"Hoắc Tư Đình.

"

Vũ Văn Diên lập tức lục lại ký ức liên quan trong đầu, để không lộ ra vẻ quen thuộc với khuôn mặt này, cô vội tỏ ra cung kính:

"Ngài chính là tam gia nhà Hoắc đại soái ở Dương Giang?"

"Ồ? Vũ Văn tiểu thư đã nghe nói về tôi?" Giọng nói trầm ấm của Hoắc Tư Đình hơi khàn, âm cuối hơi run nhưng Vũ Văn Diên không để ý.


Đáy mắt hắn vô tình thoáng qua một tia đỏ ngầu.


Hôm qua sau khi giết Kim Long Giang, khoảnh khắc nhìn thấy cô, dây thần kinh trong đầu hắn đều đứt hết.


Hắn có thể nhịn được mọi biểu cảm, thu lại mọi cảm xúc, chỉ để người ta đưa cô đến viện bên cạnh, từ hôm qua đến giờ không đến thăm cô đã là dùng hết mọi sự tự chủ của bản thân.


Hai kiếp không gặp, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô lại đập đầu tự sát.


Nhìn thấy máu chảy ra từ chỗ cô đập vào cột, hắn suýt nữa lại phát điên.


May mắn thay, hai kiếp dài đằng đẵng và những ký ức mới mẻ khắc cốt ghi tâm khiến hắn kiên nhẫn hơn trước, cũng trở nên bình tĩnh hơn.


Giết nhiều người rồi, cũng có thể nhìn ra máu của cô không phải là vết thương chí mạng.



Hắn mới đè nén nhẫn nhịn, không biểu hiện ra vẻ dữ tợn điên cuồng.


Nhưng chỉ nói với cô hai câu, nỗi nhớ nhung và dục vọng khép kín trong lòng liền muốn xông ra che lấp mọi thứ, xóa sạch mọi sự kiềm chế.


Hắn chỉ muốn nhào tới, muốn cắn hôn đôi môi mà mình đã từng chạm vào bảy mươi sáu năm trước.


Muốn ôm cô vào lòng mà hành hạ đến chết.


Để cô vừa khóc vừa run rẩy nói yêu hắn, để trên người cô đầy dấu vết của hắn, lấp đầy hơi thở của hắn, để cô trở thành cấm kỵ của hắn từ đầu đến chân.


Nhưng! hắn không thể.


Lần này, hắn nhất định, nhất định không thể để cô chết trong sự tê liệt và trống rỗng đó nữa.


Tất cả những điều này, hắn đều phải nhẫn nhịn.


Hoắc Tư Đình liên tục lẩm bẩm câu ‘nước chảy đá mòn’.


Hắn nắm chặt tay, đưa lên miệng khẽ ho một tiếng, dùng để che giấu tiếng thở dài của mình.


Ngẩng đầu lên cười, vẻ mặt ôn hòa ấm áp, nghiêm trang anh tuấn.



Vũ Văn Diên vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng súng, đoán rằng Kim soái phủ có lẽ đã đổi chủ.


Như vậy, nếu cô nịnh nọt một chút, nói vài lời mềm mỏng, Hoắc Tư Đình trông rất lịch sự này liệu có thả cô đi không?

Cô nghe nói Hoắc tam gia giết người quyết đoán, đánh đâu thắng đó, nhưng vì ăn chay niệm Phật nên không bao giờ đụng vào phụ nữ.


Hai tỉnh Dương Giang và Kim Hải, bất kỳ ai nghe qua danh tiếng của hắn mà không cung kính gọi một tiếng Hoắc phật gia?

Cho dù cô có điều chỉnh xương cốt quyến rũ trong không gian hệ thống, dụ dỗ đàn ông, sợ rằng Hoắc phật gia cũng không để mắt tới.


Nhìn vào chuỗi hạt ngọc phỉ thúy trên cổ tay Hoắc Tư Đình, Vũ Văn Diên ngoan ngoãn mỉm cười:

"Vâng, tôi đã từng nghe qua danh tiếng của ngài.

"

"Mọi người đều nói Hoắc tam gia là người tài, trước đây thầy tôi từng giảng cho tôi về việc chia cắt quyền lực, nói rằng ngài biết mọi thứ, không gì không làm được.

"

"Có tài thống soái, là người con xuất sắc nhất trong nhà họ Hoắc.

"

Cô đã khen hắn tới vậy rồi, hắn chắc là rất vui đúng chứ?

Có thể tha cho cô không?

Cô cũng không phải do hắn bắt về, mà là do Kim Long Giang bắt.


Kim Long Giang có hứng thú với cô, hắn không thể cũng có chứ?

Khóe miệng Hoắc Tư Đình hơi nhếch lên, nếu không nhìn kỹ, thậm chí còn không nhìn ra hắn đang cười.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương