Kiếp Nạn Tình Nhân
-
Chương 11: Năm năm sau
"Vi Vi, bảo bối vừa nhìn thấy có một ông già lén chụp ảnh người ta kìa?"
"Gọi mẹ, không phải là đã nói qua với con, ở bên ngoài không được nhìn lung tung sao?" Lăng Vi một tay kéo rương hành lý, trong đại sảnh sân bay lập tức vang lên tiếng rắc rắc.
Đi ở bên cạnh cô, cục cưng nhỏ không nói gì, che miệng cười trộm.
Mới đi không xa, ở phía sau liền nghe thấy tiếng hét chói tai, cô quay đầu nhìn lại, lúc đó người đàn ông kia không biết bị cái gì mà ngã văng ra ngoài, cô gái bị hắn chụp ảnh trộm đã đánh trên mặt của hắn.
Mà bên cạnh cánh tay chỗ hắn nằm, có một con chuột lớn cỡ lòng bàn tay đang đứng, Lăng Vi nhíu mi lại, đây không phải thú cưng của con trai cô sao?
"Lăng Dịch Sâm" Lăng Vi cúi đầu nén cười nhìn con trai, sau đó lắc đầu nói, "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, không nên xen vào việc của người khác, lần sau không được làm như vậy, được chứ?"
Cục cưng nhỏ gật đầu nhẹ, đi đến cạnh chỗ người đàn ông kia nằm, bắt lại thú cưng của mình.
"Vi Vi bảo bối rất mệt".
"Gọi mẹ đi, con từ khi ra khỏi cửa đã bắt đầu ngủ, cũng ngủ hơn mười tiếng rồi". Lăng Vi hé mắt nhìn, chỗ này xa cách cũng đã năm năm, nhẹ nhàng thở dài, sau đó bước nhanh hơn.
"Vi Vi, bảo bối đói bụng".
"Gọi mẹ, vừa mới ở trên máy bay, con đã ăn hai miếng bánh ngọt, ba hộp sữa, còn một hũ sữa chua nữa". Lăng Vi lấy ba lô của con trai xống, đặt lên trên va li hành lý của mình.
"Nhưng mà, nhưng mà bảo bối tiêu hóa rất nhanh nha, con đi nhà vệ sinh ba lần rồi, đem mấy cái thối thối đẩy ra ngoài cơ thể hết rồi, cho nên….cho nên mẹ, bây giờ quan trọng nhất là phải lấp đầy bụng của con trai bảo bối có đúng không?" Lăng Dịch Sâm lẩm bẩm, vuốt cái lồng nhốt chú chuột nhỏ, đợi mẹ của mình bị thuyết phục.
Lăng Vi đứng lại, tháo kính râm xuống. Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu hấp dẫn không ít ánh nhìn của những người trong sân bay, nhất là cục cưng nhỏ bên cạnh cô.
Tiểu shota, đẹp trai, dễ thương vô cùng! Đây có lẽ là do di truyền? Vẻ bề ngoài của hai mẹ con giống nhau y hệt, thu hút không ít người xem.
Chỉ là, cô gái này tuổi nhìn cũng rất nhỏ, sao có thể có con trai lớn như vậy chứ?
"Vi Vi, người như vậy làm người ta thật mất hứng". Cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Dịch Sâm bĩu lại, hắn chớp chớp đôi mắt to, sau đó cho Lăng Vi một cái nhìn khinh khỉnh.
"Lăng Dịch Sâm, con có đi hay không? Con nếu không muốn đi, mẹ cũng mặc kệ con đấy". Lăng Vi bất đắc dĩ nhìn con trai ăn vạ, tên nhóc này không biết là giống ai, làm chuyện gì cũng lấy cớ này nọ, hơn nữa giả bộ cực kỳ giống thật.
Lăng Dịch Sâm rất khí phách trừng mắt liếc, sau đó xoay người chạy về. Vừa chạy vừa làm ngáo ộp với mẹ, không để ý một chút đã đụng phải một phụ nữ cao lớn thô kệch.
Đối mặt với gương mặt đầy nếp nhăn, có vẻ đang khó chịu đó, Lăng Dịch Sâm cười nói, "Dì xinh đẹp như vậy là lần đầu tiên con thấy, thật vinh hạnh nha".
Người phụ nữ đó muốn dạy dỗ Lăng Dịch Sâm một trận, bỗng chốc ngừng lại, nghe thằng nhóc nói như vậy, sắc mặt lập tức chuyển sang tươi cười. Cô ta đưa xoa đầu Lăng Dịch Sâm.
Bạn nhỏ Lăng rất tự nhiên để cho người phụ nữ đó xoa đầu của mình. Nhân lúc cô ta đang nhìn mình cười hiền từ, liền lấy cây kéo ở trong quần mình ra cắt một miếng trên váy. Sau đó cười hì hì chạy đi.
Lăng Vi nhìn thấy cảnh tượng này, lắc đầu. Đứa con trai này của cô hết sức nghịch ngợm, nếu không gặp chuyện nghiêm trọng, sẽ không đối xử với cô giống mẹ. Cả ngày kêu Vi Vi, còn nói là, nói như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc cô có bạn trai.
Tên tiểu quỷ đó cô càng ngày càng không hiểu được hắn.
Ở sau lưng trong chốc lát truyền tới tiếng hét chói tai của người phụ nữ kia. Lúc đó Lăng Vi kéo Lăng Dịch Sâm chạy về phía trước để tránh cho người phụ nữ cao lớn kia tới tìm mẹ con cô gây rối.
Lăng Dịch Sâm quay đầu lại nhìn váy của người phụ nữ kia bị rách, lộ ra nơi thầm kín, ha ha cười to, thật làm hắn chết cười. Cũng không để ý xem hắn là ai, dám sờ tóc của hắn. Trên người hắn bất kể chỗ nào cũng chỉ có Mẹ mới có quyền chạm vào.
--- ------- Lời ngoài chương --- ---------
Tiểu bánh bao, tiểu quỷ, tiểu gia hỏa đã ra đời rồi đây!!!!
"Gọi mẹ, không phải là đã nói qua với con, ở bên ngoài không được nhìn lung tung sao?" Lăng Vi một tay kéo rương hành lý, trong đại sảnh sân bay lập tức vang lên tiếng rắc rắc.
Đi ở bên cạnh cô, cục cưng nhỏ không nói gì, che miệng cười trộm.
Mới đi không xa, ở phía sau liền nghe thấy tiếng hét chói tai, cô quay đầu nhìn lại, lúc đó người đàn ông kia không biết bị cái gì mà ngã văng ra ngoài, cô gái bị hắn chụp ảnh trộm đã đánh trên mặt của hắn.
Mà bên cạnh cánh tay chỗ hắn nằm, có một con chuột lớn cỡ lòng bàn tay đang đứng, Lăng Vi nhíu mi lại, đây không phải thú cưng của con trai cô sao?
"Lăng Dịch Sâm" Lăng Vi cúi đầu nén cười nhìn con trai, sau đó lắc đầu nói, "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, không nên xen vào việc của người khác, lần sau không được làm như vậy, được chứ?"
Cục cưng nhỏ gật đầu nhẹ, đi đến cạnh chỗ người đàn ông kia nằm, bắt lại thú cưng của mình.
"Vi Vi bảo bối rất mệt".
"Gọi mẹ đi, con từ khi ra khỏi cửa đã bắt đầu ngủ, cũng ngủ hơn mười tiếng rồi". Lăng Vi hé mắt nhìn, chỗ này xa cách cũng đã năm năm, nhẹ nhàng thở dài, sau đó bước nhanh hơn.
"Vi Vi, bảo bối đói bụng".
"Gọi mẹ, vừa mới ở trên máy bay, con đã ăn hai miếng bánh ngọt, ba hộp sữa, còn một hũ sữa chua nữa". Lăng Vi lấy ba lô của con trai xống, đặt lên trên va li hành lý của mình.
"Nhưng mà, nhưng mà bảo bối tiêu hóa rất nhanh nha, con đi nhà vệ sinh ba lần rồi, đem mấy cái thối thối đẩy ra ngoài cơ thể hết rồi, cho nên….cho nên mẹ, bây giờ quan trọng nhất là phải lấp đầy bụng của con trai bảo bối có đúng không?" Lăng Dịch Sâm lẩm bẩm, vuốt cái lồng nhốt chú chuột nhỏ, đợi mẹ của mình bị thuyết phục.
Lăng Vi đứng lại, tháo kính râm xuống. Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu hấp dẫn không ít ánh nhìn của những người trong sân bay, nhất là cục cưng nhỏ bên cạnh cô.
Tiểu shota, đẹp trai, dễ thương vô cùng! Đây có lẽ là do di truyền? Vẻ bề ngoài của hai mẹ con giống nhau y hệt, thu hút không ít người xem.
Chỉ là, cô gái này tuổi nhìn cũng rất nhỏ, sao có thể có con trai lớn như vậy chứ?
"Vi Vi, người như vậy làm người ta thật mất hứng". Cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Dịch Sâm bĩu lại, hắn chớp chớp đôi mắt to, sau đó cho Lăng Vi một cái nhìn khinh khỉnh.
"Lăng Dịch Sâm, con có đi hay không? Con nếu không muốn đi, mẹ cũng mặc kệ con đấy". Lăng Vi bất đắc dĩ nhìn con trai ăn vạ, tên nhóc này không biết là giống ai, làm chuyện gì cũng lấy cớ này nọ, hơn nữa giả bộ cực kỳ giống thật.
Lăng Dịch Sâm rất khí phách trừng mắt liếc, sau đó xoay người chạy về. Vừa chạy vừa làm ngáo ộp với mẹ, không để ý một chút đã đụng phải một phụ nữ cao lớn thô kệch.
Đối mặt với gương mặt đầy nếp nhăn, có vẻ đang khó chịu đó, Lăng Dịch Sâm cười nói, "Dì xinh đẹp như vậy là lần đầu tiên con thấy, thật vinh hạnh nha".
Người phụ nữ đó muốn dạy dỗ Lăng Dịch Sâm một trận, bỗng chốc ngừng lại, nghe thằng nhóc nói như vậy, sắc mặt lập tức chuyển sang tươi cười. Cô ta đưa xoa đầu Lăng Dịch Sâm.
Bạn nhỏ Lăng rất tự nhiên để cho người phụ nữ đó xoa đầu của mình. Nhân lúc cô ta đang nhìn mình cười hiền từ, liền lấy cây kéo ở trong quần mình ra cắt một miếng trên váy. Sau đó cười hì hì chạy đi.
Lăng Vi nhìn thấy cảnh tượng này, lắc đầu. Đứa con trai này của cô hết sức nghịch ngợm, nếu không gặp chuyện nghiêm trọng, sẽ không đối xử với cô giống mẹ. Cả ngày kêu Vi Vi, còn nói là, nói như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc cô có bạn trai.
Tên tiểu quỷ đó cô càng ngày càng không hiểu được hắn.
Ở sau lưng trong chốc lát truyền tới tiếng hét chói tai của người phụ nữ kia. Lúc đó Lăng Vi kéo Lăng Dịch Sâm chạy về phía trước để tránh cho người phụ nữ cao lớn kia tới tìm mẹ con cô gây rối.
Lăng Dịch Sâm quay đầu lại nhìn váy của người phụ nữ kia bị rách, lộ ra nơi thầm kín, ha ha cười to, thật làm hắn chết cười. Cũng không để ý xem hắn là ai, dám sờ tóc của hắn. Trên người hắn bất kể chỗ nào cũng chỉ có Mẹ mới có quyền chạm vào.
--- ------- Lời ngoài chương --- ---------
Tiểu bánh bao, tiểu quỷ, tiểu gia hỏa đã ra đời rồi đây!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook