“Người này là Tô Hoán Hoa?”

“Đúng là hắn, canh giờ đã đến, chúng ta dẫn hắn đi thôi.”

Lời nói âm trầm thình lình vang lên khiến ta ngẩng đầu, lau khô nước mắt, ta nhìn thấy sương mù phía trước có hai nam nhân cao gầy, mặt bọn họ mang theo tử khí, hai hàng lông mày dài rủ xuống, trang phục một đen một trắng, bên hông đeo một vòng xiềng xích, gã mặc áo trắng cầm trong tay một quyển sổ sách, gã vừa nhìn sách vừa quan sát chúng ta.

Trong lòng trầm xuống, họ là Hắc Bạch Vô Thường của Diêm La điện, lẽ nào mệnh của Tô đại ca đã thực sự tới đầu cùng?

Ta kinh hoảng nhìn về phía Tô đại ca, thấy hắn chỉ bình thản nhìn ta, không hề để ý có người tới đây, nhưng mà hô hấp của hắn càng thêm gấp gáp, bàn tay vuốt ve gương mặt của ta cũng cực kỳ suy yếu, giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng buông xuống.

Không thể, ta quyết không thể giao Tô đại ca cho bọn họ!

Tai nghe tiếng dây xích va chạm càng ngày càng gần, biết Hắc Bạch Vô Thường đã ở gần đây, ta ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn gì?”

Hắc Bạch Vô Thường lấy dây xích bên hông nắm ở trong tay, nói: “Hắc Bạch Vô Thường tới nhân gian chỉ có một việc có thể làm, chính là dẫn người đi, thỉnh Ngọc Kinh sứ giả đừng ngăn cản!”

“Ta sẽ không giao Tô đại ca cho các ngươi, còn không lui ra!”

Bạch Vô Thường giơ lên danh sách trong tay về phía ta.

“Tô Hoán Hoa, sinh vào năm Thiên Nguyên mười tám, mất năm Thiên Nguyên bốn mươi mốt, dương thọ của hắn đã hết, chúng ta chỉ theo sổ sinh tử bắt người, thiên đạo tuần hoàn, sinh tử luân hồi chính là nhân gian chính đồ, Ngọc Kinh sứ giả từng ở dưới toà của La Hán tham thiền học Phật, hẳn là hiểu rõ sinh tử từ lâu, cần gì phải đau khổ dây dưa như vậy?”

“Lui ra!”

Đừng có nói những đạo lý to tát này với ta, ta chỉ biết, người ta muốn giữ lại, dù là Diêm Vương gia cũng không được mang đi!

Hắc Vô Thường mỉm cười nói: “Đã như vậy, Ngọc Kinh sứ giả chớ trách chúng ta vô lễ!”

Thấy hắn nắm lấy dây xích, muốn đi lên trói người, ta sa sầm sắc mặt, lập tức muốn phát tác, Tô đại ca vội vàng kéo ống tay áo ta lại, khẩn cấp nói: “Tiểu Lục, đừng hồ đồ!”

Ta mỉm cười với Tô đại ca, trở tay đặt lên mu bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: “Tô đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không giao ngươi cho bất cứ kẻ nào, có ta ở đây, sẽ không ai dám lấy mạng ngươi!”

“Tiểu Lục!”

Không để ý Tô đại ca, ta nâng ngón tay chỉ vào xích đoạt hồn Hắc Vô Thường quăng tới, chỉ nghe hắn kinh hô một tiếng, dưới ánh lửa đỏ thẫm xích đoạt hồn đứt thành hai đoạn.

Ta đứng lên, tay tạo thành chỉ quyết, quát lớn: “Đạo ngoài trời cao, tâm như vô thường, dịch giả[1] dưới toà Diêm Vương còn không mau quay trở về!”

Hai tay Hắc Vô Thường hợp lại, xích đoạt hồn chập lại trở thành một thể, dây xích thần vừa xoắn tới, liền quấn lấy cánh tay ta, Bạch Vô Thường liền thừa dịp bay đến bên cạnh Tô đại ca, tay vươn ra, chộp lên xương quai xanh của hắn.

“Dừng tay!”

Sao có thể để mấy thên ác quỷ này xuyên cốt câu hồn Tô đại ca, ta trở tay đoạt lấy xích đoạt hồn, giật mạnh khiến Hắc Vô Thường bay qua tông vào vai Bạch Vô Thường, cũng tiện thể cầm xích đoạt hồn, đứng che phía trước Tô đại ca.

Tô đại ca kêu lên: “Tiểu Lục, ngươi thật hồ đồ, mau tránh ra!”

“Ta không tránh, không có xích đoạt hồn, xem bọn hắn làm sao bắt người?”

Hắc Bạch Vô Thường ở trong không trung lộn hai vòng, rơi xuống phía trước, Bạch Vô Thường nói to: “Ngọc Kinh sứ giả, ngài cường đoạt xích đoạt hồn, cản trở quỷ soa bắt người, hành vi nghịch thiên như vậy, không chỉ không cứu được Tô Hoán Hoa, còn gia tăng thêm tội nghiệt của hắn, lẽ nào ngài mong Tô Hoán Hoa vì ngài đoạ địa ngục, chịu đựng nỗi khổ lửa thiêu sao?”

“Ngươi nói bậy, việc do ta làm, các ngươi dựa vào cái gì quy tội lên người Tô đại ca?”

“Ngọc Kinh ca ca, bọn họ không có gạt ngươi!”

Đột nhiên, giữa không trung vang lên tiếng nói, thân ảnh của Tiểu Long lúc ẩn lúc hiện, gương mặt hắn tràn đầy sầu lo nhìn ta.

“Ngọc Kinh ca ca, không nên tiếp tục chấp mê bất ngộ, sai lầm thêm nữa. Số mệnh của Tô Hoán Hoa là chết tại Vân Nam, là việc đã định trước từ lâu, ngươi làm lỡ canh giờ bắt người, Diêm Vương không có biện pháp xử ngươi, sẽ đem tội nghiệt quy cho Tô Hoán Hoa…”

Trong lòng giật mình, ta thất thần nhìn Tiểu Long, hỏi: “Không có biện pháp gì sao?”

“Ngọc Kinh ca ca, chính ngươi hẳn là rõ ràng nhất, Tô Hoán Hoa trúng một chưởng thiên lôi của ngươi, hồn phách đã tan rã, cứ cho là ngươi cản được quỷ sai bắt người, nhưng hắn cuối cùng cũng sẽ thành cô hồn dã quỷ, lẽ nào ngươi lại nhẫn tâm nhìn hắn không thể nào đầu thai, chịu nỗi khổ phiêu linh hay sao? Sao không mặc cho số phận, thuận theo thiên lý an bài, để Tô đại ca gia nhập luân hồi, sau này biết đâu các ngươi còn có cơ duyên gặp lại.”

Hai mắt mờ mịt, xích đoạt hồn cũng không còn nắm chặt, cứ như vậy rơi xuống đất, sao có thể không hiểu lời Tiểu Long nói chứ, chỉ là không cam lòng, chỉ là không muốn buông tay…

“Ngọc Kinh ca ca, ngươi còn không mau rời khỏi tam giới, rũ bỏ trần ai, quay về chính đạo!”

Nghe được Tiểu Long kêu gọi, ta quay đầu nhìn Tô đại ca, khóc nói: “Tô đại ca…”

Mặt Tô đại ca trắng bệch như giấy, hắn suy yếu nhìn ta cười cười.

“Tiểu Lục, đừng như vậy, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau, không phải sao?”

Sững sờ nhìn Hắc Vô Thường thu hồi xích đoạt hồn rơi trên mặt đất, đi đến trước mặt Tô đại ca, Bạch Vô Thường ở một bên nói lớn: “Tô Hoán Hoa, dương thọ đã hết, dẫn…”

“Đừng!…”

Không thể tin tưởng quỷ thoại của mấy tên này nữa rồi, ai biết được kiếp sau ta và Tô đại ca gặp lại, hắn có còn nhớ được ta hay không? Ta có còn làm hại hắn nữa hay không? Thay vì chờ đợi vô vọng trống rỗng như vậy, ta thà rằng chỉ cần một kiếp này! Bởi vì chỉ có ở kiếp này, hắn mới là Tô đại ca của ta, ta mới là Tiểu Lục của hắn!

Hôi phi yên diệt cũng được, thần hình tiêu tán cũng tốt, ta không quan tâm, bởi vì người này, cho dù là chết, ta cũng sẽ không buông tay.

Ta tung người nhảy lên, vung chưởng đánh lui Hắc Bạch Vô Thường đang chế trụ đầu vai Tô đại ca, sau đó kiễng chân hôn lên miệng Tô đại ca, đem hai viên ngọc đan đẩy vào miệng hắn.

“Ngọc Kinh ca ca, đừng!”

Không để ý tới Tiểu Long kêu sợ hãi, ta đem linh khí trong cơ thể cùng với ngọc đan truyền hết cho Tô đại ca.

“Tiểu Lục, đừng như vậy…”

Đối với ánh mắt thương tâm tuyệt vọng của Tô đại ca, ta chỉ mỉm cười.

Không cần nhiều lời, mọi lời muốn nói đều gửi gắm trong một nụ cười này, Tô đại ca tất nhiên là hiểu rõ tâm ý của ta, cho nên mới thương tâm như vậy, nhưng mà đây là việc duy nhất ta có thể làm cho hắn, cho dù là hôi phi yên diệt, ta cũng không hối hận.

Tô đại ca, ta đem hồn của ta, phách của ta đều cho ngươi rồi, linh khí của ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, đúng như lúc đầu ta đối với ngươi hứa hẹn.

Suốt đời suốt kiếp theo đuổi, suốt đời suốt kiếp thệ ngôn.

Bạch Vô Thường ở một bên nhìn sổ sinh tử kêu to: “Tên của Tô Hoán Hoa biến mất rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Sổ sinh tử đương nhiên sẽ không có tên của Tô đại ca nữa, thu nhận ngọc đan và linh khí của ta rồi, hắn hiện tại đã đứng ngoài ngũ hành tam giới, Diêm La cũng được, Thần Phật cũng tốt, không ai có thể làm khó hắn nữa, không ai có thể thương hại được hắn.

“Tiểu Lục…”

Thấy Tô đại ca vươn hai tay về phía ta, ta cũng không tự chủ được vươn tay ra, nghĩ lao vào vòng tay ôm ấp của hắn, thế nhưng hai tay giao nhau, chỉ chạm được một khoảng không, nhìn lại gương mặt tuấn tú thương tâm trước mắt, thân hình ta từ từ phai nhạt dần, tiêu thất trong không trung, ta mỉm cười nhìn Tô đại ca, cho đến khi chính mình hoàn toàn tan biến.

Nhất trần nhất thế, nhất tiếu nhất duyên.

Tô đại ca, ta rơi vào cõi trần nghìn năm, có phải chỉ bởi vì đợi một mối duyên thoảng qua cùng ngươi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương