Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
-
Chương 36
Chỉ một câu này, khiến Ninh Giác gần như sắp rơi vào hôn mê đột nhiên nới lỏng tay ra.
Lúc nói chuyện, Ninh Tương Y đã tranh thủ đặt ngang Ninh Giác cơ thể đã chết lặng, thở dốc đến nỗi không còn sức suy nghĩ trên thuyền nhỏ, bóng đêm dần phủ xuống, Ninh Giác không thấy rõ nét mặt của nàng, mặc nàng thu xếp, mà ngón tay cái một mực ấn nút, lại không sao ấn xuống được.
‘Tấm lưng Ninh Tương Y căng lên, nhưng tay bận rộn không ngừng, làm như không nhìn thấy gì.
Một tay nàng đỡ gáy hắn ta, nầng cằm hắn ta lên, một tay đè vào lồng ngực hắn, giọng nghiêm túc kiên định, mang theo một thứ quyết tâm nào đó.
“Tất cả động tác tiếp theo của ta chỉ là vì cứu huynh, nếu như huynh muốn, lúc nào cũng có thể ấn hộp khói, nhưng Thái tử ca ca có thể thử tin ta một lần, huynh biết, Ninh Tương Y ta chưa từng khiến ai thất vọng.
” Đúng vậy, nàng sẽ không khiến ai thất vọng, vĩnh viễn sẽ không!
Nói rồi, nàng hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhắm mắt lại, cúi người xuống bờ môi tái nhợt đến tím tái! Trong nháy mắt răng môi va vào nhau, hai người đều run lên.
Ninh Giác không khỏi mở to hai mắt nhìn! Ánh mắt vốn rã rời bỗng nhiên tập trung lại, ngón tay cái mấy lần muốn ấn xuống lại cứng ngắc nhiều lần! Có thể tin nàng được sao? Việc liên quan đến sống chết, địa vị, người thân, hắn ta có thể tin nàng không?
Nhưng chỉ một lát, hắn ta đã cảm thấy một luồng hơi thở được rót vào, cảm giác ngạt thở vốn nhất định phải dùng thuốc của hắn dần biến mất, có điều trái tim hắn ta vẫn đập mạnh, mặt vừa tím vừa đỏI! Ninh Tương Y lại lấy hơi hôn xuống lần nữa, lần này, cảm giác của nàng càng rõ ràng hơn.
Bờ môi Ninh Giác rất mềm, sức lực thực sự yếu, khiến nàng không khỏi nghĩ đến kẹo đường nàng ăn trước kia.
Mà Ninh Giác chỉ cảm thấy mùi thơm cơ thể của thiếu nữ và hương hoa sen xung quanh bao lấy hắn, giữa răng môi còn vương vấn vị rượu ngòn ngọt, như có thể say lòng người.
Đầu ngón tay Ninh Giác run lên, như đang nằm mơ.
Ninh Tương Y lại thở phào lần nữa.
Cùng lúc đó, một tay khác của nàng một mực đặt trên ngực hắn, liên dùng nội lực đè ép khai thông, hi vọng hắn có thể dễ chịu hơn.
Lúc này nét mặt nàng chăm chú, làn mi dài run run, nhưng sống lưng nàng lại cứng ngắc lạnh lẽo, nàng không biết nàng làm như vậy có tác dụng với tình huống của Ninh Giác hay không.
Chỉ cần Ninh Giác không tin tưởng ấn nút, nàng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này!
Ninh Giác không dịu dàng như biểu hiện của hắn, Ninh Tương Y hiểu rõ hơn bất cứ ai, cho nên nàng đang đánh cược! Hi vọng Ninh Giác có thể nể chút tình cảm ngày xưa, đừng giết nàng! Nội lực liên tục tràn vào cơ thể Ninh Giác, mà lúc này, màn đêm cũng buông xuống, một giọt mồ hôi chảy từ sườn mặt Ninh Tương Y xuống khuôn mặt Ninh Giác, khiến Ninh Giác vốn đã nửa hôn mê run lên, vậy mà mở mắt ra.
Tay chân chết lặng của hắn hình như đã khôi phục, giác quan trở nên nhạy cảm hơn.
Nhìn dung nhan gần trong gang tấc trước mắt, răng môi liền nhau, hắn tự dưng dâng lên nỗi xúc động! Trong mắt hắn lóe lên vẻ mê mang, hình như hắn… khỏe rồi? Sau khi xác định tất cả là thật, trong lòng hắn chần chờ… nàng… không phải người phàm.
Ninh Giác nhìn nàng si mê, cơn chếnh choáng ấm áp tràn ngập, biết rõ không nên chìm đắm, lại không kìm nổi mà chìm đắm nhiều lần! Môi nàng thơm như vậy, mềm như thế, đâm nhẹ vào tim hắn, khiến nhịp tim vốn đập không nổi lại đập điên cuồng lần nữal Không thể…
Bọn họ là huynh muội, sao bọn họ có thể như này được? Thế nhưng là huynh muội thì sao? Thuyền nhỏ lắc lư lềnh bềnh trên hồ.
Bởi vì vào sâu trong đám hoa sen, mùi thơm hoa sen trong veo tràn ngập trong không khí, túi rượu của Ninh Tương Y đổ ra không biết lúc nào, chất rượu chảy ra róc rách, cả chiếc thuyền nhỏ tràn ngập mùi hương say đắm.
Ninh Giác mông lung nhìn ra sau nàng, lá sen bao quanh dán chặt vào bọn họ, hắn chỉ cần đưa tay là có thể hái xuống, mà bọn họ lại chuyện như vậy dưới đám lá sen…
Ở góc nhìn của hắn, bầu trời bị phiến lá chia tách, lúc này ráng chiều đã thành màu tím đậm, mấy đốm sao rải rác, tô điểm trên bầu trời màu lam sẫm, đẹp đến nỗi khiến người ta vạn kiếp bất phục.
Sau khi Ninh Tương Y cảm nhận được Ninh Giác dần dần bình tĩnh, nàng mới chậm rãi đứng dậy, nhưng lúc đứng dậy, Ninh Giác liếm nhẹ nàng, khiến nàng chợt giật mình, ngồi thẳng người! Nàng vừa ngồi thẳng, hoa sen lá sen lại đánh vào người nàng, khiến nàng không khỏi cúi lưng, lại một lần nữa dựa gần vào Ninh Giác, hô hấp dây dưa.
Sao… sao hắn lại như vậy! Ninh Tương Y một tay chống tấm ván gỗ cúi người, không dám nhìn hắn, ngay cả một câu “huynh đỡ hơn chưa” cũng không nói nên lời dưới tình huống này.
Ninh Giác cũng giật mình vì hành vi phóng túng của hắn ta, nhất thời cũng không nói gì.
Mà lúc này, thuyền nhỏ đột nhiên lắc mình ra khỏi đường nước nhỏ hẹp, Ninh Tương Y lập tức ngồi dậy, mà người trên bờ chờ đợi sốt ruột.
Cơ thể nàng căng lên, không kìm được ngồi dịch ra sau, thấy Ninh Giác vẫn sững sờ, nàng lén liếc nhìn chiếc hộp trong tay hắn.
Vậy, có lẽ, chắc là… Nàng an toàn rồi đúng không? Mới có một nháy mắt, nàng thật sự rất sợ sau khi Ninh Giác khỏe rồi, sẽ vì diệt khẩu mà đột nhiên nổi cơn giết nàng! Nhưng nhìn dáng vẻ im lặng của anh bây giờ, hình như không có ý đó…
Nhưng vì lấy phòng ngừa bất trắc, nàng vội vàng dồn chút nội lực còn thừa không nhiều cuối cùng, đẩy nhanh thuyền nhỏ về phía bờ.
Lúc đầu thuyền cập bờ, Ninh Tương Y mới thở phào, mà chấn động nhè nhẹ đó cũng khiến Ninh Giác như chợt tỉnh khỏi mộng!
Hắn ta nhìn về phía Ninh Tương Y theo bản năng, mặt chợt đỏ bừng! Đáng tiếc đêm tối, người bên ngoài không nhìn rõ bất cứ thứ gì, hắn giấu hộp khí trong tay, không nói câu nào, vội vàng leo ra khỏi thuyền chật vật rời đi.
Mà cung nhân đi theo Thái tử mặc dù thấy lạ, nhưng cuối cùng cũng chỉ nghi hoặc nhìn qua Ninh Tương Y rồi hành lễ đuổi theo, thấy đoàn người đi xa, Ninh Tương Y mới thở phào.
Đúng là đòi mạng, suýt thì chết rồi! Cũng may nàng thông minh, trời ạ, sao nàng lại nghĩ đến chiêu ngu ngốc như hô hấp nhân tạo chứ?!
Ninh Tương Y xụ mặt phỉ nhổ bản thân trong lòng, nàng hoàn toàn có thể chỉ cần đả thông mài! Cuối cùng nàng quy kết cho lúc ấy quá căng thẳng, cho nên suy nghĩ không được nhanh nhạy, bây giờ chỉ cầu Ninh Giác bỏ qua chuyện này, vài ngày sau còn phải nhờ hắn ta giúp nữa đấy!
Nghĩ như vậy, nàng quay người lại, lại phát hiện trong màn đêm, Ninh Úc đứng thẳng sau lưng nàng, cả người hắn mặc đồ đen, sợi tóc nhiễm sương, không biết đã đứng đó bao lâu.
Chẳng biết tại sao, Ninh Tương Y cảm thấy Ninh Úc lúc này có gì đó là lạ.
Bóng hắn bị ánh đèn trong cung kéo dài, rõ ràng khuôn mặt không có biểu cảm, Ninh Tương Y lại nhìn thấy vẻ cô đơn từ trên người đối phương.
Như có ngăn cách, lại như có sự cố chấp đến đau lòng.
Ninh Tương Y khế nhíu mày, nhìn qua đám Hinh Nhi câm như hến: “Đệ đến tìm tỷ à? Đệ đến bao lâu rồi, sao không cho người nhắc tỷ một tiếng?” Phải biết nếu Hinh Nhi gọi trên bờ, nàng tuyệt đối có thể nghe thấy.
Lúc này, Ninh Úc mới bình tĩnh nhìn nàng, lúc này hắn mới mười một, vẫn là thiếu niên, nhưng ánh mắt đó như ẩn chứa ngàn lời nói, lại như khối mực đậm, không ngừng hút người ta vào.
Hắn đưa tay, đột nhiên cầm tay Ninh Tương Y, lúc này nàng vì tiêu hao nội lực, tay chân cực kỳ lạnh buốt.
Nội lực không ngừng truyền đến từ lòng bàn tay, Ninh Tương Y kinh ngạc ngẩng đầu, đối phương lại chỉ lạnh lùng cúi đầu thản nhiên nói.
“Sau này đừng gặp riêng Thái tử nữa.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook