Kiếp Duyên
Chương 33

CHƯƠNG 33

Ôm Lưu Thiên Tứ đi vào tẩm cung của thái thượng hoàng Lưu Hoài Diệp, Uý Thiên ngoài ý muốn cũng phát hiện Lam Khuyết Dương cùng Bạch Tang Vận đều ở đấy. Khi y nhìn thấy Bạch Tang Vận vui sướng nhìn chính mình, Uý Thiên biết, y đã hoàn toàn thắng lợi.

“Uý Thiên, Dụ Đầu không có quên ngươi, trận đánh cuộc này ngươi thắng.” Không phải không thấy được sắc mặt hắc ám của Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương, nhưng Bạch Tang Vận cũng rất kích động, hắn biết con hắn, tại trước mặt một người, không còn là một đứa trẻ nữa.

“Thiên Thiên?” Đang ngủ Lưu Thiên Tứ bị thanh âm của phụ thân cùng không khí khác thường làm cho bừng tỉnh, hắn nhu dụi mắt, còn chưa có tỉnh táo lại, theo bản năng gọi.

“Dụ Đầu.” Bạch Tang Vận từ nhuyễn tháp đứng lên, đi đến bên cạnh đứa con. Lưu Thiên Tứ mơ mơ màng màng quay đầu, nhìn thấy phụ thân, thân thủ muốn ôm, rồi mới phát hiện chính mình đang bị người ôm lấy, nhìn lại.

“Phụ thân.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ lập tức nhăn lại, tức giận muốn về bên người phụ thân. Uý Thiên không thể ở trước mặt ba vị “trưởng bối” mà quá mức làm càn, không cam lòng đem Lưu Thiên Tứ buông ra.

Lưu Thiên Tứ hai chân còn không có tiếp xúc đến mặt đất, liền khẩn cấp quăng vào trong ngực Bạch Tang Vận: “Phụ thân, ngủ ngủ.” Một chút cũng không để ý tới Uý Thiên ở phía sau, giống như vừa rồi người kêu”Thiên Thiên” không phải hắn.

Thái độ của Lưu Thiên Tứ làm cho tâm tình của Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương tốt cực kỳ, Bạch Tang Vận buồn cười nhìn Uý Thiên. Ôm đứa con đang tức giận một cách rõ ràng, nói: “Dụ Đầu, phụ thân cứ nghĩ con đang ngủ, không ngờ con đi tìm ‘ Thiên Thiên ’.”

“Không đúng không đúng.” Lưu Thiên Tứ chôn ở trong ngực phụ thân, kêu to, “Xấu xa, không phải.” Hiển nhiên Lưu Thiên Tứ lúc này tức giận đến không nhẹ. Bạch Tang Vận lại cảm thấy hình tượng hai nam nhân kia của chính mình đã bị phá hủy, hắn thầm nghĩ cười.

“Dụ Đầu, nói cho phụ thân, vào thời điểm nào phát hiện Vương Nhất ca ca là Thiên Thiên?” Ôm đứa con mệt rã rời trở lại nhuyễn tháp, Bạch Tang Vận hỏi. Uý Thiên một tay ôm chăn, trên khuôn mặt bình tĩnh không sao che giấu được sự khẩn trương cùng tâm tình hưng phấn.

“Xấu xa.” Lưu Thiên Tứ trát trát đôi mắt nằm ở bên cạnh phụ thân, oán giận. Bạch Tang Vận vỗ nhẹ đứa con, chờ nó nói cho chính mình biết đáp án.

Qua một lát, oán giận đủ, Lưu Thiên Tứ nói thầm: “Chạy chạy, xấu xa, chạy.” Bạch Tang Vận không rõ, nhìn về phía Uý Thiên, từ trong mắt y thấy được sáng tỏ.

“Uý Thiên?” Lưu Hoài Diệp hỏi.

“Chạy…… Kỵ mã……” Uý Thiên đi về phía trước nhất bộ, chăn trong tay đánh rơi trên mặt đất. Là lần đó sao? Đúng rồi. Y ra vẻ một mã phu đi vào Hành Cung vào tháng thứ nhất, Lưu Thiên Tứ chính là đến xem “Trùng Trùng”, cũng không để ý đến y. Sau đến, y nhịn không được dẫn hắn cưỡi một hồi mã, từ lần đó “Tiểu Dụ Đầu” liền ngày ngày đến chuồng xem mã, nhìn y với ánh mắt tràn ngập chờ đợi, y cứ nghĩ là hắn muốn kỵ mã. Dần dần về sau, “Tiểu Dụ Đầu” nhìn thấy y sẽ nói “xấu xa”, rồi không để ý tới y, lại thường thường đối với y tươi cười. Đã bao lâu? Dụ Đầu phát hiện Thiên Thiên đã bao lâu? Suốt sáu tháng. Dụ Đầu nói “bảy”, viết “bảy” chính là muốn ám chỉ y ở bên cạnh hắn bảy tháng?

Uý Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Thiên Tứ, không để ý tôn ti khom người giữ chặt tay hắn. Lưu Thiên Tứ không bỏ ra, lại vẫn như cũ không quay đầu lại, miệng nhỏ giọng hảm “xấu xa”.

Bạch Tang Vận vỗ nhẹ đứa con, lại hỏi: “Dụ Đầu sao lại không gọi ‘ Thiên Thiên ’ a? Phụ thân nghĩ đến ngươi đã quên ‘ Thiên Thiên ’ rồi.” Hắn vẫn không hiểu con hắn, làm cho con hắn chịu uỷ khuất, giờ mới biết đứa con yêu UÝ Thiên.

“Giấu giấu…… Người khác…… Không cần…… Không cần Dụ Đầu……” Trong thanh âm Lưu Thiên Tứ dẫn theo khóc nức nở. Bạch Tang Vận đem đứa con ôm sát, rồi mới buông tay ra đứng lên, đem đứa con thương tâm giao cho người phía sau hắn.

“Xấu xa……” Lưu Thiên Tứ nhẫn lệ trong mắt, không cho chúng rơi xuống, vạn phần uỷ khuất cùng chỉ trích “trừng” Uý Thiên, làm cho người ta đau lòng cực kỳ.

Bạch Tang Vận kéo tay hai nam nhân không muốn đi kia rời đi, hiện tại đứa con cần một người khác.

“Dụ Đầu.” Khi trong phòng chỉ còn lại chính mình cùng người trước mặt cuối cùng nhịn không được khóc lên, Uý Thiên gắt gao mà đem Lưu Thiên Tứ lâu nhập trong vòm ngực, nghe thấy trên người hắn mùi hương quýt dịu ngọt, hôn lên cằm cùng cổ mềm mại của hắn.

“Xấu xa.” Lưu Thiên Tứ níu chặt y phục Uý Thiên, dùng tiếng khóc cùng bất mãn để khiển trách người nào đó.

“Dụ Đầu, Thiên Thiên không có cùng người khác giấu giấu.” Nửa quỳ trên mặt đất, UÝ Thiên dùng tay áo lau đi những giọt lệ của Lưu Thiên Tứ, giải thích, “Thiên Thiên không có không cần Dụ Đầu. Thiên Thiên giấu giấu là bởi vì Thiên Thiên muốn ở bên cạnh Dụ Đầu. Nếu Dụ Đầu có thể nhận ra Thiên Thiên, Thiên Thiên sẽ không bao giờ cùng Dụ Đầu tách ra nữa.”

“Ngốc, ngốc.” Lưu Thiên Tứ không biết đang nói ai, lại khóc càng lớn hơn nữa, “Không ngoạn, không ngoạn giấu giấu, không người khác, Dụ Đầu, Dụ Đầu.” Không được cùng người khác ngoạn giấu giấu, chỉ có thể cùng Dụ Đầu.

“Thiên Thiên sẽ không cùng bất luận kẻ nào ngoạn giấu giấu, Thiên Thiên chỉ cùng Dụ Đầu thôi, Thiên Thiên đang đợi Dụ Đầu nhận ra Thiên Thiên, bằng không Thiên Thiên sẽ không thể cùng Dụ Đầu bên nhau được.” Uý Thiên hiểu được mỗi câu Lưu Thiên Tứ nói là có ý gì, cũng vì lời hắn nói mà tâm động, tâm hỉ.

“Người xấu?” Đem nước mắt nước mũi toàn bộ mạt đến trên tay áo Uý Thiên, Lưu Thiên Tứ chưa quên chuyện Uý Thiên đi bắt người xấu.

Uý Thiên lập tức hiểu được, thích chí nhìn động tác trẻ con của Lưu Thiên Tứ: “Người xấu đã bắt được rồi. Không có người xấu, không có giấu giấu, Thiên Thiên sẽ bồi bên cạnh Dụ Đầu, cùng Dụ Đầu một chỗ.” Sờ sờ trán Lưu Thiên Tứ, trước khi hắn bắt đầu nóng lên, UÝ Thiên liền đem hắn bế đứng lên, nâng lên thật cao.

Lưu Thiên Tứ kinh hô một tiếng, được giơ lên cao ở phía trên Thiên Thiên, hắn đã quên khóc, rất lớn nở nụ cười: “Thiên Thiên, xấu xa.” Không phải bất mãn, mà là làm nũng.

Thấy Lưu Thiên Tứ cuối cùng cao hứng, Uý Thiên buông hắn xuống: “Thiên Thiên xấu xa, Dụ Đầu không giận.”

Nào biết, Lưu Thiên Tứ đối với chuyện này dị thường kiên trì. Chỉ thấy hắn lại đô khởi miệng, “Xấu xa, giận giận.” Rồi mới nhu dụi mắt, thoải mái mà cọ cọ trước ngực Uý Thiên, khinh ngữ: “Ngủ, ngủ. Thiên Thiên, ôm.” Giận thì giận, nhưng ôm thì vẫn muốn ôm.

UÝ Thiên nào dám không nghe theo, ôm lấy Lưu Thiên Tứ với đôi mắt đã nhíu lại đi ra khỏi phòng, ngoài phòng hai gã thái giám vừa thấy y đi ra liền chỉ tay về một hướng, Uý Thiên đi về hướng đó. Uý Thiên trên tay dùng sức, sau này, không gì có thể tách bọn họ ra được nữa.

“Hoài Diệp, Uý Thiên sẽ cho tiểu Dụ Đầu hạnh phúc.” Bạch Tang Vận một mực chờ cách đó không xa, thấy đứa con được UÝ Thiên ôm đi, vui mừng nói.

“Đương nhiên rồi. Tiểu Dụ Đầu của chúng ta so với ai khác đều khôn khéo, sao lại không hạnh phúc chứ?” Ngồi chỗ cuối ôm lấy Bạch Tang Vận mệt mỏi, Lưu Hoài Diệp bế hắn trở về. Bạch Tang Vận phóng tâm mà ôm cổ Lưu Hoài Diệp, trong đôi con ngươi là thân ảnh hai người.

……

Đầu ngón tay trắng noãn nộn nộn ở trên mắt, mũi, mặt một người điểm tới điểm lui, khi điểm đến miệng, người đang ngủ kia đột nhiên há mồm đem đầu ngón tay thịt thịt kia cắn vào miệng.

“Ha hả a……” Tiếng cười thích thú truyền đến, người bị cắn đem đầu ngón tay rút ra, đột nhiên phát giác chính mình không thể cười, che miệng lại, không thể cho đối phương nhìn thấy hắn nở nụ cười, tiếp tục lên án, “Xấu xa.”

“Dụ Đầu……” Uý Thiên đem người đang ghé vào bên cạnh túm đến trong ngực, rớt ra tay hắn, rồi mới tiếp tục cắn. Lưu Thiên Tứ trừng lớn hai mắt, lại không giãy giụa, sau khi cắn cắn lưỡi vói vào miệng, liền ngoan ngoãn làm cho đối phương ăn Dụ Đầu.

Sau khi hôn lướt qua, Uý Thiên buông ra khuôn mặt đỏ bừng của Dụ Đầu, đem hắn đặt tại trong ngực chính mình: “Dụ Đầu, Dụ Đầu……”

“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ cũng kêu theo, rồi mới từ trên người Uý Thiên xuống dưới, xốc lên chăn, “Khởi khởi.” Làm cho Uý Thiên đứng lên.

Thấy Lưu Thiên Tứ một bộ thần bí, Uý Thiên giúp hắn đem đệm giường toàn bộ nhấc lên. Nhưng chuyện kế tiếp, Lưu Thiên Tứ cũng không chịu cho UÝ Thiên hỗ trợ, thậm chí không cho y tới gần chính mình. Uý Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi ở một góc giường, rời xa Lưu Thiên Tứ.

Lưu Thiên Tứ đầu tiên là ghé vào trên ván giường nghe thanh âm, rồi mới lại vỗ vỗ. Tiếp theo, hắn đối Uý Thiên “Hư” một tiếng, sau khi được đối phương cam đoan, hắn thật cẩn thận đi đến góc giường, nhẹ nhàng xốc lên một tiểu khối ván giường ── bên trong là một cái ám cách.

“Thiên Thiên, Thiên Thiên.” Lưu Thiên Tứ ngoắc, làm cho Uý Thiên lại đây.

Đi đến bên cạnh Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên nhìn xem, trong ám cách có một hòm đàn hương màu đỏ. Uý Thiên đem hòm lấy ra, Lưu Thiên Tứ giống như hiến vật quý kêu lên: “Nhìn xem, nhìn xem.”

UÝ Thiên khai hòm, rồi y mới ngây người. Lưu Thiên Tứ cười hì hì đem vật gì đó trong hòm lấy ra ── một cái tiểu hà bao màu tím cùng một khối ngọc bội giá rẻ, trên ngọc bội, có khắc chữ “Thiên”.

“Thiên Thiên Thiên Thiên.” Lưu Thiên Tứ từ trên giường lấy ra hà bao tuỳ thân chính mình mang theo, mở ra, làm cho Uý Thiên bỏ vào cho hắn. Thấy Uý Thiên bất động, Lưu Thiên Tứ mất hứng, giật nhẹ tay UÝ Thiên, chỉ chỉ hà bao chính mình: “Phóng phóng, Thiên Thiên.”

UÝ Thiên vội vàng đem tiểu hà bao cùng ngọc bội bỏ vào, rồi mới thấy Lưu Thiên Tứ cực bảo bối đem hà bao mang đến trên cổ, nhét vào trong vạt áo.

“Thiên Thiên, không đi, không đi.” Lưu Thiên Tứ chặn ngang ôm lấy Uý Thiên, ngửa đầu nói. Trên giường một đoàn loạn, cũng không như tâm UÝ Thiên đang loạn.

“Không đi, Thiên Thiên không đi.” Quay về ôm Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên cúi đầu nói giọng khàn khàn. Y cả đời này cũng sẽ không đi, kiếp sau…… Kiếp sau sau nữa…… Đời đời kiếp kiếp…… Mãi mãi bên Tiểu Dụ Đầu.

“Thiên Thiên, ” Lưu Thiên Tứ đem Uý Thiên gục ở trên giường, oa ở trên người y, “Bảy.”

“Bảy cái gì?” Uý Thiên xoay người, đem Lưu Thiên Tứ hoàn trong người, hôn mặt hắn.

Lưu Thiên Tứ vươn hai tay: “Một, hai, ba…… bảy.” Rồi mới bắt tay dán tại trên mặt Uý Thiên, “Bảy, Dụ Đầu.”

Uý Thiên tuy rằng vẫn không rõ ý Lưu Thiên Tứ, nhưng chỉ dám gật đầu: “Hảo, bảy, Dụ Đầu.” Bảy Dụ Đầu? Uý Thiên nghĩ đến tình cảnh bên người có bảy tiểu Dụ Đầu, rồi mới bắt đầu ăn Dụ Đầu.

“Uý lâu chủ, canh giờ nhanh đến.” Ngay tại Uý Thiên ăn đến quên trời quên đất, Lưu Thiên Tứ “bị” ăn vui sướng đến không tự kìm hãm được, một vị tiểu thái giám bên ngoài giương giọng hô.

Uý Thiên thong thả rời đi người không muốn cho chính mình đi, mở miệng: “Dụ Đầu, Thiên Thiên với ngươi cùng nhau quay về kinh.”

“Không giấu, không người khác.” Lưu Thiên Tứ chưa quên chuyện Thiên Thiên cùng người khác giấu giấu.

“Không giấu, Thiên Thiên chỉ bồi Dụ Đầu giấu giấu.”

Trong lòng một góc trở nên cực kỳ mềm mại, Uý Thiên đứng dậy mặc hảo, rồi mới hầu hạ “Tiểu vương gia” mặc hảo, sau khi rửa mặt xong, hai người tay trong tay đi ra khỏi phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương