Kiến Tạo Thế Gia Hệ Thống
-
Chương 30: Mục.... Gia.....Tất.......Diệt
Lâm gia chủ điện.
- Làm sao bây giờ, kẻ thù đến tận cửa chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi không như vầy! - một vị trưởng lão Hoàng cấp gia huy lên tiếng.
- Chứ ngươi nghĩ sao? Đối phương nhưng là Chân Tiền cường giả đấy!
- Chân Tiền cường giả thì sao, cho dù có không đánh lại chúng ta cũng phải giữ uy nghiêm cho gia tộc.
Ồn ào..... xì xào.........nhốn nháo phía dưới.
- Được rồi tất cả im lặng cho ta!!!! - đại trưởng lão nguyên là nhị trưởng lão được tấn chức lên, hắn được Lâm Thần bổ nhiệm làm người quản lí gia tộc hết thảy sự tình khi hắn lẫn phụ thân đều bận rộn, Lâm Thần cũng đặc biệt ưu tiên cung cấp 1 số loại đan dược cao cấp nhằm tăng thực lực của đại trưởng lão lên nên cũng đã đạt đến Đỏ cấp gia huy Hóa Đạo Khí cường giả.
- Lão tam cho người đến Phi Vân thương hội phân đà và Bảo Đài thương hội phân đà cho mời người hỗ trợ. Lâm Phi thái thượng trưởng lão đang trong thời điểm đột phá quan trọng không được phép để ra sai sót, ta đã truyền tin cho gia chủ tin tưởng hắn sẽ nhanh chóng về tới thôi.
...........................
Bên ngoài cổng thành Ô Lam, Lâm Tiêu đang thoi thóp trong hố đất. Trước cái sự uy hiếp trắng trợn của Mục Vân Chiêu không ai dám ra mặt cứu giúp Lâm Tiêu. Còn Mục Vân Chiêu hắn vẫn đang mãi mân mê cái Địa giai pháp khí Hải Long Côn, hắn ra sức luyện hóa cái pháp khí biến thành của riêng nhưng mãi vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa được.
- Hừ nhãi con mau chóng xóa sạch ấn kí, nếu không ta cho ngươi vô tận nếm trải đau khổ!!!
- Đừng có mơ!!! - Lâm Tiêu lấy hết sức bình sinh nhổ vào mặt hắn 1 cái.
- Chết tiệt, ngươi dám.....! - Mục Vân Chiêu vô cùng tức giận, 1 chưởng oanh trên cơ thể Lâm Tiêu kinh mạch xương cốt nát sạch.
Chưa dừng lại ở đó hắn còn ném xác Lâm Tiêu cho tộc nhân không ngừng hành hạ tâm ngoan thủ lạt vô cùng. Chợt trên tường thành một dáng người trung niên đàn ông thân xám tro y phục mắt sáng như mục quang ôn tồn lên tiếng.
- Mục Vân Chiêu, 1 cường giả như ngươi lại đi bắt nạn tiểu bối, ngươi hơi quá phận rồi đó!! - lão chính người của Phi Vân thương hội lần trước vừa đến tham gia đấu giá, Trượng trưởng lão hay thường gọi là lão Trượng.
- Trượng lão việc riêng của Mục gia và Lâm gia xin đừng xen vào! - Mục Vân Chiêu khí thế không yếu không chút nhượng bộ.
- Ngươi nói hay nhỉ, Lâm gia là minh hữu của Phi Vân thương hội ta đứng ra giúp đỡ cũng là chuyện tất yếu! Chẳng lẽ Mục gia ngươi muốn đối đầu với Phi Vân thương hội???
- Miệng lưỡi bén ngọt lắm! Đừng tưởng ta không biết 1 khanh khách trưởng lão như ngươi chưa thể đại diện cho cả Phi Vân thương hội đâu, nhanh đứng qua 1 bên ta xem như không có gì!
Nghe Mục Vân Thiên không hề 1 chút ý định nhượng bộ mà còn nói trắng ra vấn đề Trượng lão bực lắm nhưng thật sự không thể làm được gì. Hắn tu vi chỉ mới bán bộ Chân Tiền Thần còn chưa đủ để đối đầu với Chân Tiền Khí 1 tinh như Mục Vân Chiêu.
Bỗng nhiên trên bầu trời Ô Lam Thành tối sầm lại, 1 cỗ khí tức yên diệt lục sắc mạnh mẽ phóng thẳng thương khung. Không gian trầm trọng hẳn lại, khí tức xung quanh nhanh chóng bị hội tụ thành 1 cơn lốc. Mục Vân Chiêu nhìn dị tượng trên trời không khỏi nhướng mày.
- Có người chứng Chân Tiền Môn!! Là ai đột phá!! - hắn là cao thủ Chân Tiền Khí nên rất rỏ điều diễn ra trước mắt. Cường giả Hóa Đạo đỉnh phong muốn tấn thăng Chân Tiền phải trước hết thông qua chứng nhận Chân Tiền Môn, đem “ bản mệnh chi lực “ nhập Chân Tiền Môn ngưng tụ “ bản nguyên pháp tắc “, đem “ bản mệnh chi lực “ thi triển ra pháp tắc chi lực oanh vỡ bình phong cuối mới thật sự đặt chân lên Chân Tiền cảnh.
Một hư ảnh Thanh Long vọt lên theo sau là 1 bóng người, là Lâm Phi, Lâm Phi đột phá Hóa Đạo Khí đỉnh phong. Đầu Thanh Long chân diện mục vô cùng uy vũ không ngừng hướng Chân Tiền Môn mà gào thét, chợt Chân Tiền Môn mở ra vô vàn lực lượng pháp tắc hướng tràn ra về phía Thanh Long. Giờ khắc này vô cùng quan trọng, “ bản mệnh chi lực “ phải ngưng tụ “ bản nguyên pháp tắc “ cho võ giả nên không thể bị xen vào.
Mục Vân Chiêu thần sắc phức tạp, hắn cảm nhận “ bản mệnh chi lực “ của đối phương so với bản thân phải cang thêm cường đại, lực lượng pháp tắc do Chân Tiền Môn cung cấp cũng nồng đậm hơn rất nhiều. Đối phương đột phá trong khuôn viên Ô Lam Thành chắc hẳn là người Lâm gia, nếu để đối phương đột phá thành công hắn tin chắc mình không có quả ngon để ăn. Mục Vân Chiêu lăng không phi về hướng Lâm Phi nhằm cản trở hắn.
- Không được!! Mau đứng lại!! - Trượng lão lại thay Lâm Phi đi ra ngăn cản.
- Ta nói rồi chuyện riêng của Mục gia và Lâm gia không đến lượt 1 khanh khách như ngươi làm càn!! Cút!! - Mục Vân Chiêu đánh vỡ không gian đẩy Trượng lão sang 1 bên.
- Lão phu tuy không đánh lại ngươi nhưng ngươi muốn cản hắn đột quá phải hỏi qua cái mạng già này của ta!! - Trượng lão quyết định đánh cược 1 mạng hoàn toàn do Lâm gia nắm giữ.
- Được.. được...được...! Tốt lắm, ngươi lại dám ngăn cản ta! Đánh chết 1 khanh khách như ngươi ta tin Phi Vân thương hội cũng không dễ truy cứu lên Mục gia ta!!
Mục Vân Chiêu ra tay, “ bản mệnh chi lực “ phóng xuất, 1 đầu Hắc Diễm Hổ hung bạo đằng không mà ra không ngừng tỏa uy nghiêm vương giả.
Bên này Trượng lão cũng không yếu thế, “ bản mệnh chi lực “ của hắn là Phi Tiên Hạc toàn thân trắng toát thanh thuần không quấn tục.
Mục Vân Chiêu ra chiêu, chỉ thấy không gian xung quanh hắn “ hỏa chi pháp tắc “ hóa thành từng đốm hắc sắc hỏa diễm lượn vờn chung quanh, Hắc Diễm Hổ đem những cái hắc sắc hỏa diễm này cho nuốt gọn thần thông hiển uy “ Hắc Diễm Phệ Tâm “ đánh về phía Trượng lão hắn.
Trượng lão sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn đoàn hắc diễm đánh tới, hắn biết hắc diễm này thế nhưng mang theo pháp tắc nếu để va chạm nhục thân sẽ kinh khủng biết dường nào. Phi Thiên Hạc vỗ cánh tạo từng đợt phong nhận bao trùm lấy Trượng lão, hắc diễm này vừa va vào liền nổ tung tạo nên cuồng phong dữ dội cuốn phăng tất cả. Trượng lão hắn biết thực lực bản thân yếu hơn nhiều chỉ toàn lực phòng thủ, nhưng sức mạnh của Mục Vân Chiêu là quá lớn, giữa Chân Tiền Khí chân chính và 1 bán Chân Tiền Thần như hắn lại có cách biệt như trời với đất. Lão thân thụ thương phun ra từng búng máu, khí tức hư nhược hẳn đi.
Hiển nhiên 1 đòn vừa rồi tạo ảnh hưởng rất lớn. Trượng lão thân là võ giả luyện hồn lợi thế về tấn công thần hồn hơn là phòng thủ, thế nên cũng dễ hiểu lão ngay cả 1 kích của Mục Vân Chiêu liền rơi hạ phong.
- Vừa rồi chỉ là cảnh cáo, ta cũng không muốn phiền phức Phi Vân thương hội! Nhưng ngươi nếu còn dám xen vào đừng trách ta vô tình! - Mục Vân Chiêu ra đòn thế nhưng giữ lực, tuy hắn không sợ đánh chết Trượng lão nhưng dù gì lão cũng là người Phi Vân thương hội, tất nhiên hắn sợ phiền phức mà thôi.
Mục Vân Chiêu hướng Lâm Phi phía trên, 1 chưởng đánh ra quấy rồi Lâm Phi. Lâm Phi dù đang giai đoạn đột phá nhưng thân là cao thủ chân chính tính cảnh giác lúc nào cũng có, nhận thấy 1 chưởng ấp đến hắn đảo thủ pháp đánh ra 1 chưởng ngăn chặn.
- Ngươi là người Mục gia??? - chỉ thấy Lâm Phi bình tĩnh hỏi.
- Đúng vậy! Lâm gia các ngươi hại chết nhi tử và tôn tử ta, nay ta bắt cả Lâm gia các ngươi đến bồi cùng nhi tử và tôn tử ta!!! - hắn cười như điên dại.
- Nhưng theo ta biết bọn hắn là bị người của Bảo Đài thương hội hạ thủ,cớ gì một mực đổ lên đầu Lâm gia ta??? - Lâm Phi nhận ra tín hiệu của Lâm Thần gửi tới, hắn cố gắng câu giờ.
- Bảo Đài thương hội? Hừ đừng đem Bảo Đài thương hội ra làm lá chắn, nếu không phải người Lâm gia các ngươi đắc tội tôn tử ta, hắn cũng không gọi phụ thân hắn tới làm cả 2 cùng chết oan mạc... a.....! - hắn tâm tình càng chuyển giận khi nhắc đến tôn tử và nhi tử hắn, Mục Vân Chiêu vừa khóc vừa cười rộ như kẻ điên.
Lâm Phi vô cùng bình tĩnh không khỏi phục cái độ vô sỉ của Mục gia, rõ ràng tôn tử hắn cậy thế làm loạn phòng đấu giá lại bị Lâm Thần đánh cho chạy không những thế nhi tử hắn còn không biết điều đi chọc vào con quái vật Bảo Đài thương hội, vậy cơ mà đem trách nhiệm đổ hết lên cho Lâm Gia. Ngươi không khỏi giận cá chém thớt đi, có giỏi liền tìm đến Bảo Đài thương hội mà hô hào lấy ở đây ăn hiếp Lâm gia có gì ngon! Nhưng Lâm Phi lại thắc mắc cớ sao Bảo Đài thương hội người vẫn chưa đứng ra!
Không thôi dài dòn với địch nhân Mục Vân Chiêu cuồng oanh Lâm Phi để phát mối tiết hận trong lòng. Từng chưởng vỗ xuống mang theo hắc hỏa đáng sợ không ngừng đem Lâm Phi mà oanh lấy oanh để. Lâm Phi cũng đâu có vừa liền tế ra Táng Long Trường Đao oanh bổ sạch sẽ đòn tấn công đánh tới.
Mắt thấy Lâm Phi lại sỡ hữu Địa giai pháp khí Mục Vân Chiêu tức điên, rốt cuộc Lâm gia là cái mẹ gì gia tộc sao Địa giai pháp khí lại không đáng giá như thế. Phải biết dù cho hắn có là lão tổ của 1 cái lục phẩm gia tộc nhưng pháp khí cùng lắm chỉ siêu việt Huyền Giai 1 chút chứ nói chi là Địa giai. Mục Vân Chiêu lấy ra Hải Long Côn vừa đạt được đánh về phía Lâm Phi. Lâm Phi dễ đàng đón đỡ lấy nhưng sắc mặt lại càng thêm đáng sợ.
- Nói rốt cuộc Hải Long Côn từ đâu ngươi có? Rốt cuộc ngươi đã làm gì Lâm Tiêu??? - Lâm Phi phẫn nộ quát, hắn có dự cảm rất không may.
- Ha Ha Ha!! Tên nhãi con đó sao, hừ, bị ta đánh cho chết rồi tin rằng giờ này xác hắn cũng bị tộc nhân ta cho phanh thây! - Mục Vân Chiêu cười rộ lên.
- Càn rỡ, ngươi dám làm hại nó!!!! - Lâm Phi như bị chạm vào vảy ngược khí tức càng mạnh hơn. Lâm Tiêu nhưng là 1 đệ tử có tiềm năng bậc nhất Lâm gia trừ Lâm Thần, hắn rất thương Lâm Phi hết lòng chỉ đạo tu luyện như là con ruột, hắn cũng biết Lâm Tiêu vô cùng thân cận với Lâm Thần con hắn nếu tin tức Lâm Tiêu chết đến tai thì không biết Lâm Thần sẽ còn phẫn nộ đến mức nào.
“ Bản mệnh chi lực “ _ Thanh Long của hắn cũng đã hoàn thành quá trình ngưng tụ “ bản nguyên pháp tắc “,bây giờ đến với giai đoạn cuối cùng.... phá bình chướng chứng Chân Tiền. Thanh Long cuồng nộ gào thét, Lâm Phi ngưng tụ lại là “ sinh mệnh pháp tắc “ 1 loại pháp tắc chí cao gần như là không ai có thể chạm tới, nhưng hắn may mắn được Lâm Thần cấp có 2 đoạn Sinh Mệnh Thụ cành nên dễ dàng cảm nhận ra sinh mệnh lực và cũng nhờ đó tiến cảnh thần tốc đến thế.
Mục Vân Chiêu cảm giác tình thế không ổn, hắn nhanh chóng phát đại chiêu 1 phát đánh chết Lâm Phi. Hắc Diễm Hổ bừng cháy lên, hắc diễm bập bùng lan tràn khí tức kéo theo tăng vọt.
- Hắc Diễm Nộ Khiếu!!!!! - Mục Vân Thiên hét lên.
Hắc Diễm Hổ gầm ra từng đợt âm ba phóng ra hàng chục cái vòng tròn hắc diễm như muốn đem Lâm Phi nuốt trọn lấy. Lâm Phi không nao núng, ý thức của 1 thiên tài cường giả cho biết điều hắn cần làm nhất bây giờ không phải là tiếp 1 chiêu cường đại kia mà phải toàn lực đánh nát xiếng xích cuối cùng.
ẦM!!!!
1 kích thuận lợi oanh thẳng Lâm Phi, hắn phun ra từng búng máu, quần áo da thịt đang bị hắc diễm thiêu đốt, sắc mặt tái mệt nhưng duy chỉ khí tức không hề giảm. Hắn lấy hết sức bình sinh ý chỉ điều động Thanh Long nhanh chóng pha tan xiềng xích còn lại.
RẮC!!! - âm thanh thanh thúy văng lên,xiềng xích bằng pháp tắc cuối cùng bị Thanh Long cắn đứt mất.
ẦM ẦM ẦM!!!!
Thanh Long bay về nhập vào Lâm Phi, sinh cơ đang hao hụt nhanh chóng tức khắc dừng lại. Bằng mắt thường có thể thấy thương thế của Lâm Phi đang hồi phục lại vô cùng nhanh khí tức càng lúc càng bành trướng. Nhưng Lâm Phi vẫn chưa thể lấy lại năng lực hoạt động, 1 kích đó mang theo “ hỏa chi pháp tắc cường đại “ đang cùng với “ sinh mệnh pháp tắc “ vừa mới ngưng tụ của Lâm Phi đối kháng. Mục Vân Chiêu rất nhanh đâu để Lâm Phi khôi phục, hắn lại tiếp tục đánh ra từng đợt hắc diễm nóng bỏng.
Những quả cầu hắc diễm kia bay vọt tới Lâm Phi thì.......... ầm......tất cả bị cản lại.
Xuất hiện sau màn khói lửa, 1 đạo thân ảnh hắc kim óng ánh kèm theo 1 chút hắc diễm phừng phực còn sót, bằng tốc độ lôi đình 1 quyền oanh thẳng vào bụng Mục Vân Chiêu. Quyền này không dùng đến 1 chút chân khí nào, toàn bộ đều là man lực vậy mà đem Mục Vân Chiêu oanh cho phọt nước miếng nhất thời rơi xuống.
Hóa giải trạng thái Hắc Độ Thần Giáp, thanh niên tuấn tú mạnh mẽ hiện ra 1 thân lam ý đã có chút rách rưới, khuôn mạnh cương nghị quyết đoán. Hắc là soái ca Lâm Thần chứ ai, nhận được truyền tin hắn phóng như bay quay về, vừa đến chợt thấy 1 đám người Mục gia ngoài cổng hắn không nói không rằng đem toàn bộ 1 thương quét sạch. Lại thấy trên trời có cường giả đánh nhau nên nhanh chóng chạy đến.
- Phụ thân, hài nhi về muộn!! - hắn nhìn Lâm Phi thân thể tàn tạ cho hắc diễm thiêu đốt trong lòng không khỏi xót xa càng hơn là căm hận kẻ thù.
Lúc này “ sinh mệnh pháp tắc “ cũng đã chữa trị cho Lâm Phi phần nào khả năng hoạt động, hắn nhận thức đứa con trai mạnh mẽ tay sờ lên gương mặt càng là góc cạnh lãnh khốc, hắn không biết con trai mình lịch luyện trải qua chuyện gì nhưng thấy nó an toàn nên yên tâm.
- Thần nhi ta không sao nhưng.......! - Lâm Phi nghẹn 1 họng nhìn Lâm Thần. - nhưng Lâm Tiêu nó đã....đã............
- Như thế nào! - Lâm Thần gấp gáp lên.
- Nó đã vẫn dưới tay người Mục gia rồi!! - Lâm Phi nặng nề nói ra, trút cả 1 bầu tâm sự qua giọng nói.
- Cái gì, người nói Lâm Tiêu hắn đã..... - Lâm Thần trân trối nhìn chằm Lâm Phi như không muốn tin điều vừa nghe.
- Hài iiiiiii!!! Lâm Tiêu đứa nhỏ này tính tình quật cường một mực không muốn khuất phục, vào lúc Mục gia đánh đến cửa thành nó thân 1 mình ra ngăn cản nên...... chậc....... song quyền nan tứ thủ vả lại thực lực của nó không bằng bọn họ liền bị.......... - nói đến đây Lâm Phi không thể tiếp được, lòng hắn cũng đau thắt như vừa mất 1 đứa con.
Từ trong đống đổ vụn Mục Vân Chiêu lại bò ra, hắn tức tối bị oanh kính bất ngờ không kịp chống đỡ. Hắn nhìn lấy phụ tử Lâm Phi trước mắt sắc mặt đỏ bừng nhưng khi nghe đến cái tên Lâm gia bị hắn đánh chết, 1 mặt tiếu dung.
- Hừ cả lũ Lâm gia chết tiệt các ngươi sao đáng bằng mạng của tôn tử và nhi tử ta! Chết đáng!! Còn ngươi vừa rồi dám đã thương ta, nhận lấy! - hắn ta gào thét tay hóa chưởng lại oanh ra.
Lâm Thần phía bên này đang đỡ lấy phụ thân hắn không đoái ngoài đến mọi thứ xung quanh, chưởng lực oanh trên cơ thể hắn không lấy 1 chút tác dụng. Tin tức Lâm Tiêu vẫn lạc đã chạm đến cái nghịch lân của 1 ác long hung bạo sắp sửa bùng nổ, Lâm Tiêu là tâm phúc của hắn, khi hắn trong lúc khó khăn nhất bị mọi người trong gia tộc khinh thường chỉ có mỗi Lâm Tiêu hắn xem Lâm Thần là thiếu gia mà đối đãi, từ lâu Lâm Thần như xem Lâm Tiêu là đệ đệ mình. Giờ đây đệ đệ bị người ta đánh chết, 1 thân huynh trưởng như hắn phải làm sao? Với cương vị gia chủ, phải ăn nói thế nào với tộc nhân vẫn lạc?
CUỒNG!! Lâm Thần thật cuồng lên rồi, con quái thú đã được xổ lồng, hắn gầm to vang cả Ô Lam Thành.
- GƯA AAAAAAAAAAAA......!
- Mục... Gia.... tất.... diệt! - Lâm Thần gằn từng chữ, khuôn mặt bị sát khí lăng lệ cho tràn đầy, giờ đây ý niệm duy nhất của hắn: “ SÁT “
** Chúc ae đọc truyện vui vẻ! *****
- Làm sao bây giờ, kẻ thù đến tận cửa chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi không như vầy! - một vị trưởng lão Hoàng cấp gia huy lên tiếng.
- Chứ ngươi nghĩ sao? Đối phương nhưng là Chân Tiền cường giả đấy!
- Chân Tiền cường giả thì sao, cho dù có không đánh lại chúng ta cũng phải giữ uy nghiêm cho gia tộc.
Ồn ào..... xì xào.........nhốn nháo phía dưới.
- Được rồi tất cả im lặng cho ta!!!! - đại trưởng lão nguyên là nhị trưởng lão được tấn chức lên, hắn được Lâm Thần bổ nhiệm làm người quản lí gia tộc hết thảy sự tình khi hắn lẫn phụ thân đều bận rộn, Lâm Thần cũng đặc biệt ưu tiên cung cấp 1 số loại đan dược cao cấp nhằm tăng thực lực của đại trưởng lão lên nên cũng đã đạt đến Đỏ cấp gia huy Hóa Đạo Khí cường giả.
- Lão tam cho người đến Phi Vân thương hội phân đà và Bảo Đài thương hội phân đà cho mời người hỗ trợ. Lâm Phi thái thượng trưởng lão đang trong thời điểm đột phá quan trọng không được phép để ra sai sót, ta đã truyền tin cho gia chủ tin tưởng hắn sẽ nhanh chóng về tới thôi.
...........................
Bên ngoài cổng thành Ô Lam, Lâm Tiêu đang thoi thóp trong hố đất. Trước cái sự uy hiếp trắng trợn của Mục Vân Chiêu không ai dám ra mặt cứu giúp Lâm Tiêu. Còn Mục Vân Chiêu hắn vẫn đang mãi mân mê cái Địa giai pháp khí Hải Long Côn, hắn ra sức luyện hóa cái pháp khí biến thành của riêng nhưng mãi vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa được.
- Hừ nhãi con mau chóng xóa sạch ấn kí, nếu không ta cho ngươi vô tận nếm trải đau khổ!!!
- Đừng có mơ!!! - Lâm Tiêu lấy hết sức bình sinh nhổ vào mặt hắn 1 cái.
- Chết tiệt, ngươi dám.....! - Mục Vân Chiêu vô cùng tức giận, 1 chưởng oanh trên cơ thể Lâm Tiêu kinh mạch xương cốt nát sạch.
Chưa dừng lại ở đó hắn còn ném xác Lâm Tiêu cho tộc nhân không ngừng hành hạ tâm ngoan thủ lạt vô cùng. Chợt trên tường thành một dáng người trung niên đàn ông thân xám tro y phục mắt sáng như mục quang ôn tồn lên tiếng.
- Mục Vân Chiêu, 1 cường giả như ngươi lại đi bắt nạn tiểu bối, ngươi hơi quá phận rồi đó!! - lão chính người của Phi Vân thương hội lần trước vừa đến tham gia đấu giá, Trượng trưởng lão hay thường gọi là lão Trượng.
- Trượng lão việc riêng của Mục gia và Lâm gia xin đừng xen vào! - Mục Vân Chiêu khí thế không yếu không chút nhượng bộ.
- Ngươi nói hay nhỉ, Lâm gia là minh hữu của Phi Vân thương hội ta đứng ra giúp đỡ cũng là chuyện tất yếu! Chẳng lẽ Mục gia ngươi muốn đối đầu với Phi Vân thương hội???
- Miệng lưỡi bén ngọt lắm! Đừng tưởng ta không biết 1 khanh khách trưởng lão như ngươi chưa thể đại diện cho cả Phi Vân thương hội đâu, nhanh đứng qua 1 bên ta xem như không có gì!
Nghe Mục Vân Thiên không hề 1 chút ý định nhượng bộ mà còn nói trắng ra vấn đề Trượng lão bực lắm nhưng thật sự không thể làm được gì. Hắn tu vi chỉ mới bán bộ Chân Tiền Thần còn chưa đủ để đối đầu với Chân Tiền Khí 1 tinh như Mục Vân Chiêu.
Bỗng nhiên trên bầu trời Ô Lam Thành tối sầm lại, 1 cỗ khí tức yên diệt lục sắc mạnh mẽ phóng thẳng thương khung. Không gian trầm trọng hẳn lại, khí tức xung quanh nhanh chóng bị hội tụ thành 1 cơn lốc. Mục Vân Chiêu nhìn dị tượng trên trời không khỏi nhướng mày.
- Có người chứng Chân Tiền Môn!! Là ai đột phá!! - hắn là cao thủ Chân Tiền Khí nên rất rỏ điều diễn ra trước mắt. Cường giả Hóa Đạo đỉnh phong muốn tấn thăng Chân Tiền phải trước hết thông qua chứng nhận Chân Tiền Môn, đem “ bản mệnh chi lực “ nhập Chân Tiền Môn ngưng tụ “ bản nguyên pháp tắc “, đem “ bản mệnh chi lực “ thi triển ra pháp tắc chi lực oanh vỡ bình phong cuối mới thật sự đặt chân lên Chân Tiền cảnh.
Một hư ảnh Thanh Long vọt lên theo sau là 1 bóng người, là Lâm Phi, Lâm Phi đột phá Hóa Đạo Khí đỉnh phong. Đầu Thanh Long chân diện mục vô cùng uy vũ không ngừng hướng Chân Tiền Môn mà gào thét, chợt Chân Tiền Môn mở ra vô vàn lực lượng pháp tắc hướng tràn ra về phía Thanh Long. Giờ khắc này vô cùng quan trọng, “ bản mệnh chi lực “ phải ngưng tụ “ bản nguyên pháp tắc “ cho võ giả nên không thể bị xen vào.
Mục Vân Chiêu thần sắc phức tạp, hắn cảm nhận “ bản mệnh chi lực “ của đối phương so với bản thân phải cang thêm cường đại, lực lượng pháp tắc do Chân Tiền Môn cung cấp cũng nồng đậm hơn rất nhiều. Đối phương đột phá trong khuôn viên Ô Lam Thành chắc hẳn là người Lâm gia, nếu để đối phương đột phá thành công hắn tin chắc mình không có quả ngon để ăn. Mục Vân Chiêu lăng không phi về hướng Lâm Phi nhằm cản trở hắn.
- Không được!! Mau đứng lại!! - Trượng lão lại thay Lâm Phi đi ra ngăn cản.
- Ta nói rồi chuyện riêng của Mục gia và Lâm gia không đến lượt 1 khanh khách như ngươi làm càn!! Cút!! - Mục Vân Chiêu đánh vỡ không gian đẩy Trượng lão sang 1 bên.
- Lão phu tuy không đánh lại ngươi nhưng ngươi muốn cản hắn đột quá phải hỏi qua cái mạng già này của ta!! - Trượng lão quyết định đánh cược 1 mạng hoàn toàn do Lâm gia nắm giữ.
- Được.. được...được...! Tốt lắm, ngươi lại dám ngăn cản ta! Đánh chết 1 khanh khách như ngươi ta tin Phi Vân thương hội cũng không dễ truy cứu lên Mục gia ta!!
Mục Vân Chiêu ra tay, “ bản mệnh chi lực “ phóng xuất, 1 đầu Hắc Diễm Hổ hung bạo đằng không mà ra không ngừng tỏa uy nghiêm vương giả.
Bên này Trượng lão cũng không yếu thế, “ bản mệnh chi lực “ của hắn là Phi Tiên Hạc toàn thân trắng toát thanh thuần không quấn tục.
Mục Vân Chiêu ra chiêu, chỉ thấy không gian xung quanh hắn “ hỏa chi pháp tắc “ hóa thành từng đốm hắc sắc hỏa diễm lượn vờn chung quanh, Hắc Diễm Hổ đem những cái hắc sắc hỏa diễm này cho nuốt gọn thần thông hiển uy “ Hắc Diễm Phệ Tâm “ đánh về phía Trượng lão hắn.
Trượng lão sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn đoàn hắc diễm đánh tới, hắn biết hắc diễm này thế nhưng mang theo pháp tắc nếu để va chạm nhục thân sẽ kinh khủng biết dường nào. Phi Thiên Hạc vỗ cánh tạo từng đợt phong nhận bao trùm lấy Trượng lão, hắc diễm này vừa va vào liền nổ tung tạo nên cuồng phong dữ dội cuốn phăng tất cả. Trượng lão hắn biết thực lực bản thân yếu hơn nhiều chỉ toàn lực phòng thủ, nhưng sức mạnh của Mục Vân Chiêu là quá lớn, giữa Chân Tiền Khí chân chính và 1 bán Chân Tiền Thần như hắn lại có cách biệt như trời với đất. Lão thân thụ thương phun ra từng búng máu, khí tức hư nhược hẳn đi.
Hiển nhiên 1 đòn vừa rồi tạo ảnh hưởng rất lớn. Trượng lão thân là võ giả luyện hồn lợi thế về tấn công thần hồn hơn là phòng thủ, thế nên cũng dễ hiểu lão ngay cả 1 kích của Mục Vân Chiêu liền rơi hạ phong.
- Vừa rồi chỉ là cảnh cáo, ta cũng không muốn phiền phức Phi Vân thương hội! Nhưng ngươi nếu còn dám xen vào đừng trách ta vô tình! - Mục Vân Chiêu ra đòn thế nhưng giữ lực, tuy hắn không sợ đánh chết Trượng lão nhưng dù gì lão cũng là người Phi Vân thương hội, tất nhiên hắn sợ phiền phức mà thôi.
Mục Vân Chiêu hướng Lâm Phi phía trên, 1 chưởng đánh ra quấy rồi Lâm Phi. Lâm Phi dù đang giai đoạn đột phá nhưng thân là cao thủ chân chính tính cảnh giác lúc nào cũng có, nhận thấy 1 chưởng ấp đến hắn đảo thủ pháp đánh ra 1 chưởng ngăn chặn.
- Ngươi là người Mục gia??? - chỉ thấy Lâm Phi bình tĩnh hỏi.
- Đúng vậy! Lâm gia các ngươi hại chết nhi tử và tôn tử ta, nay ta bắt cả Lâm gia các ngươi đến bồi cùng nhi tử và tôn tử ta!!! - hắn cười như điên dại.
- Nhưng theo ta biết bọn hắn là bị người của Bảo Đài thương hội hạ thủ,cớ gì một mực đổ lên đầu Lâm gia ta??? - Lâm Phi nhận ra tín hiệu của Lâm Thần gửi tới, hắn cố gắng câu giờ.
- Bảo Đài thương hội? Hừ đừng đem Bảo Đài thương hội ra làm lá chắn, nếu không phải người Lâm gia các ngươi đắc tội tôn tử ta, hắn cũng không gọi phụ thân hắn tới làm cả 2 cùng chết oan mạc... a.....! - hắn tâm tình càng chuyển giận khi nhắc đến tôn tử và nhi tử hắn, Mục Vân Chiêu vừa khóc vừa cười rộ như kẻ điên.
Lâm Phi vô cùng bình tĩnh không khỏi phục cái độ vô sỉ của Mục gia, rõ ràng tôn tử hắn cậy thế làm loạn phòng đấu giá lại bị Lâm Thần đánh cho chạy không những thế nhi tử hắn còn không biết điều đi chọc vào con quái vật Bảo Đài thương hội, vậy cơ mà đem trách nhiệm đổ hết lên cho Lâm Gia. Ngươi không khỏi giận cá chém thớt đi, có giỏi liền tìm đến Bảo Đài thương hội mà hô hào lấy ở đây ăn hiếp Lâm gia có gì ngon! Nhưng Lâm Phi lại thắc mắc cớ sao Bảo Đài thương hội người vẫn chưa đứng ra!
Không thôi dài dòn với địch nhân Mục Vân Chiêu cuồng oanh Lâm Phi để phát mối tiết hận trong lòng. Từng chưởng vỗ xuống mang theo hắc hỏa đáng sợ không ngừng đem Lâm Phi mà oanh lấy oanh để. Lâm Phi cũng đâu có vừa liền tế ra Táng Long Trường Đao oanh bổ sạch sẽ đòn tấn công đánh tới.
Mắt thấy Lâm Phi lại sỡ hữu Địa giai pháp khí Mục Vân Chiêu tức điên, rốt cuộc Lâm gia là cái mẹ gì gia tộc sao Địa giai pháp khí lại không đáng giá như thế. Phải biết dù cho hắn có là lão tổ của 1 cái lục phẩm gia tộc nhưng pháp khí cùng lắm chỉ siêu việt Huyền Giai 1 chút chứ nói chi là Địa giai. Mục Vân Chiêu lấy ra Hải Long Côn vừa đạt được đánh về phía Lâm Phi. Lâm Phi dễ đàng đón đỡ lấy nhưng sắc mặt lại càng thêm đáng sợ.
- Nói rốt cuộc Hải Long Côn từ đâu ngươi có? Rốt cuộc ngươi đã làm gì Lâm Tiêu??? - Lâm Phi phẫn nộ quát, hắn có dự cảm rất không may.
- Ha Ha Ha!! Tên nhãi con đó sao, hừ, bị ta đánh cho chết rồi tin rằng giờ này xác hắn cũng bị tộc nhân ta cho phanh thây! - Mục Vân Chiêu cười rộ lên.
- Càn rỡ, ngươi dám làm hại nó!!!! - Lâm Phi như bị chạm vào vảy ngược khí tức càng mạnh hơn. Lâm Tiêu nhưng là 1 đệ tử có tiềm năng bậc nhất Lâm gia trừ Lâm Thần, hắn rất thương Lâm Phi hết lòng chỉ đạo tu luyện như là con ruột, hắn cũng biết Lâm Tiêu vô cùng thân cận với Lâm Thần con hắn nếu tin tức Lâm Tiêu chết đến tai thì không biết Lâm Thần sẽ còn phẫn nộ đến mức nào.
“ Bản mệnh chi lực “ _ Thanh Long của hắn cũng đã hoàn thành quá trình ngưng tụ “ bản nguyên pháp tắc “,bây giờ đến với giai đoạn cuối cùng.... phá bình chướng chứng Chân Tiền. Thanh Long cuồng nộ gào thét, Lâm Phi ngưng tụ lại là “ sinh mệnh pháp tắc “ 1 loại pháp tắc chí cao gần như là không ai có thể chạm tới, nhưng hắn may mắn được Lâm Thần cấp có 2 đoạn Sinh Mệnh Thụ cành nên dễ dàng cảm nhận ra sinh mệnh lực và cũng nhờ đó tiến cảnh thần tốc đến thế.
Mục Vân Chiêu cảm giác tình thế không ổn, hắn nhanh chóng phát đại chiêu 1 phát đánh chết Lâm Phi. Hắc Diễm Hổ bừng cháy lên, hắc diễm bập bùng lan tràn khí tức kéo theo tăng vọt.
- Hắc Diễm Nộ Khiếu!!!!! - Mục Vân Thiên hét lên.
Hắc Diễm Hổ gầm ra từng đợt âm ba phóng ra hàng chục cái vòng tròn hắc diễm như muốn đem Lâm Phi nuốt trọn lấy. Lâm Phi không nao núng, ý thức của 1 thiên tài cường giả cho biết điều hắn cần làm nhất bây giờ không phải là tiếp 1 chiêu cường đại kia mà phải toàn lực đánh nát xiếng xích cuối cùng.
ẦM!!!!
1 kích thuận lợi oanh thẳng Lâm Phi, hắn phun ra từng búng máu, quần áo da thịt đang bị hắc diễm thiêu đốt, sắc mặt tái mệt nhưng duy chỉ khí tức không hề giảm. Hắn lấy hết sức bình sinh ý chỉ điều động Thanh Long nhanh chóng pha tan xiềng xích còn lại.
RẮC!!! - âm thanh thanh thúy văng lên,xiềng xích bằng pháp tắc cuối cùng bị Thanh Long cắn đứt mất.
ẦM ẦM ẦM!!!!
Thanh Long bay về nhập vào Lâm Phi, sinh cơ đang hao hụt nhanh chóng tức khắc dừng lại. Bằng mắt thường có thể thấy thương thế của Lâm Phi đang hồi phục lại vô cùng nhanh khí tức càng lúc càng bành trướng. Nhưng Lâm Phi vẫn chưa thể lấy lại năng lực hoạt động, 1 kích đó mang theo “ hỏa chi pháp tắc cường đại “ đang cùng với “ sinh mệnh pháp tắc “ vừa mới ngưng tụ của Lâm Phi đối kháng. Mục Vân Chiêu rất nhanh đâu để Lâm Phi khôi phục, hắn lại tiếp tục đánh ra từng đợt hắc diễm nóng bỏng.
Những quả cầu hắc diễm kia bay vọt tới Lâm Phi thì.......... ầm......tất cả bị cản lại.
Xuất hiện sau màn khói lửa, 1 đạo thân ảnh hắc kim óng ánh kèm theo 1 chút hắc diễm phừng phực còn sót, bằng tốc độ lôi đình 1 quyền oanh thẳng vào bụng Mục Vân Chiêu. Quyền này không dùng đến 1 chút chân khí nào, toàn bộ đều là man lực vậy mà đem Mục Vân Chiêu oanh cho phọt nước miếng nhất thời rơi xuống.
Hóa giải trạng thái Hắc Độ Thần Giáp, thanh niên tuấn tú mạnh mẽ hiện ra 1 thân lam ý đã có chút rách rưới, khuôn mạnh cương nghị quyết đoán. Hắc là soái ca Lâm Thần chứ ai, nhận được truyền tin hắn phóng như bay quay về, vừa đến chợt thấy 1 đám người Mục gia ngoài cổng hắn không nói không rằng đem toàn bộ 1 thương quét sạch. Lại thấy trên trời có cường giả đánh nhau nên nhanh chóng chạy đến.
- Phụ thân, hài nhi về muộn!! - hắn nhìn Lâm Phi thân thể tàn tạ cho hắc diễm thiêu đốt trong lòng không khỏi xót xa càng hơn là căm hận kẻ thù.
Lúc này “ sinh mệnh pháp tắc “ cũng đã chữa trị cho Lâm Phi phần nào khả năng hoạt động, hắn nhận thức đứa con trai mạnh mẽ tay sờ lên gương mặt càng là góc cạnh lãnh khốc, hắn không biết con trai mình lịch luyện trải qua chuyện gì nhưng thấy nó an toàn nên yên tâm.
- Thần nhi ta không sao nhưng.......! - Lâm Phi nghẹn 1 họng nhìn Lâm Thần. - nhưng Lâm Tiêu nó đã....đã............
- Như thế nào! - Lâm Thần gấp gáp lên.
- Nó đã vẫn dưới tay người Mục gia rồi!! - Lâm Phi nặng nề nói ra, trút cả 1 bầu tâm sự qua giọng nói.
- Cái gì, người nói Lâm Tiêu hắn đã..... - Lâm Thần trân trối nhìn chằm Lâm Phi như không muốn tin điều vừa nghe.
- Hài iiiiiii!!! Lâm Tiêu đứa nhỏ này tính tình quật cường một mực không muốn khuất phục, vào lúc Mục gia đánh đến cửa thành nó thân 1 mình ra ngăn cản nên...... chậc....... song quyền nan tứ thủ vả lại thực lực của nó không bằng bọn họ liền bị.......... - nói đến đây Lâm Phi không thể tiếp được, lòng hắn cũng đau thắt như vừa mất 1 đứa con.
Từ trong đống đổ vụn Mục Vân Chiêu lại bò ra, hắn tức tối bị oanh kính bất ngờ không kịp chống đỡ. Hắn nhìn lấy phụ tử Lâm Phi trước mắt sắc mặt đỏ bừng nhưng khi nghe đến cái tên Lâm gia bị hắn đánh chết, 1 mặt tiếu dung.
- Hừ cả lũ Lâm gia chết tiệt các ngươi sao đáng bằng mạng của tôn tử và nhi tử ta! Chết đáng!! Còn ngươi vừa rồi dám đã thương ta, nhận lấy! - hắn ta gào thét tay hóa chưởng lại oanh ra.
Lâm Thần phía bên này đang đỡ lấy phụ thân hắn không đoái ngoài đến mọi thứ xung quanh, chưởng lực oanh trên cơ thể hắn không lấy 1 chút tác dụng. Tin tức Lâm Tiêu vẫn lạc đã chạm đến cái nghịch lân của 1 ác long hung bạo sắp sửa bùng nổ, Lâm Tiêu là tâm phúc của hắn, khi hắn trong lúc khó khăn nhất bị mọi người trong gia tộc khinh thường chỉ có mỗi Lâm Tiêu hắn xem Lâm Thần là thiếu gia mà đối đãi, từ lâu Lâm Thần như xem Lâm Tiêu là đệ đệ mình. Giờ đây đệ đệ bị người ta đánh chết, 1 thân huynh trưởng như hắn phải làm sao? Với cương vị gia chủ, phải ăn nói thế nào với tộc nhân vẫn lạc?
CUỒNG!! Lâm Thần thật cuồng lên rồi, con quái thú đã được xổ lồng, hắn gầm to vang cả Ô Lam Thành.
- GƯA AAAAAAAAAAAA......!
- Mục... Gia.... tất.... diệt! - Lâm Thần gằn từng chữ, khuôn mặt bị sát khí lăng lệ cho tràn đầy, giờ đây ý niệm duy nhất của hắn: “ SÁT “
** Chúc ae đọc truyện vui vẻ! *****
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook