vết thương sau lưng của Tư Dật, thầm đau lòng. Nhưng cũng bởi vì anh không do dự chút nào mà bỏ mặc cô mà cảm thấy một nỗi buồn khó hiểu.
Đối với Tư Dật mà nói, cô gái kia mới là người yêu của anh. Mà cô chẳng qua chỉ là kiếp sau, luân hồi chuyển thế của người kia mà thôi. Không phải vì thế thì Tư Dật làm sao phải đối xử đặc biệt với cô chứ?
Vết thương có độc!
Từ Dật nửa quỳ nửa đứng trên mặt đất, vết thương phía sau đau nhức nóng rát.
Anh không phải không nhìn thấy khuôn mặt buồn bã đau thương của Đỗ Vi Vi. Thế nhưng cô gái đang bị xiềng xích trước mắt kia, chính là người trong lòng anh ngàn năm trước.
Nếu như đối phương cố ý biến hóa hình dạng để tấn công anh, Tư Dật nhất định sẽ không chút do dự chém xuống. Thế nhưng cô gái kia bị khóa chặt, mắt rưng rưng gọi anh, căn bản không có một chút ý định tiến lên. Anh không khỏi nhíu mày, lẽ nào…
Lúc này bọn sói đen đột nhiên gây khó dễ, Tư Dật vô ý thức vung kiếm lên. Liền thấy nó linh hoạt tránh xa, kiếm khí vèo vèo chém qua cánh tay cô gái. Cô gái la đau một tiếng, trên cánh tay tràn đầy máu tươi.
“Á…” Đỗ Vi Vi bỗng nhiên cũng đau đớn bụm lên vị trí bị thương trên cánh tay, ngã ngồi dưới đất, bất lực nhìn về phía Tư Dật.
Tư Dật oán hận nghiến răng. Rõ ràng là thuật trói buộc hồn!
Cô gái cổ đại bị thương, người đầu thai Đỗ Vi Vi cũng sẽ bị như thế!
Làm sao bây giờ?
Anh chỉ có thể thu hồi kiếm, mèo trắng không bằng lòng, bị buộc nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Đỗ Vi Vi.
Không còn nó, Tư Dật căn bản không phải là đối thủ của đám sói đen này! Chủ nhân thế này là đang đem tính mạng của mình ra đùa giỡn hay sao!
Không còn trường kiếm, đàn sói rục rịch ngóc đầu dậy, chia nhóm đánh úp Tư Dật!
Tận mắt thấy vết thương trên người Tư Dật ngày càng nhiều, áo trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ. Hốc mắt Đỗ Vi Vi đỏ lên, muốn tiến lên chống đỡ thay anh.
Mèo trắng khẽ nhảy ra ngăn cản trước mặt, không vui hừ lạnh: “Chủ nhân tự mình còn khó bảo toàn, cô còn muốn qua đó tăng gánh nặng cho người hay sao? Là muốn hại chết chủ nhân hả?”
Bước chân vừa nhấc lên của Đỗ Vi Vi dừng lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cô gái kia vẫn còn sống, đúng không?”
Mèo trắng giơ vuốt đỡ được cú đánh lén từ một con sói, chậm rãi đáp: “Nếu như không nhìn lầm, thì có người đã dùng thuật đem nàng ta từ địa phủ đến đây, lại còn cho nàng ta thân thể.”
Đỗ Vi Vi chợt cười khẽ, tựa như tự giễu: “Cho nên không còn tôi nữa, thì vẫn còn cô ta cùng Tư Dật đúng không?”
Mèo trắng sợ ngây người, thiếu chút nữa bị sói đen cắn được, chỉ kịp la lên một câu: “Nữ nhân kia, cô đừng có làm chuyện điên rồ!”
“Bọn chúng đến đây là vì tôi, chỉ cần tôi…” Đỗ Vi Vi nhìn bầy sói hung ác tàn nhẫn. Cô nuốt nước miếng, từ từ đi về phía trước: “Tư Dật sẽ không sao đâu.”
“Chết tiệt!” mèo trắng bị bầy sói vây quanh, trơ mắt nhìn Đỗ Vi Vi nhảy vào bầy sói.
Một nhóm sói đen cực lớn lẳng lặng đứng sau lưng Đỗ Vi Vi đột nhiên làm loạn. Mèo trắng ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không kịp cứu cô!
Tư Dật trợn trừng mắt, khiếp sợ nhìn Đỗ Vi Vi cả người đầy máu ngã vào lòng của hắn.
“Vi Vi!”
Đôi mắt của anh bỗng dưng biến thành màu đỏ, móng tay chợt mọc dài ra. Trong nháy đã xé toạc mấy con sói đen!
“Ha ha, nàng ta đã chết, ta có thể sống lại rồi…” Xiềng xích trên cánh tay cô gái cổ đại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Cô ta mỉm cười đứng lên, vẻ mặt tươi vui nhìn Tư Dật.
“Như vậy, chúng ta có thể sống cùng nhau.”
Tư Dật cảm nhận được hơi thở của Đỗ Vi Vi trong lòng anh ngày càng suy yếu, cơ thể càng ngày càng lạnh, ngay cả trái tim cũng xoắn lại.
Chỉ bởi vì hắn nhìn thấy bộ mặt tương tự, mà khiến cho Vi Vi lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Tư Dật không thể tha thứ cho chính mình, một lần rồi lại một lần, anh đều trơ mắt nhìn người trong lòng ngã vào trong vũng máu…
Con ngươi của anh dần biến thành màu đỏ đậm, mèo trắng thầm cảm thấy không ổn.
Ma tính của chủ nhân muốn trỗi dậy, rất dễ sụp đổ mà bị cắn trả!
Mèo trắng nhìn cô gái cổ trang đang cười kia chằm chặp, mắt mèo dựng thẳng một đường. Cô gái này hoàn hồn từ âm phủ, yêu cầu phải không ngừng hút sự sống của Đỗ Vi Vi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hồn phách của Đỗ Vi Vi sẽ bị hút sạch. Cô không những không sống được mà ngay cả luân hồi chuyển kiếp cũng không được luôn!
Tư Dật cảm thấy sức mạnh hắc ám trong cơ thể đang tăng vọt, tuyệt vọng gần như bao phủ toàn bộ anh. Đợi chờ người yêu ngàn năm, nhưng vẫn không bảo vệ được cô như trước. Anh lại muốn giẫm lên vết xe đổ, bi kịch lại tái diễn một lần nữa hay sao?
Ngọn lửa màu đỏ sẫm bao bọc cơ thể Tư Dật, dường như muốn thiêu cháy anh.
Vào giây phút này, Tư Dật cảm thấy mu bàn tay nóng lên. Anh cúi đầu, thấy Đỗ Vi Vi đang gian nan nắm chặt tay anh.
Cô muốn lên tiếng, thế nhưng vừa mới mở miệng, dòng máu nóng đã dọc theo khóe miệng chảy xuống.
Đỗ Vi Vi đột nhiên thấy không cam lòng, trước ý nghĩ của chính mình cỡ nào buồn cười.
Cho dù cô gái cổ trang kia là người yêu ngàn năm trước của Tư Dật. Nhưng người bây giờ anh muốn bảo vệ chu toàn chính là cô!
Cô lại tự mình chui vào ngõ cụt, chưa gì đã đánh mất lòng tin.
Đỗ Vi Vi không cam tâm!
Cô mở to mắt, cố sức nắm chặt tay Tư Dật.
Ngọn lửa màu đen trượt theo tay hai người đến chỗ Đỗ Vi Vi, hóa thành màn đen chui vào trong cơ thể của cô.
Mèo trắng bên cạnh quả thực không thể tin, lẽ nào Đỗ Vi Vi cũng muốn thành ma?
Cô gái cổ trang chợt kêu la thảm thiết. Linh hồn trong cơ thể không ngừng xáo động, từng chút từng chút một chui ra khỏi cơ thể cô ta, và bay vào lòng ngực của Đỗ Vi Vi: “Không, không được….. Lang quân, cứu thiếp. Thiếp không muốn chết…”
Tư Dật ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm từ từ khôi phục: “Nàng đã chết rồi. Hãy về đi.”
“Không! Ta không muốn quay về âm phủ….” Cơ thể không có linh hồn của cô gái cổ trang không thể chịu được. Cơ thể tạm thời từ từ bong ra từng mảng, một nửa vảy rắn từ từ lộ ra ngoài.
“Xà tinh!” Mèo trắng lông dựng đứng cả lên, hóa ra cho tới giờ đều là do con xà ngàn năm này tác quái!
Pháp thuật thất bại phản lại chủ, da của xà tinh phát ra tiếng cháy “xì xèo”. Cô ta oán hận nhìn về phía Tư Dật và Đỗ Vi Vi, dùng tất cả khí lực cuối cùng phun ra nọc độc!
Đỗ Vi Vi mở mắt, đôi mắt đỏ sẫm không khác gì của Tư Dật, tự nhiên vung tay lên.
“Á…” Xà Tinh đề phòng Tư Dật đang bị thương, lại thình lình bị con nhóc kia tung đòn độc trở lại. Toàn thân cô ta bùng cháy, hóa thành một vũng nước xanh.
Sói đen không có người chỉ huy, lập tức bỏ chạy tán loạn.
Tư Dật nhìn chòng chọc đôi mắt phiếm hồng của Đỗ Vi Vi, lòng không nén nổi đau khổ.
Cuối cùng anh không thể mang đến cho cô một môi trường bình an, một cuộc sống hạnh phúc bình thường. Trái lại, cô cũng rơi vào con đường ma đạo…
Đỗ Vi Vi nhìn thấu suy nghĩ của Tư Dật, cô lờ đi và mỉm cười: “Bây giờ, chúng ta có thể luôn luôn ở bên nhau…”
Tư Dật ngẩn người, lại cố gắng siết chặt cô vào lòng.
Nắm chặt tay nhau, cùng đi đến già.[2]
[2] Đây là câu thơ trong bài Kích cổ 4 trong Kinh Thi của Khổng Tử. Phiên âm bài thơ:
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook