Hôm nay, hắn không có xuất hiện.

Lâu Điềm đợi cho đến giữa trưa, mới xác định được hôm nay có thể là không nhìn thấy Chúc Tắc Nghiêu được. Lời nói của nàng làm hắn sợ sao? Hôm qua nàng không nói thêm nhiều chuyện với hắn, là vì không đành lòng thấy hắn càng thêm hoảng loạn.

Nếu hôm qua người hắn đối mặt không phải là nàng, như vậy có lẽ sẽ không có gì có thể làm cho hắn luống cuống lo sợ không yên như vậy đi? Thân thế của hắn là thế nào? Nàng thật tò mò, nhưng cũng không muốn nghe hắn dùng giọng nói lạnh lẽo như việc này không liên quan đến mình nói ra những lời không đúng sự thật.

Nếu hắn không muốn nói, vậy thì đừng nói. Nếu hắn thật muốn nói, vậy phải nói ra những lời sâu tận trong đáy lòng đi.

Nhưng... Bởi vì hôm qua chia tay như vậy, làm nàng trằn trọc cả đêm, suy nghĩ hắn có đến hay không. Đến, vậy phải đối mặt như thế nào đây? Không đến, có phải lời nói của nàng làm hắn bị thương quá nặng hay không?

"Tiểu thư..." Bảo Tâm bưng ly trà đặt bên cạnh khung thêu, nhẹ nhàng gọi chủ tử, giọng điệu có chút cẩn thận muốn nói lại thôi.

"Sao?" Lâu Điềm ngẩng đầu nhìn, ngừng công việc trên tay lại.

Bảo Tâm đưa trà cho tiểu thư, nhẹ giọng hỏi:

"Tiểu thư không nhận thấy... Chúc công tử kia, có chút mạo phạm với tiểu thư sao?"

Lâu Điềm từ từ nhấm nháp trà, lẳng lặng không nói chuyện. Khói trà nóng bốc lên, làm gương mặt của nàng, cũng mờ ảo như được nhuộm một tầng hào quang.

"Tiểu thư người là kim chi ngọc diệp, nói là do vàng bạc châu báu tạo ra cũng không phải là quá đáng. Thân phận của người như vậy, cũng không phải hạng phàm phu tục tử có thể vọng tưởng trèo cao được. Hắn liên tiếp mạo phạm như vậy, thật vô lễ quá mức, lẽ ra tiểu thư nên dạy cho hắn biết nên đúng mực một chút!" Bảo Tâm đã nhịn nhiều ngày, cho dù sẽ chọc tiểu thư không vui, nàng vẫn phải nói.

"Bảo Tâm, hắn cũng là không cố ý" Lâu Điềm nhẹ nhàng nói.

"Cho dù không cố ý cũng không thể làm như vậy nha!" Bảo Tâm sầu lo nhìn tiểu thư, "Hơn nữa.... Hơn nữa.... tiểu thư giống như là.... không quan tâm, làm nô tỳ thật lo lắng....

"Lo lắng cái gì đâu? Hắn là một thanh niên thành thật, sao ngươi lại phải lo lắng?"

"Nô tỳ lo lắng tiểu thư sẽ... có hảo cảm không tầm thường đối với hắn."

Mặt đỏ ửng rốt cuộc cũng không giấu diếm được, Lâu Điềm giơ hai tay lên sờ má, chỉ cảm thấy nóng rực.

Bảo Tâm nhìn thấy liền sợ hãi, hô nhỏ: "Tiểu thư!"

"Nếu thật là như vậy, hắn.... lại có cái gì là không tốt đâu?" - Giọng nói của Lâu Điềm đã nhỏ như muỗi kêu.

"Hắn, sao hắn lại không có gì không tốt, chúng ta hoàn toàn không biết chi tiết về hắn nha! Mà, cái đó cũng không quan trọng, quan trọng là -- thân phận cao quý của tiểu thư, không phải là thứ mà loại người như hắn có thể trèo cao được nha!"

Lâu Điềm hơi giật mình, nhìn Bảo Tâm.

" Ta đây làm gì có thân phận cao quý ? "

" Nhưng tiểu thư đường đường là trấn viễn hầu phủ… "

Lời còn chưa dứt, Lệ Nhân đã mở cửa ra đi vào…

" Tiểu thư, tiểu thư, lão bản nương của khách điếm Phú Mãn ở bên ngoài cầu kiến. Nói muốn mời người đi chơi. " Không chú ý tới bầu không khí không đúng lắm ở trong phòng ngủ, nàng hỏi : " Tiểu thư có muốn gặp nàng không ? Hay là để nô tì từ chối? "

Lâu Điềm nhíu ấy làn mi trắng sáng như trăng non, khó hiểu nói:

" Tại sao lão bản nương lại muốn mời ta đi chơi cùng? " Ngoại trừ ngày đầu tiến vào khách điếm, có lễ phép chào vị phu nhân kia kia một lần ở ngoài, thì cũng không còn giao tình nào khác. Đột nhiên thân thiện như ậy, thật là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Lệ Nhân cũng không khỏi ngượng ngùng cho chính mình…

" Bình thường lúc ta ở lại để trông coi tài sản, thì phu nhân kia cũng sẽ tới tìm ta để nói một ít chuyện tào lao trong nhà. Ta đương nhiên sẽ không nói lung tung ! Nhiều lắm là sửa lại những phỏng đoán không đâu của nàng, bằng không nàng sẽ còn tưởng tiểu thư có thân phận ám muội gì đó đấy nha ! Ta chỉ mới cho nàng biết chúng ta có xuất thân nhà giàu, chứ chưa nói gì khác. "

Mày liễu của Bảo Tâm nâng lên, mắng tỷ tỷ nhà mình :

" Ngươi cứ như vậy khinh địch nói ra ? Cái gì gọi là chưa nói gì khác? Ngươi vốn không nên nói cái gì cả, cần gì quan tâm đến suy nghĩ lung tung của người ngoài! Ngươi thật hồ đồ! "

" Ngươi, ngươi ngươi dữ thế làm gì? Ta là tỷ tỷ nha! Hơn nữa ta thật sự không nói thêm gì nữa, nhưng mà vị Chu phu nhân kia đoán những cái suy nghĩ nhục nhã không đứng đắn lên người tiểu thư. "

" Ngươi như vậy không phải là rước thêm phiền toái cho tiểu thư sao? Nàng kia nếu không phải là đến lấy lòng, thì cũng chính là dùng phương thức leo trèo, bấu víu để giao lên cho bằng được. Ngươi đã quên đứa con của huyện lệnh Đông Lâm Thành mà chúng ta từng đi qua đã dùng cách như vậy để quấn quít lấy tiểu thư hay sao? " Bảo Tâm mới mặc kệ ai là tỷ tỷ, muội muội, chỉ cần là sai, thì sẽ giáo huấn không lưu tình.

" Hắn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ta cũng vụng trộm trở về giáo huấn hắn rồi mà, cũng không còn việc gì nữa! Hơn nữa Chu phu nhân cũng không phải là nam nữa. "

" Ngươi còn nói… "

" Được rồi… " Lâu Điềm nói ra hai chữ, liền làm cho hai người kia im miệng không dám ầm ĩ nữa, chỉ trừng mắt to mắt nhỏ với nhau.

" Ta đi ra ngoài gặp nàng. Các ngươi nếu muốn tiếp tục ầm ĩ thì cứ ở lại đi, còn ta phải ra phòng khách tiếp khách nhân. Cứ thoải mái, không cần khách khí. "

A! Tiểu thư nàng bị chọc giận rồi!

Đều tại ngươi! Ánh mắt hai tỷ muội lên án cho nhau, đều trách tội đối phương.

Sau khi trách tội xong, không hổ là tỷ muội, động tác đều giống nhau…

" Tiểu thư, Bảo Tâm(Lệ Nhân) đỡ người đi. " Mỗi người chiếm một bên, sau đó tặng cho đối phương một cái mặt quỷ.

Hai tỷ muội vội vàng trêu ngươi ghẹo mắt, cùng không nhìn thấy bên khóe môi của Lâu Điềm mang theo nụ cười tinh quái.

Trong lòng Lâu Điềm có chút hối hận ; Nếu như kết quả là nàng đáp ứng cùng Chu phu nhân đi chơi, thì nàng thà để cho Lệ Nhân, Bảo Tâm ầm ĩ đến mức muốn dùng công phu để ra tay, chứ cũng không muốn ra ngoài gặp Chu phu nhân kia.
Chu phu nhân nói là muốn mời nàng tham gia bữa tiệc phẩm rượu ngắm hoa của các phu nhân, địa điểm bữa tiệc là trạch viện của một nhà giàu có ở Vĩnh Xương thành. Người tham gia bữa tiệc ngắm hoa đều là những phu nhân nhà giàu có uy tín danh dự ở trong Vĩnh Xương Thành, phu nhân nhà bình thường cũng không có tư cách được mời đến. Theo lời Chu phu nhân nói, nàng tuy là lão bản nương của khách điếm lớn nhất Vĩnh Xương Thành, nhưng nếu dùng thân phận để đi đến, thì đến lúc đó, cũng chỉ là một danh tự xấu xí.

Loại bữa tiệc phu nhân thế này, thì chỉ toàn là phu nhân quan gia cùng với phu nhân nhà giàu mới đến, tùy tiện lấy một người, cũng đều là những người thuộc dạng xa vời vợi. Chu phu nhân nếu muốn xuất hiện một cách mặt mày rạng rỡ, sẽ nghĩ đến chút biện pháp… Ví như… dẫn theo một Lâu Điềm cực kỳ xinh đẹp như vậy, lại là " hư hư thực thực " một kim nữ tử con nhà quan gia để hấp dẫn lấy ánh mắt của mọi người.

Đây cũng là nguyên nhân mà Lâu Điềm vạn phần hối hận khi xuất hiện ngoài cửa.
Chưa nói đến việc bị người khác không ngừng tìm hiểu thân thế, còn có một ít lão thái thái có thân phận tự cao, dùng tư thái cao cao tại thượng, không thể không tuân theo, nói muốn mời nàng ngày khác đi làm khách, phải giúp cho Lâu Điềm tìm một cái nhân duyên thích hợp.

Lâu Điềm tốt bụng được giáo dưỡng, tất nhiên sẽ không biểu hiện sự thiếu kiên nhẫn của mình ra bên ngoài, nàng vẫn một mực cười yếu ớt để chống đỡ lấy những ánh mắt điều tra kia. Trong lòng đánh giá, phải ở lại bữa tiệc bao lâu, cáo từ chủ nhân mới không thất lễ.

Bởi vì không nghĩ ra cái nguyên nhân, nên có mấy vị phu nhân cũng đành buông tha cho, nghĩ rằng tương lai còn dài, cũng không sợ rằng chính mình sẽ không tra được tám đời tổ tông của vị cô nương xinh đẹp này, thực muốn làm rõ được nàng thực có phải là thiên kim tiểu thư có xuất thân cao quý, hay chỉ là một con gà rừng hiền lành muốn mai danh ẩn tích đây. Các nàng bắt đầu nói chuyện phiếm sang chuyện khác…

" Ai ! Bữa tiệc ngắm hoa này của chúng ta, cơ hồ những vị phu nhân của Vĩnh Xương Thành đều đến đây, thế nhưng hàng năm tụ họp chỉ có thiếu mỗi Chúc phu nhân! " Một phu nhân đẫy đà ăn xong khối điểm tâm liền nói.

" Nhưng cũng đâu có biện pháp gì đâu? Vị Chúc đại gia kia cũng thật là, sự nghiệp lại thịnh vượng như vậy, nên cũng làm cho phu nhân được hưởng phúc, nào có cần thê tử mình giúp đỡ, suốt ngày cứ bận rộn làm lụng vất vả. Mỗi lần gặp mặt Chúc phu nhân, bọn ta đều thực yêu thích và ngưỡng một phúc khí của chúng ta, nói đến lão gia nhà nàng ta đi, khuôn mặt Chúc lão gia kia thế nào, nói so với mặt Diêm Vương sợ cũng rằng cũng chưa đủ. " Một phu nhân khác lại nói.

Đề tài này Chu phu nhân liền đáp được, nàng hưng trí bừng bừng nói :

" Ai, nói đến đây, phòng ở mà Lâu tiểu thư mà chúng ta đang xem, chính là gian Điềm Tĩnh cư kia nha! "

Hoa viên lập tức vang lên những tiếng hút không khí…

" Đó là gian quỷ… quỷ ốc nha! Lâu cô nương ngươi thế nào lại… "

" Đúng rồi đúng rồi! Ngươi đừng thấy tòa nhà kia đẹp mặt mà muốn nhận lấy, trạch viện viên toàn bộ Vĩnh Xương thành không ai dám mua về đâu! Lần trước có vị Vương viên ngoại chuẩn bị ở lại Vĩnh Xương thành, liền tận mắt nhìn thấy thứ không sạch sẽ gì đó! Suýt tý nữa hiểm ác mua phải căn nhà có ma kia. "

" Đúng đó, nghe nói trải qua lần bị dọa sợ đó, bệnh tình đến bây giờ còn chưa khởi sắc đâu! "

" Ta xem ra, việc đầu tư thất bại nhất trong đời này của Chúc đại gia chính là mua phải Điềm Tĩnh cư! " Một vị phu nhân trong nhà có làm ăn cùng Chúc gia nói ra.

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.

Sao? Tòa nhà kia thuộc về Chúc gia? Vậy cũng như là nơi ở của Chúc Tắc Nghiêu đi?

Chu phu nhân lấy lòng hỏi Lâu Điềm:

" Lâu tiểu thư, sợ rằng ngươi còn không trạch viện Điềm Tĩnh cư phỏng tay như khoai lang này, trước mắt là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Chúc lão gia đi? Chúc lão gia mua trạch viện này năm năm trước, vốn nghĩ muốn bán lại qua tay với giá tốt, cho nên lúc đầu mới muốn bán ra bên ngoài. Giao cho cháu ruột của hắn để ý, khoảng hai năm gần đây, một chút thành tích cũng không có… "

Một vị phu nhân hừ một tiếng, đánh gãy lời nói của Chúc phu nhân, nói:

" Nói đến đứa cháu không rõ lai lịch kia, tuyệt đối không giống như người của Chúc gia. Các ngươi xem ba vị công tử Chúc gia xem, người nào không phải là những tay tài năng trong giới kinh thường? Tuổi còn trẻ liền đi theo thương đoàn đi nước ngoài kinh thương phát triển tài năng, cũng chỉ có Chúc Tắc Nghiêu kia, có một việc cũng không thành, không có lý tưởng nào mà cứ ở lại trong Vĩnh Xương Thành, không có chút thành tích. "

Nghe được cái tên Chúc Tắc Nghiêu, một vài phụ nhân có chút trẻ tuổi giơ lên quạt tròn che nửa mặt, tươi cười khúc khích rất là ám muội, trong đó có người có lá gan lớn một chút nói thẳng:

" Nếu không đề cập tới thân thế của hắn, một việc cũng không thành của hắn, chỉ nhìn vẻ ngoài, các ngươi nói xem, Chúc Tắc Nghiêu có phải hay không là mỹ nam tử hiếm thấy trong Vĩnh Xương Thành? "

Điểm ấy mọi người thật ra cũng không phủ nhận, trong đầu vẻ phác thảo ra bộ dạng của Chúc Tắc Nghiêu, trên mặt cũng không nhịn được mà nổi lên điểm đỏ ửng. Nếu nói các vị phu nhân phú quý đối với cuộc sống an nhàn sung sướng này có gì tiếc nuối, thì chính là… thành công có tiền nhưng dung mạo vị hôn phu của mình thường là xấu xí, bụng thì như thịt heo cúi xuống, mặt thì bóng loáng tròn căng, nếu bộ dáng có bình thường một chút, thì cũng là do trời ban ân. Mỹ mạo các nàng đều như hoa, đương nhiên thời còn như hoa như ngọc chưa lấy chồng cũng từng ảo tưởng qua sẽ xứng đôi vừa gả cho một gã anh tuấn thể diện nam tử, tốt nhất chính là bộ dạng của Chúc Tắc Nghiêu kia, nhưng…

Trong khoảng thời gian ngắn, các phu nhân đều im lặng.

Cá cùng chân gấu thế nào… bao nhiêu lựa chọn gian nan thiên cổ. Ai!

Rất lâu sau đó, có người mở miệng ẩn ẩn mang hận ý nói :

" Bộ dáng đẹp mắt cũng vô dụng! Mẫu thân hắn xuất thân từ kỹ viện, cha mẹ không người mai mối không sính lễ, liền quan hệ bất chính sinh ra hắn, nghe nói Chúc Chí Tĩnh năm đó đáng thương bị kỹ nữ lừa tài lại lừa sắc, trước khi đi thi có cuốn lấy da thịt với kỹ nữ kia, kết quả ở nữa đường liền bị bệnh. Tóm lại nha, thân thế của hắn như vậy ai mà chả biết, ai dám đem khuê nữ gả cho hắn? Ta thấy hắn phải chịu kiếp cô độc rồi. "

Nam nhân tuấn mỹ, nếu mình không thể sở hữu, thì rốt cuộc cũng sẽ độc thân. Các nàng nghĩ như thế. Vài vị phụ nhân gật đầu. Không chiếm được, thì cứ gạt bỏ đi, mọi người đều không có phần.

" Nếu hắn có một phần tài sản của Chúc lão gia mà nói, có lẽ khả năng còn có người nguyện ý nương thân cho hắn. Nhưng mà ta xem ra, địa vị của hắn ở Chúc gia liền cũng chẳng khác người hầu cho lắm, không có phần của hắn đâu. "

" Dù có thú thì cũng không đến lượt các khuê nữ nhi trong sạch, hắn có thể đi mua một người nha! Cho dù hắn không có tiền lấy lòng, hắn cũng có thể học theo phụ thân năm đó ấy, lừa gạt lấy một kỹ nữ đem về thôi ! " Có người cho rằng Chúc Tắc Nghiêu sẽ không độc thân cả đời.

" Vậy cũng phải là Chúc lão gia chấp nhận mới được. Các ngươi đương nhiên, Chúc lão gia không cho phép con cháu nhà mình ra vào nơi phong nguyệt. Có thể bước vào cửa nhà Chúc gia, thế nào cũng phải là một thân trong sạch mới được chấp nhận. "

Điểm này, mọi người cũng hiểu được.

Phụ nhân trẻ tuổi lúc trước chủ trương Chúc Tắc Nghiêu phải độc thân đắc ý nói:
" Thì đó, Chúc Tắc Nghiêu không thể thú được thê tử, sẽ không ai được nhận hắn đâu. "

Có một phụ nhân hơn năm mươi tuổi đột nhiên thở dài…

" Nhớ năm kia Chúc Chí Tĩnh là một vị công tử nhã nhặn anh tuấn, bao nhiêu nữ nhân toàn thành đều nghĩ mọi biện pháp để nhìn lén hắn, cũng không quản hắn nhà nghèo tay trắng, mỗi ngày thầm nghĩ xem hắn có hay không thỉnh bà mối đến trong nhà cầu hôn… Thế nào cũng không nghĩ đến hắn về sau lại lưu lại bại danh như vậy? "

Lời nói tiếp theo đều là đối lập xưa và nay của Chúc gia, cùng vớ đối diện mê hoặc cảm thán, trong khoảng thời gian ngắn cũng không còn tiếp đón Lâu Điềm, đối với thân thế Lâu Điềm tạm thời cũng mất đi hứng thú, làm cho Lâu Điềm có thể lẳng lặng lắng nghe đủ loại chuyện này kia của Chúc Tắc Nghiêu.

… Thì ra, đồn đãi về thân thế của hắn là như vậy. Này kia, là thật sao ?

Tuy rằng vô cùng rõ ràng, nhưng trực giác Lâu Điềm lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng có dự cảm, giả như hôm nay nàng nguyện ý nghe chính Chúc Tắc Nghiêu hình dung về thân thế của hắn, thì cũng sẽ không có loại cảm giác nào khác.

Người bên ngoài nói thế, sự kiện liên quan mà người ta nói, nếu đều là nhất trí, không có gì không trùng khớp, vậy cũng thật kỳ quái.

Hắn… muốn che giấu việc gì? Hay là bảo vệ cái gì?

Sự thật, sẽ càng thêm không chịu nổi sao?

Nếu nàng có thể hiểu được thứ ý nghĩa nhất của Điềm Tĩnh cư đối với Chúc Tắc Nghiêu, vậy hết thảy mọi bí ẩn có lẽ có thể giải khai dần được những manh mối quan trọng nhất rồi.

Sẽ có một ngày nàng biết được sao?

Mà nàng cùng… hắn, về sau sẽ như thế nào đây?

Mà đóa mẫu đơn màu trắng tuyết viền hồng lặng lẽ theo bình theo ngã xuống dòng nước đang di chuyển, lúc chìm lúc nổi, cùng triền miên theo dòng nước, xoay tròn nhìn đẹp làm sao…

" Chúng ta đến Điềm Tĩnh cư. " Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, mặt trời cũng đã lặn về hướng tây. Lâu Điềm nói với Bảo Tâm như vậy.

" Nhưng mà tiểu thư… đã hoàng hôn rồi… " Trễ như vậy mà còn đi vào trong đó không tốt lắm đâu? Trong lòng Bảo Tâm lo lắng.

" Đi xem đi, không ngại. " Giọng điệu Lâu Điềm ôn hòa mà kiên định..

Bảo Tâm nào còn dám nói gì, đành phải đem xe ngựa chạy tới phương hướng của Điềm Tĩnh cư. Nàng chỉ có thể đánh ngựa đi nhanh chút, không cần đến buổi đêm mới đi đến được chỗ ấy, trăm ngàn đừng " may mắn " nhìn thấy cái dị tượng mà người bình thường" vô phúc " nhìn thấy. Nàng mới không giống Lệ Nhân ngu ngốc táo bạo, trời không sợ, đất không sợ đến đần độn.

Rất nhanh đã đi vào Điềm Tĩnh cư, sắc trời cũng đã tối hẳn.

" Tiểu thư, tên thủ vệ gã sai vặt kia không ở đây ! " Bảo Tâm nhảy xuống xe ngựa, khắp nơi đều không thấy người.

" Khóa cửa rồi sao ? " Lâu Điềm ở trong xe ngựa hỏi.

Bảo Tâm đi qua nhìn, cửa lớn đúng là khóa cửa rồi, nàng thử đẩy hai bên trái phải của cánh cửa…

" A, tiểu thư, cánh cửa bên trái không có khóa, khép lại giống như chỉ ngăn lại kẻ đập cửa ở một bên, gã sai vặt này đúng là sơ ý, lại có cách khóa cửa như vậy. " Tay cầm lấy cái thẻ trúc rồi đẩy ra, nghĩ rằng đợi lát nữa sẽ có ý tốt mà giúp bọn họ khóa kỹ lại.

Bảo Tâm đi đến bên cạnh để đỡ tiểu thư xuống. Lâu Điềm nói:

" Ngươi ở lại trông coi xe ngựa, ta đi vào một chút. "

" Như vậy sao được! Tiểu thư, ngươi đợi chút, ta đem xe ngựa gửi ở khách điếm chỗ ngã rẽ bên kia, sẽ lập tức trở lại, người đừng đi vào trước nha ! " Bảo Tâm khẩn trương nhanh chóng đưa xe ngựa đến một quán trà nhỏ ở chỗ ngã rẽ cách đó mấy trượng.

Lâu Điềm cách tấm lụa trắng nhìn sự kích động của nàng, cười cười, cũng nghĩ đến mình là một chủ tử bốc đồng thế nào, nếu ngày sau Bảo Tâm chưa già mà đầu đã bạc, thì nhất định cũng là do lỗi của chủ tử nàng gây ra.

Được rồi, tỉnh táo xong, nàng liền… đi vào trước.

Cửa lớn " lạch cạch " bị đẩy ra, sắc trời đã sắp tối hoàn toàn, cảnh sắc cũng không còn nhìn thấy rõ ràng, nhìn vật gần đó cũng không được. Nàng thong dong đi dọc theo hành lang gấp khúc, rất nhanh đã đi đến giữa đình, sắp có thể nhìn thấy được cây tương tư…

" Tiểu thư! " Bảo Tâm kinh hoảng gọi lên, ở cửa không nhìn thấy người, gấp đến mức phải thi triển thi công tiến vào, lập tức đã đến trước mặt chủ tử.

" Gấp cái gì chứ, thật là dọa người. " Lâu Điềm vỗ vỗ ngực.

" Sao lại không chờ nô tỳ chứ! " Bảo Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm bất mãn, " Bên trong tối như vậy, có chút đèn mới nhìn thấy được nha! Chúng ta trước tiên cứ đốt đèn đã. " Tay nàng mang theo một cái lồng đèn trắng xưa cũ, là tạm thời mua được ở quán trà nhỏ, vẻ ngoài thoạt nhìn thật không còn dùng được,nhưng tạm thời chỉ còn có thể tìm được cái này.

" Tiểu thư, người chờ nô tỳ một lát, đừng đi trước nha. "

Lâu Điềm gật đầu, liền dựa vào một thanh trụ dọc theo hành lang, một thân áo trắng theo làn gió đêm khẽ bay nhè nhẹ như tiên tử. Gió lớn, Bảo Tâm vẫn không đốt cháy lên được, đành phải tìm một nơi không có gió thổi đến mà ngồi xổm xuống đốt lửa. Cách cách cách cách cách cách, cố gắng đánh viên đá lửa.

Cùng thời gian đó, có một bóng người lén lút phát hiện cánh cửa của Điềm Tĩnh cư không được khóa cửa cẩn thận… Nghe nói bên trong có rất nhiều trang sức đồ đạc đáng giá… Hì hì cười mờ ám, gặp trái phải không có người, thân thể liền chợt lóe tiến vào.

Tuy rằng thật anh dũng tiến vào căn quỷ trạch nổi danh Vĩnh Xương Thành, nhưng hắn vẫn tiến từng bước, tạm ngừng ba cái, rồi lại run rẩy năm cái, đi cả buổi rồi mà vẫn còn cọ sát đứng cách cửa lớn của địa phương này không xa, miệng thì thào nhớ kỹ :

" Hừ! Kha lão tam ta mạng vốn thối rửa, chỉ sợ không còn tiền gỡ vốn, không còn quỷ hay không quỷ gì nữa! Dù sao… dù sao cũng chỉ là một nữ quỷ, nữ nhân thôi, làm gì có sức lực nào? Nếu thực có can đảm để đi dọa đại gia ta, làm cho đại gia phải nổi giận, bất kể nàng quỷ hay là không quỷ, trước hiếp rồi nói sau… " Lời nói đe dọa để lấy thêm can đảm vừa xong thì đột nhiên lại cảm thấy lạnh run!

Xào xạt…

Một trận gió thổi qua, Kha lão tam đứng phía sau ván cửa chậm rãi nghe thấy một tiếng " xào xạt ", sau đó lại vang lên tiếng " xào xạt "…

" Là gió, chỉ, chỉ, chỉ là gió, không phải sợ… " Hắn nói với chính mình như vậy, lại không có can đảm quay đầu lại xem. Sau đó một trận gió khác lại thổi tới, động tác duy nhất của hắn chính là… liều mình chạy về phía trước!

" Vù vù vù! " Cuối cùng đã chạy xa khỏi cánh cửa kia, Kha lão tâm ôm một thanh trụ ở hành lang ho khan mãnh liệt. " Mụ nội nó, không có gì việc làm lại đi thù dọa chính mình! Trời vừa mới tối thì làm sao có quỷ được chứ? Quên đi, mặc kệ nó, chạy nhanh vơ vét một ít thứ mới rồi chạy lấy người mới là chính sự… dọa! " Giọng nói lại nghẹn ở yết hầu một lần nữa!

Có… có người… Là, là người thật sao? Nữ nhân mặc đồ trắng… Khắp nơi đều… ở chỗ cây tương tư! Không, không, không thể nào? Có phải hắn nhìn lầm màn vải thành một người không?!

Hai tròng mắt Kha lão tam thiếu chiếu nữa đẩy ra ngoài, tay màu đen giống như đã nặng thêm ngàn cân chậm rãi nâng lên, nghĩ muốn lau mắt, lại bởi vì tay đang run mà hạ xuóng, ngón tay thẳng đứng hướng vào mắt mình….

Ngón cái cùng ngón giữa dựng đứng chỉa về hai mắt trái phải!

" Ai da! " Đau quá! Nước mắt Kha lão tam chảy ròng ra rồi dừng lại uốn quanh ở hai mắt! Tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ không thôi, chờ nước mắt không chảy nữa, hắn lại tăng thêm can đảm, nỗ lực nhìn lại, tốt lắm, không có cái gì cả! Cái gì cũng không có, mới vừa rồi là hắn hoa mắt… dọa sợ! Có quỷ hỏa!

Không chỉ có nữ tử áo trắng xuất hiện, lại còn xuất hiện thêm ma trơi! Lòe lòe nhấp nháy, rõ ràng rồi lại khẽ tắy… "

" Éc… " Hắn muốn thét chói tai! Muốn ghào thét! Muốn té xỉu! Nhưng giờ phút này hắn giống như bị một cái tay giữ chặt lấy cái gáy của mình, chỉ có một phát ra tiếng động éc éc éc, hai mắt mở lớn nhìn con quỷ ở phía xa, hoàn toàn không còn cách nào khác…

Thật sự có quỷ! Điềm Tĩnh cư thật là một quỷ ốc! Qủy kia, quỷ kia… Ơ bay lên! Đi theo con ma trơi!

Hai chân lập tức xụi lơ như bùn, đũng quần phía dưới cũng đã là một mảnh ướp nhẹp thôi thối! Kha lão tam co quắp ngồi dưới đất, độ cao của lan can che đi tầm mắt của hắn, ông trời rũ xuống lòng thương, dạy hắn không cần nhìn… dấu vết của con quỷ kia nữa…

Sau đó, hắn rốt cuộc cũng may mắn ngất xỉu mà trôi qua!

" Tiểu thư, hình như có tiếng động… " Bảo Tâm đỡ tiểu thư đi dạo một vòng, lông tơ toàn thân đã muốn dựng đứng, hiện tại lại nghe thấy tiếng động gì đó loáng thoáng ở hành lang gấp khúc đối diện… đó là không phải là tiếng gió, nàng thực khẳng định. Thử hỏi trong lòng làm sao có thể không sợ nữa? Hơn nữa trên tay chỉ có một cái đèn nhỏ, cũng cũ rồi, cho dù đốt lên rồi cũng có thể tắt ngóm, bầu không khí nơi này cũng thật dọa người nha. " Chúng ta trở vì đi, tiểu thư. "

Lâu Điềm thở dài, không nhìn thấy gì cả, cũng không nhận thấy được hơi thở gì không thích hợp, trong lòng hơi hơi ảm đạm, thứ nàng muốn gặp, cũng không phải là con quỷ trong truyền thuyết kia, mà là… hắn, nàng nghĩ đến nơi này có một ý nghĩa rất đặc biệt đối với hắn, trong lòng không tốt nghĩ muốn tìm nơi này để có một sự an ủi nào đó…

Không nghĩ tới, nàng lại đoán sai.

" Được rồi, chúng ta trở về thôi. "

Bảo Tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng dắt tiểu thư đi đến cánh cửa ở phía trước. Bởi vì đèn đuốc khá mờ, bóng đêm lại quá tối, trong lòng Lâu Điềm cũng hơi lo lắng, ống tay áo liền ôm dựa vào một cái cọc gỗ trên lan can. Theo một tiếng động xé rách rất nhỏ, một mảnh lụa trắng liền rách khỏi tay áo.

" A ! " Tay Bảo Tâm muốn giữ lấy, nhưng mảnh lụa trắng sớm đã bị gió đêm thổi đi xa, thổi đến một chỗ tối mà đèn đuốc chiếu không tới…

" Đi thôi, mảnh vải ấy sẽ bay đến nơi nó cần bay đến thôi. " Lâu Điềm nói.

" Dạ, phải. " Bảo Tâm vui vẻ tuân lệnh, tuyệt không muốn chờ đợi thêm nữa.

Rất nhanh, chủ tới hai người đã ra khỏi cánh cửa.

Bảo Tâm cũng có hảo tâm khóa lại cẩn thận cánh cửa hông của Điềm Tĩnh cư rồi mới rời đi.

Lâu Điềm cũng đoán không sai, Chúc Tắc Nghiêu quả thật có đi tới Điềm Tĩnh cư. Chỉ là nàng chỉ đoán sai duy nhất chính là thời gian, hắn nửa đêm mới đi vào.

Chúc Tắc Nghiêu đem con ngựa cột lại ở một gốc cây già, di chuyển bằng cước bộ, trên người cũng có mùi rượu. Hắn bị nhị đường huynh Chúc Đại Phi rót cho không ít rượu, thật vất vả mới làm say đổ được Chúc Đại Phi, mới có thể thoát thân.

Chúc Đại Phi chính là người như vậy, toàn những phiền muộn vớ vẩn trời ơi đất hỡi, cũng có thể mang hành vi uống rượu trở nên thăng hoa, trăm ưu nan giải. Thấy tinh thần hắn hôm nay không được tốt lắm, không khỏi kéo hắn chạy đến tửu lâu để giải sầu, cứ thế trôi qua hết từ buổi chiều cho đến nửa đêm.

May mắn là Chúc Tắc Nghiêu tuy bị Chúc Đại Phi nhiều lần cố chấp rót rượu, nhưng cũng đã lén lút đem phần lớn rượu đổ đi, nếu không thì hiện tại hắn không say thì cũng đã bất tỉnh, chỉ sợ méo mó ngã xấp xuống đất chứ không đến được Điềm Tĩnh cư.

Chỉ là có chút say rượu, không ngại, liền giống như cảm giác mỗi lần nhìn thấy Lâu Điềm vậy, đều là say đắm đến không cách nào thoát ra được. Như mà dù sao… Lâu Điềm cũng thật là động lòng người, hắn vì nàng làm cho mất hồn cũng không hối hận…

Lâu Điềm nha! Hắn nghĩ muốn gặp nàng thật nhiều, nhưng lại sợ gặp nàng quá nhiều nha!

Không khí hơi trầm xuống, dùng khinh công bay lên một cái, cả người đã bay qua tường cáo, vững vàng đứng ở bên trong hậu viện của Điềm Tĩnh cư. Làm như không muốn cho bản thân mơ tưởng đến chuyện không nên mơ tưởng nữa, hắn không dám dừng lại bước chân, rất nhanh đã đi đến giữa đình. Mục tiêu là cây tương tư, chỉ có nơi đó mới có thể làm cho hắn trở nên bình tĩnh, có thể cho hắn vứt bỏ mọi suy nghĩ hỗn tạp…

Có người!

Hơi thở mong manh than nhẹ truyền ra ở một chỗ của hành lang gấp khúc, lông mày hắn khẽ nhíu lại, người liền muốn động, liền phi thân đi qua. Còn chưa dừng chân, đã thấy trên mặt đất có một nam nhân trung niên mập lùn chạy tới, đang muốn nhìn kỹ hắn là ai thì cả người người nọ run rẩy lên rồi trừng mắt thẳng tấp nhìn Chúc Tắc Nghiêu, sau đó thật thảm thiết thét lên một tiếng: " Qủy… nha! "

" Là ngươi? Kha lão tam. " Chúc Tắc Nghiêu nhận ra hắn là một người không học vấn không nghề nghiệp trong thành, cứ sống mơ mơ màng vô lại ở trong sòng bạc, cũng là một kẻ hay đi ăn cắp. " Ngươi đi vào nơi này để làm cái gì?! "

Kha lão tam đáng thương bị dọa hư làm sao có thể nhận ra Chúc Tắc Nghiêu trước mặt có phải là người còn sống hay không? Hắn ngay lập tức quỳ rạp xuống mặt đất cầu xin tha thứ: " A… A a… Vị nữ quỷ này… không không không, vị tiên cô này! Thỉnh tha cho Kha lão tam có mắt không tròng này đi! Ta lần sau sẽ không dám nữa… "

Chúc Tắc Nghiêu một tay giữ lấy vạt áo của Kha lão tam, đưa hắn bắt lại.

" Kha lão tam! "

" Oa oa oa oa… Không nên! Không cần!”

“Ba! Ba!”Hai âm thanh vang lên như pháo nổ chợt phát ra trong đêm đen tịch mịch.

Chúc Tắc Nghiêu thấy hắn đã sợ hãi đến thần trí không rõ, lại làm hắn bất tỉnh,vì thế mới nặng nề tát hai cái bạt tai. Cho dù không thể đánh tỉnh hắn, ít nhất cũng không có làm hắn choáng váng,đừng để cho hắn cứ quỷ khóc thần gào như vậy nữa.

Sau khi bị nhận đòn mạnh này, Kha lão tam ngoài việc bị chưng ra cái mặt heo đang sưng phù lên, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

“Ai da! Đau chết người… Hả! Ngươi ngươi… Chúc Tắc Nghiêu!” Kha lão tâm ôm má kêu lên đau đớn cũng vừa lúc nhìn thấy người đến, thực hận không thể chết ngay tức khắc. Lẻn vào sản nghiệp nhà người ta mà còn bị bắt được, đúng là bi thảm tương đương với việc gặp quỷ mà!

“Ngươi vào bằng cách nào? Muốn làm cái gì?” Chúc Tắc Nghiêu nghiêm túc lạnh lẽo hỏi, trên người tràn đầy khí thế sắc nhọn, không giống như ngày thường, làm cho ai nhìn vào cũng cảm thấy chân muốn mềm nhũn ra.

Cho nên Kha lão tam đương nhiên liền mềm nhũn ngã xuống, toàn thân không còn sức lực nào, liền như vậy bị giữ chặt trong lòng bàn tay của Chúc Tắc Nghiêu. Nếu đi trên đường mà gặp phải một miếng thịt người bị treo lên để hóng gió, thì cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.

“Còn không nói!” Chúc Tắc Nghiêu gầm lên.

“Ta ta ta… chưa kịp làm gì cả! Liền, chỉ thấy quỷ! Nơi này thật sự có quỷ! Một nữ quỷ áo trắng! Ta thấy các người không khóa cửa lớn nên mới đi vào… Muốn, nếu không phải các ngươi không đóng kỹ cửa lại, ta cũng sẽ không tiến vào được… Trời ạ! Trời ạ! Ta thấy quỷ… " Đầu ngón tay không ngừng chỉ loạn về phía cây tương tư, " Ngay bên kia, ma trơi… áo trắng… Bay tới thổi quỷ đi… Ngay tại bên kia. "

Có quỷ? Hôm nay? Không, không có khả năng! Hôm nay không có khả năng có quỷ!

Chúc Tắc Nghiêu liền bỏ qua Kha lão tam, một tay chống đỡ lên lan can, nhanh chóng đi vào trong viện. Bóng tối cản trở đi tầm mắt tìm kiếm của hắn, hắn bình tĩnh xem xét, không bỏ xót nơi nào. Đột nhiên…

Ánh mắt hắn phút chốc dừng lại một chút, chú ý ở một chỗ của cây tương tư… một mảnh vải trắng, treo tại một nhành cây, bị gió đêm thổi đến không ngừng rung động…

Một mảnh lụa trắng căn bản không nên tồn tại!

Hắn thả người nhảy đến, bắt xuống dưới, còn chưa cẩn thận xem xét, thì đã bị mùi hương quen thuộc kia oanh tạc làm cho không thể động đậy!

Mùi hương này… mùi hương này…

Hành lang gấp khúc bên kia, Kha lão gia đang lén lút chạy đi. Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào? Hắn đã xúi quẩy gặp phải quỷ, nếu còn bị đưa đến phủ nha, vậy không phải rất bi thảm sao? Mau chuồn…

" Éc… " Sau áo bị giữ chặt, tư thế cả người hắn trong chốc lát liền giống như một miếng thịt người bị một tay người nào đó giữ lấy đem hóng gió cứ thế dựa theo gió mà lắc lư ở trong tương lai.

" Ngươi nói là ngươi đi vào bằng cửa lớn ? " Chúc Tắc Nghiêu lại hỏi sang chuyện của hắn.

Kha lão tam lộ ra khuôn mặt mướp đắng, ngoan ngoãn đáp lời:

" Đúng đó, Chúc thiếu gia. Bằng không tường cao như vậy, ai tiến vào được nha? Huống chi đại gia ngươi cũng biết rồi đấy, tường cao còn khảm vật nhọn, đạp một cái là sẽ bị phế đi nha, Chúc thiếu gia. " Vào ngày thường, hắn làm sao có thể xưng hô với cái tên tạp chủng người người xem thường này như vậy? Nhưng lúc này lại phát hiện, Chúc Tắc nghiêu thoáng nhìn có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào này, thế nhưng sức lực lại khỏe như trâu có thể dễ dàng mang theo hắn như một mảnh giấy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Kha lão tam hắn vẫn là nên biết kiềm chế bản thân một chút vẫn tốt hơn.

" Đi. " Chúc Tắc Nghiêu mang theo hắn đi về phía cửa vào.

Chẳng lẽ là A Đinh không khóa cửa lại, mới để cho người khác tự ý tiến vào? Nếu Kha lão tam có thể đi vào đây, như vậy những người khác tự nhiên cũng có thể tiến vào… Những người khác chính là… chủ nhân của mảnh lụa trắng!

Là như thế sao?

Rất nhanh đã đi đến cửa vào…

" A! Tại sao có thể như vậy?!” Kha lão tam bỗng dưng phát ra tiếng gào khóc, bởi vì…

Ba cánh cửa, đều là được khóa từ bên ngoài, cũng không có cửa nào mở!

Chúc Tắc Nghiêu còn đi thử thử, xác định mỗi một cánh cửa đều được khóa kỹ. Kia, chẳng lẽ là Kha lão tam nói dối?

“Kha lão…” Hắn còn chưa chất vấn xong.

“Không thể như vậy được! Làm sao có thể khóa? Rõ ràng là mở nha! " Toàn thân Kha lão tam run rẩy không đúng lắm, giọng nói khàn khàn lại rõ ràng, cả người điên cuồng vuốt lấy cửa vào vốn rộng mở.

" Kha lão tam! " Loại hành vi điên cuồng này của hắn, không giống như là giả vờ, sự phẫn nộ của Chúc Tắc Nghiêu rất nhanh chuyển thành nghiêm túc. Việc chính bây giờ là làm cho hắn tỉnh lại, " Ngươi bình tĩnh một chút! "

" A! A! Qủy đánh tường, nhất định là quỷ đánh tường! Cửa không có khóa! Đúng hay không? Ta muốn đi ra ngoài, để ta đi ra ngoài! Nha nha nha… " Thần trí Kha lão tam đã không còn rõ ràng cho lắm.

Chúc Tắc Nghiêu không thể không điểm vào huyệt ngủ của hắn, làm cho Kha lão tam cảm giác muốn ngủ thật tốt, cũng đem yên tĩnh trả lại cho màn đêm.

Chính là… Mọi việc, đã xảy ra chuyện gì?

Hắn nhìn lụa trắng trên lại, nhìn nhìn cửa đã đóng chặt, không biết nên giải thích thế nào cho hợp lý.

Thật sự, có quỷ sao?

Vì sao hắn còn chưa từng nhìn thấy?

" Ta đây làm gì có thân phận cao quý ? "

" Nhưng tiểu thư đường đường là trấn viễn hầu phủ… "

Lời còn chưa dứt, Lệ Nhân đã mở cửa ra đi vào…

" Tiểu thư, tiểu thư, lão bản nương của khách điếm Phú Mãn ở bên ngoài cầu kiến. Nói muốn mời người đi chơi. " Không chú ý tới bầu không khí không đúng lắm ở trong phòng ngủ, nàng hỏi : " Tiểu thư có muốn gặp nàng không ? Hay là để nô tì từ chối? "

Lâu Điềm nhíu ấy làn mi trắng sáng như trăng non, khó hiểu nói:

" Tại sao lão bản nương lại muốn mời ta đi chơi cùng? " Ngoại trừ ngày đầu tiến vào khách điếm, có lễ phép chào vị phu nhân kia kia một lần ở ngoài, thì cũng không còn giao tình nào khác. Đột nhiên thân thiện như ậy, thật là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Lệ Nhân cũng không khỏi ngượng ngùng cho chính mình…

" Bình thường lúc ta ở lại để trông coi tài sản, thì phu nhân kia cũng sẽ tới tìm ta để nói một ít chuyện tào lao trong nhà. Ta đương nhiên sẽ không nói lung tung ! Nhiều lắm là sửa lại những phỏng đoán không đâu của nàng, bằng không nàng sẽ còn tưởng tiểu thư có thân phận ám muội gì đó đấy nha ! Ta chỉ mới cho nàng biết chúng ta có xuất thân nhà giàu, chứ chưa nói gì khác. "

Mày liễu của Bảo Tâm nâng lên, mắng tỷ tỷ nhà mình :

" Ngươi cứ như vậy khinh địch nói ra ? Cái gì gọi là chưa nói gì khác? Ngươi vốn không nên nói cái gì cả, cần gì quan tâm đến suy nghĩ lung tung của người ngoài! Ngươi thật hồ đồ! "

" Ngươi, ngươi ngươi dữ thế làm gì? Ta là tỷ tỷ nha! Hơn nữa ta thật sự không nói thêm gì nữa, nhưng mà vị Chu phu nhân kia đoán những cái suy nghĩ nhục nhã không đứng đắn lên người tiểu thư. "

" Ngươi như vậy không phải là rước thêm phiền toái cho tiểu thư sao? Nàng kia nếu không phải là đến lấy lòng, thì cũng chính là dùng phương thức leo trèo, bấu víu để giao lên cho bằng được. Ngươi đã quên đứa con của huyện lệnh Đông Lâm Thành mà chúng ta từng đi qua đã dùng cách như vậy để quấn quít lấy tiểu thư hay sao? " Bảo Tâm mới mặc kệ ai là tỷ tỷ, muội muội, chỉ cần là sai, thì sẽ giáo huấn không lưu tình.

" Hắn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ta cũng vụng trộm trở về giáo huấn hắn rồi mà, cũng không còn việc gì nữa! Hơn nữa Chu phu nhân cũng không phải là nam nữa. "

" Ngươi còn nói… "

" Được rồi… " Lâu Điềm nói ra hai chữ, liền làm cho hai người kia im miệng không dám ầm ĩ nữa, chỉ trừng mắt to mắt nhỏ với nhau.

" Ta đi ra ngoài gặp nàng. Các ngươi nếu muốn tiếp tục ầm ĩ thì cứ ở lại đi, còn ta phải ra phòng khách tiếp khách nhân. Cứ thoải mái, không cần khách khí. "

A! Tiểu thư nàng bị chọc giận rồi!

Đều tại ngươi! Ánh mắt hai tỷ muội lên án cho nhau, đều trách tội đối phương.

Sau khi trách tội xong, không hổ là tỷ muội, động tác đều giống nhau…

" Tiểu thư, Bảo Tâm(Lệ Nhân) đỡ người đi. " Mỗi người chiếm một bên, sau đó tặng cho đối phương một cái mặt quỷ.

Hai tỷ muội vội vàng trêu ngươi ghẹo mắt, cùng không nhìn thấy bên khóe môi của Lâu Điềm mang theo nụ cười tinh quái.

Trong lòng Lâu Điềm có chút hối hận ; Nếu như kết quả là nàng đáp ứng cùng Chu phu nhân đi chơi, thì nàng thà để cho Lệ Nhân, Bảo Tâm ầm ĩ đến mức muốn dùng công phu để ra tay, chứ cũng không muốn ra ngoài gặp Chu phu nhân kia.
Chu phu nhân nói là muốn mời nàng tham gia bữa tiệc phẩm rượu ngắm hoa của các phu nhân, địa điểm bữa tiệc là trạch viện của một nhà giàu có ở Vĩnh Xương thành. Người tham gia bữa tiệc ngắm hoa đều là những phu nhân nhà giàu có uy tín danh dự ở trong Vĩnh Xương Thành, phu nhân nhà bình thường cũng không có tư cách được mời đến. Theo lời Chu phu nhân nói, nàng tuy là lão bản nương của khách điếm lớn nhất Vĩnh Xương Thành, nhưng nếu dùng thân phận để đi đến, thì đến lúc đó, cũng chỉ là một danh tự xấu xí.

Loại bữa tiệc phu nhân thế này, thì chỉ toàn là phu nhân quan gia cùng với phu nhân nhà giàu mới đến, tùy tiện lấy một người, cũng đều là những người thuộc dạng xa vời vợi. Chu phu nhân nếu muốn xuất hiện một cách mặt mày rạng rỡ, sẽ nghĩ đến chút biện pháp… Ví như… dẫn theo một Lâu Điềm cực kỳ xinh đẹp như vậy, lại là " hư hư thực thực " một kim nữ tử con nhà quan gia để hấp dẫn lấy ánh mắt của mọi người.

Đây cũng là nguyên nhân mà Lâu Điềm vạn phần hối hận khi xuất hiện ngoài cửa.
Chưa nói đến việc bị người khác không ngừng tìm hiểu thân thế, còn có một ít lão thái thái có thân phận tự cao, dùng tư thái cao cao tại thượng, không thể không tuân theo, nói muốn mời nàng ngày khác đi làm khách, phải giúp cho Lâu Điềm tìm một cái nhân duyên thích hợp.

Lâu Điềm tốt bụng được giáo dưỡng, tất nhiên sẽ không biểu hiện sự thiếu kiên nhẫn của mình ra bên ngoài, nàng vẫn một mực cười yếu ớt để chống đỡ lấy những ánh mắt điều tra kia. Trong lòng đánh giá, phải ở lại bữa tiệc bao lâu, cáo từ chủ nhân mới không thất lễ.

Bởi vì không nghĩ ra cái nguyên nhân, nên có mấy vị phu nhân cũng đành buông tha cho, nghĩ rằng tương lai còn dài, cũng không sợ rằng chính mình sẽ không tra được tám đời tổ tông của vị cô nương xinh đẹp này, thực muốn làm rõ được nàng thực có phải là thiên kim tiểu thư có xuất thân cao quý, hay chỉ là một con gà rừng hiền lành muốn mai danh ẩn tích đây. Các nàng bắt đầu nói chuyện phiếm sang chuyện khác…

" Ai ! Bữa tiệc ngắm hoa này của chúng ta, cơ hồ những vị phu nhân của Vĩnh Xương Thành đều đến đây, thế nhưng hàng năm tụ họp chỉ có thiếu mỗi Chúc phu nhân! " Một phu nhân đẫy đà ăn xong khối điểm tâm liền nói.

" Nhưng cũng đâu có biện pháp gì đâu? Vị Chúc đại gia kia cũng thật là, sự nghiệp lại thịnh vượng như vậy, nên cũng làm cho phu nhân được hưởng phúc, nào có cần thê tử mình giúp đỡ, suốt ngày cứ bận rộn làm lụng vất vả. Mỗi lần gặp mặt Chúc phu nhân, bọn ta đều thực yêu thích và ngưỡng một phúc khí của chúng ta, nói đến lão gia nhà nàng ta đi, khuôn mặt Chúc lão gia kia thế nào, nói so với mặt Diêm Vương sợ cũng rằng cũng chưa đủ. " Một phu nhân khác lại nói.

Đề tài này Chu phu nhân liền đáp được, nàng hưng trí bừng bừng nói :

" Ai, nói đến đây, phòng ở mà Lâu tiểu thư mà chúng ta đang xem, chính là gian Điềm Tĩnh cư kia nha! "

Hoa viên lập tức vang lên những tiếng hút không khí…

" Đó là gian quỷ… quỷ ốc nha! Lâu cô nương ngươi thế nào lại… "

" Đúng rồi đúng rồi! Ngươi đừng thấy tòa nhà kia đẹp mặt mà muốn nhận lấy, trạch viện viên toàn bộ Vĩnh Xương thành không ai dám mua về đâu! Lần trước có vị Vương viên ngoại chuẩn bị ở lại Vĩnh Xương thành, liền tận mắt nhìn thấy thứ không sạch sẽ gì đó! Suýt tý nữa hiểm ác mua phải căn nhà có ma kia. "

" Đúng đó, nghe nói trải qua lần bị dọa sợ đó, bệnh tình đến bây giờ còn chưa khởi sắc đâu! "

" Ta xem ra, việc đầu tư thất bại nhất trong đời này của Chúc đại gia chính là mua phải Điềm Tĩnh cư! " Một vị phu nhân trong nhà có làm ăn cùng Chúc gia nói ra.

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.

Sao? Tòa nhà kia thuộc về Chúc gia? Vậy cũng như là nơi ở của Chúc Tắc Nghiêu đi?

Chu phu nhân lấy lòng hỏi Lâu Điềm:

" Lâu tiểu thư, sợ rằng ngươi còn không trạch viện Điềm Tĩnh cư phỏng tay như khoai lang này, trước mắt là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Chúc lão gia đi? Chúc lão gia mua trạch viện này năm năm trước, vốn nghĩ muốn bán lại qua tay với giá tốt, cho nên lúc đầu mới muốn bán ra bên ngoài. Giao cho cháu ruột của hắn để ý, khoảng hai năm gần đây, một chút thành tích cũng không có… "

Một vị phu nhân hừ một tiếng, đánh gãy lời nói của Chúc phu nhân, nói:

" Nói đến đứa cháu không rõ lai lịch kia, tuyệt đối không giống như người của Chúc gia. Các ngươi xem ba vị công tử Chúc gia xem, người nào không phải là những tay tài năng trong giới kinh thường? Tuổi còn trẻ liền đi theo thương đoàn đi nước ngoài kinh thương phát triển tài năng, cũng chỉ có Chúc Tắc Nghiêu kia, có một việc cũng không thành, không có lý tưởng nào mà cứ ở lại trong Vĩnh Xương Thành, không có chút thành tích. "

Nghe được cái tên Chúc Tắc Nghiêu, một vài phụ nhân có chút trẻ tuổi giơ lên quạt tròn che nửa mặt, tươi cười khúc khích rất là ám muội, trong đó có người có lá gan lớn một chút nói thẳng:

" Nếu không đề cập tới thân thế của hắn, một việc cũng không thành của hắn, chỉ nhìn vẻ ngoài, các ngươi nói xem, Chúc Tắc Nghiêu có phải hay không là mỹ nam tử hiếm thấy trong Vĩnh Xương Thành? "

Điểm ấy mọi người thật ra cũng không phủ nhận, trong đầu vẻ phác thảo ra bộ dạng của Chúc Tắc Nghiêu, trên mặt cũng không nhịn được mà nổi lên điểm đỏ ửng. Nếu nói các vị phu nhân phú quý đối với cuộc sống an nhàn sung sướng này có gì tiếc nuối, thì chính là… thành công có tiền nhưng dung mạo vị hôn phu của mình thường là xấu xí, bụng thì như thịt heo cúi xuống, mặt thì bóng loáng tròn căng, nếu bộ dáng có bình thường một chút, thì cũng là do trời ban ân. Mỹ mạo các nàng đều như hoa, đương nhiên thời còn như hoa như ngọc chưa lấy chồng cũng từng ảo tưởng qua sẽ xứng đôi vừa gả cho một gã anh tuấn thể diện nam tử, tốt nhất chính là bộ dạng của Chúc Tắc Nghiêu kia, nhưng…

Trong khoảng thời gian ngắn, các phu nhân đều im lặng.

Cá cùng chân gấu thế nào… bao nhiêu lựa chọn gian nan thiên cổ. Ai!

…..

Rất lâu sau đó, có người mở miệng ẩn ẩn mang hận ý nói :

" Bộ dáng đẹp mắt cũng vô dụng! Mẫu thân hắn xuất thân từ kỹ viện, cha mẹ không người mai mối không sính lễ, liền quan hệ bất chính sinh ra hắn, nghe nói Chúc Chí Tĩnh năm đó đáng thương bị kỹ nữ lừa tài lại lừa sắc, trước khi đi thi có cuốn lấy da thịt với kỹ nữ kia, kết quả ở nữa đường liền bị bệnh. Tóm lại nha, thân thế của hắn như vậy ai mà chả biết, ai dám đem khuê nữ gả cho hắn? Ta thấy hắn phải chịu kiếp cô độc rồi. "

Nam nhân tuấn mỹ, nếu mình không thể sở hữu, thì rốt cuộc cũng sẽ độc thân. Các nàng nghĩ như thế. Vài vị phụ nhân gật đầu. Không chiếm được, thì cứ gạt bỏ đi, mọi người đều không có phần.

" Nếu hắn có một phần tài sản của Chúc lão gia mà nói, có lẽ khả năng còn có người nguyện ý nương thân cho hắn. Nhưng mà ta xem ra, địa vị của hắn ở Chúc gia liền cũng chẳng khác người hầu cho lắm, không có phần của hắn đâu. "

" Dù có thú thì cũng không đến lượt các khuê nữ nhi trong sạch, hắn có thể đi mua một người nha! Cho dù hắn không có tiền lấy lòng, hắn cũng có thể học theo phụ thân năm đó ấy, lừa gạt lấy một kỹ nữ đem về thôi ! " Có người cho rằng Chúc Tắc Nghiêu sẽ không độc thân cả đời.

" Vậy cũng phải là Chúc lão gia chấp nhận mới được. Các ngươi đương nhiên, Chúc lão gia không cho phép con cháu nhà mình ra vào nơi phong nguyệt. Có thể bước vào cửa nhà Chúc gia, thế nào cũng phải là một thân trong sạch mới được chấp nhận. "

Điểm này, mọi người cũng hiểu được.

Phụ nhân trẻ tuổi lúc trước chủ trương Chúc Tắc Nghiêu phải độc thân đắc ý nói:
" Thì đó, Chúc Tắc Nghiêu không thể thú được thê tử, sẽ không ai được nhận hắn đâu. "

Có một phụ nhân hơn năm mươi tuổi đột nhiên thở dài…

" Nhớ năm kia Chúc Chí Tĩnh là một vị công tử nhã nhặn anh tuấn, bao nhiêu nữ nhân toàn thành đều nghĩ mọi biện pháp để nhìn lén hắn, cũng không quản hắn nhà nghèo tay trắng, mỗi ngày thầm nghĩ xem hắn có hay không thỉnh bà mối đến trong nhà cầu hôn… Thế nào cũng không nghĩ đến hắn về sau lại lưu lại bại danh như vậy? "

Lời nói tiếp theo đều là đối lập xưa và nay của Chúc gia, cùng vớ đối diện mê hoặc cảm thán, trong khoảng thời gian ngắn cũng không còn tiếp đón Lâu Điềm, đối với thân thế Lâu Điềm tạm thời cũng mất đi hứng thú, làm cho Lâu Điềm có thể lẳng lặng lắng nghe đủ loại chuyện này kia của Chúc Tắc Nghiêu.

… Thì ra, đồn đãi về thân thế của hắn là như vậy. Này kia, là thật sao ?

Tuy rằng vô cùng rõ ràng, nhưng trực giác Lâu Điềm lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng có dự cảm, giả như hôm nay nàng nguyện ý nghe chính Chúc Tắc Nghiêu hình dung về thân thế của hắn, thì cũng sẽ không có loại cảm giác nào khác.

Người bên ngoài nói thế, sự kiện liên quan mà người ta nói, nếu đều là nhất trí, không có gì không trùng khớp, vậy cũng thật kỳ quái.

Hắn… muốn che giấu việc gì? Hay là bảo vệ cái gì?

Sự thật, sẽ càng thêm không chịu nổi sao?

Nếu nàng có thể hiểu được thứ ý nghĩa nhất của Điềm Tĩnh cư đối với Chúc Tắc Nghiêu, vậy hết thảy mọi bí ẩn có lẽ có thể giải khai dần được những manh mối quan trọng nhất rồi.

Sẽ có một ngày nàng biết được sao?

Mà nàng cùng… hắn, về sau sẽ như thế nào đây?

Mà đóa mẫu đơn màu trắng tuyết viền hồng lặng lẽ theo bình theo ngã xuống dòng nước đang di chuyển, lúc chìm lúc nổi, cùng triền miên theo dòng nước, xoay tròn nhìn đẹp làm sao…

" Chúng ta đến Điềm Tĩnh cư. " Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, mặt trời cũng đã lặn về hướng tây. Lâu Điềm nói với Bảo Tâm như vậy.

" Nhưng mà tiểu thư… đã hoàng hôn rồi… " Trễ như vậy mà còn đi vào trong đó không tốt lắm đâu? Trong lòng Bảo Tâm lo lắng.

" Đi xem đi, không ngại. " Giọng điệu Lâu Điềm ôn hòa mà kiên định..

Bảo Tâm nào còn dám nói gì, đành phải đem xe ngựa chạy tới phương hướng của Điềm Tĩnh cư. Nàng chỉ có thể đánh ngựa đi nhanh chút, không cần đến buổi đêm mới đi đến được chỗ ấy, trăm ngàn đừng " may mắn " nhìn thấy cái dị tượng mà người bình thường" vô phúc " nhìn thấy. Nàng mới không giống Lệ Nhân ngu ngốc táo bạo, trời không sợ, đất không sợ đến đần độn.

Rất nhanh đã đi vào Điềm Tĩnh cư, sắc trời cũng đã tối hẳn.

" Tiểu thư, tên thủ vệ gã sai vặt kia không ở đây ! " Bảo Tâm nhảy xuống xe ngựa, khắp nơi đều không thấy người.

" Khóa cửa rồi sao ? " Lâu Điềm ở trong xe ngựa hỏi.

Bảo Tâm đi qua nhìn, cửa lớn đúng là khóa cửa rồi, nàng thử đẩy hai bên trái phải của cánh cửa…

" A, tiểu thư, cánh cửa bên trái không có khóa, khép lại giống như chỉ ngăn lại kẻ đập cửa ở một bên, gã sai vặt này đúng là sơ ý, lại có cách khóa cửa như vậy. " Tay cầm lấy cái thẻ trúc rồi đẩy ra, nghĩ rằng đợi lát nữa sẽ có ý tốt mà giúp bọn họ khóa kỹ lại.

Bảo Tâm đi đến bên cạnh để đỡ tiểu thư xuống. Lâu Điềm nói:

" Ngươi ở lại trông coi xe ngựa, ta đi vào một chút. "

" Như vậy sao được! Tiểu thư, ngươi đợi chút, ta đem xe ngựa gửi ở khách điếm chỗ ngã rẽ bên kia, sẽ lập tức trở lại, người đừng đi vào trước nha ! " Bảo Tâm khẩn trương nhanh chóng đưa xe ngựa đến một quán trà nhỏ ở chỗ ngã rẽ cách đó mấy trượng.

Lâu Điềm cách tấm lụa trắng nhìn sự kích động của nàng, cười cười, cũng nghĩ đến mình là một chủ tử bốc đồng thế nào, nếu ngày sau Bảo Tâm chưa già mà đầu đã bạc, thì nhất định cũng là do lỗi của chủ tử nàng gây ra.

Được rồi, tỉnh táo xong, nàng liền… đi vào trước.

Cửa lớn " lạch cạch " bị đẩy ra, sắc trời đã sắp tối hoàn toàn, cảnh sắc cũng không còn nhìn thấy rõ ràng, nhìn vật gần đó cũng không được. Nàng thong dong đi dọc theo hành lang gấp khúc, rất nhanh đã đi đến giữa đình, sắp có thể nhìn thấy được cây tương tư…

" Tiểu thư! " Bảo Tâm kinh hoảng gọi lên, ở cửa không nhìn thấy người, gấp đến mức phải thi triển thi công tiến vào, lập tức đã đến trước mặt chủ tử.

" Gấp cái gì chứ, thật là dọa người. " Lâu Điềm vỗ vỗ ngực.

" Sao lại không chờ nô tỳ chứ! " Bảo Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm bất mãn, " Bên trong tối như vậy, có chút đèn mới nhìn thấy được nha! Chúng ta trước tiên cứ đốt đèn đã. " Tay nàng mang theo một cái lồng đèn trắng xưa cũ, là tạm thời mua được ở quán trà nhỏ, vẻ ngoài thoạt nhìn thật không còn dùng được,nhưng tạm thời chỉ còn có thể tìm được cái này.

" Tiểu thư, người chờ nô tỳ một lát, đừng đi trước nha. "

Lâu Điềm gật đầu, liền dựa vào một thanh trụ dọc theo hành lang, một thân áo trắng theo làn gió đêm khẽ bay nhè nhẹ như tiên tử. Gió lớn, Bảo Tâm vẫn không đốt cháy lên được, đành phải tìm một nơi không có gió thổi đến mà ngồi xổm xuống đốt lửa. Cách cách cách cách cách cách, cố gắng đánh viên đá lửa.

Cùng thời gian đó, có một bóng người lén lút phát hiện cánh cửa của Điềm Tĩnh cư không được khóa cửa cẩn thận… Nghe nói bên trong có rất nhiều trang sức đồ đạc đáng giá… Hì hì cười mờ ám, gặp trái phải không có người, thân thể liền chợt lóe tiến vào.

Tuy rằng thật anh dũng tiến vào căn quỷ trạch nổi danh Vĩnh Xương Thành, nhưng hắn vẫn tiến từng bước, tạm ngừng ba cái, rồi lại run rẩy năm cái, đi cả buổi rồi mà vẫn còn cọ sát đứng cách cửa lớn của địa phương này không xa, miệng thì thào nhớ kỹ :

" Hừ! Kha lão tam ta mạng vốn thối rửa, chỉ sợ không còn tiền gỡ vốn, không còn quỷ hay không quỷ gì nữa! Dù sao… dù sao cũng chỉ là một nữ quỷ, nữ nhân thôi, làm gì có sức lực nào? Nếu thực có can đảm để đi dọa đại gia ta, làm cho đại gia phải nổi giận, bất kể nàng quỷ hay là không quỷ, trước hiếp rồi nói sau… " Lời nói đe dọa để lấy thêm can đảm vừa xong thì đột nhiên lại cảm thấy lạnh run!

Xào xạt…

Một trận gió thổi qua, Kha lão tam đứng phía sau ván cửa chậm rãi nghe thấy một tiếng " xào xạt ", sau đó lại vang lên tiếng " xào xạt "…

" Là gió, chỉ, chỉ, chỉ là gió, không phải sợ… " Hắn nói với chính mình như vậy, lại không có can đảm quay đầu lại xem. Sau đó một trận gió khác lại thổi tới, động tác duy nhất của hắn chính là… liều mình chạy về phía trước!

" Vù vù vù! " Cuối cùng đã chạy xa khỏi cánh cửa kia, Kha lão tâm ôm một thanh trụ ở hành lang ho khan mãnh liệt. " Mụ nội nó, không có gì việc làm lại đi thù dọa chính mình! Trời vừa mới tối thì làm sao có quỷ được chứ? Quên đi, mặc kệ nó, chạy nhanh vơ vét một ít thứ mới rồi chạy lấy người mới là chính sự… dọa! " Giọng nói lại nghẹn ở yết hầu một lần nữa!

Có… có người… Là, là người thật sao? Nữ nhân mặc đồ trắng… Khắp nơi đều… ở chỗ cây tương tư! Không, không, không thể nào? Có phải hắn nhìn lầm màn vải thành một người không?!

Hai tròng mắt Kha lão tam thiếu chiếu nữa đẩy ra ngoài, tay màu đen giống như đã nặng thêm ngàn cân chậm rãi nâng lên, nghĩ muốn lau mắt, lại bởi vì tay đang run mà hạ xuóng, ngón tay thẳng đứng hướng vào mắt mình….

Ngón cái cùng ngón giữa dựng đứng chỉa về hai mắt trái phải!

" Ai da! " Đau quá! Nước mắt Kha lão tam chảy ròng ra rồi dừng lại uốn quanh ở hai mắt! Tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ không thôi, chờ nước mắt không chảy nữa, hắn lại tăng thêm can đảm, nỗ lực nhìn lại, tốt lắm, không có cái gì cả! Cái gì cũng không có, mới vừa rồi là hắn hoa mắt… dọa sợ! Có quỷ hỏa!

Không chỉ có nữ tử áo trắng xuất hiện, lại còn xuất hiện thêm ma trơi! Lòe lòe nhấp nháy, rõ ràng rồi lại khẽ tắy… "

" Éc… " Hắn muốn thét chói tai! Muốn ghào thét! Muốn té xỉu! Nhưng giờ phút này hắn giống như bị một cái tay giữ chặt lấy cái gáy của mình, chỉ có một phát ra tiếng động éc éc éc, hai mắt mở lớn nhìn con quỷ ở phía xa, hoàn toàn không còn cách nào khác…

Thật sự có quỷ! Điềm Tĩnh cư thật là một quỷ ốc! Qủy kia, quỷ kia… Ơ bay lên! Đi theo con ma trơi!

Hai chân lập tức xụi lơ như bùn, đũng quần phía dưới cũng đã là một mảnh ướp nhẹp thôi thối! Kha lão tam co quắp ngồi dưới đất, độ cao của lan can che đi tầm mắt của hắn, ông trời rũ xuống lòng thương, dạy hắn không cần nhìn… dấu vết của con quỷ kia nữa…

Sau đó, hắn rốt cuộc cũng may mắn ngất xỉu mà trôi qua!

…..

" Tiểu thư, hình như có tiếng động… " Bảo Tâm đỡ tiểu thư đi dạo một vòng, lông tơ toàn thân đã muốn dựng đứng, hiện tại lại nghe thấy tiếng động gì đó loáng thoáng ở hành lang gấp khúc đối diện… đó là không phải là tiếng gió, nàng thực khẳng định. Thử hỏi trong lòng làm sao có thể không sợ nữa? Hơn nữa trên tay chỉ có một cái đèn nhỏ, cũng cũ rồi, cho dù đốt lên rồi cũng có thể tắt ngóm, bầu không khí nơi này cũng thật dọa người nha. " Chúng ta trở vì đi, tiểu thư. "

Lâu Điềm thở dài, không nhìn thấy gì cả, cũng không nhận thấy được hơi thở gì không thích hợp, trong lòng hơi hơi ảm đạm, thứ nàng muốn gặp, cũng không phải là con quỷ trong truyền thuyết kia, mà là… hắn, nàng nghĩ đến nơi này có một ý nghĩa rất đặc biệt đối với hắn, trong lòng không tốt nghĩ muốn tìm nơi này để có một sự an ủi nào đó…

Không nghĩ tới, nàng lại đoán sai.

" Được rồi, chúng ta trở về thôi. "

Bảo Tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng dắt tiểu thư đi đến cánh cửa ở phía trước. Bởi vì đèn đuốc khá mờ, bóng đêm lại quá tối, trong lòng Lâu Điềm cũng hơi lo lắng, ống tay áo liền ôm dựa vào một cái cọc gỗ trên lan can. Theo một tiếng động xé rách rất nhỏ, một mảnh lụa trắng liền rách khỏi tay áo.

" A ! " Tay Bảo Tâm muốn giữ lấy, nhưng mảnh lụa trắng sớm đã bị gió đêm thổi đi xa, thổi đến một chỗ tối mà đèn đuốc chiếu không tới…

" Đi thôi, mảnh vải ấy sẽ bay đến nơi nó cần bay đến thôi. " Lâu Điềm nói.

" Dạ, phải. " Bảo Tâm vui vẻ tuân lệnh, tuyệt không muốn chờ đợi thêm nữa.

Rất nhanh, chủ tới hai người đã ra khỏi cánh cửa.

Bảo Tâm cũng có hảo tâm khóa lại cẩn thận cánh cửa hông của Điềm Tĩnh cư rồi mới rời đi.

Lâu Điềm cũng đoán không sai, Chúc Tắc Nghiêu quả thật có đi tới Điềm Tĩnh cư. Chỉ là nàng chỉ đoán sai duy nhất chính là thời gian, hắn nửa đêm mới đi vào.

Chúc Tắc Nghiêu đem con ngựa cột lại ở một gốc cây già, di chuyển bằng cước bộ, trên người cũng có mùi rượu. Hắn bị nhị đường huynh Chúc Đại Phi rót cho không ít rượu, thật vất vả mới làm say đổ được Chúc Đại Phi, mới có thể thoát thân.

Chúc Đại Phi chính là người như vậy, toàn những phiền muộn vớ vẩn trời ơi đất hỡi, cũng có thể mang hành vi uống rượu trở nên thăng hoa, trăm ưu nan giải. Thấy tinh thần hắn hôm nay không được tốt lắm, không khỏi kéo hắn chạy đến tửu lâu để giải sầu, cứ thế trôi qua hết từ buổi chiều cho đến nửa đêm.

May mắn là Chúc Tắc Nghiêu tuy bị Chúc Đại Phi nhiều lần cố chấp rót rượu, nhưng cũng đã lén lút đem phần lớn rượu đổ đi, nếu không thì hiện tại hắn không say thì cũng đã bất tỉnh, chỉ sợ méo mó ngã xấp xuống đất chứ không đến được Điềm Tĩnh cư.

Chỉ là có chút say rượu, không ngại, liền giống như cảm giác mỗi lần nhìn thấy Lâu Điềm vậy, đều là say đắm đến không cách nào thoát ra được. Như mà dù sao… Lâu Điềm cũng thật là động lòng người, hắn vì nàng làm cho mất hồn cũng không hối hận…

Lâu Điềm nha! Hắn nghĩ muốn gặp nàng thật nhiều, nhưng lại sợ gặp nàng quá nhiều nha!

Không khí hơi trầm xuống, dùng khinh công bay lên một cái, cả người đã bay qua tường cáo, vững vàng đứng ở bên trong hậu viện của Điềm Tĩnh cư. Làm như không muốn cho bản thân mơ tưởng đến chuyện không nên mơ tưởng nữa, hắn không dám dừng lại bước chân, rất nhanh đã đi đến giữa đình. Mục tiêu là cây tương tư, chỉ có nơi đó mới có thể làm cho hắn trở nên bình tĩnh, có thể cho hắn vứt bỏ mọi suy nghĩ hỗn tạp…

Có người!

Hơi thở mong manh than nhẹ truyền ra ở một chỗ của hành lang gấp khúc, lông mày hắn khẽ nhíu lại, người liền muốn động, liền phi thân đi qua. Còn chưa dừng chân, đã thấy trên mặt đất có một nam nhân trung niên mập lùn chạy tới, đang muốn nhìn kỹ hắn là ai thì cả người người nọ run rẩy lên rồi trừng mắt thẳng tấp nhìn Chúc Tắc Nghiêu, sau đó thật thảm thiết thét lên một tiếng: " Qủy… nha! "

" Là ngươi? Kha lão tam. " Chúc Tắc Nghiêu nhận ra hắn là một người không học vấn không nghề nghiệp trong thành, cứ sống mơ mơ màng vô lại ở trong sòng bạc, cũng là một kẻ hay đi ăn cắp. " Ngươi đi vào nơi này để làm cái gì?! "

Kha lão tam đáng thương bị dọa hư làm sao có thể nhận ra Chúc Tắc Nghiêu trước mặt có phải là người còn sống hay không? Hắn ngay lập tức quỳ rạp xuống mặt đất cầu xin tha thứ: " A… A a… Vị nữ quỷ này… không không không, vị tiên cô này! Thỉnh tha cho Kha lão tam có mắt không tròng này đi! Ta lần sau sẽ không dám nữa… "

Chúc Tắc Nghiêu một tay giữ lấy vạt áo của Kha lão tam, đưa hắn bắt lại.

" Kha lão tam! "

" Oa oa oa oa… Không nên! Không cần!”

“Ba! Ba!”Hai âm thanh vang lên như pháo nổ chợt phát ra trong đêm đen tịch mịch.

Chúc Tắc Nghiêu thấy hắn đã sợ hãi đến thần trí không rõ, lại làm hắn bất tỉnh,vì thế mới nặng nề tát hai cái bạt tai. Cho dù không thể đánh tỉnh hắn, ít nhất cũng không có làm hắn choáng váng,đừng để cho hắn cứ quỷ khóc thần gào như vậy nữa.

Sau khi bị nhận đòn mạnh này, Kha lão tam ngoài việc bị chưng ra cái mặt heo đang sưng phù lên, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

“Ai da! Đau chết người… Hả! Ngươi ngươi… Chúc Tắc Nghiêu!” Kha lão tâm ôm má kêu lên đau đớn cũng vừa lúc nhìn thấy người đến, thực hận không thể chết ngay tức khắc. Lẻn vào sản nghiệp nhà người ta mà còn bị bắt được, đúng là bi thảm tương đương với việc gặp quỷ mà!

“Ngươi vào bằng cách nào? Muốn làm cái gì?” Chúc Tắc Nghiêu nghiêm túc lạnh lẽo hỏi, trên người tràn đầy khí thế sắc nhọn, không giống như ngày thường, làm cho ai nhìn vào cũng cảm thấy chân muốn mềm nhũn ra.

Cho nên Kha lão tam đương nhiên liền mềm nhũn ngã xuống, toàn thân không còn sức lực nào, liền như vậy bị giữ chặt trong lòng bàn tay của Chúc Tắc Nghiêu. Nếu đi trên đường mà gặp phải một miếng thịt người bị treo lên để hóng gió, thì cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.

“Còn không nói!” Chúc Tắc Nghiêu gầm lên.

“Ta ta ta… chưa kịp làm gì cả! Liền, chỉ thấy quỷ! Nơi này thật sự có quỷ! Một nữ quỷ áo trắng! Ta thấy các người không khóa cửa lớn nên mới đi vào… Muốn, nếu không phải các ngươi không đóng kỹ cửa lại, ta cũng sẽ không tiến vào được… Trời ạ! Trời ạ! Ta thấy quỷ… " Đầu ngón tay không ngừng chỉ loạn về phía cây tương tư, " Ngay bên kia, ma trơi… áo trắng… Bay tới thổi quỷ đi… Ngay tại bên kia. "

Có quỷ? Hôm nay? Không, không có khả năng! Hôm nay không có khả năng có quỷ!

Chúc Tắc Nghiêu liền bỏ qua Kha lão tam, một tay chống đỡ lên lan can, nhanh chóng đi vào trong viện. Bóng tối cản trở đi tầm mắt tìm kiếm của hắn, hắn bình tĩnh xem xét, không bỏ xót nơi nào. Đột nhiên…

Ánh mắt hắn phút chốc dừng lại một chút, chú ý ở một chỗ của cây tương tư… một mảnh vải trắng, treo tại một nhành cây, bị gió đêm thổi đến không ngừng rung động…

Một mảnh lụa trắng căn bản không nên tồn tại!

Hắn thả người nhảy đến, bắt xuống dưới, còn chưa cẩn thận xem xét, thì đã bị mùi hương quen thuộc kia oanh tạc làm cho không thể động đậy!

Mùi hương này… mùi hương này…

Hành lang gấp khúc bên kia, Kha lão gia đang lén lút chạy đi. Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào? Hắn đã xúi quẩy gặp phải quỷ, nếu còn bị đưa đến phủ nha, vậy không phải rất bi thảm sao? Mau chuồn…

" Éc… " Sau áo bị giữ chặt, tư thế cả người hắn trong chốc lát liền giống như một miếng thịt người bị một tay người nào đó giữ lấy đem hóng gió cứ thế dựa theo gió mà lắc lư ở trong tương lai.

" Ngươi nói là ngươi đi vào bằng cửa lớn ? " Chúc Tắc Nghiêu lại hỏi sang chuyện của hắn.

Kha lão tam lộ ra khuôn mặt mướp đắng, ngoan ngoãn đáp lời:

" Đúng đó, Chúc thiếu gia. Bằng không tường cao như vậy, ai tiến vào được nha? Huống chi đại gia ngươi cũng biết rồi đấy, tường cao còn khảm vật nhọn, đạp một cái là sẽ bị phế đi nha, Chúc thiếu gia. " Vào ngày thường, hắn làm sao có thể xưng hô với cái tên tạp chủng người người xem thường này như vậy? Nhưng lúc này lại phát hiện, Chúc Tắc nghiêu thoáng nhìn có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào này, thế nhưng sức lực lại khỏe như trâu có thể dễ dàng mang theo hắn như một mảnh giấy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Kha lão tam hắn vẫn là nên biết kiềm chế bản thân một chút vẫn tốt hơn.

" Đi. " Chúc Tắc Nghiêu mang theo hắn đi về phía cửa vào.

Chẳng lẽ là A Đinh không khóa cửa lại, mới để cho người khác tự ý tiến vào? Nếu Kha lão tam có thể đi vào đây, như vậy những người khác tự nhiên cũng có thể tiến vào… Những người khác chính là… chủ nhân của mảnh lụa trắng!

Là như thế sao?

Rất nhanh đã đi đến cửa vào…

" A! Tại sao có thể như vậy?!” Kha lão tam bỗng dưng phát ra tiếng gào khóc, bởi vì…

Ba cánh cửa, đều là được khóa từ bên ngoài, cũng không có cửa nào mở!

Chúc Tắc Nghiêu còn đi thử thử, xác định mỗi một cánh cửa đều được khóa kỹ. Kia, chẳng lẽ là Kha lão tam nói dối?

“Kha lão…” Hắn còn chưa chất vấn xong.

“Không thể như vậy được! Làm sao có thể khóa? Rõ ràng là mở nha! " Toàn thân Kha lão tam run rẩy không đúng lắm, giọng nói khàn khàn lại rõ ràng, cả người điên cuồng vuốt lấy cửa vào vốn rộng mở.

" Kha lão tam! " Loại hành vi điên cuồng này của hắn, không giống như là giả vờ, sự phẫn nộ của Chúc Tắc Nghiêu rất nhanh chuyển thành nghiêm túc. Việc chính bây giờ là làm cho hắn tỉnh lại, " Ngươi bình tĩnh một chút! "

" A! A! Qủy đánh tường, nhất định là quỷ đánh tường! Cửa không có khóa! Đúng hay không? Ta muốn đi ra ngoài, để ta đi ra ngoài! Nha nha nha… " Thần trí Kha lão tam đã không còn rõ ràng cho lắm.

Chúc Tắc Nghiêu không thể không điểm vào huyệt ngủ của hắn, làm cho Kha lão tam cảm giác muốn ngủ thật tốt, cũng đem yên tĩnh trả lại cho màn đêm.

Chính là… Mọi việc, đã xảy ra chuyện gì?

Hắn nhìn lụa trắng trên lại, nhìn nhìn cửa đã đóng chặt, không biết nên giải thích thế nào cho hợp lý.

Thật sự, có quỷ sao?

Vì sao hắn còn chưa từng nhìn thấy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương