Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc
-
Chương 21
“Tô đại ca, ngươi nói đúng, Tiểu Lục không đáng sợ chút nào, không giống với con rắn đã cắn ta.”
Sau khi đã ngủ đến mỹ mãn, ta liền bắt đầu trắng trợn hưởng dụng lương khô Tô đại ca chuẩn bị cho ta, huyễn ảnh con rắn nhỏ trốn bên cạnh hắn, nghiêng đầu xem ta ăn.
“Đương nhiên, Tiểu Lục rất ngoan.”
Tô đại ca vừa nói vừa định ôm Tiểu Lục vào lòng, ai biết nó uốn mình một cái, bơi tới gần ta ngẩng cao thân mình lên.
Tô đại ca kinh ngạc nói: “Tiểu Lục hình như rất thích ngươi.”
Con rắn nhỏ không phải thích ta, mà là ta không muốn nó ở gần ngươi như vậy, cho nên mới sử dụng pháp thuật khiến nó đến đây.
Thấy ta ăn khí thế ngất trời, Tô đại ca đem trà ngon mang đến trước mặt ta, nói: “Uống chút nước, coi chừng nghẹn.”
“Đa tạ Tô đại ca “
Ha ha, mặt đối mặt nói chuyện với Tô đại ca như vậy thật là tốt, ta đang đắc ý, thình lình Tô đại ca đột nhiên hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Khụ khụ, ta là… Ngọc Kinh.”
Cái khó ló cái khôn, ta thuận miệng nói ra cái tên mà hoà thượng bá bá đã gọi ta.
“Ha ha, ngươi tên Ngọc Kinh? Vậy mà lại bị rắn cắn? Ngươi có biết Ngọc Kinh Tử là biệt danh của rắn không.”
“A…”
Cuối cùng cũng hiểu được vì sao lão bá bá lại gọi ta là Ngọc Kinh rồi, thì ra đó chính là biệt danh của rắn, nói như vậy Ban Long hẳn là biệt danh của hươu rồi, đặt tên qua loa cho xong như vậy thật đúng là chẳng khác gì chủ nhân kia của ta.
“Kinh thành cách xa nơi này nghìn dặm, không phải là một hài tử nhỏ tuổi như ngươi có thể đi được, ở đây ngoại trừ cữu cữu của ngươi ra ngươi không còn thân thích nào khác sao?”
Gì, nghe thế nào cũng giống như Tô đại ca muốn đuổi ta đi vậy?
“Không có, cho nên ta chỉ có thể đi kinh thành tìm thúc thúc.” Ta đỏ mắt nói.
Chặn đường lui của ngươi, để xem ngươi làm thế nào!
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy!!!”
Để không cho Tô đại ca xem ta như một tiểu hài tử, ta tận lực khai tuổi khá lớn, vốn muốn nói là hai mươi, nhưng nhìn thực sự là không giống, không thể làm gì khác hơn đành phải nói nhỏ lại ba tuổi.
“Ngươi mười bảy tuổi?!”
Chống lại ánh mắt kinh ngạc của Tô đại ca, ta bĩu môi, ta cũng không muốn hình dạng của mình nhỏ như vậy, nhưng mà biến tới biến lui vẫn là bộ dạng này, thật ra nếu thật sự muốn truy cứu tuổi tác, ta hẳn là đã một nghìn tuổi rồi, nhưng mà ta dám nói là mình đã một nghìn tuổi hay sao?
“Nhưng mà bộ dạng này thấy thế nào cũng chỉ như mới mười hai mười ba tuổi thôi?”
Nhìn vẻ mặt Tô đại ca không tin, ta vội vàng thề thốt: “Ta thực sự là đã mười bảy tuổi rồi, từ lúc vừa được mười hai tuổi thì không thấy lớn thêm nữa, dáng dấp vẫn giống y như vậy, ta nghĩ cho dù có trôi qua mấy năm, chỉ sợ là cũng sẽ không thay đổi.”
Tô đại ca nghe vậy an ủi: “khó trách ngươi thoạt nhìn như trẻ con, thì ra là thế, ta từng nghe người ta nói qua có trường hợp bệnh như vậy, có một số người khi đến một tuổi nhất định thân hình sẽ không lớn thêm nữa, nhưng mà đây cũng không phải là bệnh bất trị, ngươi không nên để ở trong lòng.”
Thì ra không lớn lên cũng là một loại bệnh, nhưng mà không quan hệ, ta sẽ không đem sự tình này để ở trong lòng đâu.
“Ta vốn đang lo lắng ngươi một hài tử đi kinh thành sẽ có nguy hiểm, nhưng ngươi đã gần hai mươi, vậy thì không thành vấn đề, chúng ta đêm nay đến thành trấn phía trước nghỉ lại, ngươi nghỉ ngơi một đêm sau đó mướn một chiếc xe ngựa vào kinh được rồi, nếu như ngươi thiếu lộ phí, ta có thể cho ngươi mượn.”
Cái gì, muốn bỏ ta đi? Không được…
Không nghĩ tới tự miệng mình hại mình, ta nhìn Tô đại ca đang ngồi đối diện ưu nhã uống trà, không khỏi tức giận không thôi.
Còn nói cái gì mình làm nghề y tâm như phụ mẫu, ta hiện giờ đang là bệnh nhân, hắn đã nghĩ đem ta tống cổ.
“Ta không muốn!” Ta lập tức lớn tiếng phản đối.
Ta phản ứng kịch liệt khiến cho Tô đại ca sửng sốt.
“Vì sao?”
“Ta vốn là muốn đi kinh thành tìm thúc thúc nương tựa, nhưng mà hiện tại ta đã thay đổi kế hoạch.”
Ta nhìn mặt Tô đại ca mà nhấn mạnh từng chữ: “Ta muốn phải theo Tô đại ca, cùng với ngươi cả đời, bởi vì ngươi thay ta hút độc, đã có da thịt chi thân, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm, phải lưu lại ta!”
“Phốc…”
Tô đại ca rất không hình tượng mà đem toàn bộ nước trà trong miệng phun hết ra ngoài, ta không kịp đề phòng, bị hắn phun đầy một mặt, ngay cả con rắn nhỏ đang nằm bên cạnh ta cũng không may mắn tránh thoát.
Ta dùng tay áo lau mặt, có điều Tô đại ca xem ra còn xấu hổ hơn ta, hắn dở khóc dở cười nói: “Ta là một nam nhân…”
“Ta biết!”
Mỗi ngày đều tắm chung với ngươi, ta đương nhiên là biết giới tính của ngươi rồi.
“Như vậy ngươi… ngươi là nữ hài tử?”
Thấy ánh mắt Tô đại ca cẩn cẩn thận thận tìm chứng cứ, ta thật không hiểu hắn như thế nào lại nghĩ vậy, lẽ nào chỉ có nam nữ mới có thể có quan hệ xác thịt thôi sao?
“Ta cũng là nam nhân! Ngươi không tin? Ta lập tức cho ngươi xem được rồi.”
Thấy ta chuẩn bị cởi bỏ đai lưng, Tô đại ca vội vã ngăn lại.
“Ta tin tin tin! Nhưng mà Ngọc Kinh, ta là đại phu, lại là nam nhân, nếu như cứ cứu một người, lại phải chịu trách nhiệm, vậy Tô gia của ta chẳng phải là chật kín người rồi sao?”
“Ta mặc kệ, dù sao thì ngươi cũng đã cứu ta, nên là ân công của ta, lại cùng ta có quan hệ xác thịt, là người thân mật nhất đối với ta, ta đời này đã định là theo ngươi rồi, Tiểu Lục, ngươi thấy ta nói đúng hay sai?”
Con rắn nhỏ lập tức gật đầu.
Tô đại ca muốn té xỉu.
“Tiểu Lục, ngươi bình thường rất thông minh, vì sao lại theo phụ hoạ loại lời nói vô căn cứ này?”
Hừ, con rắn nhỏ là huyễn ảnh của ta, ta nói nó có thể không nghe theo sao?
Tô đại ca lại nhìn sang ta, vội vã giải thích: “Ngọc… Ngọc công tử, ta chỉ thích nữ hài tử xinh đẹp, hơn nữa ta đối với tiểu hài tử không có hứng thú…”
Ta không phải là tiểu hài tử!
Nhanh như vậy liền đổi cách xưng hô, nghĩ muốn xác lập ranh giới sao, còn gọi ta công tử!… Quên đi, nhiều lời vô ích với ngươi như vậy làm gì? Ta trực tiếp theo ngươi chẳng phải được rồi?
Thân thể ta ngửa ta phía sau, chính là ngã ngửa xuống đất, chỉ nghe Tô đại ca kêu lên: “Này, ngươi đừng có ngay lúc quan trọng này lại té xỉu, có xỉu cũng phải là ta mới đúng…”
Ta đây không phải té xỉu, chỉ là buồn ngủ mà thôi, đây là tập quán của ta từ khi còn là rắn, hễ ăn no xong liền lăn ra ngủ.
Sau khi đã ngủ đến mỹ mãn, ta liền bắt đầu trắng trợn hưởng dụng lương khô Tô đại ca chuẩn bị cho ta, huyễn ảnh con rắn nhỏ trốn bên cạnh hắn, nghiêng đầu xem ta ăn.
“Đương nhiên, Tiểu Lục rất ngoan.”
Tô đại ca vừa nói vừa định ôm Tiểu Lục vào lòng, ai biết nó uốn mình một cái, bơi tới gần ta ngẩng cao thân mình lên.
Tô đại ca kinh ngạc nói: “Tiểu Lục hình như rất thích ngươi.”
Con rắn nhỏ không phải thích ta, mà là ta không muốn nó ở gần ngươi như vậy, cho nên mới sử dụng pháp thuật khiến nó đến đây.
Thấy ta ăn khí thế ngất trời, Tô đại ca đem trà ngon mang đến trước mặt ta, nói: “Uống chút nước, coi chừng nghẹn.”
“Đa tạ Tô đại ca “
Ha ha, mặt đối mặt nói chuyện với Tô đại ca như vậy thật là tốt, ta đang đắc ý, thình lình Tô đại ca đột nhiên hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Khụ khụ, ta là… Ngọc Kinh.”
Cái khó ló cái khôn, ta thuận miệng nói ra cái tên mà hoà thượng bá bá đã gọi ta.
“Ha ha, ngươi tên Ngọc Kinh? Vậy mà lại bị rắn cắn? Ngươi có biết Ngọc Kinh Tử là biệt danh của rắn không.”
“A…”
Cuối cùng cũng hiểu được vì sao lão bá bá lại gọi ta là Ngọc Kinh rồi, thì ra đó chính là biệt danh của rắn, nói như vậy Ban Long hẳn là biệt danh của hươu rồi, đặt tên qua loa cho xong như vậy thật đúng là chẳng khác gì chủ nhân kia của ta.
“Kinh thành cách xa nơi này nghìn dặm, không phải là một hài tử nhỏ tuổi như ngươi có thể đi được, ở đây ngoại trừ cữu cữu của ngươi ra ngươi không còn thân thích nào khác sao?”
Gì, nghe thế nào cũng giống như Tô đại ca muốn đuổi ta đi vậy?
“Không có, cho nên ta chỉ có thể đi kinh thành tìm thúc thúc.” Ta đỏ mắt nói.
Chặn đường lui của ngươi, để xem ngươi làm thế nào!
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy!!!”
Để không cho Tô đại ca xem ta như một tiểu hài tử, ta tận lực khai tuổi khá lớn, vốn muốn nói là hai mươi, nhưng nhìn thực sự là không giống, không thể làm gì khác hơn đành phải nói nhỏ lại ba tuổi.
“Ngươi mười bảy tuổi?!”
Chống lại ánh mắt kinh ngạc của Tô đại ca, ta bĩu môi, ta cũng không muốn hình dạng của mình nhỏ như vậy, nhưng mà biến tới biến lui vẫn là bộ dạng này, thật ra nếu thật sự muốn truy cứu tuổi tác, ta hẳn là đã một nghìn tuổi rồi, nhưng mà ta dám nói là mình đã một nghìn tuổi hay sao?
“Nhưng mà bộ dạng này thấy thế nào cũng chỉ như mới mười hai mười ba tuổi thôi?”
Nhìn vẻ mặt Tô đại ca không tin, ta vội vàng thề thốt: “Ta thực sự là đã mười bảy tuổi rồi, từ lúc vừa được mười hai tuổi thì không thấy lớn thêm nữa, dáng dấp vẫn giống y như vậy, ta nghĩ cho dù có trôi qua mấy năm, chỉ sợ là cũng sẽ không thay đổi.”
Tô đại ca nghe vậy an ủi: “khó trách ngươi thoạt nhìn như trẻ con, thì ra là thế, ta từng nghe người ta nói qua có trường hợp bệnh như vậy, có một số người khi đến một tuổi nhất định thân hình sẽ không lớn thêm nữa, nhưng mà đây cũng không phải là bệnh bất trị, ngươi không nên để ở trong lòng.”
Thì ra không lớn lên cũng là một loại bệnh, nhưng mà không quan hệ, ta sẽ không đem sự tình này để ở trong lòng đâu.
“Ta vốn đang lo lắng ngươi một hài tử đi kinh thành sẽ có nguy hiểm, nhưng ngươi đã gần hai mươi, vậy thì không thành vấn đề, chúng ta đêm nay đến thành trấn phía trước nghỉ lại, ngươi nghỉ ngơi một đêm sau đó mướn một chiếc xe ngựa vào kinh được rồi, nếu như ngươi thiếu lộ phí, ta có thể cho ngươi mượn.”
Cái gì, muốn bỏ ta đi? Không được…
Không nghĩ tới tự miệng mình hại mình, ta nhìn Tô đại ca đang ngồi đối diện ưu nhã uống trà, không khỏi tức giận không thôi.
Còn nói cái gì mình làm nghề y tâm như phụ mẫu, ta hiện giờ đang là bệnh nhân, hắn đã nghĩ đem ta tống cổ.
“Ta không muốn!” Ta lập tức lớn tiếng phản đối.
Ta phản ứng kịch liệt khiến cho Tô đại ca sửng sốt.
“Vì sao?”
“Ta vốn là muốn đi kinh thành tìm thúc thúc nương tựa, nhưng mà hiện tại ta đã thay đổi kế hoạch.”
Ta nhìn mặt Tô đại ca mà nhấn mạnh từng chữ: “Ta muốn phải theo Tô đại ca, cùng với ngươi cả đời, bởi vì ngươi thay ta hút độc, đã có da thịt chi thân, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm, phải lưu lại ta!”
“Phốc…”
Tô đại ca rất không hình tượng mà đem toàn bộ nước trà trong miệng phun hết ra ngoài, ta không kịp đề phòng, bị hắn phun đầy một mặt, ngay cả con rắn nhỏ đang nằm bên cạnh ta cũng không may mắn tránh thoát.
Ta dùng tay áo lau mặt, có điều Tô đại ca xem ra còn xấu hổ hơn ta, hắn dở khóc dở cười nói: “Ta là một nam nhân…”
“Ta biết!”
Mỗi ngày đều tắm chung với ngươi, ta đương nhiên là biết giới tính của ngươi rồi.
“Như vậy ngươi… ngươi là nữ hài tử?”
Thấy ánh mắt Tô đại ca cẩn cẩn thận thận tìm chứng cứ, ta thật không hiểu hắn như thế nào lại nghĩ vậy, lẽ nào chỉ có nam nữ mới có thể có quan hệ xác thịt thôi sao?
“Ta cũng là nam nhân! Ngươi không tin? Ta lập tức cho ngươi xem được rồi.”
Thấy ta chuẩn bị cởi bỏ đai lưng, Tô đại ca vội vã ngăn lại.
“Ta tin tin tin! Nhưng mà Ngọc Kinh, ta là đại phu, lại là nam nhân, nếu như cứ cứu một người, lại phải chịu trách nhiệm, vậy Tô gia của ta chẳng phải là chật kín người rồi sao?”
“Ta mặc kệ, dù sao thì ngươi cũng đã cứu ta, nên là ân công của ta, lại cùng ta có quan hệ xác thịt, là người thân mật nhất đối với ta, ta đời này đã định là theo ngươi rồi, Tiểu Lục, ngươi thấy ta nói đúng hay sai?”
Con rắn nhỏ lập tức gật đầu.
Tô đại ca muốn té xỉu.
“Tiểu Lục, ngươi bình thường rất thông minh, vì sao lại theo phụ hoạ loại lời nói vô căn cứ này?”
Hừ, con rắn nhỏ là huyễn ảnh của ta, ta nói nó có thể không nghe theo sao?
Tô đại ca lại nhìn sang ta, vội vã giải thích: “Ngọc… Ngọc công tử, ta chỉ thích nữ hài tử xinh đẹp, hơn nữa ta đối với tiểu hài tử không có hứng thú…”
Ta không phải là tiểu hài tử!
Nhanh như vậy liền đổi cách xưng hô, nghĩ muốn xác lập ranh giới sao, còn gọi ta công tử!… Quên đi, nhiều lời vô ích với ngươi như vậy làm gì? Ta trực tiếp theo ngươi chẳng phải được rồi?
Thân thể ta ngửa ta phía sau, chính là ngã ngửa xuống đất, chỉ nghe Tô đại ca kêu lên: “Này, ngươi đừng có ngay lúc quan trọng này lại té xỉu, có xỉu cũng phải là ta mới đúng…”
Ta đây không phải té xỉu, chỉ là buồn ngủ mà thôi, đây là tập quán của ta từ khi còn là rắn, hễ ăn no xong liền lăn ra ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook