Kiếp Duyên
-
Chương 17
CHƯƠNG 17
Từ trong phòng đi ra, Uý Thiên chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ đang trầm tư suy nghĩ, còn Trương má má cũng là vẻ mặt mất hứng, nhất là ánh mắt Trương má má nhìn Lâm Nam phủ ngập tràn lửa giận. Uý Thiên bất động thanh sắc đến bên cạnh Lưu Thiên Tứ đang thả hồn đến tận đâu đâu.
“Dụ Đầu?” Đang lúc Lâm Nam Thượng cùng đi tới với Lâm Nam Uyển Nhi, Uý Thiên dịu dàng sờ mặt Lưu Thiên Tứ. Lưu Thiên Tứ phục hồi tinh thần lại, trát trát mắt to, miệng còn ngậm một ít chè hạt sen vẫn chưa ăn xong.
“Uý Thiên, lão phu trước hết cáo từ.” Lâm Nam Thượng hoà ái nhìn Lưu Thiên Tứ, rồi sau đó quay lại gật đầu nói với Uý Thiên, cùng Lâm Nam Uyển Nhi đôi mắt tràn đầy thương tâm rời đi.
“Lâm Nam tiểu thư quả thật là một nữ tử ‘ xinh đẹp như hoa ’,‘ ôn nhu hiền lành ’ a.” Trương má má trào phúng cảm thán một câu, đôi mắt Uý Thiên híp lại, đem người đang ngửa đầu nhìn mình bằng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc ấn vào trong ngực, trầm thanh nói, “Dụ Đầu, chúng ta đi thôi.”
“Ừ, ” Lưu Thiên Tứ ở trong ngực Uý Thiên gật đầu, “Đi.” Hai tay lại chặt chẽ ôm choàng lấy thắt lưng Uý Thiên. Uý Thiên khom người ôm lấy Lưu Thiên Tứ hướng phòng ngủ hai người mà đi. Lý Giang ở phía sau nhỏ giọng hỏi: “Trương má má, Lâm Nam tiểu thư đã nói cái gì?”
Trương má má nhìn theo bóng dáng Uý Thiên, nhỏ giọng nói cho Lý Giang biết.
“Cái gì?! Nàng dám khi dễ tiểu Dụ Đầu của chúng ta!” Lý Giang căm giận kêu lên. Phía trước, Uý Thiên hơi dừng lại cước bộ, với nhĩ lực của Uý Thiên tất nhiên là nghe được Trương má má nói những gì, mà Trương má má cũng cố tình nói cho Uý Thiên nghe.
Trở về ốc, bảo thuộc hạ đi chuẩn bị tốt mọi thứ, Uý Thiên đem người lại lâm vào trầm tư ôm ở trên đùi, hỏi: “Dụ Đầu, xảy ra chuyện gì?”
“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ buồn rầu nhìn Uý Thiên, miệng còn mấy hạt sen chưa ăn hết, mang theo hương khí táo đỏ chè hạt sen. Uý Thiên ánh mắt thâm thúy, vuốt nhẹ cái cổ mềm mại của Lưu Thiên Tứ, kiên nhẫn chờ hắn lên tiếng.
“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ lại bảo một tiếng, đôi mày nhíu lại một cách khổ sở. Muốn nói cũng nói không được, Lưu Thiên Tứ có chút nóng nảy.
“Dụ Đầu, không vội, đem hạt sen ăn.” Uý Thiên phóng thấp giọng, ngón trỏ thô ráp sờ nhẹ ở cái cằm trơn mềm của Lưu Thiên Tứ, Lưu Thiên Tứ thoải mái tựa vào vòm ngực Uý Thiên, đem miệng đầy hạt sen nhai nhai rồi nuốt xuống.
“Thiên Thiên……”
“Ân.”
Lưu Thiên Tứ đem tay phải Uý Thiên ôm lấy, siết chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc tràn đầy u sầu, ý niệm trong đầu chợt loé rồi biến mất làm hắn không kịp nắm bắt.
Nâng mặt Lưu Thiên Tứ lên, ánh mắt Uý Thiên thật ôn nhu, trầm thanh nói: “Dụ Đầu, Thiên Thiên rất thích khi được ở bên cạnh Dụ Đầu.”
“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ hàm răng trắng đều lộ ra, trong mắt tràn ngập sáng rọi.
“Dụ Đầu không phải đứa nhỏ, Dụ Đầu là Dụ Đầu của Thiên Thiên.” Úy Thiên lại nói.
“Thiên Thiên…… Dụ Đầu……” Đôi má lúm đồng tiền bên khoé miệng Lưu Thiên Tứ cũng lộ ra, hầu trung phát ra tiếng cười nhẹ.
“Dụ Đầu sẽ quên Thiên Thiên chứ?” Uý Thiên vấn.
Lưu Thiên Tứ mạnh mẽ lắc đầu, Uý Thiên vội vàng giữ lại đầu hắn, sợ hắn bị chóng mặt.”Không quên, không quên, không quên Thiên Thiên.”
“Vậy thì Dụ Đầu còn có vấn đề gì?” Uý Thiên quá phận sờ soạng cảm thụ làn da mịn màng, thơm mát của Lưu Thiên Tứ, yêu thích không buông tay ở trên mặt cùng trên cổ Lưu Thiên Tứ bồi hồi. Lưu Thiên Tứ giống như một con mèo nhỏ, phát ra tiếng cười khúc khích, đem phiền não trong đầu tạm thời vứt sang một bên.
“Ngày ngày… làm Dụ Đầu của Thiên Thiên, được không?” Đôi mắt Uý Thiên đầy thâm trầm làm cho Lưu Thiên Tứ không tự giác nâng tay lên ngang miệng, suỵt một tiếng rất nhỏ, sợ doạ Uý Thiên chạy mất nói: “Thiên Thiên…… Dụ Đầu.” Uý Thiên cúi đầu, để sát vào đôi môi với hương vị ngọt ngào kia, để sát vào nơi mà gần đây hắn vẫn một mực khát vọng, há mồm giữ lấy.
Bất ngờ, Lưu Thiên Tứ hai tròng mắt mở to, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn trừng trừng Uý Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi, hắn sắp bị ăn luôn rồi!
Uý Thiên vội vàng rời môi Lưu Thiên Tứ, lo lắng vỗ nhẹ vào vai Lưu Thiên Tứ suýt nữa bị doạ khóc: “Dụ Đầu, chớ sợ chớ sợ.” Hắn quá vội vàng, nhưng lại nhất thời không thể khống hôn tiểu Dụ Đầu này.
“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ che lấy miệng, trong mắt rưng rưng lắc đầu, “Không ăn, không ăn……”
Uý Thiên kéo tay Lưu Thiên Tứ, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, ghé vào lỗ tai hắn trấn an: “Dụ Đầu, Thiên Thiên không ăn, Thiên Thiên chính là…… thân Dụ Đầu.” Uý Thiên cảm thấy hối hận vì hành động càn rở của mình lúc nãy mà làm cho Lưu Thiên Tứ sợ hãi.
“Thân?” Lưu Thiên Tứ trong mắt còn long lanh vài giọt lệ, đã quên sợ hãi, mắt lộ ra nghi hoặc, đặt lên hai bên má Uý Thiên “chụt chụt” hai nụ hôn, “Thân.” Đây mới là thân a.
Sờ sờ nơi vừa được cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ chạm qua, Uý Thiên như một cô gái vừa biết nếm trải nụ hôn đầu không tự giác đỏ mặt, trái lại Lưu Thiên Tứ lại có bộ dáng hiểu biết như đang muốn dạy bảo người khác.
“Dụ Đầu……” Uý Thiên thanh âm ám ách ngay cả Lưu Thiên Tứ cũng bắt đầu lo lắng, “Thiên Thiên không ăn Dụ Đầu……” Cúi đầu, lại ấn chặt miệng vào đôi môi kia.
Lưu Thiên Tứ sợ muốn chết, hắn không hiểu vì sao Thiên Thiên đều nói là không ăn Dụ Đầu, lại còn cắn cái miệng của hắn. Mà môi Thiên Thiên thật mềm thật ấm, cọ cọ làm cho miệng của hắn tê dại và rất đỗi thoải mái, một chút cũng không đau. Lưu Thiên Tứ tim đập nhanh có chút sợ hãi khi Uý Thiên không ngừng ma sát cái miệng nhỏ nhắn của hắn.
“Dụ Đầu, không sợ……” Uý Thiên dùng tay che lại hai mắt Lưu Thiên Tứ, đôi con ngươi hồn nhiên kia cho hắn biết lúc này chính mình có bao nhiêu xấu xa.
Ánh mắt bị che lại, Lưu Thiên Tứ tim đập càng nhanh hơn, làm cho hắn cảm thấy ngực như đang có trống vỗ. Dưới cằm bị người nhẹ nhàng sờ, Lưu Thiên Tứ hé miệng, một cái gì đó mềm mại tiến vào trong miệng hắn, mang theo trà hương, là vị trà Long Tĩnh mà Thiên Thiên thích uống nhất. Lưu Thiên Tứ cũng đưa đầu lưỡi ra tiếp đón, cái vật gì đó lập tức quấn lấy. Thiên Thiên…… Thiên Thiên…… Lưu Thiên Tứ ở trong lòng thầm kêu, dần dần không còn sợ hãi, Thiên Thiên không có ăn hắn. Đầu bắt đầu vựng vựng, cả người mềm nhũn, miệng đầy hương, Lưu Thiên Tứ tín nhiệm đem cái miệng nhỏ nhắn của chính mình toàn bộ giao cho Uý Thiên, trong óc suy nghĩ, tại sao Thiên Thiên thân không giống như phụ hoàng, phụ vương, phụ thân, đại ca, Nhị ca, Tam ca, Triệt ca ca, Ly nhi, Thao nhi…..?
“Ân……” Tiếng hừ hừ nhè nhẹ giống như chú mèo nhỏ phát ra từ mũi Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên lưu luyến rời đi đôi môi anh đào ấy, lấy tay ra, nhìn khuôn mặt tiểu Dụ Đầu mang theo men say, đôi gò má nộn nộn nhiễm một mảnh hồng.
“Thiên Thiên……” Tiếng lẩm bẩm mềm nhẹ, yếu ớt hồn nhiên suýt nữa đánh bay toàn bộ lý trí của Uý Thiên. Áp chế tà niệm không dám tồn tại vào tận đáy lòng, Uý Thiên ôm chặt Lưu Thiên Tứ đang mềm nhũn chờ hắn thanh tỉnh, cũng chờ chính mình bình ổn. Quá sớm, tiểu Dụ Đầu trong ngực này còn quá nhỏ, hắn không nên làm như thế.
“Thiên Thiên?” Ngực như cũ đập bịch bịch, Lưu Thiên Tứ sờ sờ miệng mình, không hiểu.
“Dụ Đầu, ” Uý Thiên hôn nhẹ hai gò má Lưu Thiên Tứ, nói, “Là Thiên Thiên thân sai lầm rồi.”
Lưu Thiên Tứ vừa nghe, “ha hả” cười rộ lên, nguyên lai là như vậy, là Thiên Thiên thân sai lầm rồi, lại “chụt chụt” hai cái hôn lên mặt Uý Thiên, Lưu Thiên Tứ lại tự mình truyền thụ kinh nghiệm phải thân như thế nào.
Vừa định không thể làm như thế nữa, nhưng Uý Thiên vẫn là nhịn không được lại hôn một cái, bất quá lần này chỉ là chuồn chuồn lướt nước, ấn nhẹ một cái ngoài miệng Lưu Thiên Tứ.
“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ sờ sờ đầu Uý Thiên, “Ngốc.” Cư nhiên lại thân sai nữa rồi. Ngửa đầu, lại làm mẫu một lần, nói cho Uý Thiên biết nên thân ở đâu.
Uý Thiên cúi đầu, Lưu Thiên Tứ vừa lòng cười rộ lên, lần này Uý Thiên thân “đúng” rồi.
Hai người ở trong phòng tình chàng ý thiếp, nhưng ở một gian ốc khác có một người tức giận đến độ muốn nổ tung cả ngực. Mới vừa tỉnh ngủ, Lưu Ly nghe được Tiểu Hoàng Thúc mà mình thích nhất bị người khi dễ, một cước đá nát cái ghế dựa trong phòng.
“Tốt, khá khen cho ngươi Lâm Nam Uyển Nhi, ta cứ nghĩ ngươi là một người thông minh, lời nói của ta ngươi nên nghe một lần đã hiểu, không nghĩ tới ngươi cũng chỉ là một nữ tử tầm thường ngu xuẩn mà thôi.”
Đôi con ngươi sáng ngời của Lưu Ly tràn đầy lửa giận như muốn thiêu cháy mọi thứ, một chút cũng nhìn không ra bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ. So với Lưu Ly cao hơn hai cái đầu, Ly Thương nắm lấy tay Lưu Ly làm cho nàng bớt giận, rồi lấy tay còn lại ra hiệu hỏi muội muội nàng làm sao vậy.
“Hừ, bất quá chỉ là một tên Uý Thiên, có cái gì tốt đâu. Chẳng qua cũng giống như tảng đá dưới hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng. Chỉ có tiểu thúc thúc là người có tâm tính thiện lương mới đi thương hắn. Lâm Nam Uyển Nhi là cái hạng gì chứ, dám khi dễ tiểu thúc thúc của Lưu Ly ta.” Lưu Ly ở trong phòng đi tới đi lui, nghĩ ra vô vàn lời nói độc địa để rủa xả.
“Cạo hết tóc của nàng? Rất cũ.”
“Hạ độc…… Làm cho nàng biến thành mặt rỗ, không, hạ xuân dược…… cái này thì dễ dãi cho nàng ta quá…… Hủy dung nhan của nàng! Đánh gãy tứ chi của nàng!” Lưu Ly càng nói càng cay độc, Lý Giang trên đầu bắt đầu đổ mồ hôi.
“Đại tiểu thư, ngài như vậy…… Không tốt lắm. Nói gì thì nói Lâm Nam phủ ở trên giang hồ cũng rất có địa vị, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, huống chi Lâm Nam phủ chủ mới vừa cùng lâu chủ bàn chuyện mua bán, nếu thật như vậy, lâu chủ cũng không hảo làm.”
“Ta cần gì quan tâm Uý Thiên có làm được hay không.” Lưu Ly trừng mắt nhìn Lý Giang liếc một cái, “Lúc trước khi ngồi ăn cơm cùng nhau ta đã cảnh cáo nàng, nàng thật khi lời nói của Lưu Ly ta không có trọng lượng. Hừ! Nàng khi dễ tiểu thúc thúc ta, ta sẽ khiến cho nàng sống không yên ổn. Chuyện này, nếu Uý Thiên dám ra mặt thay Lâm Nam Uyển Nhi cầu tình, ta sẽ khiến cho hắn cả đời không thấy được tiểu thúc thúc ta.” Lưu Ly trong lòng thầm nghĩ: nếu để cho ông nội của ta, bá phụ ta biết, kia Lâm Nam Uyển Nhi mới thật sự là mất mạng sống.
Lại thì thầm vào bên tai Ly Thương, Lý Giang hướng Trương má má cầu cứu, Trương má má cũng không chấp nhận nói: “Bất quá chỉ là một Lâm Nam phủ, nàng ngay cả tư cách xách giày cho tiểu chủ tử đều không xứng.” Đem chuyện trả thù tạm thời giao cho Lưu Ly, Trương má má đi ra ngoài thu xếp vài món ăn vặt trên đường cho Lưu Thiên Tứ. Lý Giang nghĩ thầm, rằng việc này vẫn là chạy nhanh nói cho lâu chủ biết vẫn tốt hơn, miễn gặp phải đại loạn về sau. Lý Giang cũng không rõ ràng thân phận của Lưu Thiên Tứ, tuy rằng biết Lưu Ly đích thật là họ Lưu, nhưng cũng không nghĩ ngợi đến chuyện xa xôi nào khác, ai bảo Lưu Ly một chút bộ dáng công chúa đều không có.
“Lý tổng quản, Trâu minh chủ cùng vài vị chưởng môn ở trước thính muốn gặp lâu chủ.” Một người hầu ở trước cửa nói.
Lưu Ly nhìn huynh trưởng liếc mắt một cái, không kiên nhẫn nói: “Uý Thiên mặt mũi thật đúng là đại, biết hắn phải đi, võ lâm đồng đạo đều vội tới tiễn đưa hắn.”
Lý Giang cũng là buồn bực, nếu một mình Trâu Ngô đến còn hảo giải thích, đằng này các vị chưởng môn cũng đến, điều này sẽ khiến cho kẻ khác suy nghĩ sâu xa.
“Tổng quản, đêm qua có người lẻn vào Hồng Sơn phái nghỉ trọ tại ‘Thiên Thủy khách ***’, trộm đi một vạn lượng bạc cùng ‘ Truy hồn ’ mà Trang Chu đã thắng được. Trâu minh chủ cùng vài vị chưởng môn đến là muốn cùng lâu chủ thương nghị việc này.”
“A?” Lý Giang sửng sốt.
“A? Thật sự?” Lưu Ly vui vẻ, kéo theo đại ca chạy vội vào trước thính.
“Tối hôm qua lâu chủ cùng tiểu thiếu gia có đi ra ngoài không?” Chờ sau khi Lưu Ly đi, Lý Giang nhỏ giọng hỏi. Người hầu lắc đầu. Lý Giang có cảm giác khác thường, vội vàng đi thông tri Uý Thiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook