Kiếp Đoạn Trường
-
Chương 2
" Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
Cỏ non xanh rợn chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Thanh minh trong tiết tháng ba,
Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh.
Gần xa nô nức yến oanh,
Anh em hớn hở du hành nghĩa trang.
Ô tô, xe máy lướt ngang,
Bụi bay mù mịt, người vang tiếng cười."
- Khánh Dương, thắp hương cho ông bà nội xong rồi mình có đi đâu chơi tiếp không anh? - Khánh Ly hỏi.
- Đi đâu bây giờ đây em gái?
- Thì đi vòng vòng ngắm người chút chút. Em thấy trai thành phố hot boy quá trời.
Khánh Hoài lừ mắt nhìn Khánh Ly:
- Thôi đi em! Có mà anh em mình đi để làm đồ cho người ta ngắm thì có. Anh Khánh Dương, anh thấy không? Ai ai cũng nhìn anh em mình kìa! Đó! Mấy thằng nhóc góc mộ kia kìa! Nhìn gì mà nhìn khiếp thế! Này, có khi nào chúng nó là gay không nhỉ?
Khánh Dương mỉm cười:
- Kệ người ta đi! Em không nhìn họ sao biết họ nhìn mình?
Khánh Ly cười khúc khích:
- Mặc kệ người ta! Thôi anh em mình ghé lại quầy đằng kia ăn kem đi. Tự nhiên em thèm kem quá!
Khánh Dương véo má Khánh Ly:
- Em lúc nào mà chẳng thèm kem? Nói tự nhiên thèm không biết xấu hổ gì hết.
- Hì hì! Chỉ có anh là nói đúng trăm phần trăm.
Đi được hơn hai chục mét bỗng Khánh Dương dừng lại. Dưới gốc cây mít già, một nấm mộ nằm đơn độc và lẻ loi, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Khẽ ngồi xuống vén cỏ trước mộ ra xem, Khánh Dương thấy một tấm bia nhỏ đổ bằng xi măng với những nét chữ gạch viết vô cùng thô kệch:
"" Nguyễn Hữu Phong
Sinh năm 1987
Mất năm 2009
Hưởng dương 22 tuổi "
Chỉ đơn giản là vậy, không có bất cứ một nội dung nào hơn.
Thấy Khánh Dương đột nhiên dừng lại quan sát một ngôi mộ hoang, Khánh Hoài ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì thế anh?
- Uả...sao...sao nấm mộ này không được ai hương khói thế nhỉ?
Khánh Ly nhảy chen vào:
- Thì là mộ hoang nên làm gì có người thân mà hương khói? Anh Dương hỏi lạ!
Khánh Hoài mỉm cười:
- Em biết người nằm dưới mộ là ai đó. Thấy gớm!
- Sao lại gớm? - Khánh Dương ngạc nhiên.
- Anh ta là Nguyễn Hữu Phong, là trẻ mồ côi không cha không mẹ từ nhỏ, kiếm sống bằng cách đánh giầy lề đường đó.
- Thì đã sao? Người ta bất hạnh như vậy em phải thông cảm mới đúng. Đằng này...
- Ôi anh ơi, giá như anh ta cứ đánh giầy kiếm ăn một cách đường hoàng thì ai ghét? Đằng này vì ỉ thế đẹp trai nên anh ta đi làm callboy. Trai bao ấy! Ghê! Cuối cùng nghe nói chết vì si đa hay giang mai gì đó. Đáng đời!
- Khánh Hoài! - Khánh Dương quát lên - Em ích kỉ và vô tâm đến như vậy sao? Chắc phải có nỗi khổ riêng thì anh ta mới dấn thân vào con đường đó. Chứ ai muốn làm nghề ô nhục đó đâu?
- Em không biết nhưng em nghĩ chắc anh ta lười lao động, thích hưởng lạc lại là con ma tình dục nên mới...
- Em thôi đi! Cho dù người ta có sống sai đi nữa thì khi chết rồi em cũng không nên nặng lời với người ta.
Khánh Hoài thở dài một hơi không nói gì quay mặt đi hướng khác. Thấy một thằng bé tay cầm liềm đang đứng gàn đó, Khánh Dương gọi:
- Em trai, lại đây anh bảo!
- Dạ, có chuyện gì không anh?
- Em dọn cỏ sạch sẽ ngôi mộ này giúp anh nhé!
- Dạ vâng!
Thằng bé hớn hở cúi xuống làm ngay. Chẳng mấy chốc ngôi mộ hoang đã gọn gàng sạch sẽ. Khánh Dương khẽ móc hai mươi ngàn đưa cho nó rồi ghé lại quầy bán hương mua một nắm với một đĩa hoa cúc trắng.
Đặt hoa lên mộ, cậu đốt hương rồi nói với người nằm dưới đất:
- Mỗi người một số phận riêng phải không anh? Tôi tin anh vì cuộc đời oan nghiệt nên mới vậy chứ chắc chắn anh khônng phải người xấu. Nắm hương này tôi thắp cho anh bày tỏ niềm thương cảm của tôi với một số kiếp, một cuộc đời bất hạnh. Mong anh hãy thanh thản yên nghỉ! Anh Hữu Phong!
Chưa thanh minh nào nghĩa trang lại đông đúc như thanh minh năm nay. Đơn giản vì thanh minh năm nay vào đúng ngày chủ nhật. Đã xế chiều mà xe cộ, người người cứ ùn ùn kéo tới. Khói hương nghi ngút bốc lên làm cả nghĩa trang như trôi bồng bềnh trong làn mây mỏng.
- Oái!
Tiếng xe máy phanh gấp cũng là lúc Khánh Dương kêu lên ngã vào một ngôi mộ. Từ trên xe, một chàng trai hốt hoảng chạy lại đỡ cậu đứng lên:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Nhóc có sao không?
Khánh Dương nhăn nhó nhìn khuỷu tay trái của mình. Cánh tay áo đã rách một vệt nhỏ để lộ làn da xước trầy rướm máu. Chắc do quệt đúng góc sắc của ngôi mộ.
- Anh đi đứng như vậy hả? Phải biết nhìn đường chứ!
- Xin lỗi! Tại anh mải ngắm...
Câu nói ngang nửa chừng khi anh chàng nhìn vào mặt Khánh Dương. Trời ơi là trời! Sao giữa tiết thanh minh lại xuất hiện một thiên thần đẹp trai như thế này cơ chứ?
- Ngắm! Ngắm cái gì? - Khánh Dương vẫn bực tức quát lên - Muốn ngắm gái thì đỗ xe xuống mà ngắm. Đi đứng kiểu này muốn đâm chết ngưới ta hả?
- Anh xin lỗi! Nhóc có sao không?
- Anh nhìn đây này, da tôi trầy xước rồi đó. Còn hỏi có sao không hả? Mà anh nói lại đi, tôi không phải là nhóc. Làm như tôi là trẻ con không bằng.
Anh ta nhìn Khánh Dương, ánh nhìn pha chút áy náy lẫn một thứ gì đó thật khó hiểu. Nghĩ ngợi một lúc, anh ta thò tay vào túi quần, móc ví và rút ra tờ năm trăm ngàn đồng đưa cho Khánh Dương:
- Anh biết anh sai rồi. Nhóc cầm lấy tí nữa...
- Thôi khỏi. Tôi chỉ bị chút xíu thôi đâu đáng gì mà anh đưa nhiều tiền đến thế. Tôi chỉ muốn nhắc anh là lái xe nên để ý một chút. Anh không thấy người già và trẻ em đầy nghĩa trang sao?
Khánh Hoài nói chen vào:
- Đúng là dân thành phố. Động một tí là giơ tiền ra.
Anh chàng quay qua nhìn người vừa nói. Ôi trời! Tên nhóc này cũng đẹp trai quá đấy chứ! Trời ơi! Sao hôm nay mình có phúc phận gì mà được gặp hai thằng nhóc đẹp trai thế này vậy trời?
Khánh Ly bước tới đỡ tay Khánh Dương:
- Anh Dương có sao không? Thôi mình đi thôi anh! Đôi co với dân thành phố làm gì cho nhức óc?
Nhìn ba anh em Khánh Dương dắt nhau đi, anh chàng cứ đứng ngây người ra như bị bắt mất hồn. Trong nắng chiều vàng ửng, chiếc vòng bạc trên tai Khánh Dương phản chiếu lại sáng lấp lánh. Anh chàng mỉm cười rồi khẽ đưa tay lên vân vê chiếc bông tai trên tai mình, nói vu vơ:
- Thằng nhóc đeo bông tai, cũng đeo bên phải giống như mình. Phải chăng...
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
Cỏ non xanh rợn chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Thanh minh trong tiết tháng ba,
Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh.
Gần xa nô nức yến oanh,
Anh em hớn hở du hành nghĩa trang.
Ô tô, xe máy lướt ngang,
Bụi bay mù mịt, người vang tiếng cười."
- Khánh Dương, thắp hương cho ông bà nội xong rồi mình có đi đâu chơi tiếp không anh? - Khánh Ly hỏi.
- Đi đâu bây giờ đây em gái?
- Thì đi vòng vòng ngắm người chút chút. Em thấy trai thành phố hot boy quá trời.
Khánh Hoài lừ mắt nhìn Khánh Ly:
- Thôi đi em! Có mà anh em mình đi để làm đồ cho người ta ngắm thì có. Anh Khánh Dương, anh thấy không? Ai ai cũng nhìn anh em mình kìa! Đó! Mấy thằng nhóc góc mộ kia kìa! Nhìn gì mà nhìn khiếp thế! Này, có khi nào chúng nó là gay không nhỉ?
Khánh Dương mỉm cười:
- Kệ người ta đi! Em không nhìn họ sao biết họ nhìn mình?
Khánh Ly cười khúc khích:
- Mặc kệ người ta! Thôi anh em mình ghé lại quầy đằng kia ăn kem đi. Tự nhiên em thèm kem quá!
Khánh Dương véo má Khánh Ly:
- Em lúc nào mà chẳng thèm kem? Nói tự nhiên thèm không biết xấu hổ gì hết.
- Hì hì! Chỉ có anh là nói đúng trăm phần trăm.
Đi được hơn hai chục mét bỗng Khánh Dương dừng lại. Dưới gốc cây mít già, một nấm mộ nằm đơn độc và lẻ loi, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Khẽ ngồi xuống vén cỏ trước mộ ra xem, Khánh Dương thấy một tấm bia nhỏ đổ bằng xi măng với những nét chữ gạch viết vô cùng thô kệch:
"" Nguyễn Hữu Phong
Sinh năm 1987
Mất năm 2009
Hưởng dương 22 tuổi "
Chỉ đơn giản là vậy, không có bất cứ một nội dung nào hơn.
Thấy Khánh Dương đột nhiên dừng lại quan sát một ngôi mộ hoang, Khánh Hoài ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì thế anh?
- Uả...sao...sao nấm mộ này không được ai hương khói thế nhỉ?
Khánh Ly nhảy chen vào:
- Thì là mộ hoang nên làm gì có người thân mà hương khói? Anh Dương hỏi lạ!
Khánh Hoài mỉm cười:
- Em biết người nằm dưới mộ là ai đó. Thấy gớm!
- Sao lại gớm? - Khánh Dương ngạc nhiên.
- Anh ta là Nguyễn Hữu Phong, là trẻ mồ côi không cha không mẹ từ nhỏ, kiếm sống bằng cách đánh giầy lề đường đó.
- Thì đã sao? Người ta bất hạnh như vậy em phải thông cảm mới đúng. Đằng này...
- Ôi anh ơi, giá như anh ta cứ đánh giầy kiếm ăn một cách đường hoàng thì ai ghét? Đằng này vì ỉ thế đẹp trai nên anh ta đi làm callboy. Trai bao ấy! Ghê! Cuối cùng nghe nói chết vì si đa hay giang mai gì đó. Đáng đời!
- Khánh Hoài! - Khánh Dương quát lên - Em ích kỉ và vô tâm đến như vậy sao? Chắc phải có nỗi khổ riêng thì anh ta mới dấn thân vào con đường đó. Chứ ai muốn làm nghề ô nhục đó đâu?
- Em không biết nhưng em nghĩ chắc anh ta lười lao động, thích hưởng lạc lại là con ma tình dục nên mới...
- Em thôi đi! Cho dù người ta có sống sai đi nữa thì khi chết rồi em cũng không nên nặng lời với người ta.
Khánh Hoài thở dài một hơi không nói gì quay mặt đi hướng khác. Thấy một thằng bé tay cầm liềm đang đứng gàn đó, Khánh Dương gọi:
- Em trai, lại đây anh bảo!
- Dạ, có chuyện gì không anh?
- Em dọn cỏ sạch sẽ ngôi mộ này giúp anh nhé!
- Dạ vâng!
Thằng bé hớn hở cúi xuống làm ngay. Chẳng mấy chốc ngôi mộ hoang đã gọn gàng sạch sẽ. Khánh Dương khẽ móc hai mươi ngàn đưa cho nó rồi ghé lại quầy bán hương mua một nắm với một đĩa hoa cúc trắng.
Đặt hoa lên mộ, cậu đốt hương rồi nói với người nằm dưới đất:
- Mỗi người một số phận riêng phải không anh? Tôi tin anh vì cuộc đời oan nghiệt nên mới vậy chứ chắc chắn anh khônng phải người xấu. Nắm hương này tôi thắp cho anh bày tỏ niềm thương cảm của tôi với một số kiếp, một cuộc đời bất hạnh. Mong anh hãy thanh thản yên nghỉ! Anh Hữu Phong!
Chưa thanh minh nào nghĩa trang lại đông đúc như thanh minh năm nay. Đơn giản vì thanh minh năm nay vào đúng ngày chủ nhật. Đã xế chiều mà xe cộ, người người cứ ùn ùn kéo tới. Khói hương nghi ngút bốc lên làm cả nghĩa trang như trôi bồng bềnh trong làn mây mỏng.
- Oái!
Tiếng xe máy phanh gấp cũng là lúc Khánh Dương kêu lên ngã vào một ngôi mộ. Từ trên xe, một chàng trai hốt hoảng chạy lại đỡ cậu đứng lên:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Nhóc có sao không?
Khánh Dương nhăn nhó nhìn khuỷu tay trái của mình. Cánh tay áo đã rách một vệt nhỏ để lộ làn da xước trầy rướm máu. Chắc do quệt đúng góc sắc của ngôi mộ.
- Anh đi đứng như vậy hả? Phải biết nhìn đường chứ!
- Xin lỗi! Tại anh mải ngắm...
Câu nói ngang nửa chừng khi anh chàng nhìn vào mặt Khánh Dương. Trời ơi là trời! Sao giữa tiết thanh minh lại xuất hiện một thiên thần đẹp trai như thế này cơ chứ?
- Ngắm! Ngắm cái gì? - Khánh Dương vẫn bực tức quát lên - Muốn ngắm gái thì đỗ xe xuống mà ngắm. Đi đứng kiểu này muốn đâm chết ngưới ta hả?
- Anh xin lỗi! Nhóc có sao không?
- Anh nhìn đây này, da tôi trầy xước rồi đó. Còn hỏi có sao không hả? Mà anh nói lại đi, tôi không phải là nhóc. Làm như tôi là trẻ con không bằng.
Anh ta nhìn Khánh Dương, ánh nhìn pha chút áy náy lẫn một thứ gì đó thật khó hiểu. Nghĩ ngợi một lúc, anh ta thò tay vào túi quần, móc ví và rút ra tờ năm trăm ngàn đồng đưa cho Khánh Dương:
- Anh biết anh sai rồi. Nhóc cầm lấy tí nữa...
- Thôi khỏi. Tôi chỉ bị chút xíu thôi đâu đáng gì mà anh đưa nhiều tiền đến thế. Tôi chỉ muốn nhắc anh là lái xe nên để ý một chút. Anh không thấy người già và trẻ em đầy nghĩa trang sao?
Khánh Hoài nói chen vào:
- Đúng là dân thành phố. Động một tí là giơ tiền ra.
Anh chàng quay qua nhìn người vừa nói. Ôi trời! Tên nhóc này cũng đẹp trai quá đấy chứ! Trời ơi! Sao hôm nay mình có phúc phận gì mà được gặp hai thằng nhóc đẹp trai thế này vậy trời?
Khánh Ly bước tới đỡ tay Khánh Dương:
- Anh Dương có sao không? Thôi mình đi thôi anh! Đôi co với dân thành phố làm gì cho nhức óc?
Nhìn ba anh em Khánh Dương dắt nhau đi, anh chàng cứ đứng ngây người ra như bị bắt mất hồn. Trong nắng chiều vàng ửng, chiếc vòng bạc trên tai Khánh Dương phản chiếu lại sáng lấp lánh. Anh chàng mỉm cười rồi khẽ đưa tay lên vân vê chiếc bông tai trên tai mình, nói vu vơ:
- Thằng nhóc đeo bông tai, cũng đeo bên phải giống như mình. Phải chăng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook