Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc
-
Chương 41
“Được rồi, ta đưa cho bọn hắn là được.”
Ta xoay người chạy ra sau một thân cây, phun ngọc đan ra lòng bàn tay, sau đó đưa ngọc đan cho Ba Thúc.
Ba Thúc vừa nhìn thấy ngọc đan, lập tức trở nên cung kính, dẫn đầu mọi người ở trước mặt ta quỳ xuống, rất thành kính lạy ba lạy, sau đó nâng hai tay tiếp nhận ngọc đan.
“Đa tạ Tô công tử.”
Này, người trả lại linh châu cho các ngươi là ta, tại sao không cảm ơn ta?
Ba Thúc cất kỹ ngọc đan, lại đến xe ngựa của các nữ tử giúp các nàng giải pháp thuật, bọn nữ tử tỉnh lại nhìn thấy chúng ta, đều là vẻ mặt mờ mịt không hiểu, còn mang theo chút kinh sợ và nghi ngờ.
Tô đại ca hắng giọng, vừa định giải thích một chút, một tiếng sư tử Hà Đông rống liền thành công đem toàn bộ lời thoại của hắn đánh văng lại.
“Biểu ca… Ta rốt cuộc cũng gặp được ngươi rồi, thật tốt quá!”
Tô Nhạn Nhi hét to một tiếng, cả người liền nhảy dựng lên nhào vào lòng Tô đại ca, bắt đầu lớn tiếng khóc lóc, động tác kia nhanh đến mức tuyệt đối có thể so được với võ lâm cao thủ, ta thấy thân thể mập mạp của nàng ta bổ nhào lên người Tô đại ca, không khỏi rất đồng tình nhìn Tô đại ca.
Bị phì nữ đè, thật là đáng thương…
Ba Thúc bọn họ cáo từ rời đi rồi, Tô đại ca giải thích đơn giản với các nữ tử về việc các nàng bị bắt, bởi vì sự có mặt của Tô Nhạn Nhi, hai vị nữ tử còn lại liền tin lời hắn nói, cùng theo chúng ta ngồi xe ngựa quay về kinh, nhưng mà Tô Nhạn Nhi lại tự nhận Tô đại ca xuất hiện là vì cứu nàng, liền bám theo Tô đại ca dính cứng ngắc.
Có thể nói Tô Nhạn Nhi là nữ hài tử mạnh mẽ nhất mà ta từng gặp qua. Ở trên xe ngựa nàng ta lấy tư thế Mạnh Khương nữ khóc Trường Thành[1] mà doạ hai nữ tử kia dạt qua một bên, sau đó lại một mực nắm ống tay áo Tô đại ca không buông, tiếp theo lại được một tấc muốn tiến một thước dựa sát vào, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Tô đại ca, ta thật muốn một cước đá Tô Nhạn Nhi văng khỏi xe ngựa.
Đại tỷ, phát hoa si làm ơn kiếm cái địa điểm thích hợp có được không? Không thấy Tô đại ca hiện tại đang đánh xe sao? Ngươi không sợ lật xe, nhưng mà chúng ta sợ, dù sao chúng ta cũng không so được với ngươi một thân đầy thịt…
Buổi tối chúng ta nghỉ lại trong một khách *** nơi trấn nhỏ hẻo lánh, Tô đại ca mang hai nữ tử kia an trí xong xuôi, rốt cuộc cũng bị Tô Nhạn Nhi cứ bám dính không tha khiến cho phát bực, hắn nói: “Nhạn Nhi, ngươi đã mệt rồi, nên sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn tiếp tục lên đường.”
Nghe Tô đại ca nói như vậy, cái miệng nhỏ của Tô Nhạn Nhi lập tức bẹt ra, thấy nàng ta có xu thế khóc rống, ta vội vàng lui về phía sau vài bước, Tô đại ca hiển nhiên cũng muốn làm đồng dạng động tác như ta, đáng tiếc Tô Nhạn Nhi nhanh hơn hắn rất nhiều, nàng nhào lên phía trước dựa vào người Tô đại ca, lại bắt đầu khóc lên.
“Biểu ca, ta rất sợ, ngươi ở lại với ta đi… Ô ô…”
Xem ra nếu so công phu khóc với Tô Nhạn Nhi, ta đây khóc một chút nháo một chút căn bản chẳng tính là gì, ta lấy tay bịt hai lỗ tai lại, vô cùng đồng tình nhìn Tô đại ca, vội vàng bứt người chạy ra khỏi phòng.
Cũng không biết Tô đại ca làm thế nào thoát khỏi Tô Nhạn Nhi bám dính, ta vừa mới vào cửa, liền thấy hắn khẩn cấp như gió ào vào phòng, liền đóng chặt chốt cửa từ bên trong.
“Ngươi tên tiểu bại hoại này, dĩ nhiên dám lâm trận bỏ chạy, để ta một người ở lại chịu khổ!”
“Ha ha, Tô Nhạn Nhi là biểu muội của ngươi, không phải là biểu muội của ta nha.”
“Ngươi còn dám nói, nếu không phải ngươi ham chơi gây hoạ, chúng ta sao lại ở tại biên thuỳ cách xa kinh thành như hiện tại?”
Tô đại ca túm lấy cánh tay ta, tiếp tục hung dữ mắng.
Ta bĩu môi, nghĩ có chút ấm ức.
Bị người bắt được cũng không phải lỗi của ta, Linh Thành Tử vốn có ý định muốn bắt ta, cho dù ta không ra khỏi cửa, sớm muộn cũng sẽ bị hắn bắt được, dọc theo đường đi đối với biểu muội của mình thì dịu dàng như nước, đối với ta lại hung dữ như vậy…
Vẻ mặt ủ rũ của ta dường như doạ Tô đại ca, hắn vội vàng chụp lấy hai vai ta, khẩn cấp giải thích: “Ngọc Kinh, ngươi đừng như vậy, ta cũng không phải có ý định mắng ngươi, ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi.”
Ta không nói lời nào, yên lặng đem đầu dựa vào lòng Tô đại ca, không biết vì sao, trong lòng phiền muộn bất an, luôn luôn có loại dự cảm không tốt.
“Ngọc Kinh, Ngọc Kinh?…”
“Tô đại ca, chúng ta mau chóng về lại kinh thành đi, càng nhanh càng tốt!”
Ta ngẩng đầu nhẹ giọng nói như vậy, Tô đại ca có chút sầu lo nhìn ta, hắn không có hỏi lại, cũng chỉ ra sức gật đầu.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Tô đại ca lại mướn một chiếc xe ngựa, hai vị nữ tử kia ngồi một xe, Tô đại ca và ta, Tô Nhạn Nhi ngồi một chiếc, vì vậy suốt một đường lỗ tai của ta không ngừng bị độc hại.
“Biểu ca, mọi người nói ngươi rất hay nói, vì sao ngươi không nói chuyện với ta, có phải ngươi chán ghét Nhạn Nhi?”
“Biểu ca, chờ trở lại kinh thành xong, ngươi theo ta đi chơi khắp nơi được không? Ta lần đầu tiên đến kinh thành, còn chưa đi chơi đã bị người bắt rồi.”
“Biểu ca, phong cảnh ở đây thật đẹp, vì sao chúng ta lại gấp đến độ phải chạy đi, vừa ngắm phong cảnh vừa đi từ từ không tốt sao?”
Toàn bộ xe ngựa đều là âm thanh líu ríu của Tô Nhạn Nhi, khiến ta có cảm giác như trước mắt có một bầy ong mật, không, là một bầy ong vò vẽ kêu không ngừng, nếu không phải là nể mặt Tô đại ca, ta thật muốn đánh xỉu nàng.
Pháp thuật pháp thuật, vì sao ở thời điểm mấu chốt ngươi lại mất linh?
Nhân lúc nghỉ ngơi, ta theo sau Tô đại ca oán giận hai câu, Tô đại ca khuyên ta nói: “Ngươi so đo với một nữ hài tử làm cái gì, nếu thực sự chịu không nổi, vậy ngồi qua xe ngựa kia đi.”
Quyết không được!
Để ta ngồi chung với hai nữ tử kia, chẳng phải là khi không tiện nghi cho Tô Nhạn Nhi rồi sao? Lúc ta ở ngay trước mắt, mà Tô Nhạn Nhi vẫn cứ nhắm ngay người Tô đại ca dựa vào, nếu ta đây không ở, ai biết bọn họ cô nam quả nữ ở trong xe lại làm ra chuyện gì?
Để không cho thành trì của Tô đại ca thất thủ, ta nhẫn!
“Biểu ca, mấy món đồ ăn này thật nhiều mỡ, bỏ hết đi, gọi món khác được không?”
Một buổi tối dừng lại tại đại sảnh của một khách *** ăn cơm, Tô Nhạn Nhi lại bắt đầu nũng nịu yêu cầu.
Một đường đi tới, những lời phàn nàn loại này của Tô Nhạn Nhi đã nhiều không đếm hết rồi, lúc thì nói nước trà không nóng, lúc thì bàn lau không sạch, lại còn nói đồ ăn đầy mỡ, khó mà nuốt được, bình thường ta đều không nói lời nào, nhưng mà ngày hôm nay có chút nhịn không nổi, rõ ràng là bàn rất rộng, nhưng Tô Nhạn Nhi cứ dính sát bên người Tô đại ca nói không dứt.
“Tô tiểu thư, không muốn ăn thức ăn nhiều mỡ, vậy ăn đồ chay được rồi. Ở đây có mấy đĩa rau xanh, ngươi thân thể mập như vậy, ăn rau xanh thích hợp nhất.”
Bị Tô Nhạn Nhi làm cho bực mình, ta nói một câu, đem mấy đĩa rau xanh đổi chỗ với mấy món mặn, rau xanh đều chuyển tới trước mặt nàng. Nghe ta nói xong, hai vị nữ tử kia đều nhỏ giọng cười.
“Ngươi…”
Không thèm để ý ánh mắt có thể đem ta đốt thành tro, ta cúi đầu cắm cúi ăn, Tô Nhạn Nhi tức giận kéo ống tay áo Tô đại ca, ấm ức nói:”Biểu ca, ngươi xem, hạ nhân của ngươi ăn hiếp ta, nô tài như vậy ngươi còn giữ bên người làm cái gì?”
Tô đại ca gạt ra tay của Tô Nhạn Nhi, thản nhiên nói: “Ngọc Kinh không phải hạ nhân, lại càng không là nô tài!”
“Biểu ca…”
“Ăn đi!”
Tô đại ca lạnh lùng nói hai chữ khiến Tô Nhạn Nhi sợ đến mức lập tức câm miệng, thấy sắc mặc nghẹn thành gan heo của nàng, ta vội vàng cắm đầu vào chén, bắt đầu ăn cơm, nhìn thêm nữa, ta nhất định sẽ cười ra tiếng.
Ta xoay người chạy ra sau một thân cây, phun ngọc đan ra lòng bàn tay, sau đó đưa ngọc đan cho Ba Thúc.
Ba Thúc vừa nhìn thấy ngọc đan, lập tức trở nên cung kính, dẫn đầu mọi người ở trước mặt ta quỳ xuống, rất thành kính lạy ba lạy, sau đó nâng hai tay tiếp nhận ngọc đan.
“Đa tạ Tô công tử.”
Này, người trả lại linh châu cho các ngươi là ta, tại sao không cảm ơn ta?
Ba Thúc cất kỹ ngọc đan, lại đến xe ngựa của các nữ tử giúp các nàng giải pháp thuật, bọn nữ tử tỉnh lại nhìn thấy chúng ta, đều là vẻ mặt mờ mịt không hiểu, còn mang theo chút kinh sợ và nghi ngờ.
Tô đại ca hắng giọng, vừa định giải thích một chút, một tiếng sư tử Hà Đông rống liền thành công đem toàn bộ lời thoại của hắn đánh văng lại.
“Biểu ca… Ta rốt cuộc cũng gặp được ngươi rồi, thật tốt quá!”
Tô Nhạn Nhi hét to một tiếng, cả người liền nhảy dựng lên nhào vào lòng Tô đại ca, bắt đầu lớn tiếng khóc lóc, động tác kia nhanh đến mức tuyệt đối có thể so được với võ lâm cao thủ, ta thấy thân thể mập mạp của nàng ta bổ nhào lên người Tô đại ca, không khỏi rất đồng tình nhìn Tô đại ca.
Bị phì nữ đè, thật là đáng thương…
Ba Thúc bọn họ cáo từ rời đi rồi, Tô đại ca giải thích đơn giản với các nữ tử về việc các nàng bị bắt, bởi vì sự có mặt của Tô Nhạn Nhi, hai vị nữ tử còn lại liền tin lời hắn nói, cùng theo chúng ta ngồi xe ngựa quay về kinh, nhưng mà Tô Nhạn Nhi lại tự nhận Tô đại ca xuất hiện là vì cứu nàng, liền bám theo Tô đại ca dính cứng ngắc.
Có thể nói Tô Nhạn Nhi là nữ hài tử mạnh mẽ nhất mà ta từng gặp qua. Ở trên xe ngựa nàng ta lấy tư thế Mạnh Khương nữ khóc Trường Thành[1] mà doạ hai nữ tử kia dạt qua một bên, sau đó lại một mực nắm ống tay áo Tô đại ca không buông, tiếp theo lại được một tấc muốn tiến một thước dựa sát vào, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Tô đại ca, ta thật muốn một cước đá Tô Nhạn Nhi văng khỏi xe ngựa.
Đại tỷ, phát hoa si làm ơn kiếm cái địa điểm thích hợp có được không? Không thấy Tô đại ca hiện tại đang đánh xe sao? Ngươi không sợ lật xe, nhưng mà chúng ta sợ, dù sao chúng ta cũng không so được với ngươi một thân đầy thịt…
Buổi tối chúng ta nghỉ lại trong một khách *** nơi trấn nhỏ hẻo lánh, Tô đại ca mang hai nữ tử kia an trí xong xuôi, rốt cuộc cũng bị Tô Nhạn Nhi cứ bám dính không tha khiến cho phát bực, hắn nói: “Nhạn Nhi, ngươi đã mệt rồi, nên sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn tiếp tục lên đường.”
Nghe Tô đại ca nói như vậy, cái miệng nhỏ của Tô Nhạn Nhi lập tức bẹt ra, thấy nàng ta có xu thế khóc rống, ta vội vàng lui về phía sau vài bước, Tô đại ca hiển nhiên cũng muốn làm đồng dạng động tác như ta, đáng tiếc Tô Nhạn Nhi nhanh hơn hắn rất nhiều, nàng nhào lên phía trước dựa vào người Tô đại ca, lại bắt đầu khóc lên.
“Biểu ca, ta rất sợ, ngươi ở lại với ta đi… Ô ô…”
Xem ra nếu so công phu khóc với Tô Nhạn Nhi, ta đây khóc một chút nháo một chút căn bản chẳng tính là gì, ta lấy tay bịt hai lỗ tai lại, vô cùng đồng tình nhìn Tô đại ca, vội vàng bứt người chạy ra khỏi phòng.
Cũng không biết Tô đại ca làm thế nào thoát khỏi Tô Nhạn Nhi bám dính, ta vừa mới vào cửa, liền thấy hắn khẩn cấp như gió ào vào phòng, liền đóng chặt chốt cửa từ bên trong.
“Ngươi tên tiểu bại hoại này, dĩ nhiên dám lâm trận bỏ chạy, để ta một người ở lại chịu khổ!”
“Ha ha, Tô Nhạn Nhi là biểu muội của ngươi, không phải là biểu muội của ta nha.”
“Ngươi còn dám nói, nếu không phải ngươi ham chơi gây hoạ, chúng ta sao lại ở tại biên thuỳ cách xa kinh thành như hiện tại?”
Tô đại ca túm lấy cánh tay ta, tiếp tục hung dữ mắng.
Ta bĩu môi, nghĩ có chút ấm ức.
Bị người bắt được cũng không phải lỗi của ta, Linh Thành Tử vốn có ý định muốn bắt ta, cho dù ta không ra khỏi cửa, sớm muộn cũng sẽ bị hắn bắt được, dọc theo đường đi đối với biểu muội của mình thì dịu dàng như nước, đối với ta lại hung dữ như vậy…
Vẻ mặt ủ rũ của ta dường như doạ Tô đại ca, hắn vội vàng chụp lấy hai vai ta, khẩn cấp giải thích: “Ngọc Kinh, ngươi đừng như vậy, ta cũng không phải có ý định mắng ngươi, ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi.”
Ta không nói lời nào, yên lặng đem đầu dựa vào lòng Tô đại ca, không biết vì sao, trong lòng phiền muộn bất an, luôn luôn có loại dự cảm không tốt.
“Ngọc Kinh, Ngọc Kinh?…”
“Tô đại ca, chúng ta mau chóng về lại kinh thành đi, càng nhanh càng tốt!”
Ta ngẩng đầu nhẹ giọng nói như vậy, Tô đại ca có chút sầu lo nhìn ta, hắn không có hỏi lại, cũng chỉ ra sức gật đầu.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Tô đại ca lại mướn một chiếc xe ngựa, hai vị nữ tử kia ngồi một xe, Tô đại ca và ta, Tô Nhạn Nhi ngồi một chiếc, vì vậy suốt một đường lỗ tai của ta không ngừng bị độc hại.
“Biểu ca, mọi người nói ngươi rất hay nói, vì sao ngươi không nói chuyện với ta, có phải ngươi chán ghét Nhạn Nhi?”
“Biểu ca, chờ trở lại kinh thành xong, ngươi theo ta đi chơi khắp nơi được không? Ta lần đầu tiên đến kinh thành, còn chưa đi chơi đã bị người bắt rồi.”
“Biểu ca, phong cảnh ở đây thật đẹp, vì sao chúng ta lại gấp đến độ phải chạy đi, vừa ngắm phong cảnh vừa đi từ từ không tốt sao?”
Toàn bộ xe ngựa đều là âm thanh líu ríu của Tô Nhạn Nhi, khiến ta có cảm giác như trước mắt có một bầy ong mật, không, là một bầy ong vò vẽ kêu không ngừng, nếu không phải là nể mặt Tô đại ca, ta thật muốn đánh xỉu nàng.
Pháp thuật pháp thuật, vì sao ở thời điểm mấu chốt ngươi lại mất linh?
Nhân lúc nghỉ ngơi, ta theo sau Tô đại ca oán giận hai câu, Tô đại ca khuyên ta nói: “Ngươi so đo với một nữ hài tử làm cái gì, nếu thực sự chịu không nổi, vậy ngồi qua xe ngựa kia đi.”
Quyết không được!
Để ta ngồi chung với hai nữ tử kia, chẳng phải là khi không tiện nghi cho Tô Nhạn Nhi rồi sao? Lúc ta ở ngay trước mắt, mà Tô Nhạn Nhi vẫn cứ nhắm ngay người Tô đại ca dựa vào, nếu ta đây không ở, ai biết bọn họ cô nam quả nữ ở trong xe lại làm ra chuyện gì?
Để không cho thành trì của Tô đại ca thất thủ, ta nhẫn!
“Biểu ca, mấy món đồ ăn này thật nhiều mỡ, bỏ hết đi, gọi món khác được không?”
Một buổi tối dừng lại tại đại sảnh của một khách *** ăn cơm, Tô Nhạn Nhi lại bắt đầu nũng nịu yêu cầu.
Một đường đi tới, những lời phàn nàn loại này của Tô Nhạn Nhi đã nhiều không đếm hết rồi, lúc thì nói nước trà không nóng, lúc thì bàn lau không sạch, lại còn nói đồ ăn đầy mỡ, khó mà nuốt được, bình thường ta đều không nói lời nào, nhưng mà ngày hôm nay có chút nhịn không nổi, rõ ràng là bàn rất rộng, nhưng Tô Nhạn Nhi cứ dính sát bên người Tô đại ca nói không dứt.
“Tô tiểu thư, không muốn ăn thức ăn nhiều mỡ, vậy ăn đồ chay được rồi. Ở đây có mấy đĩa rau xanh, ngươi thân thể mập như vậy, ăn rau xanh thích hợp nhất.”
Bị Tô Nhạn Nhi làm cho bực mình, ta nói một câu, đem mấy đĩa rau xanh đổi chỗ với mấy món mặn, rau xanh đều chuyển tới trước mặt nàng. Nghe ta nói xong, hai vị nữ tử kia đều nhỏ giọng cười.
“Ngươi…”
Không thèm để ý ánh mắt có thể đem ta đốt thành tro, ta cúi đầu cắm cúi ăn, Tô Nhạn Nhi tức giận kéo ống tay áo Tô đại ca, ấm ức nói:”Biểu ca, ngươi xem, hạ nhân của ngươi ăn hiếp ta, nô tài như vậy ngươi còn giữ bên người làm cái gì?”
Tô đại ca gạt ra tay của Tô Nhạn Nhi, thản nhiên nói: “Ngọc Kinh không phải hạ nhân, lại càng không là nô tài!”
“Biểu ca…”
“Ăn đi!”
Tô đại ca lạnh lùng nói hai chữ khiến Tô Nhạn Nhi sợ đến mức lập tức câm miệng, thấy sắc mặc nghẹn thành gan heo của nàng, ta vội vàng cắm đầu vào chén, bắt đầu ăn cơm, nhìn thêm nữa, ta nhất định sẽ cười ra tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook