Kiếp Nạn Tình Nhân
-
Chương 9: Việc lớn không tốt
Editor: Hoàng Lão Tà
Lúc 8h sáng cũng chính là giờ cao điểm để mọi người đi làm. Ở các tờ báo của Liêu thị đâu đâu cũng đăng một tin tức khiến người ta phải để ý.
"Tìm một cô gái, quan trọng" Bên dưới dòng chữ này là một tấm ảnh. Trong ảnh là một cô gái mái tóc thả dài trên gối, vẻ mặt đang ngủ xinh đẹp làm cho người ta không khỏi mơ màng.
Lăng Vi vừa mới xuống xe, còn chưa trở về trường học đã nhìn thấy một nhóm người cầm tờ báo trên tay nhìn cô chỉ trỏ rồi bàn luận rối rít.
Cô còn chưa bước qua đã thấy trên sạp báo, vô số hình ảnh của mình. Một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng của cô.
Mua một tờ báo. sau khi nhìn nội dung ở bên trong, Lăng Vi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Tên đàn ông chết tiệt kia, không biết chụp ảnh của mình từ lúc nào, bây giờ lại còn truy tìm mình. Được lợi cũng là hắn mới đúng, mình mới là người bị hại mà, thật đúng là người không biết xấu hổ.
Bây giờ đã đăng báo rầm rộ như vậy rồi, trong trường học chắc chắn cũng đã bàn luận sôi nổi. Cũng may cô đã tốt nghiệp rồi, bây giờ có lẽ không nên trở về trường học để tránh bị bàn luận. Thật xui xẻo…Tên đàn ông kia, a a a a ! Lăng Vi xé nát tờ báo, giậm chân quay lại nhà ga.
Xem ra người đàn ông kia quyền lực cũng không nhỏ, thế mà hắn có thể đăng tin và hình của mình trên báo của Liêu Thị, nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng đau đầu. Bây giờ liêu thị chắc không thể ở lại được rồi, cô phải đi thành phố C tìm giáo sư tôn mới được.
Một tháng trôi qua, Viên Bá Nghị không gióng trống khua chiêng tìm người nữa mà cho thủ hạ của mình bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm.
Trong khoảng thời gian này cũng có được một số thu hoạch, hắn biết được cô gái đó tên Lăng Vi. Hoàn cảnh gia đình cô, cuộc sống, trường học, tất cả đều được nhóm đàn em ghi lại sau đó đưa lên cho hắn.
Đối với việc của Lý Mai, Viêm Bá Nghị sau khi biết được bà ta đã đối xử như thế nào với Lăng Vi, đã để cho đàn em của mình dạy dỗ bà ta và tên con trai cặn bã đó một trận.
Về sau hắn lại nhận được tin tức Lăng Vi rời Liêu Thị đến thành phố C.
Bắt đầu vào mùa đông, giáo sư Tôn xin nghỉ dạy đi cùng với Lăng vi đến bệnh viện B của thành phố C siêu âm. Trong lòng của cô vẫn có một chút rối rắm, mong rằng ông trời thương xót, không nên vì tình một đêm mà bắt cô phải chịu trách nhiệm làm mẹ.
Nhưng mọi chuyện không như Lăng Vi mong muốn, lúc cô nhận được kết quả siêu âm, không biết là nên vui hay là nên buồn. Có lẽ là vui lớn hơn buồn, cô thích trẻ con. Chỉ là một người đang còn quá trẻ lại chưa lập gia đình nếu làm mẹ thì cuộc sống sẽ như thế nào chứ?
Cô đột nhiên nghĩ tới chuyện nếu tên đàn ông kia ở đây biết mình mạnh mẽ, tỷ lệ trúng đích cao như thế, không biết có cao ngạo hay không đây!
Nhắc tào tháo là tào tháo đến, khi Lăng Vi đang ngồi trên ghế ở hành lang, nhìn thấy Viêm Bá Nghị từ phía xa đi tới, cô giống như con chim sợ cành cong, sợ đến mức bật dậy. Chuyện này thật không tốt. Hắn đang đuổi theo cô đến đây…
Viêm Bá nghị sở dĩ là cùng với Sở Phong đến thăm một tên đàn em bị thương, lúc vừa vào cửa lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy trốn, hắn đã nhanh chóng đuổi theo.
Chết tiệt! Hắn đột nhiên suy nghĩ ra mình đã bỏ sót cái gì. Trong khoảng thời gian này tại sao lại không đến điều tra ở bệnh viện chứ. Nếu như cô gái đó "trúng thưởng" không biết có nhẫn tâm đến bệnh viện phá bỏ hay không.
Chuyện này quả thật hắn không suy nghĩ tới. Viêm Bá nghị không quan tâm tới nhóm người đang đi tới, chỉ mải nhìn theo phía Lăng vi trốn chạy, đuổi theo.
Lăng Vi vừa chạy chậm chậm, vừa ngoảnh đầu nhìn lại. Cô biết bản thân mình mang thai nên quyết định đối xử tốt với mình. Chỉ là…cũng quá trùng hợp đi, chỉ đi đến bệnh viện thế mà cũng có thể chạm mặt tên đàn ông đó.
Kỳ thật cô cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt người đàn ông đó, chỉ là nhìn hình dạng của hắn rất giống. Cô không dám chủ quan, nếu để người đàn ông kia phát hiện ra, cô thực không dám tưởng tượng đến hậu quả.
"Lăng Vi, Lăng Vi, cô đứng lại đó cho tôi!" Tiếng hét của Viêm Bá Nghị truyền từ sau lưng tới. Lăng Vi vừa dừng lại thở một chút, vừa nghe thấy giọng nói đó lại co dò bắt đầu chạy.
Vừa chạy vừa lẩm bẩm "Con yêu! Con ở trong bụng ngoan ngoãn, cha con đang đuổi theo, mẹ không muốn bị bắt được đâu".
Cũng may gần đây cách ăn mặc và trang điểm của cô không giống với hình chụp trên báo, nên người ta cũng không dễ nhận ra được cô. Mắt thấy mình chuẩn bị ra tới đường cái, ngay lập tức cô đã bị một người ngăn cản lại.
Lúc 8h sáng cũng chính là giờ cao điểm để mọi người đi làm. Ở các tờ báo của Liêu thị đâu đâu cũng đăng một tin tức khiến người ta phải để ý.
"Tìm một cô gái, quan trọng" Bên dưới dòng chữ này là một tấm ảnh. Trong ảnh là một cô gái mái tóc thả dài trên gối, vẻ mặt đang ngủ xinh đẹp làm cho người ta không khỏi mơ màng.
Lăng Vi vừa mới xuống xe, còn chưa trở về trường học đã nhìn thấy một nhóm người cầm tờ báo trên tay nhìn cô chỉ trỏ rồi bàn luận rối rít.
Cô còn chưa bước qua đã thấy trên sạp báo, vô số hình ảnh của mình. Một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng của cô.
Mua một tờ báo. sau khi nhìn nội dung ở bên trong, Lăng Vi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Tên đàn ông chết tiệt kia, không biết chụp ảnh của mình từ lúc nào, bây giờ lại còn truy tìm mình. Được lợi cũng là hắn mới đúng, mình mới là người bị hại mà, thật đúng là người không biết xấu hổ.
Bây giờ đã đăng báo rầm rộ như vậy rồi, trong trường học chắc chắn cũng đã bàn luận sôi nổi. Cũng may cô đã tốt nghiệp rồi, bây giờ có lẽ không nên trở về trường học để tránh bị bàn luận. Thật xui xẻo…Tên đàn ông kia, a a a a ! Lăng Vi xé nát tờ báo, giậm chân quay lại nhà ga.
Xem ra người đàn ông kia quyền lực cũng không nhỏ, thế mà hắn có thể đăng tin và hình của mình trên báo của Liêu Thị, nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng đau đầu. Bây giờ liêu thị chắc không thể ở lại được rồi, cô phải đi thành phố C tìm giáo sư tôn mới được.
Một tháng trôi qua, Viên Bá Nghị không gióng trống khua chiêng tìm người nữa mà cho thủ hạ của mình bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm.
Trong khoảng thời gian này cũng có được một số thu hoạch, hắn biết được cô gái đó tên Lăng Vi. Hoàn cảnh gia đình cô, cuộc sống, trường học, tất cả đều được nhóm đàn em ghi lại sau đó đưa lên cho hắn.
Đối với việc của Lý Mai, Viêm Bá Nghị sau khi biết được bà ta đã đối xử như thế nào với Lăng Vi, đã để cho đàn em của mình dạy dỗ bà ta và tên con trai cặn bã đó một trận.
Về sau hắn lại nhận được tin tức Lăng Vi rời Liêu Thị đến thành phố C.
Bắt đầu vào mùa đông, giáo sư Tôn xin nghỉ dạy đi cùng với Lăng vi đến bệnh viện B của thành phố C siêu âm. Trong lòng của cô vẫn có một chút rối rắm, mong rằng ông trời thương xót, không nên vì tình một đêm mà bắt cô phải chịu trách nhiệm làm mẹ.
Nhưng mọi chuyện không như Lăng Vi mong muốn, lúc cô nhận được kết quả siêu âm, không biết là nên vui hay là nên buồn. Có lẽ là vui lớn hơn buồn, cô thích trẻ con. Chỉ là một người đang còn quá trẻ lại chưa lập gia đình nếu làm mẹ thì cuộc sống sẽ như thế nào chứ?
Cô đột nhiên nghĩ tới chuyện nếu tên đàn ông kia ở đây biết mình mạnh mẽ, tỷ lệ trúng đích cao như thế, không biết có cao ngạo hay không đây!
Nhắc tào tháo là tào tháo đến, khi Lăng Vi đang ngồi trên ghế ở hành lang, nhìn thấy Viêm Bá Nghị từ phía xa đi tới, cô giống như con chim sợ cành cong, sợ đến mức bật dậy. Chuyện này thật không tốt. Hắn đang đuổi theo cô đến đây…
Viêm Bá nghị sở dĩ là cùng với Sở Phong đến thăm một tên đàn em bị thương, lúc vừa vào cửa lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy trốn, hắn đã nhanh chóng đuổi theo.
Chết tiệt! Hắn đột nhiên suy nghĩ ra mình đã bỏ sót cái gì. Trong khoảng thời gian này tại sao lại không đến điều tra ở bệnh viện chứ. Nếu như cô gái đó "trúng thưởng" không biết có nhẫn tâm đến bệnh viện phá bỏ hay không.
Chuyện này quả thật hắn không suy nghĩ tới. Viêm Bá nghị không quan tâm tới nhóm người đang đi tới, chỉ mải nhìn theo phía Lăng vi trốn chạy, đuổi theo.
Lăng Vi vừa chạy chậm chậm, vừa ngoảnh đầu nhìn lại. Cô biết bản thân mình mang thai nên quyết định đối xử tốt với mình. Chỉ là…cũng quá trùng hợp đi, chỉ đi đến bệnh viện thế mà cũng có thể chạm mặt tên đàn ông đó.
Kỳ thật cô cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt người đàn ông đó, chỉ là nhìn hình dạng của hắn rất giống. Cô không dám chủ quan, nếu để người đàn ông kia phát hiện ra, cô thực không dám tưởng tượng đến hậu quả.
"Lăng Vi, Lăng Vi, cô đứng lại đó cho tôi!" Tiếng hét của Viêm Bá Nghị truyền từ sau lưng tới. Lăng Vi vừa dừng lại thở một chút, vừa nghe thấy giọng nói đó lại co dò bắt đầu chạy.
Vừa chạy vừa lẩm bẩm "Con yêu! Con ở trong bụng ngoan ngoãn, cha con đang đuổi theo, mẹ không muốn bị bắt được đâu".
Cũng may gần đây cách ăn mặc và trang điểm của cô không giống với hình chụp trên báo, nên người ta cũng không dễ nhận ra được cô. Mắt thấy mình chuẩn bị ra tới đường cái, ngay lập tức cô đã bị một người ngăn cản lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook