Kiếp Duyên
-
Chương 25
CHƯƠNG 25
Hoàng đế Lưu Vận Tranh, thái thượng hoàng Lưu Hoài Diệp, Khuyết vương Lam Khuyết Dương, Ly vương Ly Nghiêu cùng con nuôi Ly Thương, đang nhìn thấy phía trước xuất hiện một đội nhân mã, đều có chút khẩn trương nhìn về phía nam tử đầu bạc đứng ở giữa kia.
Xe ngựa ngừng lại, không đợi người trên xe bước xuống, nam tử đầu bạc liền giãy ra khỏi khuỷu tay hai người, phi nước đại qua.
Xốc lên màn xe, sau khi nhìn thấy người ở bên trong, khuôn mặt trầm tĩnh của nam tử đầu bạc hiện lên đau lòng. Người bên trong xe lắc lắc lắc thân mình đi ra, ghé vào trên người hắn, nam tử đầu bạc ôm chặt lấy người trong ***g ngực.
“Phụ thân……” Nhìn thấy phụ thân thích nhất, Lưu Thiên Tứ ôm không buông tay, ảm đạm mắt to nhìn phụ thân đầy ủy khuất.
“Dụ Đầu, cùng phụ thân về nhà.” Bạch Tang Vận sau khi nhìn thấy đứa con, hai mắt lập tức đỏ, ngực đau đớn làm cho sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.
“Tang Vận, đến, đem Dụ Đầu giao cho ta.” Lưu Hoài Diệp đem đứa con từ trong lòng Bạch Tang Vận tiếp nhận lấy, nhẹ giọng nói, “Dụ Đầu, phụ hoàng ôm ngươi. Về nhà, về nhà, Dụ Đầu không sợ.”
Lam Khuyết Dương dìu Bạch Tang Vận càng không ngừng trấn an hắn, chờ sau khi Lưu Hoài Diệp ôm Lưu Thiên Tứ lên xe, Bạch Tang Vận xoay người nhìn về phía sau, hai người vừa mới xuống xe liền cúi đầu đứng ở nơi đó, Lưu Thao cùng Lưu Ly.
“Thao nhi, Ly nhi, đừng tự trách, các ngươi đã làm được tốt lắm.” Đem tôn tử, cháu gái lãm tiến trong ngực, Bạch Tang Vận hít sâu mấy hơi, đối đứa con nói: “Vận Tranh, Vận Vanh, Tích Tứ, không được trách phạt bọn họ. Chuyện Dụ Đầu, ai cũng không muốn.” Muốn trách cũng nên trách hắn.
“Cha, lên xe đi. Dụ Đầu đang đợi ngươi đấy.” Lưu Vận Tranh mở miệng, Bạch Tang Vận buông ra đứa nhỏ, ho khan vài tiếng bị Lam Khuyết Dương mang lên xe. Sau khi ba vị lão nhân gia cùng Lưu Thiên Tứ rời đi, Lưu Vận Tranh mang Bạch Hãn Triệt đăng nhập xe, đối thái tử nói: “Thao nhi, đến trước mặt thái Hoàng gia gia ngươi sám hối ba ngày.” Dứt lời, lập tức hạ lệnh hồi cung, Lam Vận Vanh cũng lên ngựa rời đi.
“Ly nhi, ngươi cũng đi.” Lưu Tích Tứ kéo tay Ly Nghiêu nói. Không ai vì hai người con cầu tình, việc bị trách phạt này vô luận như thế nào cũng trốn không thoát đâu.
Sau khi người ngoài toàn bộ rời đi, một gã nam tử tránh ở xa xa nhìn không chớp mắt hướng xe ngựa biến mất: “Dụ Đầu……” Dụ Đầu của hắn không ngờ lại gầy nhiều như vậy, đều là lỗi của hắn.
……
Trong cung không người nào dám ồn ào, thậm chí ngay cả lớn tiếng nói chuyện đều không có, đi đường đều là cực kỳ nhỏ giọng, nhất là ở chung quanh cung điện “Dưỡng Hợp cung” của Bạch Tang Vận. Lưu Thiên Tứ hoan hỉ vui mừng ra cung, cũng chịu đủ kinh hách cùng ốm đau tra tấn trở về. Nhiều năm qua tĩnh tâm lễ Phật, Bạch Tang Vận đã rất ít bị xúc động mà tâm tình thay đổi, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy đứa con tiều tuỵ, hắn rất nhiều năm ngực chưa từng đau đớn lại đau làm cho hắn không sao thở nổi.
“Phụ thân, không đau, không đau.” Lưu Thiên Tứ ôm phụ thân, cái miệng nhỏ thổi khí, sắc mặt hắn so với phụ thân còn kém hơn rất nhiều, nguyên bản thân mình mượt mà vì hơn nửa tháng sốt cao không thấy lui mà gầy đến độ cơ hồ có thể đụng đến xương cốt.
Bạch Tang Vận khắc chế nước mắt sắp tuôn rơi, vỗ về đứa con nói: “Phụ thân không đau. Dụ Đầu, cùng phụ thân nói một chút, bên ngoài hảo ngoạn không?”
“Ân. ‘ Ảnh đạo ’, ‘ ngủ cánh rừng ’, ‘ trái cây ’, ‘ Thiên Thiên ’……” Lưu Thiên Tứ bắt đầu kể cho phụ thân nghe những thú sự mà hắn gặp được, “Phụ thân, Thiên Thiên…… Dụ Đầu.” Lại cùng phụ thân chia xẻ bảo bối chính mình
Thấy trong mắt đứa con xuất hiện sáng rọi, Bạch Tang Vận phóng thấp giọng nói: “Hảo, Thiên Thiên là của Dụ Đầu. Kia Dụ Đầu nói cho phụ thân, ‘ ảnh đạo ’ là như thế nào?”
“Lấy bạc…… Thiên Thiên, cho người ta…… Hắc y phục.”
“Kia ‘ ngủ cánh rừng ’ thì sao?”
“Thiên Thiên, gà, phi phi, cánh rừng.”
“‘ Trái cây ’ thì sao?”
“Thiên Thiên, ôm, hái, Dụ Đầu, ăn, ngọt.”
Lưu Thiên Tứ giảng cho phụ thân nghe những chuyện Uý Thiên dẫn hắn đi làm, vừa nói trên mặt tươi cười càng sâu, sắc mặt tái nhợt lại nhờ thế mà lộ ra vài phần hồng nhuận. Bạch Tang Vận nghe rất đỗi nghiêm túc, còn phối hợp cùng đứa con hỏi một ít vấn đề, Lưu Thiên Tứ dùng ngôn ngữ của hắn giải thích cho phụ thân nghe.
Chờ sau khi Lưu Thiên Tứ hàm đại ma chỉ của hắn hạnh phúc đi vào giấc ngủ, Bạch Tang Vận sờ sờ những vết tím bầm trên mặt hắn đã muốn mờ dần, thấy Lưu Thiên Tứ lại bắt đầu nói mê, trên mặt tươi cười biến mất.
“Tang Vận, Dụ Đầu sẽ không có việc gì, có chúng ta bồi hắn, hắn sẽ hảo lên rất nhanh thôi.” Lưu Hoài Diệp xoa xoa ngực Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương lấy đến dược cho hắn uống. Năm đứa con đứng ở phía sau Bạch Tang Vận, chờ hắn mở miệng.
“Phụ thân…… Thiên Thiên…… Phụ thân…… Không bính không bính……” Lưu Thiên Tứ bắt lấy mặt mình, Bạch Tang Vận vội vàng cầm tay hắn, nhẹ giọng thì thầm. Nghe được thanh âm mềm nhẹ của phụ thân, Lưu Thiên Tứ thần sắc mới dần dần trầm tĩnh lại.
“Cha, Dụ Đầu chính là bị doạ. Chờ thêm một đoạn thời gian hắn sẽ quên hết sự kiện kia, sẽ trở lại là một tiểu Dụ Đầu hoạt bát như xưa. Cha, ngài phóng khoáng tâm, ngàn vạn lần đừng lo lắng.”
Lưu Vận Tranh nói lời khuyên nhủ, những người khác cũng lên tiếng khuyên bảo.
Bạch Tang Vận lắc lắc tay, quay đầu lại cho mấy người kia một nụ cười trấn an: “Cha biết. Các ngươi đều mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi đi. Thao nhi cùng Ly nhi lần này cũng chấn kinh không nhỏ, không cần trách cứ bọn họ. Sáng mai cho bọn họ tiến cung thỉnh an ta.” Thấy sắc trời bắt đầu hạ trầm, Bạch Tang Vận quyết định ngày mai lại tiếp tục làm dịu hai người con trai, cũng không biết hai tôn tử giờ phút này đang ở tông đường quỳ sám hối.
Bạch Tang Vận lên tiếng, mấy người kia cũng không hảo lưu lại, đau lòng nhìn người trên giường, lặng yên lui đi ra ngoài.
Mấy đứa con vừa đi ra, Bạch Tang Vận liền ôm lấy nam nhân bên cạnh. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương hai vai sớm nhiễm thượng bạch sương, năm tháng ở trên mặt bọn họ để lại dấu vết, nhưng hai người vẫn như bao nhiêu năm trước đây, vẫn yêu thương nam tử trong ngực không hề thay đổi.
“Tang Vận, ngươi luôn luôn mềm lòng, nhưng tiểu Dụ Đầu không thể cùng Uý Thiên một chỗ. Không phải ta không thích Uý Thiên, cũng không phải trách hắn không chiếu cố hảo tiểu Dụ Đầu. Chính là Dụ Đầu……” Lưu Hoài Diệp lau thuỷ quang tự trách trong mắt Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ta biết ngươi lại tự trách. Nhưng ngươi nên rõ ràng, tiểu Dụ Đầu mang đến cho chúng ta rất nhiều niềm vui, không hiểu tình yêu với hắn mà nói không phải chuyện không tốt.”
Lam Khuyết Dương đem đứa con ngủ không an ổn bế lên đùi, vỗ nhẹ, rồi mới nhìn về phía Bạch Tang Vận, sớm qua thiên mệnh niên kỉ, nhưng ngoại trừ đầu hoa râm tóc dài ra, dung nhan không lão kia lại mang thêm một ít thanh sầu.
“Nếu năm đó ta chú ý nhiều một chút, Dụ Đầu có lẽ sẽ không như vậy, hắn sẽ giống như Tích Tứ cùng bọn họ, có thê có tử. Hoài Diệp, Khuyết Dương…… Ta gần đây luôn suy nghĩ, Dụ Đầu mặc dù có Vận Tranh bọn họ yêu thương, nhưng bọn họ chung quy không thể so sánh cùng vợ cùng chồng. Là người làm cha này đã chậm trễ hạnh phúc của Dụ Đầu.” Việc của Lưu Thiên Tứ, Bạch Tang Vận vẫn thật tự trách, nhưng hắn không ở trước mặt những đứa con biểu hiện ra ngoài, bởi vì bọn họ so với hắn càng tự trách.
“Tang Vận!” Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đồng thời mở miệng.
“Tang Vận, ta không cho phép ngươi nói như thế.” Lam Khuyết Dương kinh hoảng nhìn Lưu Thiên Tứ trong lòng, thấp trầm nói, “Tang Vận, ngươi, ta…… Bọn nhỏ, người nào không trải qua nỗi khổ tình yêu, cho dù Dụ Đầu là bình thường, ngươi có chắc nó sẽ không đau khổ vì tình sao? Dụ Đầu trời sinh nên khoái khoái lạc lạc cả đời, cũng bởi vì Dụ Đầu vĩnh viễn không thể lớn, nó mới có thể vĩnh viễn khoái hoạt. Đối với Uý Thiên kia…… Dụ Đầu tâm tâm niệm niệm cũng là bình thường, bởi vì lúc mới ra cung nó chỉ tiếp xúc với mỗi Uý Thiên, Uý Thiên lại dẫn nó đi ngoạn những việc tân kỳ. Chờ qua một thời gian, Dụ Đầu tự nhiên sẽ quên hắn thôi. Lúc trước khi Trầm Gia Chi đi, Dụ Đầu còn không phải khóc một ngày, niệm thật lâu, nhưng hiện tại Dụ Đầu làm sao còn nhớ rõ ‘ Chi ca ca ’ là ai.”
“Dụ Đầu tuy rằng không lớn, nhưng ta vẫn luôn hy vọng Dụ Đầu có thể giống người bình thường có được tình yêu, có người yêu thương nó.” Bạch Tang Vận sờ tay Lưu Thiên Tứ đã gầy đi rất nhiều, khoé mắt hạ lệ, “Để cho Uý Thiên gặp Dụ Đầu đi, có lẽ hắn chính là chân mệnh thiên tử của Dụ Đầu, hắn cùng Dụ Đầu duyên phận sâu xa như vậy, Dụ Đầu lại để ý hắn như vậy.”
“Tang Vận.” Lưu Hoài Diệp nhìn hắn lắc đầu, vì không cho Bạch Tang Vận càng thêm tự trách, Lưu Hoài Diệp biết bao băn khoăn trong lòng không nói thành lời: cho dù Lưu Thiên Tứ tới bốn mươi tuổi, nó vẫn là đứa nhỏ như cũ. Lưu Thiên Tứ vĩnh viễn không thể hiểu được tình yêu, vĩnh viễn không thể đáp lại tình cảm của hắn, vĩnh viễn không lớn và vĩnh viễn cần người khác tỉ mỉ che chở cùng yêu thương. Không ai nguyện ý cưới một đứa nhỏ làm vợ, Uý Thiên cho dù có thể chịu được một năm, hai năm, nhưng hắn có thể chịu cả đời không? Qua thời gian dài, hắn sẽ muốn có một gia đình bình thường, có một thê tử có thể cùng hắn thổ lộ tình cảm, có một nữ nhân cùng hắn sống chết, có một người vì hắn sinh đứa nhỏ, có đứa con vì hắn dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung. Hết thảy những điều này Lưu Thiên Tứ làm không được. Đến lúc đó, Lưu Thiên Tứ đối với Uý Thiên liền trở thành một thứ phiền toái cùng trói buộc, bọn họ tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy. Nếu Uý Thiên cùng Lâm Nam Thượng luyến đồng giống nhau, bọn họ càng không thể đem Lưu Thiên Tứ giao cho Uý Thiên.
Bạch Tang Vận trong mắt thật sâu là thống khổ cùng tự trách, Lưu Hoài Diệp tuy rằng chưa nói minh bạch, nhưng hắn sao lại không biết, đây cũng là việc mà hắn tối tự trách, nếu hắn lúc trước cẩn thận một chút……
“Tang Vận, Dụ Đầu với ngươi cùng Tích Tứ giống nhau, đều là người có phúc. Nếu ngươi vẫn cứ tự trách như vậy, Dụ Đầu sẽ không vui đâu. Nó sẽ ngày ngày ở trước mặt ngươi thổi thổi. Thế thì tiểu Dụ Đầu của chúng ta, chẳng phải ngày ngày đều giương cái miệng nhỏ nhắn, đi theo phía sau mông phụ thân của nó rồi sao?” Lưu Hoài Diệp ôm sát Bạch Tang Vận nói, thành công làm cho hắn nở nụ cười. Nhớ tới đứa con trước kia quả thật từng làm như vậy, Bạch Tang Vận nảy lên hạnh phúc vì những việc mà đứa con ngây thơ đã làm.
“Tang Vận, tiểu Dụ Đầu của chúng ta làm sao thiếu người yêu thương. Tiểu Dụ Đầu đã lâu không có nghe phụ thân kể chuyện xưa, chờ nó hết bệnh rồi, khẳng định sẽ ngày ngày vòi vĩnh ngươi kể chuyện xưa cho hắn nghe.” Lam Khuyết Dương thở phào nhẹ nhõm, đứa con trong ngực ngủ an ổn rất nhiều, Bạch Tang Vận cũng khôi phục tươi cười, chuyện còn lại chính là dành cho người nên giải quyết.
“Các ngươi cùng với ta phải cố gắng sống thật lâu, cố gắng vì tiểu Dụ Đầu giảng cả đời chuyện xưa.” Bạch Tang Vận gở xuống tràng hạt trên cổ tay mang vào trên tay đứa con, “Bồ Tát sẽ phù hộ tiểu Dụ Đầu, sẽ phù hộ chúng ta.”
“Đúng vậy, Bồ Tát sẽ một mực phù hộ chúng ta.” Ôm người kia đầy âu yếm, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương nằm xuống bên cạnh đứa con, chờ nó tỉnh lại.
……
Một con khỉ lông vàng đột nhiên từ bên người Bạch Tang Vận nhảy ra, bỏ lại một mảnh giấy, “xèo xèo” kêu hai tiếng nhảy tới trong lòng Lưu Thiên Tứ vừa mới tỉnh dậy.
“Kim kim, kim kim.” Lưu Thiên Tứ cao hứng ôm tiểu hầu tử kêu lên.
Bạch Tang Vận mở mảnh giấy ra, mặt trên viết một câu: Hoàng gia gia, phụ hoàng cùng Tam Hoàng thúc phạt thái tử ca ca cùng tỷ tỷ ở tông đường quỳ ba ngày. Tôn tử là Lưu Diệu Huy, là đệ đệ của Lưu Ly, còn hầu tử là của Lam Thiết.
Bạch Tang Vận liễm mi, rồi mới cười đối Lưu Thiên Tứ nói: “Dụ Đầu, phụ thân đi thăm Thao nhi cùng Ly nhi, ngươi ở chỗ này chờ phụ hoàng cùng phụ vương trở về.” Thấy đứa con dùng sức gật đầu, nhu thuận đáp ứng, Bạch Tang Vận đem người giao cho Hồng Tam, mang theo vài tên thái giám vội vàng rời đi.
“Kim kim, kim kim……” Lưu Thiên Tứ giống như hiến vật quý lấy ra ngọc bội trong vạt áo, “Thiên Thiên, Thiên Thiên.” Lưu Thiên Tứ trong mắt mang đầy kỳ vọng, hắn vừa rồi mơ thấy Thiên Thiên, Thiên Thiên lập tức sẽ trở lại. Nghĩ đến Thiên Thiên, Lưu Thiên Tứ đô đô miệng, chờ Thiên Thiên trở lại, hắn muốn cho Thiên Thiên ăn Dụ Đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook