Đồ ăn được bưng lên.

Phương Diệc Dược vẩy vài giọt vang đỏ lên bít tết, thành thạo dùng dao nĩa cắt thành từng miếng, chậm rãi thưởng thức.

Hắn nhấm nháp xong miếng thứ nhất thì bắt gặp Thẩm Tông vừa nhai mỳ vừa nhìn mình.“Diệc Dược à, động tác ăn món Tây của em lịch sự ưu nhã quá, hồi trước ăn lẩu ở quán vỉa hè với em sao anh không nhìn ra nhỉ…”
“Biến.”
“Híc, ý anh không phải vậy, thực sự là động tác này rất đẹp đó em.”
“Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy tôi ăn.”
“Không, trước có lần anh đi theo em tới một nhà hàng châu Âu.

Anh trộm đứng ngoài cửa sổ xem em ăn, hôm ấy em cũng gọi món Tây.”
“Bao giờ?”
Thẩm Tông ngập ngừng, gương mặt ánh lên vẻ ghen tỵ và hâm mộ: “Chính là đêm thất tịch, lễ tình nhân năm ngoái, em có hẹn với Viên Phi ở một chỗ gần đây.”
“Ồ.” Phương Diệc Dược gắng nhớ lại, lúc ấy tình cảm của hắn và Viên Phi đã chỉ còn ở mặt ngoài, nhưng hai người thỉnh thoảng vẫn đi hẹn hò.
Hắn có thể hình dung ra vẻ mặt Thẩm Tông khi đằng đẵng theo sau bọn họ: không cam tâm, khổ sở, đố kị.
“Hôm ấy anh đem theo một bó hoa hồng kèm thiệp chúc, định bụng lặng lẽ đặt lên bàn hoặc dùng một phương pháp kín đáo nào đó đưa cho em… Nên anh mới đi theo em mãi.

Đến cuối vẫn không tìm được cơ hội, lại lỡ mất dấu em.”

“Đồ ngốc.”
“Sau đó anh nhằm nhà em thẳng tiến, thấy xe em đỗ bên dưới bèn muốn đặt hoa lên trên… Ngờ đâu em thình lình xuất hiện.” Nhớ tới lần chạm mặt đó, Thẩm Tông mỉm cười ngọt ngào.
“Và quần áo của anh bị cắn tan tành nhỉ.”
“Ừm, Lang yên thật là nhanh nhẹn mà, may mà anh thủ sẵn ít thức ăn cho chó đánh lạc hướng nó mới cắt đuôi nó được đấy…”
“Sao anh lại thủ sẵn thức ăn cho chó?”
“Thì tại hôm ấy là lễ Thất Tịch mà, sở thú phát cho mỗi nhân viên độc thân một hộp.” (1)
Phương Diệc Dược phì cười: “Đúng là nhân cmn đạo thật.”
“Lúc đó Lang yên hung dữ vô cùng, may mà có hộp thức ăn… Hôm em dẫn nó tới bệnh viện thú ý, anh cứ nơm nớp lo sợ nó sẽ phát hiện ra cắn anh, may sao nó không cắn.”
“Đồ đần, với trí thông minh của nó, chắc chắn là nó nhận ra anh rồi, chẳng qua nó ốm nên không có sức thôi.” Phương Diệc Dược trợn mắt.
“Cũng đúng, chắc sau nó thấy anh không ôm địch ý nên không cảnh giác nữa.”
Thẩm Tông cười, vừa dùng nĩa quấn mì vừa nói: “Anh cảm thấy mình vô cùng may mắn Diệc Dược à.

Có nằm mơ anh cũng không bao giờ dám tơ tưởng đến chuyện được gần gũi với em như này, anh đã từng cho rằng em chuyển nhà là anh hết cơ hội…’
“Họ Thẩm, mì cuốn đến tận ngón tay rồi.”
“Ối!” Thẩm Tông giật mình run tay, cái nĩa rơi xuống “keng” một tiếng vang dội, lập tức mấy bàn sát vách quay ra ngó.
“Anh nói nhập tâm quá, xin lỗi…” Anh ta lúng túng cúi đầu ăn vội ăn vàng miếng mì, gương mặt bị ánh nền chiếu vào đỏ ửng, không biết là ngại do câu chuyện đáng xấu hổ của bản thân hay là ngại do đánh rơi nĩa.
Phương Diệc Dược dở khóc dở cười nhìn anh ta, đặt nĩa xuống, lấy tờ giấy ăn ra: “Này, dừng lại.”
Thẩm Tông khựng lại một nhịp rồi mới ngẩng đầu lên, chiếc khăn ăn kia xát mạnh một đường từ trái qua phải trên miệng anh ta.
“Được rồi.” Xong việc, Phương Diệc Dược đặt giấy ăn ra một bên, bình tĩnh tiếp tục thưởng thức món bít tết.

Thẩm Tông ngơ ngác, ngón tay run rẩy vuốt ve môi mình, dường như không dám tin mình vừa được Phương Diệc Dược lau miệng giúp.
“Diệc, Diệc Dược… Em vừa làm gì vậy?”
Phương Diệc Dược cầm dao liếc nhìn anh ta:
“Làm gì là làm gì?”
“Vừa nãy em… Em lau, lau miệng giúp anh đấy ư?”
“Ai dạy anh môn tiếng Trung vậy? Hỏi một câu hoàn chỉnh tôi xem nào.”
Thẩm Tông sung sướng quá, còn nói chuyện được là đã giỏi lắm rồi, mong gì đến nói trôi chảy không lắp.

Anh ta véo mặt một cái đau điếng, sau khi chắc chắn rằng mình đang không nằm mơ, Thẩm Tông sung sướng hạnh phúc muốn nổ tung, vuốt đi vuốt lại nơi vừa được Phương Diệc Dược lau qua, cười không ngậm được mồm.
“Làm cái trò gì vậy hả? Sao không ăn đi?” Phương Diệc Dược cạn lời.
Thẩm Tông vẫn cười, hai má đỏ hồng, nhìn hắn đói khát: “Anh muốn ăn em.”
Phương Diệc Dược giật mình suýt phun rượu lên mặt Thẩm Tông.

Hắn đảo mắt một vòng, thầm thì:
“Muốn ông nện cho một trận đúng không họ Thẩm?”
“Dạ muốn em “nện”.” Thẩm Tông ngại ngùng nói nhỏ.
“Đồ thần kinh.” Tôi con mẹ nó tại sao lại thích anh, Phương Diệc Dược thầm nói trong lòng.
Suốt bữa ăn Thẩm Tông đều vây trong trạng thái hưng phấn tột độ, chỉ bởi một động tác nhỏ của Phương Diệc Dược, điều này khiến Phương Diệc Dược không khỏi lo lắng cho cuộc sống sau này.

Đúng vậy, cuộc sống sau này, bây giờ hắn đã tính đến chuyện chung sống dài lâu với Thẩm Tông.
Nếu một năm trước có ai nói với hắn hắn và Thẩm Tông sẽ phát triển thành mối quan hệ này, chắc chắn sẽ bị hắn mắng “Đồ thần kinh!”.

Nhưng cuộc đời mà, ghét của nào trời trao của nấy, dù hắn có muốn chối bỏ việc mình thích, hay thậm chí là yêu Thẩm Tông thì đây vẫn là sự thật mà hắn phải chấp nhận.

Hắn đã trốn tránh thứ tình cảm này từ khi nó nảy mầm, còn trốn nữa chắc hắn phát điên.
Tuy nhiên, thích thì thích thật, nhưng chửi thì vẫn cứ phải chửi, cái tật thích mỉa mai nói kháy Thẩm Tông của hắn không sao đổi được.
“Họ Thẩm, dừng cái trò vừa ăn vừa cười đó lại đi nhé.”
“Sao vậy? Anh vui quá không dừng cười được.”
“Đéo biết là mồm mình dính đầy đồ ăn à? Gớm chết.”
“Diệc Dược muốn lau giúp anh à?” Thẩm Tông vô liêm sỉ dí sát mặt lại gần.
Phương Diệc Dược ghét bỏ lùi về phía sau: “Tự đi mà lau.”
Thẩm Tông thất vọng lấy giấy ăn lau miệng, lẩm bẩm: “Haizz, hạnh phúc tới nhanh mà đi cũng nhanh…”
Phương Diệc Dược cười nhạo: “Đồ ngốc.”
Hai người dùng bữa xong xuôi có đôi có cặp rời khỏi nhà hàng, tiến vào sảnh nhà trang hoàng tráng lệ.

Thẩm Tông bám Phương Diệc Dược như sam, anh ta đã ngà ngà say, nụ cười đắc ý và thỏa mãn như muốn nói: “Bên cạnh là chồng tôi, chồng tôi là người đẹp trai nhất thế giới.
“Diệc Dược hay tới khu chỗ này lắm à?”
“Hỏi vớ vẩn, tôi làm việc ở đây.”
“Vừa nãy anh đã quan sát rất cẩn thận, đàn ông ở đây chẳng ai đẹp trai, phong độ có khí chất như em, phụ nữa cũng chẳng ai đẹp bằng em…”
“Họ Thẩm kia, rượu vào ấm đầu rồi à? Nói nhảm gì vậy.”
“Thật mà, anh cảm thấy, có thể gặp được em giữa biển người mênh mông chính là phúc tu ba đời…”

Phương Diệc Dược dí trán anh ta đẩy về phía sau: “Đừng có mà dính sát vào tôi.”
Thẩm Tông thất thểu lùi về phía sau mấy bước, anh ta nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai bèn tiếp tục dán lấy Phương Diệc Dược.
“Diệc Dược à, bữa ăn hôm nay ngon lắm.”
“Vậy hở.”
“Đặc biệt là món điểm tâm ngọt, ngon dã man.”
“Ngon đến mức nào?’
“Đến mức bây giờ miệng anh vẫn còn đọng lại vị ngọt.”
Phương Diệc Dược quay đầu lại, đôi mắt nai trong vắt hàm chứa tình yêu dịu dàng nhìn hắn, Thẩm Tông hé miệng khẽ đẩy lưỡi liếm răng, nhỏ nhẹ hỏi: “Em muốn nếm thử không…”
“Họ Thẩm, còn cần mặt mũi liêm sỉ không?” Phương Diệc Dược hỏi.
Hai thằng đàn ông cao to ôm dính lấy nhau, mắt nhìn nhau tóe lửa thế này mà chưa bị đám đông bu lại xem, chỉ có thể là nhờ vào việc tòa nhà không đông đúc và những người trong tòa nhà đều là hạng có tri thức.
Ngay lúc Thẩm Tông muốn hôn lên, Phương Diệc Dược chợt nắm lấy cằm anh ta đẩy ra, hỏi: “Này, anh cho Lang yên ăn tối chưa?”
“Hả?” Não Thẩm Tông chưa kịp nhảy số: “Hình, hình như là chưa.

Lúc đầu anh định nấu nhưng tự dưng em gọi đi nên…”
“Đậu má! Về nhà nhanh lên, nó mà đói sẽ cắn phá tan tành đồ dùng.”
“Cái gì? Thật, thật sao?”
“Hỏi thừa, đi mau!” Phương diệc Dược nắm tay Thẩm Tông kéo đi.
(1) Bên Trung người ta gọi đám độc thân là cẩu độc thân =)))

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương