Kiếp Duyên
Chương 15

****

Y Tích mới vừa chạy ra không xa, năm vị công tử hoa lệ xuất hiện ở trước mặt hắn, quỳ xuống nói: “Bẩm cung chủ, đêm qua trong Thiêm Xuân Lâu lại mất tích ba gã công tử, thuộc hạ sáng nay ở trong rừng trúc nơi vùng ngoại ô phía nam phát hiện thi thể bọn họ, đều bị làm nhục mà chết, hơn nữa……dương v*t của ba vị công tử kia đều bị cắt lấy…… Xác chết…… Vô cùng thê thảm.”

Y Tích lệ nhan trở nên nghiêm túc nhìn thủ hạ chính mình, từ một năm trước, các kỹ viện do “Linh Hương Cung” quản lý, liên tục có người bị mất tích, có khi là cung nhân của “Linh Hương cung”, có khi là tướng công bình thường, vẫn chưa tìm được thi thể. Lần này đột nhiên xuất hiện thi thể, Y Tích trầm mặc suy nghĩ, trong một thời gian ngắn mà mất tích mấy chục người chỉ sợ cũng đã bị hạ độc thủ giống như vậy.

“Phân phó đi xuống, toàn bộ người trong cung cẩn thận làm việc, lục y đã ra ngoài toàn bộ hồi cung, dặn dò bọn họ không được một mình hành động.”

“Vâng, cung chủ.”

“Các ngươi cũng trở về đi.”

“Cung chủ?!”

Một chút cũng không thấy dáng vẻ mị hoặc giống lúc nãy, Y Tích lạnh lùng nói, “Người này thủ đoạn vô cùng độc ác, ngay cả tử y đều tránh không khỏi tay hắn, lần này ta xuất cung chính là vì tìm hắn, các ngươi ở bên cạnh ta ngược lại sẽ cản trở, trở về nói cho tả hữu chấp sĩ, đem tin tức truyền đi, cũng phái người báo tin cho các hoan quán, nhất là hoan quán trọng yếu, bảo bọn họ dược không rời thân.”

“Vâng, cung chủ.”

Sau khi thuộc hạ rời đi, Y Tích nhíu chặt đôi mày thanh, mắt lộ ra ngoan lệ. Tiếp theo hàn quang hiện ra, Y Tích lập tức lại trở về bộ dáng quyến rũ xinh đẹp xoay người nhìn về phía sau.

Một gã đầu đội mặt nạ, toàn thân vận thanh y, mái tóc buộc cao có thể nhìn ra là một nam tử. Nụ cười trên mặt Y Tích trở nên mê hoặc lòng người, nam tử kia mở miệng: “Nhiếp hồn thuật?” Y Tích trong lòng thất kinh, nhiếp hồn thuật của hắn đã luyện đến xuất thần nhập hóa, cư nhiên đối người này vô dụng!

Còn chưa chờ Y Tích bình tâm trở lại, nam tử đã ra tay, chưởng phong sắc bén so với kiếm khí vừa nãy của Uý Thiên càng thêm bá đạo. Y Tích bay lên không nhảy tránh, mấy mũi ám khí đánh ra, song chưởng của nam tử duỗi ra thoải mái mà tránh đi, Y Tích mượn cơ hội từ trong tay áo rút ra một cái trù mang (chả biết là cái gì???) nhắm ngay mặt nam tử mà đi. Nam tử chỉ dùng một tay mà trực tiếp bắt lấy trù mang, kéo mạnh về phía sau, trên tay dùng sức cắt trù mang thành mấy khúc, Y Tích đem áo choàng rời rạc bao lấy thân, hắn biết hôm nay gặp được đối thủ.

********

Trở lại nơi ở, Lưu Thiên Tứ cứ ôm lấy tay Uý Thiên, nói cái gì cũng không chịu thả, cho đến lúc ăn cơm mới buông ra.”Thiên Thiên…… Dụ Đầu……” Lưu Thiên Tứ càng không ngừng than thở, hắn lấy bảo bối đổi lấy Thiên Thiên, vậy là Thiên Thiên chính là của hắn, nghĩ đến đây, Lưu Thiên Tứ mặt mày loan loan.

“Tiểu thúc thúc, cái tên Y Tích kia thật tốt xem a, tiểu thúc thúc sao không cần hắn?” Lưu Ly không sợ chết nói, Uý Thiên nhìn nàng liếc mắt một cái, Lưu Ly lại hướng hắn làm cái mặt quỷ.

“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ lại ôm lấy tay Uý Thiên, càng ép chặt trong ngực, “Muốn Thiên Thiên…… Thiên Thiên……” Vui lòng đem ngón tay út chính mình tươi cười đưa đến trước mặt Uý Thiên. Ánh mắt Uý Thiên lại dừng ở trên mặt Lưu Thiên Tứ, trong lòng vui sướng hiển hiện ra bên ngoài. Uý Thiên không thèm nghĩ đến Hàn Tâm Quyết nữa, đem ngón tay chính mình móc ngoéo với ngón tay của Lưu Thiên Tứ.

“Tiểu thúc thúc, của ngươi bảo bối không có.” Lưu Ly đáng tiếc nói, tiếp theo khiêu khích Uý Thiên.

Lưu Thiên Tứ lại “ha hả” cười ra tiếng, mang điểm đắc ý nói: “Đổi, Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ đương nhiên đắc ý, hắn không cần sợ Thiên Thiên buông tay hắn ra nữa.

Uý Thiên không đáp lời, lại ôm lấy Lưu Thiên Tứ nói: “Dụ Đầu, ngươi nên nghỉ trưa.”

“Thiên Thiên, cùng nhau……” Lưu Thiên Tứ chưa quên cơn ác mộng kia.

“Uý Thiên, ngươi còn thiếu ta một lần luận võ a.” Lưu Ly nhắc nhở, Uý Thiên lại lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt một cái, “Có sao?”

“Sao lại không có? Tiểu thúc thúc……” Thấy Uý Thiên đổi ý, Lưu Ly vội vàng kêu Lưu Thiên Tứ.

“Dụ Đầu, chúng ta đi nghỉ trưa.” Mặc kệ Lưu Ly, Uý Thiên ôm Lưu Thiên Tứ rời đi. Lưu Ly tức giận giậm chân phình phịch, “Tên Y Tích kia so với ngươi còn tốt hơn! Hừ!” Lưu Ly hướng về phía Uý Thiên rời đi kêu lớn, “Tiểu thúc thúc sao lại coi trọng hắn đến vậy chứ.” Lưu Ly bực mình không thôi. Tiếp theo nét mặt biểu lộ ra một nụ cười xấu xa, ghé vào bên tai Ly Thương nói nhỏ mấy câu, Ly Thương chính là gật đầu, hoàn toàn không ý kiến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương